Mạnh Bà Truy Phu Ký
-
Chương 71: Đột nhiên cầu hôn
Dịch: Thanh Hoan
Hôm trước chửi nữ chính EQ thấp, hôm nay được nam chính cầu hôn với lời thoại như đấm vào mồm.
Mệt tim thực sự. Sang nữ cường chơi đi các vị, đảm bảo toan sảng.
Mời đọc: Đông Cung Chi Chủ, đang đến hồi kết.
Ngụy Sơ Hoa khó khăn lắm mới thoát khỏi sự truy vấn của Mạnh Thê Thê, chạy trối chết chui vào buồng nhỏ trên tàu. Mạnh Thê Thê tựa vào lan can bằng gỗ lim, phe phẩy quạt tròn. Làn váy xanh nhạt bị gió thổi bay phần phật, giống như một đóa sen mới nở sau cơn mưa.
Tiếng bước chân vang lên khe khẽ sau lưng, Mạnh Thê Thê âm thầm cười.
Chắc chắn là Ngụy Sơ Hoa quay về rồi, để xem nàng có dọa cho cô ta thót tim không!
Nàng thầm đếm tiếng bước chân, khi đoán đối phương chỉ cách mình có một bước, nàng đột nhiên xoay người làm mặt quỷ hù dọa.
Thịnh Gia Ngạn lạnh nhạt nhìn nàng, thấy Mạnh Thê Thê trợn mắt, lè lưỡi, hắn hơi nhíu mày: Lại có trò gì mới à?
Mạnh Thê Thê không những không dọa được Thịnh Gia Ngạn, ngược lại còn bị dọa đến tí nữa thì lộn cổ xuống hồ.
“Vương… vương gia, sao huynh lại tới đây?”
“Ta không thể tới à?”
Mạnh Thê Thê nhìn cặp mắt dài nhỏ hơi xếch khẽ cong thành một đường cong mê người, nàng cúi đầu lẳng lặng bảo: “Thế… thế vương gia, ta đi vào trước đây, vừa rồi hóng gió lâu quá, váng đầu.”
Nàng vừa định đi lướt qua Thịnh Gia Ngạn, lại bị Thịnh Gia Ngạn túm chặt cổ tay. Mạnh Thê Thê giãy dụa, lại phát hiện Thịnh Gia Ngạn càng túm chặt hơn, nàng bị đau, trừng mắt nhìn Thịnh Gia Ngạn, Thịnh Gia Ngạn phì cười: “Há mồm ra!”
“?” Mạnh Thê Thê không biết Thịnh Gia Ngạn muốn làm gì, ngược lại, nàng mím chặt môi, vẻ mặt khổ lớn thù sâu.
Đừng nói hắn định đút cho mình ăn thuốc độc gì nhé… Mạnh Thê Thê lo lắng nuốt một ngụm nước bọt.
Cho tới giờ, Thịnh Gia Ngạn vẫn là người thuộc trường phái hành động, thấy Mạnh Thê Thê không chịu, lập tức ra tay, bóp lấy má nàng, hắn hơi dùng sức một cái, Mạnh Thê Thê bị đau liền há miệng. Thịnh Gia Ngạn thừa cơ đè một miếng gì đó mỏng mỏng lên đầu lưỡi nàng.
Một thứ mùi gay mũi xông thẳng lên đỉnh đầu. Mạnh Thê Thê còn chưa kịp ho vì sặc, ngón tay của Thịnh Gia Ngan liền trượt một vòng trong miệng nàng. Sau đó còn đùa ác, nhấn mạnh một cái lên chỗ bị phỏng của nàng một cái.
“Á uuuuu” Bị hắn nhấn một cái, Mạnh Thê Thê đau nhảy dựng lên.
Thịnh Gia Ngạn thu tay lại, đầu ngón tay còn dính một sợi nước bọt óng ánh. Cảnh tượng này quá mức mập mờ. Nguyệt lão ở trên trời viết đến đoạn này, mặt già đỏ ửng, lặng lẽ nhảy qua tình tiết.
Mạnh Thê Thê vịn lấy lan can ho khù khụ, khó khăn lắm mới thở ra một hơi: “Vương… vương gia… đây là phương pháp tra tấn mà huynh mới phát minh à?”
“Không phải.” Thịnh Gia Ngạn bình tĩnh lạnh nhạt đưa tay ra chắp sau lưng: “Ta sợ đầu lưỡi muội sưng lên, ăn cơm, nói chuyện đều khó.”
Mạnh Thê Thê ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mặt trời từ một bên dát lên sườn mặt tuấn mỹ của Thịnh Gia Ngạn. Mặc dù hắn không biểu cảm nhiều, nhưng trên cặp mắt đen nhánh thường ngày lúc này lại đong đầy ý cười như có như không.
“Tới, lại dán thêm một miếng nữa.” Hắn bảo Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê không chịu, che miệng lùi lại, giọng phập phù: “Vừa mới ngậm một miếng rồi.”
Thịnh Gia Ngạn chậm rãi bảo: “Hôm nay muội bỏng không nhẹ đâu, nếu không ngoan ngoãn làm nó tiêu sưng. Nói chuyện có thể không có vấn đề gì, nhưng ăn cơm thì chắc chắn sẽ bất tiện đấy.”
Mạnh Thê Thê nghe xong thì cặp mắt xinh đẹp trừng lớn!
Người có thể không nói câu nào, chứ không thể không ăn cơm nha! Nhưng nàng vẫn nhìn Thịnh Gia Ngạn đầy cảnh giác: “Nhưng mà vừa rồi huynh dùng sức hơi quá, ta đau lắm!”
Thịnh Gia Ngạn chậm rãi lại gần: “Lần này ta chắc chắn sẽ nhẹ.”
“Huynh cam đoan chứ?”
“Cam đoan!”
“Huynh thề không?”
“Ừ!” Lúc hắn nói câu này, đã túm được Mạnh Thê Thê đang dán chặt vào rìa lan can.
Mạnh Thê Thê ngoan ngoãn há miệng: “A!”
Lần này, đúng là Thịnh Gia Ngạn không nuốt lời thật, động tác của hắn cực kì dịu dàng dán miếng bạc hạ lên đầu lưỡi đang sưng đỏ của Mạnh Thê Thê. Loại hành động chan chứa tình yêu này, có lẽ cả Mạnh Thê Thê lẫn chính hắn đều không hề hay biết.
Nhưng Ngụy Tử Hi đang đứng trong khoang thuyền nhìn thấy cảnh này từ đầu tới cuối lại phát hiện ra, hắn nao nao, định nhấc chân đi ra ngoài nhìn xem Mạnh Thê Thê bị làm sao.
Ai ngờ, đúng lúc này Ngụy Tử Hi cảm thấy lưng bị xiết chặt.
Lâm Cảnh Hành ôm chặt eo của Ngụy Tử Hi, gào to: “A! Ngụy ca ca, đệ ăn nhiều đá bào quá, hình như lại tiêu chảy rồi, huynh dẫn đệ đi nhà xí với!”
Ngụy Tử Hi hết hồn, nhìn quanh, phát hiện không có bất cứ nha hoàn nào ở đây cả. Mà cha mẹ của Lâm Cảnh Hành còn đang chơi hành tửu lệnh với đám người Mạc Xuân Phong, bọn họ đang hò hét ngất trời ở bên kia, Ngụy Tử Hi kêu mấy lần đều bị chất giọng khủng khiếp của Lâm Cao Sơn đè xuống.
Lâm Cảnh Hành đau đớn túm chặt quân áo của Ngụy Tử Hi: “Ngụy ca ca, nhanh lên. Đệ sắp chịu không nổi rồi.”
Ngụy Tử Hi chẳng còn cách nào, đành phải ôm một bụng cục tức xốc Lâm Cảnh Hành lên vai, đến nhà xí trên tàu ở lầu một.
Vào đến nhà xí rồi, Lâm Cảnh Hành vẫn không quên dặn: “Ngụy ca ca huynh cũng đừng đi nhé, đệ không mang nhiều giấy, nếu chẳng may lát nữa có thiếu, còn phải phiền ca ca đi lấy giúp đệ. Nếu không, đệ chỉ còn nước cởi truồng chạy quanh thuyền thôi…”
Ngụy Tử Hi cắn răng: “Biết rồi, vậy đệ cũng nhanh lên đi!”
Mạnh Thê Thê còn đang ngoan ngoãn đứng yên mặc cho Thịnh Gia Ngạn dán mảnh bạc hà lên để tiêu sưng. Sau lưng hắn như có lửa, ánh lên những đám mây trôi lờ lững trên đầu. Mạnh Thê Thê cảm thấy giờ phút này, cả gió hè thổi tới lẫn hơi thở mà Thịnh Gia Ngạn truyền đến, đều rất dịu dàng.
Mơn man trên mặt nàng.
Còn có tiếng tim nàng đang đập thình thịch.
"Miệng há to ra, đừng nhúc nhích, để công hiệu của thuốc ngấm sâu thêm chút nữa." Thịnh Gia Ngạn nâng cằm của nàng lên, giọng như dỗ trẻ con làm Mạnh Thê Thê sửng sốt, nàng chỉ biết gật đầu ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn không nói lên lời phản bác.
Hai người trầm mặc một hồi, để gió đêm thoảng đưa hương sen quanh quẩn xung quanh.
“A Mạnh.” Thịnh Gia Ngạn đột nhiên lên tiếng: “Trở lại kinh thành, chúng ta thành thân được không?”
Mạnh Thê Thê đột nhiên ngậm miệng, suýt thì cắn phải ngón tay của Thịnh Gia Ngạn: “Thành… thành thân?”
“Có vấn đề gì à?” Thịnh Gia Ngạn thấy phản ứng của nàng kịch liệt đến vậy, ngược lại vẻ mặt rất bình thản, chỉ hơi nhướng mày.
“Đương nhiên có vấn đề rồi! Thành thân lại không phải trò đùa, phải là hai người lưỡng tình tương duyệt mới được!” Mạnh Thê Thê nói đến đây, nàng ngẩng mắt thấy trong mắt Thịnh Gia Ngạn lóe lên một vòng sáng ngời, lập tức đổi giọng: “Đương nhiên, với người có thân phận như vương gia, không thể chỉ xem có thích hay không thích, mà phải xem đối phương có phù hợp với thân phân của vương gia không nữa.”
Chẳng biết tại sao, lúc này tim Mạnh Thê Thê đập cực kì nhanh.
Nếu bảo vừa rồi nghe được hai chữ thành thân kia, trong lòng nàng không thấy vui sướng, đó là nói dối.
Trong cặp mắt đen nhánh, sâu thẳm như ngọc thạch của Thịnh Gia Ngạn rõ ràng chiếu rọi ra bộ dạng trong ngoài bất nhất của Mạnh Thê Thê, hắn khẽ nói: “Thân phận ta đặc thù như vậy, phải chọn một người tin cẩn làm vương phi, muội thấy không được à?”
….. Thì ra là thế à? Một nỗi cô đơn đột nhiên trào dâng trong lòng Mạnh Thê Thê, nàng lẳng lặng cúi đầu xuống, giọng nói buồn buồn: “Vậy thì vương gia hãy chọn một người nào khác ấy, ta chỉ muốn thành thân với người mình thích, sợ là vương gia phải mất công tìm lần nữa rồi. Có lẽ đối với ngài, thành thân là một cuộc trao đổi lợi ích, nhưng đối với ta, chỉ là nắm tay người trong lòng cùng nhau đi suốt cuộc đời thôi.”
Mạnh Thê Thê dứt lời, vội vàng hành lễ rời đi. Thịnh Gia Ngạn đứng sau lưng nàng, ánh mắt thâm sâu, lại không đuổi theo.
Đêm đó, bầu không khí trên bàn cơm rất kì lạ. Mạnh Thê Thê vùi đầu và cơm, Thịnh Gia Ngạn lại không hề động đũa. Hai người bọn họ như vậy, người xung quanh cũng không biết phải làm sao cho phải. Duy chỉ có Lâm cảnh Hành – vì vừa rồi cố ý ngồi xổm ở nhà xí câu giờ, nên bây giờ chân vẫn tê rần, còn đang nằm đờ ra ghế xuýt xoa rên rỉ.
Trên đường trở về, Mạnh Thê Thê nói thế nào cũng nằng nặc đòi ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Ngụy Sơ Hoa. Ngụy Tử Hi thấy thời cơ tốt đẹp đến rồi, vội vàng chủ động xin được đánh xe hộ tống. Hai vợ chồng nhà họ Lâm và vợ chồng Ngụy Trinh ngồi cùng một xe. Lâm Cảnh Hành cũng mặt dày mày dạn chen vào ngồi trên càng xe của Mạnh Thê Thê, vẫn cảnh giác Ngụy Tử Hi như cũ. Mà Thịnh Gia Ngạn dẫn Hướng Đỉnh Thần và Mạc Xuân Phong lên một chiếc xe ngựa khác. Lúc hắn đi qua xe ngựa của Mạnh Thê Thê thì dừng lại.
Đúng lúc này, Ngụy Sơ Hoa vén màn xe lên, thấy Thịnh Gia Ngạn lập tức cười ngọt ngào, chào hỏi đầy nhu tình mật ý: “Thịnh ca ca, Sơ Hoa chúc ngài ngủ ngon!”
Thịnh Gia Ngạn ngẩng đầu, đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt nhẹ như gió đạm như mây: “Mộng đẹp!”
Sau đó hắn không nhìn Mạnh Thê Thê đang ngồi cạnh Ngụy Sơ Hoa lấy một cái, dẫn theo Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần đi thẳng.
Mạnh Thê Thê làm bộ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được hết đoạn hội thoại kia của hai người. Trong tim nàng như có gì đó đè nén, cảm giác chua xót làm mũi nàng nghèn nghẹt, khóe mắt cũng cay cay.
Nhưng nàng không những cảm thấy khổ sở, không biết vì sao còn muốn rút đao chém giết khắp nơi, lấy đó để phát tiết lửa giận của mình nữa.
Thật là kì quái, vì sao nàng lại có lửa giận chứ?
Ngụy Sơ Hoa đắc ý nhìn nàng ra oai: “Thế nào, quan hệ giữa tôi với vương gia chẳng kém gì cô đi?”
Nàng không lên tiếng chế giễu lại, Ngụy Sơ Hoa kinh ngạc: “Đừng nói là cô thất sủng thật rồi nhé?”
“Tôi đã bao giờ được sủng ái đâu?” Mạnh Thê Thê rít lên một tiếng, làm Ngụy Tử Hi ở bên ngoài giật mình, định vén rèm lên nhìn xem, lại bị Lâm Cảnh Hành cầm lấy tay vuốt ve.
Lâm Cảnh Hành ra vẻ vô tội: “Vừa rồi có một con muỗi to cực. Ngụy ca ca có thấy không?”
Nguy Sơ Hoa chậc chậc hai tiếng: “Mạnh Thê Thê, không thể không nói, cô không phải đần, mà cô là không có đầu óc! Cô nói lời này ra, tôi mà là vương gia, nghe được chắc thương tâm chết mất!”
Mạnh Thê Thê nhìn nàng ta nghi hoặc, đối phương lại không thèm phản ứng nàng nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi luôn.
Xe ngựa của Thịnh Gia Ngạn chậm rãi lăn bánh, Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần nhìn nhau, cuối cùng Mạc Xuân Phong đành liều mình đi làm công tác tư tưởng cho vương gia có đường tình trắc trở nhà bọn họ, còn Hướng Đỉnh Thần ngồi ngoài phụ trách đánh xe.
Lúc Mạc Xuân Phong vén rèm đi vào, khuôn mặt tuấn mỹ của Thịnh Gia Ngạn giấu trong bóng tối, toàn thân tỏa ra hơi thở: “Người sống cấm lại gần”.
“Vương gia, ngài vừa nói gì với Thê Thê vậy?”
Thịnh Gia Ngạn miễn cưỡng liếc hắn một cái: “Ta nói thành thân, nàng cự tuyệt!”
“Cái gì cơ?” Mạc Xuân Phong nhảy dựng lên: “Vương gia, sao ngài hành động gấp gáp thế?”
“Gấp gáp?” Thịnh Gia Ngạn cười lạnh một tiếng: “Từ lúc mười ba tuổi nàng đã khóc lóc đòi thành thân rồi, giờ còn bảo gấp à?”
Mạc Xuân Phong âm thầm trợn trắng mắt một cái, khoanh chân ngồi bên cạnh Thịnh Gia Ngạn: “Vương gia, ngài không hiểu đâu. Thê Thê cự tuyệt ngài, không phải là vì trong lòng không có ngài. Nếu không ngại, ngài để thuộc hạ chỉ cho ngài một chiêu, đảm bảo có hiệu quả, được không?”
Nhiếp chính vương đại nhân – người luôn luôn không để thiên địa vào mắt nhìn vẻ mặt cười như tên trộm của Mạc Xuân Phong hồi lâu, nhịn không được đáp: “Nói đi!”
Hôm trước chửi nữ chính EQ thấp, hôm nay được nam chính cầu hôn với lời thoại như đấm vào mồm.
Mệt tim thực sự. Sang nữ cường chơi đi các vị, đảm bảo toan sảng.
Mời đọc: Đông Cung Chi Chủ, đang đến hồi kết.
Ngụy Sơ Hoa khó khăn lắm mới thoát khỏi sự truy vấn của Mạnh Thê Thê, chạy trối chết chui vào buồng nhỏ trên tàu. Mạnh Thê Thê tựa vào lan can bằng gỗ lim, phe phẩy quạt tròn. Làn váy xanh nhạt bị gió thổi bay phần phật, giống như một đóa sen mới nở sau cơn mưa.
Tiếng bước chân vang lên khe khẽ sau lưng, Mạnh Thê Thê âm thầm cười.
Chắc chắn là Ngụy Sơ Hoa quay về rồi, để xem nàng có dọa cho cô ta thót tim không!
Nàng thầm đếm tiếng bước chân, khi đoán đối phương chỉ cách mình có một bước, nàng đột nhiên xoay người làm mặt quỷ hù dọa.
Thịnh Gia Ngạn lạnh nhạt nhìn nàng, thấy Mạnh Thê Thê trợn mắt, lè lưỡi, hắn hơi nhíu mày: Lại có trò gì mới à?
Mạnh Thê Thê không những không dọa được Thịnh Gia Ngạn, ngược lại còn bị dọa đến tí nữa thì lộn cổ xuống hồ.
“Vương… vương gia, sao huynh lại tới đây?”
“Ta không thể tới à?”
Mạnh Thê Thê nhìn cặp mắt dài nhỏ hơi xếch khẽ cong thành một đường cong mê người, nàng cúi đầu lẳng lặng bảo: “Thế… thế vương gia, ta đi vào trước đây, vừa rồi hóng gió lâu quá, váng đầu.”
Nàng vừa định đi lướt qua Thịnh Gia Ngạn, lại bị Thịnh Gia Ngạn túm chặt cổ tay. Mạnh Thê Thê giãy dụa, lại phát hiện Thịnh Gia Ngạn càng túm chặt hơn, nàng bị đau, trừng mắt nhìn Thịnh Gia Ngạn, Thịnh Gia Ngạn phì cười: “Há mồm ra!”
“?” Mạnh Thê Thê không biết Thịnh Gia Ngạn muốn làm gì, ngược lại, nàng mím chặt môi, vẻ mặt khổ lớn thù sâu.
Đừng nói hắn định đút cho mình ăn thuốc độc gì nhé… Mạnh Thê Thê lo lắng nuốt một ngụm nước bọt.
Cho tới giờ, Thịnh Gia Ngạn vẫn là người thuộc trường phái hành động, thấy Mạnh Thê Thê không chịu, lập tức ra tay, bóp lấy má nàng, hắn hơi dùng sức một cái, Mạnh Thê Thê bị đau liền há miệng. Thịnh Gia Ngạn thừa cơ đè một miếng gì đó mỏng mỏng lên đầu lưỡi nàng.
Một thứ mùi gay mũi xông thẳng lên đỉnh đầu. Mạnh Thê Thê còn chưa kịp ho vì sặc, ngón tay của Thịnh Gia Ngan liền trượt một vòng trong miệng nàng. Sau đó còn đùa ác, nhấn mạnh một cái lên chỗ bị phỏng của nàng một cái.
“Á uuuuu” Bị hắn nhấn một cái, Mạnh Thê Thê đau nhảy dựng lên.
Thịnh Gia Ngạn thu tay lại, đầu ngón tay còn dính một sợi nước bọt óng ánh. Cảnh tượng này quá mức mập mờ. Nguyệt lão ở trên trời viết đến đoạn này, mặt già đỏ ửng, lặng lẽ nhảy qua tình tiết.
Mạnh Thê Thê vịn lấy lan can ho khù khụ, khó khăn lắm mới thở ra một hơi: “Vương… vương gia… đây là phương pháp tra tấn mà huynh mới phát minh à?”
“Không phải.” Thịnh Gia Ngạn bình tĩnh lạnh nhạt đưa tay ra chắp sau lưng: “Ta sợ đầu lưỡi muội sưng lên, ăn cơm, nói chuyện đều khó.”
Mạnh Thê Thê ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mặt trời từ một bên dát lên sườn mặt tuấn mỹ của Thịnh Gia Ngạn. Mặc dù hắn không biểu cảm nhiều, nhưng trên cặp mắt đen nhánh thường ngày lúc này lại đong đầy ý cười như có như không.
“Tới, lại dán thêm một miếng nữa.” Hắn bảo Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê không chịu, che miệng lùi lại, giọng phập phù: “Vừa mới ngậm một miếng rồi.”
Thịnh Gia Ngạn chậm rãi bảo: “Hôm nay muội bỏng không nhẹ đâu, nếu không ngoan ngoãn làm nó tiêu sưng. Nói chuyện có thể không có vấn đề gì, nhưng ăn cơm thì chắc chắn sẽ bất tiện đấy.”
Mạnh Thê Thê nghe xong thì cặp mắt xinh đẹp trừng lớn!
Người có thể không nói câu nào, chứ không thể không ăn cơm nha! Nhưng nàng vẫn nhìn Thịnh Gia Ngạn đầy cảnh giác: “Nhưng mà vừa rồi huynh dùng sức hơi quá, ta đau lắm!”
Thịnh Gia Ngạn chậm rãi lại gần: “Lần này ta chắc chắn sẽ nhẹ.”
“Huynh cam đoan chứ?”
“Cam đoan!”
“Huynh thề không?”
“Ừ!” Lúc hắn nói câu này, đã túm được Mạnh Thê Thê đang dán chặt vào rìa lan can.
Mạnh Thê Thê ngoan ngoãn há miệng: “A!”
Lần này, đúng là Thịnh Gia Ngạn không nuốt lời thật, động tác của hắn cực kì dịu dàng dán miếng bạc hạ lên đầu lưỡi đang sưng đỏ của Mạnh Thê Thê. Loại hành động chan chứa tình yêu này, có lẽ cả Mạnh Thê Thê lẫn chính hắn đều không hề hay biết.
Nhưng Ngụy Tử Hi đang đứng trong khoang thuyền nhìn thấy cảnh này từ đầu tới cuối lại phát hiện ra, hắn nao nao, định nhấc chân đi ra ngoài nhìn xem Mạnh Thê Thê bị làm sao.
Ai ngờ, đúng lúc này Ngụy Tử Hi cảm thấy lưng bị xiết chặt.
Lâm Cảnh Hành ôm chặt eo của Ngụy Tử Hi, gào to: “A! Ngụy ca ca, đệ ăn nhiều đá bào quá, hình như lại tiêu chảy rồi, huynh dẫn đệ đi nhà xí với!”
Ngụy Tử Hi hết hồn, nhìn quanh, phát hiện không có bất cứ nha hoàn nào ở đây cả. Mà cha mẹ của Lâm Cảnh Hành còn đang chơi hành tửu lệnh với đám người Mạc Xuân Phong, bọn họ đang hò hét ngất trời ở bên kia, Ngụy Tử Hi kêu mấy lần đều bị chất giọng khủng khiếp của Lâm Cao Sơn đè xuống.
Lâm Cảnh Hành đau đớn túm chặt quân áo của Ngụy Tử Hi: “Ngụy ca ca, nhanh lên. Đệ sắp chịu không nổi rồi.”
Ngụy Tử Hi chẳng còn cách nào, đành phải ôm một bụng cục tức xốc Lâm Cảnh Hành lên vai, đến nhà xí trên tàu ở lầu một.
Vào đến nhà xí rồi, Lâm Cảnh Hành vẫn không quên dặn: “Ngụy ca ca huynh cũng đừng đi nhé, đệ không mang nhiều giấy, nếu chẳng may lát nữa có thiếu, còn phải phiền ca ca đi lấy giúp đệ. Nếu không, đệ chỉ còn nước cởi truồng chạy quanh thuyền thôi…”
Ngụy Tử Hi cắn răng: “Biết rồi, vậy đệ cũng nhanh lên đi!”
Mạnh Thê Thê còn đang ngoan ngoãn đứng yên mặc cho Thịnh Gia Ngạn dán mảnh bạc hà lên để tiêu sưng. Sau lưng hắn như có lửa, ánh lên những đám mây trôi lờ lững trên đầu. Mạnh Thê Thê cảm thấy giờ phút này, cả gió hè thổi tới lẫn hơi thở mà Thịnh Gia Ngạn truyền đến, đều rất dịu dàng.
Mơn man trên mặt nàng.
Còn có tiếng tim nàng đang đập thình thịch.
"Miệng há to ra, đừng nhúc nhích, để công hiệu của thuốc ngấm sâu thêm chút nữa." Thịnh Gia Ngạn nâng cằm của nàng lên, giọng như dỗ trẻ con làm Mạnh Thê Thê sửng sốt, nàng chỉ biết gật đầu ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn không nói lên lời phản bác.
Hai người trầm mặc một hồi, để gió đêm thoảng đưa hương sen quanh quẩn xung quanh.
“A Mạnh.” Thịnh Gia Ngạn đột nhiên lên tiếng: “Trở lại kinh thành, chúng ta thành thân được không?”
Mạnh Thê Thê đột nhiên ngậm miệng, suýt thì cắn phải ngón tay của Thịnh Gia Ngạn: “Thành… thành thân?”
“Có vấn đề gì à?” Thịnh Gia Ngạn thấy phản ứng của nàng kịch liệt đến vậy, ngược lại vẻ mặt rất bình thản, chỉ hơi nhướng mày.
“Đương nhiên có vấn đề rồi! Thành thân lại không phải trò đùa, phải là hai người lưỡng tình tương duyệt mới được!” Mạnh Thê Thê nói đến đây, nàng ngẩng mắt thấy trong mắt Thịnh Gia Ngạn lóe lên một vòng sáng ngời, lập tức đổi giọng: “Đương nhiên, với người có thân phận như vương gia, không thể chỉ xem có thích hay không thích, mà phải xem đối phương có phù hợp với thân phân của vương gia không nữa.”
Chẳng biết tại sao, lúc này tim Mạnh Thê Thê đập cực kì nhanh.
Nếu bảo vừa rồi nghe được hai chữ thành thân kia, trong lòng nàng không thấy vui sướng, đó là nói dối.
Trong cặp mắt đen nhánh, sâu thẳm như ngọc thạch của Thịnh Gia Ngạn rõ ràng chiếu rọi ra bộ dạng trong ngoài bất nhất của Mạnh Thê Thê, hắn khẽ nói: “Thân phận ta đặc thù như vậy, phải chọn một người tin cẩn làm vương phi, muội thấy không được à?”
….. Thì ra là thế à? Một nỗi cô đơn đột nhiên trào dâng trong lòng Mạnh Thê Thê, nàng lẳng lặng cúi đầu xuống, giọng nói buồn buồn: “Vậy thì vương gia hãy chọn một người nào khác ấy, ta chỉ muốn thành thân với người mình thích, sợ là vương gia phải mất công tìm lần nữa rồi. Có lẽ đối với ngài, thành thân là một cuộc trao đổi lợi ích, nhưng đối với ta, chỉ là nắm tay người trong lòng cùng nhau đi suốt cuộc đời thôi.”
Mạnh Thê Thê dứt lời, vội vàng hành lễ rời đi. Thịnh Gia Ngạn đứng sau lưng nàng, ánh mắt thâm sâu, lại không đuổi theo.
Đêm đó, bầu không khí trên bàn cơm rất kì lạ. Mạnh Thê Thê vùi đầu và cơm, Thịnh Gia Ngạn lại không hề động đũa. Hai người bọn họ như vậy, người xung quanh cũng không biết phải làm sao cho phải. Duy chỉ có Lâm cảnh Hành – vì vừa rồi cố ý ngồi xổm ở nhà xí câu giờ, nên bây giờ chân vẫn tê rần, còn đang nằm đờ ra ghế xuýt xoa rên rỉ.
Trên đường trở về, Mạnh Thê Thê nói thế nào cũng nằng nặc đòi ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Ngụy Sơ Hoa. Ngụy Tử Hi thấy thời cơ tốt đẹp đến rồi, vội vàng chủ động xin được đánh xe hộ tống. Hai vợ chồng nhà họ Lâm và vợ chồng Ngụy Trinh ngồi cùng một xe. Lâm Cảnh Hành cũng mặt dày mày dạn chen vào ngồi trên càng xe của Mạnh Thê Thê, vẫn cảnh giác Ngụy Tử Hi như cũ. Mà Thịnh Gia Ngạn dẫn Hướng Đỉnh Thần và Mạc Xuân Phong lên một chiếc xe ngựa khác. Lúc hắn đi qua xe ngựa của Mạnh Thê Thê thì dừng lại.
Đúng lúc này, Ngụy Sơ Hoa vén màn xe lên, thấy Thịnh Gia Ngạn lập tức cười ngọt ngào, chào hỏi đầy nhu tình mật ý: “Thịnh ca ca, Sơ Hoa chúc ngài ngủ ngon!”
Thịnh Gia Ngạn ngẩng đầu, đáp lại bằng một nụ cười yếu ớt nhẹ như gió đạm như mây: “Mộng đẹp!”
Sau đó hắn không nhìn Mạnh Thê Thê đang ngồi cạnh Ngụy Sơ Hoa lấy một cái, dẫn theo Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần đi thẳng.
Mạnh Thê Thê làm bộ nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được hết đoạn hội thoại kia của hai người. Trong tim nàng như có gì đó đè nén, cảm giác chua xót làm mũi nàng nghèn nghẹt, khóe mắt cũng cay cay.
Nhưng nàng không những cảm thấy khổ sở, không biết vì sao còn muốn rút đao chém giết khắp nơi, lấy đó để phát tiết lửa giận của mình nữa.
Thật là kì quái, vì sao nàng lại có lửa giận chứ?
Ngụy Sơ Hoa đắc ý nhìn nàng ra oai: “Thế nào, quan hệ giữa tôi với vương gia chẳng kém gì cô đi?”
Nàng không lên tiếng chế giễu lại, Ngụy Sơ Hoa kinh ngạc: “Đừng nói là cô thất sủng thật rồi nhé?”
“Tôi đã bao giờ được sủng ái đâu?” Mạnh Thê Thê rít lên một tiếng, làm Ngụy Tử Hi ở bên ngoài giật mình, định vén rèm lên nhìn xem, lại bị Lâm Cảnh Hành cầm lấy tay vuốt ve.
Lâm Cảnh Hành ra vẻ vô tội: “Vừa rồi có một con muỗi to cực. Ngụy ca ca có thấy không?”
Nguy Sơ Hoa chậc chậc hai tiếng: “Mạnh Thê Thê, không thể không nói, cô không phải đần, mà cô là không có đầu óc! Cô nói lời này ra, tôi mà là vương gia, nghe được chắc thương tâm chết mất!”
Mạnh Thê Thê nhìn nàng ta nghi hoặc, đối phương lại không thèm phản ứng nàng nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi luôn.
Xe ngựa của Thịnh Gia Ngạn chậm rãi lăn bánh, Mạc Xuân Phong và Hướng Đỉnh Thần nhìn nhau, cuối cùng Mạc Xuân Phong đành liều mình đi làm công tác tư tưởng cho vương gia có đường tình trắc trở nhà bọn họ, còn Hướng Đỉnh Thần ngồi ngoài phụ trách đánh xe.
Lúc Mạc Xuân Phong vén rèm đi vào, khuôn mặt tuấn mỹ của Thịnh Gia Ngạn giấu trong bóng tối, toàn thân tỏa ra hơi thở: “Người sống cấm lại gần”.
“Vương gia, ngài vừa nói gì với Thê Thê vậy?”
Thịnh Gia Ngạn miễn cưỡng liếc hắn một cái: “Ta nói thành thân, nàng cự tuyệt!”
“Cái gì cơ?” Mạc Xuân Phong nhảy dựng lên: “Vương gia, sao ngài hành động gấp gáp thế?”
“Gấp gáp?” Thịnh Gia Ngạn cười lạnh một tiếng: “Từ lúc mười ba tuổi nàng đã khóc lóc đòi thành thân rồi, giờ còn bảo gấp à?”
Mạc Xuân Phong âm thầm trợn trắng mắt một cái, khoanh chân ngồi bên cạnh Thịnh Gia Ngạn: “Vương gia, ngài không hiểu đâu. Thê Thê cự tuyệt ngài, không phải là vì trong lòng không có ngài. Nếu không ngại, ngài để thuộc hạ chỉ cho ngài một chiêu, đảm bảo có hiệu quả, được không?”
Nhiếp chính vương đại nhân – người luôn luôn không để thiên địa vào mắt nhìn vẻ mặt cười như tên trộm của Mạc Xuân Phong hồi lâu, nhịn không được đáp: “Nói đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook