Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
-
Chương 132: Đi gặp Trương Tiểu Dư
Miêu: beta-ed
Trịnh Nguyên đưa thư trong nhà gửi tới cho Trương Tiểu Dư xem, trong thư viết từ miệng Trương thị đã hỏi ra thực tình, Trương Tiểu Dư đúng là cốt nhục của Trịnh gia bọn họ, bọn họ sẽ mau chóng tới đây.
Trịnh Nguyên thấy Trương Tiểu Dư buông bức thư xuống, nói với Trương Tiểu Dư: “Tiểu Dư, mấy năm nay khiến em phải chịu khổ. Về sau chúng ta nhất định sẽ không để cho em khổ thêm Em yên tâm, chỉ cần là chuyện chúng ta có thể làm được, chúng ta đều sẽ sẽ làm cho em”
“Không cần, hiện tại em sống rất tốt.”
Trương Tiểu Dư cười nói, tâm tình của cậu coi như bình tĩnh, từ khi lớn lên đã không quá kì vọng gì vào cha mẹ ruột, không muốn bọn họ bồi thường gì cho mình, chỉ muốn làm rõ thân thế của mình ra sao, loại chấp niệm này cũng chậm rãi phai nhạt sau khi chung sống cùng Quý Hòa. Sau khi có con, làm bạn với chồng con mình, cho dù cả đời không biết thân thế của mình, Trương Tiểu Dư cũng sẽ không còn gì tiếc nuối. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đương nhiên, Trương Tiểu Dư cũng không phải không vui, dù sao so với việc bị mẹ ruột vứt bỏ, bị người đánh tráo dễ tiếp thu hơn một ít, một người mẹ yêu thương mình so với mọt người không thích mình thì tốt hơn nhiều chứ? Sau khi được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, Trương Tiểu Dư đương nhiên sẽ không ghét bỏ nhà mình nhiều thêm vài người thân.
Trịnh Nguyên mấy ngày qua cũng rõ ràng ý nghĩ của Trương Tiểu Dư, y rõ ràng người em trai này không oán bọn họ đã làm nó thất lạc, không oán bọn họ khiến nó chịu đau khổ nhiều năm như vậy, cũng biết nó đồng ý gặp mặt bọn họ, nhưng y càng biết đứa em trai này hiện tại đã có gia đình của chính mình, vĩnh viễn không còn là bảo bối chỉ thuộc về mình Trịnh gia. Cũng bởi vì rõ ràng điểm này, Trịnh Nguyên cảm thấy vui nhiều cũng rất mất mát, ánh mắt nhìn Quý Hòa đều mang theo oán niệm.
“Hiện tại em sống cũng không tệ lắm, nhưng nếu Quý Hòa đối với em có chút xíu nào không tốt, em cứ nói với anh. Không cần đến người khác, anh sẽ không tha cho hắn đâu” Trịnh Nguyên nói với Trương Tiểu Dư, nhưng ánh mắt lại nhìn Quý Hòa, “Quý Hòa, cậu có nghe hay không? Đây chính là em trai ta đó”
Bởi vì coi Quý Hòa là bạn, biết Quý Hòa tuy rằng xuất thân thôn quê, nhưng có bản lĩnh, cho nên Trịnh Nguyên cũng cảm thấy em trai mình cùng một người như vậy sống qua ngày cũng không uất ức, nhưng chỉ nghĩ tới em trai mình ở dưới tình huống mình không biết liền hứa gả cho người khác, y cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, dù cảm thấy Quý Hòa có không tồi hơn nữa, cũng nhịn không được muốn uy hiếp vài câu. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư vội vàng nói: “A Hòa sẽ không xử tệ với em đâu, anh ấy đối với em đặc biệt tốt.”
Trịnh Nguyên trong lòng huyết lệ giàn giụa, nghĩ đây là em trai mình đó, là em trai đáng yêu trong cảm nhận của mình, cứ như vậy trở thành người nhà người khác, lại còn che chở chồng nó như vậy, thật sự là đau lòng vô cùng. Y càng hận Trịnh Du cùng bà vú Trương thị, đều do lòng tham ngoan độc của mụ đã đánh tráo em trai y, nếu không sao y lại sẽ đáng thương như vậy?
Quý Hòa ngược lại trịnh trọng mà nói: “Tôi sẽ đối với Tiểu Dư thật tốt.”
Quý Hòa biết tính tình Trương Tiểu Dư, nếu biết người Trịnh gia cũng không phải cố ý vứt bỏ cậu, khẳng định sẽ nhận thân, như vậy người Trịnh gia chính là nhà mẹ đẻ của Tiểu Dư, cũng chính là thông gia chính thống của mình. Cho dù Tiểu Dư đã gả đi, hắn vẫn phải kính trọng họ vài phần, muốn cho bọn họ biết mình sẽ đối tốt với Tiểu Dư cả đời.
Trịnh Nguyên thấy Quý Hòa thái độ nghiêm túc, trong lòng cuối cùng thư thái, biết đôi phu phu này tình cảm nồng thắm, hơn nữa y cũng thật sự không làm anh trai tốt lần nào, cũng không có tư cách làm nhà mẹ đẻ.
Trịnh Nguyên ôm lấy bé Nho, nói với bé: “Bé Nho, ta là cậu của con nè, con là cháu ngoại trai của ta đó. Đều nói cháu ngoại trai giống cậu, con xem con giống cậu bao nhiêu nè, tương lai khẳng định cũng sẽ mỹ nam tử khiến hàng ngàn hàng vạn cô gái phải mê đắm.”
Trương Tiểu Dư nhịn không được cười ra tiếng.
Quý Hòa nhếch miệng, nói: “Con tôi lớn lên giống tôi, giống anh chỗ nào, anh đừng có nói bậy.”
Trịnh Nguyên nói: “Ta nói bậy hồi nào, cậu xem bé Nho lông mày này ánh mắt này cái mũi này giống ta biết bao”
Quý Hòa nhìn kỹ lại con trai mình, lại nhìn mặt Trịnh Nguyên, nói: “Đừng nói, thật là có một chút giống.”
Trịnh Nguyên đắc ý nói: “Thế nào Ta đã nói là giống ta cơ mà Cậu không thừa nhận cũng không được.”
Quý Hòa cong khóe miệng cười nói: “Đúng là có một chút giống, cũng chỉ giống được hai cái tai.”
Trương Tiểu Dư nhịn không được cười ha ha, hắn đối Quý Hòa hiểu rất rõ, vừa thấy ánh mắt Quý Hòa thì biết hắn sẽ không để cho Trịnh Nguyên như ý, cuối cùng quả thế.
Trịnh Nguyên trừng mắt nhìn Quý Hòa một cái, nhìn hai tai của bé Nho, nói: “Lỗ tai giống cũng tốt mà, người ta đều nói vành tai dày là người có phúc, bé Nho của chúng ta cũng là người có phúc.”
Bé Nho đúng là có phúc, phụ thân là một người từ hiện đại xuyên tới, còn tùy thân mang theo linh tuyền, thời gian ngắn ngủi liền phất lên thành địa chủ, mà ba của bé lại là đứa con lưu lạc bên ngoài của Quốc công phủ, một đám người trong phủ Quốc công đang chờ bù đắp cho ba của bé. Đời này ba của bé đã định trước là tuổi già phú quý khôn cùng. Bé Nho có cha cùng ba như vậy, bé sinh ra đã hưởng phúc rồi.
Cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn của bé Nho cười toe toét, nước miếng bắn cả ra ngoài, căn bản không biết mình về sau sẽ hạnh phúc cỡ nào.
Chờ Trịnh Nguyên rời đi, nhìn bé Nho đã ngủ mất, Trương Tiểu Dư quạt cho bé Nho ngủ, Quý Hòa lại quạt cho Trương Tiểu Dư, trong phòng ngoại trừ tiếng quạt thì không còn âm thanh nào.
Quý Hòa nghĩ thật đúng là kỳ diệu mà, người mình thích lại có thân thế ly kỳ như vậy, nhưng hắn không lo lắng, bởi vì Tiểu Dư sẽ không rời khỏi hắn và con trai. Tiểu Dư nói, em ấy sẽ vĩnh viễn cùng hắn ở bên nhau, dù là nơi nông thôn tĩnh lặng hay chốn kinh thành phồn hoa, hắn ở nơi nào, Tiểu Dư sẽ theo nơi đó, bọn họ cùng con trai mới vĩnh viễn là người một nhà.
Quý Hòa tưởng cuộc sống vốn đã rất tốt, nhưng giờ hắn lại thấy mình phải khiến nó tốt hơn nữa, hắn không thể để bất cứ một khả năng nào rằng Trương Tiểu Dư sẽ bị người nhà mang đi, tuy rằng hắn biết bọn họ không làm được, nhưng hắn sẽ không để họ bất mãn điều gì về mình, dù sao thì bọn họ cũng là người nhà thật lòng yêu thương Tiểu Dư.
Người một nhà Trịnh Quốc công trên đường đi ngoại trừ mong ngóng Trương Tiểu Dư, thì còn ngóng cả người Trương Tiểu Dư gả cho. Từ trong miệng Trịnh Nguyên bọn họ cũng biết Quý Hòa rất tốt với Trương Tiểu Dư, nếu không nhờ có hắn, Trương Tiểu Dư đã sớm bị bán đi làm tiểu thị cho người ta, biết đâu chừng còn chưa sống tới giờ Chỉ bằng điểm này thôi, họ cũng sẽ chấp nhận vị song tế này, huống chi Quý Hòa còn rất tốt với Trương Tiểu Dư, làm người cũng khá. Người có thể làm cho Trịnh Nguyên thưởng thức mà còn kết bạn nhất định là không kém được, Trịnh Nguyên tuy rằng bề ngoài nhìn hơi không ổn trọng, nhưng kỳ thật rất thông tuệ.
Nhưng trong lòng nghĩ thì nghĩ thế, không tận mắt nhìn thấy, vẫn không yên lòng được.
Trịnh Trạch vì an ủi cha mẹ, đọc câu thơ lúc trước Trịnh Nguyên nói cho hắn ta biết là Quý Hòa ngâm, vợ chồng Trịnh Quốc công nghe xong câu ‘Hái cúc dưới giậu đông ; Thơ thới nhìn núi Nam’, hảo cảm đối với Quý Hòa tăng lên nhiều.
Trịnh Trạch đổi sang cưỡi ngựa, nhìn con đường phía trước, trong lòng nghĩ lần đó rời đi, làm sao lại ngờ rằng đó là lần mình gặp thoáng qua đứa em trai ruột, lần này trở về, rốt cục có thể nhìn thấy đứa em này, ông trời vẫn có mắt lắm.
Bởi vì vội vã muốn trông thấy Trương Tiểu Dư, đoàn người nắm chặt thời gian chạy đi, tuy rằng mang khá nhiều người và đồ, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tới nơi.
Trịnh phu nhân nhìn phong cảnh nông thôn ngoài cửa sổ xe, nhìn những nông dân chân lấm tay bùn trong ruộng, mày hơi nhăn lại, nhất là nhìn thấy vài cô gái làm nông gần đó thì đỏ cả mắt, bà nghĩ mấy cô này làm một ít việc nông nhẹ nhàng mà đã mệt mỏi vừa đen lại gầy như thế kia, vậy song nhi nhà bà chắc chịu nhiều khổ lắm. Tuy bà xuất thân tốt, nhưng cũng biết nhà bình thường không coi trọng song nhi, song nhi lập gia đình nhiều, nhưng vẫn phải làm việc y như đàn ông. Tiểu Dư của bà khẳng định cũng chịu không ít khổ. Đứa nhỏ này từ lúc sinh ra thể trạng đã không tốt rồi, khẳng định sẽ càng khổ hơn nữa.
Trịnh Quốc công dọc đường đi phần lớn thời gian đều ngồi trong xe ngựa cùng phu nhân, vừa thấy đôi mắt bà lại đỏ, vội vàng an ủi, suốt dọc đường đi nghe mãi bà lo lắng khổ sở, ông vừa thấy vẻ mặt đau khổ sao lại không biết bà đang nghĩ gì. Trong lòng ông cũng khó chịu lắm.
“Lão gia, phu nhân, phía trước là đến thôn Đào Hoa. Đại thiếu gia nói muốn đưa người đi, đến nói cho lão gia phu nhân một tiếng.”
Ngoài xe có người bẩm báo.
Ở bên ngoài, bọn họ được gọi là lão gia phu nhân thiếu gia, không dùng xưng hô trong phủ Quốc công nữa.
Trịnh phu nhân nhắm chặt mắt, khi mở ra ánh mắt lãnh đạm, nói: “Biết rồi.”
Trịnh Quốc công thì không nói gì.
Người thông bẩm bên ngoài nói đã đưa cả nhà Trình Thiên tới thôn Đào Hoa.
Đối với vợ chồng Vĩnh Trung, họ không muốn hai kẻ này có kết cục tốt, cũng không muốn mạng bọn họ, mà đưa chúng tới nơi lạnh nhất khủng khiếp nhất lưu đày, đến nơi này có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, bởi vì đây là nơi nô bộc mang tội bị đưa đến, vĩnh viễn cũng không được thả ra. Nghe nói người đến nơi đó đều là sống không bằng chết, có rất ít kẻ sống lâu.
Trình Thiên cùng người một nhà của gã không phải tới nơi đó chịu tội, nhưng toàn bộ gia sản không còn, lại bị đày về nguyên tịch, đời này chỉ có thể sống ở nông thôn, ngay cả thị trấn cũng không thể bước vào. Bọn họ không nhà không đất, hơn nữa còn là kẻ đã đắc tội quý nhân, người muốn tiếp cận bọn chúng có thể tưởng tượng được là sẽ ít bao nhiêu, cho nên chờ đợi bọn chúng là cuộc đời cùng khổ, còn bị người đời xa lánh.
Về phần Trịnh Du, y cũng bị mang về theo, y cũng bị an bài, đuổi về nhà mẹ đẻ, trả y lại nơi mà y thuộc về.
Rốt cuộc cũng đã nuôi nhiều năm, người Trịnh gia đem tất cả tình yêu của mình dành cho Trịnh Du, cho dù về sau tình yêu kia càng lúc càng mờ nhạt đến hết, lại bởi vì hắn hại Trương Tiểu Dư mà hận không thể giết y, nhưng thật sự phải xuống tay vẫn có chút khó. Cuối cùng vẫn là Trịnh Trạch nói trả y về bên người Vu Hòe Hoa. Về phần những chuyện y đã làm với Trương Tiểu Dư, chờ sau khi y trở lại bên người Vu Hòe Hoa rồi giải quyết cũng không muộn, lúc đó Trịnh Du sẽ không còn là con cháu Trịnh gia, mà là của Trương gia, là kẻ thù của Trịnh gia.
Trong lòng Trịnh Trạch nghĩ có lẽ đối với Trịnh Du, chết còn đỡ hơn sống trong cái nhà cùng khổ kia, dù sao Trịnh Du là một kẻ lưu luyến vinh hoa phú quý đến vậy.
Vợ chồng Trịnh Quốc công đồng ý.
Con đường lần này, là đường mà người Trịnh gia nhận thân, cũng là con đường một số người trở về nơi họ vốn phải sống, có người vui sướng, có người thống khổ, có người có thể quay lại, có người cũng rốt cuộc quay lại được nữa.
Trịnh Nguyên đưa thư trong nhà gửi tới cho Trương Tiểu Dư xem, trong thư viết từ miệng Trương thị đã hỏi ra thực tình, Trương Tiểu Dư đúng là cốt nhục của Trịnh gia bọn họ, bọn họ sẽ mau chóng tới đây.
Trịnh Nguyên thấy Trương Tiểu Dư buông bức thư xuống, nói với Trương Tiểu Dư: “Tiểu Dư, mấy năm nay khiến em phải chịu khổ. Về sau chúng ta nhất định sẽ không để cho em khổ thêm Em yên tâm, chỉ cần là chuyện chúng ta có thể làm được, chúng ta đều sẽ sẽ làm cho em”
“Không cần, hiện tại em sống rất tốt.”
Trương Tiểu Dư cười nói, tâm tình của cậu coi như bình tĩnh, từ khi lớn lên đã không quá kì vọng gì vào cha mẹ ruột, không muốn bọn họ bồi thường gì cho mình, chỉ muốn làm rõ thân thế của mình ra sao, loại chấp niệm này cũng chậm rãi phai nhạt sau khi chung sống cùng Quý Hòa. Sau khi có con, làm bạn với chồng con mình, cho dù cả đời không biết thân thế của mình, Trương Tiểu Dư cũng sẽ không còn gì tiếc nuối. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đương nhiên, Trương Tiểu Dư cũng không phải không vui, dù sao so với việc bị mẹ ruột vứt bỏ, bị người đánh tráo dễ tiếp thu hơn một ít, một người mẹ yêu thương mình so với mọt người không thích mình thì tốt hơn nhiều chứ? Sau khi được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, Trương Tiểu Dư đương nhiên sẽ không ghét bỏ nhà mình nhiều thêm vài người thân.
Trịnh Nguyên mấy ngày qua cũng rõ ràng ý nghĩ của Trương Tiểu Dư, y rõ ràng người em trai này không oán bọn họ đã làm nó thất lạc, không oán bọn họ khiến nó chịu đau khổ nhiều năm như vậy, cũng biết nó đồng ý gặp mặt bọn họ, nhưng y càng biết đứa em trai này hiện tại đã có gia đình của chính mình, vĩnh viễn không còn là bảo bối chỉ thuộc về mình Trịnh gia. Cũng bởi vì rõ ràng điểm này, Trịnh Nguyên cảm thấy vui nhiều cũng rất mất mát, ánh mắt nhìn Quý Hòa đều mang theo oán niệm.
“Hiện tại em sống cũng không tệ lắm, nhưng nếu Quý Hòa đối với em có chút xíu nào không tốt, em cứ nói với anh. Không cần đến người khác, anh sẽ không tha cho hắn đâu” Trịnh Nguyên nói với Trương Tiểu Dư, nhưng ánh mắt lại nhìn Quý Hòa, “Quý Hòa, cậu có nghe hay không? Đây chính là em trai ta đó”
Bởi vì coi Quý Hòa là bạn, biết Quý Hòa tuy rằng xuất thân thôn quê, nhưng có bản lĩnh, cho nên Trịnh Nguyên cũng cảm thấy em trai mình cùng một người như vậy sống qua ngày cũng không uất ức, nhưng chỉ nghĩ tới em trai mình ở dưới tình huống mình không biết liền hứa gả cho người khác, y cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng, dù cảm thấy Quý Hòa có không tồi hơn nữa, cũng nhịn không được muốn uy hiếp vài câu. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Trương Tiểu Dư vội vàng nói: “A Hòa sẽ không xử tệ với em đâu, anh ấy đối với em đặc biệt tốt.”
Trịnh Nguyên trong lòng huyết lệ giàn giụa, nghĩ đây là em trai mình đó, là em trai đáng yêu trong cảm nhận của mình, cứ như vậy trở thành người nhà người khác, lại còn che chở chồng nó như vậy, thật sự là đau lòng vô cùng. Y càng hận Trịnh Du cùng bà vú Trương thị, đều do lòng tham ngoan độc của mụ đã đánh tráo em trai y, nếu không sao y lại sẽ đáng thương như vậy?
Quý Hòa ngược lại trịnh trọng mà nói: “Tôi sẽ đối với Tiểu Dư thật tốt.”
Quý Hòa biết tính tình Trương Tiểu Dư, nếu biết người Trịnh gia cũng không phải cố ý vứt bỏ cậu, khẳng định sẽ nhận thân, như vậy người Trịnh gia chính là nhà mẹ đẻ của Tiểu Dư, cũng chính là thông gia chính thống của mình. Cho dù Tiểu Dư đã gả đi, hắn vẫn phải kính trọng họ vài phần, muốn cho bọn họ biết mình sẽ đối tốt với Tiểu Dư cả đời.
Trịnh Nguyên thấy Quý Hòa thái độ nghiêm túc, trong lòng cuối cùng thư thái, biết đôi phu phu này tình cảm nồng thắm, hơn nữa y cũng thật sự không làm anh trai tốt lần nào, cũng không có tư cách làm nhà mẹ đẻ.
Trịnh Nguyên ôm lấy bé Nho, nói với bé: “Bé Nho, ta là cậu của con nè, con là cháu ngoại trai của ta đó. Đều nói cháu ngoại trai giống cậu, con xem con giống cậu bao nhiêu nè, tương lai khẳng định cũng sẽ mỹ nam tử khiến hàng ngàn hàng vạn cô gái phải mê đắm.”
Trương Tiểu Dư nhịn không được cười ra tiếng.
Quý Hòa nhếch miệng, nói: “Con tôi lớn lên giống tôi, giống anh chỗ nào, anh đừng có nói bậy.”
Trịnh Nguyên nói: “Ta nói bậy hồi nào, cậu xem bé Nho lông mày này ánh mắt này cái mũi này giống ta biết bao”
Quý Hòa nhìn kỹ lại con trai mình, lại nhìn mặt Trịnh Nguyên, nói: “Đừng nói, thật là có một chút giống.”
Trịnh Nguyên đắc ý nói: “Thế nào Ta đã nói là giống ta cơ mà Cậu không thừa nhận cũng không được.”
Quý Hòa cong khóe miệng cười nói: “Đúng là có một chút giống, cũng chỉ giống được hai cái tai.”
Trương Tiểu Dư nhịn không được cười ha ha, hắn đối Quý Hòa hiểu rất rõ, vừa thấy ánh mắt Quý Hòa thì biết hắn sẽ không để cho Trịnh Nguyên như ý, cuối cùng quả thế.
Trịnh Nguyên trừng mắt nhìn Quý Hòa một cái, nhìn hai tai của bé Nho, nói: “Lỗ tai giống cũng tốt mà, người ta đều nói vành tai dày là người có phúc, bé Nho của chúng ta cũng là người có phúc.”
Bé Nho đúng là có phúc, phụ thân là một người từ hiện đại xuyên tới, còn tùy thân mang theo linh tuyền, thời gian ngắn ngủi liền phất lên thành địa chủ, mà ba của bé lại là đứa con lưu lạc bên ngoài của Quốc công phủ, một đám người trong phủ Quốc công đang chờ bù đắp cho ba của bé. Đời này ba của bé đã định trước là tuổi già phú quý khôn cùng. Bé Nho có cha cùng ba như vậy, bé sinh ra đã hưởng phúc rồi.
Cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn của bé Nho cười toe toét, nước miếng bắn cả ra ngoài, căn bản không biết mình về sau sẽ hạnh phúc cỡ nào.
Chờ Trịnh Nguyên rời đi, nhìn bé Nho đã ngủ mất, Trương Tiểu Dư quạt cho bé Nho ngủ, Quý Hòa lại quạt cho Trương Tiểu Dư, trong phòng ngoại trừ tiếng quạt thì không còn âm thanh nào.
Quý Hòa nghĩ thật đúng là kỳ diệu mà, người mình thích lại có thân thế ly kỳ như vậy, nhưng hắn không lo lắng, bởi vì Tiểu Dư sẽ không rời khỏi hắn và con trai. Tiểu Dư nói, em ấy sẽ vĩnh viễn cùng hắn ở bên nhau, dù là nơi nông thôn tĩnh lặng hay chốn kinh thành phồn hoa, hắn ở nơi nào, Tiểu Dư sẽ theo nơi đó, bọn họ cùng con trai mới vĩnh viễn là người một nhà.
Quý Hòa tưởng cuộc sống vốn đã rất tốt, nhưng giờ hắn lại thấy mình phải khiến nó tốt hơn nữa, hắn không thể để bất cứ một khả năng nào rằng Trương Tiểu Dư sẽ bị người nhà mang đi, tuy rằng hắn biết bọn họ không làm được, nhưng hắn sẽ không để họ bất mãn điều gì về mình, dù sao thì bọn họ cũng là người nhà thật lòng yêu thương Tiểu Dư.
Người một nhà Trịnh Quốc công trên đường đi ngoại trừ mong ngóng Trương Tiểu Dư, thì còn ngóng cả người Trương Tiểu Dư gả cho. Từ trong miệng Trịnh Nguyên bọn họ cũng biết Quý Hòa rất tốt với Trương Tiểu Dư, nếu không nhờ có hắn, Trương Tiểu Dư đã sớm bị bán đi làm tiểu thị cho người ta, biết đâu chừng còn chưa sống tới giờ Chỉ bằng điểm này thôi, họ cũng sẽ chấp nhận vị song tế này, huống chi Quý Hòa còn rất tốt với Trương Tiểu Dư, làm người cũng khá. Người có thể làm cho Trịnh Nguyên thưởng thức mà còn kết bạn nhất định là không kém được, Trịnh Nguyên tuy rằng bề ngoài nhìn hơi không ổn trọng, nhưng kỳ thật rất thông tuệ.
Nhưng trong lòng nghĩ thì nghĩ thế, không tận mắt nhìn thấy, vẫn không yên lòng được.
Trịnh Trạch vì an ủi cha mẹ, đọc câu thơ lúc trước Trịnh Nguyên nói cho hắn ta biết là Quý Hòa ngâm, vợ chồng Trịnh Quốc công nghe xong câu ‘Hái cúc dưới giậu đông ; Thơ thới nhìn núi Nam’, hảo cảm đối với Quý Hòa tăng lên nhiều.
Trịnh Trạch đổi sang cưỡi ngựa, nhìn con đường phía trước, trong lòng nghĩ lần đó rời đi, làm sao lại ngờ rằng đó là lần mình gặp thoáng qua đứa em trai ruột, lần này trở về, rốt cục có thể nhìn thấy đứa em này, ông trời vẫn có mắt lắm.
Bởi vì vội vã muốn trông thấy Trương Tiểu Dư, đoàn người nắm chặt thời gian chạy đi, tuy rằng mang khá nhiều người và đồ, nhưng vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tới nơi.
Trịnh phu nhân nhìn phong cảnh nông thôn ngoài cửa sổ xe, nhìn những nông dân chân lấm tay bùn trong ruộng, mày hơi nhăn lại, nhất là nhìn thấy vài cô gái làm nông gần đó thì đỏ cả mắt, bà nghĩ mấy cô này làm một ít việc nông nhẹ nhàng mà đã mệt mỏi vừa đen lại gầy như thế kia, vậy song nhi nhà bà chắc chịu nhiều khổ lắm. Tuy bà xuất thân tốt, nhưng cũng biết nhà bình thường không coi trọng song nhi, song nhi lập gia đình nhiều, nhưng vẫn phải làm việc y như đàn ông. Tiểu Dư của bà khẳng định cũng chịu không ít khổ. Đứa nhỏ này từ lúc sinh ra thể trạng đã không tốt rồi, khẳng định sẽ càng khổ hơn nữa.
Trịnh Quốc công dọc đường đi phần lớn thời gian đều ngồi trong xe ngựa cùng phu nhân, vừa thấy đôi mắt bà lại đỏ, vội vàng an ủi, suốt dọc đường đi nghe mãi bà lo lắng khổ sở, ông vừa thấy vẻ mặt đau khổ sao lại không biết bà đang nghĩ gì. Trong lòng ông cũng khó chịu lắm.
“Lão gia, phu nhân, phía trước là đến thôn Đào Hoa. Đại thiếu gia nói muốn đưa người đi, đến nói cho lão gia phu nhân một tiếng.”
Ngoài xe có người bẩm báo.
Ở bên ngoài, bọn họ được gọi là lão gia phu nhân thiếu gia, không dùng xưng hô trong phủ Quốc công nữa.
Trịnh phu nhân nhắm chặt mắt, khi mở ra ánh mắt lãnh đạm, nói: “Biết rồi.”
Trịnh Quốc công thì không nói gì.
Người thông bẩm bên ngoài nói đã đưa cả nhà Trình Thiên tới thôn Đào Hoa.
Đối với vợ chồng Vĩnh Trung, họ không muốn hai kẻ này có kết cục tốt, cũng không muốn mạng bọn họ, mà đưa chúng tới nơi lạnh nhất khủng khiếp nhất lưu đày, đến nơi này có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, bởi vì đây là nơi nô bộc mang tội bị đưa đến, vĩnh viễn cũng không được thả ra. Nghe nói người đến nơi đó đều là sống không bằng chết, có rất ít kẻ sống lâu.
Trình Thiên cùng người một nhà của gã không phải tới nơi đó chịu tội, nhưng toàn bộ gia sản không còn, lại bị đày về nguyên tịch, đời này chỉ có thể sống ở nông thôn, ngay cả thị trấn cũng không thể bước vào. Bọn họ không nhà không đất, hơn nữa còn là kẻ đã đắc tội quý nhân, người muốn tiếp cận bọn chúng có thể tưởng tượng được là sẽ ít bao nhiêu, cho nên chờ đợi bọn chúng là cuộc đời cùng khổ, còn bị người đời xa lánh.
Về phần Trịnh Du, y cũng bị mang về theo, y cũng bị an bài, đuổi về nhà mẹ đẻ, trả y lại nơi mà y thuộc về.
Rốt cuộc cũng đã nuôi nhiều năm, người Trịnh gia đem tất cả tình yêu của mình dành cho Trịnh Du, cho dù về sau tình yêu kia càng lúc càng mờ nhạt đến hết, lại bởi vì hắn hại Trương Tiểu Dư mà hận không thể giết y, nhưng thật sự phải xuống tay vẫn có chút khó. Cuối cùng vẫn là Trịnh Trạch nói trả y về bên người Vu Hòe Hoa. Về phần những chuyện y đã làm với Trương Tiểu Dư, chờ sau khi y trở lại bên người Vu Hòe Hoa rồi giải quyết cũng không muộn, lúc đó Trịnh Du sẽ không còn là con cháu Trịnh gia, mà là của Trương gia, là kẻ thù của Trịnh gia.
Trong lòng Trịnh Trạch nghĩ có lẽ đối với Trịnh Du, chết còn đỡ hơn sống trong cái nhà cùng khổ kia, dù sao Trịnh Du là một kẻ lưu luyến vinh hoa phú quý đến vậy.
Vợ chồng Trịnh Quốc công đồng ý.
Con đường lần này, là đường mà người Trịnh gia nhận thân, cũng là con đường một số người trở về nơi họ vốn phải sống, có người vui sướng, có người thống khổ, có người có thể quay lại, có người cũng rốt cuộc quay lại được nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook