Manh Hệ Tướng Công
-
Chương 8: Tướng công, lại thấy sát thủ
Edit: Sabj
Hai mươi năm trước, giang hồ có tứ đại truyền kỳ, Hắc Y Khuynh Vân, Lãm Nguyệt thế gia.
Trong đó Hắc Y giáo thủ đoạn độc ác bị giang hồ chính đạo khinh thường, thuộc về tà đạo, bát đại thế gia đoan chính nghiêm minh cống hiến rất nhiều vì giang hồ chính nghĩa, được mọi người tôn kính, thuộc về chính đạo, mà Khuynh Vân Môn Lãm Nguyệt cung tác phong vừa chính vừa tà, khá gây tranh cãi.
Tuy nhiên đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, tranh cãi, khinh thường hoặc sung bái giờ cũng đã tan biến theo sự biến mất của tứ đại truyền kỳ.
Cho tới hôm nay, Hoa gia bị hủy, Hồng Diệp trai diệt môn, tác phong như thế khiến tất cả đều có chung một mối nghi ngờ – – Hắc Y giáo, năm đó gây ra tinh phong huyết vũ trên giang hồ Hắc Y giáo.
Vì thế mới có minh chủ võ lâm Tố Thất triệu tập chúng môn phái giang hồ cùng thảo luận phương pháp đối phó, mà đại hội lần này được đặt tên là đại hội Tru Tà.
Vạn Tượng sơn trang, nơi diễn ra đại hội Tru Tà, cũng là trạch viện của Tố Thất công tử.
Khi mặt trời vừa mới lên Vạn Tượng sơn trang đã ầm ĩ tiếng người, khắp nơi hào kiệt hội tụ về đây, có thể nói là sự kiện lớn nhất trong gần ba năm qua trên giang hồ.
Nhưng Minh Sơ không quan tâm đại hội này tổ chức để làm gì, điều nàng để ý là, Đại hội Tru Tà là một cơ hội hiếm có để gặp được Tố Thất. Nàng đến Dương Châu đã nhiều ngày, mỗi lần tới cửa bái phỏng đều bị từ chối ngoài cửa, bất hạnh không có cơ hội gặp Tố Thất, mà lần này đại hội người tới rất đông, phòng thủ trong sơn trang cũng vì để tránh phiền toái không cần thiết mà rút lui, đúng là thời cơ tốt để xâm nhập chỗ ở của Tố Thất.
Một thân xiêm y trắng tinh, Minh Sơ trà trộn vào đám người, đi vào Vu lâu của Tố Thất.
Dọc theo đường đi cẩn thận quan sát người xung quanh, Minh Sơ khẽ cúi đầu, đang muốn đi đường vòng vào phía trong viện, lại nghe thấy một người nói: “Gần đây truyền đến tin tức, Thần Đường nội bộ lục đục, có vẻ thế lực suy yếu không ít.”
Thần Đường, trái tim Minh Sơ đập mạnh, nhịn không được dừng bước lại, đây chính tổ chức hủy Hồng Diệp trai của nàng còn hại nàng chảy không ít nước mắt.
Chỉ nghe một giọng nói khác vang lên: “Nghe nói đó là do thiên hạ đệ nhất sát thủ Quỷ Chúc gây nên, vài năm không nghe thấy tin tức của người này, không ngờ lần nữa nghe lại vào thời điểm này.”
Người trước lại nói: “Những người võ công cao cường trong thiên hạ đều mắc một loại bệnh, đó là tâm cao khí ngạo, cao thủ giống như Quỷ Chúc sợ là không muốn bị lão già Giang Hoắc kia quản từ lâu rồi.”
Quỷ Chúc, Minh Sơ thì thào gọi tên này, có một cảm giác khác thường.
“Tố Thất công tử khi nào mới đi ra thế?” Lại có một người nói.
“Đại hội phải tới giờ Tỵ mới bắt đầu, Tố Thất chắc vẫn đang trong nội viện.”
Những người đó trò chuyện với nhau, hoàn toàn không biết Minh Sơ đang chăm chú nghe.
Phát giác chủ đề của mấy người từ Thần Đường đã chuyển sang đồ ăn hôm nay, Minh Sơ cảm thấy không còn gì để nghe nữa, xoay người đi vào trong hậu viện.
Đúng lúc Minh Sơ rời đi, một bạch y nam tử cầm ô đỏ híp mắt cười xán lạn tiêu sái đi vào sơn trang, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Minh Sơ chợt lóe rồi biến mất, hắn nhíu mày, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
“Nhìn thấy gì sao?” Theo sau vào là một nam tử sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm, có vẻ như bệnh nặng trong người.
“Nhìn thấy một người mà ta vẫn nghĩ là đã chết rồi.” Nam tử cầm ô đỏ cười cười, không biết đang đùa hay nghiêm túc.
Hai người kia, tất nhiên là mấy ngày trước đại náo một trận ở Thần Đường, Ly sứ giả cùng Quỷ Chúc.
Quỷ Chúc nhìn theo phương hướng Ly sứ giả đoán không thấy một bóng người, Ly sứ giả cười đáp: “Nhìn gì nữa, người đã sớm đi rồi.” Dừng một chút, hắn nhìn hai bên một chút, nghi ngờ nói: “Trọng Sinh kia đâu?”
Quỷ Chúc ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ một cái bàn cách đó không xa, đã thấy Trọng Sinh lặng lẽ ngồi đó, có vẻ như đã ngồi đã lâu rồi, Quỷ Chúc giải thích: “Hôm nay người tới đại hội Tru Tà rất nhiều, vì vậy ta để Trọng Sinh đến sớm chiếm chỗ.” Sau đó hắn đi thẳng đến cái bàn kia, cẩn thận ngồi xuống tránh đụng tới miệng vết thương còn chưa kết vảy.
Ly sứ giả nhịn không được lông mày co rút, cũng đi theo, thầm nghĩ hay cho một cổ nhân bị Quỷ Chúc lợi dụng. Thiên hạ đệ nhất sát thủ Quỷ Chúc đại nhân, ngươi có thấy xấu hổ không…
Tuy nhiên Quỷ Chúc không nghe được tiếng lòng của Ly sứ giả, mà có nghe được hắn cũng không quan tâm, Quỷ Chúc chọn quả táo lớn nhất trên bàn đưa tới trước mặt Trọng Sinh, dịu dàng nói: “Trọng Sinh, ăn táo đi.”
Trọng Sinh liếc nhìn Quỷ Chúc, sau đó cúi đầu cầm quả táo bắt đầu ăn.
Ly sứ giả ho nhẹ một tiếng: “Ngươi coi hắn như sủng vật để dạy dỗ hay coi hắn như tổ tiên mà cung phụng?” Sau chuyện ở Thần Đường, loại cảm giác kính sợ của Ly sứ giả đối với Quỷ Chúc đã không cánh mà bay, giờ hắn tùy ý đối đãi như bằng hữu, có lẽ chính hắn cũng chưa từng phát hiện, vô tình hắn đã coi Quỷ Chúc là bằng hữu.
“Bắt đầu từ lúc rời khỏi Thần Đường, Trọng Sinh không còn là cổ nhân nữa.” Quỷ Chúc thản nhiên nói.
Đúng, hắn không phải cổ nhân, hắn là một thi thể biết đi. Ly sứ giả thầm nghĩ.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Quỷ Chúc thấy dáng vẻ hắn trầm ngâm nhịn không được hỏi. Ly sứ giả lắc đầu, tìm một chỗ ngồi xuống, cảm khái nói: “Ta đang nghĩ ngươi rốt cuộc định làm gì, bị thương nặng như thế mà mới qua bảy ngày ngươi đã chạy khắp nơi.
Hơn nữa ngươi không phải muốn ta dẫn ngươi đến Hắc Y giáo sao? Hiện tại sao lại chạy tới tham gia loại võ lâm tụ hội này? Với thương thế bây giờ của ngươi, nếu có đánh nhau chắc chắn ngươi sẽ thua.”
Quỷ Chúc nhìn phương hướng nội viện, khẽ nói: “Không phải đến đánh nhau, ta chỉ tới chứng minh suy đoán của ta mà thôi …”
Một cái là đoán về một người chưa từng cười trong trí nhớ, cái còn lại là về thê tử của hắn, Minh Sơ.
Không náo nhiệt như bên ngoài, nội viện Vạn Tượng sơn trang rất yên tĩnh, ánh nắng len lỏi qua núi giả và hồ nước trong viện, khiến cho nơi đây như độc lập với bên ngoài, không nhiễm bụi trần.
Chỗ ở của minh chủ võ lâm Tố Thất tên là Vu lâu, nằm ở phía tây Vạn Tượng sơn trang, là một nơi yên tĩnh, khi Minh Sơ dọc theo con đường tới nơi, kinh ngạc phát hiện bốn phía ngay cả một thủ vệ cũng không có.
Có bẫy? Hay vốn là như thế?
Minh Sơ không muốn nghĩ nhiều, cho dù có bẫy, vậy tuyệt đối cũng không phải nhằm vào nàng.
Xuyên qua một cái □ (trong bản raw để thế), trước mắt trở nên trống trải, một nhã gian hiện ra ngay trước mắt, đối diện cửa sổ phòng ở là một gốc cây lê, đáng tiếc giờ phút này đang là mùa thu, nếu là mùa xuân đúng dịp hoa lê nở thì đúng là cảnh đẹp vô cùng.
Mà lúc này, một vị nam tử mặc áo dài đơn giản ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách đã ố vàng, nhìn chăm chú, phía trước đặt một tách trà, trong chén không có hơi nóng tỏa ra, có vẻ như đã pha từ lâu. Minh Sơ đi qua, không hề cố gắng che dấu tiếng bước chân, nhưng nam tử này lại giống như không nghe thấy, vẫn chuyên chú nhìn quyển sách trên tay.
Đây cũng là Tố Thất, người bị người trong giang hồ tôn lên làm thần Tố Thất công tử, nghe nói, vào đại hội võ lâm sáu năm trước, quần hùng khắp nơi tranh đấu giành vị trí minh chủ võ lâm, cuối cùng bị một tên đạo tặc ác danh trên giang hồ lúc ấy đoạt đi, mọi người mặc dù không cam lòng nhưng theo luật lệ chọn minh chủ võ lâm, không ai có thể đánh bại hắn. Cũng vào lúc đó Tố Thất xuất hiện, chỉ dùng mười chiêu đã đánh bại tên làm quần hùng vẫn giương mắt nhìn, trở thành tân minh chủ võ lâm.
Bắt đầu từ lúc đó, hắn trở thành truyền kỳ.
“Ngươi là Tố Thất công tử?” Minh Sơ đi tới trước nhà, nói với người bên trong.
Người trong nhà cuối cùng cũng có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu, mở to đôi mắt buồn ngủ nhìn Minh Sơ.
Kinh Thi có bài, hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Sắt hề hạn hề, hách hề hoán hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyến hề*. Trong giây phút đầu tiên gặp Tố Thất, Minh Sơ đã muốn đọc bài này.
Nếu Bạch Hoàng Chúc nhà nàng giống nước, trong suốt sạch sẽ, thì nam tử này lại giống như là một khối ngọc, ấm áp hàm dưỡng*.
(*hàm dưỡng: 涵养lấy học vấn mà biến hóa thành khí chất)
Chỉ là, vị minh chủ võ lâm như ngọc này, sao phải mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn nàng chứ?
“Tại hạ vừa rồi ngủ quên không nghe thấy lời cô nương nói, cô nương có thể lặp lại lần nữa không?” Minh chủ đại nhân rất thẳng thắn, cũng không quan tâm Minh Sơ coi thường.
Minh Sơ thở dài, lặp lại: “Ngươi là Tố Thất công tử?”
“Ngươi không phải đã biết sao?” Tố Thất bưng chén trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó dường như lại nhớ tới cái gì đó, đặt chén trà xuống nói: “Cô nương muốn uống trà không? Bàn bên kia có trà, tại hạ hành động bất tiện, cô nương muốn uống vậy phải tự mình động thủ rồi.” Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, nhưng không lạnh lùng.
Minh Sơ nhịn không được quan sát hắn một phen, hỏi: “Hành động bất tiện?”
“Không sai.” Tố Thất chỉ chỉ dưới thân, “Ngươi không chú ý sao?”
Minh Sơ theo hướng hắn chỉ nhìn lại, lúc này phát hiện Tố Thất đang ngồi trên một chiếc xe lăn tinh xảo, ban đầu nàng chỉ chú ý đánh giá Tố Thất, quả thật cũng không để ý.
Tố Thất không hề để ý tới ánh mắt khác thường của Minh Sơ, chỉ chỉ cửa bên cạnh: “Cô nương, ngươi đứng ở bên ngoài nói chuyện rất mệt đúng không, tiến vào nói đi.”
Minh Sơ gật đầu, rời khỏi cửa sổ, đẩy cửa Vu lâu đi vào, nói thẳng mục đích: “Tên của ta là Minh Sơ, lần này đến thật ra là muốn nhờ minh chủ giúp ta tìm một người.”
Tố Thất có chút kinh ngạc nhìn nàng: “Minh Sơ cô nương muốn ta giúp ngươi tìm ai?”
“Một nam tử tên là Minh Khuynh.” Minh Sơ nói.
Động tác trên tay Tố Thất chợt dừng lại, hơi cúi đầu nhìn chén trà trên bàn, bên trong, lá trà lắng đọng thành một màu nâu sẫm: “Các ngươi đều họ Minh, có thể mạo muội hỏi các ngươi là quan hệ như thế nào không?”
“Huynh muội.” Minh Sơ không do dự, nói thẳng ra quan hệ giữa mình và người tên Minh Khuynh nào đó.
Tố Thất vẫn nhìn chén trà, có vẻ như phát hiện cái gì đó thú vị, ánh mắt Minh Sơ sáng quắc nhìn chăm chú vào hắn, một cái chớp mắt cũng không chịu có: “Ngươi không có lý do gì không đồng ý với ta, bởi vì ta có thể nói cho ngươi toàn bộ chân tướng chuyện Hoa gia và Hồng Diệp trai diệt môn, còn có… một ít bí mật của Hắc Y giáo.”
Tố Thất cuối cùng cũng dời mắt khỏi chén trà, nhưng vẫn không nhìn nàng mà hướng ra ngoài cửa sổ. Nơi đó, cành lá một cây lê rung rinh trong nắng sớm, giọt sương trên lá rạng rỡ tỏa sáng.
Minh Sơ không có tâm trạng ngắm cây lê, thầm nghĩ tiểu tử ngươi nói chuyện cũng không nhìn người à…
“Minh Sơ cô nương.” Tố Thất đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo rét lạnh.
Minh Sơ hơi sững sờ, còn chưa mở miệng đã nghe Tố Thất nói: “Minh Sơ cô nương đứng đằng sau ta đi, Vu lâu có một đám khách đến chơi, nhưng cũng không thân thiết lắm. ”
Hắn vừa dứt lời, một ánh sáng lóe lên, Minh Sơ còn chưa tới kịp nhìn kỹ đã nghe một tiếng va chạm cùng với tiếng kim loại rơi xuống đất, một mai hoa châm* có màu xanh mờ mờ ở đầu mũi bị Tố Thất phất tay áo đảo qua, rơi xuống đất.
(*mai hoa châm: kim dùng để châm cứu)
Ánh mắt hơi đổi, Minh Sơ lui về sau từng bước, nói khẽ với Tố Thất: “Là Thần Đường.”
Tố Thất gật đầu, sắc mặt vẫn không đổi, giọng nói cũng lạnh nhạt như hoa lê rơi xuống, hắn hướng ra ngoài cửa sổ, cười khẽ với cây lê không tính là cao lớn: ” Cửu đại sát thủ Thần Đường phái tới?”
Không ai trả lời hắn, chỉ có âm thanh xào xạc duy nhất của gió nhẹ nhàng ma sát lá cây.
Nhưng Minh Sơ và Tố Thất đều rõ, uy hiếp đang từ từ tới gần, sát thủ ẩn núp trong bóng tối mới là kẻ địch đáng sợ nhất, họ lúc nào cũng có thể đâm ngươi một kích trí mạng.
Lúc này có thể sống sót hay không, toàn bộ phải chờ xem năng lực của Tố Thất trong truyền thuyết như thế nào. Trong lòng Minh Sơ rất rõ, võ công của mình không kém, nhưng nếu so với cửu đại sát thủ đang ở chỗ tối chỉ giống như con cừu đang chờ bị làm thịt.
Ánh mặt trời vẫn dịu dàng chiếu vào cây lê như trước, chỉ có gió càng lúc càng lớn, vài cái lá thoát khỏi sự giam cầm của gió, từ từ rơi xuống đất, ánh sáng và bóng người đan vào nhau, trong nháy mắt, chín ngân châm nhanh chóng bắn ra theo ba hướng, nhắm vào mấy huyệt đạo quan trọng trên người Tố Thất, mà Tố Thất nửa người tàn tật không không thể tránh, chỉ có thể đón đỡ.
Minh Sơ chỉ thấy khi ngân châm tới gần Tố Thất đồng thời vươn hai tay ra, mười ngón tay tinh tế trắng nõn nhìn như chỉ từng cầm sách vở lại linh hoạt vô cùng, hàm chứa nội lực không gì sánh kịp bắt được chín cây ngân châm từ những hướng khác nhau.
Tuy nhiên, sát thủ Thần Đường hiển nhiên cũng không định dựa vào những ngân châm này đã có thể giết chết Tố Thất danh chấn thiên hạ. Ngân châm trong tay Tố Thất bị nội lực vứt sang một bên, đồng thời, một bóng dáng màu đen bay vụt vào Vu lâu, đúng là một con dao sắc che kín cả tấm lưới!.
Giải thích cho bài thơ ở trên:
Đây là một bài thơ trong kinh thi, tên là Ký ức 1:
Nguyên tác:
Chiêm bỉ Kỳ úc,
Lục trúc (y y).
Hữu phỉ quân tử.
Như thiết như tha.
Như trác như ma.
Sắt hề! Hạn hề!
Hách hề! Hoán hề!
Hữu phỉ quân tử,
Chung bất khả huyến hề!
Dịch nghĩa:
Kỳ úc 1
(Tạ Quang Phát dịch)
Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ,
Tre xanh mới mọc mềm mại rườm rà.
Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã (chỉ Vũ Công).
Như đã cắt và dũa học tập đạo lý (kẻ làm đồ bằng xương bằng sừng, sau khi tiện cắt ra, món đồ phải trau dũa thêm cho trơn láng).
Như đã dồi mài lo việc tu thân (kẻ làm đồ ngọc đá, sau khi đã đục thành hình phải dồi mài cho bóng sáng).
Người ấy rất trang trọng uy nghiêm.
Người ấy rất vinh diệu, rất rạng rỡ.
(Nước Vệ hôm nay) có người quân tử văn nhã,
Cuối cùng dân chẳng thể quên người.
Dịch thơ:
Kỳ úc 1
(Tạ Quang Phát dịch)
Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ,
Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.
Có người quân tử tài ba,
Như lo cắt dũa để mà lập thân.
Giồi mài dốc chí siêng cần
Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.
Hiên vinh danh tiếng rỡ ràng
Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi
Rốt cùng dân chẳng quên người.
Chú giải của Chu Hy:
_Kỳ: tên sông.
_úc: khúc sông cong.
_lục: màu xanh xanh vàng vàng. Trên bờ sông Kỳ nhiều cây tre, đến đời nhà Hán vẫn thế, cho nên gọi tre vườn sông Kỳ là đấy.
_y y: mới mọc mềm mại rườm rà.
_phỉ: đồng nghĩa với phi, dáng văn nhã lộ rõ ra ngoài.
_quân tử: Chỉ Vệ Vũ Công
_Như đã cắt và dũa học tập đạo lý (kẻ làm đồ bằng xương sừng, sau khi tiện cắt ra món đồ đã phải dũa trau thêm cho trơn láng).
_Như đã dồi mài lo việc tu nhân (kẻ làm đồ ngọc đá, sau khi đã đục thành hình đã phải dồi mài cho bóng sáng).
-> hai câu trên ý nói đức hạnh của Vệ Vũ Công đã trau dồi đẹp đẽ, cứ tiến mãi không thôi.
_sắt: dáng trang trọng.
_hạn: dáng trang nghiêm.
_hoán: dáng rực rỡ.
_huyên: quên.
_Người nước Vệ khen tặng đức hạnh của Vệ Vũ Công, lấy cây tre mới mọc xanh um để khởi hứng sự tiến ích về học vấn và tu thân.
-> Như thiết như tha là nói việc học đạo lý, như trác như ma là nói việc tu thân, sắt hề hạn hề là nói dung mạo nghiêm chỉnh, hách hề oán hề là nói uy nghi, hữu phỉ quân tử,chung bất khả huyên hề là nói đạo đã thịnh, đức đã trọn lành, cho nên dân chúng rốt cùng không thể quên được.
Lưu ý: trong truyện tác giả viết là: “hữu phỉ công tử, như kim như tích, như khuê như bích” chứ không phải “như thiết như tha, như trác như ma”. Hai câu đó thuộc một bài thơ Ký ức 3 chứ không phải bài này, chắc tác giả có sự nhầm lẫn ở đây. Vì vậy mình mạn phép thay đổi lại thành hai câu trong bài thơ kia.
Hai mươi năm trước, giang hồ có tứ đại truyền kỳ, Hắc Y Khuynh Vân, Lãm Nguyệt thế gia.
Trong đó Hắc Y giáo thủ đoạn độc ác bị giang hồ chính đạo khinh thường, thuộc về tà đạo, bát đại thế gia đoan chính nghiêm minh cống hiến rất nhiều vì giang hồ chính nghĩa, được mọi người tôn kính, thuộc về chính đạo, mà Khuynh Vân Môn Lãm Nguyệt cung tác phong vừa chính vừa tà, khá gây tranh cãi.
Tuy nhiên đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước, tranh cãi, khinh thường hoặc sung bái giờ cũng đã tan biến theo sự biến mất của tứ đại truyền kỳ.
Cho tới hôm nay, Hoa gia bị hủy, Hồng Diệp trai diệt môn, tác phong như thế khiến tất cả đều có chung một mối nghi ngờ – – Hắc Y giáo, năm đó gây ra tinh phong huyết vũ trên giang hồ Hắc Y giáo.
Vì thế mới có minh chủ võ lâm Tố Thất triệu tập chúng môn phái giang hồ cùng thảo luận phương pháp đối phó, mà đại hội lần này được đặt tên là đại hội Tru Tà.
Vạn Tượng sơn trang, nơi diễn ra đại hội Tru Tà, cũng là trạch viện của Tố Thất công tử.
Khi mặt trời vừa mới lên Vạn Tượng sơn trang đã ầm ĩ tiếng người, khắp nơi hào kiệt hội tụ về đây, có thể nói là sự kiện lớn nhất trong gần ba năm qua trên giang hồ.
Nhưng Minh Sơ không quan tâm đại hội này tổ chức để làm gì, điều nàng để ý là, Đại hội Tru Tà là một cơ hội hiếm có để gặp được Tố Thất. Nàng đến Dương Châu đã nhiều ngày, mỗi lần tới cửa bái phỏng đều bị từ chối ngoài cửa, bất hạnh không có cơ hội gặp Tố Thất, mà lần này đại hội người tới rất đông, phòng thủ trong sơn trang cũng vì để tránh phiền toái không cần thiết mà rút lui, đúng là thời cơ tốt để xâm nhập chỗ ở của Tố Thất.
Một thân xiêm y trắng tinh, Minh Sơ trà trộn vào đám người, đi vào Vu lâu của Tố Thất.
Dọc theo đường đi cẩn thận quan sát người xung quanh, Minh Sơ khẽ cúi đầu, đang muốn đi đường vòng vào phía trong viện, lại nghe thấy một người nói: “Gần đây truyền đến tin tức, Thần Đường nội bộ lục đục, có vẻ thế lực suy yếu không ít.”
Thần Đường, trái tim Minh Sơ đập mạnh, nhịn không được dừng bước lại, đây chính tổ chức hủy Hồng Diệp trai của nàng còn hại nàng chảy không ít nước mắt.
Chỉ nghe một giọng nói khác vang lên: “Nghe nói đó là do thiên hạ đệ nhất sát thủ Quỷ Chúc gây nên, vài năm không nghe thấy tin tức của người này, không ngờ lần nữa nghe lại vào thời điểm này.”
Người trước lại nói: “Những người võ công cao cường trong thiên hạ đều mắc một loại bệnh, đó là tâm cao khí ngạo, cao thủ giống như Quỷ Chúc sợ là không muốn bị lão già Giang Hoắc kia quản từ lâu rồi.”
Quỷ Chúc, Minh Sơ thì thào gọi tên này, có một cảm giác khác thường.
“Tố Thất công tử khi nào mới đi ra thế?” Lại có một người nói.
“Đại hội phải tới giờ Tỵ mới bắt đầu, Tố Thất chắc vẫn đang trong nội viện.”
Những người đó trò chuyện với nhau, hoàn toàn không biết Minh Sơ đang chăm chú nghe.
Phát giác chủ đề của mấy người từ Thần Đường đã chuyển sang đồ ăn hôm nay, Minh Sơ cảm thấy không còn gì để nghe nữa, xoay người đi vào trong hậu viện.
Đúng lúc Minh Sơ rời đi, một bạch y nam tử cầm ô đỏ híp mắt cười xán lạn tiêu sái đi vào sơn trang, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng Minh Sơ chợt lóe rồi biến mất, hắn nhíu mày, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
“Nhìn thấy gì sao?” Theo sau vào là một nam tử sắc mặt tái nhợt, bước chân phù phiếm, có vẻ như bệnh nặng trong người.
“Nhìn thấy một người mà ta vẫn nghĩ là đã chết rồi.” Nam tử cầm ô đỏ cười cười, không biết đang đùa hay nghiêm túc.
Hai người kia, tất nhiên là mấy ngày trước đại náo một trận ở Thần Đường, Ly sứ giả cùng Quỷ Chúc.
Quỷ Chúc nhìn theo phương hướng Ly sứ giả đoán không thấy một bóng người, Ly sứ giả cười đáp: “Nhìn gì nữa, người đã sớm đi rồi.” Dừng một chút, hắn nhìn hai bên một chút, nghi ngờ nói: “Trọng Sinh kia đâu?”
Quỷ Chúc ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ một cái bàn cách đó không xa, đã thấy Trọng Sinh lặng lẽ ngồi đó, có vẻ như đã ngồi đã lâu rồi, Quỷ Chúc giải thích: “Hôm nay người tới đại hội Tru Tà rất nhiều, vì vậy ta để Trọng Sinh đến sớm chiếm chỗ.” Sau đó hắn đi thẳng đến cái bàn kia, cẩn thận ngồi xuống tránh đụng tới miệng vết thương còn chưa kết vảy.
Ly sứ giả nhịn không được lông mày co rút, cũng đi theo, thầm nghĩ hay cho một cổ nhân bị Quỷ Chúc lợi dụng. Thiên hạ đệ nhất sát thủ Quỷ Chúc đại nhân, ngươi có thấy xấu hổ không…
Tuy nhiên Quỷ Chúc không nghe được tiếng lòng của Ly sứ giả, mà có nghe được hắn cũng không quan tâm, Quỷ Chúc chọn quả táo lớn nhất trên bàn đưa tới trước mặt Trọng Sinh, dịu dàng nói: “Trọng Sinh, ăn táo đi.”
Trọng Sinh liếc nhìn Quỷ Chúc, sau đó cúi đầu cầm quả táo bắt đầu ăn.
Ly sứ giả ho nhẹ một tiếng: “Ngươi coi hắn như sủng vật để dạy dỗ hay coi hắn như tổ tiên mà cung phụng?” Sau chuyện ở Thần Đường, loại cảm giác kính sợ của Ly sứ giả đối với Quỷ Chúc đã không cánh mà bay, giờ hắn tùy ý đối đãi như bằng hữu, có lẽ chính hắn cũng chưa từng phát hiện, vô tình hắn đã coi Quỷ Chúc là bằng hữu.
“Bắt đầu từ lúc rời khỏi Thần Đường, Trọng Sinh không còn là cổ nhân nữa.” Quỷ Chúc thản nhiên nói.
Đúng, hắn không phải cổ nhân, hắn là một thi thể biết đi. Ly sứ giả thầm nghĩ.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Quỷ Chúc thấy dáng vẻ hắn trầm ngâm nhịn không được hỏi. Ly sứ giả lắc đầu, tìm một chỗ ngồi xuống, cảm khái nói: “Ta đang nghĩ ngươi rốt cuộc định làm gì, bị thương nặng như thế mà mới qua bảy ngày ngươi đã chạy khắp nơi.
Hơn nữa ngươi không phải muốn ta dẫn ngươi đến Hắc Y giáo sao? Hiện tại sao lại chạy tới tham gia loại võ lâm tụ hội này? Với thương thế bây giờ của ngươi, nếu có đánh nhau chắc chắn ngươi sẽ thua.”
Quỷ Chúc nhìn phương hướng nội viện, khẽ nói: “Không phải đến đánh nhau, ta chỉ tới chứng minh suy đoán của ta mà thôi …”
Một cái là đoán về một người chưa từng cười trong trí nhớ, cái còn lại là về thê tử của hắn, Minh Sơ.
Không náo nhiệt như bên ngoài, nội viện Vạn Tượng sơn trang rất yên tĩnh, ánh nắng len lỏi qua núi giả và hồ nước trong viện, khiến cho nơi đây như độc lập với bên ngoài, không nhiễm bụi trần.
Chỗ ở của minh chủ võ lâm Tố Thất tên là Vu lâu, nằm ở phía tây Vạn Tượng sơn trang, là một nơi yên tĩnh, khi Minh Sơ dọc theo con đường tới nơi, kinh ngạc phát hiện bốn phía ngay cả một thủ vệ cũng không có.
Có bẫy? Hay vốn là như thế?
Minh Sơ không muốn nghĩ nhiều, cho dù có bẫy, vậy tuyệt đối cũng không phải nhằm vào nàng.
Xuyên qua một cái □ (trong bản raw để thế), trước mắt trở nên trống trải, một nhã gian hiện ra ngay trước mắt, đối diện cửa sổ phòng ở là một gốc cây lê, đáng tiếc giờ phút này đang là mùa thu, nếu là mùa xuân đúng dịp hoa lê nở thì đúng là cảnh đẹp vô cùng.
Mà lúc này, một vị nam tử mặc áo dài đơn giản ngồi trước cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách đã ố vàng, nhìn chăm chú, phía trước đặt một tách trà, trong chén không có hơi nóng tỏa ra, có vẻ như đã pha từ lâu. Minh Sơ đi qua, không hề cố gắng che dấu tiếng bước chân, nhưng nam tử này lại giống như không nghe thấy, vẫn chuyên chú nhìn quyển sách trên tay.
Đây cũng là Tố Thất, người bị người trong giang hồ tôn lên làm thần Tố Thất công tử, nghe nói, vào đại hội võ lâm sáu năm trước, quần hùng khắp nơi tranh đấu giành vị trí minh chủ võ lâm, cuối cùng bị một tên đạo tặc ác danh trên giang hồ lúc ấy đoạt đi, mọi người mặc dù không cam lòng nhưng theo luật lệ chọn minh chủ võ lâm, không ai có thể đánh bại hắn. Cũng vào lúc đó Tố Thất xuất hiện, chỉ dùng mười chiêu đã đánh bại tên làm quần hùng vẫn giương mắt nhìn, trở thành tân minh chủ võ lâm.
Bắt đầu từ lúc đó, hắn trở thành truyền kỳ.
“Ngươi là Tố Thất công tử?” Minh Sơ đi tới trước nhà, nói với người bên trong.
Người trong nhà cuối cùng cũng có phản ứng, chậm rãi ngẩng đầu, mở to đôi mắt buồn ngủ nhìn Minh Sơ.
Kinh Thi có bài, hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Sắt hề hạn hề, hách hề hoán hề, hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyến hề*. Trong giây phút đầu tiên gặp Tố Thất, Minh Sơ đã muốn đọc bài này.
Nếu Bạch Hoàng Chúc nhà nàng giống nước, trong suốt sạch sẽ, thì nam tử này lại giống như là một khối ngọc, ấm áp hàm dưỡng*.
(*hàm dưỡng: 涵养lấy học vấn mà biến hóa thành khí chất)
Chỉ là, vị minh chủ võ lâm như ngọc này, sao phải mở to đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn nàng chứ?
“Tại hạ vừa rồi ngủ quên không nghe thấy lời cô nương nói, cô nương có thể lặp lại lần nữa không?” Minh chủ đại nhân rất thẳng thắn, cũng không quan tâm Minh Sơ coi thường.
Minh Sơ thở dài, lặp lại: “Ngươi là Tố Thất công tử?”
“Ngươi không phải đã biết sao?” Tố Thất bưng chén trà trên bàn nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó dường như lại nhớ tới cái gì đó, đặt chén trà xuống nói: “Cô nương muốn uống trà không? Bàn bên kia có trà, tại hạ hành động bất tiện, cô nương muốn uống vậy phải tự mình động thủ rồi.” Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, nhưng không lạnh lùng.
Minh Sơ nhịn không được quan sát hắn một phen, hỏi: “Hành động bất tiện?”
“Không sai.” Tố Thất chỉ chỉ dưới thân, “Ngươi không chú ý sao?”
Minh Sơ theo hướng hắn chỉ nhìn lại, lúc này phát hiện Tố Thất đang ngồi trên một chiếc xe lăn tinh xảo, ban đầu nàng chỉ chú ý đánh giá Tố Thất, quả thật cũng không để ý.
Tố Thất không hề để ý tới ánh mắt khác thường của Minh Sơ, chỉ chỉ cửa bên cạnh: “Cô nương, ngươi đứng ở bên ngoài nói chuyện rất mệt đúng không, tiến vào nói đi.”
Minh Sơ gật đầu, rời khỏi cửa sổ, đẩy cửa Vu lâu đi vào, nói thẳng mục đích: “Tên của ta là Minh Sơ, lần này đến thật ra là muốn nhờ minh chủ giúp ta tìm một người.”
Tố Thất có chút kinh ngạc nhìn nàng: “Minh Sơ cô nương muốn ta giúp ngươi tìm ai?”
“Một nam tử tên là Minh Khuynh.” Minh Sơ nói.
Động tác trên tay Tố Thất chợt dừng lại, hơi cúi đầu nhìn chén trà trên bàn, bên trong, lá trà lắng đọng thành một màu nâu sẫm: “Các ngươi đều họ Minh, có thể mạo muội hỏi các ngươi là quan hệ như thế nào không?”
“Huynh muội.” Minh Sơ không do dự, nói thẳng ra quan hệ giữa mình và người tên Minh Khuynh nào đó.
Tố Thất vẫn nhìn chén trà, có vẻ như phát hiện cái gì đó thú vị, ánh mắt Minh Sơ sáng quắc nhìn chăm chú vào hắn, một cái chớp mắt cũng không chịu có: “Ngươi không có lý do gì không đồng ý với ta, bởi vì ta có thể nói cho ngươi toàn bộ chân tướng chuyện Hoa gia và Hồng Diệp trai diệt môn, còn có… một ít bí mật của Hắc Y giáo.”
Tố Thất cuối cùng cũng dời mắt khỏi chén trà, nhưng vẫn không nhìn nàng mà hướng ra ngoài cửa sổ. Nơi đó, cành lá một cây lê rung rinh trong nắng sớm, giọt sương trên lá rạng rỡ tỏa sáng.
Minh Sơ không có tâm trạng ngắm cây lê, thầm nghĩ tiểu tử ngươi nói chuyện cũng không nhìn người à…
“Minh Sơ cô nương.” Tố Thất đột nhiên mở miệng, trong giọng nói mang theo rét lạnh.
Minh Sơ hơi sững sờ, còn chưa mở miệng đã nghe Tố Thất nói: “Minh Sơ cô nương đứng đằng sau ta đi, Vu lâu có một đám khách đến chơi, nhưng cũng không thân thiết lắm. ”
Hắn vừa dứt lời, một ánh sáng lóe lên, Minh Sơ còn chưa tới kịp nhìn kỹ đã nghe một tiếng va chạm cùng với tiếng kim loại rơi xuống đất, một mai hoa châm* có màu xanh mờ mờ ở đầu mũi bị Tố Thất phất tay áo đảo qua, rơi xuống đất.
(*mai hoa châm: kim dùng để châm cứu)
Ánh mắt hơi đổi, Minh Sơ lui về sau từng bước, nói khẽ với Tố Thất: “Là Thần Đường.”
Tố Thất gật đầu, sắc mặt vẫn không đổi, giọng nói cũng lạnh nhạt như hoa lê rơi xuống, hắn hướng ra ngoài cửa sổ, cười khẽ với cây lê không tính là cao lớn: ” Cửu đại sát thủ Thần Đường phái tới?”
Không ai trả lời hắn, chỉ có âm thanh xào xạc duy nhất của gió nhẹ nhàng ma sát lá cây.
Nhưng Minh Sơ và Tố Thất đều rõ, uy hiếp đang từ từ tới gần, sát thủ ẩn núp trong bóng tối mới là kẻ địch đáng sợ nhất, họ lúc nào cũng có thể đâm ngươi một kích trí mạng.
Lúc này có thể sống sót hay không, toàn bộ phải chờ xem năng lực của Tố Thất trong truyền thuyết như thế nào. Trong lòng Minh Sơ rất rõ, võ công của mình không kém, nhưng nếu so với cửu đại sát thủ đang ở chỗ tối chỉ giống như con cừu đang chờ bị làm thịt.
Ánh mặt trời vẫn dịu dàng chiếu vào cây lê như trước, chỉ có gió càng lúc càng lớn, vài cái lá thoát khỏi sự giam cầm của gió, từ từ rơi xuống đất, ánh sáng và bóng người đan vào nhau, trong nháy mắt, chín ngân châm nhanh chóng bắn ra theo ba hướng, nhắm vào mấy huyệt đạo quan trọng trên người Tố Thất, mà Tố Thất nửa người tàn tật không không thể tránh, chỉ có thể đón đỡ.
Minh Sơ chỉ thấy khi ngân châm tới gần Tố Thất đồng thời vươn hai tay ra, mười ngón tay tinh tế trắng nõn nhìn như chỉ từng cầm sách vở lại linh hoạt vô cùng, hàm chứa nội lực không gì sánh kịp bắt được chín cây ngân châm từ những hướng khác nhau.
Tuy nhiên, sát thủ Thần Đường hiển nhiên cũng không định dựa vào những ngân châm này đã có thể giết chết Tố Thất danh chấn thiên hạ. Ngân châm trong tay Tố Thất bị nội lực vứt sang một bên, đồng thời, một bóng dáng màu đen bay vụt vào Vu lâu, đúng là một con dao sắc che kín cả tấm lưới!.
Giải thích cho bài thơ ở trên:
Đây là một bài thơ trong kinh thi, tên là Ký ức 1:
Nguyên tác:
Chiêm bỉ Kỳ úc,
Lục trúc (y y).
Hữu phỉ quân tử.
Như thiết như tha.
Như trác như ma.
Sắt hề! Hạn hề!
Hách hề! Hoán hề!
Hữu phỉ quân tử,
Chung bất khả huyến hề!
Dịch nghĩa:
Kỳ úc 1
(Tạ Quang Phát dịch)
Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ,
Tre xanh mới mọc mềm mại rườm rà.
Nước Vệ hôm nay có người quân tử văn nhã (chỉ Vũ Công).
Như đã cắt và dũa học tập đạo lý (kẻ làm đồ bằng xương bằng sừng, sau khi tiện cắt ra, món đồ phải trau dũa thêm cho trơn láng).
Như đã dồi mài lo việc tu thân (kẻ làm đồ ngọc đá, sau khi đã đục thành hình phải dồi mài cho bóng sáng).
Người ấy rất trang trọng uy nghiêm.
Người ấy rất vinh diệu, rất rạng rỡ.
(Nước Vệ hôm nay) có người quân tử văn nhã,
Cuối cùng dân chẳng thể quên người.
Dịch thơ:
Kỳ úc 1
(Tạ Quang Phát dịch)
Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ,
Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.
Có người quân tử tài ba,
Như lo cắt dũa để mà lập thân.
Giồi mài dốc chí siêng cần
Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.
Hiên vinh danh tiếng rỡ ràng
Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi
Rốt cùng dân chẳng quên người.
Chú giải của Chu Hy:
_Kỳ: tên sông.
_úc: khúc sông cong.
_lục: màu xanh xanh vàng vàng. Trên bờ sông Kỳ nhiều cây tre, đến đời nhà Hán vẫn thế, cho nên gọi tre vườn sông Kỳ là đấy.
_y y: mới mọc mềm mại rườm rà.
_phỉ: đồng nghĩa với phi, dáng văn nhã lộ rõ ra ngoài.
_quân tử: Chỉ Vệ Vũ Công
_Như đã cắt và dũa học tập đạo lý (kẻ làm đồ bằng xương sừng, sau khi tiện cắt ra món đồ đã phải dũa trau thêm cho trơn láng).
_Như đã dồi mài lo việc tu nhân (kẻ làm đồ ngọc đá, sau khi đã đục thành hình đã phải dồi mài cho bóng sáng).
-> hai câu trên ý nói đức hạnh của Vệ Vũ Công đã trau dồi đẹp đẽ, cứ tiến mãi không thôi.
_sắt: dáng trang trọng.
_hạn: dáng trang nghiêm.
_hoán: dáng rực rỡ.
_huyên: quên.
_Người nước Vệ khen tặng đức hạnh của Vệ Vũ Công, lấy cây tre mới mọc xanh um để khởi hứng sự tiến ích về học vấn và tu thân.
-> Như thiết như tha là nói việc học đạo lý, như trác như ma là nói việc tu thân, sắt hề hạn hề là nói dung mạo nghiêm chỉnh, hách hề oán hề là nói uy nghi, hữu phỉ quân tử,chung bất khả huyên hề là nói đạo đã thịnh, đức đã trọn lành, cho nên dân chúng rốt cùng không thể quên được.
Lưu ý: trong truyện tác giả viết là: “hữu phỉ công tử, như kim như tích, như khuê như bích” chứ không phải “như thiết như tha, như trác như ma”. Hai câu đó thuộc một bài thơ Ký ức 3 chứ không phải bài này, chắc tác giả có sự nhầm lẫn ở đây. Vì vậy mình mạn phép thay đổi lại thành hai câu trong bài thơ kia.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook