Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ
-
Chương 44: Thần linh đã thu hồi thời niên thiếu ấy – P.1
Tô Ái Ái lần đầu tiên cảm thấy con đường đi đến văn phòng dài đến vậy, mặt trời chiếu ánh nắng bỏng rát lên sống lưng cô, làm khô hết tất cả những giọt mồ hôi đã rịn ra trên trán cô.
Cửa văn phòng bị đóng rất chặt, tiếng nói bên trong không ngừng truyền ra ngoài, tiếng khóc của một người phụ nữ mang theo tiếng gào thét khàn đặc, như mũi dao găm sắc nhọn: “Tôi đã sớm không đồng ý cho chúng ở bên nhau, vì sao con gái tôi lại gặp phải chuyện như vậy? nếu như không phải là thằng ranh này, nếu không phải là thằng ranh này…” câu nói cuối cùng đã chìm trong tiếng nức nở.
Tô Ái Ái dựa lưng vào tường, mồ hôi trên trán cứ chảy ra từng giọt từng giọt, cô cũng chẳng để tâm đến chúng.
Tiếng nói của một người đàn ông tầm trung tuổi, có lẽ là giáo viên chủ nhiệm của Phương Ca: “Xin hai vị cứ yên tâm, chuyện này trường chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát địa phương chịu trách nhiệm…”
Tiếng một người đàn ông cao vút: “chịu trách nhiệm cái gì chứ? Chuyện không may thì đã xảy ra rồi, ông có thể chịu trách nhiệm cái gì đây? Tôi nói là phải đuổi học thằng nhãi này! Con gái tôi vẫn còn đang ở trong bệnh viện, thế mà trong lúc ấy nó lại dám chạy mất, bây giờ làm sao có thể yên tâm đi học?”
Lưng Tô Ái Ái dán chặt vào tường, run rẩy, lần đầu tiên cô cảm thấy mình hai mươi tuổi đã là trưởng thành nhưng tại sao khi đứng trước mặt những người lớn này vẫn cứ bất lực như vậy?
Cô nghe thấy thầy giáo kia nói: “Phương Ca, em cũng là một sinh viên được nhà trường rất coi trọng, bây giờ thầy hỏi em vài vấn đề, tối hôm qua em thực sự ở bên cạnh nữ sinh bị hại sao?”
Trên chóp mũi Ái Ái toát ra một lớp mồ hôi thật dày.
Cô không nghe thấy giọng nói của Phương Ca, là lắc đầu? Hay là gật đầu?
Thầy giáo hỏi tiếp, hơi ngập ngừng: “Em…thực sự gặp cô nữ sinh ấy ở đó…Ờ…” Ờ một tiếng rồi nói rất chậm: “Trong thời gian cô ấy bị…hãm hiếp… em bỏ chạy sao?”
Trái tim Tô Ái Ái bịch một tiếng, mồ hôi trên trán rơi thẳng vào cổ áo, dính nhớp nháp như có một con rắn trườn qua, thè lưỡi phun độc cắn vào cổ cô một miếng, bất giác cô ngồi bệt xuống hành lang.
Tiếng nức nở của người phụ nữ lại bắt đầu xuất hiện, nhưng vẫn không hề nghe thấy tiếng nói của Phương Ca.
Thầy giáo nói: “Em ra ngoài trước đi!”
Tiếng bước chân rồi tiếng cửa mở.
Phương Ca gọi khẽ: “Tô Ái Ái!” Cúi xuống, vươn một tay ra.
Tô Ái Ái không dám ngẩng đầu nhìn Phương Ca, cô không đành lòng trừng mắt nhìn vào đôi đồng tử trong suốt của anh, cúi đầu thật thấp, cô bám lấy tay anh và đứng lên.
Rõ ràng bây giờ là mùa hè nóng nực, tại sao tay anh lại lạnh như bị đóng băng thế này?
Hai người đi từng bước xuống bậc thang, trong lòng Tô Ái Ái luôn cảm thấy rất bức bối và bồn chồn, cô có vô số câu hỏi nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào, rõ ràng tối hôm qua người này còn đứng bên cạnh cô mỉm cười, rõ ràng hai người còn chúc nhau hạnh phúc, vì sao mới chưa đầy 12 tiếng đồng hồ mà đã biến thành như vậy rồi?
Ái Ái hỏi: “Phương Ca, Tống Tiểu Kiều thực sự…” Lại không nói nổi nữa, cô không thể nói được chữ kia ra miệng, cô cũng không có dũng khí ngẩng đầu lên, chỉ biết cúi đầu đá hòn sỏi nhỏ dưới chân.
Rất lâu sau, Phương Ca mới khẽ “Ừm” một tiếng: “Bây giờ đang ở bệnh viện”
Tô Ái Ái dừng chân, hỏi to: “Cậu không gặp cô ấy, đúng không? Cậu cũng không bỏ chạy phải không?”
Đánh chết cô cũng không tin rằng Phương Ca sẽ bỏ chạy.
Phương Ca đứng dưới cô mấy bậc thang, không quay đầu lại, sống lưng thẳng tắp, anh nói: “Ừm, tối qua sau khi tớ và cậu chia tay nhau thì tớ chạy đến siêu thị sinh viên, mua một tấm card điện thoại muốn gọi cho Tiểu Thạch, tớ đi một mình, sau đó mới đến chỗ hẹn thì đã không thấy Tiểu Kiều đâu nữa.” Giọng nói bắt đầu trở nên chậm chạp: “Tớ gọi điện thoại cho cô ấy thì thấy tắt máy, tớ cứ tưởng là cô ấy đang giận dỗi, một lát sau đó thì bệnh viện gọi cho tớ… Nơi xảy ra chuyện là công viên Lam Điểu, khoảng hơn 12 giờ đêm…”
Chân Tô Ái Ái loạng choạng, cô làm sao cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy, ở công viên Lam ĐIểu, cô và A Đan cũng đã từng gặp lưu manh, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng hai năm sau Tống Tiểu Kiều lại gặp phải chuyện này, cô gái đó cô mới gặp có vài lần, cô ấy đã từng hét lên rằng: “nếu cậu không thích tớ, tớ sẽ nhảy từ trên này xuống!!!”
Cho dù cô từng hận cô ấy, cũng từng ác độc nghĩ rằng một cô gái như vậy thì mãi mãi sẽ không thể có hạnh phúc nhưng thực sự cô không hề mong muốn chuyện đó xảy ra với cô ấy.
Đột nhiên Ái Ái ngẩng đầu, tiến lên phía trước, kéo cánh tay Phương Ca, ngay cả hàm răng cũng đang run bần bật: “Nhưng vừa rồi cậu đã thừa nhận rồi đúng không? Thừa nhận là cậu ở cạnh cô ấy, thừa nhận là cậu bỏ cô ấy lại và chạy mất?”
Trong căn phòng đó, cô không nghe thấy tiếng Phương Ca nói, nhưng cô có thể chắc chắn Phương Ca nhất định là đã gật đầu, bởi vì… anh là Phương Ca! Anh là Phương Ca – một người cực kì lương thiện!
Phương Ca không nói gì, chỉ chầm chậm nhắm hai mắt lại
Cô nên sớm biết điều đó chứ, Tô Ái Ái trượt chân, ngã xuống bậc thang, lúc ngã xuống, mắt cá chân cô đau điếng.
Một tay Phương Ca kéo Tô Ái Ái lại, hai người cùng ngồi xuống bậc thang, cô ngồi dưới, anh ngồi trên cô một bậc, cứ ngồi im như vậy, thời gian dường như cũng trôi chậm hơn.
Rất lâu sau anh mới nói: “Cô ấy…sáng nay đã tỉnh rồi, không muốn gặp tớ, cảnh sát nói cho tớ biết, cô ấy nói hôm qua bọn tớ ở cùng nhau, hai người đi tới công viên Lam Điểu hẹn hò…. Sau đó tớ chạy đi trước…”
Tô Ái Ái lập tức nhảy lên, mắt cá chân đau nhói đến mức cô phải cắn răng chịu đựng, cô lớn tiếng: “Sao lại có người như vậy? Cô ta có chứng hoang tưởng sao? Bản thân lại dám trốn tránh hiện thực? Tớ phải đi nói cho nhà trường…” Sau cùng, câu cuối đã khàn đặc như người điên gào thét, giống như muốn phát tiết tất cả nỗi oán hận trong lòng.
Phương Ca lập tức níu tay Ái Ái lại: “Đừng, cậu không thể đi được.” Hai người cứ kiên quyết như vyậ, anh rành mạch nói: “là tớ nợ cô ấy, cô ấy nói như vậy thì chính là như vậy, là lỗi của tớ, nếu như tớ đừng chần chừ, nếu tớ đi sớm một chút, nếu như tớ giải thích với cô ấy từ hai hôm trước thì sẽ không xảy ra chuyện…”
Tiếng nói của Phương Ca càng ngày càng nhỏ, đầu vùi vào cánh tay Ái Ái, dần dần, mu bàn tay cô ướt đẫm…
***
Khi về phòng Ái Ái mua thẻ điện thoại gọi cho Liệt Tình, đây là lần đầu tiên cô gọi cho Liệt Tình, cô không thể giấu Liệt Tình chuyện ấy được.
Tiếng “tút tút” trong điện thoại truyền như như đập vào tim cô, chờ một lúc lâu, Liệt Tình mới HELLO một tiếng nhận máy, giọng nói mệt mỏi.
Ái Ái lập tức lên tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Liệt Tình, là tớ…”
Tô Ái Ái kể câu chuyện trong giọng nói đứt quãng, nghe xong Liệt Tình thở dài: “Ái Ái ngốc, cậu đúng là không hiểu! Chuyện này cậu đừng nhắc lại nữa…”
Ái Ái gác chân lên ghế, xắn quần lên, thì ra mắt cá chân đã sưng đỏ một cục thế này rồi.
Cô cất cao giọng: “Thế nào là không hiểu? Cậu hãy nói chuyện của cậu và Phương Ca đi, đã qua bao nhiêu năm rồi, lẽ nào các cậu định tiếp tục đối xử với nhau như vậy ư?”
Liệt Tình cũng cao giọng: “Tiếp tục như vậy có gì là không tốt, Tô Ái Ái, cậu nghĩ Phương Ca thực sự không thích Tống Tiểu Kiều chút nào ư? Bọn họ đã ở bên nhau từ cấp hai, cậu tính đi, có phải cũng mười năm rồi không, dù không thích thì cũng đã trở thành thói quen! Hơn nữa, cậu dựa vào đâu mà chắc chắn tớ vẫn thích Phương Tiểu Ca? Nếu tớ vẫn thích cậu ấy tớ sẽ ở bên cạnh người con trai khác ư? Cậu đánh giá tớ quá cao rồi, chuyện từ thời tiểu học đến giờ ai còn để trong lòng làm gì chứ?”
Tô Ái Ái xoa dầu vào vết thương, đến giờ cô rất rối rắm, cô không hiểu cái gì mới là thật, cái gì là thích, cái gì là yêu? Vì sao tình cảm giữa người với người lại phân thành nhiều cung bậc như vậy?
Tô Ái Ái cũng rất giận, cô quát vào trong điện thoại: “Phải rồi, phải rồi, là tớ xen vào chuyện người khác!!!”
Đây là lần đầu tiên Liệt Tình và Ái Ái cãi nhau kịch liệt đến vậy.
Thật lâu sau, Liệt Tình mới thở dài, phù một tiếng phát ra từ loa trong: “Ái Ái, tớ không có ý đó, nhưng tớ và Phương Tiểu ca thực sự là không thể nào ở bên nhau được, tớ quá dễ cô đơn, không thể yêu xa được, càng không thể đem tình bạn với cậu ấy ra thử nghiệm, đến lúc ấy ngay cả bạn bè cũng không làm nổi nữa. Hoặc nên nói là, chúng tớ đều quá thực tế, tớ thích cậu ấy nhưng vẫn không đủ để tớ có dũng khí ở bên cậu ấy…”
Tô Ái Ái lo lắng hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình, rốt cuộc ‘thực tế’ là khen hay là chê?”
Rốt cuộc, trưởng thành là tốt hay xấu?
Liệt Tình không trả lời, cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói với Ái Ái: “Ái Ái, chúng ta đều không thể quay lại được!”
Hai người im lặng một lúc, trong điện thoại có tiếng ù ù, giống như tiếng ngân “a a” phát ra từ một bộ phim cũ kỹ,
Đúng vậy, chúng ta đều không thể quay lại!
Lúc còn trẻ thích người đó, dần lớn lên và bắt đầu biết tính toán, không biết từ bao giờ câu hỏi “Anh ấy có thích mình không?” đã biến thành “Anh ấy có thích hợp với mình không?”
Khoảng thời gian đỏ mặt tim đập mạnh khi nhìn anh, không thể trở về được.
Khoảng thời gian vì thầm yêu mà tránh mặt cũng không thể trở về được.
Từng cùng nhau khóc thì sao? Từng cầm tay nhau thật chặt và cẩn trọng thì sao? Từng viết thư tình cho nhau thì sao? Chúng đều đã thất lạc trong tháng năm trôi đi, chúng nương theo thời gian, càng ngày càng cách xa chúng ta,
Là ai đang chạy trốn? À~! Hóa ra là thời gian đang chạy trốn…
Đối với chuyện của Tống Tiểu Kiều, Tô Ái Ái vốn tưởng rằng Liệt Tình nhất định sẽ oán hận cô ta giống cô nhưng Liệt Tình lại chỉ thở dài và nói: “Ái Ái, cậu biết vì sao Phương Tiểu Ca lại chấp nhận như vậy không?”
“Bởi vì trước đây chân của Tống Tiểu Kiều bị thương, không thể tập điền kinh nữa, là do Phương Ca tạo thành!”
“Cậu còn nhớ lúc trước tớ từng nói Phương Tiểu Ca khi còn bé rất bướng bỉnh và nghịch ngợm không? Cậu không thể tưởng tượng được cậu ấy nghịch đến mức nào đâu! Sau này tớ nghe nói, sau khi tớ và cậu ấy bất đồng hồi cấp hai, cậu ấy đã trốn khỏi đội tập điền kinh, có một lần từ thính phòng nhảy xuống, Tống Tiểu Kiều đuổi theo cậu ấy, cũng nhảy xuống theo…”
Sau khi xoa xong dầu, mắt cá chân đau đến thấu xương, Tô Ái Ái hít sâu một hơi.
Nghe thấy giọng nói của Liệt Tình: “Tớ chỉ nghe nói Phương Tiểu Ca đã bị đánh đòn, nếu không phải Tống Tiểu Kiều xin cho thì mẹ cô ta nhất định đã đến nhà cậu ấy làm ầm ĩ rồi, sau đó tính cách của PHương Tiểu Ca cũng thay đổi, cuối cùng chính là thành hình dạng lúc này mà cậu thấy…”
Liệt Tình bên kia truyền đến tiếng gõ bàn phím bùm bụp: “Không ổn, tớ phải xem còn vé máy bay không để trở về một chuyến! Để tớ bảo bạn trai cũ đến trả tiền đã.”
“Ái Ái, cậu phải trông chừng Phương Tiểu Ca cẩn thận, cậu đừng thấy cậu ta không kêu ca gì, thực ra cậu ấy nghĩ nhiều hơn tất cả mọi người, có nghe không, Ái ÁI? Ái Ái!!!”
Tô Ái Ái hoàn hồn “Ừm” một tiếng, cúp máy.
Trong vườn trường bắt đầu vang lên một bài thơ tiếng Anh, bài thơ này vang lên bên tai cô đã rất nhiều lần.
There is room in the halls of pleasure
For a large and lordly train,
But one by one we must all file on
Through the narrow aisles of pain.
[Trích từ Solitude by Ella Wheeler Wilcox]
Tại đây trong căn phòng ngập tràn niềm vui
Trong một chuyến tàu rộng lớn và oai vệ
Nhưng chúng ta phải tự xếp hàng rồi vượt qua con đường hẹp dài của nỗi đau.
Hết người này đến người khác, một mình, chậm rãi lướt đi…
Cửa văn phòng bị đóng rất chặt, tiếng nói bên trong không ngừng truyền ra ngoài, tiếng khóc của một người phụ nữ mang theo tiếng gào thét khàn đặc, như mũi dao găm sắc nhọn: “Tôi đã sớm không đồng ý cho chúng ở bên nhau, vì sao con gái tôi lại gặp phải chuyện như vậy? nếu như không phải là thằng ranh này, nếu không phải là thằng ranh này…” câu nói cuối cùng đã chìm trong tiếng nức nở.
Tô Ái Ái dựa lưng vào tường, mồ hôi trên trán cứ chảy ra từng giọt từng giọt, cô cũng chẳng để tâm đến chúng.
Tiếng nói của một người đàn ông tầm trung tuổi, có lẽ là giáo viên chủ nhiệm của Phương Ca: “Xin hai vị cứ yên tâm, chuyện này trường chúng tôi nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát địa phương chịu trách nhiệm…”
Tiếng một người đàn ông cao vút: “chịu trách nhiệm cái gì chứ? Chuyện không may thì đã xảy ra rồi, ông có thể chịu trách nhiệm cái gì đây? Tôi nói là phải đuổi học thằng nhãi này! Con gái tôi vẫn còn đang ở trong bệnh viện, thế mà trong lúc ấy nó lại dám chạy mất, bây giờ làm sao có thể yên tâm đi học?”
Lưng Tô Ái Ái dán chặt vào tường, run rẩy, lần đầu tiên cô cảm thấy mình hai mươi tuổi đã là trưởng thành nhưng tại sao khi đứng trước mặt những người lớn này vẫn cứ bất lực như vậy?
Cô nghe thấy thầy giáo kia nói: “Phương Ca, em cũng là một sinh viên được nhà trường rất coi trọng, bây giờ thầy hỏi em vài vấn đề, tối hôm qua em thực sự ở bên cạnh nữ sinh bị hại sao?”
Trên chóp mũi Ái Ái toát ra một lớp mồ hôi thật dày.
Cô không nghe thấy giọng nói của Phương Ca, là lắc đầu? Hay là gật đầu?
Thầy giáo hỏi tiếp, hơi ngập ngừng: “Em…thực sự gặp cô nữ sinh ấy ở đó…Ờ…” Ờ một tiếng rồi nói rất chậm: “Trong thời gian cô ấy bị…hãm hiếp… em bỏ chạy sao?”
Trái tim Tô Ái Ái bịch một tiếng, mồ hôi trên trán rơi thẳng vào cổ áo, dính nhớp nháp như có một con rắn trườn qua, thè lưỡi phun độc cắn vào cổ cô một miếng, bất giác cô ngồi bệt xuống hành lang.
Tiếng nức nở của người phụ nữ lại bắt đầu xuất hiện, nhưng vẫn không hề nghe thấy tiếng nói của Phương Ca.
Thầy giáo nói: “Em ra ngoài trước đi!”
Tiếng bước chân rồi tiếng cửa mở.
Phương Ca gọi khẽ: “Tô Ái Ái!” Cúi xuống, vươn một tay ra.
Tô Ái Ái không dám ngẩng đầu nhìn Phương Ca, cô không đành lòng trừng mắt nhìn vào đôi đồng tử trong suốt của anh, cúi đầu thật thấp, cô bám lấy tay anh và đứng lên.
Rõ ràng bây giờ là mùa hè nóng nực, tại sao tay anh lại lạnh như bị đóng băng thế này?
Hai người đi từng bước xuống bậc thang, trong lòng Tô Ái Ái luôn cảm thấy rất bức bối và bồn chồn, cô có vô số câu hỏi nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào, rõ ràng tối hôm qua người này còn đứng bên cạnh cô mỉm cười, rõ ràng hai người còn chúc nhau hạnh phúc, vì sao mới chưa đầy 12 tiếng đồng hồ mà đã biến thành như vậy rồi?
Ái Ái hỏi: “Phương Ca, Tống Tiểu Kiều thực sự…” Lại không nói nổi nữa, cô không thể nói được chữ kia ra miệng, cô cũng không có dũng khí ngẩng đầu lên, chỉ biết cúi đầu đá hòn sỏi nhỏ dưới chân.
Rất lâu sau, Phương Ca mới khẽ “Ừm” một tiếng: “Bây giờ đang ở bệnh viện”
Tô Ái Ái dừng chân, hỏi to: “Cậu không gặp cô ấy, đúng không? Cậu cũng không bỏ chạy phải không?”
Đánh chết cô cũng không tin rằng Phương Ca sẽ bỏ chạy.
Phương Ca đứng dưới cô mấy bậc thang, không quay đầu lại, sống lưng thẳng tắp, anh nói: “Ừm, tối qua sau khi tớ và cậu chia tay nhau thì tớ chạy đến siêu thị sinh viên, mua một tấm card điện thoại muốn gọi cho Tiểu Thạch, tớ đi một mình, sau đó mới đến chỗ hẹn thì đã không thấy Tiểu Kiều đâu nữa.” Giọng nói bắt đầu trở nên chậm chạp: “Tớ gọi điện thoại cho cô ấy thì thấy tắt máy, tớ cứ tưởng là cô ấy đang giận dỗi, một lát sau đó thì bệnh viện gọi cho tớ… Nơi xảy ra chuyện là công viên Lam Điểu, khoảng hơn 12 giờ đêm…”
Chân Tô Ái Ái loạng choạng, cô làm sao cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy, ở công viên Lam ĐIểu, cô và A Đan cũng đã từng gặp lưu manh, nhưng tuyệt đối không thể ngờ rằng hai năm sau Tống Tiểu Kiều lại gặp phải chuyện này, cô gái đó cô mới gặp có vài lần, cô ấy đã từng hét lên rằng: “nếu cậu không thích tớ, tớ sẽ nhảy từ trên này xuống!!!”
Cho dù cô từng hận cô ấy, cũng từng ác độc nghĩ rằng một cô gái như vậy thì mãi mãi sẽ không thể có hạnh phúc nhưng thực sự cô không hề mong muốn chuyện đó xảy ra với cô ấy.
Đột nhiên Ái Ái ngẩng đầu, tiến lên phía trước, kéo cánh tay Phương Ca, ngay cả hàm răng cũng đang run bần bật: “Nhưng vừa rồi cậu đã thừa nhận rồi đúng không? Thừa nhận là cậu ở cạnh cô ấy, thừa nhận là cậu bỏ cô ấy lại và chạy mất?”
Trong căn phòng đó, cô không nghe thấy tiếng Phương Ca nói, nhưng cô có thể chắc chắn Phương Ca nhất định là đã gật đầu, bởi vì… anh là Phương Ca! Anh là Phương Ca – một người cực kì lương thiện!
Phương Ca không nói gì, chỉ chầm chậm nhắm hai mắt lại
Cô nên sớm biết điều đó chứ, Tô Ái Ái trượt chân, ngã xuống bậc thang, lúc ngã xuống, mắt cá chân cô đau điếng.
Một tay Phương Ca kéo Tô Ái Ái lại, hai người cùng ngồi xuống bậc thang, cô ngồi dưới, anh ngồi trên cô một bậc, cứ ngồi im như vậy, thời gian dường như cũng trôi chậm hơn.
Rất lâu sau anh mới nói: “Cô ấy…sáng nay đã tỉnh rồi, không muốn gặp tớ, cảnh sát nói cho tớ biết, cô ấy nói hôm qua bọn tớ ở cùng nhau, hai người đi tới công viên Lam Điểu hẹn hò…. Sau đó tớ chạy đi trước…”
Tô Ái Ái lập tức nhảy lên, mắt cá chân đau nhói đến mức cô phải cắn răng chịu đựng, cô lớn tiếng: “Sao lại có người như vậy? Cô ta có chứng hoang tưởng sao? Bản thân lại dám trốn tránh hiện thực? Tớ phải đi nói cho nhà trường…” Sau cùng, câu cuối đã khàn đặc như người điên gào thét, giống như muốn phát tiết tất cả nỗi oán hận trong lòng.
Phương Ca lập tức níu tay Ái Ái lại: “Đừng, cậu không thể đi được.” Hai người cứ kiên quyết như vyậ, anh rành mạch nói: “là tớ nợ cô ấy, cô ấy nói như vậy thì chính là như vậy, là lỗi của tớ, nếu như tớ đừng chần chừ, nếu tớ đi sớm một chút, nếu như tớ giải thích với cô ấy từ hai hôm trước thì sẽ không xảy ra chuyện…”
Tiếng nói của Phương Ca càng ngày càng nhỏ, đầu vùi vào cánh tay Ái Ái, dần dần, mu bàn tay cô ướt đẫm…
***
Khi về phòng Ái Ái mua thẻ điện thoại gọi cho Liệt Tình, đây là lần đầu tiên cô gọi cho Liệt Tình, cô không thể giấu Liệt Tình chuyện ấy được.
Tiếng “tút tút” trong điện thoại truyền như như đập vào tim cô, chờ một lúc lâu, Liệt Tình mới HELLO một tiếng nhận máy, giọng nói mệt mỏi.
Ái Ái lập tức lên tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Liệt Tình, là tớ…”
Tô Ái Ái kể câu chuyện trong giọng nói đứt quãng, nghe xong Liệt Tình thở dài: “Ái Ái ngốc, cậu đúng là không hiểu! Chuyện này cậu đừng nhắc lại nữa…”
Ái Ái gác chân lên ghế, xắn quần lên, thì ra mắt cá chân đã sưng đỏ một cục thế này rồi.
Cô cất cao giọng: “Thế nào là không hiểu? Cậu hãy nói chuyện của cậu và Phương Ca đi, đã qua bao nhiêu năm rồi, lẽ nào các cậu định tiếp tục đối xử với nhau như vậy ư?”
Liệt Tình cũng cao giọng: “Tiếp tục như vậy có gì là không tốt, Tô Ái Ái, cậu nghĩ Phương Ca thực sự không thích Tống Tiểu Kiều chút nào ư? Bọn họ đã ở bên nhau từ cấp hai, cậu tính đi, có phải cũng mười năm rồi không, dù không thích thì cũng đã trở thành thói quen! Hơn nữa, cậu dựa vào đâu mà chắc chắn tớ vẫn thích Phương Tiểu Ca? Nếu tớ vẫn thích cậu ấy tớ sẽ ở bên cạnh người con trai khác ư? Cậu đánh giá tớ quá cao rồi, chuyện từ thời tiểu học đến giờ ai còn để trong lòng làm gì chứ?”
Tô Ái Ái xoa dầu vào vết thương, đến giờ cô rất rối rắm, cô không hiểu cái gì mới là thật, cái gì là thích, cái gì là yêu? Vì sao tình cảm giữa người với người lại phân thành nhiều cung bậc như vậy?
Tô Ái Ái cũng rất giận, cô quát vào trong điện thoại: “Phải rồi, phải rồi, là tớ xen vào chuyện người khác!!!”
Đây là lần đầu tiên Liệt Tình và Ái Ái cãi nhau kịch liệt đến vậy.
Thật lâu sau, Liệt Tình mới thở dài, phù một tiếng phát ra từ loa trong: “Ái Ái, tớ không có ý đó, nhưng tớ và Phương Tiểu ca thực sự là không thể nào ở bên nhau được, tớ quá dễ cô đơn, không thể yêu xa được, càng không thể đem tình bạn với cậu ấy ra thử nghiệm, đến lúc ấy ngay cả bạn bè cũng không làm nổi nữa. Hoặc nên nói là, chúng tớ đều quá thực tế, tớ thích cậu ấy nhưng vẫn không đủ để tớ có dũng khí ở bên cậu ấy…”
Tô Ái Ái lo lắng hỏi Liệt Tình: “Liệt Tình, rốt cuộc ‘thực tế’ là khen hay là chê?”
Rốt cuộc, trưởng thành là tốt hay xấu?
Liệt Tình không trả lời, cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói với Ái Ái: “Ái Ái, chúng ta đều không thể quay lại được!”
Hai người im lặng một lúc, trong điện thoại có tiếng ù ù, giống như tiếng ngân “a a” phát ra từ một bộ phim cũ kỹ,
Đúng vậy, chúng ta đều không thể quay lại!
Lúc còn trẻ thích người đó, dần lớn lên và bắt đầu biết tính toán, không biết từ bao giờ câu hỏi “Anh ấy có thích mình không?” đã biến thành “Anh ấy có thích hợp với mình không?”
Khoảng thời gian đỏ mặt tim đập mạnh khi nhìn anh, không thể trở về được.
Khoảng thời gian vì thầm yêu mà tránh mặt cũng không thể trở về được.
Từng cùng nhau khóc thì sao? Từng cầm tay nhau thật chặt và cẩn trọng thì sao? Từng viết thư tình cho nhau thì sao? Chúng đều đã thất lạc trong tháng năm trôi đi, chúng nương theo thời gian, càng ngày càng cách xa chúng ta,
Là ai đang chạy trốn? À~! Hóa ra là thời gian đang chạy trốn…
Đối với chuyện của Tống Tiểu Kiều, Tô Ái Ái vốn tưởng rằng Liệt Tình nhất định sẽ oán hận cô ta giống cô nhưng Liệt Tình lại chỉ thở dài và nói: “Ái Ái, cậu biết vì sao Phương Tiểu Ca lại chấp nhận như vậy không?”
“Bởi vì trước đây chân của Tống Tiểu Kiều bị thương, không thể tập điền kinh nữa, là do Phương Ca tạo thành!”
“Cậu còn nhớ lúc trước tớ từng nói Phương Tiểu Ca khi còn bé rất bướng bỉnh và nghịch ngợm không? Cậu không thể tưởng tượng được cậu ấy nghịch đến mức nào đâu! Sau này tớ nghe nói, sau khi tớ và cậu ấy bất đồng hồi cấp hai, cậu ấy đã trốn khỏi đội tập điền kinh, có một lần từ thính phòng nhảy xuống, Tống Tiểu Kiều đuổi theo cậu ấy, cũng nhảy xuống theo…”
Sau khi xoa xong dầu, mắt cá chân đau đến thấu xương, Tô Ái Ái hít sâu một hơi.
Nghe thấy giọng nói của Liệt Tình: “Tớ chỉ nghe nói Phương Tiểu Ca đã bị đánh đòn, nếu không phải Tống Tiểu Kiều xin cho thì mẹ cô ta nhất định đã đến nhà cậu ấy làm ầm ĩ rồi, sau đó tính cách của PHương Tiểu Ca cũng thay đổi, cuối cùng chính là thành hình dạng lúc này mà cậu thấy…”
Liệt Tình bên kia truyền đến tiếng gõ bàn phím bùm bụp: “Không ổn, tớ phải xem còn vé máy bay không để trở về một chuyến! Để tớ bảo bạn trai cũ đến trả tiền đã.”
“Ái Ái, cậu phải trông chừng Phương Tiểu Ca cẩn thận, cậu đừng thấy cậu ta không kêu ca gì, thực ra cậu ấy nghĩ nhiều hơn tất cả mọi người, có nghe không, Ái ÁI? Ái Ái!!!”
Tô Ái Ái hoàn hồn “Ừm” một tiếng, cúp máy.
Trong vườn trường bắt đầu vang lên một bài thơ tiếng Anh, bài thơ này vang lên bên tai cô đã rất nhiều lần.
There is room in the halls of pleasure
For a large and lordly train,
But one by one we must all file on
Through the narrow aisles of pain.
[Trích từ Solitude by Ella Wheeler Wilcox]
Tại đây trong căn phòng ngập tràn niềm vui
Trong một chuyến tàu rộng lớn và oai vệ
Nhưng chúng ta phải tự xếp hàng rồi vượt qua con đường hẹp dài của nỗi đau.
Hết người này đến người khác, một mình, chậm rãi lướt đi…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook