Mang Theo Linh Tuyền Xuyên Thành Nông Dân
-
Chương 1: Xuyên thành anh nông dân bị khinh bỉ
Miêu: Beta-ed
Quý Hòa nhìn nắng sớm chiếu vào qua lỗ thủng trên khung cửa sổ rách nát, nghe người lớn bên ngoài gọi trẻ nhỏ náo nhiệt, thở dài, nghĩ chính mình thật không biết là may mắn hay bất hạnh.
Quý Hòa vốn là một người hiện đại, vì cứu người mà chết, chờ hắn vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đã đến thế giới này, biến thành thanh niên trùng tên trùng họ với hắn Quý Hòa.
Cả thân thể, còn có cả trí nhớ của thanh niên cổ đại này đang được Quý Hòa tiếp thu, tuy rằng chỉ linh *** ngắt quãng nhưng cũng đủ giúp hắn rồi.
Nghĩ đến tình cảnh của nguyên chủ, Quý Hòa lắc đầu, rất đồng tình với y. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nhà họ Quý là một nhà nông bình thường nhất, con thứ gọi Quý Đại Tài, cưới vợ Phùng thị, hai người sinh ba trai một gái, Quý Hòa chính là con trai cuối trong ba đứa, theo lý thuyết con út thì đều được yêu chiều, nhưng Quý Hòa trong nhà này lại là một cọng cỏ dại, đừng nói yêu thương, đối xử bình đẳng cũng chưa bao giờ có, nếu như bị xem nhẹ cũng không có gì to tát lắm, cuộc sống của hắn có thể so với Cindrella sống dưới tay mẹ kế độc ác.
Từ nhỏ đến lớn, anh em ăn đồ ăn ngon ba mẹ nhường cho, y thì húp cháo loãng có mấy hạt gạo, anh em mặc đồ mới, y mặc áo cũ quần hỏng. Anh em được cha mẹ ôm dỗ dành y bị đánh mắng, cha ruột không quản mẹ ruột không yêu, anh trai bắt nạt em gái coi nhẹ, so với đứa con nhặt còn không bằng.
Cùng là cha mẹ sinh ra, thân là con út từ lúc mới vừa sinh ra đã bị đối xử như vậy cũng không phải vô duyên vô cớ, nguyên nhân rất đơn giản, chính là lúc Phùng thị sinh Quý Hòa thì bị khó sinh, thiếu chút đã khiến Phùng thị toi mệnh. Phùng thị trách y là quỷ đòi nợ, đối xử với y không tốt, còn luôn châm gió bên tai Quý Đại Tài; hơn nữa sinh Quý Hòa xong liền có một trận đại hạn, lương thực giảm sản lượng, khi lão đi cướp nước với người ta thì bị ngã gãy chân, cũng hiểu được đứa con này mệnh không tốt, liền lãnh đạm với Quý Hòa. Tuy rằng không đánh đập chửi mắng giống Phùng thị nhưng cũng không có sắc mặt hoà nhã.
Trẻ con hiểu sắc mặt cha mẹ nhất, cha mẹ không thích Quý Hòa, anh trai em gái y cũng không thích theo. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa sinh trưởng trong căn nhà như vậy, từ nhỏ đã hình thành cá tính yếu đuối, hơn nữa ăn không ngon, sinh bệnh cũng không đúng lúc mời thầy thuốc, nhất định phải nhìn y chịu không nổi nữa mới cho mời thầy thuốc đến, mười mấy năm nay thể trạng cũng không tốt là bao, cả người không cao còn gầy, mặt vàng vọt, tóc khô héo, đi đường cứ cong lưng cúi đầu, nhìn rất ủ rũ.
Một người không thích nới chuyện, lớn lên lại xấu sẽ không khiến người ta thích, nhưng cũng có thể được người khác đồng tình, chỉ là Quý Hòa được rất ít người đồng tình.
Quý Đại Tài sĩ diện, Phùng thị cũng không muốn vì một đứa con mụ chán ghét mà huỷ thanh danh nhà mình, sợ ảnh hưởng tới hôn sự của con gái út, bà liền cứ nói xấu Quý Hòa, nói Quý Hòa âm trầm, nói y là một con sói vô ơn miệng câm như hến, nói y mới sinh ra đã hại cha mẹ, lớn lên còn không khiến người ta bớt lo, luôn gây chuyện sinh bệnh bại gia nghiệp, nói nhà mình rất đáng thương.
Lời nói dối nói nhiều cũng sẽ có người tin thật, những lời này nói mười mấy năm, hơn nữa ba đứa trẻ nhà họ Quý giật dây những đứa trẻ khác trong thôn cùng nói xấu Quý Hòa, đổ hết chuyện xấu bọn chúng làm lên đầu Quý Hòa, Quý Hòa cũng không biết giải thích, kết quả có thể nghĩ ra.
Lần này Quý Hòa rơi xuống nước, mùa xuân nước sông còn hơi lạnh, nửa đêm liền sốt cao, người nhà họ Quý lúc này mới mời thầy thuốc, nhưng tỉnh lại đã không còn là nguyên chủ.
Quý Hòa thở dài, hắn đã sớm đụng đến cục u trên đầu, rất đau, còn rất muốn nôn mửa, cho dù không có máu tụ thì cũng là chấn động não, hơn nữa lại còn sốt cao, lúc này mới khiến nguyên chủ hồn về Tây Thiên, đổi thành mình chiếm lấy thân thể này. May mà hắn còn có biện pháp, mới không vì bị thương bị bệnh mà vừa mới sống lại đã chết toi.
Đối với sinh mạng có được thêm một lần nữa, Quý Hòa rất quý trọng, chẳng sợ tình cảnh không tốt hắn cũng không thèm để ý, chính mình hiện tại không thiếu tay cũng không thiếu chân, có thể nuôi sống bản thân, cha không đau mẹ không yêu thì làm sao? Cho dù bây giờ là cha mẹ hắn nhưng rốt cuộc cũng chẳng có tình cảm gì, đời trước hắn có cha mẹ tốt nhất trên thế giới, cũng không thiếu tình thương cha mẹ.
Xạch một tiếng, có một thứ đập vỡ song cửa tàn tạ, bay vào trong nhà, vừa lúc nện vào chiếc bát vỡ trên bàn kia, bát vỡ thành vài miếng, ném mạnh thêm chút nữa thì suýt rơi lên giường. Đó là một khối đất, đập vỡ cửa sổ rồi làm vỡ bát mà cũng chỉ vỡ thành hai ba miếng, không nát thành bột, có thể nhìn ra nó rắn chắc bao nhiêu, nó mà đập vào người thì không biết đau thế nào?
Quý Hòa nhíu mày, không cần đoán cũng biết là mấy đứa trẻ trong nhà này làm. Trong trí nhớ, nguyên chủ không hề có địa vì gì trong nhà, chẳng những cha mẹ anh em không coi y là người thân mà ngay cả cháu trai cháu gái tuổi còn nhỏ cũng dám bắt nạt y. Trẻ con nhỏ như vậy đã kế thừa thói quen miệt thị bắt nạt Quý Hòa từ ông bà người lớn, lấy bắt nạt y làm vui, còn sẽ giả khóc trước mặt người trong thôn, nói Quý Hòa bắt nạt bọn chúng, góp thêm một tay trong việc phả hỏng thanh danh Quý Hoà.
Quý Hòa thích trẻ con, nhưng hắn thích trẻ nhỏ hiền lành, không thích bọn nhóc độc ác. Mấy đứa cháu của hắn không có cách nào khiến hắn thích cho nổi. Nghĩ đến mấy đứa nhỏ lúc mới vừa tỉnh lại đã lớn tiếng nói hắn là thằng bất hiếu ra sao, nói hắn chết đi thì bớt bao nhiêu lương thực, Quý Hòa liền càng thêm chán ghét bọn chúng.
“Anh cả, anh ném quá không chuẩn rồi, không nghe thấy tên sao chổi kia kêu to, khẳng định không đập trúng” Một giọng nói yêu kiều nũng nịu khiến người chán ghét, không hề hạ âm lượng, giống như sợ người ta không nghe được.
Quý Hòa nghe ra đây là giọng nói của cháu gái lớn Tiểu Ngọc, nghĩ quả nhiên là mấy đứa cháu của mình làm chuyện tốt
Quý Thụy Sơn, người nhà gọi là Đại Sơn, cũng chính là cháu đích tôn* của Quý gia: “Không đập trúng thì lại ném tiếp Mấy đứa tìm thêm vài khối đất về đây, anh nhất định có thể đập trúng hắn, dù không doạ được thì cũng hù chết hắn”
(nguyên gốc đích trưởng tôn: cháu trai đầu tiên của con trai đầu tiên của mẹ cả
Một giọng nói mềm mại vui mừng kêu lên: “Được đấy được đấy Em đi tìm đây Chị hai, chị đi cùng em đi”
“Chị mới không đi, bẩn lắm, tay chị mới rửa xong, muốn đi thì em tự đi.”
“Chị hai có rửa tay sạch nữa cũng không trắng bằng chị cả đâu, chịu khó chút đi Bà nội có nói, con gái bộ dáng có hơi kém cũng không việc gì, thân thể rắn chắc làm việc chịu khó cũng có thể gả cho nhà tốt, chị nghe bà nội nói đó. Nhanh đi nhặt đất với em đi, ngại bẩn thì chị nhặt đá là được”
“Quý Tiểu Hương Đồ chân ngắn nói ai lớn lên xấu vậy” Bị gọi là chị hai không vui, nó cảm thấy mình lớn lên rất xinh đẹp, ngoại trừ không trắng bằng Quý Tiểu Ngọc thì đều hơn Quý Tiểu Ngọc.
Hai đứa con gái ồn ào với nhau, Quý Tiểu Ngọc vội vàng khuyên can ở bên cạnh, Quý Thụy Sơn nhăn mày nhìn cả hai, nghĩ con gái thật lắm chuyện, bản thân nó thì tìm cục đất quanh đấy, muốn ném thêm vài lần.
Quý Hòa ở trong phòng nghe mà khóe miệng bứt lên một nụ cười nhạo, Quý gia thật là một ổ cực phẩm, cũng đúng, thượng bất chính hạ tắc loạn, nguyên chủ là bị ức hiếp mới biến thành như vậy, những cũng đã chết, hiện tại đổi thành hắn, hắn cũng không chiều bọn họ được đâu.
Trẻ con trong sân ầm ĩ vài câu đã bị người lớn ngăn lại, người lên tiếng đầu tiên là con dâu hai Quý gia Kim Thúy Nương, cô ta kéo con gái mình Quý Tiểu Thi qua mà bắt đầu Tiểu Thi dài Tiểu Thi ngắn, giống như con gái mình chịu nhiều uất ức không bằng, nhưng còn biểu hiện ra vẻ bản thân nguyện ý chịu thiệt vì hoà thuận của cả nhà.
Đây là thứ gọi là Bạch liên hoa (tỏ vẻ mình thánh thiện, chịu thiệt vì mọi người đi? Quý Hòa nghe Kim Thúy Nương nói chuyện, nghĩ đến danh từ mà mình nghe được trong lúc vô tình nghe nữ sinh nói chuyện phiếm, lập tức đặt tên.
Quý Tiểu Thi thấy bà nội đi ra, tủi thân mà đứng bên người Kim Thúy Nương, nói với Phùng thị: “Bà nội, đều là cháu không tốt, Tiểu Hương nói cháu vừa xấu vừa đen, cháu không nên vì em nói thế mà tức giận, về sau cháu nhất định sẽ chịu đựng.” Nói xong liền cúi đầu lau nước mắt, đây là mẹ nó dạy, nó dùng đã thành quen.
Quý Tiểu Hương nhướng mày lên nói: “Nhưng em đâu có nói chị vừa đen vừa xấu, chị nói bậy”
“Rồi Đừng ồn nữa, có chuyện gì to tát đâu. Còn chưa ăn cơm đã hăng hái như thế, nếu không thì khỏi ăn cơm sáng cũng được Toàn bộ đi ra ngoài hái rau cắt cỏ đi” Phùng thị khoát tay chặn ngang, mụ mới lười để ý chút cãi nhau lông gà vỏ tỏi của mấy đứa cháu, hơn nữa còn là cãi nhau giữa cháu gái, mụ quay đầu nhìn cháu đích tôn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, đi qua kéo tay nó nói sẵng giọng: “Đại Sơn, sắp ăn cơm rồi, sao tay cháu bẩn thế hả? Cái tay này của cháu là tay phải cầm bút, về sau ít sờ mấy thứ như đất đá đi, cầm nhiều bút sách, về sau kiếm vàng bạc về cho Quý gia chúng ta, thế mới đúng”
Đại Sơn gật gật đầu nói: “Bà nội, cháu đã biết, cháu nhất định sẽ đọc sách tử tế, không làm quan to cũng phải làm thương nhân lớn, đến lúc đó biếu bà nội quần vàng áo bạc.”
“Tốt Thật sự là cháu ngoan của bà Nhanh đi rửa tay ăn cơm, cơm nước xong nhanh đi học, đừng để muộn.” Phùng thị từ ái mà nói, càng nhìn cháu đích tôn càng yêu.
Con dâu cả Chu Quế Hoa đang nấu cơm trong bếp, đã sớm nghe được động tĩnh, nhìn thấy mẹ chồng đi ra ngoài cô liền không theo ra, thừa dịp mẹ chồng mặt mày hớn hở liền lập tức tiếp gọi hai con gái mình giúp bê đồ ăn. Tiểu Hương Tiểu Ngọc vội vàng nhân cơ hội chuồn mất, để lại Tiểu Thi tức đến phồng miệng, bị Kim Thúy Nương nhẹ nhàng nhéo một cái, nhưng vẫn là không phục, nghĩ là bà nội quá bất công, rõ ràng mình mới chịu thiệt mà.
Tiểu Thi tức không có chỗ xả, liền nói với Phùng thị: “Bà nội ơi, vừa rồi trong phòng chú có cái gì rơi vỡ ấy, không phải là làm vỡ bát chứ? Sinh bệnh cũng không nghỉ ngơi, một cái bát vậy mà đến một đồng tiền chứ ít đâu”
“Thằng quỷ đòi nợ nhàn chuyện này Làm vỡ bát thì chết khát cho đáng” Phùng thị mắng, quay về phía phòng Quý Hòa ở lại một hồi trách cứ, sau đó xoay người trở về phòng.
Quý Hòa nghe mà không tiếng động hừ một tiếng, hắn cũng không tin Phùng thị không biết chuyện mấy đứa trẻ ném đá vào phòng hắn, hắn có thể nghe được mấy đứa nó nói, Phùng thị sao lại không nghe được? Nghĩ cũng biết cái bát vỡ này có liên quan tới chuyện ném đá, nhưng mụ chính là giả ngơ, ngay cả vào xem cũng lười, mẹ ruột thế này còn không bằng mẹ kế.
Một lát sau người Quý gia lại một trận ồn ào, Quý Đại Tài mang theo hai đứa con trai con dâu đi vào, vài đứa nhỏ cũng không thấy tiếng, phỏng chừng là đi học hoặc đi làm việc.
Quý Hòa nghĩ xem ra cơm sáng cho mình lại miễn, đêm qua hắn ăn nửa cái bánh nửa bát canh rau dại, giữa trưa ngày hôm qua lại chỉ uống một chén cháo loãng không được mấy hạt gạo, đã sớm tiêu hóa hết. Nếu đổi thành nguyên chủ phỏng chừng bụng đã đói thầm thì kêu, may mà hắn còn có một bảo bối bí mật mới không bị đói.
Quý Hòa nhìn nắng sớm chiếu vào qua lỗ thủng trên khung cửa sổ rách nát, nghe người lớn bên ngoài gọi trẻ nhỏ náo nhiệt, thở dài, nghĩ chính mình thật không biết là may mắn hay bất hạnh.
Quý Hòa vốn là một người hiện đại, vì cứu người mà chết, chờ hắn vừa mở mắt ra liền phát hiện mình đã đến thế giới này, biến thành thanh niên trùng tên trùng họ với hắn Quý Hòa.
Cả thân thể, còn có cả trí nhớ của thanh niên cổ đại này đang được Quý Hòa tiếp thu, tuy rằng chỉ linh *** ngắt quãng nhưng cũng đủ giúp hắn rồi.
Nghĩ đến tình cảnh của nguyên chủ, Quý Hòa lắc đầu, rất đồng tình với y. <!-- 300x250 3 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Nhà họ Quý là một nhà nông bình thường nhất, con thứ gọi Quý Đại Tài, cưới vợ Phùng thị, hai người sinh ba trai một gái, Quý Hòa chính là con trai cuối trong ba đứa, theo lý thuyết con út thì đều được yêu chiều, nhưng Quý Hòa trong nhà này lại là một cọng cỏ dại, đừng nói yêu thương, đối xử bình đẳng cũng chưa bao giờ có, nếu như bị xem nhẹ cũng không có gì to tát lắm, cuộc sống của hắn có thể so với Cindrella sống dưới tay mẹ kế độc ác.
Từ nhỏ đến lớn, anh em ăn đồ ăn ngon ba mẹ nhường cho, y thì húp cháo loãng có mấy hạt gạo, anh em mặc đồ mới, y mặc áo cũ quần hỏng. Anh em được cha mẹ ôm dỗ dành y bị đánh mắng, cha ruột không quản mẹ ruột không yêu, anh trai bắt nạt em gái coi nhẹ, so với đứa con nhặt còn không bằng.
Cùng là cha mẹ sinh ra, thân là con út từ lúc mới vừa sinh ra đã bị đối xử như vậy cũng không phải vô duyên vô cớ, nguyên nhân rất đơn giản, chính là lúc Phùng thị sinh Quý Hòa thì bị khó sinh, thiếu chút đã khiến Phùng thị toi mệnh. Phùng thị trách y là quỷ đòi nợ, đối xử với y không tốt, còn luôn châm gió bên tai Quý Đại Tài; hơn nữa sinh Quý Hòa xong liền có một trận đại hạn, lương thực giảm sản lượng, khi lão đi cướp nước với người ta thì bị ngã gãy chân, cũng hiểu được đứa con này mệnh không tốt, liền lãnh đạm với Quý Hòa. Tuy rằng không đánh đập chửi mắng giống Phùng thị nhưng cũng không có sắc mặt hoà nhã.
Trẻ con hiểu sắc mặt cha mẹ nhất, cha mẹ không thích Quý Hòa, anh trai em gái y cũng không thích theo. <!-- 300x250 4 --> (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Quý Hòa sinh trưởng trong căn nhà như vậy, từ nhỏ đã hình thành cá tính yếu đuối, hơn nữa ăn không ngon, sinh bệnh cũng không đúng lúc mời thầy thuốc, nhất định phải nhìn y chịu không nổi nữa mới cho mời thầy thuốc đến, mười mấy năm nay thể trạng cũng không tốt là bao, cả người không cao còn gầy, mặt vàng vọt, tóc khô héo, đi đường cứ cong lưng cúi đầu, nhìn rất ủ rũ.
Một người không thích nới chuyện, lớn lên lại xấu sẽ không khiến người ta thích, nhưng cũng có thể được người khác đồng tình, chỉ là Quý Hòa được rất ít người đồng tình.
Quý Đại Tài sĩ diện, Phùng thị cũng không muốn vì một đứa con mụ chán ghét mà huỷ thanh danh nhà mình, sợ ảnh hưởng tới hôn sự của con gái út, bà liền cứ nói xấu Quý Hòa, nói Quý Hòa âm trầm, nói y là một con sói vô ơn miệng câm như hến, nói y mới sinh ra đã hại cha mẹ, lớn lên còn không khiến người ta bớt lo, luôn gây chuyện sinh bệnh bại gia nghiệp, nói nhà mình rất đáng thương.
Lời nói dối nói nhiều cũng sẽ có người tin thật, những lời này nói mười mấy năm, hơn nữa ba đứa trẻ nhà họ Quý giật dây những đứa trẻ khác trong thôn cùng nói xấu Quý Hòa, đổ hết chuyện xấu bọn chúng làm lên đầu Quý Hòa, Quý Hòa cũng không biết giải thích, kết quả có thể nghĩ ra.
Lần này Quý Hòa rơi xuống nước, mùa xuân nước sông còn hơi lạnh, nửa đêm liền sốt cao, người nhà họ Quý lúc này mới mời thầy thuốc, nhưng tỉnh lại đã không còn là nguyên chủ.
Quý Hòa thở dài, hắn đã sớm đụng đến cục u trên đầu, rất đau, còn rất muốn nôn mửa, cho dù không có máu tụ thì cũng là chấn động não, hơn nữa lại còn sốt cao, lúc này mới khiến nguyên chủ hồn về Tây Thiên, đổi thành mình chiếm lấy thân thể này. May mà hắn còn có biện pháp, mới không vì bị thương bị bệnh mà vừa mới sống lại đã chết toi.
Đối với sinh mạng có được thêm một lần nữa, Quý Hòa rất quý trọng, chẳng sợ tình cảnh không tốt hắn cũng không thèm để ý, chính mình hiện tại không thiếu tay cũng không thiếu chân, có thể nuôi sống bản thân, cha không đau mẹ không yêu thì làm sao? Cho dù bây giờ là cha mẹ hắn nhưng rốt cuộc cũng chẳng có tình cảm gì, đời trước hắn có cha mẹ tốt nhất trên thế giới, cũng không thiếu tình thương cha mẹ.
Xạch một tiếng, có một thứ đập vỡ song cửa tàn tạ, bay vào trong nhà, vừa lúc nện vào chiếc bát vỡ trên bàn kia, bát vỡ thành vài miếng, ném mạnh thêm chút nữa thì suýt rơi lên giường. Đó là một khối đất, đập vỡ cửa sổ rồi làm vỡ bát mà cũng chỉ vỡ thành hai ba miếng, không nát thành bột, có thể nhìn ra nó rắn chắc bao nhiêu, nó mà đập vào người thì không biết đau thế nào?
Quý Hòa nhíu mày, không cần đoán cũng biết là mấy đứa trẻ trong nhà này làm. Trong trí nhớ, nguyên chủ không hề có địa vì gì trong nhà, chẳng những cha mẹ anh em không coi y là người thân mà ngay cả cháu trai cháu gái tuổi còn nhỏ cũng dám bắt nạt y. Trẻ con nhỏ như vậy đã kế thừa thói quen miệt thị bắt nạt Quý Hòa từ ông bà người lớn, lấy bắt nạt y làm vui, còn sẽ giả khóc trước mặt người trong thôn, nói Quý Hòa bắt nạt bọn chúng, góp thêm một tay trong việc phả hỏng thanh danh Quý Hoà.
Quý Hòa thích trẻ con, nhưng hắn thích trẻ nhỏ hiền lành, không thích bọn nhóc độc ác. Mấy đứa cháu của hắn không có cách nào khiến hắn thích cho nổi. Nghĩ đến mấy đứa nhỏ lúc mới vừa tỉnh lại đã lớn tiếng nói hắn là thằng bất hiếu ra sao, nói hắn chết đi thì bớt bao nhiêu lương thực, Quý Hòa liền càng thêm chán ghét bọn chúng.
“Anh cả, anh ném quá không chuẩn rồi, không nghe thấy tên sao chổi kia kêu to, khẳng định không đập trúng” Một giọng nói yêu kiều nũng nịu khiến người chán ghét, không hề hạ âm lượng, giống như sợ người ta không nghe được.
Quý Hòa nghe ra đây là giọng nói của cháu gái lớn Tiểu Ngọc, nghĩ quả nhiên là mấy đứa cháu của mình làm chuyện tốt
Quý Thụy Sơn, người nhà gọi là Đại Sơn, cũng chính là cháu đích tôn* của Quý gia: “Không đập trúng thì lại ném tiếp Mấy đứa tìm thêm vài khối đất về đây, anh nhất định có thể đập trúng hắn, dù không doạ được thì cũng hù chết hắn”
(nguyên gốc đích trưởng tôn: cháu trai đầu tiên của con trai đầu tiên của mẹ cả
Một giọng nói mềm mại vui mừng kêu lên: “Được đấy được đấy Em đi tìm đây Chị hai, chị đi cùng em đi”
“Chị mới không đi, bẩn lắm, tay chị mới rửa xong, muốn đi thì em tự đi.”
“Chị hai có rửa tay sạch nữa cũng không trắng bằng chị cả đâu, chịu khó chút đi Bà nội có nói, con gái bộ dáng có hơi kém cũng không việc gì, thân thể rắn chắc làm việc chịu khó cũng có thể gả cho nhà tốt, chị nghe bà nội nói đó. Nhanh đi nhặt đất với em đi, ngại bẩn thì chị nhặt đá là được”
“Quý Tiểu Hương Đồ chân ngắn nói ai lớn lên xấu vậy” Bị gọi là chị hai không vui, nó cảm thấy mình lớn lên rất xinh đẹp, ngoại trừ không trắng bằng Quý Tiểu Ngọc thì đều hơn Quý Tiểu Ngọc.
Hai đứa con gái ồn ào với nhau, Quý Tiểu Ngọc vội vàng khuyên can ở bên cạnh, Quý Thụy Sơn nhăn mày nhìn cả hai, nghĩ con gái thật lắm chuyện, bản thân nó thì tìm cục đất quanh đấy, muốn ném thêm vài lần.
Quý Hòa ở trong phòng nghe mà khóe miệng bứt lên một nụ cười nhạo, Quý gia thật là một ổ cực phẩm, cũng đúng, thượng bất chính hạ tắc loạn, nguyên chủ là bị ức hiếp mới biến thành như vậy, những cũng đã chết, hiện tại đổi thành hắn, hắn cũng không chiều bọn họ được đâu.
Trẻ con trong sân ầm ĩ vài câu đã bị người lớn ngăn lại, người lên tiếng đầu tiên là con dâu hai Quý gia Kim Thúy Nương, cô ta kéo con gái mình Quý Tiểu Thi qua mà bắt đầu Tiểu Thi dài Tiểu Thi ngắn, giống như con gái mình chịu nhiều uất ức không bằng, nhưng còn biểu hiện ra vẻ bản thân nguyện ý chịu thiệt vì hoà thuận của cả nhà.
Đây là thứ gọi là Bạch liên hoa (tỏ vẻ mình thánh thiện, chịu thiệt vì mọi người đi? Quý Hòa nghe Kim Thúy Nương nói chuyện, nghĩ đến danh từ mà mình nghe được trong lúc vô tình nghe nữ sinh nói chuyện phiếm, lập tức đặt tên.
Quý Tiểu Thi thấy bà nội đi ra, tủi thân mà đứng bên người Kim Thúy Nương, nói với Phùng thị: “Bà nội, đều là cháu không tốt, Tiểu Hương nói cháu vừa xấu vừa đen, cháu không nên vì em nói thế mà tức giận, về sau cháu nhất định sẽ chịu đựng.” Nói xong liền cúi đầu lau nước mắt, đây là mẹ nó dạy, nó dùng đã thành quen.
Quý Tiểu Hương nhướng mày lên nói: “Nhưng em đâu có nói chị vừa đen vừa xấu, chị nói bậy”
“Rồi Đừng ồn nữa, có chuyện gì to tát đâu. Còn chưa ăn cơm đã hăng hái như thế, nếu không thì khỏi ăn cơm sáng cũng được Toàn bộ đi ra ngoài hái rau cắt cỏ đi” Phùng thị khoát tay chặn ngang, mụ mới lười để ý chút cãi nhau lông gà vỏ tỏi của mấy đứa cháu, hơn nữa còn là cãi nhau giữa cháu gái, mụ quay đầu nhìn cháu đích tôn, trên mặt lộ vẻ tươi cười, đi qua kéo tay nó nói sẵng giọng: “Đại Sơn, sắp ăn cơm rồi, sao tay cháu bẩn thế hả? Cái tay này của cháu là tay phải cầm bút, về sau ít sờ mấy thứ như đất đá đi, cầm nhiều bút sách, về sau kiếm vàng bạc về cho Quý gia chúng ta, thế mới đúng”
Đại Sơn gật gật đầu nói: “Bà nội, cháu đã biết, cháu nhất định sẽ đọc sách tử tế, không làm quan to cũng phải làm thương nhân lớn, đến lúc đó biếu bà nội quần vàng áo bạc.”
“Tốt Thật sự là cháu ngoan của bà Nhanh đi rửa tay ăn cơm, cơm nước xong nhanh đi học, đừng để muộn.” Phùng thị từ ái mà nói, càng nhìn cháu đích tôn càng yêu.
Con dâu cả Chu Quế Hoa đang nấu cơm trong bếp, đã sớm nghe được động tĩnh, nhìn thấy mẹ chồng đi ra ngoài cô liền không theo ra, thừa dịp mẹ chồng mặt mày hớn hở liền lập tức tiếp gọi hai con gái mình giúp bê đồ ăn. Tiểu Hương Tiểu Ngọc vội vàng nhân cơ hội chuồn mất, để lại Tiểu Thi tức đến phồng miệng, bị Kim Thúy Nương nhẹ nhàng nhéo một cái, nhưng vẫn là không phục, nghĩ là bà nội quá bất công, rõ ràng mình mới chịu thiệt mà.
Tiểu Thi tức không có chỗ xả, liền nói với Phùng thị: “Bà nội ơi, vừa rồi trong phòng chú có cái gì rơi vỡ ấy, không phải là làm vỡ bát chứ? Sinh bệnh cũng không nghỉ ngơi, một cái bát vậy mà đến một đồng tiền chứ ít đâu”
“Thằng quỷ đòi nợ nhàn chuyện này Làm vỡ bát thì chết khát cho đáng” Phùng thị mắng, quay về phía phòng Quý Hòa ở lại một hồi trách cứ, sau đó xoay người trở về phòng.
Quý Hòa nghe mà không tiếng động hừ một tiếng, hắn cũng không tin Phùng thị không biết chuyện mấy đứa trẻ ném đá vào phòng hắn, hắn có thể nghe được mấy đứa nó nói, Phùng thị sao lại không nghe được? Nghĩ cũng biết cái bát vỡ này có liên quan tới chuyện ném đá, nhưng mụ chính là giả ngơ, ngay cả vào xem cũng lười, mẹ ruột thế này còn không bằng mẹ kế.
Một lát sau người Quý gia lại một trận ồn ào, Quý Đại Tài mang theo hai đứa con trai con dâu đi vào, vài đứa nhỏ cũng không thấy tiếng, phỏng chừng là đi học hoặc đi làm việc.
Quý Hòa nghĩ xem ra cơm sáng cho mình lại miễn, đêm qua hắn ăn nửa cái bánh nửa bát canh rau dại, giữa trưa ngày hôm qua lại chỉ uống một chén cháo loãng không được mấy hạt gạo, đã sớm tiêu hóa hết. Nếu đổi thành nguyên chủ phỏng chừng bụng đã đói thầm thì kêu, may mà hắn còn có một bảo bối bí mật mới không bị đói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook