Trần Lạc gần đây không muốn gặp Trần Lăng, cậu vẫn như cũ lừa mình dối người đối phương không phải là nhân vật chính sau, sau hai ngày tự thôi miên chính mình, ngọn núi cao nhất Thanh Miểu tông đỉnh Tử La bắt đầu náo nhiệt lên, ngày đầu tiên của tông môn đại bỉ đã đến, cậu rốt cục chầm chậm chầm chậm ra cửa.

“U! Tiểu Lạc Lạc!” Nhạc Lâm ngự kiếm đi theo bên người, đến đại trên quảng trường, chợt nghe tiếng Trì Thiên Trạch tiếp đón.

Không nhìn phản ứng của cậu, đối phương trong nháy mắt liền tới trước mặt mình, Trần Lạc chỉ phải cười, đáp: “Trì huynh tới thật sớm.”

Trì Thiên Trạch trả lời: “Đâu có đâu có, là công lao sư tôn ta. Ngược lại ngươi, không phải nói ngày hôm qua muốn đi tìm Lăng huynh sao, như thế nào cả ngày không thấy ngươi, xem bộ dáng mất hồn mất vía kia của Lăng huynh, chậc chậc.”

“A…” Trần Lạc có chút không biết nói cái gì, cũng không thể nói cho hắn biết, bởi vì hoài nghi a Lăng là nhân vật chính nên mới không dám đi gặp hắn, đầu tiên cũng phải cũng phải giải thích đối phương mới có thể biết nhân vật chính là có ý gì a.

“Nói đến là đến!” Trì Thiên Trạch không chú ý tới Trần Lạc dị thường, quay đầu liền thấy được Trần Lăng, nhất thời hưng phấn lên, kêu: “Lăng huynh! Bên này!”

Trần Lăng tại trong đông đảo đệ tử ngoại môn dự thi cũng không nổi bật, ngược lại Trì Thiên Trạch đem hắn làm nổi lên, lại chỉ quay đầu đối với hai người bên này mỉm cười chào hỏi, liền cùng đội ngũ đi tới, không quay đầu lại xem bọn họ.

“Ai? Khó được a, hắn như thế nào không để ý tới ngươi .” Trì Thiên Trạch thấy hắn không để ý tới chính mình, xoa cằm bắt đầu nổi máu trinh thám.

Trần Lạc đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, tinh thần phục hồi nhưng trong lòng lại có chút vắng vẻ , miễn cưỡng cười, liền nói với Trì Thiên Trạch: “Ta cũng phải cùng sư huynh đi nơi của  đệ tử Khóa Sương phong, Trì huynh, tạm biệt trước.” Cậu  vừa nói xong liền bước đi, làm  Trì Thiên Trạch căn bản không có chỗ để phản bác.

“Ai!”Tay Trì Thiên Trạch cương ở giữa không trung, hôm nay hắn chính là góp nhặt thiệt nhiều tin tức để nói cùng người khác, ngày náo nhiệt như thế quanh hai người bọn họ như thế nào lại có một đoàn áp suất thấp?

QAQ Thiệt đáng buồn a! Hai người các ngươi lại khi dễ người thành thật là ta đây!

“Nhanh trở lại như vậy sao, ta còn nghĩ ngươi muốn cùng ca ca ngươi nói nhiều một chút.” Nhạc Lâm thấy cậu trở về, cũng hơi hơi kinh ngạc, hắn đều làm tốt chuẩn bị rằng Trần Lạc sẽ chạy tới đài khán giả ở đỉnh Vũ Lăng . Bất quá, nhìn bộ dáng vẻ mặt rầu rĩ này,hai huynh đệ thân mật khăng khít này xảy ra vấn đề ?

Trần Lạc tìm được vị trí bên cạnh Nhạc Lâm liền ngồi xuống, trong ngực ôm Du Ngư kiếm, một bộ bộ dáng ỉu xìu: “A Lăng hắn hôm nay tựa hồ có trận đấu, ta không đi quấy rầy hắn .”

“Ngươi thậm chí có một ngày để ý cái gọi là quấy rầy này?” Biểu tình Nhạc Lâm bất khả tư nghị, nhìn qua lại có chút buồn cười, “Ta cho rằng hai người các ngươi vẫn luôn coi cái này là tình thú!”

Trần Lạc nhất thời đánh một bàn tay, sau đó kịp phản ứng lại, vội vàng hỏi: “Sư huynh! Thực xin lỗi a! Ngươi có đau hay không!”

“Không, không có việc gì!” Nhạc Lâm bụm má rơi lệ, “Cái gì kia, ta cảm thấy ngươi cũng không có tâm tình xem  trận đấu, có lẽ có thể đi ra ngoài giải sầu?”

Trần Lạc lập tức đáp: “Vậy ta liền đi ra ngoài trước.” Nói xong, lại ngự kiếm, hóa thành một đạo lam quang, biến mất phía chân trời.

Đệ tử Khóa Sương phong xung quanh lập tức vây kín Nhạc Lâm, tinh thần bát quái bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.

“Đại sư huynh! Trần Lạc sư huynh sao lại ly khai đầu tiên ?”

“Cả lễ khai mạc cũng không xem sao?”

“Ca ca Trần Lạc sư huynh không phải hôm nay có trận đấu sao?”

Một đống lớn vấn đề loạn thất bát tao , đột nhiên có người thình lình hỏi một câu.

“Trần Lạc sư huynh đây là đang yêu sao ?” (thiệt ra bạn này mới là vua chân tướng nè)

Khóa Sương phong nhất thời không ai lên tiếng , tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía đệ tử vừa nói, dọa hắn sợ tới mức phải bật người biện giải.

“Đừng nhìn ta a! Các ngươi cũng không đều thấy sao, Trần Lạc sư huynh có khi nào lại bày ra bộ dáng nhăn nhó như vậy, rối rắm đến rối rắm đi , không phải trạng thái của người đang yêu sao!”

Chúng đệ tử Khóa Sương phong trừ bỏ Nhạc Lâm, cũng không ai từng tiếp xúc nhiều cùng Trần Lạc , bởi vậy nghe xong những lời này, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là yên lặng gật đầu, sau đó lại nhất tề quay đầu nhìn về phía Nhạc Lâm người giám hộ hiện nay của Trần Lạc.

Nhưng mà Nhạc Lâm giờ phút này lâm vào trầm mặc,trên mặt luôn luôn mang theo ý cười ôn hòa che kín hắc vụ, cả người đều đắm chìm trong không khí một loại âm u.

Trần Lạc đang yêu!

Đối với vú anh chăm sóc… Phi, là người giám hộ mà nói, đây chính là sự kiện gần như tận thế!

Nhạc Lâm yên lặng triệu ra chuôi Thanh Sương kiếm nổi tiếng Thanh Miểu tông. Mẹ nó! Trần Lạc mới mười lăm tuổi! Ai không biết xấu hổ như vậy quyến rũ hài tử nhà của ta!

Trần Lăng đứng ở dưới lôi đài hắt hơi một cái, đưa tới ánh mắt lo lắng của Uyển Đồng, cùng với Việt Thừa Sơn hừ lạnh.

Trần Lạc cũng không chạy xa, chẳng qua Trần Lăng từ trong miệng Nhạc Lâm đi ra làm cậu có chút tâm phiền ý loạn, tại đỉnh Tử La lắc lư một vòng, vẫn là trộm đáp xuống trên quảng trường, xen lẫn trong hàng đệ tử không có tham gia trận đấu nhìn lén đại bỉ của đệ tử ngoại môn. hiện đang tiến hành

Quy tắc tông môn đại bỉ ở  Thanh Miểu tông thực đơn giản,  an bài trình tự trận đấu ngẫu nhiên, một hồi đánh xuống, người thua đào thải, người thắng thăng cấp. Mà mười tên đầu tiên liền nhận được cơ hội tiến vào nội môn, đương nhiên cũng không nói phải đi vào nội môn, tỷ như Việt Thừa Sơn, nghe nói hắn đã đạt được hai lần hạng nhất đại bỉ ngoại môn, mà còn chiếm được coi trọng của không ít trưởng lão, nhưng như trước kiên trì ở lại ngoại môn, cũng liền trở thành Đại sư huynh hoàn toàn xứng đáng ở đỉnh Vũ Lăng.

Trừ cái này ra, ba tên đầu tiên còn có thể tiếp tục tham gia nội môn đại bỉ, cùng đấu với nhóm tinh anh chân chính của Thanh Miểu tông, đây đối với đệ tử ngoại môn đã là một vinh quang lớn lao.

Trần Lăng lúc này đã là tu sĩ Dung Hợp, trực tiếp trở thành đệ tử trung tâm, thậm chí lên làm chưởng môn một tông môn nhỏ cũng còn dư. Bất quá hắn ẩn tàng thực lực của chính mình, trừ phi là chân nhân Xuất Khiếu, còn lại cũng chỉ có thể nhìn ra hắn là tu sĩ Trúc Cơ. Cái công pháp che dấu này cũng sẽ theo tu vi của hắn tiến bộ mà trở nên chân chính thiên y vô phùng.

Hôm nay là trận đấu mở màn của Trần Lăng, cho dù trong lòng Trần Lạc không được tự nhiên, cũng không thể không nhìn tới.

Có hơn một ngàn đài đồng thời tiến hành trận đấu, bởi vậy toàn bộ hội trường tiến hành trong sơn động được phụ gia một cái trận pháp mở rộng không gian . Vừa tiến vào, Trần Lạc nhất thời nhìn hoa mắt, trừ bỏ trên mặt đất có không ít lôi đài đang tiến hành trận đấu, ngay tại không trung đều có lôi đài bỏ thêm phù không trận, dưới tác dụng trận pháp hạ giống như ngôi sao sáng bên trong bầu trời đêm, rậm rạp, phá lệ đồ sộ.

Cho nên, Trần Lăng ở nơi nào?

Trần Lạc ngốc.

Trong quá trình ngoại môn tỷ thí , cũng không hạn chế tư cách người xem, mỗi người đều có thể tiến vào nhìn xem, bởi vì loại chế độ này, trừ bỏ mười tên đầu tiên nhất định có thể đạt được tư cách tiến vào nội môn, còn có chút người may mắn có thể ngẫu nhiên được trưởng lão coi trọng, từ nay về sau tiến vào nội môn. Trần Lạc một đường đi tới, mỗi người trên lôi đài, vô luận trình độ cao thấp, đều hết sức phát huy năng lực của mình, cũng có thể cũng coi là phá lệ phấn khích .

Trần Lạc một đường đi tới, ca ca không tìm được, nhưng nhìn thấy một cái người đáng ghét.

“U! Đây không phải là đại thiên tài đi! Mấy tháng liền chỉ hoàn thành một cái nhiệm vụ ngắt lấy linh thảo!”

Cái âm thanh đáng ghét này… Ai? Là ai?

Trần Lạc quay đầu, liền thấy người tới.

Việt Thừa Sơn.

Cũng đúng, trong Thanh Miểu tông trừ bỏ phụ tử Xương Nguyên Chí, cũng chỉ có hắn hận bọn họ đến thấu xương .

Trần Lạc bỏ mặc khiêu khích của hắn, xoay người bước đi, cậu còn muốn đi tìm Trần Lăng đó!

Việt Thừa Sơn vừa thấy, lập tức gọi cậu lại: “Đừng nóng vội đi a! Ta đã đánh thắng ba trận! Trần Lăng đâu! Thời gian dài như vậy còn không đi ra, không phải mới ngày đầu tiên đã thua đi!”

Du Ngư kiếm trong khoảng khắc đặt trên cổ Việt Thừa Sơn, hắn cùng với nhóm người hầu của hắn, thẳng đến Trần Lạc thu kiếm rời đi, không một ai thấy rõ động tác của cậu, chỉ có một đạo vết máu lưu lại trên cổ Việt Thừa Sơn, cùng một câu nói lạnh như băng.

“Quản miệng ngươi cho tốt, nếu không ta không để ý giúp ngươi thu thập một chút!”

Việt Thừa Sơn không tự giác liền bụm miệng, lại cảm thấy động tác này của chính mình rất khốn quẫn, lập tức làm bộ dường như không có việc gì thu hồi tay, nói với các tiểu đệ: “Người như thế cũng chỉ sẽ thể hiện trên miệng…”

Lời còn chưa dứt, tiểu đệ liền thật cẩn thận nói: “Lão Đại, cổ ngươi…”

“Cổ làm sao!” Việt Thừa Sơn sờ lên cổ, chính là một tay huyết sắc, cái gì mạnh miệng cũng cũng không nói ra được.

Trần Lạc đã có năng lực tại cổ của hắn lưu lại vết thương, liền có năng lực lấy đi đầu của hắn.

Trước khi rời đi hắn còn có thể nhìn rõ tu vi đối phương, hiện giờ thì hành động đều liên tục nhìn không rõ ràng . Việt Thừa Sơn cảm thấy lạnh lẽo, biết Trần Lạc nhất định là có kỳ ngộ, tu vi đã đến nông nỗi hắn không thấy rõ .

“Lão Đại?” Thấy Việt Thừa Sơn thật lâu không nói lời nào, tiểu đệ rốt cục gọi một tiếng.

“Không có việc gì.” Việt Thừa Sơn lấy lại tinh thần, trầm giọng hỏi, “Trần Lăng bên kia thế nào?”

“Dựa theo phân phó của ngài! Hắn đều đánh với thập đại cao thủ!”

Vẫn là cảm thấy khó giữ được…

Việt Thừa Sơn đáp: “Các ngươi nhìn thấy Xương thiếu gia sao.”

Trần Lạc cuối cùng cũng tìm thấy Trần Lăng, làm người ta ngạc nhiên chính là, hắn hiện tại vẫn tiến hành trận đấu thứ hai.

Ngày đầu tiên mỗi đệ tử thắng lợi có nhiều nhất ba lượt đối chiến, Trần Lăng Trúc Cơ kỳ đã là trình độ đứng đầu ngoại môn , không nghĩ tới hiện tại chỉ có thể tiến được tới trận thứ hai, không khỏi quá chậm .

Trần Lạc vốn là tránh ở trong đám người, nhưng nhìn nhìn liền không tự giác kề sát vào chút.

Nhìn như vậy một hồi cậu phát hiện, nguyên lai không phải năng lực Trần Lăng không đủ, mà là hắn tại cố ý thả chậm tiết tấu, làm thời gian trận chiến đấu này trở nên dài.

Vì sao muốn làm như vậy đâu, là chờ mình sao? Thả chậm tiết tấu chiến đấu cũng là tiêu hao thể năng chính mình a! Thật là ngu ngốc!

Dưới đáy lòng Trần Lạc yên lặng mắng, nhưng những cái cảm xúc bị dồn nén hiển nhiên tiêu tán không còn. Mà bất tri bất giác, cậu đã từ trong đám người đi ra, một người phi kiếm đứng bên cạnh ở lôi đài.

Dù sao trên lôi đài có trận pháp che chắn, người ở bên trong nhìn không thấy bên ngoài , như vậy đứng ra cũng không có vấn đề gì đi.

Trần Lăng ném cái phù chú qua, tránh thoát công kích của đối phương, tầm mắt đột nhiên xuyên qua trận pháp che chắn dừng ở trên người Trần Lạc.

Trần Lăng đối Trần Lạc mỉm cười.

Đinh, nhân vật của ngài đã đã bị một kích trí mệnh, thỉnh lập tức cứu giúp.

Đinh, cứu giúp không có hiệu quả, lượng máu đã cạn.

Xem ra, Rađa đệ khống của Trần Lăng cũng không bị trận pháp che chắn quấy nhiễu. ╮(╯_╰)╭

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương