Mãnh Nam Bày Tỏ Tình Yêu
-
Chương 10-1
Ô Tiểu Mạn suy yếu tới mức không thể nào phản kháng, bị Thang Hằng đưa thẳng tới bệnh viện.
Bởi vì mấy ngày gần đây lượng thức ăn đột nhiên giảm nhiều, làm cho dịch chua ra nhiều, dinh dưỡng không đầy đủ, lại áp lực lớn, giấc ngủ cũng không đủ cho nên thân thể mới đột nhiên xảy ra vấn đề.
Đồng thời, cô cũng nghiệm ra mình đã có thai được bảy tuần, khiến cho Thang đại thiếu gia nổi giận như rồng phun lửa ở bệnh viện.
May mà bác sĩ nói cô chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, an dưỡng là không có việc gì. Vấn đề chủ yếu là đang áp lực tâm lý, phải thả lỏng tâm tình, ăn được ngủ được là không có vấn đề gì, ngay cả thuốc cũng không cần phải uống.
Nhưng cô vẫn bị buộc nằm viện cả ngày, làm từng loại kiểm tra, ngủ đúng hai mươi tiếng, sau đó Thang Hằng đưa cô về nhà sau khi đã xin phép cha mẹ cô.
“Ngủ!” Vừa giúp cô đắp kín mền, Thang đại thiếu gia bá đạo ra lệnh cho cô.
Ô Tiểu Mạn chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hai ngày qua, Thang Hằng nhìn thấy cô, không phải nói “Ăn” thì sẽ nói “Ngủ”. Cô biết rõ tốt xấu của thân thể mình, nhưng không phải là chuyện của mình cô, tự biết đuối lý nên đành phải theo anh, làm đủ mười cái ngoan ngoãn.
Vừa tỉnh, bữa sáng phong phú đã đợi cô.
Bị ôm vào phòng khách, thức ăn đầy bàn, làm cho cô có cảm giác bị nuôi thành heo mẹ. Không biết sau khi nuôi mập có thể bị làm thịt để ăn không.
“Ăn!”
Đồ ăn bị chất trước mặt cô, cô ngoan ngoãn vùi đầu ăn, May mà đều là đồ cô thích ăn, nếu không nhất định cô ăn sẽ rất đau khổ.
“Không ăn được...” Một giờ sau, bụng cô tròn căng, hô đầu hàng.
Thang Hằng liếc nhìn mặt bàn, xác nhận cô đã ăn không ít vào bụng mới miễn cưỡng đồng ý tha cho cô.
“Em còn dám không ăn cơm, khiến mình suýt nữa té xỉu đến bệnh viện cho anh xem!” Anh ôm người vào ngực mình, uy hiếp cảnh cáo, bàn tay lại dịu dàng xoa trên người cô, giúp cô mát xa.
Hai ngày nay Ô Tiểu Mạn được chăm sóc như thái hoàng thái hậu, rất tự nhiên nhắm mắt lại, hưởng thụ phục vụ của chuyên gia, thoải mái suýt nữa thì ngủ mất.
“Ừ...” Cô co lại trong lòng anh, thì thầm đáp lại.
“Em heo ngốc, rõ ràng là chuyện nhỏ, đưa Nhạc Vô Mỹ ra là vấn đề gì cũng được giải quyết, em lại khiến mình thành như vậy, làm hư thân thể em có đền lại được không?”
Ô Tiểu Mạn không nói lại, giống như không nghe thấy lải nhải bên tay, co lại trong lòng anh chợp mắt.
Bạn gái cũng học được chiêu thức xỏ lá của mình rồi, Thang Hằng bó tay với cô, nói thì nói, động tác trên tay vân dịu dàng, phục vụ cô rất thỏa ddasngs.
Anh giúp cô xin nghỉ ở công ty ba ngày, lại gặp ngày nghỉ cuối tuần, cô nghỉ ngơi suốt năm này. Thật ra anh còn muốn cô nghỉ thêm một chút hoặc dứt khoát xin từ chức giúp cô, nhưng anh đành ngẫm lại. Nhưng mà năm ngày, bụng nhỏ của bạn gái cũng bị anh nuôi trở lại, tinh thần cũng phục hồi, ngày thứ sau, cô trở lại cương vị công tác.
Phong ba trong công ty nhanh chóng kết thúc, lúc Ô Tiểu Mạn trở lại công ty thì chủ nhiệm Bạch đã bị xa thải, án kiện cũng tra ra manh mối, hóa ra là trợ lý giám đốc kế hoạch Bắc khu bán đứng tài liệu công ty, trả lại trong sạch cho cô. Bởi vì lời nói của Trình Vi An không có vấn đề gì, sau khi điều tra cũng không bị trừng phạt, nhưng phong thủy luân chuyển, trong công ty đồn nhau chuyện cô ta tranh giành, nói lời loạn để cố ý hãm hại đồng nghiệp. Dưới áp lực đó thì cô ta đã tự động chào từ giã rồi.
Về phần những người khác, thái độ với cô tỏ vài phần kính trọng hoặc cố gắng nịnh nọt, sau khi Ô Tiểu Mạn trở lại cương vị công tác, hoàn toàn ổn định tinh thần, không chú ý. Cô vốn không thích ở chung với những người này, nếu như đã trả lại trong sạch cho cô, cô liền bỏ qua những lời bát quái ở bên ngoài, không nghe không thấy, giống như người ngoài cuộc.
Những đồng nghiệp cũng văn phòng quan sát khá lâu, thấy cô vẫn như cũ thì cũng dần dần khôi phục lại quỹ đạo như trước.
Một lần trắc trở, viết lên một bài giảng trong kinh nghiệm cuộc sống, lật trang giấy, cuộc sống vẫn như trước, trái đất tiếp tục quay, thế giới cũng không hủy diệt, cô tiếp tục trải qua cuộc sống bình thường của mình –
“Vợ ơi, vợ vợ vợ....”
Giống như có con ruồi lớn vo ve bên tai cô không ngừng, bàn tay Ô Tiểu Mạn bị người đàn ông bên cạnh nắm dọc đường đi, vừa tan tầm bọn họ đang đi ăn tối.
“Vợ ơi, vợ à....”
“Đủ rồi.” Cả đường gọi ‘vợ’ khiến cho không ít người ghé mắt, cô vẫn thích an phận một chút.
“Mẹ bảo ngày mai mẹ sẽ nấu cơm, chúng ta về nhà ăn.”
“Ừ.” Mẹ, là mẹ của cô. Thang đại thiếu gia đã đánh chiếm hoàn toàn cả nhà cô rồi, mặc dù bọn họ còn chưa kết hôn, nhưng ba mẹ cô đã sớm coi anh là con rể, ngay cả em trai cô cũng gọi anh rể anh rể rất thân mật.
Ai bảo ngay cả con cũng có rồi, không được phản đối.
“Thang Hằng.”
“Hả?”
“Ba mẹ anh đâu?”
“À, bọn họ bận. Em muốn gặp bọn họ sao?”
Ô Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn vào mắt bạn trai. Biết nhau đã nhiều năm, cô phát hiện Thang Hằng rất ít khí nói tới người nhà của anh. Mà ngay cả lúc còn là học sinh, cô đến nhà anh mấy lần, cũng chưa từng gặp ba mẹ anh. Khu nhà cao cấp, nếu như không có người đi lại thì giống như nhà mẫu vậy.
“Tình cảm của anh với người nhà có được không?” Cô không nhịn được mà hỏi.
“Không tệ.” Thang Hằng nhún vai. “Nhưng mà ai cũng bận cả. Ba mẹ anh đều là quản lý cấp cao, anh của anh vẫn luôn ở nước gnoafi, có khi ngay cả lễ mừng năm mới cũng không có thời gian gặp mặt, nhưng bọn anh vẫn sẽ gọi điện thoại.”
“Yên tâm, em gả tới tuyệt đối sẽ không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu.” Anh lại bổ sung câu.
“Ai nói với anh cái này.” Cô véo eo anh một cái.
“Nếu không em hỏi cái này làm gì?” Anh cười bắt được bàn tay nhỏ bé vừa cấu của cô, lôi cô tới bên cạnh.
“Ba mẹ anh là người tốt, nhưng chúng ta kết hôn sẽ không ở cùng hai người.” Cho dù ở cùng thì cũng rất khó gặp mặt. “Anh từng nói về em với hai người, ba mẹ anh rất vui, bọn họ không có ý kiến gì cả.”
“Ừ.” Cô khẽ đáp.
“À, anh có nói với hai người là em mang thai, đợi bụng em lớn hơn một chút, hai người sẽ bớt chút thời gian ghé thăm em, anh không xác định là lúc nào, lúc nào hai người xác định thời gian thì anh sẽ nói cho em.” Giọng anh nhẹ nhàng, nghe không ra dao động, thực sự không cảm nhận được vui vẻ.
Ô Tiểu Mạn nhận ra một chuyện.
Trước kia cô đã cảm thấy thái độ của Thang Hằng với người nhà rất tế nhị, cũng không chủ động nhắc tới, thậm chí có thể không thích nói tới đề tài này, nhưng anh với người nhà dường như không phải vì tình cảm không tốt, chỉ là mỗi người đều rất bận rộn, ít gặp nhau.
Anh cũng không hề bài xích gia đình.
Người này tích cực với cô hơi quá, không chỉ tận dụng hết khả năng lung lạc người thân bạn bè cô, còn giống như hận không thể nuôi cô trong thành, chuyện gì cũng làm giúp cô. Nếu cô không có kiên trì của mình, có lẽ bây giờ cô cũng giống như Vô Mỹ, chỉ cần làm ‘vợ nhàn mẹ lười’.
Có lẽ, trong lòng Thang Hằng rất hi vọng có gia đình của mình. Trong lòng cô đột nhiên hiện lên suy nghĩ này.
Cô nhéo nhéo tay hai người đang nắm. Ánh mắt người bên cạnh nhìn sang, thấy ánh mắt cô nhìn vào xe cô bên đường, lập tức hiểu được nguyên nhân cô làm thế.
Anh cong môi, khẽ cười một tiếng: “Không sao cả, dù sao anh có em là đủ rồi.”
Cha mẹ của anh chính là như vậy, so với rất nhiều người thì anh đã may mắn, gia cảnh giàu có, anh em hòa thuận, nhưng nói thật, người một nhà gần như không có thời gian ở cùng nhau, thời gian ở chung quá ngắn, rất khó gặp nhau.
Anh biết mình nên thấy đủ, nhưng trong lòng vẫn hy vọng có thể có một ‘gia đình’ chân chính.
Anh không thể thay đổi được cái cũ, không có nghĩa là anh không thể sáng tạo cái mới.
Cô gái bên cạnh này, chính là ‘gia đình’ mới của anh, một gia đình hoàn toàn thuộc về nhà, là chỗ dựa và nơi ký thác tâm hồn anh.
Ô Tiểu Mạn trầm mặc, câu nói thoải mái ‘không sao cả’, nghe vào trong tai lại cảm thấy vô cùng trầm trọng.
Cô đột nhiên cảm thấy chua xót, và đau lòng.
Cô không biết nói gì để hình dung. Người này, giống như tên ngốc, ngu ngốc. Trước kia là học sinh thì việc gì cũng lấy ý kiến của cô làm chính, bây giờ, vẫn cố gắng kiên trì theo cô, cũng đang trong phạm vi cho phép của cô, giúp cô xây một bức tường thành, bảo vệ cô ở bên trong.
Nếu như cô muốn không gian rộng lớn một chút, anh sẽ mở rộng phạm vi, mặc dù anh thích cùng cô, nhưng điều kiện đầu tiên vẫn dựa trên ý nguyện của cô, tuyệt đối không bắt buộc cô.
“Thang Hằng, chúng ta kết hôn đi.”
Bước chân đột nhiên ngừng lại, anh không thể tưởng tượng nổi trừng lớn mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Em đang nói chuyện với anh sao?” Anh kéo cô đã đi qua vài bước lại về phía anh.
Cô mỉm cười với anh, nhún nhún vai.
“Này này, nói cho rõ ràng đi!” Anh vô cùng kích động. “Anh không nghe sai chứ?!”
“Có nhẫn không?” Cô cười đưa tay tới trước mặt anh.
Vẻ mặt anh không thể tưởng tượng nổi, ngạc nhiên mừng rỡ và không xác định... Tất cả vẻ mặt hỗn hợp lại. Anh ngây ngốc nhìn cô một lúc, mới đột nhiên giật mình lục túi.
Một cái hộp nhỏ bị anh lấy ra.
“Ôi mẹ nó...” Thang Hằng vừa mở hộp nhưng, hai tay khẩn trương hơi run. “Đột nhiên quá... Anh có phải quỳ xuống không?” Không hề báo động trước, ngay ở bên đường lớn, dù anh đã sớm chuẩn bị cũng không ngờ sẽ đạt được ân chuẩn vào lúc đó.
“Quỳ thì chờ sau này anh làm việc sai thì tính.” Cô cười nói, để cho anh đeo nhẫn cho mình.
“Vậy chẳng phảianh được lợi sao?” Khẩn trương qua đi, là niềm vui đến ào ạt, đầu anh có chút nóng lên, nói năng lộn xộn.
“Đúng rồi, tiện nghi cho anh.” Nhẫn cũng đã đep, cô vòng tay lên cổ anh, hôn lên má anh một cái.
“Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, chồng à.”
Thang Hằng bị tiếng chồng à làm mộng mi, không nhịn được cười ngây ngô, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
“Em, cô gái này...” Một lát sau, anh kích động kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô. Sau đó thậm chí ôm cả cô chạy trên đường, khiến cho cô thét chói tai.
“A – Thang Hằng! Thả em xuống!”
“Em rõ là... phá hỏng kế hoạch của anh! Kế hoạch của anh là cầu hôn lãng mạn, có bữa tối dưới ánh nến!” Kết quả, lại là ở bên lề đường! Anh còn bị dọa giống như kẻ ngốc! “Má, kế hoạch cầu hôn thâm tình lại anh tuấn của anh đều bị em làm hỏng rồi!”
“Ha ha...” Ô Tiểu Mạn lại cười, bị lời nói của anh chọc cho vô cùng vui vẻ.
May mắn, không bao lâu, Thang Hằng đã đặt cô xuống, cô còn chưa kịp thở, lại bị anh ôm vào trong ấm áp, đôi môi mềm mại đặt lên.
Vào lúc này, cô cũng bị lây tâm tình kích động của anh, bất chấp hai người còn đang trên đường cái, thuận theo anh, hai tay bám lấy, đắm chìm trong thế giới chỉ có nhau.
Đôi vợ chồng hạnh phúc, không đếm xỉa tới ánh mắt người khác, ở góc của thành phố, ngọt ngào ôm nhau.
Bởi vì mấy ngày gần đây lượng thức ăn đột nhiên giảm nhiều, làm cho dịch chua ra nhiều, dinh dưỡng không đầy đủ, lại áp lực lớn, giấc ngủ cũng không đủ cho nên thân thể mới đột nhiên xảy ra vấn đề.
Đồng thời, cô cũng nghiệm ra mình đã có thai được bảy tuần, khiến cho Thang đại thiếu gia nổi giận như rồng phun lửa ở bệnh viện.
May mà bác sĩ nói cô chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, an dưỡng là không có việc gì. Vấn đề chủ yếu là đang áp lực tâm lý, phải thả lỏng tâm tình, ăn được ngủ được là không có vấn đề gì, ngay cả thuốc cũng không cần phải uống.
Nhưng cô vẫn bị buộc nằm viện cả ngày, làm từng loại kiểm tra, ngủ đúng hai mươi tiếng, sau đó Thang Hằng đưa cô về nhà sau khi đã xin phép cha mẹ cô.
“Ngủ!” Vừa giúp cô đắp kín mền, Thang đại thiếu gia bá đạo ra lệnh cho cô.
Ô Tiểu Mạn chỉ có thể ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hai ngày qua, Thang Hằng nhìn thấy cô, không phải nói “Ăn” thì sẽ nói “Ngủ”. Cô biết rõ tốt xấu của thân thể mình, nhưng không phải là chuyện của mình cô, tự biết đuối lý nên đành phải theo anh, làm đủ mười cái ngoan ngoãn.
Vừa tỉnh, bữa sáng phong phú đã đợi cô.
Bị ôm vào phòng khách, thức ăn đầy bàn, làm cho cô có cảm giác bị nuôi thành heo mẹ. Không biết sau khi nuôi mập có thể bị làm thịt để ăn không.
“Ăn!”
Đồ ăn bị chất trước mặt cô, cô ngoan ngoãn vùi đầu ăn, May mà đều là đồ cô thích ăn, nếu không nhất định cô ăn sẽ rất đau khổ.
“Không ăn được...” Một giờ sau, bụng cô tròn căng, hô đầu hàng.
Thang Hằng liếc nhìn mặt bàn, xác nhận cô đã ăn không ít vào bụng mới miễn cưỡng đồng ý tha cho cô.
“Em còn dám không ăn cơm, khiến mình suýt nữa té xỉu đến bệnh viện cho anh xem!” Anh ôm người vào ngực mình, uy hiếp cảnh cáo, bàn tay lại dịu dàng xoa trên người cô, giúp cô mát xa.
Hai ngày nay Ô Tiểu Mạn được chăm sóc như thái hoàng thái hậu, rất tự nhiên nhắm mắt lại, hưởng thụ phục vụ của chuyên gia, thoải mái suýt nữa thì ngủ mất.
“Ừ...” Cô co lại trong lòng anh, thì thầm đáp lại.
“Em heo ngốc, rõ ràng là chuyện nhỏ, đưa Nhạc Vô Mỹ ra là vấn đề gì cũng được giải quyết, em lại khiến mình thành như vậy, làm hư thân thể em có đền lại được không?”
Ô Tiểu Mạn không nói lại, giống như không nghe thấy lải nhải bên tay, co lại trong lòng anh chợp mắt.
Bạn gái cũng học được chiêu thức xỏ lá của mình rồi, Thang Hằng bó tay với cô, nói thì nói, động tác trên tay vân dịu dàng, phục vụ cô rất thỏa ddasngs.
Anh giúp cô xin nghỉ ở công ty ba ngày, lại gặp ngày nghỉ cuối tuần, cô nghỉ ngơi suốt năm này. Thật ra anh còn muốn cô nghỉ thêm một chút hoặc dứt khoát xin từ chức giúp cô, nhưng anh đành ngẫm lại. Nhưng mà năm ngày, bụng nhỏ của bạn gái cũng bị anh nuôi trở lại, tinh thần cũng phục hồi, ngày thứ sau, cô trở lại cương vị công tác.
Phong ba trong công ty nhanh chóng kết thúc, lúc Ô Tiểu Mạn trở lại công ty thì chủ nhiệm Bạch đã bị xa thải, án kiện cũng tra ra manh mối, hóa ra là trợ lý giám đốc kế hoạch Bắc khu bán đứng tài liệu công ty, trả lại trong sạch cho cô. Bởi vì lời nói của Trình Vi An không có vấn đề gì, sau khi điều tra cũng không bị trừng phạt, nhưng phong thủy luân chuyển, trong công ty đồn nhau chuyện cô ta tranh giành, nói lời loạn để cố ý hãm hại đồng nghiệp. Dưới áp lực đó thì cô ta đã tự động chào từ giã rồi.
Về phần những người khác, thái độ với cô tỏ vài phần kính trọng hoặc cố gắng nịnh nọt, sau khi Ô Tiểu Mạn trở lại cương vị công tác, hoàn toàn ổn định tinh thần, không chú ý. Cô vốn không thích ở chung với những người này, nếu như đã trả lại trong sạch cho cô, cô liền bỏ qua những lời bát quái ở bên ngoài, không nghe không thấy, giống như người ngoài cuộc.
Những đồng nghiệp cũng văn phòng quan sát khá lâu, thấy cô vẫn như cũ thì cũng dần dần khôi phục lại quỹ đạo như trước.
Một lần trắc trở, viết lên một bài giảng trong kinh nghiệm cuộc sống, lật trang giấy, cuộc sống vẫn như trước, trái đất tiếp tục quay, thế giới cũng không hủy diệt, cô tiếp tục trải qua cuộc sống bình thường của mình –
“Vợ ơi, vợ vợ vợ....”
Giống như có con ruồi lớn vo ve bên tai cô không ngừng, bàn tay Ô Tiểu Mạn bị người đàn ông bên cạnh nắm dọc đường đi, vừa tan tầm bọn họ đang đi ăn tối.
“Vợ ơi, vợ à....”
“Đủ rồi.” Cả đường gọi ‘vợ’ khiến cho không ít người ghé mắt, cô vẫn thích an phận một chút.
“Mẹ bảo ngày mai mẹ sẽ nấu cơm, chúng ta về nhà ăn.”
“Ừ.” Mẹ, là mẹ của cô. Thang đại thiếu gia đã đánh chiếm hoàn toàn cả nhà cô rồi, mặc dù bọn họ còn chưa kết hôn, nhưng ba mẹ cô đã sớm coi anh là con rể, ngay cả em trai cô cũng gọi anh rể anh rể rất thân mật.
Ai bảo ngay cả con cũng có rồi, không được phản đối.
“Thang Hằng.”
“Hả?”
“Ba mẹ anh đâu?”
“À, bọn họ bận. Em muốn gặp bọn họ sao?”
Ô Tiểu Mạn ngẩng đầu nhìn vào mắt bạn trai. Biết nhau đã nhiều năm, cô phát hiện Thang Hằng rất ít khí nói tới người nhà của anh. Mà ngay cả lúc còn là học sinh, cô đến nhà anh mấy lần, cũng chưa từng gặp ba mẹ anh. Khu nhà cao cấp, nếu như không có người đi lại thì giống như nhà mẫu vậy.
“Tình cảm của anh với người nhà có được không?” Cô không nhịn được mà hỏi.
“Không tệ.” Thang Hằng nhún vai. “Nhưng mà ai cũng bận cả. Ba mẹ anh đều là quản lý cấp cao, anh của anh vẫn luôn ở nước gnoafi, có khi ngay cả lễ mừng năm mới cũng không có thời gian gặp mặt, nhưng bọn anh vẫn sẽ gọi điện thoại.”
“Yên tâm, em gả tới tuyệt đối sẽ không có vấn đề mẹ chồng nàng dâu.” Anh lại bổ sung câu.
“Ai nói với anh cái này.” Cô véo eo anh một cái.
“Nếu không em hỏi cái này làm gì?” Anh cười bắt được bàn tay nhỏ bé vừa cấu của cô, lôi cô tới bên cạnh.
“Ba mẹ anh là người tốt, nhưng chúng ta kết hôn sẽ không ở cùng hai người.” Cho dù ở cùng thì cũng rất khó gặp mặt. “Anh từng nói về em với hai người, ba mẹ anh rất vui, bọn họ không có ý kiến gì cả.”
“Ừ.” Cô khẽ đáp.
“À, anh có nói với hai người là em mang thai, đợi bụng em lớn hơn một chút, hai người sẽ bớt chút thời gian ghé thăm em, anh không xác định là lúc nào, lúc nào hai người xác định thời gian thì anh sẽ nói cho em.” Giọng anh nhẹ nhàng, nghe không ra dao động, thực sự không cảm nhận được vui vẻ.
Ô Tiểu Mạn nhận ra một chuyện.
Trước kia cô đã cảm thấy thái độ của Thang Hằng với người nhà rất tế nhị, cũng không chủ động nhắc tới, thậm chí có thể không thích nói tới đề tài này, nhưng anh với người nhà dường như không phải vì tình cảm không tốt, chỉ là mỗi người đều rất bận rộn, ít gặp nhau.
Anh cũng không hề bài xích gia đình.
Người này tích cực với cô hơi quá, không chỉ tận dụng hết khả năng lung lạc người thân bạn bè cô, còn giống như hận không thể nuôi cô trong thành, chuyện gì cũng làm giúp cô. Nếu cô không có kiên trì của mình, có lẽ bây giờ cô cũng giống như Vô Mỹ, chỉ cần làm ‘vợ nhàn mẹ lười’.
Có lẽ, trong lòng Thang Hằng rất hi vọng có gia đình của mình. Trong lòng cô đột nhiên hiện lên suy nghĩ này.
Cô nhéo nhéo tay hai người đang nắm. Ánh mắt người bên cạnh nhìn sang, thấy ánh mắt cô nhìn vào xe cô bên đường, lập tức hiểu được nguyên nhân cô làm thế.
Anh cong môi, khẽ cười một tiếng: “Không sao cả, dù sao anh có em là đủ rồi.”
Cha mẹ của anh chính là như vậy, so với rất nhiều người thì anh đã may mắn, gia cảnh giàu có, anh em hòa thuận, nhưng nói thật, người một nhà gần như không có thời gian ở cùng nhau, thời gian ở chung quá ngắn, rất khó gặp nhau.
Anh biết mình nên thấy đủ, nhưng trong lòng vẫn hy vọng có thể có một ‘gia đình’ chân chính.
Anh không thể thay đổi được cái cũ, không có nghĩa là anh không thể sáng tạo cái mới.
Cô gái bên cạnh này, chính là ‘gia đình’ mới của anh, một gia đình hoàn toàn thuộc về nhà, là chỗ dựa và nơi ký thác tâm hồn anh.
Ô Tiểu Mạn trầm mặc, câu nói thoải mái ‘không sao cả’, nghe vào trong tai lại cảm thấy vô cùng trầm trọng.
Cô đột nhiên cảm thấy chua xót, và đau lòng.
Cô không biết nói gì để hình dung. Người này, giống như tên ngốc, ngu ngốc. Trước kia là học sinh thì việc gì cũng lấy ý kiến của cô làm chính, bây giờ, vẫn cố gắng kiên trì theo cô, cũng đang trong phạm vi cho phép của cô, giúp cô xây một bức tường thành, bảo vệ cô ở bên trong.
Nếu như cô muốn không gian rộng lớn một chút, anh sẽ mở rộng phạm vi, mặc dù anh thích cùng cô, nhưng điều kiện đầu tiên vẫn dựa trên ý nguyện của cô, tuyệt đối không bắt buộc cô.
“Thang Hằng, chúng ta kết hôn đi.”
Bước chân đột nhiên ngừng lại, anh không thể tưởng tượng nổi trừng lớn mắt, ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Em đang nói chuyện với anh sao?” Anh kéo cô đã đi qua vài bước lại về phía anh.
Cô mỉm cười với anh, nhún nhún vai.
“Này này, nói cho rõ ràng đi!” Anh vô cùng kích động. “Anh không nghe sai chứ?!”
“Có nhẫn không?” Cô cười đưa tay tới trước mặt anh.
Vẻ mặt anh không thể tưởng tượng nổi, ngạc nhiên mừng rỡ và không xác định... Tất cả vẻ mặt hỗn hợp lại. Anh ngây ngốc nhìn cô một lúc, mới đột nhiên giật mình lục túi.
Một cái hộp nhỏ bị anh lấy ra.
“Ôi mẹ nó...” Thang Hằng vừa mở hộp nhưng, hai tay khẩn trương hơi run. “Đột nhiên quá... Anh có phải quỳ xuống không?” Không hề báo động trước, ngay ở bên đường lớn, dù anh đã sớm chuẩn bị cũng không ngờ sẽ đạt được ân chuẩn vào lúc đó.
“Quỳ thì chờ sau này anh làm việc sai thì tính.” Cô cười nói, để cho anh đeo nhẫn cho mình.
“Vậy chẳng phảianh được lợi sao?” Khẩn trương qua đi, là niềm vui đến ào ạt, đầu anh có chút nóng lên, nói năng lộn xộn.
“Đúng rồi, tiện nghi cho anh.” Nhẫn cũng đã đep, cô vòng tay lên cổ anh, hôn lên má anh một cái.
“Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn, chồng à.”
Thang Hằng bị tiếng chồng à làm mộng mi, không nhịn được cười ngây ngô, một lúc lâu vẫn không nói nên lời.
“Em, cô gái này...” Một lát sau, anh kích động kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô. Sau đó thậm chí ôm cả cô chạy trên đường, khiến cho cô thét chói tai.
“A – Thang Hằng! Thả em xuống!”
“Em rõ là... phá hỏng kế hoạch của anh! Kế hoạch của anh là cầu hôn lãng mạn, có bữa tối dưới ánh nến!” Kết quả, lại là ở bên lề đường! Anh còn bị dọa giống như kẻ ngốc! “Má, kế hoạch cầu hôn thâm tình lại anh tuấn của anh đều bị em làm hỏng rồi!”
“Ha ha...” Ô Tiểu Mạn lại cười, bị lời nói của anh chọc cho vô cùng vui vẻ.
May mắn, không bao lâu, Thang Hằng đã đặt cô xuống, cô còn chưa kịp thở, lại bị anh ôm vào trong ấm áp, đôi môi mềm mại đặt lên.
Vào lúc này, cô cũng bị lây tâm tình kích động của anh, bất chấp hai người còn đang trên đường cái, thuận theo anh, hai tay bám lấy, đắm chìm trong thế giới chỉ có nhau.
Đôi vợ chồng hạnh phúc, không đếm xỉa tới ánh mắt người khác, ở góc của thành phố, ngọt ngào ôm nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook