Mạnh Mẽ Ràng Buộc
-
Quyển 1 - Chương 1-1: Phần đệm
Edit: hoahongdaoktx (wattpad)
Nhã Nhân còn nhớ rất rõ, buổi tối hôm ấy, mây đen giăng kín bầu trời. Một tia sét đánh xuống, sáng chói, ầm ầm vang vọng giữa tầng mây dày đặc, ánh sáng loé lên trong đêm, tản ra mùi cỏ hòa lẫn bùn đất.
Vô số giọt mưa lớn chừng bằng hạt đậu lạnh băng rơi trúng người, cứ như loại bom cỡ nhỏ.
Hai người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh đậm, chân xỏ bốt đen đứng trước mặt hắn, nở nụ cười bỉ ổi.
Kiểu quân phục này không xa lạ gì với hắn, đó là quân phục bắt buộc của UG. UG là tổ chức thuộc về cơ quan an ninh quốc gia, tương tự một tổ chức quân đội, nhưng mà so với quân đội thì UG mang tính chất khác – một lực lượng lính đánh thuê bí mật được chính phủ chu cấp riêng.
Thảm cỏ rộng lớn, đường chạy PU*, kiến trúc linh hoạt theo lối quân sự hóa, nơi đây chính là quân doanh huấn luyện của UG.
(PU: Từ viết tắt của Polyurethane, một chất liệu trong ngành công nghiệp, có tính đàn hồi cao, được dùng làm lớp lót trên bề mặt để tạo nên một đường chạy hoàn hảo)
"Cô em xinh đẹp, chưa từng thấy em nha, lính mới hả?" Một trong hai gã đàn ông mặc quân phục huýt sáo.
"Một thân một mình tùy tiện đi lại trong quân doanh rất nguy hiểm, em không biết hả? Dù sao trong quân doanh không có phụ nữ, thời gian cấm dục lại rất dài, thế nên chỉ toàn là đàn ông đói khát như dã thú thôi." Gã còn lại cười trộm.
Nhã Nhân im lặng, một tia chớp loé sáng trên mặt hắn, gương mặt thon nhỏ, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt hoa đào. Hắn có vẻ đẹp nhã nhặn, cực kỳ ưa nhìn.
Nước mưa làm ướt mái tóc ngắn màu nâu nhạt của Nhã Nhân, những sợi tóc dán lên đường cong của khuôn mặt, nhỏ xuống từng giọt nước.
"Nhất là kiểu xinh xắn trẻ trung như cô em đây, rất dễ dàng khiến cho lũ đàn ông thèm khát nha."
"Em hơi sợ phải không? A, không sao đâu, bọn anh sẽ giúp em che chắn, thế nhưng đổi lại... À, em yên tâm, giao dịch này rất có lời, dù sao..."
"... bị hai người thay phiên nhau làm cũng dễ chịu hơn là bị trăm kẻ đói bụng làm đi?" Một gã nở nụ cười.
Dựa vào cánh cửa của chiếc xe tải quân dụng, đôi mắt Nhã Nhân lạnh lùng nhìn hai gã đàn ông, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt không hề lộ ra chút sợ hãi, hoảng hốt nào. Trái lại tròng mắt nâu nhạt toát ra sự lạnh lẽo, sắc bén tựa như một kẻ bề trên – cao cao không thể với tới.
Sắc đẹp, tình dục? Cảm giác như vớ được mồi thơm khiến hai gã đàn ông xem nhẹ tầm mắt của hắn, cho nên chưa phát hiện ra có điều không ổn.
Nhã Nhân nhìn hai gã, đáy lòng phát ra tiếng hừ lạnh xem thường, hắn cảm thấy hai gã đàn ông này rất tội nghiệp, tội nghiệp tới mức không xứng để thương tiếc. Với hắn mà nói, hai kẻ trước mắt này và hắn chênh lệch tựa như giun dế với nhân loại vậy, thứ động vật cấp thấp thì làm sao biết được con người mạnh mẽ cỡ nào, cứ ảo tưởng rằng mình đủ sức mạnh để đối đầu.
Hai kẻ này không biết, hắn chỉ cần duỗi một ngón tay ra thôi cũng đủ bóp chết chúng.
Đúng là tội nghiệp.
Từng hình ảnh nối tiếp hiện ra, không vượt quá mười giây, trong đầu Nhã Nhân đã chuẩn bị xong biện pháp đối phó.
Nếu như gã đàn ông bên phải động thủ trước, hắn liền bẻ gãy ngón tay gã, sau đó lên gối trúng sườn bụng gã bên trái, lại một quyền vỡ sống mũi gã bên phải, rồi thuận thế đập nứt quai hàm gã bên trái.
Còn nếu gã đàn ông bên trái ra tay trước, vậy hắn sẽ dùng phương pháp độc ác hơn dằn vặt bọn chúng, giẫm nát ngón tay, tháo trật khớp vai, hoặc là nắm đầu chúng thử độ cứng của cánh cửa xe quân dụng... Tất cả còn tuỳ xem hắn thích kiểu nào.
"Cởi quần ra, bọn anh trực tiếp xx em ở đây sẽ tương đối thuận tiện... A, cô em có thể yên tâm, người ở ga-ra này không nhiều lắm, nhưng nếu em thẹn thùng, bọn anh có thể vào trong kho hàng để làm em."
Gã đàn ông đứng bên trái hồn nhiên nói, điều này làm cho Nhã Nhân cười nhạo, không ngăn được những suy nghĩ ác độc trong đầu.
Sau chuyện xảy ra tại nơi này, e rằng hai gã cả đời cũng không quên đuợc gương mặt và giọng nói của hắn. Thời điểm bị hắn đánh nát xương cốt sẽ trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn đối với bọn chúng, còn hắn... có thể sau một tiếng sẽ quên mất vẻ mặt và giọng nói của người mình đã đánh, thậm chí còn quên mất chuyện xảy ra. Bởi vì từ trước tới giờ đều như vậy.
Hàng lông mi thật dài khẽ chớp, tròng mắt nâu nhạt nhìn chăm chú hai gã đàn ông, hắn đang đợi, đợi xem kẻ nào sẽ ra tay trước.
Nếu là kẻ bên trái, thì coi như ngày hôm nay chúng không gặp may, Nhã Nhân nghĩ.
"Em không chịu cởi, anh đây liền tới giúp em nha!"
Gã bên trái cười dâm đãng, vươn tay về phía Nhã Nhân...
"Các cậu làm gì ở đây?"
Bỗng dưng tiếng sấm khủng bố vang lên, kèm theo là giọng nói rành mạch, trầm thấp cắt ngang.
Tình huống ngoài dự định khiến Nhã Nhân bất ngờ, hắn thoáng nhướn phần đuôi cặp lông mày đẹp đẽ.
Trước mắt là một thân quân phục UG, một người đàn ông vóc người thon dài cao ngất đối diện hắn đi tới. Tia chớp đột ngột loé lên, phác hoạ rõ từng đường nét trên khuôn mặt người vừa xuất hiện, đôi lông mày kiếm thâm thúy trong ánh chớp kéo thành bóng đen dài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía dưới là cặp mắt Đan phượng* long lanh sắc bén.
(Mắt Đan phượng – mắt phượng: chỉ đôi mắt có cặp lông mi cong dài, mí mắt rõ nét, thần thái như đang cười, những người sở hữu đôi mắt phượng này được đánh giá là vô cùng hiếm hoi, bởi nó hội tụ đầy đủ vẻ đẹp cả về thẩm mỹ lẫn chiều sâu với ánh nhìn thiện cảm, đầy thu hút)
Nước mưa khiến quân phục ướt nhẹp dán lên làn da, làm hiện rõ đường cong cơ bắp mạnh mẽ, hình thể dẻo dai khiến người ta liên tưởng tới con báo đen vừa cường tráng vừa tao nhã.
Mái tóc của người đàn ông này màu đen, ngắn và thô cứng, cho dù dính ướt nước mưa cũng chỉ hơi rũ xuống.
"Đệt! Là Quỷ Thượng."
"Chết tiệt, sao lại xuất hiện đúng lúc này chứ."
Nhã Nhân nghe hai gã đàn ông thì thầm, gã bên trái tựa như mắc cạn vội rụt tay về.
Người đàn ông tóc đen ngắn đi tới gần, người này rất cao, vô cùng cao, Nhã Nhân áng chừng trên dưới phải một mét chín, khuôn mặt của y tỏ ra mười phần sắc bén, lợi hại.
Nhã Nhân nhìn chăm chú Tóc đen ngắn, lại phát hiện, đôi mắt phượng kia chỉ liếc hắn một cái liền dời đi chỗ khác, trong khoảnh khắc hắn thấy, ánh mắt của người đàn này không mang theo bất kỳ thứ tình cảm nào, xem thường, cứ như Nhã Nhân không hề tồn tại vậy. Điều này làm cho hắn chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy không cam lòng.
"Đội trưởng..." gã đàn ông bên trái cười cười, nịnh nọt chào hỏi.
"Các cậu làm gì ở đây?" Tóc đen ngắn hỏi lại lần nữa.
"Tôi, chỉ là chúng tôi..." gã kia nhíu mày, liếc mắt dò xét Nhã Nhân một cái, sau đó nịnh hót Tóc đen ngắn: "Ai, chỉ là có một lính mới rất trẻ đẹp, đội trưởng ở trong UG cũng phải nhẫn nhịn rất lâu đi? Nếu muốn đội trưởng có thể lên trước, chúng tôi sẽ giữ bí mật..."
Gã còn chưa nói hết thì bị một đòn mạnh mẽ hạ gục, máu bắn tung toé trên mặt, tên kia thì dính một cước trúng xương sườn.
Tốc độ ra quyền của Tóc đen ngắn rất nhanh, thân thủ vô cùng gọn gàng, dưới cơn dông tố điên cuồng, tựa như báo đen xé xác con mồi, khiến Nhã Nhân nhìn đến say mê.
Hắn lập tức biết được, Tóc đen ngắn này cùng thứ giun dế trong mắt hắn không giống nhau, tuy vậy... vẫn không mạnh hơn hắn, nhưng mà, lại thành công khiến hắn chú ý.
"Tôi thấy là cậu mới tới đây phải không?" Đôi mắt phượng lộ ra vẻ xem thường, y xách một tên khốn đang nằm dưới đất lên: "Mày không biết là tao ghét nhất chuyện này sao?"
"Vâng, xin lỗi... đội trưởng." Gã đàn ông ấp úng, máu từ xoang mũi ồ ồ chảy ra.
"Nghe cho kỹ, lần sau còn để tôi nhìn thấy mấy người làm ra loại chuyện này, thì không chỉ đơn giản là dập sống mũi với gãy xương sườn đâu." Y thấp giọng đe dọa, khoé miệng tuỳ tiện mỉm cười khiến Nhã Nhân khắc sâu ấn tượng.
"Vâng, vâng, đội trưởng." Bị ném thật mạnh xuống đất, gã bưng sống mũi chảy máu, cùng tên đồng bọn hầu như đau đến không thể thở nổi, hốt hoảng chạy mất.
Sau đó, chỉ còn lại hai người.
Nhã Nhân nghiền ngẫm nhìn người đàn ông trước mắt, y rất thú vị nha, rất đáng bảo tồn, hắn cho rằng...
Khuôn mặt Tóc đen ngắn vẫn tràn đầy coi thường và xem nhẹ, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt y vẫn không hề có chút độ ấm nào.
"Cậu thanh niên yếu ớt này, không muốn bị người cưỡng dâm thì ít đi lại trong quân doanh biết chưa!"
Nhã Nhân ngẩn người, sau đó khẽ đáp: "Cảm ơn."
"Không cần, nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn không phải là lính trong UG chứ?"
"Đúng vậy, tôi là..."
"Tôi không cần biết cậu là ai, chẳng liên quan tới tôi, nếu không phải người của UG thì nên trở về nhà uống sữa đi!" Người đàn ông tóc đen ngắn đột nhiên tức giận, mắt phượng hung ác, bắt lấy tay Nhã Nhân: "Lần sau nếu để tôi thấy cậu xông vào quân doanh lần nữa, tôi liền đánh gãy chân cậu, mặc cậu cho mấy tên đàn ông kia cưỡng dâm đấy! Hiểu chưa?"
Miệng mở ra rồi khép lại, nhìn người đàn ông trước mắt như báo đen thấp giọng gầm gừ, Nhã Nhân mỉm cười thân thiện gật đầu: "Đã hiểu rõ."
"Hừ!" Y đẩy hắn ra, dứt khoát xoay người rời đi.
Nhã Nhân nhìn chăm chú vào bóng lưng cao ngất đang rời đi, đầu ngón tay nóng lên, lần đầu tiên hắn gặp mặt Quỷ Thượng... ấn tượng đã khắc sâu.
Nhã Nhân còn nhớ rất rõ, buổi tối hôm ấy, mây đen giăng kín bầu trời. Một tia sét đánh xuống, sáng chói, ầm ầm vang vọng giữa tầng mây dày đặc, ánh sáng loé lên trong đêm, tản ra mùi cỏ hòa lẫn bùn đất.
Vô số giọt mưa lớn chừng bằng hạt đậu lạnh băng rơi trúng người, cứ như loại bom cỡ nhỏ.
Hai người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh đậm, chân xỏ bốt đen đứng trước mặt hắn, nở nụ cười bỉ ổi.
Kiểu quân phục này không xa lạ gì với hắn, đó là quân phục bắt buộc của UG. UG là tổ chức thuộc về cơ quan an ninh quốc gia, tương tự một tổ chức quân đội, nhưng mà so với quân đội thì UG mang tính chất khác – một lực lượng lính đánh thuê bí mật được chính phủ chu cấp riêng.
Thảm cỏ rộng lớn, đường chạy PU*, kiến trúc linh hoạt theo lối quân sự hóa, nơi đây chính là quân doanh huấn luyện của UG.
(PU: Từ viết tắt của Polyurethane, một chất liệu trong ngành công nghiệp, có tính đàn hồi cao, được dùng làm lớp lót trên bề mặt để tạo nên một đường chạy hoàn hảo)
"Cô em xinh đẹp, chưa từng thấy em nha, lính mới hả?" Một trong hai gã đàn ông mặc quân phục huýt sáo.
"Một thân một mình tùy tiện đi lại trong quân doanh rất nguy hiểm, em không biết hả? Dù sao trong quân doanh không có phụ nữ, thời gian cấm dục lại rất dài, thế nên chỉ toàn là đàn ông đói khát như dã thú thôi." Gã còn lại cười trộm.
Nhã Nhân im lặng, một tia chớp loé sáng trên mặt hắn, gương mặt thon nhỏ, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt hoa đào. Hắn có vẻ đẹp nhã nhặn, cực kỳ ưa nhìn.
Nước mưa làm ướt mái tóc ngắn màu nâu nhạt của Nhã Nhân, những sợi tóc dán lên đường cong của khuôn mặt, nhỏ xuống từng giọt nước.
"Nhất là kiểu xinh xắn trẻ trung như cô em đây, rất dễ dàng khiến cho lũ đàn ông thèm khát nha."
"Em hơi sợ phải không? A, không sao đâu, bọn anh sẽ giúp em che chắn, thế nhưng đổi lại... À, em yên tâm, giao dịch này rất có lời, dù sao..."
"... bị hai người thay phiên nhau làm cũng dễ chịu hơn là bị trăm kẻ đói bụng làm đi?" Một gã nở nụ cười.
Dựa vào cánh cửa của chiếc xe tải quân dụng, đôi mắt Nhã Nhân lạnh lùng nhìn hai gã đàn ông, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt không hề lộ ra chút sợ hãi, hoảng hốt nào. Trái lại tròng mắt nâu nhạt toát ra sự lạnh lẽo, sắc bén tựa như một kẻ bề trên – cao cao không thể với tới.
Sắc đẹp, tình dục? Cảm giác như vớ được mồi thơm khiến hai gã đàn ông xem nhẹ tầm mắt của hắn, cho nên chưa phát hiện ra có điều không ổn.
Nhã Nhân nhìn hai gã, đáy lòng phát ra tiếng hừ lạnh xem thường, hắn cảm thấy hai gã đàn ông này rất tội nghiệp, tội nghiệp tới mức không xứng để thương tiếc. Với hắn mà nói, hai kẻ trước mắt này và hắn chênh lệch tựa như giun dế với nhân loại vậy, thứ động vật cấp thấp thì làm sao biết được con người mạnh mẽ cỡ nào, cứ ảo tưởng rằng mình đủ sức mạnh để đối đầu.
Hai kẻ này không biết, hắn chỉ cần duỗi một ngón tay ra thôi cũng đủ bóp chết chúng.
Đúng là tội nghiệp.
Từng hình ảnh nối tiếp hiện ra, không vượt quá mười giây, trong đầu Nhã Nhân đã chuẩn bị xong biện pháp đối phó.
Nếu như gã đàn ông bên phải động thủ trước, hắn liền bẻ gãy ngón tay gã, sau đó lên gối trúng sườn bụng gã bên trái, lại một quyền vỡ sống mũi gã bên phải, rồi thuận thế đập nứt quai hàm gã bên trái.
Còn nếu gã đàn ông bên trái ra tay trước, vậy hắn sẽ dùng phương pháp độc ác hơn dằn vặt bọn chúng, giẫm nát ngón tay, tháo trật khớp vai, hoặc là nắm đầu chúng thử độ cứng của cánh cửa xe quân dụng... Tất cả còn tuỳ xem hắn thích kiểu nào.
"Cởi quần ra, bọn anh trực tiếp xx em ở đây sẽ tương đối thuận tiện... A, cô em có thể yên tâm, người ở ga-ra này không nhiều lắm, nhưng nếu em thẹn thùng, bọn anh có thể vào trong kho hàng để làm em."
Gã đàn ông đứng bên trái hồn nhiên nói, điều này làm cho Nhã Nhân cười nhạo, không ngăn được những suy nghĩ ác độc trong đầu.
Sau chuyện xảy ra tại nơi này, e rằng hai gã cả đời cũng không quên đuợc gương mặt và giọng nói của hắn. Thời điểm bị hắn đánh nát xương cốt sẽ trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn đối với bọn chúng, còn hắn... có thể sau một tiếng sẽ quên mất vẻ mặt và giọng nói của người mình đã đánh, thậm chí còn quên mất chuyện xảy ra. Bởi vì từ trước tới giờ đều như vậy.
Hàng lông mi thật dài khẽ chớp, tròng mắt nâu nhạt nhìn chăm chú hai gã đàn ông, hắn đang đợi, đợi xem kẻ nào sẽ ra tay trước.
Nếu là kẻ bên trái, thì coi như ngày hôm nay chúng không gặp may, Nhã Nhân nghĩ.
"Em không chịu cởi, anh đây liền tới giúp em nha!"
Gã bên trái cười dâm đãng, vươn tay về phía Nhã Nhân...
"Các cậu làm gì ở đây?"
Bỗng dưng tiếng sấm khủng bố vang lên, kèm theo là giọng nói rành mạch, trầm thấp cắt ngang.
Tình huống ngoài dự định khiến Nhã Nhân bất ngờ, hắn thoáng nhướn phần đuôi cặp lông mày đẹp đẽ.
Trước mắt là một thân quân phục UG, một người đàn ông vóc người thon dài cao ngất đối diện hắn đi tới. Tia chớp đột ngột loé lên, phác hoạ rõ từng đường nét trên khuôn mặt người vừa xuất hiện, đôi lông mày kiếm thâm thúy trong ánh chớp kéo thành bóng đen dài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phía dưới là cặp mắt Đan phượng* long lanh sắc bén.
(Mắt Đan phượng – mắt phượng: chỉ đôi mắt có cặp lông mi cong dài, mí mắt rõ nét, thần thái như đang cười, những người sở hữu đôi mắt phượng này được đánh giá là vô cùng hiếm hoi, bởi nó hội tụ đầy đủ vẻ đẹp cả về thẩm mỹ lẫn chiều sâu với ánh nhìn thiện cảm, đầy thu hút)
Nước mưa khiến quân phục ướt nhẹp dán lên làn da, làm hiện rõ đường cong cơ bắp mạnh mẽ, hình thể dẻo dai khiến người ta liên tưởng tới con báo đen vừa cường tráng vừa tao nhã.
Mái tóc của người đàn ông này màu đen, ngắn và thô cứng, cho dù dính ướt nước mưa cũng chỉ hơi rũ xuống.
"Đệt! Là Quỷ Thượng."
"Chết tiệt, sao lại xuất hiện đúng lúc này chứ."
Nhã Nhân nghe hai gã đàn ông thì thầm, gã bên trái tựa như mắc cạn vội rụt tay về.
Người đàn ông tóc đen ngắn đi tới gần, người này rất cao, vô cùng cao, Nhã Nhân áng chừng trên dưới phải một mét chín, khuôn mặt của y tỏ ra mười phần sắc bén, lợi hại.
Nhã Nhân nhìn chăm chú Tóc đen ngắn, lại phát hiện, đôi mắt phượng kia chỉ liếc hắn một cái liền dời đi chỗ khác, trong khoảnh khắc hắn thấy, ánh mắt của người đàn này không mang theo bất kỳ thứ tình cảm nào, xem thường, cứ như Nhã Nhân không hề tồn tại vậy. Điều này làm cho hắn chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy không cam lòng.
"Đội trưởng..." gã đàn ông bên trái cười cười, nịnh nọt chào hỏi.
"Các cậu làm gì ở đây?" Tóc đen ngắn hỏi lại lần nữa.
"Tôi, chỉ là chúng tôi..." gã kia nhíu mày, liếc mắt dò xét Nhã Nhân một cái, sau đó nịnh hót Tóc đen ngắn: "Ai, chỉ là có một lính mới rất trẻ đẹp, đội trưởng ở trong UG cũng phải nhẫn nhịn rất lâu đi? Nếu muốn đội trưởng có thể lên trước, chúng tôi sẽ giữ bí mật..."
Gã còn chưa nói hết thì bị một đòn mạnh mẽ hạ gục, máu bắn tung toé trên mặt, tên kia thì dính một cước trúng xương sườn.
Tốc độ ra quyền của Tóc đen ngắn rất nhanh, thân thủ vô cùng gọn gàng, dưới cơn dông tố điên cuồng, tựa như báo đen xé xác con mồi, khiến Nhã Nhân nhìn đến say mê.
Hắn lập tức biết được, Tóc đen ngắn này cùng thứ giun dế trong mắt hắn không giống nhau, tuy vậy... vẫn không mạnh hơn hắn, nhưng mà, lại thành công khiến hắn chú ý.
"Tôi thấy là cậu mới tới đây phải không?" Đôi mắt phượng lộ ra vẻ xem thường, y xách một tên khốn đang nằm dưới đất lên: "Mày không biết là tao ghét nhất chuyện này sao?"
"Vâng, xin lỗi... đội trưởng." Gã đàn ông ấp úng, máu từ xoang mũi ồ ồ chảy ra.
"Nghe cho kỹ, lần sau còn để tôi nhìn thấy mấy người làm ra loại chuyện này, thì không chỉ đơn giản là dập sống mũi với gãy xương sườn đâu." Y thấp giọng đe dọa, khoé miệng tuỳ tiện mỉm cười khiến Nhã Nhân khắc sâu ấn tượng.
"Vâng, vâng, đội trưởng." Bị ném thật mạnh xuống đất, gã bưng sống mũi chảy máu, cùng tên đồng bọn hầu như đau đến không thể thở nổi, hốt hoảng chạy mất.
Sau đó, chỉ còn lại hai người.
Nhã Nhân nghiền ngẫm nhìn người đàn ông trước mắt, y rất thú vị nha, rất đáng bảo tồn, hắn cho rằng...
Khuôn mặt Tóc đen ngắn vẫn tràn đầy coi thường và xem nhẹ, chăm chú nhìn hắn, ánh mắt y vẫn không hề có chút độ ấm nào.
"Cậu thanh niên yếu ớt này, không muốn bị người cưỡng dâm thì ít đi lại trong quân doanh biết chưa!"
Nhã Nhân ngẩn người, sau đó khẽ đáp: "Cảm ơn."
"Không cần, nhìn dáng vẻ của cậu, hẳn không phải là lính trong UG chứ?"
"Đúng vậy, tôi là..."
"Tôi không cần biết cậu là ai, chẳng liên quan tới tôi, nếu không phải người của UG thì nên trở về nhà uống sữa đi!" Người đàn ông tóc đen ngắn đột nhiên tức giận, mắt phượng hung ác, bắt lấy tay Nhã Nhân: "Lần sau nếu để tôi thấy cậu xông vào quân doanh lần nữa, tôi liền đánh gãy chân cậu, mặc cậu cho mấy tên đàn ông kia cưỡng dâm đấy! Hiểu chưa?"
Miệng mở ra rồi khép lại, nhìn người đàn ông trước mắt như báo đen thấp giọng gầm gừ, Nhã Nhân mỉm cười thân thiện gật đầu: "Đã hiểu rõ."
"Hừ!" Y đẩy hắn ra, dứt khoát xoay người rời đi.
Nhã Nhân nhìn chăm chú vào bóng lưng cao ngất đang rời đi, đầu ngón tay nóng lên, lần đầu tiên hắn gặp mặt Quỷ Thượng... ấn tượng đã khắc sâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook