Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
-
Chương 10: Tiền sinh dưỡng
Miêu: beta-ed
Ở riêng phải chia gia sản, không có tranh chấp thì chia rất nhanh, chỉ có vì tranh gia sản mới có thể gây sự mất thời gian, mà Quý Hòa cái gì cũng không muốn, ngay cả bước chia gia sản cũng bỏ đi, chỉ cần viết giấy tờ là được.
Bởi vì không phải đơn thuần ở riêng, mà là cắt đứt quan hệ, cho dù có không ít người đứng bên nhìn thì trưởng thôn vẫn cho người đi mời hai vị cao tuổi đức cao vọng trọng trong thôn, mặt khác còn mời anh trai của Quý Đại Tài, Quý Đại Phát. Đến lúc đó mời bọn họ cùng ký tên hoặc điểm chỉ lên giấy tờ, làm người làm chứng.
Quý Đại Phát tới trước, chỉ mình ông đến, sắc mặt không quá tốt, ánh mắt nhìn Quý Đại Tài cùng Phùng thị căn bản không giống như nhìn thấy em trai em dâu, còn hơi có vẻ oán hận, nhưng nhìn đến Quý Hòa vẻ ốm yếu ngồi một bên, lại có chút ấm áp.
Quý Hòa cố gắng tìm kiếm ký ức, rốt cục biết bác cả tuy rằng không viết giấy tờ chặt đứt với Quý gia, nhưng hai nhà cũng không qua lại với nhau nữa, là do ân oán trước kia, còn là ân oán hai đời người, cũng là một bồn máu chó lớn. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Chú hai, chú thật muốn chặt đứt với Tiểu Hoà?” Đây là câu đầu tiên Quý Đại Phát vào cửa đã nói, câu nói thứ hai là “Chú làm thế thì ăn nói ra sao với mẹ dưới suối vàng? Mẹ thương Tiểu Hoà nhất. Bà mà biết chú đuổi nó ra ở riêng lại còn chặt đứt quan hệ ngay lúc nó ốm đau nhất, bà sao nhắm mắt cho được?”
Quý Đại Tài nghe xong da mặt đỏ lên, lão cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không phải em muốn chặt đứt mà là nó muốn, thằng nhỏ này rất không hiểu chuyện…”
“Thối lắm Nó có hiểu chuyện hay không tôi còn không biết hay sao? Nó ở nhà chịu thiệt nhiều như vậy cũng không nói gì, sao giờ bệnh thành như vậy lại muốn gây chuyện chặt đứt quan hệ? Lại còn tay trắng ở riêng Còn không phải các người bức nó” Quý Đại Phát mắng Quý Đại Tài xa xả, ánh mắt chuyển qua Phùng thị, lạnh lùng nói: “Lại là mụ già này gây chuyện, mụ gây chuyện nhà họ Quý chúng tôi còn chưa đủ sao? Khiến anh em tôi bất hoà, bây giờ còn muốn ồn ào khiến cha con nó đoạn tuyệt quan hệ, mụ cũng một bó tuổi rồi, tích đức chút đi”
Phùng thị tức đến giơ chân, réo lên: “Đây là chuyện nhà tôi, không mượn ông xen vào, thật cho là anh cả thì như cha đấy à. Lúc tôi gả vào nhà, bố chồng còn chưa có chết đâu, ông còn chưa đảm nổi chức cha này Bác cả trách mắng em dâu, quản chuyện nhà em trai, ông cũng nhàn quá thể? Muốn ở lại thì ở, không thích thì biến” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Đại Tài tức đến muốn tát cho Phùng thị một cái, nhưng tay cũng không hạ xuống được, quát lớn: “Bà câm miệng cho tôi Còn ngại chưa đủ mất mặt à”
Phùng thị hoảng sợ, thấy Quý Đại Tài giơ tay không hạ, mụ thuận thế ngồi bệt xuống đất khóc ầm lên, nói bác cả xúi em trai đánh vợ nhẫn tâm linh ***. Chu Quế Hoa cùng Kim Thúy Nương vội vàng đi qua khuyên nhủ, mấy đứa Quý Tiểu Hương cũng khuyên nhủ, Quý Tiểu Ngọc thì lau nước mắt, không biết còn tưởng nó chịu oan ức nhiều lắm.
Quý Đại Phát tức đến nổi gân xanh, thật muốn phủi tay chạy lấy người, chỉ là liếc nhìn thấy Quý Hòa, vẫn không đi.
Lúc này hai người cao tuổi tôn kính trong thôn cũng tới, một người cũng họ Quý, cũng có họ hàng thân thích với Quý gia, nhưng quan hệ hơi xa, hai anh em Quý Đại Phát cũng có thể gọi một tiếng chú Quý. Người trong thôn cũng gọi một tiếng ông hai Quý. Một người khác là cụ Điền, Điền gia ở thôn Thanh Sơn là gia tộc lớn, mà cụ Điền là tộc trưởng, đức cao vọng trọng, làm người rất công bằng, cho nên không chỉ riêng người họ Điền tôn kính cụ, người họ khác có việc cũng sẽ mời cụ làm nhân chứng.
Phùng thị lúc này cũng không tiện tiếp tục khóc nháo trên đất nữa, nhờ con dâu đỡ đứng lên, miệng than thở nhất định phải chặt đứt với Quý Hòa, nói cái gì mà Quý Đại Phát bênh Quý Hòa, về sau nhà mình càng không được an bình, thậm chí còn nói Quý Đại Phát hận bọn họ, muốn mượn Quý Hòa khiến bọn họ nhà nát cửa tan. Nếu không phải Quý Đại Tài trừng mụ khiến mụ câm miệng, mụ còn muốn nói nữa.
Quý Hòa cúi đầu nói cảm ơn với Quý Đại Phát: “Bác cả, cháu biết bác muốn tốt cho cháu, nhưng lần này cha mẹ cháu thật sự không chứa chấp cháu nữa, cháu cũng rất đau đớn, cho dù chết cháu cũng muốn chết cho an lòng. Mấy năm nay cháu làm sao chổi cũng đủ rồi, thật sự không muốn làm nữa. Chặt đứt quan hệ, coi như chút lòng hiếu thảo cuối cùng của cháu với cha mẹ.”
Quý Đại Phát nhìn Quý Hòa, thở dài, ông biết Quý Hòa ở trong cái nhà này sống không tốt, nhưng ít nhất có thể chữa bệnh mà, nếu đi khỏi thì không còn đường lui. Nhưng nhìn tình huống này nó không đi cũng phải đi, Quý gia đã không muốn chứa chấp nó nữa, nhưng ông thấy nó rời đi cũng tốt, ít nhất cũng có chút sản nghiệp.
“Cháu thật muốn chặt đứt quan hệ? Ở riêng không được sao?”
“Ở riêng vẫn là người thân, cháu không muốn làm cho cha mẹ thêm xúi quẩy. Cháu không muốn cuộc sống sau này lại làm sao chổi nữa.” Quý Hòa nghĩ thầm rằng Quý Đại Phát đúng thật có vài phần tốt bụng với Quý Hòa, chỉ là hắn hiện tại thật không cần sự tốt bụng này, hắn hận không thể phân rõ giới hạn với Quý gia.
Quý Đại Phát cũng không khuyên nữa, ông nhìn ra Quý Hòa đã quyết tâm muốn chặt đứt quan hệ, xem ra đứa nhỏ này mấy năm nay đã chịu rất nhiều oan ức, lần này rốt cục chịu không nổi nữa. Nếu cháu mình đã kiên trì như thế, ông cũng không nói gì thêm, đến lúc đó giúp được nó cái gì thì giúp, cũng không thể để nó lưu lạc đầu đường được. Nghĩ lại tình huống nhà mình, tâm tình ông càng trầm trọng.
Quý gia đã có giấy và bút mực, lại nói tiếp Quý Hiếu Quý Thuận đều biết chữ, nhưng Quý Hiếu biết ít chữ, mấy năm nay càng không thích viết, đã sớm hoang phế, Quý Thuận thì thông minh, nhưng lại thích đọc sách giải trí, làm văn thì không được, hơn nữa giữa đường lại có chuyện khiến gã đứt gánh khoa cử. Nhưng viết chữ thì vẫn được, giấy tờ chặt đứt quan hệ do gã viết.
Quý Đại Tài không biết nói gì, để Quý Thuận nói những điều mình muốn nói một lần, Quý Thuận há mồm nói, nghe thì rất công chính nhưng lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Quý Hòa.
Còn chưa đợi Quý Hòa nói gì, Quý Đại Phát đã mở miệng, sửa lại hết những lời bất lợi với Quý Hòa kia, kêu Quý Thuận viết cho rõ ràng là vì Quý Hòa bát tự không hợp với cả nhà họ Quý, mà Quý Hòa không muốn liên lụy với cha mẹ nên mới chặt đứt quan hệ. Cứ như vậy sẽ không có ảnh hưởng tới Quý Hòa, lại không ảnh hưởng tới thanh danh của Quý gia, chỉ cần không ảnh hưởng tới người nhà sau này của hắn và người trong thôn, ai quản Quý Hòa có hợp bát tự với người trong nhà hay không?
Quý Hòa thật sự hơi cảm tạ Quý Đại Phát, vị bác cả này còn thật sự suy nghĩ cho mình.
Phùng thị vừa định phản đối, Lâm Vĩnh Tân liền nói: “Viết như vậy đi, cứ như vậy đều không hại gì cho thanh danh của hai bên, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy trời cao không muốn cho các người làm người một nhà, như vậy là tốt rồi, cứ viết vậy đi.”
Ông hai Quý cùng cụ Điền cũng gật đầu kêu phải.
Phùng thị không có biện pháp phản đối, mụ mà phản đối thì lại đắc tội quá nhiều người, nhưng mụ rất tức, tuy rằng chính mụ cũng hay bất chấp mặt mũi nhưng mụ đâu thấy mất mặt gì, hôm nay lại thấy bẽ mặt quá, mà hết thảy những điều này đều do thằng trời đánh Quý Hòa mụ ghét nhất tạo thành, mụ nghĩ cái thằng xui xẻo này, trước khi đi còn phải làm cho mụ thấy ngột ngạt, mụ cũng sẽ không cho nó sống khá giả.
“Chặt đứt quan hệ, Quý Hòa về sau không cần dưỡng lão chúng ta, chỉ là mấy năm nay chúng ta nuôi nó lớn lên, nó phải trả lại, nếu không ơn dưỡng dục này vẫn chưa chặt đứt, vẫn có liên lụy, tôi cũng không muốn liên lụy gì tới nó hết. Quý Hòa, mày phải trả hết số tiền mấy năm nay mày ăn mặc chi tiêu Lúc tao sinh mày bị mất nửa cái mạng, chịu nhiều tội như vậy, không lấy nhiều, năm lượng bạc, nuôi mày mười sáu năm, cũng không lấy nhiều, mười năm lượng thôi. Tổng cộng hai mươi lượng.”
Phùng thị nghĩ thầm ngộ nhỡ Quý Hòa không chết, cho dù có chặt đứt quan hệ, Quý Hòa cũng phải đưa bạc cho mình chi tiêu
Mọi người nghe lời Phùng thị nói mà sợ ngây người, người trong thôn cũng biết Phùng thị chán ghét Quý Hòa, cứ nhìn lần này mụ đuổi Quý Hòa ra ở riêng ngay lúc bệnh hoạn đã nhìn ra được mụ rất ghét hắn, nhưng chặt đứt quan hệ còn bắt nó tay trắng ở riêng lại đòi tiền sinh dưỡng, cũng quá tuyệt tình rồi Mụ vừa nói như thế, tất cả mọi người lại thấy đồng tình với Quý Hòa, mà ngay cả những người tin lời Phùng thị nói lúc trước, tưởng Quý Hòa đẩy ngã mẹ mình lại bắt đầu hoài nghi Quý Hòa có phải bị oan hay không.
Lâm Vĩnh Tân nhíu mày nói: “Không phải mới vừa nói không cần tiền sinh dưỡng của Quý Hòa sao? Sao mới chớp mắt đã sửa miệng rồi?”
Quý Đại Tài cảm thấy mặt mũi mất hết, vừa rồi mụ già nhắc tới tiền dưỡng lão đã đủ dọa người, giờ lại sửa miệng muốn thêm, càng dọa người Lão tức giận nói với Phùng thị: “Bà về phòng đi Tiền này không lấy được”
Phùng thị cũng nổi nóng, cũng không sợ Quý Đại Tài, ngạnh cổ nói: “Sao lại không lấy được? Quý Hòa không phải nói không muốn kéo xúi quẩy cho chúng ta hay sao? Nó nói chặt đứt là chặt xúi quẩy, thế thì phải trả lại khoản nợ sinh dưỡng thì mới coi là chặt đứt, ông lại còn ngăn nó tẫn hiếu à? Thằng ba, mày nói, tiền này mày có đưa hay không?”
Quý Hòa tuy rằng càng thêm chán ghét Phùng thị, nhưng trong lòng cũng thấy hơi vui, trước đó Quý Tiểu Thi nói móc mình, lời Quý Tiểu Hương liền nhắc nhở hắn, điều này thật đúng là một tai hoạ ngầm, vốn định từ từ sẽ dẫn lời, không nghĩ tới Phùng thị lại tự mình nói ra. Giờ thì người khác sẽ cảm thấy mụ rất tuyệt tình, về sau mình mà lãnh đạm với Quý gia, người khác cũng sẽ không nói mình cạn nghĩa, dù sao Quý gia tuyệt tình đã khiến hắn chết tâm
Quý Hòa cố gắng điều chỉnh biểu tình trên mặt, đầu tiên là bi thương muốn chết, sau đó biểu tình thương tâm biến mất, biến thành chết lặng lãnh đạm, trầm giọng nói: “Đưa”
Mọi người nhìn mặt Quý Hòa, nghe giọng của hắn, nghĩ thầm: thôi rồi, đứa nhỏ này thật sự đã chết tâm với cha mẹ nó. Trong lòng bọn họ cũng không rõ cảm xúc gì, nghĩ nếu là mình khẳng định đã sớm hận muốn điên, cứ nghĩ như vậy lại càng không có hảo cảm với Quý gia.
Quý Đại Tài trong lòng tức giận, Quý Hòa còn đang bệnh mà, lại tay trắng ở riêng, đào đâu ra hai mươi lượng bạc, đây không phải là muốn giết chết nó sao? Lão vốn định nói không cần số tiền này, nhưng nhìn bộ dạng Quý Hòa, lại không mở được miệng, cuối cùng lại muốn chặt sạch sẽ cũng tốt, số tiền này vẫn áp chế được Quý Hòa
“Hai mươi lượng nhiều quá, Quý Hòa mấy năm nay ăn cái gì mặc cái gì chỉ cần có mắt là nhìn ra được, căn bản không tiêu hết bao nhiêu. Mấy năm nay nó làm việc còn hơn cả trâu trong nhà, coi như nó làm công trả đi, ăn mặc chi tiêu trừ đi còn dư lại không ít, tiền đó còn chưa đủ để trừ tiền nó ăn mặc lúc còn bé sao? Mà ngay cả mụ sinh nó khó khăn lấy năm lượng bạc cũng đủ”
Quý Đại Phát vừa nói lời này, người bên ngoài đều gật đầu, Quý Hòa tuy rằng thanh danh không quá tốt, nhưng đúng là có khả năng.
Quý Hòa nhìn Quý Đại Phát, trong lòng vốn đã không ghét Quý Đại Phát, bởi vì lúc vừa rồi ông giúp mình nói chuyện nên rất cảm tạ ông, hiện tại càng thấy người này rất tốt, ngay cả tiền cũng mặc cả cho mình, mình nhất định phải trả giá nhưng nhờ ông nên đỡ rất nhiều chuyện Quý Hòa quyết định về sau nhất định phải cám ơn người bác cả này.
Ở riêng phải chia gia sản, không có tranh chấp thì chia rất nhanh, chỉ có vì tranh gia sản mới có thể gây sự mất thời gian, mà Quý Hòa cái gì cũng không muốn, ngay cả bước chia gia sản cũng bỏ đi, chỉ cần viết giấy tờ là được.
Bởi vì không phải đơn thuần ở riêng, mà là cắt đứt quan hệ, cho dù có không ít người đứng bên nhìn thì trưởng thôn vẫn cho người đi mời hai vị cao tuổi đức cao vọng trọng trong thôn, mặt khác còn mời anh trai của Quý Đại Tài, Quý Đại Phát. Đến lúc đó mời bọn họ cùng ký tên hoặc điểm chỉ lên giấy tờ, làm người làm chứng.
Quý Đại Phát tới trước, chỉ mình ông đến, sắc mặt không quá tốt, ánh mắt nhìn Quý Đại Tài cùng Phùng thị căn bản không giống như nhìn thấy em trai em dâu, còn hơi có vẻ oán hận, nhưng nhìn đến Quý Hòa vẻ ốm yếu ngồi một bên, lại có chút ấm áp.
Quý Hòa cố gắng tìm kiếm ký ức, rốt cục biết bác cả tuy rằng không viết giấy tờ chặt đứt với Quý gia, nhưng hai nhà cũng không qua lại với nhau nữa, là do ân oán trước kia, còn là ân oán hai đời người, cũng là một bồn máu chó lớn. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); “Chú hai, chú thật muốn chặt đứt với Tiểu Hoà?” Đây là câu đầu tiên Quý Đại Phát vào cửa đã nói, câu nói thứ hai là “Chú làm thế thì ăn nói ra sao với mẹ dưới suối vàng? Mẹ thương Tiểu Hoà nhất. Bà mà biết chú đuổi nó ra ở riêng lại còn chặt đứt quan hệ ngay lúc nó ốm đau nhất, bà sao nhắm mắt cho được?”
Quý Đại Tài nghe xong da mặt đỏ lên, lão cúi đầu nhỏ giọng nói: “Không phải em muốn chặt đứt mà là nó muốn, thằng nhỏ này rất không hiểu chuyện…”
“Thối lắm Nó có hiểu chuyện hay không tôi còn không biết hay sao? Nó ở nhà chịu thiệt nhiều như vậy cũng không nói gì, sao giờ bệnh thành như vậy lại muốn gây chuyện chặt đứt quan hệ? Lại còn tay trắng ở riêng Còn không phải các người bức nó” Quý Đại Phát mắng Quý Đại Tài xa xả, ánh mắt chuyển qua Phùng thị, lạnh lùng nói: “Lại là mụ già này gây chuyện, mụ gây chuyện nhà họ Quý chúng tôi còn chưa đủ sao? Khiến anh em tôi bất hoà, bây giờ còn muốn ồn ào khiến cha con nó đoạn tuyệt quan hệ, mụ cũng một bó tuổi rồi, tích đức chút đi”
Phùng thị tức đến giơ chân, réo lên: “Đây là chuyện nhà tôi, không mượn ông xen vào, thật cho là anh cả thì như cha đấy à. Lúc tôi gả vào nhà, bố chồng còn chưa có chết đâu, ông còn chưa đảm nổi chức cha này Bác cả trách mắng em dâu, quản chuyện nhà em trai, ông cũng nhàn quá thể? Muốn ở lại thì ở, không thích thì biến” <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Đại Tài tức đến muốn tát cho Phùng thị một cái, nhưng tay cũng không hạ xuống được, quát lớn: “Bà câm miệng cho tôi Còn ngại chưa đủ mất mặt à”
Phùng thị hoảng sợ, thấy Quý Đại Tài giơ tay không hạ, mụ thuận thế ngồi bệt xuống đất khóc ầm lên, nói bác cả xúi em trai đánh vợ nhẫn tâm linh ***. Chu Quế Hoa cùng Kim Thúy Nương vội vàng đi qua khuyên nhủ, mấy đứa Quý Tiểu Hương cũng khuyên nhủ, Quý Tiểu Ngọc thì lau nước mắt, không biết còn tưởng nó chịu oan ức nhiều lắm.
Quý Đại Phát tức đến nổi gân xanh, thật muốn phủi tay chạy lấy người, chỉ là liếc nhìn thấy Quý Hòa, vẫn không đi.
Lúc này hai người cao tuổi tôn kính trong thôn cũng tới, một người cũng họ Quý, cũng có họ hàng thân thích với Quý gia, nhưng quan hệ hơi xa, hai anh em Quý Đại Phát cũng có thể gọi một tiếng chú Quý. Người trong thôn cũng gọi một tiếng ông hai Quý. Một người khác là cụ Điền, Điền gia ở thôn Thanh Sơn là gia tộc lớn, mà cụ Điền là tộc trưởng, đức cao vọng trọng, làm người rất công bằng, cho nên không chỉ riêng người họ Điền tôn kính cụ, người họ khác có việc cũng sẽ mời cụ làm nhân chứng.
Phùng thị lúc này cũng không tiện tiếp tục khóc nháo trên đất nữa, nhờ con dâu đỡ đứng lên, miệng than thở nhất định phải chặt đứt với Quý Hòa, nói cái gì mà Quý Đại Phát bênh Quý Hòa, về sau nhà mình càng không được an bình, thậm chí còn nói Quý Đại Phát hận bọn họ, muốn mượn Quý Hòa khiến bọn họ nhà nát cửa tan. Nếu không phải Quý Đại Tài trừng mụ khiến mụ câm miệng, mụ còn muốn nói nữa.
Quý Hòa cúi đầu nói cảm ơn với Quý Đại Phát: “Bác cả, cháu biết bác muốn tốt cho cháu, nhưng lần này cha mẹ cháu thật sự không chứa chấp cháu nữa, cháu cũng rất đau đớn, cho dù chết cháu cũng muốn chết cho an lòng. Mấy năm nay cháu làm sao chổi cũng đủ rồi, thật sự không muốn làm nữa. Chặt đứt quan hệ, coi như chút lòng hiếu thảo cuối cùng của cháu với cha mẹ.”
Quý Đại Phát nhìn Quý Hòa, thở dài, ông biết Quý Hòa ở trong cái nhà này sống không tốt, nhưng ít nhất có thể chữa bệnh mà, nếu đi khỏi thì không còn đường lui. Nhưng nhìn tình huống này nó không đi cũng phải đi, Quý gia đã không muốn chứa chấp nó nữa, nhưng ông thấy nó rời đi cũng tốt, ít nhất cũng có chút sản nghiệp.
“Cháu thật muốn chặt đứt quan hệ? Ở riêng không được sao?”
“Ở riêng vẫn là người thân, cháu không muốn làm cho cha mẹ thêm xúi quẩy. Cháu không muốn cuộc sống sau này lại làm sao chổi nữa.” Quý Hòa nghĩ thầm rằng Quý Đại Phát đúng thật có vài phần tốt bụng với Quý Hòa, chỉ là hắn hiện tại thật không cần sự tốt bụng này, hắn hận không thể phân rõ giới hạn với Quý gia.
Quý Đại Phát cũng không khuyên nữa, ông nhìn ra Quý Hòa đã quyết tâm muốn chặt đứt quan hệ, xem ra đứa nhỏ này mấy năm nay đã chịu rất nhiều oan ức, lần này rốt cục chịu không nổi nữa. Nếu cháu mình đã kiên trì như thế, ông cũng không nói gì thêm, đến lúc đó giúp được nó cái gì thì giúp, cũng không thể để nó lưu lạc đầu đường được. Nghĩ lại tình huống nhà mình, tâm tình ông càng trầm trọng.
Quý gia đã có giấy và bút mực, lại nói tiếp Quý Hiếu Quý Thuận đều biết chữ, nhưng Quý Hiếu biết ít chữ, mấy năm nay càng không thích viết, đã sớm hoang phế, Quý Thuận thì thông minh, nhưng lại thích đọc sách giải trí, làm văn thì không được, hơn nữa giữa đường lại có chuyện khiến gã đứt gánh khoa cử. Nhưng viết chữ thì vẫn được, giấy tờ chặt đứt quan hệ do gã viết.
Quý Đại Tài không biết nói gì, để Quý Thuận nói những điều mình muốn nói một lần, Quý Thuận há mồm nói, nghe thì rất công chính nhưng lại đổ hết trách nhiệm lên đầu Quý Hòa.
Còn chưa đợi Quý Hòa nói gì, Quý Đại Phát đã mở miệng, sửa lại hết những lời bất lợi với Quý Hòa kia, kêu Quý Thuận viết cho rõ ràng là vì Quý Hòa bát tự không hợp với cả nhà họ Quý, mà Quý Hòa không muốn liên lụy với cha mẹ nên mới chặt đứt quan hệ. Cứ như vậy sẽ không có ảnh hưởng tới Quý Hòa, lại không ảnh hưởng tới thanh danh của Quý gia, chỉ cần không ảnh hưởng tới người nhà sau này của hắn và người trong thôn, ai quản Quý Hòa có hợp bát tự với người trong nhà hay không?
Quý Hòa thật sự hơi cảm tạ Quý Đại Phát, vị bác cả này còn thật sự suy nghĩ cho mình.
Phùng thị vừa định phản đối, Lâm Vĩnh Tân liền nói: “Viết như vậy đi, cứ như vậy đều không hại gì cho thanh danh của hai bên, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy trời cao không muốn cho các người làm người một nhà, như vậy là tốt rồi, cứ viết vậy đi.”
Ông hai Quý cùng cụ Điền cũng gật đầu kêu phải.
Phùng thị không có biện pháp phản đối, mụ mà phản đối thì lại đắc tội quá nhiều người, nhưng mụ rất tức, tuy rằng chính mụ cũng hay bất chấp mặt mũi nhưng mụ đâu thấy mất mặt gì, hôm nay lại thấy bẽ mặt quá, mà hết thảy những điều này đều do thằng trời đánh Quý Hòa mụ ghét nhất tạo thành, mụ nghĩ cái thằng xui xẻo này, trước khi đi còn phải làm cho mụ thấy ngột ngạt, mụ cũng sẽ không cho nó sống khá giả.
“Chặt đứt quan hệ, Quý Hòa về sau không cần dưỡng lão chúng ta, chỉ là mấy năm nay chúng ta nuôi nó lớn lên, nó phải trả lại, nếu không ơn dưỡng dục này vẫn chưa chặt đứt, vẫn có liên lụy, tôi cũng không muốn liên lụy gì tới nó hết. Quý Hòa, mày phải trả hết số tiền mấy năm nay mày ăn mặc chi tiêu Lúc tao sinh mày bị mất nửa cái mạng, chịu nhiều tội như vậy, không lấy nhiều, năm lượng bạc, nuôi mày mười sáu năm, cũng không lấy nhiều, mười năm lượng thôi. Tổng cộng hai mươi lượng.”
Phùng thị nghĩ thầm ngộ nhỡ Quý Hòa không chết, cho dù có chặt đứt quan hệ, Quý Hòa cũng phải đưa bạc cho mình chi tiêu
Mọi người nghe lời Phùng thị nói mà sợ ngây người, người trong thôn cũng biết Phùng thị chán ghét Quý Hòa, cứ nhìn lần này mụ đuổi Quý Hòa ra ở riêng ngay lúc bệnh hoạn đã nhìn ra được mụ rất ghét hắn, nhưng chặt đứt quan hệ còn bắt nó tay trắng ở riêng lại đòi tiền sinh dưỡng, cũng quá tuyệt tình rồi Mụ vừa nói như thế, tất cả mọi người lại thấy đồng tình với Quý Hòa, mà ngay cả những người tin lời Phùng thị nói lúc trước, tưởng Quý Hòa đẩy ngã mẹ mình lại bắt đầu hoài nghi Quý Hòa có phải bị oan hay không.
Lâm Vĩnh Tân nhíu mày nói: “Không phải mới vừa nói không cần tiền sinh dưỡng của Quý Hòa sao? Sao mới chớp mắt đã sửa miệng rồi?”
Quý Đại Tài cảm thấy mặt mũi mất hết, vừa rồi mụ già nhắc tới tiền dưỡng lão đã đủ dọa người, giờ lại sửa miệng muốn thêm, càng dọa người Lão tức giận nói với Phùng thị: “Bà về phòng đi Tiền này không lấy được”
Phùng thị cũng nổi nóng, cũng không sợ Quý Đại Tài, ngạnh cổ nói: “Sao lại không lấy được? Quý Hòa không phải nói không muốn kéo xúi quẩy cho chúng ta hay sao? Nó nói chặt đứt là chặt xúi quẩy, thế thì phải trả lại khoản nợ sinh dưỡng thì mới coi là chặt đứt, ông lại còn ngăn nó tẫn hiếu à? Thằng ba, mày nói, tiền này mày có đưa hay không?”
Quý Hòa tuy rằng càng thêm chán ghét Phùng thị, nhưng trong lòng cũng thấy hơi vui, trước đó Quý Tiểu Thi nói móc mình, lời Quý Tiểu Hương liền nhắc nhở hắn, điều này thật đúng là một tai hoạ ngầm, vốn định từ từ sẽ dẫn lời, không nghĩ tới Phùng thị lại tự mình nói ra. Giờ thì người khác sẽ cảm thấy mụ rất tuyệt tình, về sau mình mà lãnh đạm với Quý gia, người khác cũng sẽ không nói mình cạn nghĩa, dù sao Quý gia tuyệt tình đã khiến hắn chết tâm
Quý Hòa cố gắng điều chỉnh biểu tình trên mặt, đầu tiên là bi thương muốn chết, sau đó biểu tình thương tâm biến mất, biến thành chết lặng lãnh đạm, trầm giọng nói: “Đưa”
Mọi người nhìn mặt Quý Hòa, nghe giọng của hắn, nghĩ thầm: thôi rồi, đứa nhỏ này thật sự đã chết tâm với cha mẹ nó. Trong lòng bọn họ cũng không rõ cảm xúc gì, nghĩ nếu là mình khẳng định đã sớm hận muốn điên, cứ nghĩ như vậy lại càng không có hảo cảm với Quý gia.
Quý Đại Tài trong lòng tức giận, Quý Hòa còn đang bệnh mà, lại tay trắng ở riêng, đào đâu ra hai mươi lượng bạc, đây không phải là muốn giết chết nó sao? Lão vốn định nói không cần số tiền này, nhưng nhìn bộ dạng Quý Hòa, lại không mở được miệng, cuối cùng lại muốn chặt sạch sẽ cũng tốt, số tiền này vẫn áp chế được Quý Hòa
“Hai mươi lượng nhiều quá, Quý Hòa mấy năm nay ăn cái gì mặc cái gì chỉ cần có mắt là nhìn ra được, căn bản không tiêu hết bao nhiêu. Mấy năm nay nó làm việc còn hơn cả trâu trong nhà, coi như nó làm công trả đi, ăn mặc chi tiêu trừ đi còn dư lại không ít, tiền đó còn chưa đủ để trừ tiền nó ăn mặc lúc còn bé sao? Mà ngay cả mụ sinh nó khó khăn lấy năm lượng bạc cũng đủ”
Quý Đại Phát vừa nói lời này, người bên ngoài đều gật đầu, Quý Hòa tuy rằng thanh danh không quá tốt, nhưng đúng là có khả năng.
Quý Hòa nhìn Quý Đại Phát, trong lòng vốn đã không ghét Quý Đại Phát, bởi vì lúc vừa rồi ông giúp mình nói chuyện nên rất cảm tạ ông, hiện tại càng thấy người này rất tốt, ngay cả tiền cũng mặc cả cho mình, mình nhất định phải trả giá nhưng nhờ ông nên đỡ rất nhiều chuyện Quý Hòa quyết định về sau nhất định phải cám ơn người bác cả này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook