Manh Hệ Tướng Công
-
Chương 52: Tướng công, điềm báo
Edit: Sabj
Lúc Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ đến viện của Thẩm Bích Nguyệt, Thẩm Bích Nguyệt và Diêu Thanh Thanh đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, thấy hai người đã đến thì cười nói: “Hoàng Chúc, Minh Sơ, các con tới rồi à?”
“Mẹ, hôm nay đột nhiên gọi chúng con tới có chuyện gì?” Bạch Hoàng Chúc gật đầu rồi nhanh chóng hỏi.
Thẩm Bích Nguyệt mỉm cười, nhìn Diêu Thanh Thanh bên cạnh rồi nói: “Là ý của Diêu cô nương, các con nghe nàng nói đi.” Nói xong, nàng chỉ vào cái ghế “Đừng cứ đứng mãi thế, ngồi xuống nói sau.”
“Được.” Minh Sơ ngồi xuống đầu tiên, Bạch Hoàng Chúc thấy Minh Sơ ngồi xuống thì cũng ngồi theo.
Đợi đến khi hai người đã ngồi vào chỗ, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người Diêu Thanh Thanh mới mở miệng: “Là thế này, vốn ta muốn ở Bạch gia một thời gian để học hỏi, cũng như thảo luận mấy chuyện lớn nhỏ trên giang hồ với Bạch đại thiếu gia, nhưng đêm hôm qua, ta nhận được thư của gia phụ nói là Bắc môn hiện tại đang chuẩn bị phái người đến chỗ Hắc Y giáo, vì vậy ta phải về trước. Đó là lí do ta tới cáo từ với Bạch phu nhân. ”
Nghe đến đó, Minh Sơ đã phát hiện ra điểm bất thường. Diêu Thanh Thanh nói là cáo từ với Bạch phu nhân, chứ không phải cáo từ với mọi người, ý của nàng ta là không muốn cáo biệt với Bạch Hoàng Chúc?
Đúng như dự đoán, ngay sau đó, Diêu Thanh Thanh dời tầm mắt về phía Bạch Hoàng Chúc, cười như không cười nói: “Bạch đại thiếu gia, cha ta muốn ta hỏi ngươi có đồng ý cùng ta đến Bắc môn làm khách hay không? Ở Bạch gia đã lâu nhưu vậy khiến ta rất áy náy, nếu Bạch đại thiếu gia có thể cùng ta đến Bắc môn thì ta sẽ rất vui.”
“Diêu cô nương không cần áy náy, thật đó.” Bạch Hoàng Chúc còn chưa mở miệng, Minh Sơ đã chen vào.
“Diêu cô nương, ngươi làm khách ở Bạch gia chính là trách nhiệm của chủ nhà chúng ta, không cần nói lời cảm ơn làm gì… Bại… Hoàng Chúc sẽ không đến Bắc môn làm khách.” Minh Sơ cứng ngắc nói. Giờ phút này bất luận là ai cũng nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Minh Sơ, trừ Diêu Thanh Thanh. Diêu Thanh Thanh như không cảm nhận được sự thù địch của Minh Sơ, tiếp tục nói: “Bạch thiếu phu nhân, ta không biết vì sao ngươi lại có thể chắc chắn như thế, việc đi hay không đi là do bản thân Bạch đại thiếu gia quyết định đúng không?”
“Được.” Minh Sơ nhíu mày, quay đầu liếc Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc đang im lặng nghe hai người nói chuyện thì thấy đột nhiên tất cả mọi người dời tầm mắt nhìn về phía mình. Hắn ho nhẹ một tiếng hỏi: “Cái gì cơ?”
Diêu Thanh Thanh vẻ mặt thành thật nhiệt tình nhìn Bạch Hoàng Chúc: “Bạch đại thiếu gia, ngươi có đồng ý cùng ta đến Bắc môn làm khách không?”
Sau khi nàng ta nói xong, bầu không khí yên tĩnh, Thẩm Bích Nguyệt buồn cười nhìn cảnh này, Minh Sơ đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, nàng biết Bạch Hoàng Chúc sẽ nói gì. Không lâu sau, Bạch Hoàng Chúc lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của Diêu cô nương, Bạch gia còn rất nhiều chuyện cần ta giải quyết nên ta không đi được.” Câu trả lời này vô cùng khéo léo, khiến cho cả Minh Sơ và Thẩm Bích Nguyệt thường xuyên thấy được bộ mặt thật của hắn phải kinh ngạc.
Có vẻ như chỉ cần ở trước mặt Diêu Thanh Thanh, Bạch Hoàng Chúc vĩnh viễn đều có thể giả vờ dáng vẻ bí hiểm.
Sau khi nhận được câu trả lời, Diêu Thanh Thanh có vẻ như cũng không quá thất vọng, nàng ta chỉ cười nói: “Được, Bạch đại thiếu gia, vậy ta sẽ đi trước, tuy nhiên ta nghĩ, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại.”
“Hả?” Bạch Hoàng Chúc khó hiểu nhìn Diêu Thanh Thanh.
Diêu Thanh Thanh cũng không giải thích, nhanh chóng đứng lên ra ngoài, Minh Sơ vẫn ngồi chỗ cũ, vui vẻ lên tiếng: “Bạch Luyện tiễn khách.”
Nhìn vẻ mặt của Minh Sơ, Bạch Hoàng Chúc không hề nghi ngờ thật ra Minh Sơ rất muốn tự mình dùng chân tiễn khách.
Cuối cùng cũng tiễn được Diêu Thanh Thanh, tâm trạng của Minh Sơ thoạt nhìn tươi sáng hơn mấy ngày trước, Bạch Hoàng Chúc đại khái có thể đoán được lý do.
Trải qua chuyện đêm hôm trước, không biết vì sao, Bạch Hoàng Chúc cảm thấy giữa hắn và Minh Sơ có gì đó không giống như trước, nhưng lại không thể nói rõ.
Cứ như vậy qua nửa tháng, ngày đó Bạch Hoàng Chúc lại nhận được thư của Tố Thất.
Tố Thất không phải người thích viết thư, nhưng một khi đã viết, chắc chắn đã có chuyện quan trọng. Bạch Hoàng Chúc lúc ấy đang cùng Minh Sơ đi đến phòng thu chi, học Minh Sơ kinh nghiệm quản lý sổ sách. Trong lúc Minh Sơ ngủ hắn thừa dịp chuồn đi, nhưung vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy một con chim trắng đứng bên ngoài, nghiêng cổ nhìn hắn.
Bạch Hoàng Chúc lấy bức thư từ trên đùi con chim xuống, nhanh chóng mở ra xem. Chữ của Tố Thất vốn rất đẹp, nhưng bức thư này hắn viết rất ngoáy, có chỗ thậm chí còn đè nhiều nét bút, chắc lúc hạ bút có chút do dự. Trong thư chữ vừa ít vừa lớn, Bạch Hoàng Chúc chỉ mất vài giây đọc xong mấy hàng chữ, nhưng hắn vẫn cầm bức thư lặng lẽ đứng hồi lâu. Mãi cho đến khi quản gia Bạch Luyện lo lắng đi tới: “Đại thiếu gia?”
“Bạch Luyện.” Bạch Hoàng Chúc nghe thấy giọng nói của Bạch Luyện, nhưng lại kỳ lạ không quay đầu nhìn hắn, chỉ vội vàng xé nát bức thư trong tay, âm thanh tờ giấy bị xé rất rõ ràng, động tác của Bạch Hoàng Chúc ngừng lại một chút, sau đó hắn chậm lại, dường như không muốn phát ra tiếng.
Đợi đến khi Bạch Luyện đối mặt với Bạch Hoàng Chúc, hắn đã xé bức thư thành những mảnh nhỏ, hắn vò thành một cục, mặt không đổi sắc nói với Bạch Luyện: “Bạch Luyện, vứt mấy mảnh giấy này đi.”
Bạch Luyện nhìn Bạch Hoàng Chúc một lúc, sau khi xác nhận vẻ mặt Bạch Hoàng Chúc không có gì bất thường mới gật đầu: “Vâng” hắn nhận mảnh giấy trong tay Bạch Hoàng Chúc rồi nhanh chóng ra ngoài, Bạch Hoàng Chúc ở phía sau nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng Bạch Luyện biến mất, hắn mới từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn về cửa sổ phòng thu chi phía sau.
Minh Sơ vẫn đang ở trong đó, nàng chỉ lặng lẽ ngủ không biết gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bạch Hoàng Chúc hơi đổi, sau đó hắn trở lại phòng thu chi. Đợi đến khi Bạch Hoàng Chúc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn mới phát hiện Minh Sơ thật ra đã dậy, đang cười nhìn hắn cẩn thận đóng cửa lại. Bạch Hoàng Chúc khi thấy Minh Sơ đã dậy thì dừng lại động tác, sau đó hắn im lặng, ngay khi Minh Sơ lo lắng hắn đang nghĩ gì thì hắn cười khan nói: “Minh Sơ, nàng dậy rồi à?”
“Đúng vậy, chàng rảnh rỗi nhỉ.” Minh Sơ nhớ trước khi nàng ngủ đã bảo hắn xem toàn bộ sổ sách một lần, hiện tại đống sổ sách kia vẫn nằm ở trên bàn, không hề có dấu vết bị đụng tới.
Bạch Hoàng Chúc “À” một tiếng, đi đến bên cạnh Minh Sơ, cũng không nói chuyện này nữa mà đột ngột hỏi: “Minh Sơ, nàng có nhớ tiểu ruồi bọ không?”
“Đừng đánh trống lảng, bại gia tử.” Minh Sơ không để mình bị dắt mũi.
Không biết Bạch Hoàng Chúc hôm nay làm sao, thấy Minh Sơ nói chuyện như vậy không sợ hãi mà tiếp tục nói: “Ngày mai chúng ta đi gặp nó được không?”
Minh Sơ cũng rất cố chấp: “Chàng nghĩ nói mấy lời đó là có thể không phải xem sổ sách…?” Lời nói của Minh Sơ chỉ đến một nửa, bởi vì vẻ mặt của Bạch Hoàng Chúc hết sức nghiêm túc. Một Bạch Hoàng Chúc như thế này thật sự khiến Minh Sơ cảm thấy không quen.
Bạch Hoàng Chúc thấy Minh Sơ dừng nói thì nói tiếp: “Ta vừa nhận được thư của Tố Thất, nói tiểu ruồi bọ và Mạc Sắt đã dẫn theo người của Khuynh Vân Môn tới ngoài Hắc Y giáo, có lẽ định cùng người của bát đại thế gia và võ lâm cùng nhau tấn công Hắc Y giáo.”
“Thì sao?” Minh Sơ biết lời nói tiếp theo mới là trọng điểm.
Bạch Hoàng Chúc tiếp tục nói: “Vì vậy chúng ta phải đi gặp nó.”
Minh Sơ nháy mắt mấy cái, hai chuyện này chẳng liên quan gì đến nhau được không.
Lúc Bạch Hoàng Chúc và Minh Sơ đến viện của Thẩm Bích Nguyệt, Thẩm Bích Nguyệt và Diêu Thanh Thanh đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, thấy hai người đã đến thì cười nói: “Hoàng Chúc, Minh Sơ, các con tới rồi à?”
“Mẹ, hôm nay đột nhiên gọi chúng con tới có chuyện gì?” Bạch Hoàng Chúc gật đầu rồi nhanh chóng hỏi.
Thẩm Bích Nguyệt mỉm cười, nhìn Diêu Thanh Thanh bên cạnh rồi nói: “Là ý của Diêu cô nương, các con nghe nàng nói đi.” Nói xong, nàng chỉ vào cái ghế “Đừng cứ đứng mãi thế, ngồi xuống nói sau.”
“Được.” Minh Sơ ngồi xuống đầu tiên, Bạch Hoàng Chúc thấy Minh Sơ ngồi xuống thì cũng ngồi theo.
Đợi đến khi hai người đã ngồi vào chỗ, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người Diêu Thanh Thanh mới mở miệng: “Là thế này, vốn ta muốn ở Bạch gia một thời gian để học hỏi, cũng như thảo luận mấy chuyện lớn nhỏ trên giang hồ với Bạch đại thiếu gia, nhưng đêm hôm qua, ta nhận được thư của gia phụ nói là Bắc môn hiện tại đang chuẩn bị phái người đến chỗ Hắc Y giáo, vì vậy ta phải về trước. Đó là lí do ta tới cáo từ với Bạch phu nhân. ”
Nghe đến đó, Minh Sơ đã phát hiện ra điểm bất thường. Diêu Thanh Thanh nói là cáo từ với Bạch phu nhân, chứ không phải cáo từ với mọi người, ý của nàng ta là không muốn cáo biệt với Bạch Hoàng Chúc?
Đúng như dự đoán, ngay sau đó, Diêu Thanh Thanh dời tầm mắt về phía Bạch Hoàng Chúc, cười như không cười nói: “Bạch đại thiếu gia, cha ta muốn ta hỏi ngươi có đồng ý cùng ta đến Bắc môn làm khách hay không? Ở Bạch gia đã lâu nhưu vậy khiến ta rất áy náy, nếu Bạch đại thiếu gia có thể cùng ta đến Bắc môn thì ta sẽ rất vui.”
“Diêu cô nương không cần áy náy, thật đó.” Bạch Hoàng Chúc còn chưa mở miệng, Minh Sơ đã chen vào.
“Diêu cô nương, ngươi làm khách ở Bạch gia chính là trách nhiệm của chủ nhà chúng ta, không cần nói lời cảm ơn làm gì… Bại… Hoàng Chúc sẽ không đến Bắc môn làm khách.” Minh Sơ cứng ngắc nói. Giờ phút này bất luận là ai cũng nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Minh Sơ, trừ Diêu Thanh Thanh. Diêu Thanh Thanh như không cảm nhận được sự thù địch của Minh Sơ, tiếp tục nói: “Bạch thiếu phu nhân, ta không biết vì sao ngươi lại có thể chắc chắn như thế, việc đi hay không đi là do bản thân Bạch đại thiếu gia quyết định đúng không?”
“Được.” Minh Sơ nhíu mày, quay đầu liếc Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc đang im lặng nghe hai người nói chuyện thì thấy đột nhiên tất cả mọi người dời tầm mắt nhìn về phía mình. Hắn ho nhẹ một tiếng hỏi: “Cái gì cơ?”
Diêu Thanh Thanh vẻ mặt thành thật nhiệt tình nhìn Bạch Hoàng Chúc: “Bạch đại thiếu gia, ngươi có đồng ý cùng ta đến Bắc môn làm khách không?”
Sau khi nàng ta nói xong, bầu không khí yên tĩnh, Thẩm Bích Nguyệt buồn cười nhìn cảnh này, Minh Sơ đến nhìn cũng chẳng buồn nhìn, nàng biết Bạch Hoàng Chúc sẽ nói gì. Không lâu sau, Bạch Hoàng Chúc lắc đầu nói: “Đa tạ ý tốt của Diêu cô nương, Bạch gia còn rất nhiều chuyện cần ta giải quyết nên ta không đi được.” Câu trả lời này vô cùng khéo léo, khiến cho cả Minh Sơ và Thẩm Bích Nguyệt thường xuyên thấy được bộ mặt thật của hắn phải kinh ngạc.
Có vẻ như chỉ cần ở trước mặt Diêu Thanh Thanh, Bạch Hoàng Chúc vĩnh viễn đều có thể giả vờ dáng vẻ bí hiểm.
Sau khi nhận được câu trả lời, Diêu Thanh Thanh có vẻ như cũng không quá thất vọng, nàng ta chỉ cười nói: “Được, Bạch đại thiếu gia, vậy ta sẽ đi trước, tuy nhiên ta nghĩ, không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại.”
“Hả?” Bạch Hoàng Chúc khó hiểu nhìn Diêu Thanh Thanh.
Diêu Thanh Thanh cũng không giải thích, nhanh chóng đứng lên ra ngoài, Minh Sơ vẫn ngồi chỗ cũ, vui vẻ lên tiếng: “Bạch Luyện tiễn khách.”
Nhìn vẻ mặt của Minh Sơ, Bạch Hoàng Chúc không hề nghi ngờ thật ra Minh Sơ rất muốn tự mình dùng chân tiễn khách.
Cuối cùng cũng tiễn được Diêu Thanh Thanh, tâm trạng của Minh Sơ thoạt nhìn tươi sáng hơn mấy ngày trước, Bạch Hoàng Chúc đại khái có thể đoán được lý do.
Trải qua chuyện đêm hôm trước, không biết vì sao, Bạch Hoàng Chúc cảm thấy giữa hắn và Minh Sơ có gì đó không giống như trước, nhưng lại không thể nói rõ.
Cứ như vậy qua nửa tháng, ngày đó Bạch Hoàng Chúc lại nhận được thư của Tố Thất.
Tố Thất không phải người thích viết thư, nhưng một khi đã viết, chắc chắn đã có chuyện quan trọng. Bạch Hoàng Chúc lúc ấy đang cùng Minh Sơ đi đến phòng thu chi, học Minh Sơ kinh nghiệm quản lý sổ sách. Trong lúc Minh Sơ ngủ hắn thừa dịp chuồn đi, nhưung vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy một con chim trắng đứng bên ngoài, nghiêng cổ nhìn hắn.
Bạch Hoàng Chúc lấy bức thư từ trên đùi con chim xuống, nhanh chóng mở ra xem. Chữ của Tố Thất vốn rất đẹp, nhưng bức thư này hắn viết rất ngoáy, có chỗ thậm chí còn đè nhiều nét bút, chắc lúc hạ bút có chút do dự. Trong thư chữ vừa ít vừa lớn, Bạch Hoàng Chúc chỉ mất vài giây đọc xong mấy hàng chữ, nhưng hắn vẫn cầm bức thư lặng lẽ đứng hồi lâu. Mãi cho đến khi quản gia Bạch Luyện lo lắng đi tới: “Đại thiếu gia?”
“Bạch Luyện.” Bạch Hoàng Chúc nghe thấy giọng nói của Bạch Luyện, nhưng lại kỳ lạ không quay đầu nhìn hắn, chỉ vội vàng xé nát bức thư trong tay, âm thanh tờ giấy bị xé rất rõ ràng, động tác của Bạch Hoàng Chúc ngừng lại một chút, sau đó hắn chậm lại, dường như không muốn phát ra tiếng.
Đợi đến khi Bạch Luyện đối mặt với Bạch Hoàng Chúc, hắn đã xé bức thư thành những mảnh nhỏ, hắn vò thành một cục, mặt không đổi sắc nói với Bạch Luyện: “Bạch Luyện, vứt mấy mảnh giấy này đi.”
Bạch Luyện nhìn Bạch Hoàng Chúc một lúc, sau khi xác nhận vẻ mặt Bạch Hoàng Chúc không có gì bất thường mới gật đầu: “Vâng” hắn nhận mảnh giấy trong tay Bạch Hoàng Chúc rồi nhanh chóng ra ngoài, Bạch Hoàng Chúc ở phía sau nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng Bạch Luyện biến mất, hắn mới từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn về cửa sổ phòng thu chi phía sau.
Minh Sơ vẫn đang ở trong đó, nàng chỉ lặng lẽ ngủ không biết gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Bạch Hoàng Chúc hơi đổi, sau đó hắn trở lại phòng thu chi. Đợi đến khi Bạch Hoàng Chúc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, hắn mới phát hiện Minh Sơ thật ra đã dậy, đang cười nhìn hắn cẩn thận đóng cửa lại. Bạch Hoàng Chúc khi thấy Minh Sơ đã dậy thì dừng lại động tác, sau đó hắn im lặng, ngay khi Minh Sơ lo lắng hắn đang nghĩ gì thì hắn cười khan nói: “Minh Sơ, nàng dậy rồi à?”
“Đúng vậy, chàng rảnh rỗi nhỉ.” Minh Sơ nhớ trước khi nàng ngủ đã bảo hắn xem toàn bộ sổ sách một lần, hiện tại đống sổ sách kia vẫn nằm ở trên bàn, không hề có dấu vết bị đụng tới.
Bạch Hoàng Chúc “À” một tiếng, đi đến bên cạnh Minh Sơ, cũng không nói chuyện này nữa mà đột ngột hỏi: “Minh Sơ, nàng có nhớ tiểu ruồi bọ không?”
“Đừng đánh trống lảng, bại gia tử.” Minh Sơ không để mình bị dắt mũi.
Không biết Bạch Hoàng Chúc hôm nay làm sao, thấy Minh Sơ nói chuyện như vậy không sợ hãi mà tiếp tục nói: “Ngày mai chúng ta đi gặp nó được không?”
Minh Sơ cũng rất cố chấp: “Chàng nghĩ nói mấy lời đó là có thể không phải xem sổ sách…?” Lời nói của Minh Sơ chỉ đến một nửa, bởi vì vẻ mặt của Bạch Hoàng Chúc hết sức nghiêm túc. Một Bạch Hoàng Chúc như thế này thật sự khiến Minh Sơ cảm thấy không quen.
Bạch Hoàng Chúc thấy Minh Sơ dừng nói thì nói tiếp: “Ta vừa nhận được thư của Tố Thất, nói tiểu ruồi bọ và Mạc Sắt đã dẫn theo người của Khuynh Vân Môn tới ngoài Hắc Y giáo, có lẽ định cùng người của bát đại thế gia và võ lâm cùng nhau tấn công Hắc Y giáo.”
“Thì sao?” Minh Sơ biết lời nói tiếp theo mới là trọng điểm.
Bạch Hoàng Chúc tiếp tục nói: “Vì vậy chúng ta phải đi gặp nó.”
Minh Sơ nháy mắt mấy cái, hai chuyện này chẳng liên quan gì đến nhau được không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook