Mạnh Bà Truy Phu Ký
-
Chương 42: Công tử nhà họ Triệu - Tiệc ngắm hoa ở Cao phủ
Dịch: Thanh Hoan
***
Nha hoàn Tiểu Nguyễn ngồi sau lưng Cao Lan, đang thêu đồ cưới cho Cao Lan cẩn thận đến từng đường kim mũi chỉ. Nghe thấy tiếng gõ cửa này thì ngẩng lên nhìn Cao Lan: “Tiểu thư, Triệu công tử lại tới rồi…”
Trong đầu Cao Lan giờ chỉ nghĩ đến Thịnh Gia Ngạn thôi, còn lòng dạ nào để ý đến những người khác nữa đâu?
“Em ra đuổi đi, cứ bảo ta hơi mệt.”
Nào biết Cao Lan vừa dứt lời, người ở ngoài cửa kia đã không kịp chờ đợi mà đẩy cửa vào.
Người này cố tình mặc một bộ y phục của gã sai vặt, thân hình cao to, khuôn mặt chữ điền ngập tràn vẻ phẫn nộ.
“Lan Nhi, sao dạo này nàng cứ tránh mặt ta thế? Nếu không phải hôm nay ta vào phủ tìm nàng có phải nàng không có ý định gặp ta không hả?” Triệu Trường Vinh cẩn thận đóng cửa lại, cởi mũ nô tài trên đầu ra. Nếu không phải vì hắn thích Cao Lan, hai người vẫn luôn ngầm đi lại với nhau bao ngày thì một công tử nhà quan như hắn sao có thể mặc loại quần áo của kẻ dưới như thế?
Cao Lan cùng Tiểu Nguyễn thấy hắn xông thẳng vào như vậy thì giật nảy mình. Nhất là Cao Lan, nhìn thấy Triệu Trường Vinh đang tức giận nàng cũng hơi thất kinh. Thực ra, nàng ta với Triệu Trường Vinh đã ăn nằm với nhau như vợ chồng từ lâu, cũng bởi vì chị cả của Triệu Trường Vinh là quý nhân trong cung. Cao Lan vốn cho rằng nàng cả đời này không còn cơ hội gả cho Thịnh Gia Ngạn nữa nên mới chọn nhà họ Triệu – một nhà có chút danh vọng ở U Châu.
Triệu Trường Vinh là kẻ to xác nhưng không có đầu óc, người khác nói gì hắn tin nấy, mới bị Cao Lan dỗ ngon dỗ ngọt không biết Đông Tây Nam Bắc. Cao Lan còn chưa gả đến mà Triệu Trường Vinh đã sắp dâng cả nhà họ Triệu cho nàng ta rồi. Lúc hai người còn đang mặn nồng, Cao Lan thường xuyên cho gã sai vặt của hắn lẻn vào Cao phủ, thay hai người chuyển thư tình. Nhưng Cao Lan không bao giờ tưởng tượng nổi Triệu Trường Vinh lại dám lén lẻn vào Cao phủ thế này.
Nàng vốn cho rằng mình đời này không thể gặp lại Thịnh Gia Ngạn nữa. Thế nhưng bây giờ ông trời lại cho nàng một cơ hội, nàng sao còn để ý loại hàng như Triệu Trường Vinh chứ? Vậy nên mấy ngày nay nàng luôn luôn tránh mặt hắn, cũng chưa nghĩ ra cớ gì để sau này chia tay dứt khoát với Triệu Trường Vinh cả.
Cao Lan nghĩ ngợi sâu xa, cuối cùng oán hận nói: “Sao chàng lại tới đây? Ta sắp phải lập gia đình rồi?”
Triệu Trường Vinh nghe thấy thế càng tức giận thêm, ba chân bốn cẳng chạy lại nắm chặt tay Cao Lan: “Ta không tin đây là sự thật, sao nàng có thể chấp nhận gả cho tên Phương Thiên Bảo vô dụng kia chứ?”
Tiểu Nguyễn vểnh tai lên nghe lén ở sau lưng bọn họ
Chỉ thấy Cao Lan hất mạnh tay Triệu Trường Vinh ra, cười lạnh một tiếng: “Hắn là kẻ vô dụng, thế chàng thì tốt hơn ai? Chẳng qua ỷ vào tỷ tỷ ở trong cung làm quý nhân, bản thân chàng cũng không có sở trường gì, Phương gia tốt xấu gì cũng là thiên hạ thủ phủ, chàng thì có cái gì?”
Nàng ta định lôi cả tên Thịnh Gia Ngạn ra, nhưng nghĩ mọi chuyện còn chưa quyết định, nàng không muốn lộ ra sơ hở làm Triệu Trường Vinh tức điên đi gây rối. Cho nên nàng dứt khoát thuận theo ý Triệu Trường Vinh, thừa nhận mình muốn gả cho Phương Thiên Bảo. Đến lúc đó, Triệu Trường Vinh có đi tìm Phương Thiên Bảo gây chuyện thì cũng không thể trách nàng được.
Triệu Trường Vinh giữ chặt bả vai của Cao Lan: “Nàng nói cái gì? Nàng có phải hồ đồ rồi không? Nàng đã trao thân cho ta rồi, nàng nghĩ nàng còn có thể gả cho người khác à?”
Cao Lan bị hắn bóp đau hai bả vai, lại nghe hắn nhắc đến chuyện cũ thì thẹn quá hóa giận: “Người ta không để ý thì anh có thể làm gì? Anh mà còn quấn lấy ta, có tin ta kêu anh sàm sỡ ta, để người nhà ta gô cổ anh đưa đến quan phủ không? Ai cũng không cứu được anh đâu!”
Cao Lan dứt lời liền làm bộ kêu lên. Triệu Trường Vinh giật mình, vội vàng phi thân qua cửa sổ trốn mất.
Cao Lan lại ngồi xuống trước gương đồng vuốt ngực, mãi vẫn chưa tỉnh táo lại được. Nàng quay sang thấy Tiểu Nguyễn đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì thì nổi giận mắng: “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Còn không mau đi dặn dò đi, từ mai không cho phép nô tài nhà họ Triệu bén mảng vào đây nữa!”
Tiểu Nguyễn nhỏ giọng thưa rồi vén rèm đi ra ngoài, nắm tay nàng ta siết chặt lại. Nàng ta giật mình khi thấy lòng bàn tay mình đầy máu.
Chương 84: Tiệc ngắm hoa ở Cao phủ
Ở một góc khác trong phủ, Mạnh Thê Thê thấy sắc mặt Thịnh Gia Ngạn không được đẹp thì lặng lẽ thả nhẹ bước chân định chuồn ra ngoài. Nàng không muốn động tới hắn lúc này đâu, xui lắm. Nhưng Thịnh Gia Ngạn đã đứng dậy, đưa mật tín lên ngọn nến trong đèn cung đình, thiêu đốt thành tro, thuận miệng gọi lại kẻ đang định chuồn đi là nàng.
“Muội với Phương Thiên Bảo…?” Sắc mặt Thịnh Gia Ngạn lạnh như hàn ngọc, lên tiếng nói một nửa rồi lại thôi, giống như đang chờ Mạnh Thê Thê tự giác báo cáo vậy.
“Ta với hắn á?” Mạnh Thê Thê không kịp phản ứng lại, sau đó nghĩ ra có lẽ Thịnh Gia Ngạn nghe được cuộc nói chuyện ngoài cửa giữa nàng và Hướng Đỉnh Thần nên vội vàng giải thích: “Ta vừa rồi có gặp Phương công tử trong vườn hoa, cũng không thể cọi là quen biết. Vừa rồi chẳng qua chỉ lừa tỳ nữ kia thôi. Ta thấy nàng ta cứ quấn lấy Đỉnh Thần mãi nên mới nghĩ cách đánh lạc hướng nàng ta chứ. Huynh không nhìn thấy đó thôi, Đỉnh Thần đỏ hết mặt lên rồi, hắn vốn không quen giao tiếp với con gái, lần sau huynh đừng bắt hắn đi làm mấy chuyện khó khăn như thế nữa.”
“Ta thấy hắn giao tiếp với muội tốt đấy chứ?” Thịnh Gia Ngạn quay về ngồi xuống ghế, nâng bút không biết viết gì lên giấy.
Mạnh Thê Thê nghẹn lời, phản bác: “Hắn với Xuân Phong cũng giao tiếp tốt đó!”
Ánh mắt Thịnh Gia Ngạn lóe lên ý cười, vừa lúc này Mạc Xuân Phong bay từ cửa sổ vào. Hình như hắn được Thịnh Gia Ngạn giao đi làm nhiệm vụ gì đó, một thân trang phục đơn giản nhẹ nhàng, trên mặt bịt sa mỏng, chỉ để chừa cặp mặt trống mái khó phân ra thôi.
“Nói gì ta đấy?” Mạc Xuân Phong vừa gỡ mạng khăn bịt mặt ra, vừa hỏi Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê làm bộ đi xem sách trên giá của Thịnh Gia Ngạn, Mạc Xuân Phong còn định hỏi tiếp lại bị Thịnh Gia Ngạn ngắt lời.
“Tra được gì rồi?” Hắn hỏi.
Mạc Xuân Phong lập tức nghiêm mặt nói: “Đúng như điện hạ đã nghĩ, nhà họ Cao quả thật rất kì quái. Mặt ngoài chỉ là một tri phủ U Châu, nhưng ta phát hiện, Cao Hiển có mối quan hệ mật thiết với người trong kinh thành. Lại còn chuyện ôn dịch ở thành Ôn Chu nữa chứ…” Mạc Xuân Phong nhìn theo bóng lưng của Mạnh Thê Thê: “Ta hoài nghi chuyện này cũng có quan hệ sâu sắc với Cao phủ. Thậm chí có thể nói, nhà họ Lâm bị người ta truy sát hình như cũng có liên quan đến Cao Hiển.”
Mạnh Thê Thê nghe Mạc Xuân Phong báo cáo tình hình, cả đoạn phía trước nàng nghe không hiểu, chỉ có mỗi câu cuối là nghe hiểu, nghe xong lập tức quay sang: “Tức là Cao Hiển thuê người giết cả nhà họ Lâm ư? Bọn họ là thân thích cơ mà? Mấy hôm nay Cao Hiển lại đối xử nhiệt tình với Lâm chưởng quỹ như thế, nếu nói là giả vờ thì người này che giấu cũng quá giỏi rồi!”
Thịnh Gia Ngạn cười lạnh: “Đã có lợi thì một kẻ bà con xa đã là cái gì?”
Mạc Xuân Phong nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu: “Điện hạ, đã như vậy thì chúng ta cũng lên đường sớm thôi chứ, nếu không ta sợ càng kéo dài thời gian, càng nguy hiểm cho nhà Lâm chưởng quỹ mất.”
Thịnh Gia Ngạn trầm ngâm: “Không vội.”
Dứt lời, hắn gấp lá thư vừa viết lại giao cho Mạc Xuân Phong: “Gửi gấp lá thư này về kinh thành cho ta, nhất định phải giao tới tay Lục Tam Nương.”
Lục Tam Nương là trợ thủ đắc lực thứ tư của Thịnh Gia Ngạn, rất ít khi lộ mặt, ngay cả Mạnh Thê Thê cũng chưa gặp nàng ta bao giờ. Trong truyền thuyết, nàng ta là người cực kì ít ra ngoài. Nhưng kĩ năng quản lý của người này cực kì cao, võ công thì càng hơn người, lần này Thịnh Gia Ngạn dẫn theo bọn họ lên đường, toàn bộ mọi việc trong phủ Nhiếp Chính Vương đều giao cho Lục Tam Nương quản lý.
Mạc Xuân Phong nhận lấy lá thư liền đi ra ngoài.
Mạnh Thê Thê thấy không còn việc gì của mình liền lấy cớ cáo lui. Thịnh Gia Ngạn rút từ trong sách ra một tấm thiệp nhỏ: “Cao phu nhân ba ngày sau sẽ tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa, đặc biệt mời muội đến dự này.”
Mạnh Thê Thê nửa tin nửa ngờ nhận lấy thiệp mời, bên trên quả nhiên có viết mấy chữ chình ình: “Cao Vương thị kính mời Mạnh cô nương”.
“Vương gia, bà ta chắc không tổ chức Hồng Môn Yến đấy chứ?”
Thịnh Gia Ngạn cười: “Cuối cùng muội cũng thông minh hơn rồi nhỉ.” Sau đó hắn thu lại ý cười: “Cao Hiển có ý đồ gì còn chưa rõ, có lẽ trong tiệc ngắm hoa sẽ lộ ra manh mối gì. Muội cứ ăn uống thoải mái trong tiệc đi, mọi chuyện cứ để ta lo.”
***
Nha hoàn Tiểu Nguyễn ngồi sau lưng Cao Lan, đang thêu đồ cưới cho Cao Lan cẩn thận đến từng đường kim mũi chỉ. Nghe thấy tiếng gõ cửa này thì ngẩng lên nhìn Cao Lan: “Tiểu thư, Triệu công tử lại tới rồi…”
Trong đầu Cao Lan giờ chỉ nghĩ đến Thịnh Gia Ngạn thôi, còn lòng dạ nào để ý đến những người khác nữa đâu?
“Em ra đuổi đi, cứ bảo ta hơi mệt.”
Nào biết Cao Lan vừa dứt lời, người ở ngoài cửa kia đã không kịp chờ đợi mà đẩy cửa vào.
Người này cố tình mặc một bộ y phục của gã sai vặt, thân hình cao to, khuôn mặt chữ điền ngập tràn vẻ phẫn nộ.
“Lan Nhi, sao dạo này nàng cứ tránh mặt ta thế? Nếu không phải hôm nay ta vào phủ tìm nàng có phải nàng không có ý định gặp ta không hả?” Triệu Trường Vinh cẩn thận đóng cửa lại, cởi mũ nô tài trên đầu ra. Nếu không phải vì hắn thích Cao Lan, hai người vẫn luôn ngầm đi lại với nhau bao ngày thì một công tử nhà quan như hắn sao có thể mặc loại quần áo của kẻ dưới như thế?
Cao Lan cùng Tiểu Nguyễn thấy hắn xông thẳng vào như vậy thì giật nảy mình. Nhất là Cao Lan, nhìn thấy Triệu Trường Vinh đang tức giận nàng cũng hơi thất kinh. Thực ra, nàng ta với Triệu Trường Vinh đã ăn nằm với nhau như vợ chồng từ lâu, cũng bởi vì chị cả của Triệu Trường Vinh là quý nhân trong cung. Cao Lan vốn cho rằng nàng cả đời này không còn cơ hội gả cho Thịnh Gia Ngạn nữa nên mới chọn nhà họ Triệu – một nhà có chút danh vọng ở U Châu.
Triệu Trường Vinh là kẻ to xác nhưng không có đầu óc, người khác nói gì hắn tin nấy, mới bị Cao Lan dỗ ngon dỗ ngọt không biết Đông Tây Nam Bắc. Cao Lan còn chưa gả đến mà Triệu Trường Vinh đã sắp dâng cả nhà họ Triệu cho nàng ta rồi. Lúc hai người còn đang mặn nồng, Cao Lan thường xuyên cho gã sai vặt của hắn lẻn vào Cao phủ, thay hai người chuyển thư tình. Nhưng Cao Lan không bao giờ tưởng tượng nổi Triệu Trường Vinh lại dám lén lẻn vào Cao phủ thế này.
Nàng vốn cho rằng mình đời này không thể gặp lại Thịnh Gia Ngạn nữa. Thế nhưng bây giờ ông trời lại cho nàng một cơ hội, nàng sao còn để ý loại hàng như Triệu Trường Vinh chứ? Vậy nên mấy ngày nay nàng luôn luôn tránh mặt hắn, cũng chưa nghĩ ra cớ gì để sau này chia tay dứt khoát với Triệu Trường Vinh cả.
Cao Lan nghĩ ngợi sâu xa, cuối cùng oán hận nói: “Sao chàng lại tới đây? Ta sắp phải lập gia đình rồi?”
Triệu Trường Vinh nghe thấy thế càng tức giận thêm, ba chân bốn cẳng chạy lại nắm chặt tay Cao Lan: “Ta không tin đây là sự thật, sao nàng có thể chấp nhận gả cho tên Phương Thiên Bảo vô dụng kia chứ?”
Tiểu Nguyễn vểnh tai lên nghe lén ở sau lưng bọn họ
Chỉ thấy Cao Lan hất mạnh tay Triệu Trường Vinh ra, cười lạnh một tiếng: “Hắn là kẻ vô dụng, thế chàng thì tốt hơn ai? Chẳng qua ỷ vào tỷ tỷ ở trong cung làm quý nhân, bản thân chàng cũng không có sở trường gì, Phương gia tốt xấu gì cũng là thiên hạ thủ phủ, chàng thì có cái gì?”
Nàng ta định lôi cả tên Thịnh Gia Ngạn ra, nhưng nghĩ mọi chuyện còn chưa quyết định, nàng không muốn lộ ra sơ hở làm Triệu Trường Vinh tức điên đi gây rối. Cho nên nàng dứt khoát thuận theo ý Triệu Trường Vinh, thừa nhận mình muốn gả cho Phương Thiên Bảo. Đến lúc đó, Triệu Trường Vinh có đi tìm Phương Thiên Bảo gây chuyện thì cũng không thể trách nàng được.
Triệu Trường Vinh giữ chặt bả vai của Cao Lan: “Nàng nói cái gì? Nàng có phải hồ đồ rồi không? Nàng đã trao thân cho ta rồi, nàng nghĩ nàng còn có thể gả cho người khác à?”
Cao Lan bị hắn bóp đau hai bả vai, lại nghe hắn nhắc đến chuyện cũ thì thẹn quá hóa giận: “Người ta không để ý thì anh có thể làm gì? Anh mà còn quấn lấy ta, có tin ta kêu anh sàm sỡ ta, để người nhà ta gô cổ anh đưa đến quan phủ không? Ai cũng không cứu được anh đâu!”
Cao Lan dứt lời liền làm bộ kêu lên. Triệu Trường Vinh giật mình, vội vàng phi thân qua cửa sổ trốn mất.
Cao Lan lại ngồi xuống trước gương đồng vuốt ngực, mãi vẫn chưa tỉnh táo lại được. Nàng quay sang thấy Tiểu Nguyễn đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì thì nổi giận mắng: “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Còn không mau đi dặn dò đi, từ mai không cho phép nô tài nhà họ Triệu bén mảng vào đây nữa!”
Tiểu Nguyễn nhỏ giọng thưa rồi vén rèm đi ra ngoài, nắm tay nàng ta siết chặt lại. Nàng ta giật mình khi thấy lòng bàn tay mình đầy máu.
Chương 84: Tiệc ngắm hoa ở Cao phủ
Ở một góc khác trong phủ, Mạnh Thê Thê thấy sắc mặt Thịnh Gia Ngạn không được đẹp thì lặng lẽ thả nhẹ bước chân định chuồn ra ngoài. Nàng không muốn động tới hắn lúc này đâu, xui lắm. Nhưng Thịnh Gia Ngạn đã đứng dậy, đưa mật tín lên ngọn nến trong đèn cung đình, thiêu đốt thành tro, thuận miệng gọi lại kẻ đang định chuồn đi là nàng.
“Muội với Phương Thiên Bảo…?” Sắc mặt Thịnh Gia Ngạn lạnh như hàn ngọc, lên tiếng nói một nửa rồi lại thôi, giống như đang chờ Mạnh Thê Thê tự giác báo cáo vậy.
“Ta với hắn á?” Mạnh Thê Thê không kịp phản ứng lại, sau đó nghĩ ra có lẽ Thịnh Gia Ngạn nghe được cuộc nói chuyện ngoài cửa giữa nàng và Hướng Đỉnh Thần nên vội vàng giải thích: “Ta vừa rồi có gặp Phương công tử trong vườn hoa, cũng không thể cọi là quen biết. Vừa rồi chẳng qua chỉ lừa tỳ nữ kia thôi. Ta thấy nàng ta cứ quấn lấy Đỉnh Thần mãi nên mới nghĩ cách đánh lạc hướng nàng ta chứ. Huynh không nhìn thấy đó thôi, Đỉnh Thần đỏ hết mặt lên rồi, hắn vốn không quen giao tiếp với con gái, lần sau huynh đừng bắt hắn đi làm mấy chuyện khó khăn như thế nữa.”
“Ta thấy hắn giao tiếp với muội tốt đấy chứ?” Thịnh Gia Ngạn quay về ngồi xuống ghế, nâng bút không biết viết gì lên giấy.
Mạnh Thê Thê nghẹn lời, phản bác: “Hắn với Xuân Phong cũng giao tiếp tốt đó!”
Ánh mắt Thịnh Gia Ngạn lóe lên ý cười, vừa lúc này Mạc Xuân Phong bay từ cửa sổ vào. Hình như hắn được Thịnh Gia Ngạn giao đi làm nhiệm vụ gì đó, một thân trang phục đơn giản nhẹ nhàng, trên mặt bịt sa mỏng, chỉ để chừa cặp mặt trống mái khó phân ra thôi.
“Nói gì ta đấy?” Mạc Xuân Phong vừa gỡ mạng khăn bịt mặt ra, vừa hỏi Mạnh Thê Thê.
Mạnh Thê Thê làm bộ đi xem sách trên giá của Thịnh Gia Ngạn, Mạc Xuân Phong còn định hỏi tiếp lại bị Thịnh Gia Ngạn ngắt lời.
“Tra được gì rồi?” Hắn hỏi.
Mạc Xuân Phong lập tức nghiêm mặt nói: “Đúng như điện hạ đã nghĩ, nhà họ Cao quả thật rất kì quái. Mặt ngoài chỉ là một tri phủ U Châu, nhưng ta phát hiện, Cao Hiển có mối quan hệ mật thiết với người trong kinh thành. Lại còn chuyện ôn dịch ở thành Ôn Chu nữa chứ…” Mạc Xuân Phong nhìn theo bóng lưng của Mạnh Thê Thê: “Ta hoài nghi chuyện này cũng có quan hệ sâu sắc với Cao phủ. Thậm chí có thể nói, nhà họ Lâm bị người ta truy sát hình như cũng có liên quan đến Cao Hiển.”
Mạnh Thê Thê nghe Mạc Xuân Phong báo cáo tình hình, cả đoạn phía trước nàng nghe không hiểu, chỉ có mỗi câu cuối là nghe hiểu, nghe xong lập tức quay sang: “Tức là Cao Hiển thuê người giết cả nhà họ Lâm ư? Bọn họ là thân thích cơ mà? Mấy hôm nay Cao Hiển lại đối xử nhiệt tình với Lâm chưởng quỹ như thế, nếu nói là giả vờ thì người này che giấu cũng quá giỏi rồi!”
Thịnh Gia Ngạn cười lạnh: “Đã có lợi thì một kẻ bà con xa đã là cái gì?”
Mạc Xuân Phong nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu: “Điện hạ, đã như vậy thì chúng ta cũng lên đường sớm thôi chứ, nếu không ta sợ càng kéo dài thời gian, càng nguy hiểm cho nhà Lâm chưởng quỹ mất.”
Thịnh Gia Ngạn trầm ngâm: “Không vội.”
Dứt lời, hắn gấp lá thư vừa viết lại giao cho Mạc Xuân Phong: “Gửi gấp lá thư này về kinh thành cho ta, nhất định phải giao tới tay Lục Tam Nương.”
Lục Tam Nương là trợ thủ đắc lực thứ tư của Thịnh Gia Ngạn, rất ít khi lộ mặt, ngay cả Mạnh Thê Thê cũng chưa gặp nàng ta bao giờ. Trong truyền thuyết, nàng ta là người cực kì ít ra ngoài. Nhưng kĩ năng quản lý của người này cực kì cao, võ công thì càng hơn người, lần này Thịnh Gia Ngạn dẫn theo bọn họ lên đường, toàn bộ mọi việc trong phủ Nhiếp Chính Vương đều giao cho Lục Tam Nương quản lý.
Mạc Xuân Phong nhận lấy lá thư liền đi ra ngoài.
Mạnh Thê Thê thấy không còn việc gì của mình liền lấy cớ cáo lui. Thịnh Gia Ngạn rút từ trong sách ra một tấm thiệp nhỏ: “Cao phu nhân ba ngày sau sẽ tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa, đặc biệt mời muội đến dự này.”
Mạnh Thê Thê nửa tin nửa ngờ nhận lấy thiệp mời, bên trên quả nhiên có viết mấy chữ chình ình: “Cao Vương thị kính mời Mạnh cô nương”.
“Vương gia, bà ta chắc không tổ chức Hồng Môn Yến đấy chứ?”
Thịnh Gia Ngạn cười: “Cuối cùng muội cũng thông minh hơn rồi nhỉ.” Sau đó hắn thu lại ý cười: “Cao Hiển có ý đồ gì còn chưa rõ, có lẽ trong tiệc ngắm hoa sẽ lộ ra manh mối gì. Muội cứ ăn uống thoải mái trong tiệc đi, mọi chuyện cứ để ta lo.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook