Mãnh Liệt Như Lửa
-
Chương 15
Lần đầu tiên tôi gặp Ôn Châu là tại tiệc chào đón tân sinh viên năm nhất.
Cô ấy biểu diễn kịch nói, mặc đồng phục sinh viên thời dân quốc.
Vẻ mặt ngây ngô, tinh thần phấn chấn, trốn ở sau cánh gà động viên chính mình.
Tôi thấy cô ấy có chút căng thẳng, nói cố lên với cô ấy, giúp cô ấy thả lỏng.
Cô ấy cười nhẹ với tôi, đôi mắt sáng ngời.
Kịch nói thành công mỹ mãn, lúc kết thúc còn có người tới sau cánh gà xin phương thức liên lạc của cô ấy, tặng hoa cho cô ấy.
Sau đó khi chụp ảnh, cô ấy đứng trước tôi hai hàng.
Còn đặc biệt ôm lấy bó hoa kia.
Khi nhiếp ảnh gia điều chỉnh góc chụp, cô ấy đang nói chuyện với người bên cạnh.
Tôi nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô ấy, mắt mày cong cong, đẹp hơn cả hoa.
Buổi tiệc chào đón tân sinh viên thấy cô ấy biểu diễn kịch nói, tôi ngỡ cô ấy học chuyên ngành diễn xuất.
Sau này mới biết Ôn Châu học mỹ thuật.
Sinh viên năng khiếu xuất sắc được đặc cách tuyển sinh vào chuyên ngành nghệ thuật có thể tự mình mở triển lãm tranh.
Triển lãm tranh mà cô ấy làm cũng ở nơi mà tôi ký tên phê duyệt.
Tôi lén lút đi tham quan một chút, quả thật là rất xuất sắc.
Ôn Châu vừa vào đại học không lâu đã có người theo đuổi cô ấy.
Hình như là cùng một tòa ký túc xá với tôi, tên là Chu Tề.
Tên Chu Tề này.
Có chút đào hoa.
Nhưng khuôn mặt và trình dẻo miệng kia lại rất được lòng phái nữ.
Cô ấy thích người như vậy sao?
Không lâu sau, tôi nghe nói họ đã ở bên nhau.
Không thể nói rõ là có cảm giác gì, chỉ là có chút kinh ngạc.
Sau đó tôi có gặp được Ôn Châu và Chu Tề một hai lần ở trên đường tới trường và trên sân thể dục.
Ôn Châu ôm lấy cánh tay của Chu Tề, khuôn mặt lộ vẻ thẹn thùng của cô gái mới biết yêu đương.
Ừ, cũng rất tốt.
Tôi chúc phúc cho cô ấy.
Năm thứ tư, tôi bận thi nghiên cứu sinh.
Đã hiếm khi nghe được tin tức của Ôn Châu.
Ngược lại bởi vì ở cùng tòa với Chu Tề nên có đôi khi sẽ thấy Ôn Châu ở dưới ký túc xá chờ cậu ta.
Có một lần khi ra khỏi thư viện, tôi lại nhìn thấy Ôn Châu, có điều là cô ấy đang vừa khóc vừa gọi điện thoại.
Hình như là đôi tình nhân cãi nhau rồi.
Tôi tốt bụng đưa cho cô ấy một gói giấy.
Cô ấy nói cảm ơn và tiếp tục khóc.
Một lát sau cô ấy mới rời đi.
Tôi cũng rời đi theo.
Lúc trở về ký túc xá, tôi đi ngang qua phòng của Chu Tề.
Cửa đang mở, Chu Tề đang ở trong phòng chơi game.
Tôi nghe thấy cậu ta mở loa ngoài của điện thoại, bên trong truyền ra giọng nữ ngọt ngấy: "Anh ơi cứu em".
Tôi nhíu mày, nghĩ đến cô bé vừa mới khóc dưới lầu kia.
Vì thế đưa tay gõ cửa phòng ký túc xá của cậu ta.
“Chu Tề, bạn gái của cậu vừa mới khóc ở dưới lầu.”
Châu Tề nhìn tôi một cái.
Cũng không lâu sau đó, tôi đã nhìn thấy Ôn Châu ở dưới ký túc xá chờ Chu Tề.
Xem ra là đã làm lành rồi.
Ừ, vẫn rất tốt.
Tôi không muốn quản nhiều, dù sao người ấy cũng là người đã có bạn trai.
Tôi dồn toàn bộ tâm tư vào việc thi nghiên cứu sinh.
Sau đó thành công lên chức nghiên cứu sinh của trường.
Nhưng bởi vì khu giảng dạy không giống nhau, tôi chuyển ra khỏi khuôn viên trường chính quy.
Một đoạn thời gian rất lâu sau, tôi cũng không nghe thấy cái tên Ôn Châu này nữa.
Nhưng nghe nói tình cảm của cô ấy và Chu Tề hình như rất ổn định.
Năm nhất nghiên cứu sinh, chúng tôi đã tham gia một cuộc thi vật lý quốc gia.
Ở cùng một thành phố gặp được giáo viên dẫn dắt đoàn thi của khoa nghệ thuật chính quy.
Cả hai đội đều có kết quả tốt.
Cùng nhau tụ tập, làm một buổi tụ hội hữu nghị.
“Đây là Ôn Châu của chuyên ngành chúng ta, lần tranh tài này, cô ấy đại diện cho trường học của chúng ta đoạt giải huy chương vàng.”
Ôn Châu, cái tên nghe thật quen tai.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái đứng bên cạnh giáo viên dẫn đội.
Lại là cô ấy.
Trên bàn cơm, mọi người dường như rất hứng thú với Ôn Châu.
Có vài cá nhân còn muốn xin phương thức liên hệ của Ôn Châu.
Điều này khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Ôn Châu.
Tại thời điểm đó, phía sau cánh gà, cô ấy như được hoan nghênh đâm ra lo sợ, xua tay từ chối từng người từng người một.
Nhưng lần này cô ấy lại cười chìa di động ra.
“Thật ngại quá, em có bạn trai rồi ạ.” Một bàn cơm toàn chó độc thân phát ra tiếng kêu thổn thức ai oán.
Giáo viên của Ôn Châu khen Ôn Châu không dứt miệng.
Ôn Châu còn nói về sau sẽ tự mình mở một phòng vẽ tranh để thuận tiện cho việc thi lên nghiên cứu sinh.
Thi lên nghiên cứu sinh…
Chuyên ngành mỹ thuật của trường chúng tôi hình như không thuộc top đầu.
Có điều tôi nhớ có một người bạn mở phòng vẽ tranh, ngôi trường mà cậu ấy thi lên nghiên cứu sinh kia hình như rất tốt.
Sau khi những ý nghĩ này liên tiếp hiện lên trong đầu, tôi có đôi chút kinh ngạc.
Cũng không biết vì sao tôi lại nghĩ tới những điều này.
Nhưng thiết nghĩ, nếu như Ôn Châu cần, tôi cũng có thể giúp đỡ.
Nhưng thực sự cũng chẳng biết tôi có thể giúp được việc gì.
Chỉ là giờ phút này nghe Ôn Châu nói muốn mở phòng vẽ tranh, tôi muốn trưng cầu ý kiến của người bạn cũ kia một chút.
Bài tập của nghiên cứu sinh còn dày đặc hơn so với trước kia.
Các loại thí nghiệm và cả luận văn số liệu.
Lúc bận thì tới mức quên cả ngày đêm.
Khi còn học nghiên cứu sinh, do có thành tích xuất sắc nên thầy hướng dẫn của tôi viết cho tôi một bức thư tiến cử, giúp tôi tiếp tục đào sâu nghiên cứu.
Tôi không từ chối.
Hai năm sau, tôi trở về.
Mơ hồ tiếp nhận một chức danh giáo sư.
Đồng thời quay về ngôi trường khi xưa nhậm chức giảng viên.
Khi đó Ôn Châu đã tốt nghiệp được hai năm.
Sau khi nhậm chức, mẹ tôi bắt đầu quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của tôi, suy xét việc kêu tôi đi xem mắt.
Tôi không có hứng thú gì với chuyện yêu đương.
Nhưng mẹ tôi lại kiên trì.
“Cô bé này tốt nghiệp cùng trường với con đấy, học mỹ thuật, còn mở một phòng vẽ tranh, nghe nói lớn lên rất dịu dàng động lòng người đấy, con đi xem mắt thử xem.”
Tôi không lay chuyển nổi mẹ tôi.
Tôi thuận miệng hỏi một câu: “Tên cô ấy là gì?”
“Ôn Châu.”
Ôn Châu ư…
Tôi bỗng nhiên nở nụ cười.
“Vâng, con biết rồi.”
Trước khi đi xem mắt, tôi có nghe ngóng một vài chuyện về Ôn Châu.
Hóa ra trước khi mở phòng vẽ tranh cô ấy đã chia tay với Chu Tề rồi.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy không thi lên nghiên cứu sinh.
Tính tình cũng thay đổi càng thêm trầm tĩnh.
Có chút khác biệt so với trước kia.
“Ôn Châu.”
Tôi gọi tên của cô ấy.
Cô ấy đang thẫn thờ, sau khi nghe được lập tức quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt ngờ vực: “Anh là?”
Nói ra thật đáng tiếc.
Chúng tôi đã gặp nhau nhiều lần vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi nghiêm túc tự giới thiệu với nhau.
Truyện Trọng Sinh
“Tôi là Trần Mục Quân.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook