Mảnh Nhạc
-
Chương 19
Bản nhạc ấy, chỉ có người mới hiểu thấu, mới cảm nhận nó và diễn tấu nó.
Nhưng người ở đâu?
Aiden vẫn chờ và Laya vẫn không xuất hiện.
Gray nói rằng anh không cần lo nhiều cho Laya, rằng cô sẽ ổn và sớm gặp anh nhưng Gray cũng chưa từng rời đi gặp Laya hoặc là ngược lại.
Điều đó khiến Aiden có chút khó hiểu, có chút lưu tâm, đôi lúc nhìn vào Gray cũng lâu hơn so với bình thường, tựa như muốn tìm đọc suy nghĩ của cô từ vẻ mặt lúc nào cũng mất hứng của Gray.
Chỉ tiếc, vẫn không tìm ra.
Hành động của Aiden mấy ngày qua đều lọt vào mắt Gray và cô đều vờ như không biết.
Laya hiện tại có Ivan như chó quấn chủ, cô cũng không muốn mắt bị gai đâm, cả người đều không thấy thoải mái nên mới không buông tha cho Aiden, toàn bộ phần thời gian còn lại trước khi thi, hai người còn có Eli, Lilian và bạn trai con bé cũng sẽ thỉnh thoảng đến cùng nhau cắm chân tại phòng tập của Eli.
Và theo như Eli nói, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Aiden không tập trung và Gray chỉ bật cười thật nhẹ.
Gray biết Laya sẽ không thể đến bởi vì còn có Ivan kia, cho nên từ sớm đã nói với Aiden không cần chờ rồi rời đi.
Nhưng khi cô bước qua khỏi cánh cửa trong thì lại xoay người, yên lặng đứng nhìn Aiden, tay kia chậm rãi đưa lên điện thoại, mắt khẽ hạ xuống để chắc chắn mình chụp hình của ai kia, sau đó nhấn gởi, rồi lại ngó trái liếc phải, gởi nhanh một đoạn tin: "Chờ đến bạc đầu, người cũng chẳng thấy".
Mãi cho đến khi Eli không biết từ bao lâu đã đến, từ trong bước ra, ngó trái nhìn phải, vừa thấy dáng người quen thuộc liền bước nhanh tới, vươn tay đánh Aiden một cái, Gray liền thức thời rời đi mà phía sau cô khoảng cách không xa chính là Aiden bị thầy Eli nhéo hông lôi đi.
Aiden ở trong phòng thay đồ lúc trở ra phòng chờ thì loáng thoáng nghe được cuộc trò chuyện của người khác.
Vài thí sinh là người quen của nhau hiện tại đang chụm đầu bàn về một ai đó.
Aiden đã ngạc nhiên khi họ nhắc đến Gray và nói về việc đã thấy cô bước vào khu vực chuẩn bị cho thí sinh và chắc chắn cô là bạn nhảy đôi của ai đó.
Bọn họ đã cố đoán xem ai sẽ là bạn nhảy của cô và còn nói sẽ chuẩn bị giấy viết để Gray có thể kí, họ bàn về sự nổi tiếng của Gray khi cô đã và đang là ngôi sao diễn viên nổi tiếng nhất không chỉ ở Pháp, mà còn ở toàn Châu Âu.
Điều đó khiến Aiden bất ngờ, nhưng lại giúp anh hiểu rõ khả năng bắt nhịp cảm xúc nhanh đến bất thường cùng bộ nhớ kinh điển của Gray là do nghề diễn đã trợ giúp cô.
Chỉ là chiều sâu cảm xúc của Gray, vẫn không sâu, không nghẽn đặc như Laya, Aiden đã nghĩ như vậy.
Trước mắt Aiden lúc này chính là Laya, mỉm cười thật mềm mại nhìn anh, ngón tay cô khẽ lướt qua má anh, đến xương khớp hàm, ngón trỏ lướt qua môi anh, mắt lại chớp, môi khẽ nhếch liền chuyển nụ cười ngây ngô kia thành quyến rũ, tà váy được tay trái kéo mạnh ra sau để lộ chân, nữa người trên uyển chuyển vươn đến, tay ôm ở sau gáy Aiden, ở bên tai anh khẽ thì thầm, từ khóe mắt nhìn đến khán đài phía xa: "Biểu cảm của tôi, giống Laya chứ?"
Khán giả như bùng nổ bởi cảnh quay cận cảnh với động tác đầy khêu gợi lại không kém phần duyên dáng của người nữ bên dưới, đã bắt đầu có người bàn tán, đã có người tung hô, đã có ngươi thầm tán thưởng.
Aiden trong một chốc ngạc nhiên đã nở nụ cười mà đến cả Gray cũng đã mất vài giây ngẩng ngơ trước khi kịp thời tỉnh giấc, chuyển người đến gần khi được Aiden dùng lực kéo đến: "Giống"
Người con gái đó muốn nhưng lại không muốn, sợ hãi đè nén bên dưới sự bình thản, như gần lại như chưa từng tồn tại.
Aiden biết cô luôn lo lắng, ánh mắt của cô luôn cười nhưng chỉ thấy nó như nhìn vào quá khứ mà tiếc nuối, man mác buồn, dừng ở trên người anh lại như có lỗi, lại như né tránh nhưng lại khao khát, mong muốn.
Aiden đã thấy nó, đã cảm nhận được nó, sự cố chấp cùng sợ hãi của Laya đã đánh động đến anh, cảm xúc của cô đã khiến anh dao động.
Như một sợi tơ mỏng được luồn vào mũi kim nhọn, bất ngờ xâm nhập, tưởng như cái đau ấy chỉ là thoáng qua, nhưng khi yên lặng, cảm giác sợi tơ tồn tại trong da thịt lại rõ ràng hơn bất cứ lúc nào, không thể tách rời.
Từ khi nào, một nụ cười kia lại khiến lòng anh bình thản mà nghĩ mãi cứ như thế, một cái chau mày kia lại khiến anh suy nghĩ, để tâm, càng muốn thân cận mà tiếp xúc, tìm hiểu, muốn thay đổi cô.
Cử chỉ, hành động, ánh mắt, nụ cười của Aiden khiến Gray nhớ đến cách mà Nathan, chồng của cô luôn nhìn đến cô, yêu chiều, nâng niu, chăm chú, hưởng thụ, còn có tự hào và điều đó đã chấn động đến Gray, điều đó khiến cô thầm than trong lòng dù ngoài mặt vẫn như cũ làm tròn vai diễn của mình.
Phần thi của hai người được khán giả ủng hộ mạnh mẽ đến mức giám khảo cũng đã dừng nhìn xuống giấy bút để xoay người nhìn quanh bốn phía, mà hoa cũng tới tấp rơi xuống từ mọi nơi.
Aiden sau khi cúi đầu chào thì lại xoay người nhìn quanh, như tìm kiếm, như muốn nhìn, thu lại vào tầm mắt khung cảnh lần đầu tiên lúc mọi người đều chúc mừng, hoang nghênh, tán thưởng anh, không còn là những ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, những cái lắc đầu chán nản hay chỉ lác đác vài người vỗ tay, chỉ là..
không đủ.
Trống rỗng.
Lần thi này, Aiden giành vị trí đứng đầu, nếu ở vòng thi kế đến có thể lọt vào top ba thì Aiden liền có thể đoạt vé ưu tiên lướt vòng bán kết.
Kết quả đưa ra khiến cho không chỉ Eli, Gray hay bất kì ai tham gia cuộc thi đều bất ngờ nhìn lên màn hình lớn, khán đài lại một lần nữa như nổ tung đối với kết quả chung cuộc, còn Aiden chỉ nhìn thoáng qua, sau đó chậm chạp rời đi, mắt nhìn chằm chằm điện thoại tối đen của mình.
Anh thay đồ thật nhanh, muốn trốn ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi khu vừa thay đồ thì đã bị người nhảy tới ôm chầm lấy.
Laya từ xa bước đến, đang vừa nhìn Ivan vừa chậm rãi đáp lời, lại bởi vì tiếng reo lên vui vẻ có hơi lớn tiếng của nữ giới vang lên thu hút tầm nhìn của cô.
Laya nhìn thẳng thì thấy một người con gái nhảy lên ôm lấy Aiden, biểu cảm vô cùng vui vẻ, mà Aiden bởi vì sự đột ngột kia mà hơi chao đảo, vội vàng một tay vịn tường ở phía sau, một tay ôm chặt lấy cô gái nọ theo bản năng.
Laya nhìn cô gái nọ ríu rít, tay vẫn ôm chặt Aiden thì hơi chau mày, có chút bối rối quay đầu, xoay người rời đi: "Đã bảo chỉ cần gởi tin nhắn chúc mừng là được rồi"
Ivan hạ mi mắt, chăm chú nhìn người con gái bên cạnh mình, vươn tay đỡ ở phía sau lưng cô, sau đó luồn qua ôm lấy eo cô, kéo lại gần_ "Học trò của em, vẫn nên tử tế một chút"
Laya dừng bước, chau mày, sau đó lắc đầu: "Không nên"
"Được rồi, nghe theo em".
Lời của Laya khiến Ivan rất hài lòng, hai ngươi cứ như vậy lặng lẽ đến, rồi lại lặng lẽ rời đi, Laya vẫn chau mày cúi đầu nhìn bó hoa do Ivan ép mua đang ôm trong ngực, bên trong còn có viết ra một tấm thiệp nhỏ, rầu rĩ lên tiếng: "Hay là.."
"Để Owen đưa đi giúp em"
"..
ừm"
Gray từ phòng thay đồ phía đối diện của Aiden, vừa bước ra bởi vì ồn ào mà chép miệng thái độ không quan tâm, khoanh tay nhìn quanh thì lại thấy từ xa Laya đã xoay người nhấc chân rời đi mà bên cạnh là một dáng người cao lớn, cả người luôn luôn diện tây trang cũng xoay người bước theo, cánh tay vẫn luôn ở eo của Laya không ai khác chính là Ivan.
Gray muốn gọi lại nhưng lại có một giọng khác át đi tiếng nói của cô, đồng thời khiến cô bất ngờ nhìn qua.
Lilian em gái Aiden vừa đến, trong tay vẫn còn bó hoa lớn liền không quan tâm, quăng qua một bên hét lên, vươn tay cố sức kéo ra cô gái nọ: "Chị cút ra khỏi người anh tôi mau! Cái đồ mặt dày này!"
Bạn trai của Lilian ở phía sau chỉ yên lặng nhặt bông lên cho cô, nhìn thấy Gray thì gật đầu, sau đó chăm chú nhìn cô bé.
Người con gái kia bị kéo ra liền tức giận, gạt tay của Lilian ra khỏi người, nhưng lại liếc nhìn thấy Aiden đang nhìn mình, tay kia vẫn giữ chặt lấy anh, mềm mại nói: "Anh, em hôm nay đến để chúc mừng anh"
Lilian tròn mắt, bật cười, đẩy vai cô gái kia: "Này! Cô có tỉnh hay không? Muốn tôi đánh cho cô tỉnh không? Chia tay anh tôi gần một năm.
Bây giờ thấy anh ấy như vậy, còn nghĩ muốn quay lại cắn à? Sao cô bẩn vậy?"
Gray ở bên cạnh nín cười, không rõ rốt cục Lilian muốn mắng là cô gái nọ, hay là chính anh trai của cô, nhưng mà Gray mặt kệ, chỉ yên lặng xem.
Lilian bình thường tính tình rất tốt, còn dịu dàng, hơi tinh nghịch, kiểu tính cách bá đạo này chỉ có thể là do được ngươi xung quanh nuông chiều mà ra.
Gray không bày xích chuyện đó, nếu như Laya bị ai đó bắt nạt, cô chắc chắn sẽ trở thành một con người rất đáng sợ và ba mẹ cũng đã công nhận đều đó.
Nghĩ đến đây, Gray lại cảm thấy buồn, không kiềm được mà thở dài, nhìn đến Aiden, lại nghĩ đến Ivan, bỗng nhiên cảm thấy thật chán nản.
Cô lôi ra điện thoại, nhắn tin gọi Eli còn đang bị vây quanh ở phía bên ngoài, nói rằng muốn cùng ông ra ngoài uống rượu giải sầu, Aiden đã có người lo cho nên họ không cần bận tâm nhiều.
Nói xong thì cô cũng xoay người rời đi, trước khi đi vẫn kịp nghe loáng thoáng câu nói lạnh lùng từ Aiden_ "Chloe, đã lâu không gặp".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook