Lúc Tô Tiểu Manh bị cuộc điện thoại của Ân Mộng đánh thức thì trời đã sáng rồi.

Cô ta nói phải giúp đỡ câu lạc bộ, bảo cô mau quay lại trường học.

Đôi mắt hạnh vô hồn ngắm nhìn trần nhà, đầu cô có hơi choáng váng, cô từ từ nhớ lại buổi tụ họp của câu lạc bộ hát nhảy tối qua.

Bà nó chứ, lại đi chuốc rượu cô! Khiến tối hôm qua cô mơ thấy một giấc mộng xuân!
Tô Tiểu Manh âm thầm mắng chửi những đứa bạn không chính nghĩa đó rồi đi xuống giường, nhưng không ngờ cô vừa nhúc nhích một chút liền cảm thấy toàn thân như rã rời, chân cô vừa chạm xuống đất liền mềm nhũn ra.

“Đau!”

Tô Tiểu Manh bấu lấy lọn tóc, nhịn đau đứng dậy, cô nhìn bộ đồ ngủ kiểu nam trên người thì thấy hơi lạ, mở áo ra thì nhìn thấy những đốm xanh xanh tím tím.

Gương mặt cô nhăn thành một đống, cô nghĩ mãi không thông, tại sao say xỉn một chút liền biến bản thân thành thế này chứ?

Khi Tô Tiểu Manh quay về đại học A thì đang là buổi trưa, nắng mùa thu rực rỡ, nhưng trong lòng của cô lại ngột ngạt vô cùng.

“Ngủ cả buổi sáng rồi mà còn chưa tỉnh rượu hả?” Lúc nhìn thấy Tô Tiểu Manh, Ân Mộng cảm thấy cô hơi u uất.

“Bà nó chứ, Ân Mộng, cậu không có lương tâm hả!”
“Gì?”
“Tối qua các cậu dày vò mình như thế nào vậy hả? Nếu giết người không phạm pháp thì có phải các cậu định bẻ từng khúc xương của mình ra hay không?”
“Làm gì khoa trương quá vậy!” Ân Mộng phì cười một tiếng.

“Khoa trương cái gì chứ? Toàn thân mình cứ như rã rời rồi vậy!”
Ân Mộng không cãi nhau với cô nữa, sau khi Tô Tiểu Manh uống say rồi thì điệu bộ của cô trông rất kỳ lạ, cứ lăn qua lăn lại, người không thấy đau mới lạ ấy!
“Được rồi được rồi, tụi mình đi làm chuyện chính trước đi!”
“Mình còn chưa thay quần áo nữa!”
“Không sao không sao, là người quen mà!”
Người quen?

Ân Mộng kéo tay Tô Tiểu Manh đi ra khỏi cổng trường, họ đón một chiếc taxi rồi đi về hướng thành phố.

Trên đường đi, Ân Mộng đã tiết lộ thông tin của nhà tài trợ.

“Chú của cậu hả? Quen cái đầu cậu ấy!”
“Quen với mình mà! Quen với mình thì không phải quen với cậu hay sao? Nói một câu là chú ấy giúp đỡ ngay!” Ân Mộng đắc chí nói!
“Nhưng không phải trước giờ chú của cậu đều ở nước ngoài hay sao?”
Tuy Tô Tiểu Manh chưa từng gặp chú của Ân Mộng, nhưng căn nhà ba phòng ngủ hai phòng khách tối hôm qua là nhà của chú đó, người đó thường ở bên nước ngoài, có mấy lúc bọn họ vui chơi đến muộn thì sẽ mượn nhà để ở.

“Chú mới về nước tuần trước đó, cậu nói xem có trùng hợp hay không? Vừa hay chú ấy lại quay về thành phố để bàn chuyện kinh doanh, chú của mình đúng là tâm linh tương thông với mình mà! He he!”
Tô Tiểu Manh hiểu rất rõ Ân Mộng ngưỡng mộ chú của cô ta đến nhường nào.

“À, đúng rồi!” Ân Mộng lấy cùi chỏ chọc vào ngực của Tô Tiểu Manh: “Sao tối hôm qua cậu lại sang phòng chú mình ngủ vậy?”
“Hả? Có lẽ nửa đêm mình đi vào nhầm phòng ấy… sao bây giờ? Cậu từng nói chú ấy thích sự sẽ lắm đúng không?”

Hôm qua cô uống say như vậy, không những nằm ngủ trên giường người ta mà còn mặc đồ ngủ của người ta nữa.

“Không sao đâu, chú của mình cũng chưa quay về bao giờ, đợi lát nữa tụi mình nói xong chuyện thì chuồn về sớm một chút, thay sạch ga giường đồ hết thì không sao đâu!”
Ân Mộng vỗ vỗ vai của Tô Tiểu Manh rồi bình tĩnh nói.

Trên đường đi, Ân Mộng không ngừng khen chú của cô ta đẹp trai đến nhường nào, tuy rằng Tô Tiểu Manh có lắng nghe nhưng trong lòng cô lại không để tâm.

Cô chỉ cảm thấy chỉ cần bị người ta gọi là “chú” thì chắc chắn là đàn ông lớn tuổi rồi!
Nhưng khi Ân Mộng kéo cô đi vào quán cà phê, lúc cô nhìn thấy người đàn ông “già” có gương mặt đẹp như ngọc, các đường nét trên gương mặt rất đẹp và tinh tế, cách cư xử rất lịch thiệp sang trọng….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương