Khiêu khích của tiểu hài tử Trần Lạc tự nhiên không để trong lòng, chính là trong miệng tên đệ đệ kia lộ ra một đề tài khiến cậu chú ý, liền cau mày hỏi Cầm Oánh:

-Cầm Oánh tỷ, Phong thành Thân gia là gì vậy? Lại có quan hệ gì cùng Lục… phụ thân ta?

Cầm Oánh lại đặt một ngón tay lên môi làm ra thủ thế đừng lên tiếng, sau đó lôi kéo Trần Lạc chạy nhanh về phòng, nhìn cửa và cửa sổ đã đóng chặt, lúc này mới ngồi xổm người nhẹ giọng nói với Trần Lạc:

-Thân gia là thông gia với chúng ta, chính là trăm ngàn Trần gia đều kém hơn một cái phân gia của đại gia tộc kia. Bất quá Lục Viễn Thần… – Nàng nâng môi cười lạnh, – Bất quá là một tên con riêng ở một chi phụ nhỏ nhoi của Thân gia mà thôi, lúc đó hắn dùng danh nghĩa Thân gia đến cầu thân, bây giờ lại cấm mọi người nhắc đến việc này. Ai…  cuối cùng chỉ là một đứa con riêng mà thôi.

Bởi vì chuyện của Tô Huân Hàm và Lục Bác Hạo, Cầm Oánh vừa nhắc đến con riêng thì liền có vẻ mặt khinh thường, lời nói oán độc không ngừng được thốt ra.

Nói mãi, nàng lại đỡ trán liên tục thở dài:

– Vừa nhìn thấy tiện nhân kia liền không nhịn được nói như vậy, ai a ta còn muốn lập gia đình a…

Thấy nành bộ dáng buồn rầu, Trần Lạc không nhịn được nở nụ cười, kiễn mũi chân vỗ vỗ bả vai nàng an ủi:

-Không có việc gì, không có việc gì, tính cách ngươi như vậy rất tốt! Thật sự!

-Cầm Oánh tỷ tỷ- Trần Lạc bỗng nhiên nghĩ đến nhận thức của mình đối với thế giới này chỉ dừng lại ở những lời nói linh tinh ngày đó của Trần Dũng, vừa vặn trước mắt có một Cầm Oánh rất hiểu biết thế giới này còn trung tâm với mình, chẳng phải là cơ hội tự dâng lên cửa hay sao,

-Ngươi kể ta nghe một số sự tình trên đại lục đi – cậu nháy mắt mấy cái, vừa rồi thời điểm thay quần áo phát hiện mình có đôi mắt rất xinh đẹp, nên Trần Lạc dám cam đoan bộ dáng này của cậu trừ khi đó là người có ác cảm với mình, còn lại đều không nhẫn tâm cự tuyệt. – Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng.

“Phốc” Cầm Oánh nhịn không được đưa tay niết cái cằm bạch ngọc của cậu,

-Đây là học ở nơi nào, lại như thế nào dùng ở đây? Đúng thế đúng thế, biết nhiều chút so với không biết thì tốt hơn.

Nói xong nàng liền ôm Trần Lạc lên giường, chính mình ngồi kế bên, bắt đầu nói về thế giới này.

Trên thế giới này hiện tại có hai môn phái tu tiên cao nhất, một là Thanh Miểu tông, một là Thiên Thần kiếm phái. Thân gia Lục Viễn Thần xuất thân là một trong những đại gia tộc của thế giới này, chi nhất của gia tộc này còn xuất hiện người thừa kế thiên tài, Thân Phồn…

Còn đủ loại ám đấu bên trong Trần Lạc cũng không nghe rõ, chỉ bấy nhiêu tin tức liền làm tâm cậu phát lạnh.

Thế giới này, là nội dung trong <dị thế thiên tôn> mình xem qua trước khi chết.

Cái gì Thân Phồn, cái gì Thanh Miểu tông, cái gì Thiên Thần kiếm phái, cái gì Thần Hiên đại lục, mới đầu nghe cậu chỉ thấy quen tai, không nghĩ tới là nguyên nhân như vậy.

Vậy Trần Lạc đâu? Chính là vật hi sinh trong sách này?

Cậu nhớ, trong nguyên tác Trần Lạc chính là thuốc chữa bệnh cho nhân vật chính, vì trợ giúp nhân vật chính trị liệu mà thân thể mà bị ăn sống, linh hồn tiêu tán khỏi thế gian, là một cái pháo hôi đến không thể pháo hôi hơn. Mà lần đầu pháo hôi này xuất hiện là với thân phận tiểu lâu la bên người đại thiếu gia Thân Phồn.

Lục Viễn Thần cùng Thân gia có quan hệ, dù quan hệ này mỏng manh nhưng vẫn chứng minh Trần Lạc cậu xuyên vào là tiểu pháo hôi Trần Lạc!

Trần Lạc cảm thấy như mình lâm vào bên trong âm mưu bẫy rập, nghĩ vớ vẩn nhưng vẫn không thể ngừng miên man nghĩ. Cầm Oánh tựa hồ cảm nhận được sợ hãi khó hiểu trong lòng cậu, thở dài, xuất môn cầm về một đồ vật.

-Thiếu gia, đây là nhẫn phu nhân lưu lại, chờ ngài qua vỡ lòng, liền có thể mở ra nhìn, nhưng mà nhớ, trăm triệu không được cho người khác biết.

Trần Lạc tiếp nhận, Cầm Oánh lần thứ hai đầy sâu lo nhìn cậu một cái, liền xoay người rời đi.

Trên nhẫn có hoa văn cực kì xinh đẹp, có bàn rồng ngậm châu, tường vân xoay quanh, kì thực nhìn nhiều cũng thấy chút quen thuộc, chính là nhẫn chứa một kiện bảo vật, ở hậu kì nguyên tác giúp nhân vật chính liên tục đột phá, cũng là chiến lợi phẩm thứ hai nhân vật chính lấy được trên người Trần Lạc.

Trần Lạc đem nhẫn mang lên ngón út, chỉ thấy vừa như in, cậu thở dài, chỉ thấy ngồi trong gian phòng này cũng làm người bất an. Ai đã biết kết cục của mình là cái chết mà vẫn có thể duy trì bình tĩnh? Trần Lạc tự nhận cậu không phải.

Đột nhiên có cảm giác cô độc, thế gian này không ai có thể tin, không ai có thể ngồi nghe cậu phát tiết.

Không, còn có một người.

Trần Lạc bình tĩnh trở lại, cậu nhớ tới hài tử  Trần Lăng giống sói kia, sinh hoạt trong miếu đổ nát cùng trên xe ngựa khiến hắn chậm rãi tiếp nhận chính mình. Đứa nhỏ này rõ ràng luôn lạnh như băng cự tuyệt hảo ý của cậu, bất quá trong mắt Trần Lạc, Trần Lăng là một hài tử bị sinh hoạt bắt buộc cấp tốc trưởng thành, vô luận bề ngoài cứng rắn, nội tâm vẫn như trước mềm mại.

Huống chi Trần Lăng là người duy nhất nhận thức Trần Lạc cậu tại thế giới này.

Trần Lạc dập tắt nến, đi đến bên giường, trùm chăn qua đầu, nhắm hai mắt lại.

Ngày mai sớm đến xem Trần Lăng.

Trước khi tiến vào mộng đẹp, cậu nghĩ như thế.

Trần Lạc ngủ cũng không tốt, cả đêm làm ác mộng bị nhân vật chính giết chết như thế nào, ngày thứ hai trời còn chưa sáng liền rời khỏi giường.

Xoay người ngồi trên giường, cậu củng cố tinh thần: “Suy nghĩ cả đêm làm gì, thật là, thời điểm cần chết còn hơn mười năm.” Trần Lạc nhăn mũi cười nhạo chính mình ngày hôm qua, sức sống mười phần chạy xuống giường, hướng bên ngoài kêu lên:

-Cầm Oánh tỷ tỷ! Cầm Oánh tỷ tỷ!

Cầm Oánh vẫn luôn ngủ ở gian ngoài, lúc này sắc trời còn hôn ám, nhưng nghe tiếng tiểu thiếu gia kêu liền rút ra từ mộng ngọt, trả lời:

-Thiếu gia, ta đây!

-Ta muốn ra ngoài – Trần Lạc nhuyễn manh cười, xoay đầu nhỏ, ngồi ở trên giường hướng thiếu nữ giơ hai tay mang thêm điểm mềm mại buồn ngủ mông lung. – Cầm Oánh tỷ nhanh thay quần áo giúp ta.

Cầm Oánh bị manh đến rối tinh rối mù, mặc dù không biết tiểu thiếu gia sớm như vậy là muốn đi đâu nhưng vẫn thực nhanh cầm một thân quần áo vào nhà thay giúp Trần Lạc, đem cậu ăn diện chỉnh tề liền cười meo meo nói:

-Thiếu gia muốn ra ngoài, Cầm Oánh đi tìm Trần Dũng đi theo nha.

Trần Lạc sức sống mười phần, hai chân mở ra, hai tay chống nạnh, khí phách khoát tay áo:

-Không muốn không muốn – bất quá nghĩ chính mình là đứa bé, ra ngoài một mình thật không ổn – Cầm Oánh tỷ tỷ đi cùng ta đi!

Cầm Oánh kinh ngạc chớp mắt một cái, cười nói

-Được!

Mục tiêu y quán, xuất phát!

Sáng sớm bên trong quán thập phần yên tĩnh, thái dương vẫn chưa dâng lên, y quán bị vây trong trạng thái hôn ám.

Trần Lăng một mình cô đơn nằm trên giường bệnh, trợn tròn mắt nhìn ngoài cửa sổ, chờ sáng sớm đến.

Ngoài cửa, từng tầng mây nổi lên sắc đỏ ửng, đây là dự báo thái dương sắp dâng lên, Trần Lăng ngưng suy nghĩ, khó có được lúc nhàn hạ thoải mái, hai tay đặt lên bụng, an tâm chờ sáng đến.

Lại là một ngày, trời trong xanh, gió nhẹ thổi.

-A Lăng!  – có một thanh âm thanh thúy ngọt nhẹ nhuyễn nộn vang lên, tiếp theo một tiểu nhân nhi bò lên mở ra cửa sổ, vui tươi hớn hở nhìn lại đây.

Cậu đưa lưng về phía không trung, thái dương rốt cục lên cao, hắc ám, rét lạnh, yên tĩnh bao phủ một đêm bị xua tan, mang vào phòng quang minh ấm áp náo nhiệt.

Trần Lăng trong lòng có loại xúc động khó hiểu nhưng vẫn ghét bỏ nhíu mày lạnh lùng hỏi:

-Ngươi sao lại đến đây?

Trần Lạc đối thái độ lạnh lùng này của hắn đã muốn tập mãi thành quen, nghịch ngợm hướng hắn nháy mắt mấy cái, cao hứng đi đến cái bàn:

-Đương nhiên là vì nhớ ngươi! Hôm nay thân thể a Lăng ngươi thế nào rồi?

Trần Lăng khinh thường bĩu môi, lại không được tự nhiên đáp:

-Đương nhiên tốt, trình độ thầy thuốc nơi này khác xa trình độ của ngươi.

-Hừ, a Lăng ngươi tổn thương ta! – Ngón trỏ Trần Lạc kéo xuống mí mắt, làm cái mặt quỷ, tiếp tục hưng phấn đề nghị – Chúng ta ra ngoài chơi đi! – Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận – Không được không được, thân thể ngươi vẫn là an tâm nghĩ ngơi cho tốt.

Trần Lăng bật người xốc chăn xuống giường, hắn cũng không chịu được loại đối đãi này

-Ngươi nghĩ ta yếu thế sao, muốn ra ngoài cũng không thể.

Trần Lạc hướng hắn nháy mắt mấy cái, nở nụ cười, hai người liền dọc theo đường cậu tới-cửa sổ, đi ra ngoài.

-Thiếu gia, người đây là… – Cầm Oánh ở bên ngoài hướng lại đây, đè thấp cổ họng hỏi.

-Tới rồi tới rồi – Trần Lạc một tay kéo Trần Lăng một tay kéo Cầm Oánh cười nói – Chúng ta đi bộ đi bộ

-Sớm như vậy, đi bộ ở đâu? – Cầm Oánh dở khóc dở cười hỏi.

Nói là nói vậy nhưng vẫn dẫn bọn họ đến nơi có người tụ tập, chợ.

Mấy cái quầy hàng nối tiếp nhau, có cái chưa có đồ, có cái đang được bài biện, Trần Lạc cũng không nhàm chán, nơi này đối với người hiện đại như cậu là cực kì hấp dẫn, ỷ vào chân nhỏ chạy đến gian hàng đầu tiên, trái nhìn phải nhìn liền hướng đến một nhà chưa bày hàng.

Chủ cửa hàng là một bạch y lão thư sinh, Trần Lạc giòn gĩa hỏi:

-Gia gia đây là đang bán cái gì?

Lão nhân nhỏ giọng trả lời

-Ta là bán chữ… ai! Tiểu thiếu gia coi chừng!

Rõ ràng người trên đường cũng không ít, sau lưng chợt có người đánh lên cậu, Trần Lạc liền nghiêng về trước, chủ quán kia vội giúp đỡ cậu, rồi la lên

-Đó là mánh nổi danh của móc túi, tiểu công tử mau xem trên người ngươi có thiếu cái gì hay không!

Đương nhiên là thiếu, Trần Lạc vừa rồi cảm thấy một cỗ lực lôi kéo ngón tay, nhẫn mẫu thân cho đã không còn.

-A Lăng! Cầm Oánh tỷ tỷ! Mau đuổi theo!

Mặt mày Trần Lăng  lập tức cứng, giữ chặt Trần Lạc phía trước đang muốn truy bắt, chính là Cầm Oánh đã đuổi theo, hắn hung hăng nhăn mày, vốn định mang theo Trần Lạc cứ thế rời đi nhưng chạm đến ánh mắt nghi hoặc của đối phương liền thất bại thở hắt ra.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương