Mang Theo Tiền Vốn Tiến Vào Đoàn Phim
-
Chương 35
Thẩm Trọng Thành bất ngờ xuất hiện khiến Tạ Dư An không kịp đề phòng, cũng may là lúc anh đi tới thì cậu không còn bày ra vẻ mặt ngu ngốc tự cắn áo mà lầm bầm các kiểu, Tạ Dư An giấu đầu hở đuôi mà vội rút tay mình vẫn còn đang vùi vào trong quần áo ra rồi nói: "Không có gì đâu."
"Vậy em vừa mới sờ gì vậy? Anh cũng muốn sờ." Thẩm Trọng Thành nhíu mày, nhẹ đưa tay nắm lấy vạt áo ngắn tay của Tạ Dư An rồi vờ như sẽ vén nó lên.
Thẩm Trọng Thành vốn rất cao to, hôm nay lại mặc một bộ âu phục đều là màu đen, đứng ở phía sau Tạ Dư An giống hệt như một bóng ma, Tạ Dư An rõ ràng đã tránh sang một bên nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng tay của anh ta.
Hai tai Tạ Dư An đều đỏ cả lên: "Em không có gì để sờ hết á."
Thẩm Trọng Thành lại cúi đầu, kề sát vào tai cậu mà nhẹ nhàng nói: "Thật không? Vậy những việc anh thấy lúc nãy là gì?"
"Anh trở về từ lúc nào vậy? Em không có phát hiện ra luôn." Tạ Dư An cũng không phải không biết xấu hổ mà thừa nhận chuyện cậu tự sờ bụng mình, giọng nói trầm thấp của Thẩm Trọng Thành quanh quẩn bên tai, hơi thở ấm áp lan rộng ra xung quanh khiến cậu cảm thấy hơi tê tê, khuôn mặt của Tạ Dư An nóng rần lên, thử cố gắng nói lảng sang chuyện khác.
Thẩm Trọng Thành một tay ôm eo của cậu, tay còn lại thì nắm lấy tay Tạ Dư An kéo về phía cơ bụng của mình, anh ta không có trả lời câu hỏi của cậu mà là nhướn mày cười nói: "Vậy em có muốn sờ anh hay không?"
Tuy rằng có hỏi qua ý kiến của cậu, thế nhưng trước khi nói ra câu này thì tay của Tạ Dư An cũng đã đặt trên các múi rõ ràng trên cơ bụng
Thời tiết lúc này còn chưa có sang thu, Thẩm Trọng Thành bên ngoài chỉ mặc một cái áo sơ mi, cách một tầng vải mà cậu đã có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ tiếp túc giữa hai cơ thể, cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay chậm rãi chạy lên lồng ngực của cậu.
"Thế nào?" Thẩm Trọng Thành cong môi hỏi cậu, "Sờ sướng không?"
Tạ Dư An như là chạm phải lửa mà vội vàng rút tay về, "Trên người em đều là mồ hôi, em đi tắm đây!"
Thẩm Trọng Thành nhướn mày nhìn Tạ Dư An chạy vài bước, sau đó lại ỷ vào cái thân cao chân dài mà đi trước hai bước nắm lấy cổ tay người ta, một lần nữa từ phía sau kéo lấy Tạ Dư An ôm vào lòng: "Cục cưng nhỏ bé ơi, em chạy cái gì chứ?"
Nếu Thẩm Trọng Thành không đẹp trai với cả không phải bạn trai cậu thì Tạ Dư An suýt chút nữa đã nghĩ mình bị lưu manh đùa giỡn rồi.
Thẩm Trọng Thành biết Tạ Dư An hay ngại ngùng, thấy mình chọc người ta đến không biết nói gì thì không tiếp tục trêu nữa, anh ta cười cười rồi nói: "Sao đột nhiên em lại đến đây tập?"
Tạ Dư An vẫn còn được Thẩm Trọng Thành ôm lấy, cậu vừa mới vận động xong, vốn đã cảm thấy đủ nóng rồi, thế nhưng lúc này cậu lại cảm thấy không chỉ có mỗi cơ thể là nóng lên mà là toàn bộ máu trong người đều nóng hôi hổi, có chút không tập trung mà trả lời: "Anh Đông nói mặt em hình như béo lên..."
"Béo? Không thể nào." Thẩm Trọng Thành vô cùng chắc chắn mà nói, anh ta đè bả vai Tạ Dư An xuống sao đó nhìn vào chính diện gương mặt cậu rồi từ từ vuốt ve khắp gò má, "Anh mỗi ngày đều hôn nhưng có thấy béo chút nào đâu."
Bộ chỉ cần hôn mặt là có thể phán một người có béo hay là không à?
Tạ Dư An cười khúc khích, bất đắc dĩ mà nói: "Nhưng mà lên màn ảnh sẽ béo___ ưm!"
Tạ Dư An còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Trọng Thành nhéo lên mặt một cái, cứ như vậy vài lần rồi lại bày ra vẻ mặt vô tội mà nói: "Cục cưng à, em thật sự không có béo, thế nhưng mặt của em nóng quá."
Lúc Thẩm Trọng Thành nói cậu này dường như là kề sát vào cậu, khoảng cách bây giờ chỉ tính bằng centimet, Tạ Dư An cảm giác như hơi thở của Thẩm Trọng Thành khẽ rơi xuống môi cậu, hàng lông mi của anh cụp xuống, đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của cậu.
Yết hầu Tạ Dư An hết đưa lên lại đưa xuống, đôi môi hơi hé mở, tiếp đó lại nghe thấy Thẩm Trọng Thành nói: "Anh Đông nói em béo chắc là do nóng phình ra lạnh teo lại á."
"...."
Tạ Dư An không muốn để ý tới Thẩm Trọng Thành, lập tức xoay người muốn rời đi, Thẩm Trọng Thành tí tởn mà theo sát sau lưng cậu, anh ta đột nhiên lại nhớ đến khoảng thời gian còn bé mình cũng luôn chọc cho Tạ Dư An nổi giận như vầy, cũng như cái lần uống rượu giao bôi kia, Tạ Dư An hứa hẹn rất chân thành đây là rượu giao bôi, thế nhưng anh ta lại sửa cậu mà nói đây chỉ là nước Sprite chứ không có phải rượu giao bôi, cứ thế mà đem Dư An bé nhỏ tức giận đến méo xệch mặt muốn khóc.
Thẩm Trọng Thành cong môi đuổi theo Tạ Dư An sau, lại cố ý nói rằng: "Được được được, cục cưng chính là ăn đến béo ra chứ không phải do nóng."
Tạ Dư An: "....."
Cậu bây giờ không biết là Thẩm Trọng Thành tính tình ngay thẳng hay là muốn chọc giận cậu đây nữa.
Nhưng Thẩm Trọng Thành chính là đang chọc Tạ Dư An, chọc đã đời rồi lại chườn mặt ra mà dỗ: "Cục cưng, tối mai anh về nhà cùng em tập có được không?"
Tạ Dư An vẫn chưa muốn để ý đến anh.
"Cục cưng, anh sai rồi." Thẩm Trọng Thành không dỗ được liền vội nhận sai, chỉ là vẫn mang theo nụ cười bên môi, thái độ không có xíu xiu chân thành nào, "Cục cưng sao lại không thèm để ý đến anh nữa vậy?"
"Em không phải không để ý đến anh mà chỉ là "NÓNG" thôi, nóng nên không muốn nói chuyện." Tạ Dư An đi tới cạnh bàn ăn rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa trả lời Thẩm Trọng Thành, cậu còn đặc biệt nhấn mạnh chữ "NÓNG".
Thẩm Trọng Thành không hề biết đến hai chữ "uyển chuyển", trực tiếp nói ra một nửa nguyên do mà Tạ Dư An giận: "Không phải, rõ ràng em đang giận vì anh không kéo áo em lên."
Lời này nói ra giống như Tạ Dư An đang rất thèm khát vậy, may là cậu đã nuốt xuống ngụm nước rồi, nếu không đã bị mấy lời này làm cho phun ra hết, cơ mà cậu chưa kịp nói tiếp đã bị Thẩm Trọng Thành liên tục quật lại: "Thế nhưng anh cũng đã cho em xem lại rồi, em không có cho anh sờ bụng nhưng anh lại cho em sờ soạng thật lâu kìa.
Lúc nói còn pha thêm chút oan ức.
Lần nào Tạ Dư An cũng không cách nào quật ngược lại lời nói của Thẩm Trọng Thành, chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn anh ta.
"An An." Thẩm Trọng Thành lúc này bỗng nhiên cúi người, đưa hai tay chống xuống dưới bàn ăn rồi giam Tạ Dư An vào trong vòng tay mình, thay đổi cách xưng hô sến rện khác mà nói chuyện với cậu, "Em có muốn khoảng cách giữa hai chúng ta được thu hẹp lại một chút không."
".... Không muốn." Tạ Dưa An giơ tay lên đặt ở trước ngực Thẩm Trọng Thành muốn đẩy người ra.
Kết quả tay cậu vừa chạm vào đã bị Thẩm Trọng Thành đưa tay bao lấy toàn bộ: "Em có còn nhớ những lời anh từng nói trên du thuyền Blue Goddess không?"
"Để em nhớ xem___." Tạ Dư An bỗng nhiên muốn nghịch ngợm, cố ý bày ra bộ dạng suy nghĩ thật sâu xa, sau đó nói với Thẩm Trọng Thành, "Ừm, em nhớ là anh bán Viagra cho tổng giám dốc La, nhớ rõ ràng là vậy."
"Không phải cái này." Thẩm Trọng Thành không nghĩ đến Tạ Dư An lại nghịch như vậy, nhíu mày nói, "Anh đã nói với em rằng chờ khi em thật lòng yêu anh thì hai chúng ta mới có thể làm tình ấy."
Thẩm Trọng Thành dùng từ luôn không có chừng mực, Tạ Dư An cũng đã quen luôn rồi, bây giờ nghe vậy cũng không có mặt đỏ tim đập mạnh nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy Thẩm Trọng Thành quá là gian xảo đi, này không phải là ép cậu nói yêu anh ta sao?
Ý thức được chỗ trọng yếu của Thẩm Trọng Thành, Tạ Dư An liền cười một tiếng, cố ý nhại lại mấy lời trước đây của Thẩm Trọng Thành: "Chúng ta chỉ mới quen nhau không bao lâu, em không chấp nhận được việc hối hôn, vậy nên trước cứ ở chung một khoảng thời gian đi."
"Cục cưng nghịch quá đi." Thẩm Trọng Thành cũng cười, sau đó nghiêm mặt lại,:Nhưng anh đang rất nghiêm túc."
"Nghiêm túc chuyện gì cơ?"
"Anh đã sớm yêu em rồi."
Thẩm Trọng Thành nhìn thẳng vào mắt của Tạ Dư An, trả lời mượt mà không vấp miếng nào mà nói ra những lời này.
Anh ta nói chuyện thẳng thắn như vậy lại khiến Tạ Dư An ngây ngẩn cả người, bởi cậu bây giờ nhiều lắm cũng chỉ là thích Thẩm Trọng Thành thôi, có thể nói là vô cùng thích, nhưng không thể tiến tới chữ yêu được. Hai người họ mỗi ngày đều ở cạnh nhau, sáng ngủ dậy cũng là trên cùng một cái giường, ai cũng đều là tuổi trẻ tinh lực tràn trề cho nên nói có phản ứng sinh lí hay không thì chắc chắn phải có rồi, chuyện này vô cùng bình thường, mà dù cho hai người không có tình cảm cũng sẽ có phản ứng sinh lí hà.
Thẩm Trọng Thành không phải là không muốn chạm vào Tạ Dư An, anh ta chỉ là vì quá thích cậu, cảm thấy mình chịu đựng được cảnh nhớ nhung lâu như vậy, chờ đợi nhiều năm kể từ khi rời xa nhau như vậy thì chỉ cần ôm người này vào lòng thôi là đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Cảm giác đó tốt hơn nhiều so với tình dục chỉ có thể đem tới cao trào trong phút chốc.
Tính ra thì không phải Thẩm Trọng Thành không thể chấp nhận được việc gấp gáp kết hôn, chỉ là nhà họ Thẩm không thể thôi, thế nhưng anh và Tạ Dư An vốn đã quen nhau từ bé, đâu có gọi là hối hôn được?
Thẩm Trọng Thành trước đây vẫn muốn chờ cho Tạ Dư An từ từ phát hiện ra, chậm rãi nhớ lại chuyện của hai người, nhưng bây giờ anh không muốn đợi nữa, muốn đem hết mọi chuyện lúc bé nói với Tạ Dư An, dù cho cậu có không nhớ rõ anh là người bạn chơi cùng lúc bé cũng không sao, chỉ cần sau này hai người vẫn ở bên nhau là được.
Thẩm Trọng Thành cũng không rõ bản thân mình từ lúc nào đã có cái ý nghĩ này, chắc là vẫn luôn có, hoặc cũng có thể là lúc trở về thấy được Tạ Dư An đứng trước tấm kính lớn, cảnh tượng vô cùng thân thiết cùng thân thuộc này bỗng nhiên khuấy động toàn bộ dục vọng, chúng nó điên cuồng mà nẩy nở khiến lí trí con người bị mê muội, không chỉ mỗi Tạ Dư An mà còn có anh ta nữa.
Cho nên sau khi nói xong câu đấy, Thẩm Trọng Thành liền nhếch môi, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa hai chúng ta cũng không tính là gấp gáp kết hôn."
Tạ Dư An không rõ tại sao Thẩm Trọng Thành lại bỗng nhiên lên tiếng: "Anh trước....."
Thẩm Trọng Thành không trả lời Tạ Dư An mà tiếp tục nói: "Cuối tuần này chúng ta hẹn hò, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện."
Tạ Dư An gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."
Buổi tối đi ngủ, Thẩm Trọng Thành từ trên giường ngồi dậy nhìn chàng trai đang ngủ say cạnh mình, khẽ đưa tay vuốt tóc của cậu, sau đó cũng không bật đèn ngủ mà lấy di động ra nhắn cho Thẩm Tiêu Hồng một cái tin wechat: [ Ngủ chưa?]
Thẩm Tiêu Hồng trả lời anh ta: [Đương nhiên là chưa, mày nghĩ chế với mày giống nhau đều không phải người sống về đêm à?]
Thẩm Trọng Thành không để ý đến lời mỉa mai của Thẩm Tiêu Hồng: [Nào rảnh bà đem ảnh chụp gửi cho An An đi.]
[Không phải mày không cho gửi?]
[Một triệu một tấm.]
[Thôi khỏi nói nữa, hôm sau chế với ẻm cùng đi chụp poster, đến lúc đó chế đưa tận tay cho ẻm xem.]
[Được.]
[Chẹp, đàn ông đúng là thứ hay thay đổi.]
Thẩm Tiêu Hồng vẫn như cũ mà mỉa mai Thẩm Trọng Thành, thế nhưng mắng xong lại nhớ đến việc anh ta muốn cho cô tiền cho nên lập tức thu lại tin, Thẩm Trọng Thành cười lạnh một tiếng rồi gửi cho cô cái tin: [Ha ha, phụ nữ đúng là hay thay đổi.]
Thẩm Trọng Thành gửi xong câu này cũng lười xem Thẩm Tiêu Hồng sẽ nói gì tiếp, anh thoát khỏi app wechat sau đó dựa vào thành giường, anh ta mở khóa album ảnh, tiếp đó nhìn vào một tấm ảnh đến say sưa.
Tấm ảnh kia có chút cũ, chất lượng cũng không được tốt lắm, cũng không phải là ảnh gốc mà là ảnh được chụp lại từ một bức ảnh.
Nếu Tạ Dư An có thể thấy được tấm hình này thì cậu sẽ phát hiện trong bức ảnh có hai người, người phía trước là một cậu nhóc toàn thân đều được bao bọc bởi một lớp mùng, trên tay cầm một nhành hoa dại đang cười khúc khích lộ hết cả hàm răng bị thiếu vài chiếc, mà đứng phía sau cậu nhóc là một chàng trai cao hơn chút, trên người mặc một bộ âu phục không phù hợp gì với lứa tuổi cùng với vẻ mặt vô cùng mờ mịt, bày ra cái bộ dạng hoàn toàn không biết cái gì hết. Nói đúng ra là chàng trai nếu có lộ ra biểu cảm cũng sẽ không nhìn ra được, bởi vì trên mặt cậu đều là những vết máu bầm ứ đọng đến xanh tím, gương mặt hơn nửa đều sưng lên, giống như một đứa trẻ đáng thương chịu cảnh bị đánh đập hành hạ.
Nhưng Thẩm Trọng Thành lại không hề quan tâm đến bộ dạng xấu xí của mình, anh cười cười chạm vào đứa nhóc thiếu răng cửa đang cười khúc khích, sau đó đem ảnh cưới đầu tiên của Tạ Dư An và anh làm hình nền di động.
Anh không giấu nữa mà sẽ khiến cho Tạ Dư An nhớ lại anh là ai.
Hôm bọn họ cùng nhau ăn thịt nướng, Thẩm Tiêu Hồng add wechat Tạ Dư An sau đó nói sẽ gửi cho cậu thứ hay ho, thế nhưng tối đó lại không có gì hết là tại vì anh ta không cho Thẩm Tiêu Hồng gửi, thứ Thẩm Tiêu Hồng muốn gửi chính là ảnh chụp lúc còn bé của anh ta, mà nếu so ra thì anh ta lúc bé cùng với bây giờ dường như không giống như là một.
Tạ Dư An có thể không nhận ra anh bây giờ, nhưng chỉ cần thấy được anh khi còn bé thì tỉ lệ nhận ra chắc sẽ lớn hơn.
Em có còn nhớ anh không?
Thẩm Trọng Thành tắt di động sau đó nằm lại lần nữa, anh ta từ phía sau đem Tạ Dư An ôm vào trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng ngửi mùi gỗ tùng trên người cậu mà anh hay dùng, trong lòng lại thầm hỏi.
Hôm chụp ảnh poster Tạ Dư An đa sớm rời giường, tự mình trốn ở trong phòng tắm dùng khăn lạnh mà đắp lên mặt___ cậu sợ mặt mình béo vầy là vì nguyên nhân nóng phình ra lạnh teo lại, tuy rằng Tạ Dư An nghĩ lí do này rất là ngu, thế nhưng cậu cảm thấy ở gần Thẩm Trọng Thành lâu như vậy thì chắc mình ngu thật, thế mà lại đi tin cái chuyện tào lao này.
Không chỉ có tin mà cậu còn đi thử cái chuyện "lạnh là teo" này.
Chờ khi xác định được gương mặt mình đã đủ lạnh rồi thì Tạ Dư An mới ra khỏi cửa, lúc gần đi còn mở tủ lạnh lấy một bình nước để lúc nào cũng có thể kịp thời giảm nhiệt độ trên mặt.
Cậu đến studio cũng không muộn lắm, thế nhưng hầu như các diễn viên chính của đoàn phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》đều đã đến rồi, nhưng cũng không có quá nhiều người lắm bởi vì tóm gọn lại các nhân vật của bộ phim cũng chỉ có bảy người, ngoài nam chính nữ chính, nam phụ nữ phụ nam ba các thứ thì còn có bạn thân của nữ chính cùng với bạn trai của cổ.
So với những kịch bản máu chó bình thường là nữ chính và bạn thân trở mặt thành kẻ thù thì bộ này khác hoàn toàn, trong phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》thì bạn thân của nữ chính từ đầu đến cuối luôn đứng về phía cổ, còn cùng bạn trai giúp nữ chính nghĩ cách theo đuổi nam chính.
Trùng hợp hơn nữa là Tạ Dư An biết cái cô diễn vai bạn thân này, cô nàng tên là Miêu Tiểu Tư, hai người biết nhau lúc cùng quay chung cái quảng cáo sữa bò kia, Miêu Tiểu Tư là một cô gái mang khuôn mặt trẻ con mụp mụp vô cùng đáng yêu, tính cách cũng rất dịu dàng moe moe.
Tạ Dư An vừa bước vào studio đã thấy Miêu Tiểu Tư đang đứng nói chuyện cùng với Bối Nghệ Hạm, một hồi lại sờ sờ tay của đối phương, hình như là đang nói về chuyện móng tay là làm ở đâu các kiểu___ đây đúng là đề tài vô cùng phổ biến giữa các cô gái.
Cơ mà ở đây còn có một cô gái khác nữa là Thẩm Tiêu Hồng, cô nàng không cùng hai người bọn họ nói chuyện mà lại ở một bên nhỏ giọng nói chuyện cùng với thợ trang điểm riêng của mình.
Ngoài trừ các cô gái thì nam chính Mâu Bách Hiên cùng nam phụ Hạ Tự cũng đã đến rồi. Hai người họ đều là nghệ sĩ lưu lượng, bình thường tham gia chương trình giải trí cũng từng hợp tác vài lần cho nên cũng xem như có quen biết, tự nhiên mà tụ tập lại một chỗ nói chuyện, còn người sẽ diễn cùng với Miêu Tiểu Tư tên là Vưu Hãn, là người hoàn toàn mới thì phải, trước đây chưa từng nghe qua tên này, có người nói 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》chính là phim truyền hình đầu tiên cậu ta nhận, hiện giờ vẫn chưa đến studio.
Tạ Dư An đi tới chào hỏi bọn họ một tiếng sau đó mới đi sang bàn trang điểm ngồi xuống, đợi thợ trang điểm đến trang điểm cho cậu. Miêu Tiểu Tư cùng Bối Nghệ Hạm đại khái là có bàn về Tạ Dư An trước khi cậu đến, cho nên hiện giờ hai người không nói chuyện nữa mà đi tới chỗ Tạ Dư An rồi ngồi xuống, cùng xem thợ trang điểm trang điểm cho cậu.
Da của Tạ Dư An vô cùng đẹp, làn da trắng nõn, lông mi rất dài, lông mày đen dày nhưng không quá rậm, cắt tỉa xíu là đẹp, cảnh đầu tiên phải quay lúc ở trường cho nên cũng không cần trang điểm quá dày, chỉ cần tán đều màu da là được.
Trong giới giải trí thì có người dùng thực lực để ăn cơm, còn có người lại dùng mặt để ăn cơm, Bối Nghệ Hạm ở một bên nhìn liền nghĩ rằng Tạ Dư An chính là cái người dùng mặt để ăn cơm, nhưng cố tính cậu ta lại còn diễn tốt nữa, mà chắc là còn trẻ cho nên có thể phát triển nhiều ưu điểm, thế là cô nàng thở dài: "Uầy, cũng mau công tử không phải là con gái, nếu không thì Hoa Bách Hợp đã có không có cơm mà ăn rồi.
Trong phim 《 Trở lại Trường An 》, Bối Nghệ Hãm diễn vai nữ chính nên mới gọi Tạ Dư An là "Công tử", Tạ Dư An nghe Bối Nghệ Hạm cảm thán như vậy thì cậu ngước mắt lên cười với cô nàng một chút, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại bỗng trở nên dịu dàng vô cùng, mặt mũi cong hết cả lên, Bối Nghệ Hạm thấy vậy thì khẽ run.
Mà lúc Bối Nghệ Hạm đờ người thì Miêu Tiểu Tư cũng hùa theo mà than thở, "Hèn chi hãng sữa bò Lục Sơn muốn tìm anh Tạ làm người phát ngôn, anh Tạ thật là trắng, da cũng tốt ghê."
Thợ trang điểm thấy hai người cảm thán hai câu thì cũng cười rồi nói: "Đúng vậy, cậu Tạ đây da dẻ tốt ghê, tôi không biết làm sao để trang điểm nữa, thế nhưng cậu có chỗ nào không thoải mái không? sao mặt lạnh vậy?"
Tạ Dư An lúng túng cười cười rồi nói: "Tôi không có khó chịu, chỉ là có chút nóng nên mới dùng nước đá đắp lên."
Thợ trang điểm lúc này mới tên tâm mà cười nói: "Vậy thì tốt, hôm nay phải chụp hai bộ ảnh poster đấy."
Studio này lúc đầu vốn là đóng cửa, bây giờ lại có thêm ánh sáng các kiểu cho nên thật sự là rất nóng, Tạ Dư An nói mình nóng cũng không ai nghi ngờ gì. Mà bộ phim này nửa phần trước hoàn toàn là quay ở khuôn viên trường học, nửa phần sau mới nói về chuyện của nam nữ chính sau khi tốt nghiệp, vì thế cho nên tạo hình của diễn viên chính cũng phải thay đổi, nội trong ngày phải chụp cho xong, lúc Tạ Dư An còn đang trang điểm thì Mâu Bách Hiên với Hạ Tự đã được gọi đi chụp ảnh, một lúc sau thì Bối Nghệ Hạm với Miêu Tiểu Tư đang xem Tạ Dư An trang điểm cũng được gọi đi, vì thế cho nên hiện giờ trong phòng hóa trang chỉ còn lại mỗi Tạ Dư An và Thẩm Tiêu Hồng là chưa đi.
Tạ Dư An biết mối quan hệ giữa Thẩm Trọng Thành và Thẩm Tiêu Hồng phải được giữ bí mật, mà cậu bây giờ lại là người của Thụy Phong, theo lí mà nói thì cậu và Thẩm Tiêu Hồng không thể quen biết được, nếu là vì hợp tác cho nên mới chào hỏi thì cũng được, nhưng dù gì bộ phim này cũng còn chưa chính thức bắt đầu quay, cậu bây giờ nếu như tiếp xúc với Thẩm Tiêu Hồng quá thân thiết thì sẽ khiến người khác nghĩ rằng cậu đang bợ đít Thẩm Tiêu Hồng, muốn cùng Thẩm Tiêu Hồng xảy ra bê bối gì gì đấy, cho nên ngoài câu chào hỏi lúc mới tới thì cậu cũng không tiếp xúc với cô nàng nữa.
Kết quả cậu không nói chuyện với Thẩm Tiêu Hồng thì cô nàng lại chủ động tìm cậu.
"Vậy em vừa mới sờ gì vậy? Anh cũng muốn sờ." Thẩm Trọng Thành nhíu mày, nhẹ đưa tay nắm lấy vạt áo ngắn tay của Tạ Dư An rồi vờ như sẽ vén nó lên.
Thẩm Trọng Thành vốn rất cao to, hôm nay lại mặc một bộ âu phục đều là màu đen, đứng ở phía sau Tạ Dư An giống hệt như một bóng ma, Tạ Dư An rõ ràng đã tránh sang một bên nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi vòng tay của anh ta.
Hai tai Tạ Dư An đều đỏ cả lên: "Em không có gì để sờ hết á."
Thẩm Trọng Thành lại cúi đầu, kề sát vào tai cậu mà nhẹ nhàng nói: "Thật không? Vậy những việc anh thấy lúc nãy là gì?"
"Anh trở về từ lúc nào vậy? Em không có phát hiện ra luôn." Tạ Dư An cũng không phải không biết xấu hổ mà thừa nhận chuyện cậu tự sờ bụng mình, giọng nói trầm thấp của Thẩm Trọng Thành quanh quẩn bên tai, hơi thở ấm áp lan rộng ra xung quanh khiến cậu cảm thấy hơi tê tê, khuôn mặt của Tạ Dư An nóng rần lên, thử cố gắng nói lảng sang chuyện khác.
Thẩm Trọng Thành một tay ôm eo của cậu, tay còn lại thì nắm lấy tay Tạ Dư An kéo về phía cơ bụng của mình, anh ta không có trả lời câu hỏi của cậu mà là nhướn mày cười nói: "Vậy em có muốn sờ anh hay không?"
Tuy rằng có hỏi qua ý kiến của cậu, thế nhưng trước khi nói ra câu này thì tay của Tạ Dư An cũng đã đặt trên các múi rõ ràng trên cơ bụng
Thời tiết lúc này còn chưa có sang thu, Thẩm Trọng Thành bên ngoài chỉ mặc một cái áo sơ mi, cách một tầng vải mà cậu đã có thể cảm giác được rõ ràng nhiệt độ tiếp túc giữa hai cơ thể, cảm giác ấm nóng từ lòng bàn tay chậm rãi chạy lên lồng ngực của cậu.
"Thế nào?" Thẩm Trọng Thành cong môi hỏi cậu, "Sờ sướng không?"
Tạ Dư An như là chạm phải lửa mà vội vàng rút tay về, "Trên người em đều là mồ hôi, em đi tắm đây!"
Thẩm Trọng Thành nhướn mày nhìn Tạ Dư An chạy vài bước, sau đó lại ỷ vào cái thân cao chân dài mà đi trước hai bước nắm lấy cổ tay người ta, một lần nữa từ phía sau kéo lấy Tạ Dư An ôm vào lòng: "Cục cưng nhỏ bé ơi, em chạy cái gì chứ?"
Nếu Thẩm Trọng Thành không đẹp trai với cả không phải bạn trai cậu thì Tạ Dư An suýt chút nữa đã nghĩ mình bị lưu manh đùa giỡn rồi.
Thẩm Trọng Thành biết Tạ Dư An hay ngại ngùng, thấy mình chọc người ta đến không biết nói gì thì không tiếp tục trêu nữa, anh ta cười cười rồi nói: "Sao đột nhiên em lại đến đây tập?"
Tạ Dư An vẫn còn được Thẩm Trọng Thành ôm lấy, cậu vừa mới vận động xong, vốn đã cảm thấy đủ nóng rồi, thế nhưng lúc này cậu lại cảm thấy không chỉ có mỗi cơ thể là nóng lên mà là toàn bộ máu trong người đều nóng hôi hổi, có chút không tập trung mà trả lời: "Anh Đông nói mặt em hình như béo lên..."
"Béo? Không thể nào." Thẩm Trọng Thành vô cùng chắc chắn mà nói, anh ta đè bả vai Tạ Dư An xuống sao đó nhìn vào chính diện gương mặt cậu rồi từ từ vuốt ve khắp gò má, "Anh mỗi ngày đều hôn nhưng có thấy béo chút nào đâu."
Bộ chỉ cần hôn mặt là có thể phán một người có béo hay là không à?
Tạ Dư An cười khúc khích, bất đắc dĩ mà nói: "Nhưng mà lên màn ảnh sẽ béo___ ưm!"
Tạ Dư An còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Trọng Thành nhéo lên mặt một cái, cứ như vậy vài lần rồi lại bày ra vẻ mặt vô tội mà nói: "Cục cưng à, em thật sự không có béo, thế nhưng mặt của em nóng quá."
Lúc Thẩm Trọng Thành nói cậu này dường như là kề sát vào cậu, khoảng cách bây giờ chỉ tính bằng centimet, Tạ Dư An cảm giác như hơi thở của Thẩm Trọng Thành khẽ rơi xuống môi cậu, hàng lông mi của anh cụp xuống, đôi mắt đen láy phản chiếu hình bóng của cậu.
Yết hầu Tạ Dư An hết đưa lên lại đưa xuống, đôi môi hơi hé mở, tiếp đó lại nghe thấy Thẩm Trọng Thành nói: "Anh Đông nói em béo chắc là do nóng phình ra lạnh teo lại á."
"...."
Tạ Dư An không muốn để ý tới Thẩm Trọng Thành, lập tức xoay người muốn rời đi, Thẩm Trọng Thành tí tởn mà theo sát sau lưng cậu, anh ta đột nhiên lại nhớ đến khoảng thời gian còn bé mình cũng luôn chọc cho Tạ Dư An nổi giận như vầy, cũng như cái lần uống rượu giao bôi kia, Tạ Dư An hứa hẹn rất chân thành đây là rượu giao bôi, thế nhưng anh ta lại sửa cậu mà nói đây chỉ là nước Sprite chứ không có phải rượu giao bôi, cứ thế mà đem Dư An bé nhỏ tức giận đến méo xệch mặt muốn khóc.
Thẩm Trọng Thành cong môi đuổi theo Tạ Dư An sau, lại cố ý nói rằng: "Được được được, cục cưng chính là ăn đến béo ra chứ không phải do nóng."
Tạ Dư An: "....."
Cậu bây giờ không biết là Thẩm Trọng Thành tính tình ngay thẳng hay là muốn chọc giận cậu đây nữa.
Nhưng Thẩm Trọng Thành chính là đang chọc Tạ Dư An, chọc đã đời rồi lại chườn mặt ra mà dỗ: "Cục cưng, tối mai anh về nhà cùng em tập có được không?"
Tạ Dư An vẫn chưa muốn để ý đến anh.
"Cục cưng, anh sai rồi." Thẩm Trọng Thành không dỗ được liền vội nhận sai, chỉ là vẫn mang theo nụ cười bên môi, thái độ không có xíu xiu chân thành nào, "Cục cưng sao lại không thèm để ý đến anh nữa vậy?"
"Em không phải không để ý đến anh mà chỉ là "NÓNG" thôi, nóng nên không muốn nói chuyện." Tạ Dư An đi tới cạnh bàn ăn rót cho mình một ly nước, vừa uống vừa trả lời Thẩm Trọng Thành, cậu còn đặc biệt nhấn mạnh chữ "NÓNG".
Thẩm Trọng Thành không hề biết đến hai chữ "uyển chuyển", trực tiếp nói ra một nửa nguyên do mà Tạ Dư An giận: "Không phải, rõ ràng em đang giận vì anh không kéo áo em lên."
Lời này nói ra giống như Tạ Dư An đang rất thèm khát vậy, may là cậu đã nuốt xuống ngụm nước rồi, nếu không đã bị mấy lời này làm cho phun ra hết, cơ mà cậu chưa kịp nói tiếp đã bị Thẩm Trọng Thành liên tục quật lại: "Thế nhưng anh cũng đã cho em xem lại rồi, em không có cho anh sờ bụng nhưng anh lại cho em sờ soạng thật lâu kìa.
Lúc nói còn pha thêm chút oan ức.
Lần nào Tạ Dư An cũng không cách nào quật ngược lại lời nói của Thẩm Trọng Thành, chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn anh ta.
"An An." Thẩm Trọng Thành lúc này bỗng nhiên cúi người, đưa hai tay chống xuống dưới bàn ăn rồi giam Tạ Dư An vào trong vòng tay mình, thay đổi cách xưng hô sến rện khác mà nói chuyện với cậu, "Em có muốn khoảng cách giữa hai chúng ta được thu hẹp lại một chút không."
".... Không muốn." Tạ Dưa An giơ tay lên đặt ở trước ngực Thẩm Trọng Thành muốn đẩy người ra.
Kết quả tay cậu vừa chạm vào đã bị Thẩm Trọng Thành đưa tay bao lấy toàn bộ: "Em có còn nhớ những lời anh từng nói trên du thuyền Blue Goddess không?"
"Để em nhớ xem___." Tạ Dư An bỗng nhiên muốn nghịch ngợm, cố ý bày ra bộ dạng suy nghĩ thật sâu xa, sau đó nói với Thẩm Trọng Thành, "Ừm, em nhớ là anh bán Viagra cho tổng giám dốc La, nhớ rõ ràng là vậy."
"Không phải cái này." Thẩm Trọng Thành không nghĩ đến Tạ Dư An lại nghịch như vậy, nhíu mày nói, "Anh đã nói với em rằng chờ khi em thật lòng yêu anh thì hai chúng ta mới có thể làm tình ấy."
Thẩm Trọng Thành dùng từ luôn không có chừng mực, Tạ Dư An cũng đã quen luôn rồi, bây giờ nghe vậy cũng không có mặt đỏ tim đập mạnh nữa, chẳng qua chỉ cảm thấy Thẩm Trọng Thành quá là gian xảo đi, này không phải là ép cậu nói yêu anh ta sao?
Ý thức được chỗ trọng yếu của Thẩm Trọng Thành, Tạ Dư An liền cười một tiếng, cố ý nhại lại mấy lời trước đây của Thẩm Trọng Thành: "Chúng ta chỉ mới quen nhau không bao lâu, em không chấp nhận được việc hối hôn, vậy nên trước cứ ở chung một khoảng thời gian đi."
"Cục cưng nghịch quá đi." Thẩm Trọng Thành cũng cười, sau đó nghiêm mặt lại,:Nhưng anh đang rất nghiêm túc."
"Nghiêm túc chuyện gì cơ?"
"Anh đã sớm yêu em rồi."
Thẩm Trọng Thành nhìn thẳng vào mắt của Tạ Dư An, trả lời mượt mà không vấp miếng nào mà nói ra những lời này.
Anh ta nói chuyện thẳng thắn như vậy lại khiến Tạ Dư An ngây ngẩn cả người, bởi cậu bây giờ nhiều lắm cũng chỉ là thích Thẩm Trọng Thành thôi, có thể nói là vô cùng thích, nhưng không thể tiến tới chữ yêu được. Hai người họ mỗi ngày đều ở cạnh nhau, sáng ngủ dậy cũng là trên cùng một cái giường, ai cũng đều là tuổi trẻ tinh lực tràn trề cho nên nói có phản ứng sinh lí hay không thì chắc chắn phải có rồi, chuyện này vô cùng bình thường, mà dù cho hai người không có tình cảm cũng sẽ có phản ứng sinh lí hà.
Thẩm Trọng Thành không phải là không muốn chạm vào Tạ Dư An, anh ta chỉ là vì quá thích cậu, cảm thấy mình chịu đựng được cảnh nhớ nhung lâu như vậy, chờ đợi nhiều năm kể từ khi rời xa nhau như vậy thì chỉ cần ôm người này vào lòng thôi là đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Cảm giác đó tốt hơn nhiều so với tình dục chỉ có thể đem tới cao trào trong phút chốc.
Tính ra thì không phải Thẩm Trọng Thành không thể chấp nhận được việc gấp gáp kết hôn, chỉ là nhà họ Thẩm không thể thôi, thế nhưng anh và Tạ Dư An vốn đã quen nhau từ bé, đâu có gọi là hối hôn được?
Thẩm Trọng Thành trước đây vẫn muốn chờ cho Tạ Dư An từ từ phát hiện ra, chậm rãi nhớ lại chuyện của hai người, nhưng bây giờ anh không muốn đợi nữa, muốn đem hết mọi chuyện lúc bé nói với Tạ Dư An, dù cho cậu có không nhớ rõ anh là người bạn chơi cùng lúc bé cũng không sao, chỉ cần sau này hai người vẫn ở bên nhau là được.
Thẩm Trọng Thành cũng không rõ bản thân mình từ lúc nào đã có cái ý nghĩ này, chắc là vẫn luôn có, hoặc cũng có thể là lúc trở về thấy được Tạ Dư An đứng trước tấm kính lớn, cảnh tượng vô cùng thân thiết cùng thân thuộc này bỗng nhiên khuấy động toàn bộ dục vọng, chúng nó điên cuồng mà nẩy nở khiến lí trí con người bị mê muội, không chỉ mỗi Tạ Dư An mà còn có anh ta nữa.
Cho nên sau khi nói xong câu đấy, Thẩm Trọng Thành liền nhếch môi, cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Hơn nữa hai chúng ta cũng không tính là gấp gáp kết hôn."
Tạ Dư An không rõ tại sao Thẩm Trọng Thành lại bỗng nhiên lên tiếng: "Anh trước....."
Thẩm Trọng Thành không trả lời Tạ Dư An mà tiếp tục nói: "Cuối tuần này chúng ta hẹn hò, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện."
Tạ Dư An gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."
Buổi tối đi ngủ, Thẩm Trọng Thành từ trên giường ngồi dậy nhìn chàng trai đang ngủ say cạnh mình, khẽ đưa tay vuốt tóc của cậu, sau đó cũng không bật đèn ngủ mà lấy di động ra nhắn cho Thẩm Tiêu Hồng một cái tin wechat: [ Ngủ chưa?]
Thẩm Tiêu Hồng trả lời anh ta: [Đương nhiên là chưa, mày nghĩ chế với mày giống nhau đều không phải người sống về đêm à?]
Thẩm Trọng Thành không để ý đến lời mỉa mai của Thẩm Tiêu Hồng: [Nào rảnh bà đem ảnh chụp gửi cho An An đi.]
[Không phải mày không cho gửi?]
[Một triệu một tấm.]
[Thôi khỏi nói nữa, hôm sau chế với ẻm cùng đi chụp poster, đến lúc đó chế đưa tận tay cho ẻm xem.]
[Được.]
[Chẹp, đàn ông đúng là thứ hay thay đổi.]
Thẩm Tiêu Hồng vẫn như cũ mà mỉa mai Thẩm Trọng Thành, thế nhưng mắng xong lại nhớ đến việc anh ta muốn cho cô tiền cho nên lập tức thu lại tin, Thẩm Trọng Thành cười lạnh một tiếng rồi gửi cho cô cái tin: [Ha ha, phụ nữ đúng là hay thay đổi.]
Thẩm Trọng Thành gửi xong câu này cũng lười xem Thẩm Tiêu Hồng sẽ nói gì tiếp, anh thoát khỏi app wechat sau đó dựa vào thành giường, anh ta mở khóa album ảnh, tiếp đó nhìn vào một tấm ảnh đến say sưa.
Tấm ảnh kia có chút cũ, chất lượng cũng không được tốt lắm, cũng không phải là ảnh gốc mà là ảnh được chụp lại từ một bức ảnh.
Nếu Tạ Dư An có thể thấy được tấm hình này thì cậu sẽ phát hiện trong bức ảnh có hai người, người phía trước là một cậu nhóc toàn thân đều được bao bọc bởi một lớp mùng, trên tay cầm một nhành hoa dại đang cười khúc khích lộ hết cả hàm răng bị thiếu vài chiếc, mà đứng phía sau cậu nhóc là một chàng trai cao hơn chút, trên người mặc một bộ âu phục không phù hợp gì với lứa tuổi cùng với vẻ mặt vô cùng mờ mịt, bày ra cái bộ dạng hoàn toàn không biết cái gì hết. Nói đúng ra là chàng trai nếu có lộ ra biểu cảm cũng sẽ không nhìn ra được, bởi vì trên mặt cậu đều là những vết máu bầm ứ đọng đến xanh tím, gương mặt hơn nửa đều sưng lên, giống như một đứa trẻ đáng thương chịu cảnh bị đánh đập hành hạ.
Nhưng Thẩm Trọng Thành lại không hề quan tâm đến bộ dạng xấu xí của mình, anh cười cười chạm vào đứa nhóc thiếu răng cửa đang cười khúc khích, sau đó đem ảnh cưới đầu tiên của Tạ Dư An và anh làm hình nền di động.
Anh không giấu nữa mà sẽ khiến cho Tạ Dư An nhớ lại anh là ai.
Hôm bọn họ cùng nhau ăn thịt nướng, Thẩm Tiêu Hồng add wechat Tạ Dư An sau đó nói sẽ gửi cho cậu thứ hay ho, thế nhưng tối đó lại không có gì hết là tại vì anh ta không cho Thẩm Tiêu Hồng gửi, thứ Thẩm Tiêu Hồng muốn gửi chính là ảnh chụp lúc còn bé của anh ta, mà nếu so ra thì anh ta lúc bé cùng với bây giờ dường như không giống như là một.
Tạ Dư An có thể không nhận ra anh bây giờ, nhưng chỉ cần thấy được anh khi còn bé thì tỉ lệ nhận ra chắc sẽ lớn hơn.
Em có còn nhớ anh không?
Thẩm Trọng Thành tắt di động sau đó nằm lại lần nữa, anh ta từ phía sau đem Tạ Dư An ôm vào trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng ngửi mùi gỗ tùng trên người cậu mà anh hay dùng, trong lòng lại thầm hỏi.
Hôm chụp ảnh poster Tạ Dư An đa sớm rời giường, tự mình trốn ở trong phòng tắm dùng khăn lạnh mà đắp lên mặt___ cậu sợ mặt mình béo vầy là vì nguyên nhân nóng phình ra lạnh teo lại, tuy rằng Tạ Dư An nghĩ lí do này rất là ngu, thế nhưng cậu cảm thấy ở gần Thẩm Trọng Thành lâu như vậy thì chắc mình ngu thật, thế mà lại đi tin cái chuyện tào lao này.
Không chỉ có tin mà cậu còn đi thử cái chuyện "lạnh là teo" này.
Chờ khi xác định được gương mặt mình đã đủ lạnh rồi thì Tạ Dư An mới ra khỏi cửa, lúc gần đi còn mở tủ lạnh lấy một bình nước để lúc nào cũng có thể kịp thời giảm nhiệt độ trên mặt.
Cậu đến studio cũng không muộn lắm, thế nhưng hầu như các diễn viên chính của đoàn phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》đều đã đến rồi, nhưng cũng không có quá nhiều người lắm bởi vì tóm gọn lại các nhân vật của bộ phim cũng chỉ có bảy người, ngoài nam chính nữ chính, nam phụ nữ phụ nam ba các thứ thì còn có bạn thân của nữ chính cùng với bạn trai của cổ.
So với những kịch bản máu chó bình thường là nữ chính và bạn thân trở mặt thành kẻ thù thì bộ này khác hoàn toàn, trong phim 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》thì bạn thân của nữ chính từ đầu đến cuối luôn đứng về phía cổ, còn cùng bạn trai giúp nữ chính nghĩ cách theo đuổi nam chính.
Trùng hợp hơn nữa là Tạ Dư An biết cái cô diễn vai bạn thân này, cô nàng tên là Miêu Tiểu Tư, hai người biết nhau lúc cùng quay chung cái quảng cáo sữa bò kia, Miêu Tiểu Tư là một cô gái mang khuôn mặt trẻ con mụp mụp vô cùng đáng yêu, tính cách cũng rất dịu dàng moe moe.
Tạ Dư An vừa bước vào studio đã thấy Miêu Tiểu Tư đang đứng nói chuyện cùng với Bối Nghệ Hạm, một hồi lại sờ sờ tay của đối phương, hình như là đang nói về chuyện móng tay là làm ở đâu các kiểu___ đây đúng là đề tài vô cùng phổ biến giữa các cô gái.
Cơ mà ở đây còn có một cô gái khác nữa là Thẩm Tiêu Hồng, cô nàng không cùng hai người bọn họ nói chuyện mà lại ở một bên nhỏ giọng nói chuyện cùng với thợ trang điểm riêng của mình.
Ngoài trừ các cô gái thì nam chính Mâu Bách Hiên cùng nam phụ Hạ Tự cũng đã đến rồi. Hai người họ đều là nghệ sĩ lưu lượng, bình thường tham gia chương trình giải trí cũng từng hợp tác vài lần cho nên cũng xem như có quen biết, tự nhiên mà tụ tập lại một chỗ nói chuyện, còn người sẽ diễn cùng với Miêu Tiểu Tư tên là Vưu Hãn, là người hoàn toàn mới thì phải, trước đây chưa từng nghe qua tên này, có người nói 《 Anh nhớ em và anh đã từng gặp nhau 》chính là phim truyền hình đầu tiên cậu ta nhận, hiện giờ vẫn chưa đến studio.
Tạ Dư An đi tới chào hỏi bọn họ một tiếng sau đó mới đi sang bàn trang điểm ngồi xuống, đợi thợ trang điểm đến trang điểm cho cậu. Miêu Tiểu Tư cùng Bối Nghệ Hạm đại khái là có bàn về Tạ Dư An trước khi cậu đến, cho nên hiện giờ hai người không nói chuyện nữa mà đi tới chỗ Tạ Dư An rồi ngồi xuống, cùng xem thợ trang điểm trang điểm cho cậu.
Da của Tạ Dư An vô cùng đẹp, làn da trắng nõn, lông mi rất dài, lông mày đen dày nhưng không quá rậm, cắt tỉa xíu là đẹp, cảnh đầu tiên phải quay lúc ở trường cho nên cũng không cần trang điểm quá dày, chỉ cần tán đều màu da là được.
Trong giới giải trí thì có người dùng thực lực để ăn cơm, còn có người lại dùng mặt để ăn cơm, Bối Nghệ Hạm ở một bên nhìn liền nghĩ rằng Tạ Dư An chính là cái người dùng mặt để ăn cơm, nhưng cố tính cậu ta lại còn diễn tốt nữa, mà chắc là còn trẻ cho nên có thể phát triển nhiều ưu điểm, thế là cô nàng thở dài: "Uầy, cũng mau công tử không phải là con gái, nếu không thì Hoa Bách Hợp đã có không có cơm mà ăn rồi.
Trong phim 《 Trở lại Trường An 》, Bối Nghệ Hãm diễn vai nữ chính nên mới gọi Tạ Dư An là "Công tử", Tạ Dư An nghe Bối Nghệ Hạm cảm thán như vậy thì cậu ngước mắt lên cười với cô nàng một chút, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại bỗng trở nên dịu dàng vô cùng, mặt mũi cong hết cả lên, Bối Nghệ Hạm thấy vậy thì khẽ run.
Mà lúc Bối Nghệ Hạm đờ người thì Miêu Tiểu Tư cũng hùa theo mà than thở, "Hèn chi hãng sữa bò Lục Sơn muốn tìm anh Tạ làm người phát ngôn, anh Tạ thật là trắng, da cũng tốt ghê."
Thợ trang điểm thấy hai người cảm thán hai câu thì cũng cười rồi nói: "Đúng vậy, cậu Tạ đây da dẻ tốt ghê, tôi không biết làm sao để trang điểm nữa, thế nhưng cậu có chỗ nào không thoải mái không? sao mặt lạnh vậy?"
Tạ Dư An lúng túng cười cười rồi nói: "Tôi không có khó chịu, chỉ là có chút nóng nên mới dùng nước đá đắp lên."
Thợ trang điểm lúc này mới tên tâm mà cười nói: "Vậy thì tốt, hôm nay phải chụp hai bộ ảnh poster đấy."
Studio này lúc đầu vốn là đóng cửa, bây giờ lại có thêm ánh sáng các kiểu cho nên thật sự là rất nóng, Tạ Dư An nói mình nóng cũng không ai nghi ngờ gì. Mà bộ phim này nửa phần trước hoàn toàn là quay ở khuôn viên trường học, nửa phần sau mới nói về chuyện của nam nữ chính sau khi tốt nghiệp, vì thế cho nên tạo hình của diễn viên chính cũng phải thay đổi, nội trong ngày phải chụp cho xong, lúc Tạ Dư An còn đang trang điểm thì Mâu Bách Hiên với Hạ Tự đã được gọi đi chụp ảnh, một lúc sau thì Bối Nghệ Hạm với Miêu Tiểu Tư đang xem Tạ Dư An trang điểm cũng được gọi đi, vì thế cho nên hiện giờ trong phòng hóa trang chỉ còn lại mỗi Tạ Dư An và Thẩm Tiêu Hồng là chưa đi.
Tạ Dư An biết mối quan hệ giữa Thẩm Trọng Thành và Thẩm Tiêu Hồng phải được giữ bí mật, mà cậu bây giờ lại là người của Thụy Phong, theo lí mà nói thì cậu và Thẩm Tiêu Hồng không thể quen biết được, nếu là vì hợp tác cho nên mới chào hỏi thì cũng được, nhưng dù gì bộ phim này cũng còn chưa chính thức bắt đầu quay, cậu bây giờ nếu như tiếp xúc với Thẩm Tiêu Hồng quá thân thiết thì sẽ khiến người khác nghĩ rằng cậu đang bợ đít Thẩm Tiêu Hồng, muốn cùng Thẩm Tiêu Hồng xảy ra bê bối gì gì đấy, cho nên ngoài câu chào hỏi lúc mới tới thì cậu cũng không tiếp xúc với cô nàng nữa.
Kết quả cậu không nói chuyện với Thẩm Tiêu Hồng thì cô nàng lại chủ động tìm cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook