Mạnh Bà Truy Phu Ký
-
Chương 15: Tim đập thình thịch - Diêm Vương âm hiểm
Dịch: Thanh Hoan
Mạnh Thê Thê thấy tim mình nhói một cái, nàng vịn lấy mép giường, đầu ngón tay run run nhìn Nhật Du Thần: “Mi… mi nói cái gì?”
“Nghe nói thuốc này cả thảy có hai bát, hai người uống hết xong có thể trao đổi linh hồn. Tỷ tỷ, đây vốn là thuốc để hai huynh đệ Ngưu Đầu Mã Diện dùng để gia tăng tình thú… Lúc ấy ta không còn lựa chọn nào khác, tình hình khẩn cấp mới bưng tới… Mà… mà nào biết bệ hạ lại muốn đích thân nhìn tỷ uống đâu.”
Vốn Ngưu Đầu Mã Diện là hai huynh đệ, hai người nảy sinh tình cảm với nhau, còn che giấu không ít đạo cụ… Chuyện trao đổi linh hồn để abc xyz sao, mệt bọn hắn cũng nghĩ ra được! Mạnh Thê Thê rùng mình một cái, thiếu chút nữa cứng rắn bóp nát ván giường.
Nàng cố nén nỗi xúc động muốn đứng lên bóp chết Nhật Du Thần: “Nồng Tình Mật Ý Đan của Nguyệt lão có hai viên, ngay cả cái thứ quỷ quái không biết tên này cũng có đôi có cặp sao? Đừng nhiều lời, bát thuốc còn lại đâu?”
Nhật Du Thần thoáng gật đầu: “Tỷ tỷ yên tâm, lúc trước khi ta đoạt dược từ chỗ Ngưu Đầu Mã Diện đã dặn bọn họ đổ bỏ chén còn lại đi. Chỉ cần ngày mai bảo Ngưu Đầu Mã Diện làm một chén như cũ mang đến, tỷ tỷ uống chén kia, còn chén còn lại mang đổ đi thì tuyệt đối thần không biết quỷ không hay, không ai biết được!”
Mạnh Thê Thê thấy hắn nói chắc như đinh đóng cột thì nhẹ nhàng thở ra. Sau đó ánh mắt sắc bén quét qua: “Ngưu Đầu Mã Diện tốt xấu gì cũng là xã hội đen Địa Phủ, tự xưng hắc bạch đều ăn mà lại tự làm loạn với nhau! Lại còn phát minh ra thứ đồ chơi không biết liêm sỉ như vậy! Chờ chuyện này qua đi, bản cô nương lại tới tính sổ với bọn hắn! Hừ!"
…….
Bên chỗ Ngưu Đầu Mã Diện kia, nghe được tin Nhật Du Thần truyền tới thì ngay lập tức đổ phần thuốc còn lại xuống chân tường.
Mã Diện gục đầu tỏ vẻ đáng tiếc: “Thứ tốt như vậy mà đổ đi mất, thật lãng phí, tốn không biết bao nhiêu minh tệ của ta rồi.”
Ngưu Đầu thâm tình chậm rãi cầm móng ngựa của Mã Diện lên: “Phu nhân, để em chịu ủy khất rồi. Bị bức bách dưới dâm uy của Mạnh bà, chúng ta không thể hưởng thụ chút thú vui khuê phòng ngắn ngủi… Là vi phu vô dụng.”
Mã Diện ôm lấy eo của Ngưu Đầu siết chặt: “Không, Ngưu Nhi, chuyện này không trách được anh. Với cả, thuốc cứ đổ xuống đây như này không có vấn đề gì sao?”
Ngưu Đầu ôm lấy eo Mã Diện chậm rãi lướt qua lướt lại, giọng điệu cưng chiều hòa tan vào trong gió đen Địa Phủ: “Không có vấn đề gì, còn có thể có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ còn có người quỳ xuống đất để liếm à? Không cần phải lo đâu. Nương tử, gần đây bàn tay em hơi khô ráp rồi, ngày mai chúng ta lại đi đánh cho em cái móng ngựa mới nhé.”
Mã Diện đẩy hắn một cái: “Ghét quá à!” Sau đó phát ra tiếng cười e thẹn.
Sau khi bọn hắn đi rồi, trong bóng tối chỗ góc tường chợt có một cái bóng lướt qua rất nhanh.
…….
Thịnh Gia Ngạn quả nhiên nói là làm, ngày hôm sau vẫn tới canh chừng Mạnh Thê Thê uống thuốc. Cũng may Mạnh Thê Thê đã chuẩn bị trước rồi, nói ra lời kịch đã tập luyện từ trước cùng với Thổ Địa công công.
“Bệ hạ, cho nên đề nghị vừa rồi của ta ngài có đồng ý không?”
Thịnh Gia Ngạn nhìn nàng: “Cô nói là cô mắc phải một loại bênh không biết tên, cần tất cả minh lại của địa phủ tới trước mặt cô đi một vòng, ai có thể khiến cô tim đập thình thịch thì người đó chính là người có thể trị bệnh của cô sao?”
Mạnh Thê Thê khẽ gật đầu, đầy vẻ đa mưu túc trí: “Đúng là như vậy đó bệ hạ.”
Thịnh Gia Ngạn lâm vào trầm mặc, Mạnh Thê Thê đứng chờ ở một bên vô cùng lo lắng.
Hắn sẽ không không đồng ý đó chứ?
Cuối cùng Thịnh Gia Ngạn khẽ gật đầu, quay đầu dặn dò Hắc Vô Thường: “Truyền lệnh xuống, bảo tất cả mọi người xếp hàng chờ bên ngoài điện Liêu Dương, ai có thể chiếm được sự yêu thích của Mạnh bà, bản vương sẽ có thưởng!”
Mạnh Thê Thê nhìn Hắc Vô Thường tay chân bước đều mặt không biểu tình đi ra ngoài, hỏi Thịnh Gia Ngạn với vẻ thăm dò: “Bệ hạ, hay là cứ dùng phủ Mạnh bà của ta đi, ngài sự vụ bận rộn, sao có thể chiếm dụng điện Liêu Dương của ngài chứ?”
Trên khuôn mặt băng sơn ngàn năm của Thịnh Gia Ngạn hiếm khi xuất hiện một tia nắng, hắn mỉm cười: “Sao có thể nói là chiếm dụng được? Cô thân là thuộc hạ đắc lực nhất của bổn vương, chuyện quan trọng như vậy, bản vương sao có thể không có mặt được chứ?”
Hắc Vô Thường bên kia đã truyền lời ra ngoài, bắt đầu một truyền mười, mười truyền trăm giữa đám quỷ sai, minh lại, chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người đều biết việc này: "Thì ra Diêm Vương vì để giúp Mạnh bà tìm ra người khiến nàng tim đập thình thịch, cho nên còn nói sẽ thưởng rất hậu."... Không lâu sau, chẳng biết truyền đến tai đồng chí quỷ nào đã bị tổ lái, thành ra tất cả mọi người bắt đầu truyền tai nhau thế này: “Ngươi biết không, bệ hạ nói ai có thể khiến Mạnh bà vui vẻ, năm nay phần thưởng cá nhân quỷ xuất sắc nhất sẽ thuộc về người đó!”
Cả đám minh lại đều kích động xoa tay chà chân, ngoài điện Liêu Dương đã bị vậy chặt như nêm cối, phóng tầm mắt nhìn ra xa vẫn chỉ thấy một mảnh đen kịt.
Đội ngũ quỷ sai bận trước bận sau duy trì trật tự, Bạch Vô Thường chen giữa đống quỷ hồn nhốn nháo gào khản cả cổ: “Tên nào ở đằng kia, tắt quỷ hỏa của ngươi đi! Cay mắt quá!”
Mạnh Thê Thê xách đao uy phong ngồi sau tấm bình phong của điện Liêu Dương, Diêm Vương với quỷ y chia nhau ngồi hai bên, trên cổ tay Mạnh Thê Thê có buộc một sợi dây đỏ, đầu dây còn lại ở trong tay của quỷ y.
Diêm Vương cho một ánh mắt, Hắc Vô Thường liền hiểu ý, cất giọng hô với bên ngoài rằng: “Bắt đầu!”
Cửa chậm rãi mở ra, Thiện Ác đồng tử rụt rè thò cái đầu nhỏ ra, nó bộ dạng phấn điêu ngọc trác, đáng yêu mười phần. Hôm nay còn cố ý mặc một bộ trường bào kết hợp màu hồng và màu trắng, bộ dạng cố ý hóa trang cho giống người lớn, lại lộ ra vẻ non nớt như vậy, Mạnh Thê Thê nhìn, cảm thấy rất là cảnh đẹp ý vui.
Thiện Ác đồng tử đi vào trong phòng, từ sau lưng đưa ra một cành Bỉ Ngạn Hoa: “Tỷ tỷ, hoa tươi tặng mỹ nhân.”
Mạnh Thê Thê bị hắn chọc cho phì cười một tiếng: “Học từ ai đó, ông cụ non.”
“Thành Hoàng công công ạ.” Thiện Ác đồng tử đáp với giọng ngây thơ non nớt.
Mạnh Thê Thê híp mắt lại, nhìn không ra mánh khóe của tiểu lão đầu này cũng thật nhiều.
Cuối cùng Thiện Ác đồng tử được Mạnh Thê Thê tiễn ra khỏi điện Liêu Dương, tay còn ôm theo một hộp bánh ngọt.
“Sao rồi?” Thịnh Gia Ngạn hỏi quỷ y.
Quỷ y lắc đầu: “Mặc dù nhịp tim không có biến hóa gì kịch liệt, nhưng nàng có vẻ rất thích kiểu này.”
Diêm Vương thu ánh mắt về, không nói gì nhiều.
Hắc Vô Thường cất giọng: “Người tiếp theo!”
Hung, Thần, Ác, Sát, Suy ngũ đại ôn thần từ ngoài điện bay vào theo thứ tự, còn không đợi Mạnh Thê Thê lên tiếng, Hung Thần với Ôn Thần đã lấy ra hai thanh khảm đao, Ác Thần với Sát Thần thì chia nhau ra túm lấy đầu Suy Thần đè xuống, Suy Thần nằm cứng đờ trên mặt đất. Hung Thần với Ôn Thân giơ khảm đao lên, chỉ nghe tiếng lưỡi đao xé gió vù vù vang lên, chẳng bao lâu, Suy Thần đã bị bọn họ cắt thành bảy tám mảnh..
Quỷ y: ……
[Sao ta cứ cảm thấy adrenalin* của Mạnh bà tăng vọt nhỉ, đây hình như không phải tim đập thình thịch, mà giống nổi giận hơn nha.]
adrenalin: Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm
Quả nhiên, Mạnh Thê Thê khua tay cầm một cái chén trà trên bàn đáp tới: “Cái ta cần chính là tim đập thình thịch, không phải là hồn vía lên mây! Các ngươi đang trình diễn Final Destination* đấy phỏng? Ra ngoài!”
Final Destination: Tên một sê ri phim kinh dị. Dịch giả sợ ma chưa xem bao giờ. Nghe đâu trong đó cũng có cảnh nhân vật trong phim bị chặt thành nhiều khúc đó. Ai tò mò có thể lên google.
Năm ôn thần nhao nhao biểu thị mình còn có thể giày vò thêm một chút nữa, nhưng mà chẳng đợi bọn họ phản kháng, Hắc Vô Thường dưới ánh mắt ra hiệu của Diêm Vương đã quăng hết cả bọn ra ngoài. Suy Thần bị cắt cho tơi tả còn chưa kịp lắp ráp mình lại, Hắc Vô Thường đã tiện tay vo thành một cục ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Thí sinh tiếp theo là Huyết Hà tướng quân, chỉ thấy hắn đẩy cửa cái rầm bước vào, hào khí vạn phần khuân mười cái vại rượu đến.
Mạnh Thê Thê nghi hoặc: Đây là cái gì?
Huyết Hà tướng quân vội vàng lấy lòng: “Tỷ tỷ, trong mấy cái vại này tất cả đều đổ đầy canh Mạnh bà! Ta nghĩ ta phải uống hết mười vại, mới có thể thể hiện hết tình cảm ái mộ của ta dành cho tỷ tỷ."
Canh Mạnh bà này đối với minh lại bình thường mặc dù chẳng có tác dụng gì, nhưng uống nhiều quá cũng có ít tác dụng phụ trong thời gian ngắn. Huyết Hà tướng quân là người một nhà của Mạnh Thê Thê, nàng tất nhiên không thể nhìn Huyết Hà tướng quân bị xấu mặt. Nhưng nàng vừa định mở miệng ngăn cản, Thịnh Gia Ngạn đã nhẹ nhàng vỗ tay: “Huyết Hà tướng quân không hổ là người quyết đoán nhất Địa Phủ!”
Mạnh Thê Thê thấy tim mình nhói một cái, nàng vịn lấy mép giường, đầu ngón tay run run nhìn Nhật Du Thần: “Mi… mi nói cái gì?”
“Nghe nói thuốc này cả thảy có hai bát, hai người uống hết xong có thể trao đổi linh hồn. Tỷ tỷ, đây vốn là thuốc để hai huynh đệ Ngưu Đầu Mã Diện dùng để gia tăng tình thú… Lúc ấy ta không còn lựa chọn nào khác, tình hình khẩn cấp mới bưng tới… Mà… mà nào biết bệ hạ lại muốn đích thân nhìn tỷ uống đâu.”
Vốn Ngưu Đầu Mã Diện là hai huynh đệ, hai người nảy sinh tình cảm với nhau, còn che giấu không ít đạo cụ… Chuyện trao đổi linh hồn để abc xyz sao, mệt bọn hắn cũng nghĩ ra được! Mạnh Thê Thê rùng mình một cái, thiếu chút nữa cứng rắn bóp nát ván giường.
Nàng cố nén nỗi xúc động muốn đứng lên bóp chết Nhật Du Thần: “Nồng Tình Mật Ý Đan của Nguyệt lão có hai viên, ngay cả cái thứ quỷ quái không biết tên này cũng có đôi có cặp sao? Đừng nhiều lời, bát thuốc còn lại đâu?”
Nhật Du Thần thoáng gật đầu: “Tỷ tỷ yên tâm, lúc trước khi ta đoạt dược từ chỗ Ngưu Đầu Mã Diện đã dặn bọn họ đổ bỏ chén còn lại đi. Chỉ cần ngày mai bảo Ngưu Đầu Mã Diện làm một chén như cũ mang đến, tỷ tỷ uống chén kia, còn chén còn lại mang đổ đi thì tuyệt đối thần không biết quỷ không hay, không ai biết được!”
Mạnh Thê Thê thấy hắn nói chắc như đinh đóng cột thì nhẹ nhàng thở ra. Sau đó ánh mắt sắc bén quét qua: “Ngưu Đầu Mã Diện tốt xấu gì cũng là xã hội đen Địa Phủ, tự xưng hắc bạch đều ăn mà lại tự làm loạn với nhau! Lại còn phát minh ra thứ đồ chơi không biết liêm sỉ như vậy! Chờ chuyện này qua đi, bản cô nương lại tới tính sổ với bọn hắn! Hừ!"
…….
Bên chỗ Ngưu Đầu Mã Diện kia, nghe được tin Nhật Du Thần truyền tới thì ngay lập tức đổ phần thuốc còn lại xuống chân tường.
Mã Diện gục đầu tỏ vẻ đáng tiếc: “Thứ tốt như vậy mà đổ đi mất, thật lãng phí, tốn không biết bao nhiêu minh tệ của ta rồi.”
Ngưu Đầu thâm tình chậm rãi cầm móng ngựa của Mã Diện lên: “Phu nhân, để em chịu ủy khất rồi. Bị bức bách dưới dâm uy của Mạnh bà, chúng ta không thể hưởng thụ chút thú vui khuê phòng ngắn ngủi… Là vi phu vô dụng.”
Mã Diện ôm lấy eo của Ngưu Đầu siết chặt: “Không, Ngưu Nhi, chuyện này không trách được anh. Với cả, thuốc cứ đổ xuống đây như này không có vấn đề gì sao?”
Ngưu Đầu ôm lấy eo Mã Diện chậm rãi lướt qua lướt lại, giọng điệu cưng chiều hòa tan vào trong gió đen Địa Phủ: “Không có vấn đề gì, còn có thể có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ còn có người quỳ xuống đất để liếm à? Không cần phải lo đâu. Nương tử, gần đây bàn tay em hơi khô ráp rồi, ngày mai chúng ta lại đi đánh cho em cái móng ngựa mới nhé.”
Mã Diện đẩy hắn một cái: “Ghét quá à!” Sau đó phát ra tiếng cười e thẹn.
Sau khi bọn hắn đi rồi, trong bóng tối chỗ góc tường chợt có một cái bóng lướt qua rất nhanh.
…….
Thịnh Gia Ngạn quả nhiên nói là làm, ngày hôm sau vẫn tới canh chừng Mạnh Thê Thê uống thuốc. Cũng may Mạnh Thê Thê đã chuẩn bị trước rồi, nói ra lời kịch đã tập luyện từ trước cùng với Thổ Địa công công.
“Bệ hạ, cho nên đề nghị vừa rồi của ta ngài có đồng ý không?”
Thịnh Gia Ngạn nhìn nàng: “Cô nói là cô mắc phải một loại bênh không biết tên, cần tất cả minh lại của địa phủ tới trước mặt cô đi một vòng, ai có thể khiến cô tim đập thình thịch thì người đó chính là người có thể trị bệnh của cô sao?”
Mạnh Thê Thê khẽ gật đầu, đầy vẻ đa mưu túc trí: “Đúng là như vậy đó bệ hạ.”
Thịnh Gia Ngạn lâm vào trầm mặc, Mạnh Thê Thê đứng chờ ở một bên vô cùng lo lắng.
Hắn sẽ không không đồng ý đó chứ?
Cuối cùng Thịnh Gia Ngạn khẽ gật đầu, quay đầu dặn dò Hắc Vô Thường: “Truyền lệnh xuống, bảo tất cả mọi người xếp hàng chờ bên ngoài điện Liêu Dương, ai có thể chiếm được sự yêu thích của Mạnh bà, bản vương sẽ có thưởng!”
Mạnh Thê Thê nhìn Hắc Vô Thường tay chân bước đều mặt không biểu tình đi ra ngoài, hỏi Thịnh Gia Ngạn với vẻ thăm dò: “Bệ hạ, hay là cứ dùng phủ Mạnh bà của ta đi, ngài sự vụ bận rộn, sao có thể chiếm dụng điện Liêu Dương của ngài chứ?”
Trên khuôn mặt băng sơn ngàn năm của Thịnh Gia Ngạn hiếm khi xuất hiện một tia nắng, hắn mỉm cười: “Sao có thể nói là chiếm dụng được? Cô thân là thuộc hạ đắc lực nhất của bổn vương, chuyện quan trọng như vậy, bản vương sao có thể không có mặt được chứ?”
Hắc Vô Thường bên kia đã truyền lời ra ngoài, bắt đầu một truyền mười, mười truyền trăm giữa đám quỷ sai, minh lại, chẳng bao lâu sau, tất cả mọi người đều biết việc này: "Thì ra Diêm Vương vì để giúp Mạnh bà tìm ra người khiến nàng tim đập thình thịch, cho nên còn nói sẽ thưởng rất hậu."... Không lâu sau, chẳng biết truyền đến tai đồng chí quỷ nào đã bị tổ lái, thành ra tất cả mọi người bắt đầu truyền tai nhau thế này: “Ngươi biết không, bệ hạ nói ai có thể khiến Mạnh bà vui vẻ, năm nay phần thưởng cá nhân quỷ xuất sắc nhất sẽ thuộc về người đó!”
Cả đám minh lại đều kích động xoa tay chà chân, ngoài điện Liêu Dương đã bị vậy chặt như nêm cối, phóng tầm mắt nhìn ra xa vẫn chỉ thấy một mảnh đen kịt.
Đội ngũ quỷ sai bận trước bận sau duy trì trật tự, Bạch Vô Thường chen giữa đống quỷ hồn nhốn nháo gào khản cả cổ: “Tên nào ở đằng kia, tắt quỷ hỏa của ngươi đi! Cay mắt quá!”
Mạnh Thê Thê xách đao uy phong ngồi sau tấm bình phong của điện Liêu Dương, Diêm Vương với quỷ y chia nhau ngồi hai bên, trên cổ tay Mạnh Thê Thê có buộc một sợi dây đỏ, đầu dây còn lại ở trong tay của quỷ y.
Diêm Vương cho một ánh mắt, Hắc Vô Thường liền hiểu ý, cất giọng hô với bên ngoài rằng: “Bắt đầu!”
Cửa chậm rãi mở ra, Thiện Ác đồng tử rụt rè thò cái đầu nhỏ ra, nó bộ dạng phấn điêu ngọc trác, đáng yêu mười phần. Hôm nay còn cố ý mặc một bộ trường bào kết hợp màu hồng và màu trắng, bộ dạng cố ý hóa trang cho giống người lớn, lại lộ ra vẻ non nớt như vậy, Mạnh Thê Thê nhìn, cảm thấy rất là cảnh đẹp ý vui.
Thiện Ác đồng tử đi vào trong phòng, từ sau lưng đưa ra một cành Bỉ Ngạn Hoa: “Tỷ tỷ, hoa tươi tặng mỹ nhân.”
Mạnh Thê Thê bị hắn chọc cho phì cười một tiếng: “Học từ ai đó, ông cụ non.”
“Thành Hoàng công công ạ.” Thiện Ác đồng tử đáp với giọng ngây thơ non nớt.
Mạnh Thê Thê híp mắt lại, nhìn không ra mánh khóe của tiểu lão đầu này cũng thật nhiều.
Cuối cùng Thiện Ác đồng tử được Mạnh Thê Thê tiễn ra khỏi điện Liêu Dương, tay còn ôm theo một hộp bánh ngọt.
“Sao rồi?” Thịnh Gia Ngạn hỏi quỷ y.
Quỷ y lắc đầu: “Mặc dù nhịp tim không có biến hóa gì kịch liệt, nhưng nàng có vẻ rất thích kiểu này.”
Diêm Vương thu ánh mắt về, không nói gì nhiều.
Hắc Vô Thường cất giọng: “Người tiếp theo!”
Hung, Thần, Ác, Sát, Suy ngũ đại ôn thần từ ngoài điện bay vào theo thứ tự, còn không đợi Mạnh Thê Thê lên tiếng, Hung Thần với Ôn Thần đã lấy ra hai thanh khảm đao, Ác Thần với Sát Thần thì chia nhau ra túm lấy đầu Suy Thần đè xuống, Suy Thần nằm cứng đờ trên mặt đất. Hung Thần với Ôn Thân giơ khảm đao lên, chỉ nghe tiếng lưỡi đao xé gió vù vù vang lên, chẳng bao lâu, Suy Thần đã bị bọn họ cắt thành bảy tám mảnh..
Quỷ y: ……
[Sao ta cứ cảm thấy adrenalin* của Mạnh bà tăng vọt nhỉ, đây hình như không phải tim đập thình thịch, mà giống nổi giận hơn nha.]
adrenalin: Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm
Quả nhiên, Mạnh Thê Thê khua tay cầm một cái chén trà trên bàn đáp tới: “Cái ta cần chính là tim đập thình thịch, không phải là hồn vía lên mây! Các ngươi đang trình diễn Final Destination* đấy phỏng? Ra ngoài!”
Final Destination: Tên một sê ri phim kinh dị. Dịch giả sợ ma chưa xem bao giờ. Nghe đâu trong đó cũng có cảnh nhân vật trong phim bị chặt thành nhiều khúc đó. Ai tò mò có thể lên google.
Năm ôn thần nhao nhao biểu thị mình còn có thể giày vò thêm một chút nữa, nhưng mà chẳng đợi bọn họ phản kháng, Hắc Vô Thường dưới ánh mắt ra hiệu của Diêm Vương đã quăng hết cả bọn ra ngoài. Suy Thần bị cắt cho tơi tả còn chưa kịp lắp ráp mình lại, Hắc Vô Thường đã tiện tay vo thành một cục ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Thí sinh tiếp theo là Huyết Hà tướng quân, chỉ thấy hắn đẩy cửa cái rầm bước vào, hào khí vạn phần khuân mười cái vại rượu đến.
Mạnh Thê Thê nghi hoặc: Đây là cái gì?
Huyết Hà tướng quân vội vàng lấy lòng: “Tỷ tỷ, trong mấy cái vại này tất cả đều đổ đầy canh Mạnh bà! Ta nghĩ ta phải uống hết mười vại, mới có thể thể hiện hết tình cảm ái mộ của ta dành cho tỷ tỷ."
Canh Mạnh bà này đối với minh lại bình thường mặc dù chẳng có tác dụng gì, nhưng uống nhiều quá cũng có ít tác dụng phụ trong thời gian ngắn. Huyết Hà tướng quân là người một nhà của Mạnh Thê Thê, nàng tất nhiên không thể nhìn Huyết Hà tướng quân bị xấu mặt. Nhưng nàng vừa định mở miệng ngăn cản, Thịnh Gia Ngạn đã nhẹ nhàng vỗ tay: “Huyết Hà tướng quân không hổ là người quyết đoán nhất Địa Phủ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook