Mạng Xem Mặt Vũ Trụ
Chương 49: Bắt đầu với số 5 (8)

Ước chừng bị tôi nói trúng, tắc kè hoa nở ra từ trứng. Nó nổi giận quát: "Im miệng, đồ đàn bà đáng ghét, ai bảo mày dùng máu cứu nó, đáng chết lắm!"

Tôi lại hét thảm một tiếng, tên tắc kè hoa này thật đúng là biến thái, đột nhiên biến đuôi rắn thành mũi nhọn, liên tục đâm sâu vào người tôi.

Máu không ngừng chảy ra, uốn lượn thành dòng theo thân thể xấu xí của nó rồi thấm xuống đất.

Tôi đã không còn sức lực để kêu, miệng hơi hé, yếu ớt phát ra tiếng rên rỉ. Ý nghĩ duy nhất vào lúc này chính là, máu hãy mau chảy cạn đi, như vậy tôi sẽ được chết. Tuy số 5 cũng đau đớn, nhưng trên người anh không có vết thương, không có một giọt máu nào, chứng minh anh chỉ phải cảm nhận nỗi đau của tôi, chứ thân thể không có tổn thương thật sự. Chỉ cần tôi chết, áp lực vô hình trói buộc anh sẽ biến mất.

Nhưng tắc kè hoa không cho tôi như nguyện, tuy nó tra tấn làm tôi thống khổ, nhưng không thể khiến tôi lập tức tử vong.

Số 5 biết rõ tôi là nhược điểm trí mạng, tại sao thời gian qua không trở lại giết tôi? Anh đã quên tôi, đã không còn tình cảm với tôi, tại sao không trở lại giết tôi?

Tôi nở nụ cười, cảm thấy thật vui vẻ. Đau đớn thấu xương vào lúc này cũng không thể khiến tôi ngừng tự hào rằng, ưu điểm duy nhất của mình chính là có mắt nhìn người. Số 5 rất rất tốt, tôi đã không nhìn lầm anh.

Vô lực cúi đầu xuống, tôi bắt đầu lảm nhảm: "Người Trung Quốc thích ăn trứng, có cả trăm cách chế biến trứng, trứng rán, trứng luộc hoặc là trứng kho tàu. Trứng lộn cũng được, nhưng nghĩ đến cảnh mày bị nấu chín, cuộn tròn người trong quả trứng, chắc cơm tối hôm kia tao cũng phải ọe ra..."

"Xem mày còn già mồm được nữa không." Tắc kè hoa tức giận đến xanh cả mặt, một tay biến thành cái tước vỏ khoai tây khổng lồ. Nó khoa trương nhe răng cười: "Bây giờ tao sẽ chầm chậm lột da mày."

Chính lúc nó áp sát cái tước vỏ vào mặt tôi, số 4 vọt tới, hất văng cả tôi và tắc kè hoa ra ngoài. Tắc kè hoa bay vào một ngôi nhà, làm cả ngôi nhà đổ sụp. Còn tôi rơi xuống nóc một chiếc ô tô hỏng rồi lăn xuống đất.

Số 4 bị thương không nhẹ, mặt trời chói chang khiến năng lực tự liền vết thương của anh gặp trở ngại, anh nằm trên mặt đất không nhúc nhích, có lẽ hành động lần này đã vét hết sức lực toàn thân.

"Chúng mày chết hết đi!" Tắc kè hoa giãy dụa đứng lên từ đống đổ nát. Nó bị một thanh gỗ cắm vào người, nhưng hiển nhiên không ảnh hưởng gì lắm.

Tôi nằm trên mặt đất, thấy một miếng thủy tinh vỡ từ cửa sổ ô tô, vì thế cố nhúc nhích bàn tay đầy máu, rốt cục cầm lấy. Quay đầu nhìn số 5, anh quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, tuy không có vết thương thật sự, nhưng đau đớn khiến anh cần thời gian hồi phục.

Tắc kè hoa nhổ thanh gỗ ra, khàn khàn rít gào: "Chúng mày làm tao mất kiên nhẫn rồi đấy, bây giờ tao sẽ cắt chân tay chúng mày, lột sống da chúng mày..."

Nó nhất định sẽ làm như vậy, nó chính là tên biến thái không còn thuốc chữa.

Tôi nhìn số 5 ở xa xa đang cố gắng đứng dậy, anh nhìn lại tôi bằng ánh mắt sốt ruột và đau lòng, trông anh thật quá đẹp trai.

Hạ quyết tâm, dùng chút sức lực ít ỏi còn lại giơ cao miếng thủy tinh, nhắm ngay ngực mình, tôi không chút do dự đâm xuống.

"Phập!" Thì ra tiếng trái tim bị đâm vỡ là thế này. Cảm đau đớn rất rõ ràng, thân thể càng lúc càng vô lực.

"Không!!!" Số 5 thương tâm hô lên.

Thật êm tai, êm tai hơn giọng nói của tắc kè hoa không biết bao nhiêu lần, bây giờ tôi mới nhận ra, giọng nói của anh còn khiến tôi rung động hơn cả giọng nói êm tai nhất của số 3.

Tôi mỉm cười nghiêng mặt nhìn số 5, phải chăng lúc này nên nói một câu "Em yêu anh" để tăng thêm hiệu quả thảm thương? Hoặc là nghiến răng nghiến lợi nói câu "Giết nó", tỏ vẻ linh hồn của tôi bất khuất không sờn? Nhưng cuối cùng tôi không nói gì hết, không cần phải nói gì hết, tôi nên chết mau lên, như vậy cả tôi và số 5 đều sẽ được giải thoát.

Trái tim đập chậm dần, tầm mắt bắt đầu mông lung. Nhưng tôi vẫn mỉm cười, có thể gặp được người tôi yêu và người yêu tôi, thế là đủ, cuộc đời này tôi đã không sống uổng phí.

Cuối cùng trái tim mỏi mệt không muốn đập, thế giới màu đen thay thế cho khuôn mặt tuấn tú mà đau khổ của số 5.

Tôi chết rồi sao? Đúng vậy, tôi đã chết, nhưng vì sao tầm mắt càng lúc càng rõ ràng?

Tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn chính mình máu chảy đầm đìa, hai mắt mở to nhưng không có một tia ánh sáng đang nằm trên bàn giải phẫu, bị số 1 nhanh chóng xé bỏ quần áo.

Số 4 đứng bên cạnh, cầm một thứ đồ màu bạc điêu khắc hoa văn và chữ viết màu đen, có khả năng là pháp khí cổ xưa gì đó. Anh cầm pháp khí, miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ kỳ quái mà trang trọng tôi nghe không hiểu.

Tôi có chút chết lặng nhìn thân thể hiện giờ, nó mờ ảo như mây khói khiến chính tôi cũng không nhìn rõ, như vậy người đang nằm trên bàn giải phẫu chỉ là một cái xác không hồn. Tôi mở miệng muốn nói, nhưng không thể phát ra âm thanh gì.

Số 3 cởi bỏ áo ngụy trang, hiện nguyên hình là một con gián khổng lồ đen thùi, nhưng hiện giờ tôi không còn cảm giác gì nữa, phảng phất hết thảy trước mắt đều là mộng.

Số 1 rất nhanh đã cởi hết quần áo của 'Tôi', 'Tôi' cứ như vậy lõa thể đối mặt với ba đại soái ca ngoài hành tinh. Máu trên ngực đã khô lại, lộ ra vết thương thấu tim nhìn mà rợn người.

Bởi vì tôi đã chết, nên hiện tại mặt mũi cũng không còn ý nghĩa gì. Thật ra nhìn thân thể đầy vết thương như vậy, chắc hẳn một người đàn ông bình thường sẽ không cảm thấy hứng thú.

Số 3 bò lên bàn mổ, nếu tôi còn sống mà nhìn thấy một con gián bò trên người mình, nhất định hét rầm lên.

Lúc này số 1 cũng lộ nguyên hình, anh ta thế nhưng là một con bạch tuộc, từ phần eo trở xuống đều là xúc tua mềm mại, ước chừng có bảy tám cái. Anh ta dùng tay và xúc tua cầm gần hết những dụng cụ phẫu thuật, hỏi rất nhanh: "Cần cái gì?"

"Dao mổ, băng gạc." Số 3 trả lời.

Số 1 lập tức đưa ra. Số 3 nói cái gì, số 1 liền đưa cái đó.

Số 3 dùng dụng cụ đặc chế đặt trên ngực tôi, miệng vết thương liền nhanh chóng dính lại. Anh ta nhảy xuống bàn mổ: "Mau hoàn hồn cho cô ấy."

Số 4 lẩm nhẩm chú ngữ, phảng phất cả căn phòng đều dao động theo. Anh vung pháp khí trên người 'Tôi', mà số 1 và số 3 đứng ở góc phòng khẩn trương nhìn 'Tôi', tuy rất khó nhìn ra biểu cảm của số 3, nhưng tôi biết anh ta cũng đang hồi hộp.

Số 4 hét to câu chú ngữ cuối cùng, toàn bộ kính thủy tinh trong phòng nứt vỡ, pháp khí đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, khiến tôi không nhìn được vật gì... Đau đớn lại quay về, tôi rên rỉ.

Chậm đã... Tôi – rên - rỉ? Miệng tôi có thể phát ra âm thanh?

Dùng sức mở mí mắt nặng nề, thấy được trần nhà trắng xóa. Quay đầu, thấy dịch truyền đang tích táp nhỏ giọt.

Tôi lúc này vừa muốn khóc vừa muốn cười, sinh mệnh thật sự rất tốt đẹp, chỉ có người tìm được đường sống trong chỗ chết mới hiểu được điều đó. Trên thế giới hết thảy đều vô nghĩa, chỉ có sinh mệnh mới là quý giá nhất.

Tuy thương nặng, nhưng tôi hồi phục rất nhanh. Nằm trong bệnh viện của số 3, số 3 không để ý đến lệnh cấm vũ trụ, dùng một số kỹ thuật không có ở trái đất làm vết thương của tôi khép lại nhỏ nhất có thể, đùi được nối lại như chưa từng gãy, làn da còn đẹp hơn lúc ban đầu.

Sau này toà án vũ trụ đến điều tra, tất cả người ngoài hành tinh ở đây đều thề thốt phủ nhận, cùng nhau biết luật mà phạm luật.

Vốn toà án vũ trụ muốn dùng máy phát hiện nói dối, nhưng số 3 có uy tín lớn trong cộng đồng người ngoài hành tinh ở đây, còn số 2 đang sống với bốn vợ ở Arab, có lẽ chưa hết một năm động tình, vẫn còn yêu tôi, dệt câu chuyện của tôi thành một tình yêu đẹp đẽ lạ thường, làm rất nhiều người cảm động, ào ào phản đối, nói rằng máy phát hiện nói dối sẽ ảnh hưởng tới y thuật của số 3.

Mà không ngờ số 1 là vương tộc của hành tinh khác, số 4 lại là tổ tiên mật đảng chiếm 80% ma cà rồng ở Địa cầu, bọn họ lấy thân phận cao quý bảo đảm danh dự cho số 3. Dưới tình huống bất đắc dĩ, toà án vũ trụ cũng chỉ có thể huỷ bỏ khởi tố. Tôi không khỏi cảm thán, quyền mưu chỗ nào cũng có, thẳng thắn thì khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.

Hai lỗ thủng trên nóc nhà của tôi bị nói thành sự cố công trường. Nhìn chiếc cần cẩu lớn vừa được chuyển đến gần đó, cùng với xi măng, thủy tinh văng khắp hiện trường, ai nấy đều tin là thật.

Mà tôi đương nhiên là nạn nhân của sự cố, tiền thuốc men được miễn hoàn toàn.

Sau khi tôi chết, số 5 phát điên đuổi giết tắc kè hoa, cả hai cùng mất tích. Bởi vì di động bị rơi khi đánh nhau, không liện hệ được với anh, chỉ biết trên thế giới có rất nhiều nơi xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, giống như có hai siêu nhân đánh nhau, khiến cục di dân trái đất phải theo sau giải quyết hậu quả. Không phải nói nổ khí than, chính là thiên thạch rơi xuống, có khi còn lấy cớ khủng bố tập kích để che giấu qua chuyện.

Bởi vì lo lắng đến độ nguy hiểm của tắc kè hoa, toà án vũ trụ và cục di dân trái đất cho phép số 5 giết chết nó, không cần bắt sống. Nói vậy, những ngày sau của tắc kè hoa sẽ không được yên lành rồi.

Số 5 không hi vọng có thể làm vợ chồng cách hai mươi mét với tôi đấy chứ? Huống chi anh đã thật sự quên tôi.

Đôi khi tôi có nghĩ đến chuyện sống cùng số 3, nhưng sau khi sống lại, nhìn thấy gián tôi vẫn kêu to gọi nhỏ. Xem ra chỉ khi chết tôi mới không thấy sợ hãi. Vị hôn thê của số 3 cũng ở trong bệnh viện, tuy cô ấy bị mù, nhưng lại rất xinh đẹp, người da vàng, dáng người cũng giống tôi. Nghe tất cả những người xung quanh nói số 3 đẹp, cô ấy mỉm cười hạnh phúc, lúc cười rộ lên trông cũng tựa như tôi.

Thực ra số 3 cũng yêu tôi, mỗi khi bôi thuốc thay băng, không biết muốn nhân cơ hội đụng chạm hay là muốn an ủi tôi, anh ta thường vuốt lên vết thương đã thay da non màu hồng nhạt, dịu dàng nói: "Giống hình trái xoan, rất đẹp."

Thôi quên đi, bị nhìn cả rồi, sờ một chút cũng không sao. Nhưng tôi vẫn có điểm giới hạn, chữa bệnh cần thì không nói làm gì, làm chuyện khác thì không được.

Hôm nay lại như vậy, không đợi số 3 mặc áo lại cho tôi, số 1 và số 4 bước vào.

Số 1 sáng mắt nhìn ngực tôi, tiến sát lại gần: "Đau không? Để tôi liếm giúp hai cái là ổn ngay."

"Đồ háo sắc, cút đi!" Số 4 và số 3 vừa mắng vừa lôi số 1 ra ngoài.

Số 1 giãy dụa: "Ai háo sắc, vết thương ở ngực cô ấy lành rồi, anh còn bôi thuốc hai lần một ngày."

Ngoài cửa truyền đến giọng nói tức giận của số 3: "Đó là tôi không muốn để lại sẹo."

Số 4 rốt cuộc mở miệng: "Thật ra hình trái xoan này rất đẹp, để lại trên ngực cô ấy cũng có nét độc đáo riêng. Sau này không cần bôi thuốc nữa, cô ấy còn phải lập gia đình."

Tôi ngồi trong phòng vội vàng mặc áo, xấu hổ quả thật muốn lao ra ngoài, cho mỗi người một đấm.

Di động chợt vang, là bà mối gọi tới.

Giọng nói thân thiết của bà mối truyền đến: "Rất xin lỗi, chúng tôi cảm thấy rất có lỗi về việc tắc kè hoa tấn công trang web rồi giả mạo tôi gọi điện thoại cho cô."

Tôi mỉm cười: "Không sao, tôi cũng nghĩ người thô tục như vậy sao có thể là cô được."

Bà mối cười, cười đến rất là vui vẻ, sau một lúc mới dịu dàng nói: "Cô đã xem mặt năm lần, hiện tại có thể lấy phần thưởng bí ẩn, hoặc là một trăm năm mươi ngàn nhân dân tệ tiền mặt."

Một trăm năm mươi ngàn? Phát tài, phát tài! Nhưng tôi vẫn rất hứng thú với phần thưởng bí ẩn, vì thế hỏi: "Phần thưởng bí ẩn là cái gì?"

"Nói ra sẽ mất bí ẩn." Bà mối càng khiến tôi tò mò.

Không biết là thứ gì đây? Trường sinh bất lão, du lịch ngoài hành tinh? Thôi quên đi, lấy tiền thì hơn.

Tôi trả lời khẳng định: "Tôi muốn một trăm năm mươi ngàn."

Bà mối đáp: "Xin hãy chờ năm phút đồng hồ, tôi sẽ tới ngay."

Bà mối tự đến đưa tiền cho tôi? Thật tốt quá, tôi vẫn luôn muốn gặp chủ nhân của giọng nói ngọt ngào này.

Lát sau, một người đàn ông cao lớn, râu ria xồm xàm bước tới, trong tay cầm một cái vali. Anh ta đặt vali lên giường bệnh, tôi mở ra nhìn, suýt chút nữa thì hôn mê. Những tệp nhân dân tệ trước mắt có phải là thật không vậy? Không ổn rồi, dù sao là tiền nhặt được, dù có là tiền giả nhét vào chăn đắp cũng rất có cảm giác thỏa mãn. Nhưng đây chắc chắn là tiền thật, đều là những tờ năm mươi tệ mới cứng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương