Manh Hệ Tướng Công
-
Chương 47: Tướng công, mất hết mặt mũi
Edit: Sabj
Tầm mắt của mọi người đồng thời chuyển về hướng phát ra giọng nói.
Đó là một nam tử chỉ khoảng hai mươi tuổi, một thân hồng y, dẫn theo một đám người trẻ tuổi trông rất ngông cuồng. Hắn nhìn chung quanh một chút, sau khi phát hiện tầm mắt mọi người đều đặt lên người mình thì mới cong khóe miệng nói: “Nghe nói Bạch gia chủ Bạch Võ Sơn võ công cao tuyệt, trong võ lâm thiên hạ gần như chưa có địch thủ, không biết Bạch đại thiếu gia có giống như vậy hay không?”
Tên này đang bắt lỗi, Minh Sơ chắc chắn một trăm phần trăm.
Lời này vừa nói ra, lập tức chiếm được phụ họa của rất nhiều người trong võ lâm, họ ào ào hiếu kỳ nói: “Nói không sai.”
“Màn vừa rồi của Bạch đại thiếu gia thoạt nhìn thật phi thường.”
Phía sau đám người một giọng nói vang lên: “Không bằng để Bạch đại thiếu gia và chúng ta luận bàn một chút đi, cũng để cho mọi người được chiêm ngưỡng võ công của Bạch gia?”
Bạch Hoàng Chúc cúi đầu nhìn một bên mặt Minh Sơ, sắc mặt của Minh Sơ lúc này rất khó coi, Bạch Hoàng Chúc tuyệt không nghi ngờ Minh Sơ thật ra rất muốn lao ra vật mấy tên vừa rồi xuống đất. Trong lòng hắn cười khổ một tiếng, nhanh chóng mở miệng trước khi Minh Sơ bùng nổ: “Nếu mọi người đã có hứng thú như vậy thì tỉ thí một trận có được không?”
Minh Sơ không đồng ý hừ một tiếng, sau đó nói với người bên cạnh: “Sức khỏe của chàng.”
Nàng đã đè nén giọng nói rất thấp, nhưng mọi người vẫn nghe được rõ ràng, có người suy đoán Bạch thiếu phu nhân lo lắng cho sức khỏe Bạch đại thiếu gia như vậy, chẳng lẽ là do sức khỏe của Bạch đại thiếu gia không tốt sao?
Mọi người nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của Bạch Hoàng Chúc, suy đoán lại càng được khẳng định.
Tên cố ý bắt lỗi lại càng vui vẻ, sau khi ồn ào họ cử nam tử kêu “khoan đã” lên, thật sự muốn tỷ thí một trận. Mà tên nam tử kia cũng vẻ mặt nóng lòng muốn thử, dường như cho rằng mình sẽ quăng ngã được Bạch Hoàng Chúc xuống đất.
Minh Sơ mặc kệ, chỉ nhìn Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc gật đầu với nàng, ý bảo nàng đừng lo lắng. Thật ra Minh Sơ chỉ lo lắng theo thói quen mà thôi, vì vậy khi vừa nghe thấy Bạch Hoàng Chúc muốn động thủ với người khác thì nhịn không được mở miệng ngăn cản, nhưng hiện tại thương thế của Bạch Hoàng Chúc đã khỏi, võ công cũng đã khôi phục. Minh Sơ phản ứng như vậy chỉ khiến tên bới móc muốn xem náo nhiệt hiểu lầm.
Minh Sơ gật đầu lùi xuống, để Bạch Hoàng Chúc một mình đối diện với nam tử trẻ tuổi.
Cảnh Ly ở một bên xem kịch vui, cười đến ánh mắt híp lại thành một khe hở. Tỷ thí võ công với thiên hạ đệ nhất sát thủ, tên này trong võ lâm quá tự phụ rồi.
Phía sau, tên nam tử kia cũng đi tới trước mặt Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc từ từ nhấc chân đi về phía tên đó, đôi mắt vừa to vừa sáng lúc này lại mang theo sự sắc bén khiến người ta phải sợ hãi. Giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên: “Không biết vị công tử này xưng hô thế nào?”
Người nọ chắp tay cười nói: “Đại đệ tử của chưởng môn cửa Nam, Phương Diệu.”
” Phương Diệu thiếu hiệp, mời.” Bạch Hoàng Chúc ra dáng làm một động tác tay, mỗi người đứng một bên.
Đại sảnh rất rộng lớn, thích hợp cho việc tỷ thí, vì vậy Phương Diệu không chút khách khí nhảy lên giơ kiếm chém về phía Bạch Hoàng Chúc. Sự thật chứng minh khinh công lúc trước của Bạch Hoàng Chúc không phải là ăn may, hắn nhanh chóng lắc mình tránh khỏi công kích của Phương Diệu, trong chốc lát ngươi tới ta đi đã giao thủ hơn mười chiêu.
Đến khi hai người giao đấu, trái tim lơ lửng của Minh Sơ mới được đặt xuống, nàng biết võ công của Bạch Hoàng Chúc là trình độ gì, sau khi nhìn thấy đối phương ra chiêu nàng đã xác định Phương Diệu chắc chắn không phải là đối thủ của Bạch Hoàng Chúc. Lúc này nàng mới rảnh rỗi nói chuyện với Thẩm Bích Nguyệt đang hưng trí dạt dào bên cạnh: “Tên cửa Nam này có vẻ như cố ý gây khó dễ cho bại gia tử?”
“Đúng vậy, quá rõ ràng không phải sao?” Thẩm Bích Nguyệt một chút cũng không kinh ngạc, có vẻ như tất cả đã ở trong dự liệu của nàng.
Minh Sơ nhíu mày, cảm thấy nữ tử này cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không chịu nói. Nàng chắc chắn cố ý làm như vậy để đợi xem kịch vui. Minh Sơ vô lực liếc nhìn nàng rồi hỏi: “Vậy mẹ có biết tại sao không? Không phải đều là võ lâm chính phái sao? Vì sao họ lại đặc biệt nhằm vào Bạch gia?”
“Đây là một câu chuyện xưa từ rất lâu trước đây, tóm lại là lão gia lúc còn trẻ đã từng có xích mích với ba môn phái cửa Nam cửa Bắc cửa Đông, vì vậy ba môn phái này vẫn có thành kiến với Bạch gia.” Thẩm Bích Nguyệt giải thích.
Minh Sơ đổ mồ hôi, trên giang hồ có tam môn thất phái, Vị gia chủ Bạch gia Bạch Võ Sơn thoạt nhìn nghiêm túc thận trọng mà lúc còn trẻ đã lặng lẽ đắc tội toàn bộ tam môn rồi.
Minh Sơ vô lực khẽ thở dài, quay đầu tiếp tục chú ý chiến cuộc, tuy nhiên cũng chẳng có gì đáng chú ý.
Đến lúc Minh Sơ chuẩn bị phân tích cuộc chiến của hai người thì trận đấu đã kết thúc.
Bạch Hoàng Chúc bình tĩnh ra tay điểm huyệt trên gáy Phương Diệu thiếu hiệp.
Dưới ánh mắt tán thưởng của người trong võ lâm, Bạch Hoàng Chúc nhanh chóng thu tay về lạnh nhạt nói: “Đa tạ, Phương thiếu hiệp.”
“Bạch đại thiếu gia quả thật không hổ là Bạch đại thiếu gia.” Phương Diệu lúc này có thể nói là hoàn toàn bái phục, hắn mặc dù không nói, nhưng trận đấu vừa rồi Bạch Hoàng Chúc đã nương tay với hắn rất nhiều.
Bạch Hoàng Chúc không đáp lời, chẳng nói câu nào trở về đứng bên cạnh Minh Sơ, Minh Sơ nghe thấy giọng nói hưng phấn của hắn: “Minh Sơ, thế nào?”Giọng nói của hắn rất nhỏ, chỉ có Minh Sơ đứng bên cạnh mới có thể nghe thấy.
Minh Sơ buồn cười, ngẩng đầu thấy hắn vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc thì nói khẽ: “Ngoài lần đuổi ta đi thì đây là lần đầu tiên ta thấy chàng có khí thế của gia chủ đó.”
Bạch Hoàng Chúc nghe vậy thì cười vui vẻ, chẳng qua vừa cười mới nhớ lúc này đang ở đại hội, bên cạnh tất cả đều là võ lâm nhân sĩ. Vì thế mọi người ở đây thấy được một màn quỷ dị,vị Bạch đại thiếu gia bí hiểm, cao ngạo mà lại lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nhưng mà trong chốc lát nụ cười đó lại trở nên kì quái vô cùng. Không biết vì sao, họ lại cảm thấy có cảm giác mây đen đang che phủ.
Sau tỷ thí, mọi người cũng an phận hơn rất nhiều, đại hội bắt đầu, mọi người cùng nhau ngươi một lời ta một câu thảo luận về chuyện Hắc Y giáo và Võ Lâm tranh đấu, Bạch Hoàng Chúc nhấc ly qua từng bàn thăm hỏi mọi người. Đến khi đã muộn, Bạch Hoàng Chúc mới thở phào một hơi về tới tiểu viện của mình.
Khi hắn về Minh Sơ đã chờ trong viện, thấy Bạch Hoàng Chúc tiến vào, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Bạch Hoàng Chúc ủy khuất nói: “Minh Sơ.”
“Hửm?” Minh Sơ có cảm giác nhụt chí, giống như đang định khen một đứa trẻ đã biết đi thì nó ngã oạch một cái ngay lập tức.
Bạch Hoàng Chúc không biết suy nghĩ trong lòng Minh Sơ, hắn chớp mắt xoa đầu: “Cái này…” Ngón tay hắn chỉ vào mũ bạch ngọc trên đầu.”Rất nặng, cổ sắp bị chặt đứt rồi.” Bạch Hoàng Chúc vẻ mặt nghiêm cẩn.
Minh Sơ: “…”
Hai người làm nửa ngày mới tháo được cái mũ trên đỉnh đầu Bạch Hoàng Chúc xuống, Bạch Hoàng Chúc như trút được gánh nặng thở ra một hơi, sau đó lại trưng bộ mặt đáng thương với Minh Sơ.
Minh Sơ vô lực ngước mắt nhìn hắn: “Lại sao nữa?”
“Cái này cũng rất quan trọng.” Bạch Hoàng Chúc chỉ vào trường bào màu đen đẹp đẽ quý giá phiền phức đến cực điểm trên người.
Minh Sơ để Bạch Hoàng Chúc nghẹn nửa ngày.
Cuối cùng lúc hai người ngồi xuống bên giường, mái tóc Bạch Hoàng Chúc rối tung rũ xuống phía sau, đôi mắt đen sáng ngời nhìn chăm chú vào Minh Sơ, trường bào trên người hắn đã được lấy xuống, lúc này chỉ mặc một áo trong màu đen, trong mắt Minh Sơ lại thấy hơi phong phanh.
Nhớ lại lâu nay Bạch Hoàng Chúc bị nhiều thương tích như vậy, cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng chịu không nổi. So với cuộc sống ở Hồng Diệp trai ngày trước, Bạch Hoàng Chúc đã gầy đi rất nhiều, cho dù Minh Sơ và Thẩm Bích Nguyệt ép hắn uống thuốc và ăn các loại thuốc bổ thế nào thì hắn vẫn không béo lên, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Minh Sơ nhịn không được nói khẽ: “Bại gia tử.”
“Minh Sơ?” Bạch Hoàng Chúc kinh ngạc trước giọng điệu mềm mại của Minh Sơ.
Minh Sơ nhìn hắn thì thầm: “Đừng bị thương nữa.”
“Được.” Bạch Hoàng Chúc không chút do dự trả lời.
Minh Sơ thấy hắn trả lời nhanh như vậy thì lại không tin tưởng: “Thật không?”
Bạch Hoàng Chúc gật đầu: “Thật.” Trong lòng hắn cười khổ, Minh Sơ nghĩ hắn thích ngược đãi bản thân mình sao? Có thể không bị thương tất nhiên hắn sẽ không để mình bị thương.
Nhận được cam đoan của hắn, Minh Sơ an tâm mỉm cười, sau đó như lại nhớ tới điều gì đó nên đột nhiên nói: “Bại gia tử, ta cảm thấy mẹ chàng có ý định cướp chàng khỏi tay ta.”
Bạch Hoàng Chúc mở to hai mắt nhìn.
Mẹ chàng có ý định cướp chàng khỏi tay ta. Ý của những lời này là?
“Nàng là mẹ ta mà.” Bạch Hoàng Chúc nhắc nhở.
“Đúng vậy.” Minh Sơ nghiêm túc gật đầu, toàn bộ những bà mẹ chồng thương con đều là kẻ thù của nàng dâu.
“Như vậy” nàng định làm gì. Bạch Hoàng Chúc muốn hỏi lại thôi.
Minh Sơ nhíu mày, thân thể hơi nghiêng về phía Bạch Hoàng Chúc, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nói của Cảnh Ly: “Sơ Nhi, Tố Thất công tử đến.”
Bạch Hoàng Chúc trợn mắt, đột nhiên có chút hận Cảnh Ly.
Hắn lập tức đứng dậy ra cửa phòng, nói với Cảnh Ly ngoài cửa: “Ta sẽ đi tìm Tố Thất ngay lập tức.” lời nói của hắn bị mắc kẹt trong cổ họng, bởi vì vừa mở cửa hắn đã thấy một đoàn người trong võ lâm đứng ngay ngắn chỉnh tề.
Có lẽ họ nghĩ minh chủ võ lâm Tố Thất đến, gia chủ Bạch gia và Tố Thất nếu gặp mặt chắc chắn sẽ có trò hay để xem, vì vậy đều theo đuôi Cảnh Ly tới… Ai ngờ…
Bạch Hoàng Chúc nhanh như cắt đóng chặt cửa phòng.
Ngoài cửa mọi người ngoài Cảnh Ly, tất cả đều giữ nguyên dáng vẻ há hốc miệng.
Bọn họ tận mắt thấy, vị Bạch đại thiếu gia lạnh lùng cao ngạo sâu không lường được trong mắt mọi người khi mở cửa thì đầu tóc rối bời. Trên người chỉ mặc phong phanh một cái áo lót, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn mang theo chút mờ mịt, khi hắn nhìn thấy sau thì khuôn mặt hơi đỏ ửng, sau đó tức giận nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cảnh tượng đó… Quá mức nóng bỏng.
Tuy nhiên mọi người chưa kịp tưởng tượng bao lâu thì cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, Bạch Hoàng Chúc mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ ngọc, sắc mặt lạnh nhạt xuất hiện ngoài cửa phòng, trầm giọng nói: “Cảnh Ly, dẫn ta đi gặp Tố Thất.”
“Ừ” Cảnh Ly cúi đầu khẽ nói, Bạch Hoàng Chúc nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chẳng qua cảm thấy trong giọng nói của hắn mặt hàm chứa rất nhiều ý cười.
Bạch Hoàng Chúc chắc chắn, hắn cố ý…
Tầm mắt của mọi người đồng thời chuyển về hướng phát ra giọng nói.
Đó là một nam tử chỉ khoảng hai mươi tuổi, một thân hồng y, dẫn theo một đám người trẻ tuổi trông rất ngông cuồng. Hắn nhìn chung quanh một chút, sau khi phát hiện tầm mắt mọi người đều đặt lên người mình thì mới cong khóe miệng nói: “Nghe nói Bạch gia chủ Bạch Võ Sơn võ công cao tuyệt, trong võ lâm thiên hạ gần như chưa có địch thủ, không biết Bạch đại thiếu gia có giống như vậy hay không?”
Tên này đang bắt lỗi, Minh Sơ chắc chắn một trăm phần trăm.
Lời này vừa nói ra, lập tức chiếm được phụ họa của rất nhiều người trong võ lâm, họ ào ào hiếu kỳ nói: “Nói không sai.”
“Màn vừa rồi của Bạch đại thiếu gia thoạt nhìn thật phi thường.”
Phía sau đám người một giọng nói vang lên: “Không bằng để Bạch đại thiếu gia và chúng ta luận bàn một chút đi, cũng để cho mọi người được chiêm ngưỡng võ công của Bạch gia?”
Bạch Hoàng Chúc cúi đầu nhìn một bên mặt Minh Sơ, sắc mặt của Minh Sơ lúc này rất khó coi, Bạch Hoàng Chúc tuyệt không nghi ngờ Minh Sơ thật ra rất muốn lao ra vật mấy tên vừa rồi xuống đất. Trong lòng hắn cười khổ một tiếng, nhanh chóng mở miệng trước khi Minh Sơ bùng nổ: “Nếu mọi người đã có hứng thú như vậy thì tỉ thí một trận có được không?”
Minh Sơ không đồng ý hừ một tiếng, sau đó nói với người bên cạnh: “Sức khỏe của chàng.”
Nàng đã đè nén giọng nói rất thấp, nhưng mọi người vẫn nghe được rõ ràng, có người suy đoán Bạch thiếu phu nhân lo lắng cho sức khỏe Bạch đại thiếu gia như vậy, chẳng lẽ là do sức khỏe của Bạch đại thiếu gia không tốt sao?
Mọi người nhìn lại khuôn mặt tái nhợt của Bạch Hoàng Chúc, suy đoán lại càng được khẳng định.
Tên cố ý bắt lỗi lại càng vui vẻ, sau khi ồn ào họ cử nam tử kêu “khoan đã” lên, thật sự muốn tỷ thí một trận. Mà tên nam tử kia cũng vẻ mặt nóng lòng muốn thử, dường như cho rằng mình sẽ quăng ngã được Bạch Hoàng Chúc xuống đất.
Minh Sơ mặc kệ, chỉ nhìn Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc gật đầu với nàng, ý bảo nàng đừng lo lắng. Thật ra Minh Sơ chỉ lo lắng theo thói quen mà thôi, vì vậy khi vừa nghe thấy Bạch Hoàng Chúc muốn động thủ với người khác thì nhịn không được mở miệng ngăn cản, nhưng hiện tại thương thế của Bạch Hoàng Chúc đã khỏi, võ công cũng đã khôi phục. Minh Sơ phản ứng như vậy chỉ khiến tên bới móc muốn xem náo nhiệt hiểu lầm.
Minh Sơ gật đầu lùi xuống, để Bạch Hoàng Chúc một mình đối diện với nam tử trẻ tuổi.
Cảnh Ly ở một bên xem kịch vui, cười đến ánh mắt híp lại thành một khe hở. Tỷ thí võ công với thiên hạ đệ nhất sát thủ, tên này trong võ lâm quá tự phụ rồi.
Phía sau, tên nam tử kia cũng đi tới trước mặt Bạch Hoàng Chúc, Bạch Hoàng Chúc từ từ nhấc chân đi về phía tên đó, đôi mắt vừa to vừa sáng lúc này lại mang theo sự sắc bén khiến người ta phải sợ hãi. Giọng nói lạnh như băng của hắn vang lên: “Không biết vị công tử này xưng hô thế nào?”
Người nọ chắp tay cười nói: “Đại đệ tử của chưởng môn cửa Nam, Phương Diệu.”
” Phương Diệu thiếu hiệp, mời.” Bạch Hoàng Chúc ra dáng làm một động tác tay, mỗi người đứng một bên.
Đại sảnh rất rộng lớn, thích hợp cho việc tỷ thí, vì vậy Phương Diệu không chút khách khí nhảy lên giơ kiếm chém về phía Bạch Hoàng Chúc. Sự thật chứng minh khinh công lúc trước của Bạch Hoàng Chúc không phải là ăn may, hắn nhanh chóng lắc mình tránh khỏi công kích của Phương Diệu, trong chốc lát ngươi tới ta đi đã giao thủ hơn mười chiêu.
Đến khi hai người giao đấu, trái tim lơ lửng của Minh Sơ mới được đặt xuống, nàng biết võ công của Bạch Hoàng Chúc là trình độ gì, sau khi nhìn thấy đối phương ra chiêu nàng đã xác định Phương Diệu chắc chắn không phải là đối thủ của Bạch Hoàng Chúc. Lúc này nàng mới rảnh rỗi nói chuyện với Thẩm Bích Nguyệt đang hưng trí dạt dào bên cạnh: “Tên cửa Nam này có vẻ như cố ý gây khó dễ cho bại gia tử?”
“Đúng vậy, quá rõ ràng không phải sao?” Thẩm Bích Nguyệt một chút cũng không kinh ngạc, có vẻ như tất cả đã ở trong dự liệu của nàng.
Minh Sơ nhíu mày, cảm thấy nữ tử này cái gì cũng biết, nhưng cái gì cũng không chịu nói. Nàng chắc chắn cố ý làm như vậy để đợi xem kịch vui. Minh Sơ vô lực liếc nhìn nàng rồi hỏi: “Vậy mẹ có biết tại sao không? Không phải đều là võ lâm chính phái sao? Vì sao họ lại đặc biệt nhằm vào Bạch gia?”
“Đây là một câu chuyện xưa từ rất lâu trước đây, tóm lại là lão gia lúc còn trẻ đã từng có xích mích với ba môn phái cửa Nam cửa Bắc cửa Đông, vì vậy ba môn phái này vẫn có thành kiến với Bạch gia.” Thẩm Bích Nguyệt giải thích.
Minh Sơ đổ mồ hôi, trên giang hồ có tam môn thất phái, Vị gia chủ Bạch gia Bạch Võ Sơn thoạt nhìn nghiêm túc thận trọng mà lúc còn trẻ đã lặng lẽ đắc tội toàn bộ tam môn rồi.
Minh Sơ vô lực khẽ thở dài, quay đầu tiếp tục chú ý chiến cuộc, tuy nhiên cũng chẳng có gì đáng chú ý.
Đến lúc Minh Sơ chuẩn bị phân tích cuộc chiến của hai người thì trận đấu đã kết thúc.
Bạch Hoàng Chúc bình tĩnh ra tay điểm huyệt trên gáy Phương Diệu thiếu hiệp.
Dưới ánh mắt tán thưởng của người trong võ lâm, Bạch Hoàng Chúc nhanh chóng thu tay về lạnh nhạt nói: “Đa tạ, Phương thiếu hiệp.”
“Bạch đại thiếu gia quả thật không hổ là Bạch đại thiếu gia.” Phương Diệu lúc này có thể nói là hoàn toàn bái phục, hắn mặc dù không nói, nhưng trận đấu vừa rồi Bạch Hoàng Chúc đã nương tay với hắn rất nhiều.
Bạch Hoàng Chúc không đáp lời, chẳng nói câu nào trở về đứng bên cạnh Minh Sơ, Minh Sơ nghe thấy giọng nói hưng phấn của hắn: “Minh Sơ, thế nào?”Giọng nói của hắn rất nhỏ, chỉ có Minh Sơ đứng bên cạnh mới có thể nghe thấy.
Minh Sơ buồn cười, ngẩng đầu thấy hắn vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc thì nói khẽ: “Ngoài lần đuổi ta đi thì đây là lần đầu tiên ta thấy chàng có khí thế của gia chủ đó.”
Bạch Hoàng Chúc nghe vậy thì cười vui vẻ, chẳng qua vừa cười mới nhớ lúc này đang ở đại hội, bên cạnh tất cả đều là võ lâm nhân sĩ. Vì thế mọi người ở đây thấy được một màn quỷ dị,vị Bạch đại thiếu gia bí hiểm, cao ngạo mà lại lạnh lùng đột nhiên nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nhưng mà trong chốc lát nụ cười đó lại trở nên kì quái vô cùng. Không biết vì sao, họ lại cảm thấy có cảm giác mây đen đang che phủ.
Sau tỷ thí, mọi người cũng an phận hơn rất nhiều, đại hội bắt đầu, mọi người cùng nhau ngươi một lời ta một câu thảo luận về chuyện Hắc Y giáo và Võ Lâm tranh đấu, Bạch Hoàng Chúc nhấc ly qua từng bàn thăm hỏi mọi người. Đến khi đã muộn, Bạch Hoàng Chúc mới thở phào một hơi về tới tiểu viện của mình.
Khi hắn về Minh Sơ đã chờ trong viện, thấy Bạch Hoàng Chúc tiến vào, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Bạch Hoàng Chúc ủy khuất nói: “Minh Sơ.”
“Hửm?” Minh Sơ có cảm giác nhụt chí, giống như đang định khen một đứa trẻ đã biết đi thì nó ngã oạch một cái ngay lập tức.
Bạch Hoàng Chúc không biết suy nghĩ trong lòng Minh Sơ, hắn chớp mắt xoa đầu: “Cái này…” Ngón tay hắn chỉ vào mũ bạch ngọc trên đầu.”Rất nặng, cổ sắp bị chặt đứt rồi.” Bạch Hoàng Chúc vẻ mặt nghiêm cẩn.
Minh Sơ: “…”
Hai người làm nửa ngày mới tháo được cái mũ trên đỉnh đầu Bạch Hoàng Chúc xuống, Bạch Hoàng Chúc như trút được gánh nặng thở ra một hơi, sau đó lại trưng bộ mặt đáng thương với Minh Sơ.
Minh Sơ vô lực ngước mắt nhìn hắn: “Lại sao nữa?”
“Cái này cũng rất quan trọng.” Bạch Hoàng Chúc chỉ vào trường bào màu đen đẹp đẽ quý giá phiền phức đến cực điểm trên người.
Minh Sơ để Bạch Hoàng Chúc nghẹn nửa ngày.
Cuối cùng lúc hai người ngồi xuống bên giường, mái tóc Bạch Hoàng Chúc rối tung rũ xuống phía sau, đôi mắt đen sáng ngời nhìn chăm chú vào Minh Sơ, trường bào trên người hắn đã được lấy xuống, lúc này chỉ mặc một áo trong màu đen, trong mắt Minh Sơ lại thấy hơi phong phanh.
Nhớ lại lâu nay Bạch Hoàng Chúc bị nhiều thương tích như vậy, cho dù hắn là thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng chịu không nổi. So với cuộc sống ở Hồng Diệp trai ngày trước, Bạch Hoàng Chúc đã gầy đi rất nhiều, cho dù Minh Sơ và Thẩm Bích Nguyệt ép hắn uống thuốc và ăn các loại thuốc bổ thế nào thì hắn vẫn không béo lên, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.
Minh Sơ nhịn không được nói khẽ: “Bại gia tử.”
“Minh Sơ?” Bạch Hoàng Chúc kinh ngạc trước giọng điệu mềm mại của Minh Sơ.
Minh Sơ nhìn hắn thì thầm: “Đừng bị thương nữa.”
“Được.” Bạch Hoàng Chúc không chút do dự trả lời.
Minh Sơ thấy hắn trả lời nhanh như vậy thì lại không tin tưởng: “Thật không?”
Bạch Hoàng Chúc gật đầu: “Thật.” Trong lòng hắn cười khổ, Minh Sơ nghĩ hắn thích ngược đãi bản thân mình sao? Có thể không bị thương tất nhiên hắn sẽ không để mình bị thương.
Nhận được cam đoan của hắn, Minh Sơ an tâm mỉm cười, sau đó như lại nhớ tới điều gì đó nên đột nhiên nói: “Bại gia tử, ta cảm thấy mẹ chàng có ý định cướp chàng khỏi tay ta.”
Bạch Hoàng Chúc mở to hai mắt nhìn.
Mẹ chàng có ý định cướp chàng khỏi tay ta. Ý của những lời này là?
“Nàng là mẹ ta mà.” Bạch Hoàng Chúc nhắc nhở.
“Đúng vậy.” Minh Sơ nghiêm túc gật đầu, toàn bộ những bà mẹ chồng thương con đều là kẻ thù của nàng dâu.
“Như vậy” nàng định làm gì. Bạch Hoàng Chúc muốn hỏi lại thôi.
Minh Sơ nhíu mày, thân thể hơi nghiêng về phía Bạch Hoàng Chúc, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nói của Cảnh Ly: “Sơ Nhi, Tố Thất công tử đến.”
Bạch Hoàng Chúc trợn mắt, đột nhiên có chút hận Cảnh Ly.
Hắn lập tức đứng dậy ra cửa phòng, nói với Cảnh Ly ngoài cửa: “Ta sẽ đi tìm Tố Thất ngay lập tức.” lời nói của hắn bị mắc kẹt trong cổ họng, bởi vì vừa mở cửa hắn đã thấy một đoàn người trong võ lâm đứng ngay ngắn chỉnh tề.
Có lẽ họ nghĩ minh chủ võ lâm Tố Thất đến, gia chủ Bạch gia và Tố Thất nếu gặp mặt chắc chắn sẽ có trò hay để xem, vì vậy đều theo đuôi Cảnh Ly tới… Ai ngờ…
Bạch Hoàng Chúc nhanh như cắt đóng chặt cửa phòng.
Ngoài cửa mọi người ngoài Cảnh Ly, tất cả đều giữ nguyên dáng vẻ há hốc miệng.
Bọn họ tận mắt thấy, vị Bạch đại thiếu gia lạnh lùng cao ngạo sâu không lường được trong mắt mọi người khi mở cửa thì đầu tóc rối bời. Trên người chỉ mặc phong phanh một cái áo lót, trong đôi mắt xinh đẹp vẫn còn mang theo chút mờ mịt, khi hắn nhìn thấy sau thì khuôn mặt hơi đỏ ửng, sau đó tức giận nhanh chóng đóng cửa phòng.
Cảnh tượng đó… Quá mức nóng bỏng.
Tuy nhiên mọi người chưa kịp tưởng tượng bao lâu thì cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, Bạch Hoàng Chúc mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ ngọc, sắc mặt lạnh nhạt xuất hiện ngoài cửa phòng, trầm giọng nói: “Cảnh Ly, dẫn ta đi gặp Tố Thất.”
“Ừ” Cảnh Ly cúi đầu khẽ nói, Bạch Hoàng Chúc nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chẳng qua cảm thấy trong giọng nói của hắn mặt hàm chứa rất nhiều ý cười.
Bạch Hoàng Chúc chắc chắn, hắn cố ý…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook