Hạ lão thái đã thèm khát căn nhà đó suốt bao năm, chỉ chờ đến lúc cần dùng đến.
Thế mà bây giờ, Hạ Dĩnh Oánh, con nha đầu chết tiệt này, lại dám đòi lại căn nhà, còn dọa đi tố cáo với đại đội trưởng nếu không được trả nhà!
Lúc này, Hạ lão thái thật sự hối hận không thể tả! Biết trước như vậy, tối qua bà ta nên trực tiếp bóp chết nha đầu này!
Hạ Dĩnh Oánh không bỏ sót ánh mắt thoáng hiện sát ý của bà ta, trong lòng không khỏi lạnh toát, cũng thay nguyên chủ cảm thấy chua xót và đau đớn.
Người ta thường nói, hổ dữ không ăn thịt con, dù nguyên chủ là con gái, nhưng chẳng phải vẫn mang dòng máu của nhà họ Hạ sao? Vậy mà Hạ lão thái lại căm ghét nàng đến thế, chỉ cần có gì không vừa ý là quát tháo, đánh mắng, như thể không phải đang hành hạ cháu gái ruột của mình, mà là kẻ thù.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, như chỉ chực bùng nổ.
Hai bên cứ thế trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhượng bộ.
Hạ Bảo Quốc nhìn chằm chằm vào Hạ Dĩnh Oánh với vẻ mặt lạnh lùng, không hiểu sao lại nổi lên cơn giận dữ, lao vào nàng với vẻ hung hãn: “Nhãi ranh! Muốn nhà à? Chờ ngươi chết đi, chúng ta có thể cho ngươi một cái quan tài!”
Vừa nói, hắn vừa xông tới Hạ Dĩnh Oánh, vung tay định đấm.
Hạ Dĩnh Oánh nhanh chóng né sang bên, mắt lóe lên sự cảnh giác.
Nàng nắm chặt tay và bất ngờ tung một cú đấm móc vào mặt Hạ Bảo Quốc.
Khi hắn còn chưa kịp hoàn hồn, nàng liền đá thẳng vào bụng hắn.
Hạ Bảo Quốc hét lên đau đớn, ngã xuống đất, ôm bụng rên rỉ không ngừng.
Hạ lão thái và Triệu Xuân Lệ hoảng hốt, vội vàng chạy tới đỡ người, hỏi han liên tục, khiến hiện trường trở nên hỗn loạn.
Hạ Dĩnh Oánh khinh thường liếc nhìn đám người đang nằm lăn lộn dưới đất.
Nàng định quay người rời khỏi chốn thị phi này, nhưng bất ngờ lại chạm phải ánh mắt đen láy, ấm áp như ngọc.
Đứng ở ngoài cửa sân là một thanh niên, cao ráo, tuấn tú, khí chất nho nhã.
Dù mặc bộ quần áo vá chằng vá đụp màu xám, nhưng vẫn không che giấu được vẻ quý phái tự nhiên trên người hắn.
Và chàng thanh niên tuấn tú, quý phái ấy, lúc này đang kinh ngạc nhìn Hạ Dĩnh Oánh, hiển nhiên bị màn ra tay bưu hãn vừa rồi của nàng làm cho sững sờ.
Hạ Dĩnh Oánh cũng nhìn hắn, không phải vì sợ hãi, mà là vì ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của hắn.
Trước khi đến đây, nàng cũng đã gặp qua không ít mỹ nam, miễn dịch với nhan sắc đã mạnh lắm rồi.
Nhưng nam nhân trước mắt này thật sự quá nổi bật, tu mi tuấn mục, làn da trắng như phát sáng, tựa như một bức tranh sống động, khiến trái tim nàng bất giác đập loạn.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, cho đến khi Diệp Thường Thụy ngượng ngùng quay mặt đi, mới kết thúc sự im lặng.
Không khí bỗng chốc trở nên có chút vi diệu.
Diệp Thường Thụy che miệng khẽ ho, giọng hơi lúng túng: “Ngươi… Ngươi không sao chứ?”
Hạ Dĩnh Oánh lấy lại tinh thần, cũng hắng giọng trả lời: “Không sao.”
Trước đây khi đọc truyện, mỗi lần gặp cảnh nữ chính bị mê hoặc bởi nam chính như thiên thần giáng thế, nàng đều cảm thấy phản cảm, khinh thường không thèm đếm xỉa, còn thường cùng những độc giả khác bàn tán, phê phán nữ chính là không có tiền đồ.
Hiện giờ đến phiên mình trải nghiệm, Hạ Dĩnh Oánh bỗng thấy mặt mình nóng bừng, rát như có ai tát.
Không thể trách được, vẻ đẹp của đối phương quá sức gây choáng ngợp, sát thương mạnh đến nỗi ai đứng trước cũng phải cảm thấy xao xuyến.
Nàng phải thừa nhận, nàng đúng là một kẻ mê trai không có tiền đồ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook