Bầu trời xanh thẳm, gió lạnh thổi vào, mặt trời chậm rãi chiếu sáng. Tiếng chuông nghiêm túc truyền thống vang lên đúng giờ, học sinh nối đuôi nhau ra khỏi phòng học, tiếng ồn ào càng ngày càng nhiều.

Thang Hằng nằm sấp trên bàn, bài kiểm tra vừa rồi đã ép khô tế bào não cuối cùng trong người cậu rồi, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ.

“Mạn Mạn, nếu không cậu đi ăn cơm cùng nhà mình?”

“Không cần, một chút nữa mình còn muốn tới thư viện.”

“Nhưng mà một lát nữa thư viện đóng cửa rồi.”

“Mình đang nói thư viện gần nhà mình cơ.” Ô Tiểu Mạn cười khẽ: “Cậu đi ăn đi, ngày mai nói cho mình biết ăn gì, có được không.”

“Làm sao cậu lại không đi với mình chứ?” Mặt Nhạc Vô Mỹ nhăn lại, tỏ vẻ bất mãn.

“A Mỹ à, cậu đi ăn cơm với gia đình, mình tới đó làm gì?” Ô Tiểu Mạn buồn cười vươn tay chọc cô ấy: “Chỗ dì Hoa thiếu một chút nữa là mình có thể đổi nướng Brulee rồi, mình chuẩn bị đi.”

“À... Được rồi.” Nhạc Vô Mỹ nhăn mũi, coi như miễng cưỡng đồng ý.

“Đi thôi.” Cô thu dọn sách vào túi, Ô Tiểu Mạn và bạn tốt cùng đi ra khỏi lớp.

Thang Hằng vẫn gục xuống bàn.

“A Hằng, cậu làm gì vậy?” Nghê An Bân và Chúc Bách diệp thu thâp đồ xong chờ ở cửa ra vào, thấy cậu còn đang nằm sấp ở chỗ ngồi thì đi tới hỏi thăm: “Có cần khoa trương như vậy không? Đề mục vừa rồi có làm được không?” Nghê An Bân lay cậu vài cái.

“Phiền quá ~~” Cậu gục xuống bàn gầm nhẹ lên, gãi giã mái tóc ngắn.

“Bình tĩnh chưa?”

“Đói bụng.”

“Vậy thì đi ăn cơm thôi? Cậu ngồi ở đây làm gì?” Ba người vốn định ăn cái gì đó, duy chỉ có người này giống như vướng gì đó.

“Ăn dì Hoa.” Cậu nói, sau đó bộ dạng không tình nguyện đứng dậy thu thập đồ trên bàn bàn.

“Ăn dì Hoa không đủ no.” Vẻ mặt Chúc Bách Diệp ghét bỏ.

“Kệ cậu, hôm nay mình muốn ăn.”

Nghê An Bân nhướng nhướng mày, trao đổi ánh mắt với Chúc Bách Diệp, nhún vai, quyết định làm theo bạn tốt dường như bị bài thi làm cho xù lông.

Cửa hàng ăn của dì hoa ở trong hẻm nhỏ cách cổng trường không xa, trong quán cũng có bố trí, ngoại trừ bán bữa sáng, giữa trưa cũng bán thức ăn nhẹ, cơm bình dân cùng với vài món điểm tâm ngọt đơn giản.

Hôm nay là ngày sau kỳ thi cuối kỳ, trước thời gian tan học, gian phòng này chỗ ngồi không nhiều lắm nên đã đầy khách, không ít người vừa ăn cơm vừa cầm đề thi hoặc sách giáo khoa thảo luận với học sinh cùng trường.

“Đầy người.” Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp dừng bước lại.

“Nhìn xem.” Thang Hằng đi vào trong tiệm.

Thân ảnh cao lớn của ba người vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít ánh mắt của học sinh. Có các đàn em nhiệt tình chào hỏi với bọn họ, Thang Hằng tùy ý gật đầu tỏ vẻ đáp lại.

Cậu thấy bóng lưng quen thuộc ở trong góc. “Ô Tiểu Mạn.” Cậu trực tiếp đi tới chỗ ngồi bên cạnh: “Không có chỗ ngồi, chen chúc một chút được chứ?”

Bóng đen đột nhiên bao phủ tới, Ô Tiểu Mạn đang cầm đề thi trên tay ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn giống như không ngờ sẽ xuất hiện tên này tới dùng cơm.

“Làm sao cậu lại tới đây ăn?”

“Cửa ra vào dán tôi không thể tới sao?”

Cô trừng mắt nhìn cậu một cái: “Cậu có thể ngồi cùng người khác.”

Thang Hằng không để ý tới cô, xoay người nói với mấy cậu bạn tốt còn đứng ngoài cửa: “Này, bên này có chỗ ngồi!” Hô xong, cậu lùi về góc ở cửa không nhìn thấy, kéo cái ghế bên cạnh cô ngồi xuống.

Nửa người trên của cô hơi co lại vì đột nhiên có người chen vào: “Này, tôi có nói ‘mời ngồi’ sao?”

“Tiểu thư, nên có lương tâm một chút, một mình chiếm một cái bàn, chủ quán còn muốn buôn bán hay không hả?” Cậu buông túi sách, một tay đặt trên bàn, giảng giải đạo lý với cô: “Hơn nữa trong lúc này chỉ cậu cùng lớp với tôi, ngồi cùng người không quen rất xấu hổ.” Nói không chừng còn có thể bị quấy rầy.

Cô nghe thấy cũng có lý, đành nhăn mày, cúi đầu xuống nhìn bài thi, không bày tỏ ý kiến thêm.

“Hả, lớp trưởng?” Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp đi vào trong quán, khi bọn họ phát hiện người ngồi cùng bàn là một gương mặt quen thuộc thì lộ vẻ mặt kinh ngạc.

“Xin chào.” Ô Tiểu Mạn khẽ giật khóe môi, vung tay tỏ ra mời ngồi, sau đó cúi đầu xuống, không để ý đến ba vị khách ngồi cùng bàn.

Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp ngồi xuống, bọn họ nhìn Ô Tiểu Mạn, lại nhìn cái tên ngồi bên cạnh cô... Nghê An Bân đột nhiên lộ ra nụ cười tươi vô sỉ, làm bộ như phát hiện ra một vùng đất mới, ánh mắt nhìn qua lại giữa hai người bọn họ, nhướng mày với Thang Hằng.

Ái chà?

Thang Hằng trừng mắt nhìn cậu ta, tay nắm thành quyền đưa lên trước ngực, làm tư thế cảnh cáo muốn đánh người.

Đừng có nghĩ linh tinh!

Vẻ mặt Chúc Bách Diệp cũng bình tĩnh, nhưng mà sau khi nhìn hành động của cậu ta thì cũng bĩu môi.

Nghê An Bân không nháy mắt nữa mà cười càng gian hơn, cậu ta rất phối hợp cúi đầu xuống che nụ cười tươi. Chúc Bách Diệp rút thực đơn gọi cơm, cầm bút chuẩn bị quyết định bữa ăn.

“Gọi gì đó đi? Nhanh!” Người nào đó ác thanh ác khí.

“Lớp trưởng, cậu ăn gì thế?” Nghê An Bân đột nhiên hỏi.

“Hả? Cơm sườn.” Ô Tiểu Mạn đột nhiên bị điểm danh, ngẩng đầu lên.

“Có gì đề cử không?”

Cô lại lộ ra vẻ mặt không hiểu: “Tôi đâu phải bà chủ.”

Câu trả lời này khiến Nghê An Bân bật cười: “Khụ, ý mình muốn nói, bọn mình mới ăn một hai lần, cậu cảm thấy ở đây món gì ăn ngon?”

Vậy vì sao bọn họ lại quyết định ăn ở đây? Mặc dù Ô Tiểu Mạn rất muốn hỏi điều này, nhưng vấn trả lời vấn đề của cậu.

“Tôi không biết các cậu thích khẩu vị gì, nhưng mà tôi cảm thấy tiềm đĩnh bảo và thổ tư cũng ăn rất được. Món điểm tâm ngọt... Brulee nướng ăn cũng tốt.”

“Vậy sao cậu lại ăn cơm sườn?” Chúc Bách Diệp lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

“Cơm trưa ăn thức ăn nhẹ không đủ no mà!”

“...” Câu trả lời đương nhiên của cô khiến ba vị khách ngồi cùng bàn không còn gì để nói.

Bình thường bọn họ đều nghe thấy các bạn học nữ đều nói phải giảm béo, các cô ấy ăn cơm cũng như ma tước, uống một chút, ăn một chút đồ đã kêu no bụng, lớp trưởng nhà bọn họ phản ứng lại rất khác, càng tăng thêm cảm thụ với thân hình của cô.

Ba người ăn cơm một chút liền nói chuyện. Lúc nói chuyện thỉnh thoảng bọn họ kéo Ô Tiểu Mạn vào bên trong chủ đề, hỏi cô một đống vấn đề có hay không đều được, cô vừa ăn cơm vừa nhìn đề thi, rõ ràng rất bận rộn, lúc rảnh rỗi liền bị cắt đứt. Cuối cùng cô dứt khoát thu đề thi lại, chuyên tâm ăn cơm và đối phó với bọn họ.

“Lớp trưởng, sao hôm nay cậu không ở cùng Nhạc Vô Mỹ?”

“Vô Mỹ ăn cơm với người nhà.”

“Vậy sao cậu không tìm người khác cùng ăn?”

“Tìm người khác cùng ăn sẽ tốt hơn sao?”

“Khụ...” Có người cười sặc nước. “Nói không chừng.”

“Ảnh hưởng tâm lý.” Cô nói.

“Xì.” Người ngồi bên cạnh cô cười. Bình thường đều là cậu kinh ngạc, hôm nay cuối cùng cũng có người khác được nếm điều đó.

Bữa cơm này, ngoại trừ Ô Tiểu Mạn thì ba người kia ăn rất thoải mái. Ba người bọn họ vốn không quá thích ăn cơm cùng nữ sinh, bởi vì chủ đề khác nhau, các cô gái lại thường hỏi một đống vấn đề khiến người ta rất khó trả lời, nhưng vì lễ phép mà vẫn phải đáp lại, thường thường thì cuối bữa ăn sẽ như cực hình.

Nhưng Ô Tiểu Mạn hoàn toàn không để ý tới bọn họ, nếu không phải bọn họ vẫn đưa ra chủ đề thì thậm chí cô còn coi bọn họ như không tồn tại.

Đã quen bị quấy rầy, đột nhiên không bị coi là quan trọng, cảm giác rất hay. Thang Hằng bị cô không đếm xỉa tới đã quen, Nghê An Bân và Chúc Bách diệp từ cầu cảm thấy thú vị một chút, nhwung sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái thoải mái như gặp bạn bè. Cho nên, khi bọn họ nói chuyện, thái độ thoải mái như ở chung với bạn học bình thường, đồng thời bọn họ cũng phát hiện lớp trưởng này thật thú vị.

Ô Tiểu Mạn thì không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ba người này bình thương vốn giao du rộng, năng lực tán gẫu mạnh là bình thường.

Nhưng mà sau khi ăn cơm xong, cô cầm túi Brulee nướng trước mặt, nhìn ba người ngồi cùng bàn, rõ ràng đã cơm nước xong rồi nhưng vẫn lưu luyến ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm, cô nghi ngờ hỏi: “Lát nữa các cậu phải luyện tập sao?”

Mặc dù cô tới sớm hơn nhưng tốc độ ba người này ăn cơm nhanh hơn cô, lại thêm cô còn món điểm tâm ngọt, bây giờ nhìn qua giống như ba người cơm nước xong đang đợi một mình cô, cảm giác vô cùng quái dị.

“Không, sao thế?” Thang Hằng nhìn về phía cô.

“Vậy các cậu không về nhà học bài sao?”

“Một lát nữa tới nhà tôi học.” Cậu nói:“Cậu có muốn đi chung không?”

“Hả?”.

“Hả cái gì chứ? Học bài!”

Cô biết rõ là học bài, vấn đề là họ mời cô làm gì? Bọn họ có quen thuộc vậy sao? “Tôi muốn trở về thư viện gần nhà học.”

“Ngu ngốc, có cao thủ ở đây không cần.” Thang Hằng trợn tròn mắt.

Ô Tiểu Mạn gnhe vậy thì ánh mắt nhìn về phía Chúc Bách Diệp, thành tích người này không chỉ luôn đứng một hai trng lớp, mà còn là học sinh có tư chất nổi trội top 5 của khóa.

Nếu nói cô cảm thấy kỳ diệu khi Thang Hằng luôn ngủ còn có thể được thành tích đó, thì cô chỉ có thể dùng hai chữ ‘biến thái’ để hình dung Chúc Bách Diệp, mà Nghê An Bân ngồi cạnh cậu ta, mặc dù không biến thái như vậy nhwung cũng là khách quen trong mười người của lớp.

“Ừ....” Cô nghiêm túc suy nghĩ.

Thành tích của cô khá ổn, vẫn luôn trong nhóm mười ngươi, nhưng so với ‘hành trình đầy hồ sơ’ của bọn họ, cô tự cố gắng tìm nhiều thời gian cố gắng học tập. Sự thật nói cho cô biết, dường như bọn họ có được phương pháp đọc sách hiệu quả, điều này khiến cô không thể không động lòng.

Trong lòng Chúc Bách Diệp vốn đang cảm thấy kỳ quái, bọn họ nói muốn tới nhà A Hằng học bài khi nào thì lại cảm thấy ở dưới đáy bàn có người đá mình một cước.

Cậu không hiểu nhìn về phía hung thủ thì lại nhận được cái đá chân thứ hai. Ánh amwts cậu nhìn về phía bạn tốt ngồi cạnh, Nghê An Bân đang nháy mắt ra hiệu với cậu.

Cuối cùng cậu đã hiểu.

“Khụ, lớp trưởng.” Cậu ho nhẹ một tiếng để mở màn: “Có phải... cậu không hiểu lắm về số học không?”

Cậu cố gắng sưu tầm tư liệu thành tích của bạn trong lớp, vất vả lắm mới nói được một câu.

“Đó, đúng rồi!” May mắn cậu không nói sau, tinh thần Ô Tiểu Mạn tỉnh táo: “Tôi vẫn luôn áp dụng công thức không tốt.

“Dù thế nào đi nữa cậu ấy cũng sẽ dạy tôi, cậu có đi cùng không. Lúc nào Nhạc Vô Mỹ cơm nước xong, nếu không thì gọi cô ấy đi cùng?” Sau khi tìm được cơ hội, Thang Hằng lập tức xen vào nói.

“Để tôi gọi điện thoại hỏi cậu ấy một chút.” Cô nghĩ, nếu như lập tức tan cuộc thì bỏ qua. Nếu thật sự không có mà báo, không phải là khiến Vô Mỹ đi một chuyến tay không sao.

“A, vậy mấy người chúng ta đi trước.” Cậu ra vẻ không sao cả quyết định. “Vì bình thường cậu giúp tôi làm bài tập, đại ân không cần phải nói cảm ơn.”

Ô Tiểu Mạn lại bày ra vẻ nhìn kẻ ngốc để nhìn cậu, lắc đầu thở dài rồi lại cúi đầu ăn Brulee nướng của cô.

Nghê An Bân suýt nữa bật cười, nếu nói vừa rồi chỉ nghi ngờ thì bây giờ thật sự đúng rồi.

Chậc chậc chậc... Đến giờ cậu mới hiểu đực, lúc trước người nào đó nói ‘ngây thơ’ là có chuyện gì. Cậu không biết thì ra A Hằng lại ngốc và kém cỏi vậy.

Khóe môi cậu và Chúc Bách Diệp đều cong lên vui vẻ, không những không thèm để ý bị bắt buộc phải thay đổi hành trình mà còn không vạch trần lời nói dối của bạn tốt.

Có trò hay thì nhất định phải nhìn một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương