Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
-
Chương 143: Vạch trần
Miêu: beta-ed
“Điều kiện gì?”
Quý Hòa nghĩ Trương Lệ Nương thì biết được bí mật gì to lớn cơ chứ? Trước khi lấy chồng thì là thôn nữ, lấy chồng rồi thì là thôn phụ, điều gì khiến cô ta nghĩ rằng cô ta có thể trao đổi bí mật gì trọng đại với hắn đây? Hắn có chút hoài nghi, nhưng vẫn hỏi han, nếu Trương Lệ Nương muốn điều kiện không quá đáng, hắn có thể sẽ đáp ứng.
Trương Lệ Nương nói: “Tôi muốn anh cho tôi một ngàn lượng bạc Giúp tôi rời khỏi nơi này”
Trương Lệ Nương muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này, ở cái chỗ này, thanh danh của cô đã hỏng, nếu trong tay có tiền, cô còn có thể tái giá, nhưng người đồng ý lấy cô ta khẳng định tất cả đều ngắm vào số tiền cô ta có, đàn ông chỉ biết đến tiền thì tốt đến đâu? Sẽ không Trương Lệ Nương mới không ngốc đến mức gả cho loại đàn ông như vậy, đã trải qua rất nhiều chuyện, cô ta muốn gả cho một người đàn ông thật tốt, như vậy cũng chỉ có thể rời khỏi nơi này, đến một nơi xa lạ không ai biết đến cô ta, sau đó bắt đầu lại cuộc sống. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa cười lạnh một tiếng nói: “Một ngàn lượng? Cũng biết công phu sư tử ngoạm quá đấy.”
Một ngàn lượng không phải con số nhỏ, bao nhiêu người dốc sức cả đời làm ăn cũng không kiếm được nhiều bạc như vậy, tính cả người trấn trên, nếu là nông dân chỉ dựa vào trồng trọt cùng làm thủ công nghiệp, càng không có khả năng. Trương Lệ Nương há miệng liền muốn một ngàn lượng bạc, thật sự là đủ tham.
Trương Lệ Nương nói: “Cậu không muốn biết bí mật kia sao? Tôi cảm thấy nó đáng giá từng đó bạc”
Quý Hòa nói: “Cô cảm thấy có giá trị, nhưng biết đâu tôi lại thấy nó chẳng đáng một đồng. Cô đi đi cho nhanh.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Lệ Nương cắn môi nhìn Quý Hòa, thấy Quý Hòa thái độ lãnh đạm, lại nhìn về phía Trương Tiểu Dư.
Trương Tiểu Dư hỏi: “Cô muốn rời khỏi nơi này, vậy còn mẹ cô thì sao? Còn có đứa em trai nữa.”
Trương Lệ Nương cắn chặt môi, cô không muốn dẫn bọn họ theo, cô ta chỉ nghĩ tới bản thân mình, giờ lại nghĩ, nói ra sợ sẽ chọc giận Trương Tiểu Dư, dù sao mẹ mình đã từng hành hạ Trương Tiểu Dư như vậy, mà Trịnh Du thì lại ham cuộc sống phú quý muốn hại chết Trương Tiểu Dư. Cô ta mà nói sẽ dẫn họ theo, nói không chừng bản thân cô ta cũng không đi được
Trương Tiểu Dư biết đáp án của Trương Lệ Nương, trong lòng thở dài một tiếng, nghĩ cậu đã từng sống trong căn nhà kia, thật sự là không ai tốt lành gì, vốn đang cho rằng Vu Hòe Hoa đều tận hết trách nhiệm làm mẹ với mấy đứa con, Trương Lệ Nương dù có xấu xa đến đâu cũng nên hiếu thuận Vu Hòe Hoa, kết quả vì bản thân mình, ngay chút lòng hiếu thảo ấy cũng từ bỏ.
“Một ngàn lượng không được, vậy năm trăm lượng? Thấp nhất một trăm lượng Không thể ít hơn”
Trương Lệ Nương có chút cam chịu mà không ngừng hạ giá, cô ta vô cùng muốn rơi khỏi cái nơi quỷ quái này.
Lúc này Vu Mộc Đầu vẫn luôn đứng một bên trâm mặc đột nhiên rống to lên, vừa hô vừa túm lấy tay Trương Lệ Nương mà lắc.
“Cô không thể đi Cô ở lại làm vợ tôi Cô mà đi, tôi sẽ đuổi theo giết chết cô rồi tha cho sói ăn Cô không thể đi”
“Mày buông ra Buông ra Đau chết mất Đau”
Trương Lệ Nương bị túm rất đau, bị lắc như vậy chân chân lại bắt đầu đau, không ngừng kêu thảm.
Trương Tiểu Dư nhíu mày, nói: “Vu Mộc Đầu, anh buông tay, nếu muốn ồn ào thì mang cô ta đi, không cần ầm ĩ ở chỗ này”
Quý Hòa nói với Vu Mộc Đầu: “Vu Mộc Đầu, nếu anh lay chết cô ta thì chẳng còn ai làm vợ anh đâu.”
Vu Mộc Đầu lúc này mới dừng lại, nói với Trương Lệ Nương: “Không cho đi, bây giờ cô bị chồng bỏ, có thể làm vợ tôi, nếu cô dám đi, tôi sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại”
Quý Hòa co rút khóe miệng, nghĩ vừa rồi thấy tên này ngơ ngác còn tưởng bị ngốc, giờ trông thế nào cũng chẳng phải ngốc, lúc tỉnh thì cũng hung lắm, còn chẳng bằng ngốc luôn cho rồi Trương Lệ Nương bị người này để mắt, nếu chạy không thoát, thật không biết có phải tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay không.
Gương mặt tái nhợt tiều tụy của Trương Lệ Nương bởi vì vừa tức vừa vội mà đỏ ửng, chỉ muốn bóp chết Vu Mộc Đầu, nghĩ sao mình lại thấy thằng ngốc này dễ sai khiến cơ chứ? Giờ thì hay rồi, thằng ngốc này tự dưng nổi điên muốn mình làm vợ nó, quả thực là nằm mơ Nhưng bây giờ còn chưa bàn xong điều kiện với Quý Hòa, vẫn không thể đắc tội thằng ngốc này, chỉ có thể nhịn cơn tức.
Trương Lệ Nương cắn răng nói: “Quý Hòa, rốt cuộc cậu có đáp ứng hay không?”
Quý Hòa nói: “Cô nói xem là bí mật về ai, xem tôi có hứng thú không đã, nếu là về chồng trước của cô, thì cho dù là bí mật động trời mạng người, tôi cũng chẳng có hứng thú Nếu không muốn nói thì đi đi.”
“Là về Quý Tuấn”
“Quý Tuấn?” Quý Hòa nhíu mày, cười nói: “Cô định nói Quý Tuấn thi đỗ tú tài là giờ thủ đoạn có đúng không?”
Trương Lệ Nương trợn to mắt, nghĩ sao Quý Hòa lại biết?
Quý Hòa vừa thấy biểu tình cùng ánh mắt Trương Lệ Nương liền biết mình đã đoán đúng, nghĩ thì ra Quý Tuấn đỗ tú tài thật sự có ẩn tình khác. Kỳ thật hắn cũng chỉ hoài nghi thế thôi. Sở dĩ hoài nghi như vậy, cũng bởi vì Quý Tuấn đỗ tú tài còn có thứ hạng cao hơn cả Quý Thanh, nói hắn ta ăn may, Quý Hòa tình nguyện tin tưởng là hắn ta giờ thủ đoạn, không nghĩ tới là đúng thật. Trương Lệ Nương rốt cuộc là biết rõ mười mươi hay cũng chỉ nghi ngờ? Nếu cô ta biết, Quý Tuấn sao có thể bỏ qua cho cô ta? Nghĩ cũng biết là cô ta không có chứng cớ gì rồi.
Trương Tiểu Dư nói: “Bí mật của cô đã không còn giá trị, có thể đi rồi.”
“Không Tôi còn biết chuyện Hoa Hưng Hoa Hưng lúc trước đã hại cậu thanh danh đồi bại, cậu không hận lão sao? Tôi có thể giúp cậu làm thối thanh danh lão Tôi biết một việc, nhất định có thể làm được Cậu chỉ cần giúp tôi chữa khỏi chân rồi cho thêm ít tiền là được” Trương Lệ Nương vội vàng nói.
Lúc này Trịnh Trạch cùng Trịnh Nguyên đi ra, cùng đi tới còn có vài thị vệ, Trịnh Nguyên vung tay lên, những người này liền bao vây xe la.
Trương Lệ Nương hoảng sợ, vừa thấy hai người quý phái kia thì biết đây là hai vị công tử của Quốc công gia mà mọi người vẫn đồn, là anh trai của Trương Tiểu Dư, đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn báo thù cho Trương Tiểu Dư?
Trịnh Trạch hỏi Trương Lệ Nương nói chuyện Quý Tuấn gian lận có chứng cớ không? Bắt cô ta nói thật, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Trương Lệ Nương nào dám không thành thật, căn bản cô chỉ suy đoán thế, nhưng cô ta nhất định là em trai Quý Tuấn – Quý Tiếu tiết lộ đề cho hắn ta, còn nói hiện tại Quý Tuấn thành con rể huyện lệnh, lần này thi hương hắn ta nhất định ũng sẽ được tiết lộ đề Trương Lệ Nương nghĩ Quý Tuấn vô tình với mình, thì đừng trách cô ta vô nghĩa
Trịnh Trạch không nói gì.
Trịnh Nguyên cười nói: “Cô còn biết bí mật của thầy thuốc Hoa? Cũng nói ra nghe một chút?”
Cuối cùng Trương Lệ Nương nói hết, không nói không được, cô ta có thể từ trong mắt Trịnh thị huynh đệ nhìn ra sự chán ghét, giống như muốn đánh cô rơi vào mười tám tầng địa ngục vậy Cô sợ mình không nói lời nói sẽ cho bọn họ lí do tống mình vào đại lao, thậm chí là lặng lẽ giết chết Cho nên chỉ có thể thành thật, nhưng cũng bởi vì như vậy, ngay một tia hi vọng cuối cùng của cô ta cũng bị dập tắt
“Nếu trong lòng có oán hận, thì tự đi mà trả thù, cô nhìn được bọn chúng sống tự tại mà mình lại đau khổ vật vờ như thế này sao? Mau đi đi, coi như trả nợ cho những chuyện cô đã từng làm với Tiểu Dư.” Trịnh Nguyên nói với Trương Lệ Nương.
Trương Lệ Nương sao có thể không rõ ý tứ trong đó, đây là bảo cô ta đến nhà Hoa Hưng cùng Quý Tuấn gây sự cho ẫm ĩ lên, trong lòng cô ta cũng muốn lắm, giờ mình thành cái dạng này rồi, không làm ầm lên thì còn đợi khi nào?
Bởi vì không có hy vọng rời đi, lại có Trịnh Nguyên bảo kê nơi đây, Trương Lệ Nương liền tới thôn Thanh Sơn.
Trương Lệ Nương đi trước tới nhà trưởng thôn, bảo Lâm Vĩnh Tân cho gọi người trong thôn tới, ngay mặt mọi người nói mình rơi xuống tình cảnh hiện tại là do nghiệp chướng nặng nề, cô ta muốn hối cải, muốn nói hết mọi điều mình biết ra. Sau đó liền nói là lúc trước Quý Tuấn cố ý đẩy Quý Hòa vào trong sông, đây là nói dối, nhưng cô ta hận Quý Tuấn nên cứ nói như vậy. Sau đó còn nói Quý Tuấn ở mặt ngoài tỏ ra lạnh nhạt với cô ta, nhưng thực chất hai người đã thề non hẹn biển, Quý Tuấn lại bội bạc cô ta, cuối cùng đi cưới con gái huyện lệnh. Cô ta nói vì để ngăn cản cô ta vào cửa, mẹ Quý Tuấn Trương Thúy Nga cùng vợ thầy thuốc Hoa Vu thị hợp nhau bày kế hại cô ta, đẩy cô cho Vu Đại Lang.
Trương Thúy Nga cùng vợ thầy thuốc Hoa đều sắp tức chết rồi, sôi nổi mắng Trương Lệ Nương nói hưu nói vượn, còn muốn xông lên đánh cô ta, bị trưởng thôn sai người chặn lại.
Trương Lệ Nương vừa thấy tình huống này, càng ba hoa, dù sao đã đắc tội với người ta, thế thì cứ nói ra cho hả Nói cho bọn họ sợ luôn, như vậy về sau bọn họ mới không dám hại cô ta, nếu không thì họ trả thù ngay
“Thuốc để hại đời tôi chính là thầy thuốc Hoa cung cấp Thầy thuốc Hoa chính là một tên lang băm, lão hại tôi sảy thai, còn muốn hại tôi què chân cả đời Trong tay lão còn đủ thứ thuốc vớ vẩn, không biết đã hại bao nhiêu người thôn ta rồi”
Trương Lệ Nương khóc nói, nhưng cô ta cũng biết đề tài này nên đến đây rồi thôi, dù sao cũng chẳng huy hoàng gì cho cam, khiến mọi người trong thôn cũng không ưa, cho nên cô kéo cả mấy chuyện người cùng thôn cho vào, cái gì mà đứa bé trong bụng con dâu Trương gia vốn sẽ không chết, tất cả đều là do thuốc thầy thuốc Hoa kê cho có vấn đề. Cái gì mà tay con trai Lý gia vốn chỉ là vết thương nhỏ, là do thầy thuốc Hoa muốn moi tiền nên mới chậm trễ việc chữa trị, cuối cùng tự dưng lại chẳng làm được việc nặng. Cái gì mà thân thể lão Vương không có bệnh nặng gì cuối cùng lại bị thầy thuốc Hoa chữa cho chết bệnh.
Người trong thôn càng nghe càng cảm thấy đúng thế thật, sôi nổi trợn mắt nhìn thầy thuốc Hoa.
Thầy thuốc Hoa hơi mềm chân, Trương Lệ Nương nói những chuyện đó tất cả đều không sai.
Đột nhiên có một người kêu lên: “Mẹ tôi đang uống thuốc lão Hoa kê cho Sẽ không có vấn đề gì chứ? Không được, tôi phải cho mẹ đi khám thầy thuốc trấn trên mới được Nếu có vấn đề, ông không xong với tôi đâu”
Người nọ rống lên với thầy thuốc Hoa, sau đó vội vàng đi mất.
Trương Lệ Nương lại nói thêm một hồi, cô ta cũng khéo miệng, nói ra những lời khiến người ta tin tưởng, phần lớn mọi người đều bắt đầu nửa tin nửa ngờ, một ít khác thì đã tin đến chín phần mười.
Quý Đại Sinh kéo Trương Thúy Nga về nhà, hắn cảm thấy xảy ra chuyện lớn, có thể nào ảnh hưởng tới tiền đồ con mình hay không? Nếu thật sự ảnh hưởng tới, vậy phải làm sao? Ông ta tát cho vợ một cái bạt tại, đánh bay đám trâm cài trên đầu Trương Thúy Nga, dính đầy phấn vào tay, nhìn cái tay mà tức giận phủi tay đi ra ngoài, ông ta phải đi báo tin cho con trai cùng song nhi
Trương Thúy Nga ở nhà khóc ầm lên.
Mẹ Trương Lan nghe được, trong lòng âm thầm sảng khoái, nghĩ bà cũng biết khóc sao, đáng lắm, ầm ĩ lên như thế rồi, coi bà còn nói tôi không biết dạy con, tôi mà không thì bà lại càng không biết
“Điều kiện gì?”
Quý Hòa nghĩ Trương Lệ Nương thì biết được bí mật gì to lớn cơ chứ? Trước khi lấy chồng thì là thôn nữ, lấy chồng rồi thì là thôn phụ, điều gì khiến cô ta nghĩ rằng cô ta có thể trao đổi bí mật gì trọng đại với hắn đây? Hắn có chút hoài nghi, nhưng vẫn hỏi han, nếu Trương Lệ Nương muốn điều kiện không quá đáng, hắn có thể sẽ đáp ứng.
Trương Lệ Nương nói: “Tôi muốn anh cho tôi một ngàn lượng bạc Giúp tôi rời khỏi nơi này”
Trương Lệ Nương muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này, ở cái chỗ này, thanh danh của cô đã hỏng, nếu trong tay có tiền, cô còn có thể tái giá, nhưng người đồng ý lấy cô ta khẳng định tất cả đều ngắm vào số tiền cô ta có, đàn ông chỉ biết đến tiền thì tốt đến đâu? Sẽ không Trương Lệ Nương mới không ngốc đến mức gả cho loại đàn ông như vậy, đã trải qua rất nhiều chuyện, cô ta muốn gả cho một người đàn ông thật tốt, như vậy cũng chỉ có thể rời khỏi nơi này, đến một nơi xa lạ không ai biết đến cô ta, sau đó bắt đầu lại cuộc sống. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa cười lạnh một tiếng nói: “Một ngàn lượng? Cũng biết công phu sư tử ngoạm quá đấy.”
Một ngàn lượng không phải con số nhỏ, bao nhiêu người dốc sức cả đời làm ăn cũng không kiếm được nhiều bạc như vậy, tính cả người trấn trên, nếu là nông dân chỉ dựa vào trồng trọt cùng làm thủ công nghiệp, càng không có khả năng. Trương Lệ Nương há miệng liền muốn một ngàn lượng bạc, thật sự là đủ tham.
Trương Lệ Nương nói: “Cậu không muốn biết bí mật kia sao? Tôi cảm thấy nó đáng giá từng đó bạc”
Quý Hòa nói: “Cô cảm thấy có giá trị, nhưng biết đâu tôi lại thấy nó chẳng đáng một đồng. Cô đi đi cho nhanh.” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Lệ Nương cắn môi nhìn Quý Hòa, thấy Quý Hòa thái độ lãnh đạm, lại nhìn về phía Trương Tiểu Dư.
Trương Tiểu Dư hỏi: “Cô muốn rời khỏi nơi này, vậy còn mẹ cô thì sao? Còn có đứa em trai nữa.”
Trương Lệ Nương cắn chặt môi, cô không muốn dẫn bọn họ theo, cô ta chỉ nghĩ tới bản thân mình, giờ lại nghĩ, nói ra sợ sẽ chọc giận Trương Tiểu Dư, dù sao mẹ mình đã từng hành hạ Trương Tiểu Dư như vậy, mà Trịnh Du thì lại ham cuộc sống phú quý muốn hại chết Trương Tiểu Dư. Cô ta mà nói sẽ dẫn họ theo, nói không chừng bản thân cô ta cũng không đi được
Trương Tiểu Dư biết đáp án của Trương Lệ Nương, trong lòng thở dài một tiếng, nghĩ cậu đã từng sống trong căn nhà kia, thật sự là không ai tốt lành gì, vốn đang cho rằng Vu Hòe Hoa đều tận hết trách nhiệm làm mẹ với mấy đứa con, Trương Lệ Nương dù có xấu xa đến đâu cũng nên hiếu thuận Vu Hòe Hoa, kết quả vì bản thân mình, ngay chút lòng hiếu thảo ấy cũng từ bỏ.
“Một ngàn lượng không được, vậy năm trăm lượng? Thấp nhất một trăm lượng Không thể ít hơn”
Trương Lệ Nương có chút cam chịu mà không ngừng hạ giá, cô ta vô cùng muốn rơi khỏi cái nơi quỷ quái này.
Lúc này Vu Mộc Đầu vẫn luôn đứng một bên trâm mặc đột nhiên rống to lên, vừa hô vừa túm lấy tay Trương Lệ Nương mà lắc.
“Cô không thể đi Cô ở lại làm vợ tôi Cô mà đi, tôi sẽ đuổi theo giết chết cô rồi tha cho sói ăn Cô không thể đi”
“Mày buông ra Buông ra Đau chết mất Đau”
Trương Lệ Nương bị túm rất đau, bị lắc như vậy chân chân lại bắt đầu đau, không ngừng kêu thảm.
Trương Tiểu Dư nhíu mày, nói: “Vu Mộc Đầu, anh buông tay, nếu muốn ồn ào thì mang cô ta đi, không cần ầm ĩ ở chỗ này”
Quý Hòa nói với Vu Mộc Đầu: “Vu Mộc Đầu, nếu anh lay chết cô ta thì chẳng còn ai làm vợ anh đâu.”
Vu Mộc Đầu lúc này mới dừng lại, nói với Trương Lệ Nương: “Không cho đi, bây giờ cô bị chồng bỏ, có thể làm vợ tôi, nếu cô dám đi, tôi sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại”
Quý Hòa co rút khóe miệng, nghĩ vừa rồi thấy tên này ngơ ngác còn tưởng bị ngốc, giờ trông thế nào cũng chẳng phải ngốc, lúc tỉnh thì cũng hung lắm, còn chẳng bằng ngốc luôn cho rồi Trương Lệ Nương bị người này để mắt, nếu chạy không thoát, thật không biết có phải tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay không.
Gương mặt tái nhợt tiều tụy của Trương Lệ Nương bởi vì vừa tức vừa vội mà đỏ ửng, chỉ muốn bóp chết Vu Mộc Đầu, nghĩ sao mình lại thấy thằng ngốc này dễ sai khiến cơ chứ? Giờ thì hay rồi, thằng ngốc này tự dưng nổi điên muốn mình làm vợ nó, quả thực là nằm mơ Nhưng bây giờ còn chưa bàn xong điều kiện với Quý Hòa, vẫn không thể đắc tội thằng ngốc này, chỉ có thể nhịn cơn tức.
Trương Lệ Nương cắn răng nói: “Quý Hòa, rốt cuộc cậu có đáp ứng hay không?”
Quý Hòa nói: “Cô nói xem là bí mật về ai, xem tôi có hứng thú không đã, nếu là về chồng trước của cô, thì cho dù là bí mật động trời mạng người, tôi cũng chẳng có hứng thú Nếu không muốn nói thì đi đi.”
“Là về Quý Tuấn”
“Quý Tuấn?” Quý Hòa nhíu mày, cười nói: “Cô định nói Quý Tuấn thi đỗ tú tài là giờ thủ đoạn có đúng không?”
Trương Lệ Nương trợn to mắt, nghĩ sao Quý Hòa lại biết?
Quý Hòa vừa thấy biểu tình cùng ánh mắt Trương Lệ Nương liền biết mình đã đoán đúng, nghĩ thì ra Quý Tuấn đỗ tú tài thật sự có ẩn tình khác. Kỳ thật hắn cũng chỉ hoài nghi thế thôi. Sở dĩ hoài nghi như vậy, cũng bởi vì Quý Tuấn đỗ tú tài còn có thứ hạng cao hơn cả Quý Thanh, nói hắn ta ăn may, Quý Hòa tình nguyện tin tưởng là hắn ta giờ thủ đoạn, không nghĩ tới là đúng thật. Trương Lệ Nương rốt cuộc là biết rõ mười mươi hay cũng chỉ nghi ngờ? Nếu cô ta biết, Quý Tuấn sao có thể bỏ qua cho cô ta? Nghĩ cũng biết là cô ta không có chứng cớ gì rồi.
Trương Tiểu Dư nói: “Bí mật của cô đã không còn giá trị, có thể đi rồi.”
“Không Tôi còn biết chuyện Hoa Hưng Hoa Hưng lúc trước đã hại cậu thanh danh đồi bại, cậu không hận lão sao? Tôi có thể giúp cậu làm thối thanh danh lão Tôi biết một việc, nhất định có thể làm được Cậu chỉ cần giúp tôi chữa khỏi chân rồi cho thêm ít tiền là được” Trương Lệ Nương vội vàng nói.
Lúc này Trịnh Trạch cùng Trịnh Nguyên đi ra, cùng đi tới còn có vài thị vệ, Trịnh Nguyên vung tay lên, những người này liền bao vây xe la.
Trương Lệ Nương hoảng sợ, vừa thấy hai người quý phái kia thì biết đây là hai vị công tử của Quốc công gia mà mọi người vẫn đồn, là anh trai của Trương Tiểu Dư, đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn báo thù cho Trương Tiểu Dư?
Trịnh Trạch hỏi Trương Lệ Nương nói chuyện Quý Tuấn gian lận có chứng cớ không? Bắt cô ta nói thật, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Trương Lệ Nương nào dám không thành thật, căn bản cô chỉ suy đoán thế, nhưng cô ta nhất định là em trai Quý Tuấn – Quý Tiếu tiết lộ đề cho hắn ta, còn nói hiện tại Quý Tuấn thành con rể huyện lệnh, lần này thi hương hắn ta nhất định ũng sẽ được tiết lộ đề Trương Lệ Nương nghĩ Quý Tuấn vô tình với mình, thì đừng trách cô ta vô nghĩa
Trịnh Trạch không nói gì.
Trịnh Nguyên cười nói: “Cô còn biết bí mật của thầy thuốc Hoa? Cũng nói ra nghe một chút?”
Cuối cùng Trương Lệ Nương nói hết, không nói không được, cô ta có thể từ trong mắt Trịnh thị huynh đệ nhìn ra sự chán ghét, giống như muốn đánh cô rơi vào mười tám tầng địa ngục vậy Cô sợ mình không nói lời nói sẽ cho bọn họ lí do tống mình vào đại lao, thậm chí là lặng lẽ giết chết Cho nên chỉ có thể thành thật, nhưng cũng bởi vì như vậy, ngay một tia hi vọng cuối cùng của cô ta cũng bị dập tắt
“Nếu trong lòng có oán hận, thì tự đi mà trả thù, cô nhìn được bọn chúng sống tự tại mà mình lại đau khổ vật vờ như thế này sao? Mau đi đi, coi như trả nợ cho những chuyện cô đã từng làm với Tiểu Dư.” Trịnh Nguyên nói với Trương Lệ Nương.
Trương Lệ Nương sao có thể không rõ ý tứ trong đó, đây là bảo cô ta đến nhà Hoa Hưng cùng Quý Tuấn gây sự cho ẫm ĩ lên, trong lòng cô ta cũng muốn lắm, giờ mình thành cái dạng này rồi, không làm ầm lên thì còn đợi khi nào?
Bởi vì không có hy vọng rời đi, lại có Trịnh Nguyên bảo kê nơi đây, Trương Lệ Nương liền tới thôn Thanh Sơn.
Trương Lệ Nương đi trước tới nhà trưởng thôn, bảo Lâm Vĩnh Tân cho gọi người trong thôn tới, ngay mặt mọi người nói mình rơi xuống tình cảnh hiện tại là do nghiệp chướng nặng nề, cô ta muốn hối cải, muốn nói hết mọi điều mình biết ra. Sau đó liền nói là lúc trước Quý Tuấn cố ý đẩy Quý Hòa vào trong sông, đây là nói dối, nhưng cô ta hận Quý Tuấn nên cứ nói như vậy. Sau đó còn nói Quý Tuấn ở mặt ngoài tỏ ra lạnh nhạt với cô ta, nhưng thực chất hai người đã thề non hẹn biển, Quý Tuấn lại bội bạc cô ta, cuối cùng đi cưới con gái huyện lệnh. Cô ta nói vì để ngăn cản cô ta vào cửa, mẹ Quý Tuấn Trương Thúy Nga cùng vợ thầy thuốc Hoa Vu thị hợp nhau bày kế hại cô ta, đẩy cô cho Vu Đại Lang.
Trương Thúy Nga cùng vợ thầy thuốc Hoa đều sắp tức chết rồi, sôi nổi mắng Trương Lệ Nương nói hưu nói vượn, còn muốn xông lên đánh cô ta, bị trưởng thôn sai người chặn lại.
Trương Lệ Nương vừa thấy tình huống này, càng ba hoa, dù sao đã đắc tội với người ta, thế thì cứ nói ra cho hả Nói cho bọn họ sợ luôn, như vậy về sau bọn họ mới không dám hại cô ta, nếu không thì họ trả thù ngay
“Thuốc để hại đời tôi chính là thầy thuốc Hoa cung cấp Thầy thuốc Hoa chính là một tên lang băm, lão hại tôi sảy thai, còn muốn hại tôi què chân cả đời Trong tay lão còn đủ thứ thuốc vớ vẩn, không biết đã hại bao nhiêu người thôn ta rồi”
Trương Lệ Nương khóc nói, nhưng cô ta cũng biết đề tài này nên đến đây rồi thôi, dù sao cũng chẳng huy hoàng gì cho cam, khiến mọi người trong thôn cũng không ưa, cho nên cô kéo cả mấy chuyện người cùng thôn cho vào, cái gì mà đứa bé trong bụng con dâu Trương gia vốn sẽ không chết, tất cả đều là do thuốc thầy thuốc Hoa kê cho có vấn đề. Cái gì mà tay con trai Lý gia vốn chỉ là vết thương nhỏ, là do thầy thuốc Hoa muốn moi tiền nên mới chậm trễ việc chữa trị, cuối cùng tự dưng lại chẳng làm được việc nặng. Cái gì mà thân thể lão Vương không có bệnh nặng gì cuối cùng lại bị thầy thuốc Hoa chữa cho chết bệnh.
Người trong thôn càng nghe càng cảm thấy đúng thế thật, sôi nổi trợn mắt nhìn thầy thuốc Hoa.
Thầy thuốc Hoa hơi mềm chân, Trương Lệ Nương nói những chuyện đó tất cả đều không sai.
Đột nhiên có một người kêu lên: “Mẹ tôi đang uống thuốc lão Hoa kê cho Sẽ không có vấn đề gì chứ? Không được, tôi phải cho mẹ đi khám thầy thuốc trấn trên mới được Nếu có vấn đề, ông không xong với tôi đâu”
Người nọ rống lên với thầy thuốc Hoa, sau đó vội vàng đi mất.
Trương Lệ Nương lại nói thêm một hồi, cô ta cũng khéo miệng, nói ra những lời khiến người ta tin tưởng, phần lớn mọi người đều bắt đầu nửa tin nửa ngờ, một ít khác thì đã tin đến chín phần mười.
Quý Đại Sinh kéo Trương Thúy Nga về nhà, hắn cảm thấy xảy ra chuyện lớn, có thể nào ảnh hưởng tới tiền đồ con mình hay không? Nếu thật sự ảnh hưởng tới, vậy phải làm sao? Ông ta tát cho vợ một cái bạt tại, đánh bay đám trâm cài trên đầu Trương Thúy Nga, dính đầy phấn vào tay, nhìn cái tay mà tức giận phủi tay đi ra ngoài, ông ta phải đi báo tin cho con trai cùng song nhi
Trương Thúy Nga ở nhà khóc ầm lên.
Mẹ Trương Lan nghe được, trong lòng âm thầm sảng khoái, nghĩ bà cũng biết khóc sao, đáng lắm, ầm ĩ lên như thế rồi, coi bà còn nói tôi không biết dạy con, tôi mà không thì bà lại càng không biết
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook