Hạ Dĩnh Oánh không muốn dây dưa thêm, liền dứt khoát nói: “Thôi, ta không nói lý với ngươi nữa, lui ra đi.”
Lại một lần nữa thuyết phục thất bại, hệ thống đành ngậm ngùi rút lui.
Hạ Dĩnh Oánh mặc kệ tâm trạng của hệ thống, đi một vòng quanh chợ mua ít khoai tây và rau xanh rồi trở về.
Khi gần về đến nhà, từ xa nàng đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Mắt Hạ Dĩnh Oánh lập tức sáng lên, vội chạy tới, vỗ nhẹ vào lưng Diệp Thường Thụy: “Ngươi tới tìm ta à?”
Diệp Thường Thụy đang do dự không biết có nên gõ cửa không, bị nàng bất ngờ vỗ vai làm cho giật mình.
Quay đầu lại, thấy gương mặt đỏ bừng của nàng, hắn cũng hơi ngượng ngùng.
Cúi đầu, Diệp Thường Thụy nhẹ giọng nói: “Ta có dư củi lửa, không biết ngươi có cần không, nên mang đến cho ngươi.”
Nghe hắn nói vậy, Hạ Dĩnh Oánh mới chú ý đến dưới chân hắn có hai bó củi, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, lời nói ra cũng như rót mật: “Thật tốt quá! Ta đang định lát nữa lên núi nhặt củi đây! Diệp thanh niên trí thức, ngươi thật là đưa than vào ngày tuyết lạnh!”
Diệp Thường Thụy cúi đầu nhìn xuống chân mình, không thấy được ánh mắt nàng, nhưng nghe giọng nói ngọt ngào và mềm mại của nàng, hắn cũng đoán được nụ cười trên mặt nàng rạng rỡ đến mức nào, khiến đôi tai hắn đỏ ửng lên.
Thực ra thì cũng chẳng phải là dư củi.
Các thanh niên trí thức dùng củi lửa chung, ai rảnh thì đi nhặt về, nếu ai cũng bận hoặc không đủ dùng thì luân phiên nhau đi nhặt.
Chiều nay sau khi làm xong công việc, không hiểu sao hắn cứ nghĩ đến nụ cười tươi rói của nàng, khiến đầu óc không thể tập trung.
Giống như bị ma xui quỷ khiến, hắn quyết định đi nhặt một ít củi lửa.
Ban đầu hắn định mang củi về điểm sinh hoạt của thanh niên trí thức, nhưng rồi lại nghĩ nàng vừa mới ra ở riêng, có lẽ chưa kịp chuẩn bị gì, nên hắn mới quyết định mang đến cho nàng.
Hạ Dĩnh Oánh từ trước đến giờ chưa từng gặp ai dễ đỏ mặt thẹn thùng như hắn, trong lòng bỗng nổi hứng muốn trêu chọc, nhưng ngay lúc đó, hệ thống kích động hét toáng lên, “Ký chủ!! Hắn tự động mang củi cho ngươi! Rõ ràng là có ý với ngươi rồi! Mau, diễn xuất đi, diễn xuất đi! Vay tiền! Vay tiền ngay!!”
Hạ Dĩnh Oánh bị tiếng hét của hệ thống làm đầu óc ong ong, bực mình quát lại: “Im ngay! Lui ra cho trẫm!”
Hệ thống lần này không chịu thua, gan to hơn, kháng lệnh nói: “Ngài thử đi, biết đâu hắn thực sự cho mượn tiền thì sao?”
Hạ Dĩnh Oánh không kiên nhẫn, đáp lại: “Ta đã nói là ta muốn tự mình kiếm tiền trước! Ngươi cứ thúc giục vay tiền mãi, rốt cuộc có ý đồ gì mờ ám không?”
Hệ thống hạ giọng lí nhí, “Ngài nạp quyền hạn, ta mới hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn tân thủ, mới được nghỉ phép mà……”
“À???!!!” Hạ Dĩnh Oánh gằn giọng.
Hệ thống lập tức im bặt: “Không! Không có gì! Ta offline đây, các ngươi cứ tự nhiên!”
Diệp Thường Thụy không biết nàng vừa tranh cãi với hệ thống, nghĩ ngợi một lúc rồi ngẩng đầu nhìn nàng, nhỏ giọng dặn dò: “Hôm qua ta cứu ngươi từ dưới sông lên, thấy ngươi phát sốt.
Tuy giờ nhìn ngươi có vẻ đã khỏe lại, nhưng cũng không nên chủ quan, cần phải chú ý nghỉ ngơi.”
Những lời quan tâm chân thành của hắn khiến Hạ Dĩnh Oánh cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, liền tươi cười đồng ý: “Cảm ơn ngươi quan tâm! Ta sẽ chăm sóc tốt bản thân!” Dù sao ta cũng định sinh cho ngươi một đội bóng rổ con, nhất định phải giữ gìn sức khỏe thật tốt!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook