“Ừ.”

Một bóng đen trùm lấy, một túi bánh bích quy thủ công được gói cẩn thận đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Ô Tiểu Mạn ngước mắt nhìn người tới, khóe môi khẽ cong, nhận lấy. “Cảm ơn.”

“Lần này không mời loạn đâu, chỉ mang cho em.” Bóng dáng cao lớn đứng ở trước bàn làm việc, bộ tây trang vừa vặn càng khiến anh đẹp trai hơn. Anh hơi cúi người nói nhỏ bên tai cô.

Cô liếc nhìn anh một cái, chỉ cười không nói, coi như chấp nhận lời nói của anh.

“Xin chào, Thang tiên sinh.” Đồng nghiệp ở bên phát hiện Thang soái ca xuất hiện, chào hỏi với anh.

Thang Hằng mỉm cười đáp lại.

Thân là đại diện của công ty hợp tác của Mỹ Xan Ẩm, bởi vì có công việc cần bàn bạc, Thang Hằng thường xuyên ra vào công ty Mỹ Xan Ẩm, sau khi làm xong việc, thuận đường đi vào bộ phận hành chính để ‘tuần địa bàn’, tất cả mọi người đã thấy nhưng không thể nói gì.

Có người lén suy đoán, có lẽ do Ô Tiểu Mạn nên J&P mới có thể ưu tiên trao độc quyền cho Mỹ Xan Ẩm. Cho nên với việc Thang Hằng lợi dụng chức vụ tiện thể tới thăm bạn gái, tầng quản lý nhất trí ngầm đồng ý, công nhân viên ở dưới thì càng không có ý kiến.

“Tan tầm anh tới đón em.” Anh tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với bạn gái.

“Hôm nay không được, em phải về nhà nấu cơm.”

“Anh và em về nhà.”

“Không được, em trai em không biết anh.”

“Rồi sẽ biết. Tối nay ba mẹ em ở nhà không?”

“Không.”

“Vậy thì trước tiên làm quen với em trai em. Khi nào ba mẹ em ở nhà? Anh đã chuẩn bị xong lễ vật, lúc nào cũng có thể đến gặp.

Ngay cả lễ vật cũng chuẩn bị xong, vị đại gia này cũng tích cực úa.

“Thang tiên sinh, anh nên về làm việc đi.” Vừa mới được làm bạn trai chính thức, người này đã nghĩ đến việc tấn công vào nhà cô rồi.

“Anh không vội.” Anh cười. “Sao, anh không phải không giống người, còn không mau dẫn anh về gặp ba mẹ và em trai?”

“Kiềm chết chút.” Cô lườm anh một cái. “Là ba mẹ và em trai em, đừng có gọi nhanh quá.”

“Về sau cũng phải gọi mà.” Anh ở trong đám nam sinh rất tốt, ở chung với em trai Tiểu Mạn nhất định không có vấn đề gì, về phần ba mẹ cô, với điều kiện và thành ý của anh, anh tin tưởng cũng có thể thuận lơi. “Không thể đợi ngày nào đó bụng lớn mới gặp mặt được, ấn tượng không tốt.”

Khuôn mặt Ô Tiểu Mạn hơi ửng đỏ, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh.

Cuối cùng cô vẫn đầu hàng, đã cho danh phận, cũng đã cho anh ăn, bị nuốt sạch sẽ không chừa chút nào. Đến bây giờ cô còn không biết, rốt cuộc là do cô không kiên trì, hay là người này quá dính, hay là do cả hai người.

“Sao, anh nói rất có đạo lý đúng không?” Anh không sợ cô lườm mà còn đắc chí.

“Đầu heo.”

Hai người dùng tiếng nói chỉ đối phương nghe thấy, nhỏ giọng liếc mắt đưa tình. Trong mắt người ngoài, Thang Hằng ủy khuất lại gần, gần như áp vào khuôn mặt Tiểu Mạn, trong miệng nói gì đó như trêu chọc cô. Còn Tiểu Mạn thì bờ môi khẽ cong, thỉnh thoảng nói một hai câu, ánh mắt hai người nhìn nhau, ánh sáng lưu chuyển. Hình ảnh ngọt ngào nhu hòa, như thần tiên quyến lữ.

“Nhìn xem, nhìn xem, đây mới gọi là tình lữ!” Bên kia có người liếc mắt đưa tình, bên này cũng có đội bát quái bình phẩm từ đầu tới chân.

“Hâm mộ quá... Mình còn chưa quen bạn trai như vậy.” Đừng nói là bề ngoài, riêng lòng đưa cơm, còn có thể dỗ bạn gái vui vẻ, đều là bạn trai khó có được.

“Chị Tiểu Mạn lợi hại quá, Triệu Tuấn Dũng bộ phận PR cũng rất thích chị ấy, đáng tiếc, Triệu Tuấn Dũng không có điều kiện tốt như Thang tiên sinh.”

“Vi An, đây không phải là vấn đề điều kiện tốt hay không, Tiểu Mạn và Thang tiên sinh là người yêu cũ, hai người vốn có trụ cột tình cảm.”

“Em biết, từng yêu người có điều kiện tốt như vậy, nhất định ánh mắt rất cao đúng không.” Trình Vi An cười nói.

“A... tình cảm rất khó nói mà.” Những người khác ngây người, lời này nghe cũng có chút đạo lý, rồi lại không đúng hết toàn bộ.

Các cô nghĩ nghĩ, rồi lại nhìn Thang Hằng.

Người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, vẻ mặt dịu dàng, nụ cười tuấn tú, nhìn lại túi bánh bích quy trên bàn, ngẫm lại hành động và thân phận, đúng là nếu đã từng quen với một cực phẩm như vậy, sau này muốn để mắt tới một người, có thể sẽ càng khó hơn.

“Ôi, mỗi người một mệnh, người ta có sức quyến rũ và phúc khí của người ta.” Phương Tĩnh Văn khoát khoát tay.

“Đúng vậy, bình thường Tiểu Mạn văn tĩnh trầm ổn, nói không chừng người ta thích con gái như vậy.

“Nhưng mà chị Tiểu Mạn không phải là một cô gái... rất đẹp, chị ấy ở cùng với Thang tiên sinh không phải sẽ có áp lực sao? Nếu bạn trai em cũng đẹp trai như vậy, em nhất định có áp lực rất lớn.”

Thạch Mỹ Tĩnh nhìn vẻ mặt hoang mang của các đồng nghiệp, khẽ thở dài: “Vi An, bề ngoài không phải là tuyệt đối, chị tin rằng Thang tiên sinh không phải muốn tìm phụ nữ để chơi đùa, cậu ta rất chân thành với Tiểu Mạn, chắc rằng Tiểu Mạn cũng nhìn ra được.” Chị nói ra quan sát của mình.

Trong văn phòng chị lớn tuổi nhất, đã kết hôn sinh con, đã xem qua nhiều việc. Ngay từ đầu chị chỉ mỉm cười nhìn mọi việc, nhìn đại diện Thang xa hoa mời khách, cao giọng theo đuổi, cảm thấy việc này cũng chỉ có những người trẻ tuổi mới có hào hứng và xúc động làm, nhìn những người trẻ làm ầm ĩ tình yêu như vật giải trí.

Nhưng về sau chị lại phát hiện, Tiểu Mạn không bỏ mặc những hành động của Thang tiên sinh, Thang tiên sinh cũng thu liễm hơn, chuyển thành an phận. Mặc dù lúc rảnh rỗi cậu ta xuất hiện vẫn là mục tiêu của mọi người chú ý, nhưng đó không phải là việc cậu ta có thể khống chế, chỉ bằng thân phận và bề ngoài của cậu ta đã không tránh khỏi việc bị người khác để ý.

Càng làm cho chị cảm thấy ngoài ý muốn chính là tiểu Mạn cũng không như những thanh niên cùng tuổi, hưởng thụ những hư vinh này, từ chuyển biến của Thang tiên sinh, chị có thể nhìn thấy cô bé này rất thực tế. Chị nghĩ, Thang tiên sinh rất rõ ràng biết mình thích người con gái như thế nào.

Thái độ của chị với những bát quái này, từ xem tuổi trẻ náo nhiệt, biến thành yên lặng quan tâm và chúc phúc.

Nghe đồng nghiệp nói chuyện giúp Ô Tiểu Mạn, Trình Vi An chỉ có thể nở nụ cười, không hề bới móc, cũng hùa theo mọi người.

Sau khi các cô kết thúc thảo luận, thì đôi tình lữ cũng đã thấp giọng thảo luận xong, Thang Hằng lễ phép chào hỏi những người khác trong văn phòng rồi rời đi.

Anh vừa đi thì Trình Vi An lấy cớ đi toilet theo sau ra ngoài, thấy anh đáp thang máy thì cô ta không hề lo lắng mà gọi một tiếng. Thấy là đồng nghiệp cùng văn phòng của Tiểu Mạn, Thang Hằng ấn mở khóa, không cho thang máy đóng, cô ta đi vào.

“Cảm ơn!”

“Không khách khí.” Thang Hằng mỉm cười, lễ phép đáp lại.

Bởi vì chạy nên Trình Vi An thở nhẹ, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc khoảng cách gần như vậy với Thang tiên sinh. Ngoài thở gấp, gò má còn lộ ra sắc hồng mất tự nhiên, vẻ mặt ngượng ngùng, mịt mờ trộm dò xét anh vài lần.

Cho tới khi thang máy tới lầu một, cửa thang máy mở ra, Thang Hằng nghiêng đầu mỉm cười với cô ta, tỏ vẻ tạm biệt, sau đó không quay đầu lại mà cất bước rời đi, lúc này cô ta mới phát hiện đối phương hoàn toàn không chú ý tới cô ta.

“Chờ, chờ chút! Thang tiên sinh.” Cô ta vội vàng đuổi theo.

Thang Hằng dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

“Có chuyện gì sao?”

“Tôi là bạn đồng nghiệp cùng văn phòng với chị Tiểu Mạn, tôi là Trình Vi An.” Cô ta nén bối rối, tự giới thiệu.

“Tôi biết.” Trong văn phòng Tiểu Mạn chỉ có năm người, ‘tư liệu tất yếu’ này anh vẫn nhớ rõ. “Có chuyện gì sao?”

“Tôi... À, kỳ thật...” Đầu tiên cô ta làm vẻ mặt khó xử, rồi sau đó dường như quyết định mở miệng, “Tôi nói vài câu, hy vọng anh đừng nóng giận.”

“Hả?” Anh nhíu mày.

“Kỳ thật... kỳ thật trước kia trong công ty chúng tôi có một đồng nghiệp đang theo đuổi chị Tiểu Mạn... Khi đó anh còn chưa xuất hiện, chị Tiểu Mạn và người này ở cùng một chỗ cũng không sai, tôi cứ nghĩ rằng bọn họ sẽ ở cùng nhau....” Bộ dạng cô ta khẩn trương không dám nhìn anh. “Gần đây tôi có nói chuyện với người này, mới biết được anh ta rất khổ sở. Bởi vì điều kiện của anh tốt hơn của anh ta, sau khi anh xuất hiện, chị Tiểu Mạn....”

Thang Hằng nghe, không nhịn được nhướng mày.

Thêu dệt câu chuyện đúng không?

Chẳng lẽ tính của Tiểu Mạn là gì anh còn không biết? Lúc trước bọn họ là bạn cùng lớp, anh vẫn ngồi sau lưng cô, hơn nữa sức quyến rũ của anh phủ sóng toàn trường, có được rất nhiều người hâm mộ, có thể nói là chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa. Nhưng dù cứng mềm thế nào thì cô gái đó vẫn không coi trọng anh, muốn hẹn cô còn phải nghĩ hết các lý do hấp dẫn cô, cộng thêm phải tìm những người khác yểm trợ, quấn quít hơn nửa năm mới thành công.

Hôm nay đừng nói trong khu vực làm việc của Tiểu Mạn ngoại trừ bốn cô gái, cho dù tên đó có cùng một phòng làm việc với cô, với quan sát của anh thì tốt phương hành động quá chậm, có thể dỡ xuống lòng phòng bị của Tiểu Mạn hay không cũng là một vấn đề!

Cùng một chỗ? Mẹ nó!

Mặc dù biết rõ không có khả năng, nhưng lời đồn này làm cho lão đại anh nghe được rất khó chịu. Mà dù sao đã không còn là học sinh đơn thuần, anh cố gắng duy trì vẻ mặt, bất động thanh sắc, nhẫn nại nghe xong câu chuyện.

Trình Vi An không nói quá nhiều, nội dung lại cực kỳ mập mờ. Nói xong, cô ta rốt cuộc lấy dũng khí ngẩng đầu, dò xét Thang Hằng. Thấy anh dường như không có phản ứng, trong lòng nhất thời không nắm được chủ ý. Nhưng nghĩ mình đã bắt đầu, nhất định phải làm việc xong, lại lấy dũng khí nói tiếp.

“Tôi cảm thấy điều kiện của Thang tiên sinh rất tốt, lại đối xử với chị Tiểu Mạn không nói gì được, mặc dù chị Tiểu Mạn cũng không sai... Nhưng tôi cảm thấy không đáng thay anh.”

“Hả?” Rốt cuộc anh cũng có chút phản ứng, phản ứng này càng khuyến khích cho Trình Vi An.

“Đúng rồi, kỳ thật... kỳ thật tôi rất thưởng thức Thang tiên sinh, cảm thấy anh công tác nghiêm túc, lại đối tốt với bạn gái, là một đối tượng tốt. Cho nên khi tôi nhìn thấy chị Tiểu Mạn không nhiệt tình như thế, tôi cảm thấy không nói sự thật cho anh biết, lương tâm tôi sẽ cắn rứt.”

Anh giật nhẹ khóe môi: “Tôi biết rồi. Cảm ơn cô đã thông báo, xin hỏi cô còn việc gì khác sao?”

Trình Vi An sững sờ. Anh không tức giận sao?

“Vâng... xin lỗi, Thang tiên sinh, có lẽ tôi đã quá gà mẹ, hi vọng anh đừng giân. Có lẽ chị Tiểu Mạn không thế, là do tôi suy nghĩ nhiều quá... nhưng mà....”

Trình tiểu thư, cô có quen với Tiểu Mạn sao?” Thấy cô gái này còn muốn tiếp tục giả bộ khờ dại thiện lương, anh cũng không có kiên nhẫn xem cô ta tiếp tục diễn.

Thủ đoạn cùng loại anh đã thấy quá nhiều rồi, ly gián, phỉ báng... cả một đống. Những cô gái dùng những cái này anh thấy từ bé tới lớn cũng đã phiền, không ngờ đến tuổi này còn gặp phải, không hiểu sao.

“Tôi vào công ty hơn hai năm rồi.” Cô ta trả lời.

“Tôi biết Tiểu Mạn đã vài chục năm rồi, cô cho rằng tôi không hiểu cách làm người của cô ấy sao?” Anh mang theo nhẹ nhàng vui vẻ, khách khí hỏi lại.

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, lại giống như bàn tay, đánh toàn bộ lời nói của cô ta trở về. Trình Vi An ngẩn người, sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng xấu hổ tới cực điểm.

Cô ta nói những gì đó vô cùng mập mờ, nhìn như có tính kích động rất lớn, nhưng cô ta hoàn toàn không suy tính với mức độ hiểu biết của Thang Hằng với Ô Tiểu Mạn.

Cô ta tình nguyện nghĩ Thang Hằng theo đuổi Ô Tiểu Mạn là việc quá không hợp lẽ thường, chỉ cảm thấy anh nhất thời mù quáng, chỉ cần cô ta kích động, để cho anh thấy thất vọng tức giận với Tiểu Mạn, sau đó anh sẽ phát hiện cô ta xinh đẹp hơn Tiểu Mạn, cũng tốt hơn Tiểu Mạn, sẽ chuyển sự chú ý sang người cô ta, khi anh nói cảm ơn với cô ta thì cô ta tỏ tỉnh, có thể nước chảy thành sông.

Cô ta đã suy nghĩ tất cả như vậy rồi.

“Tôi...” Cô ta lập tức nghẹn lời, không trả lời được.

“Tôi tin tưởng cô và Tiểu Mạn không có tư giao.” Anh mỉm cười.

“Chúng tôi ở cùng một phòng làm việc.” Cô ta thử cãi lại, cũng nói lên mình có thể biết được rất nhiều tin tức.

Mặc dù cô ta xác thực không hiểu Ô Tiểu Mạn.

Cô gái đó không phải là một người quái gở sao? Có gì tốt mà phải hiểu.

Thang Hằng vẫn nở nụ cười khách khí, không hề nói theo điểm này, chỉ nói: “Trình tiểu thư, tôi không ngại nói cho cô biết, những lời tương tự như vậy từ nhỏ tới lớn tôi nghe thấy không ít, những cô gái tỏ tình với tôi cũng không ít, tấm lòng những người đó, lòng tôi nhận, cũng bội phục dũng cảm của các cô ấy, còn dạng người phía trước, tôi cảm thấy rất nhàm chán.”

Bịa đặt, chỉ vì ảnh hưởng tới suy nghĩ của người khác, đạt tới mục đích của mình, theo ý anh thì loại người này, coi người khác như ngu ngốc, đang đùa người ngu. Ngay cả việc nói chuyện với loại người này, anh cũng cảm thấy hoàn toàn không được coi trọng, càng không có khả năng tùy theo.

Sắc mặt Trình Vi An lúc trắng lúc xanh, cô ta không ngờ sẽ có kết quả này. “Tôi không....”

“Trình tiểu thư, tôi không có ý gì.” Thang Hằng ngăn lời cô ta lại. “Tôi chỉ trần thuật ý nghĩ của tôi. Cảm ơn cô đã thông báo, tôi sẽ chứng thực chuyện này với Tiểu Mạn, tôi cũng biết rõ trước đó ai theo đuổi cô ấy, nếu cần thiết tôi có thể tìm người trong cuộc chứng thức, thuyết pháp với cô.”

Cô ta bị dọa tới sắc mặt trắng bệch.

“Không...” Nếu như bị những người trong công ty biết cô ta nói lung tung, về sau cô ta ở công ty được nữa sao?

Cô ta cho rằng cá tính Thang Hằng rất tốt, bình thường anh khách khí hữu lễ, thái độ với Tiểu Mạn càng dịu dàng, hoàn toàn giống như một ông ba phải, không ngờ anh lại có bộ dạng sắc bén như vậy, cô ta hoàn toàn bị sợ hãi.

“Tôi xác nhận một lần cuối, cô xác định lời cô vừa nói là sự thật?”

“Không...” Cô ta giống như con thỏ bị hoảng sợ, cái đầu run lên, “Tôi... Có thể tôi có chút hiểu lầm....” Đối phương đã hỏi khách sáo như vậy, nhưng giữa từng câu mang hàm xúc cảnh cáo, biết vậy cô ta chẳng làm.

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Anh cười, đối lập mãnh liệt với cô ta đang sợ hãi. “Cảm ơn Trình tiểu thư đã quan tâm, nhưng mà tôi hi vọng tin tức này sẽ không được phát sinh lần nữa, đây là một thương tổn với hai người trong cuộc, bị hiểu lầm không tốt.”

“Vâng.”

“Công ty cô còn chưa tan tầm, tôi không làm trễ Trình tiểu thư làm việc, gặp lại.” Vẫn là khuôn mặt ôn hòa tươi cười, Thang Hằng khẽ vuốt cằm, xoay người rời đi.

Cùng một người, cùng một thái độ, vẻ mặt như nhau, toàn thân Trình Vi An cứng ngắc đứng tại chỗ.

Cô ta hoàn toàn đoán sai về người đàn ông này.

Anh ta không chỉ là người đàn ông ba chất lượng tốt, còn là một dã thú kinh khủng, có thể cười mà cắn đứt mạch máu của kẻ thù.

May mắn còn khoan dung, cô ta thầm hối hận, cô ta không nên trêu chọc vào nhân vật như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương