Sáng sớm khi bị Lục Nghiêu gọi dậy, Tô Hòa vùi mặt vào lồng ngực nam nhân, vẻ mặt ngây thơ.

Tuy rằng Tô Hòa thân là nam tử, nhưng theo lý thì tập tục khi kết hôn vẫn giống nhau, ngày thứ ba sau khi được gả đi cũng phải về nhà mẹ đẻ theo quy củ của tổ tông. Y vốn cho rằng trượng phu sẽ không nhớ mấy loại chuyện nhỏ nhặt này, huống hồ y lại là nam thê, lúc nghe Lục Nghiêu đề nghị thì không khỏi cảm thấy ấm áp.

Hai người để quản gia chuẩn bị xe, thu dọn một chút liền gọn nhẹ đi về phía Tô phủ.

Lúc Tô Văn Thanh nghe tin hôm nay Lục Nghiêu và Tô Hòa hồi môn thì sửng sốt chốc lát, gọi người đi thông báo cho Tô phu nhân vẫn còn đang niệm phật ở từ đường, dặn dò nha hoàn chuẩn bị, chờ sau khi sắp xếp thỏa đáng, trong lòng không khỏi tính toán.

Tô gia không phải hoàng thân quốc thích gì, cũng không nổi danh ở kinh thành, đời thái gia gia của Tô Văn Thanh vẫn còn là một nông dân mặt hướng đất vàng lưng hướng lên trời. Chỉ do tình cờ có được cơ hội, lọt vào mắt xanh của một vị quan lớn trong kinh thành, dựa vào mua bán mà phất lên. Đến thời gia gia của Tô Văn Thanh, thi danh tiến sĩ vào triều làm quan, chuyện làm ăn ngày càng lớn mạnh, như thế mới có Tô gia ngày hôm nay.

Tô Hòa gả vào phủ tướng quân, cũng coi như lôi kéo quan hệ quyền quý trong kinh thành cho Tô gia, thế nhưng…

Hai người bên này đương nhiên không biết Tô Văn Thanh đang thầm nghĩ những gì. Khi đến Tô phủ, cho hạ nhân đi vào thông báo, Tô Văn Thanh vội dẫn Tô phu nhân ra nghênh đón.

Tô phu nhân nhìn phu thê Lục Nghiêu ở chung tự nhiên thân mật như vậy, giống phu thê đã thành thân nhiều năm, vội vàng liếc mắt ta hiệu với Tô Văn Thanh. Tô Văn Thanh kiềm chế biểu cảm, lắc đầu với bà rồi đi theo vào.

Sau khi ăn xong, Tô Văn Thanh lấy việc nhà làm lí do, gọi Tô Hòa đi, Lục Nghiêu được giữ lại trong phòng khách nghỉ ngơi.

Tiến vào thư phòng, Tô Văn Thanh cho hạ nhân lui xuống, nhìn chằm chằm Tô Hòa đang đứng trước mặt, nói: “Chuyện bản đồ sao rồi, nhất định phải nhanh chóng lấy được thứ đó.”

Tô Hòa không gật đầu cũng không lắc đầu, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm chặt, y đang cố gắng khống chế tâm trạng của mình.

Tô Văn Thanh nhìn dáng vẻ nước đổ đầu vịt của y, bước lại gần hơn, thân thể hơi nghiêng, hạ thấp giọng nói tiếp: “Đừng quên, đồ của mẹ ngươi vẫn ở trong tay ta, nếu muốn lấy về, vậy thì ngoan ngoãn làm việc, bằng không…” Vừa nói vừa thẳng người lên, sửa sang lại y phục vốn không có nếp nhăn.

“Việc này làm hay không làm thì tùy ngươi, có điều kiên nhẫn của cha ngươi có hạn, nói không chừng ngày nào đó lại không còn hứng thú với món đồ kia nữa.” Nói xong cũng không chờ Tô Hòa phản ứng, trực tiếp mở cửa bước ra ngoài. Tô Hòa nhắm mắt tự bình tĩnh lại, buông lỏng bàn tay đang siết chắt, giống như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng rời khỏi thư phòng.

“Chủ tử.” Bóng đen nhảy xuống từ nóc nhà, hành lễ với Lục Nghiêu, tiếp đó thấp giọng báo cáo lại nội dung hắn nghe được lúc đứng ngoài thư phòng.

Lục Nghiêu nghe xong, giống như đang nghĩ đến chuyện cười gì đó, nhếch miệng, phía trước là một bàn cờ đá, tay phải đặt xuống một quân đen, quân trắng trong nháy mắt đã rơi vào nước chết.

“Chủ nhân, Tô gia đã bắt đầu động thủ, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Đợi. Bất kể Tô gia hay là hoàng đế, cũng có một kẻ không thể chờ được.” Ngẫm lại mọi chuyện mấy ngày nay, Lục Nghiêu không khỏi nâng khóe miệng, “Cha con Tô gia này, quả thật là thú vị.” Nói xong một cánh tay quét qua, bàn cờ theo đó rơi xuống, quân cờ trắng đen vương vãi tứ tung.

Tô Hòa đứng ngoài vừa định gõ cửa thì nghe thấy bên trong có tiếng đồ vật rơi đổ, vội vàng đẩy cửa vào, nhìn thấy quân cờ đen trắng rơi đầy đất, Lục Nghiêu đang đứng ở bàn trà bên cạnh.

Y vòng qua bàn cờ bị vỡ chạy đến trước mặt Lục Nghiêu, hai tay sờ trên người nam nhân một vòng, sợ hắn không nhìn thấy nên bị va đập hoặc bị thương chỗ nào.

Lục Nghiêu nhẹ nhàng ngăn tay y lại: “Không sao, không đập phải.”. ngôn tình hài

Tô Hòa nắm tay đánh lên ngực người nào đó, trách cứ động tác của hắn không cẩn thận. Người kia lại nắm được cổ tay y đưa lên miệng hôn, dụ dỗ nói: “Thật sự không sao, ngươi và Tô đại nhân nói chuyện xong rồi?”

Ngón tay Tô Hòa chọt chọt lồng ngực hắn, coi như trả lời.

“Vậy chúng ta về nhà.”

Lúc hai người đi đương nhiên phải ra tiễn, nhìn xe ngựa của phủ tướng quân càng đi càng xa, quảng gia đứng cạnh Tô Văn Thanh mở miệng: “Lão gia, thiếu gia… liệu có bị bại lộ hay không?”

Tô Văn Thanh cười khinh thường: “A Phúc, ngươi tới nhà chúng ta cũng đã 30 năm, ai là người đáng tin nhất?”

Quản gia há hốc miệng, hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Tô Văn Thanh không để ý ông ta im lặng, tự nhiên nói tiếp: “Chỉ có người chết, mới đáng tin nhất. Những kẻ vô dụng, đều phải đi vào con đường chết.” Nói xong lập tức quay người đi vào nhà.

Quản gia nhìn về phía xe ngựa đã đi xa từ lâu, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô đại nhân, trong lòng bỗng cảm thấy lạnh lẽo, trên trán nháy mắt đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Nhà to cửa rộng, chết một người, quá dễ dàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương