Mãnh Hổ Xuống Núi
C17: Con làm gì vậy

“Đinh lão gia, xin ngài đừng xúc động, chuyện của Tần Phong chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt, xin hãy cho chúng tôi thêm chút thời gian.”

Nghe Đinh Khải Minh gọi người đi giết Tần Phong, Mộ Uyển Quân hoảng sợ, muốn giúp đỡ một chút.

“Cô là cái thá gì?”

Đinh Khải Minh đang nổi giận, trừng mắt chửi Mộ Uyển Quân.

"Đừng tưởng rằng Thế Hào thích cô là cô có thể lấy chút tự tin này đến nói chuyện với tôi. Bây giờ người của công ty các cô đánh con tôi bị thương, tôi còn chưa tính sổ với các người đâu, còn dám bao che nó?"

“Tôi…”

Mộ Uyển Quân còn muốn giải thích một chút.

Nhưng bị Mộ Chính Thuần kéo lại: “Uyển Quân, con bớt nói vài câu đi.”

Ông ấy biết bây giờ nói cái gì thì Đinh Khải Minh cũng không nghe lọt, ngược lại sẽ càng phiền phức hơn.

“Giải quyết xong Tần Phong, tôi sẽ đi tìm các người tính sổ, bây giờ cút cho tôi.”

Đinh Khải Minh chỉ vào cửa quát tháo.

Mộ Chính Thuần không dám nói nữa, đành phải kéo Mộ Uyển Quân rời đi.

Xuống dưới lầu, Mộ Uyển Quân vội vàng gọi điện thoại cho Tần Phong: “Tần Phong, nhà họ Đinh tìm sát thủ tới giết anh rồi, mau đưa dì Vương đi, nếu không sẽ không kịp mất.”

Vừa rồi Mộ Uyển Quân nghe Đinh Khải Minh gọi điện thoại bảo ông Lý đi giết Tần Phong, cô liền sốt ruột.

Dù sao hai nhà bọn họ vẫn có qua lại, Mộ Uyển Quân biết ông Lý kia, là vệ sĩ bên cạnh Đinh Khải Minh, thực lực còn mạnh hơn vệ sĩ Ngô Uy của Mộ Chính Thuần.

Tuy rằng Tần Phong có thể đánh bại Ngô Uy, nhưng Mộ Uyển Quân vẫn cho rằng, lúc ấy là do Tần Phong đánh lén, Ngô Uy mới không kịp phản ứng nên mới chịu thua.

Mà ông Lý do Đinh Khải Minh gọi tới, thực lực cao hơn Ngô Uy rất nhiều, nếu chính diện đánh Tần Phong thì chắc chắn Tần Phong chỉ còn con đường chết.

Không biết Tần Phong trong điện thoại nói gì, Mộ Uyển Quân tức giận giậm chân, sau đó chui vào trong xe, chuẩn bị tự mình đi tìm Tần Phong.


“Con làm gì vậy?”

Thấy con gái muốn đi tìm Tần Phong, Mộ Chính Thuần quát lớn.

“Tần Phong vẫn không chịu rời đi, con đi qua khuyên nhủ.” Mộ Uyển Quân nói.

“Khuyên? Con cảm thấy bây giờ chúng ta còn có thể tham gia vào việc này sao? Thôi đi Uyển Quân, Tần Phong đã liên lụy đến chúng ta, con cũng đừng quan tâm chuyện này nữa, vẫn là nghĩ lại tiếp theo nên đối mặt với lửa giận của nhà họ Đinh như thế nào kìa.”

Mộ Chính Thuần đã không quan tâm đến Tần Phong nữa.

Tuy rằng công ty bọn họ rất lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là thương nhân, mà nhà họ Đinh là gia tộc lớn, nền móng vững chắc, bọn họ đấu không lại. Nếu Tần Phong thật sự rời đi, đến lúc đó nhà họ Đinh chuyển toàn bộ lửa giận sang người bọn họ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Ba mặc kệ thì thôi.”

Mộ Uyển Quân lười nói nhảm với ông ấy, lái xe đến thôn Thành Trung.

Người cô để ý chính là Vương Tuyết Mai.

Trong vô thức, cô đã xem Vương Tuyết Mai là người thân, thậm chí có bóng dáng của mẹ, cho nên cô không thể để cho Vương Tuyết Mai gặp chuyện không may.

Về phần Tần Phong, chẳng qua là thuận tiện mà thôi...

“Láo toét, quá láo toét!”

Thấy con gái đi thật, Mộ Chính Thuần tức giận chửi ầm lên.

“Chủ tịch, làm sao bây giờ?”

Ngô Uy ở bên cạnh cũng có chút sốt ruột.

Mộ Chính Thuần đương nhiên không thể để con gái gặp nguy hiểm, hạ quyết tâm: “Đi, theo sau.”




Tần Phong đã ngủ, sau khi nhận điện thoại của Mộ Uyển Quân, hắn liền mặc quần áo tử tế, len lén đi ra ngoài.

Nếu nhà họ Đinh đã gọi sát thủ tới giết mình, Tần Phong tuyệt đối không thể để đối phương vào nhà, cho nên hắn phải ngăn đối phương ở bên ngoài, như vậy mới không mang đến nguy hiểm cho mẹ.

Cửa thôn là con đường duy nhất phải đi để vào trong thôn, Tần Phong đi ra canh ở đây.

Mà nhà họ Đinh có bối cảnh rất lớn, muốn điều tra một người thì tốc độ cực kỳ nhanh, ngay lập tức đã tra được địa chỉ của Tần Phong.

Ông Lý là sát thủ do Đinh Khải Minh phái tới đang nhanh chóng chạy tới thôn Thành Trung.

“Không nghĩ đến người nhà họ Đinh lại tự mình tới chịu chết, rất tích cực!”

Nhìn thấy người đến, Tần Phong cảm nhận được khí huyết dao động trên người đối phương, kết luận đối phương chính là sát thủ mà nhà họ Đinh phái tới.

“Mày chính là Tần Phong phải không?”

Ông Lý đến gần, lạnh lùng hỏi một câu.

Đã trễ thế này, còn chờ ở đây, ngoại trừ Tần Phong thì không có ai khác.

“Đúng vậy!”

Tần Phong gật đầu.

“Phải là được rồi, chết đi!”

Sau khi xác nhận đối phương chính là Tần Phong, ông Lý trực tiếp đánh tới.

“Đúng là nóng lòng muốn chết.”

Thấy đối phương trực tiếp ra tay, Tần Phong nhẹ nhàng nói một câu, sau đó giơ tay ra nghênh đón.


“Uỳnh!”

Một tiếng nổ nặng nề vang lên, cơ thể ông Lý bay ngược ra ngoài.

Lúc này đám người Mộ Uyển Quân và Mộ Chính Thuần đang lái xe chạy tới, dưới ánh đèn xe chiếu sáng, bọn họ hoàn toàn thấy rõ ràng cảnh này.

“Két!”

Hai chiếc xe cùng đạp phanh xe, Mộ Uyển Quân ngồi ở trong xe, trừng mắt, trong đầu trống rỗng.

Mộ Chính Thuần và Ngô Uy cũng không khá hơn chút nào, liếc mắt nhìn nhau, hoảng sợ nhìn Tần Phong ở phía đối diện.

Ông Lý là sát thủ của nhà họ Đinh, chỉ một chiêu của Tần Phong mà đã bị đánh bay sao?

Bọn họ đều biết thân thủ của lão Lý chắc chắn cao hơn Ngô Uy, nhưng ở trong tay Tần Phong lại chưa thể chịu nổi một chiêu sao?

“Mau, xuống xe nhìn xem!”

Mộ Chính Thuần khôi phục tinh thần trước, gọi Ngô Uy xuống xe.

Thế nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy ông Lý, lại vô cùng khiếp sợ, ông Lý đã chết, cánh tay bị đánh nát thành mảnh vụn.

Một chiêu, mất mạng.

Ngô Uy nuốt nước miếng, nếu như Tần Phong ở văn phòng không nương tay, có lẽ ông ta cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy?

Đây là quái vật gì vậy? Tuổi còn trẻ đã có thân thủ khủng bố như thế?

“Làm sao... Làm sao bây giờ?”

Mộ Uyển Quân cũng đi tới, nhìn thấy thi thể của ông Lý, cô hoàn toàn tê dại.

Lần này, tuyệt đối không có đường thương lượng, Tần Phong đã giết ông Lý, chẳng khác nào tuyên chiến với nhà họ Đinh.

“Đừng quan tâm, đi thôi.”

Sao Mộ Chính Thuần còn dám quan tâm nữa? Kéo Mộ Uyển Quân rời đi.


“Ba…”

“Bộp!”

Vốn dĩ Mộ Uyển Quân còn muốn ở lại tiếp tục khuyên Tần Phong mau rời đi, lại bị một chưởng của Ngô Uy đánh ngất, mang theo cô rời đi.

“Chủ tịch, thật sự mặc kệ sao?”

Ngô Uy thử thăm dò hỏi một câu.

Bởi vì cậu ta suy nghĩ khác, cao thủ như Tần Phong, nếu mượn được sức của hắn, thì chắc chắn sẽ thu được lợi không ngờ.

“Lão Ngô, tôi biết suy nghĩ của cậu, nhưng chuyện này chúng ta không thể giải quyết, đi thôi! Lập tức thông báo cho nhân sự, sa thải Tần Phong, hy vọng nhà họ Đinh sẽ không gây phiền phức cho chúng ta nữa.”

Mộ Chính Thuần biết suy nghĩ của Ngô Uy, ông ấy cũng muốn kết giao với Tần Phong, nhưng hiện tại đã đắc tội chết với nhà họ Đinh, giờ ông ấy cũng chỉ cầu có thể tự bảo vệ mình thôi.

Đối với việc Mộ Chính Thuần rời đi, Tần Phong cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị xử lý thi thể ông Lý.

Đột nhiên điện thoại của ông Lý vang lên, Tần Phong thuận tay lấy ra nhìn, là Đinh Khải Minh gọi tới.

Tần Phong đại khái cũng đoán được Đinh Khải Minh chắc là người đứng đầu nhà họ Đinh, hắn liền nhận máy.

“Ông Lý, giải quyết xong chưa?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đinh Khải Minh.

Tần Phong cười đáp: “Ngại quá, người mà ông phái tới không đánh đã chết rồi.”

Nghe thấy âm thanh của Tần Phong, trong điện thoại đầu tiên là im lặng vài giây, sau đó gầm gừ: “Mày chính là Tần Phong?”

“Đúng!” Tần Phong thừa nhận.

“Có gan làm con trai tao bị thương, giết người của tao, không chém mày thành trăm mảnh thì tao không phải là Đinh Khải Minh.”

Đinh Khải Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hy vọng ông có năng lực này!"

Nói xong, Tần Phong bóp nát điện thoại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương