Mạng Xem Mặt Vũ Trụ
Chương 7: Gặp gỡ số 1 (5)

Tôi sửng sốt, có ý gì? Ra giá, ra giá cái gì?

Trừng mắt tỉ mỉ nhìn số 1, rõ ràng là một đại soái ca da trắng tóc vàng mắt xanh, quần tây, áo sơ mi hàng hiệu, ngay cả thắt lưng cũng ngay ngắn chỉnh tề. Nếu không có sự việc vừa rồi, căn bản không thể nhận ra anh ta là người ngoài hành tinh.

Lúc này anh ta không thèm che giấu sự coi rẻ cùng khinh thường: "Cô kiềm chế bản thân rất tốt, là người thứ tư tôi phải tiêu tiền. Tôi không có ý định gặp đối tượng xem mặt nào đến lần thứ hai, bởi vì phụ nữ trái đất rất dễ dãi, lại không cần chịu trách nhiệm. Nếu cô không đồng ý, vậy ra giá đi, cần bao nhiêu mới bằng lòng?"

Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn số 1, nhất thời chưa thể phản ứng lại.

Số 1 thấy tôi như thế, còn tưởng rằng tôi không tin. Mở ngăn đựng đồ lấy một quyển sổ ra, hẳn là chi phiếu cá nhân, kiểu người lương tháng nào tiêu hết tháng ấy như tôi, tất nhiên là không bao giờ dùng đến.

Số 1 đặt chi phiếu lên đùi, nghiêng người tựa vào ghế, đôi môi đầy đặn nhếch lên ý cười khinh miệt: "Nói đi, muốn bao nhiêu? Một ngàn, hai ngàn? Trông cô cũng xinh đẹp, năm ngàn đủ chưa? Quên đi, nể mặt cô là người dè dặt nhất tôi từng gặp, mười ngàn! Mười ngàn một lần, còn được hưởng thụ sung sướng, ở đâu ra chuyện tốt như vậy!"

Rất sỉ nhục người ta, coi tôi trở thành cái gì? Nếu không phải số 1 quá đẹp trai, tôi thật muốn xông lên cho anh ta một đấm.

Anh ta thấy tôi giận dữ, tiếp tục khinh khỉnh mỉm cười: "Phụ nữ trái đất đều có giá, chẳng qua chưa nói đúng giá mà thôi. Năm mươi ngàn!"

Thấy lửa giận trong mắt tôi càng lúc càng cao, anh ta từ từ nói: "Một trăm ngàn! Chi phiếu này có thể đổi trực tiếp tiền mặt, ngày mai ngân hàng mở cửa là cô có thể đi lĩnh tiền."

CMN, thật đúng là giết người! Ra giá một trăm: Đừng có sỉ nhục tôi! Năm trăm: Tôi không phải là người như vậy! Một ngàn: Đêm nay em là của anh~; Năm ngàn: Anh muốn làm mấy lần? Mười ngàn: Anh muốn em làm gì cũng được.

Hiện tại đã là một trăm ngàn, anh chàng người ngoài hành tinh này, thu nhập mỗi năm hẳn phải có năm, mười triệu nhân dân tệ, dù trả một ngàn hay một trăm ngàn cũng chẳng đáng gì. Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi, mà đồ chơi thì luôn có giá.

Tôi nhịn một hơi, cố gắng mỉm cười: "Sao anh lại muốn phụ nữ trái đất?"

"Bởi vì phụ nữ trái đất rất ấm áp, tôi thích vuốt ve tìm tòi nghiên cứu họ. Cũng thích tiếng rên rỉ si mê của họ." Số 1 thấy tôi dịu xuống, nghĩ sức mạnh đồng tiền đã làm tôi lung lay, vì thế càng không kiêng nể gì nói năng lỗ mãng. Hoặc là nói, anh ta rất thành thật, thành thật đến mức khiến tôi muốn tặng cho một đấm, dù rằng tôi không có khuynh hướng bạo lực, nhưng giờ này khắc này, tôi rất muốn đấm anh ta.

"Vậy sao anh lại tham gia web xem mặt? Đó là nơi xem mặt, không phải để tìm "Gà"!" Tôi nỗ lực giữ bình tĩnh, dù lúc này đã vô cùng tức giận.

"Phần lớn các nước trên trái đất đều coi giao dịch tiền bạc trong vấn đề tình dục là trái pháp luật, mà tôi thì không muốn gặp cảnh sát chút nào. Với lại phụ nữ hành nghề bán hoa rất nhiều bệnh, tôi không thích những cơ thể có mùi khác thường hoặc không sạch sẽ. Cũng không muốn đi chữa bệnh, một lần là đủ rồi." Số 1 trả lời thành thật, tỏ ra vô cùng đúng lý hợp tình, xem ra, sống trên trái đất quả thật vất vả cho anh ta: "Vừa rồi cô cũng cảm giác được, tôi không phải con người, nếu dọa chết những cô gái không nắm rõ chi tiết, tôi sẽ bị tòa án vũ trụ khởi tố. Dù sao để tránh những phiền toái không cần thiết, lên web xem mặt vũ trụ vẫn an toàn hơn."

"Xin lỗi, tôi từ chối!" Tôi không muốn dây dưa thêm giây phút nào nữa, bao nhiêu tò mò cùng kiên nhẫn đều bị anh chàng người ngoài hành tinh này làm cho mất hết. Cò kè mặc cả như ở chợ để mua một đêm của tôi? Vì thế xanh mặt, quay lưng đi mở cửa xe.

Cái cửa đáng ghét này mở kiểu gì? Nhờ ánh đèn mờ ảo trong xe, tôi cúi đầu sờ soạng tìm tay cầm, sau đó nâng cửa lên.

Đang chuẩn bị đi, hai cánh tay của số 1 liền vươn ra từ phía sau ôm chặt eo tôi, kéo tôi vào trong.

"Anh muốn làm gì?" Tôi quay đầu trợn mắt nhìn, số 1 vẫn ngồi sau tay lái, hai cánh tay mềm dẻo như plastic ôm lấy tôi, một đoạn cánh tay trắng nõn dài chừng nửa thước lộ ra khỏi ống tay áo, đang từ từ rút ngắn để kéo tôi lại gần.

"Ầm" một tiếng, không biết cửa xe bị thứ gì đóng lại, âm thanh quá lớn cộng với không khí lưu động khiến tôi sợ tới mức run lên. Tôi thấy ống quần của số 1 hơi hơi chuyển động, rất nhanh trở về bình thường... Chẳng lẽ, vừa rồi anh ta dùng "Chân" đóng cửa?

"Anh muốn... Muốn làm gì?" Tôi sợ tới mức mặt mày trắng bệch. Trong đầu đều là những cái chết cực kỳ bi thảm, cực kì biến thái.

"Tôi sẽ không làm cô bị thương, chủng tộc của tôi cũng không thích bạo lực, hơn nữa tôi không muốn bị lưu đày đến lỗ đen." Buông tôi ra, hai tay anh ta rốt cuộc trở lại độ dài bình thường, đặt một tay lên chi phiếu: "Nếu vẫn chưa vừa lòng, tôi có thể tăng giá... Năm trăm ngàn!"

Tình huống vừa rồi đã chứng minh tôi không có cơ hội chạy trốn, tôi chỉ có thể bất lực nhìn khuôn mặt tuấn tú của số 1.

"Năm trăm ngàn, quý cô. Người bình thường tích góp cả năm cũng chưa chắc có nhiều tiền như vậy, cô chỉ cần nửa đêm liền dễ dàng có được, chẳng lẽ vẫn không đủ?" Số 1 nhướn mày, đưa tay về phía tôi, một ngón tay khiêu khích vuốt ve môi của tôi, đồng thời dùng giọng nói quyến rũ mê hoặc: "Nếu đồng ý thì làm ngay đây cũng được, hoặc là đi khách sạn, bốn sao năm sao tùy cô chọn. Xong việc tôi đi, sáng mai cô có thể lấy tiền, sống cuộc sống thoải mái, còn có thể tiếp tục xem mặt, sẽ không ai biết hết."

Người này, không, tên ma quỷ này, từ đầu tới cuối chỉ coi đây là một cuộc giao dịch thể xác, căn bản không để ý đến tình cảm.

Ngón tay mềm mại như không có xương rời khỏi môi tôi, thấy tôi vẫn chưa đồng ý, số 1 cười lắc đầu: "Thật lợi hại, năm trăm ngàn vẫn chưa đủ, là người khác thì một trăm ngàn đã sớm gật đầu rồi... Cô thắng, báo giá đi! Nhưng đừng cao quá, quá nhiều tiền với một người bình thường không phải chuyện tốt đẹp gì. Năm trăm ngàn đủ để cô mua những thứ xa xỉ trong mộng, cũng đủ để cô du lịch thế giới một vòng! Tin tưởng tôi, quá nhiều tiền sẽ khiến người khác nhòm ngó, ngược lại không hạnh phúc gì."

Đang quan tâm tôi sao? Máu nóng đổ thẳng từ tim lên não, làm mặt tôi nóng bừng.

"Được, tôi đồng ý!" Tôi thở phì phò, cắn răng oán hận nói. Đúng vậy, làm người thì đôi khi phải độc ác với bản thân một chút!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương