Edit & Beta: Minmin
Tiểu Ngư Nhi tỉnh dậy vào cuối giờ Mão ngày hôm sau.

Còn ở trên giường, nghe được giọng nói hưng phấn của Mao Mao bên ngoài! Xem ra nhớ kỹ nay xuất môn đến chân núi.

Ăn xong cơm sáng, tổ phụ mang theo phụ thân và tiểu thúc thúc đi ra ngoài ruộng, tổ cha ở nhà cho gà heo ăn.
Vừa đến giờ Thìn, a cha và tiểu thúc cha mang theo hai hài tử xuất môn.

Bảo Bảo được quấn khăn cõng trên lưng a cha, tiểu thúc cha mang trên lưng sọt trúc, bên trong có 2 lưỡi hái và 1 cái quốc nhỏ.

Ca ca đã sôi nổi chạy đi lên phía trước.

Từ cửa từ đường xuất môn thì bên phải là hướng đi lên trấn, đi bên trái là mục đích hôm nay đến chân núi.

Hai bên đường là thưa thớt mỗi nhà dân, phòng ở đều xây bằng đá, mỗi nhà đều có một cái sân nhỏ.

Giờ này, nhà nào cũng đóng chặt đại môn để đi ra ruộng.

Cách gần nhất có cánh cửa một nhà để khép hờ.

Bên trong còn có tiếng người, có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, két một tiếng, cánh cửa mở ra.

Một ca nhi tầm tuổi a cha đi ra ngoài, trong tay dắt một tiểu ca nhi 3 tuổi.

Ấn ký trên trán là màu hồng phấn, khuôn mặt nhỏ có vẻ hơi vàng, tiểu thân mình tương đối gầy, chắc là do suy dinh dưỡng.

A cha của hài tử kia hẳn là sinh bệnh, vừa mở cửa bị gió thổi qua nên bắt đầu ho khan.

Tiểu ca nhi kia nhanh chóng vỗ vỗ a cha mình, nhưng tay ngắn, với không tới ngực, chỉ có thể vỗ nhẹ vào chân a cha.

Lúc này a cha cất tiếng: "Hưng thúc cha, ngươi bị bệnh à? Đã uống thuốc chưa? Hưng thúc đâu? Hắn không ở nhà sao?"
"Khụ Khụ!...Phu quân nhà ta đi làm ở trên trấn, chưa có về.

Trong nhà đang cần tiền, sau khi xong công việc với nhóm Đại Ngưu, hắn ở lại tìm việc khác.


Hơn một tháng nay không có trở về nhà.

Uống thuốc hay không bệnh của ta cũng không giúp được gì! Khụ khụ...!Này là các ngươi đi ra ngoài sao? Đây là chuẩn bị lên núi? "
"Đúng vậy, bọn ta muốn hái ít rau dại về.

Nay thời tiết đẹp, tiện thể dẫn bọn nhỏ đi chơi.

Bảo Bảo chưa đi chơi nhiều."
"Ai nha! Tiểu bảo bảo đã lớn như vậy, từ lúc sinh ra ta còn chưa gặp qua.

Xem thân thể ta này, một chút cũng không dễ chịu, cũng không dám đi thăm bảo bảo, sợ đứa nhỏ bị lây bệnh.

Chính là ta nghe phu quân đi ăn tiệc trăm ngày về liền khen tiểu ca nhi nhà ngươi thực đáng yêu.

Nghe tộc trưởng nói là một đứa nhỏ có phúc khí!"
"Mượn cát ngôn của ngươi! Chính là bảo bảo rất ngoan, không nháo người! Nhà ta không coi trọng mấy thứ này, bệnh của ngươi sẽ không lây cho người khác! Nếu có thể đi lại, ngươi có thể đến nhà chúng ta tán gẫu.

Thường xuyên đi lại một chút thì tinh thần cũng tốt hơn."
"Được rồi, nghe lời ngươi.

Lúc này có thể dẫn theo Đào ca nhi của ta lên núi được không? Khụ khụ...!Hắn cũng thường xuyên ở bên ngoài đào một ít rau dại về nhà, nhưng còn quá nhỏ, ta lo lắng.

Đi cùng các ngươi ta liền an tâm "
"Không sao, để hắn đi cùng chúng ta, cũng có bạn."
Vừa mới nói chuyện, Đào ca nhi đã mang một cái giỏ tre cỡ nhỏ, cầm một cái cuộc nhỏ xíu hơn.

Đây là chuẩn bị đi cùng mọi người!
Mao Mao nhanh chóng đi tới, nắm tay còn lại của Đào ca nhi.

Hưng a cha nhìn vẫn lo lắng và dặn dò: "Đào ca nhi, Khụ khụ khụ...!Cùng các bá bá đi lên núi thì phải nghe lời, không được chạy loạn, cũng không cần đào nhiều đâu, ngươi còn nhỏ ".

A cha nhanh chóng nói: "Đừng lo lắng! Ta sẽ đem Đào ca nhi bình bình an an trở về.

Ngươi mau trở vào nhà đi, xem ho mãi này."

Hưng a cha đóng cửa và bước vào nhà sau khi nhìn nhóm bọn họ rời đi.

Hiện giờ mang theo thêm cái tiểu ca nhi 3 tuổi, mọi người thả cước bộ chậm lại.

Dần dần đi qua mấy nhà dân, ra khỏi thôn, phía trước là con đường nhỏ cạnh cánh ruộng lớn.

Nhóm nông dân đang bận làm dưới ruộng.

Gặp được nhà bọn họ, mọi người cũng cười chào hỏi nhau.

Tiểu bảo bảo cũng nhếch miệng cười tươi chào hỏi.

Haha!
Đi được một đoạn, người cũng thưa thớt hơn, cũng không thấy cánh ruộng nữa, bắt đầu thấy cây cối trên núi.

Ngọn núi này tên là Mũ Phong Sơn, hình dáng nón kéo dài từ sườn núi đến đỉnh núi.

Từ xa, nó trông giống như một người khổng lồ đội mũ và vươn vai.

Bọn họ nói lần này vào núi, kỳ thật cũng chỉ là ở dưới chân núi, chỉ có hán tử mới dám vào trong núi, hoặc là một ít ca nhi kết bạn nhóm đi vào.Không ai dám đi vào thâm sau trong núi, trừ những thợ săn có kinh nghiệm phong phú mới dám đi.

Ngọn núi này tài nguyên phong phú, ở dưới chân núi có thể đào rau dại, tiến vào một chút có thể bắt được gà rừng, muốn bắt lợn rừng hoặc tìm dược liệu quý thì phải vào sâu trong núi.

Trong thôn cũng chỉ có hai hộ dân có chút kinh nghiệm đi săn, nhưng cũng không tiến vào sâu, muốn săn bắn thú rừng lớn thì phải kết nhóm cùng đi.

Nghe lão nhân gia nói trong nói có báo hoa mai và mãnh thú khác.

Cho nên mọi người vào núi đều hết sức cẩn thận.

A cha mang theo lớn lớn bé bé đi đến chân núi, thấy những mớ rau dại đón gió sinh trưởng.

Mùa này nhà nào cũng có rau trồng,ít người đến hái rau dại, cho nên chúng lớn lên đều tươi tốt.


Như vậy liền thuận lợi cho Đào ca nhi và Mao Mao ca ca,bởi bọn nhóc nhận thức rất ít rau dại, liền theo mông phía sau hai người lớn, học bộ dáng hái.

Một lát liền hái rất nhiều, Mao Mao Ca ca không có hái nhiều bằng Đào ca nhi, hái không đầy đủ, lại đặt lộn xộn.

Đào ca nhi vừa nhìn là thường ngày hay hái rau dại.

Tiểu Mao Mao thấy Đào ca nhi xách giỏ nhỏ trên tay có chút vất vả, liền nhanh tới giúp.

Đào ca nhi lại tập trung đào rau dại.

Bọn họ ở đây rất bận rộn, Bảo Bảo cũng không nhàn rỗi.

Bởi vì còn quá nhỏ, bị a cha mang trên lưng không có đặt xuống, cũng không có cách nào, chỉ có thể ngắm nhìn cây cối gần đó.

Theo a cha đi lại, Tiểu Ngư Nhi cũng đảo tròng mắt quan sát cây cối xung quanh.

Trong không gian vẫn còn quá thưa thớt! Lúc tận thế thu nhập quá ít hạt giống, bây giờ là thời điểm tìm thêm hạt giống.!
Tiểu Ngư Nhi thấy trên cây có hạt gì đó, liền duỗi tay sờ sờ, thu hồi vào trong không gian.

Tiểu thúc cha còn cắt thêm rau dại khác mang về cho heo ăn, Mao Mao và Đào ca nhi cả người đều toát mồ hôi.

Trời gần trưa nắng to hơn, sợ bọn nhỏ bị nắng, đặc biệt là tiểu bảo bảo.

Mặc dù a cha luôn cố tình đi đến nơi râm mát, nhưng cũng không chịu được cái nóng.

Bọn họ bây giờ bắt đầu thu hoạch trở về.

Mao Mao Ca Ca vẫn xách cái giỏ tre nhỏ của Đào ca nhi, bọn họ thu hoạch không tồi! Các giỏ tre đầy không sai biệt lắm!
Tốc độ về nhà chậm hơn, bọn nhỏ cũng mệt mỏi.

Bảo Bảo được a cha dùng chiếc lá lớn che trên đầu, cũng không có tinh thần.

Vừa tới cửa nhà Hưng a cha, Mao Mao lập tức ngồi nhoài trên bậc đá nhà bọn họ.

Hưng a cha nghe thanh âm ra cửa tới thấy được, liền vội quay người mang nước ra cho từng người uống, uống xong ai cũng cảm thấy mình còn sống! Ngay cả Bảo Bảo cũng vậy.

cũng được uy vài ngụm!
Hưng a cha thấy Mao Mao đã giúp Đào ca nhi mang giỏ, liền nói cảm ơn!
Vì đang muốn vội về nhà trước khi trời nóng hơn nên nhóc đã từ chối lời mời của Hưng a cha để vào nhà nghỉ ngơi.


Trước khi đi, Mao Mao còn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đào ca nhi, nói: "Đào ca nhi, khi nào đi đào rau dại nhớ gọi ta nhé! Ta liền đi với ngươi." Mọi người nhìn bọn nhóc rồi cười.

Sau khi về đến nhà, Tiểu Ngư Nhi bị a cha đặt xuống, quần áo trên lưng a cha ướt đẫm mồ hôi! Bảo Bảo được tổ cha ôm đi thay tã rồi, rửa mông, cho ăn hoa quả sữa.

Làm xong một loạt, phụ thân bọn họ đã ngồi trên bàn ăn và bắt đầu ăn cơm trưa!
Bảo Bảo cũng có đồ ăn! Là cháo gạo nấu, đặc biệt bồi bổ cho Bảo Bảo! Còn nóng, lát nguội liền múc vào bát nhỏ, sau khi a cha ăn xong liền uy cho Tiểu Ngư Nhi.

Đương nhiên rồi! Thời điểm nhóm người lớn ăn đào, bảo bảo cũng được một phần của mình.

Thời điểm ăn cơm trưa xong là lúc nóng nhất trong ngày.

Tất cả mọi người đều buồn ngủ, nên tẩy rửa một chút rồi về phòng nghỉ ngơi.

Bảo Bảo cũng ngủ đến quên trời!
Tiểu Ngư Nhi bị tiếng động bên ngoài đánh thức.

Mao Mao Ca Ca đã đứng dậy, đang xoay người tổ phụ.

Thì ra tổ phụ dùng tre làm chuồng gà, gà con còn nhỏ, buổi tối sẽ bị những con gà lớn khác mổ.

Cho nên phải làm cái chuồng khác, làm cho gà mẹ mang theo mấy con gà con ngủ riêng một chuồng.

Mao Mao thấy tổ phụ đang cầm mảnh trẻ nên muốn tổ phụ làm đồ chơi cho nhóc! Tổ phụ liền hứa đồng ý.

Tổ phụ còn rất khéo tay, hắn còn biết đan chiếu trúc! Đồ dùng trong nhà đều do một tay tổ phụ làm.

Bao gồm nôi nhỏ của Bảo Bảo, đồ chơi nhỏ của Mao Mao Ca Ca cơ bản cũng là hắn làm.

Tiểu Ngư Nhi là tiểu ca nhi nên không làm đồ chơi giống tiểu hán tử.

Tổ phụ dùng khúc gỗ khắc một con búp bê nhỏ, rất xinh đẹp! Nhưng đây không phải là điều mà Tiểu Ngư Nhi của chúng muốn! Haizz! Các tiểu ca nhi đều thích đồ chơi như này sao? Thật khổ cho Bảo Bảo mà!!
Vì vậy, sợ rằng tổ phụ sẽ thất vọng nên Tiểu Ngư Nhi sẽ hợp tác tỏ vẻ thích thú với con búp bê gỗ.

Sau khi Bảo Bảo tỉnh dậy, cậu được đặt trong nôi và ở bên cạnh xem tổ phụ làm việc.

Phụ thân đi ra ngoài, nói là đến nhà Trương thợ săn để bắt một con chó con, cùng bảo bảo cùng nhau lớn lên, về sau liền bảo hộ chủ.Những chú chó con trong gia đình đó là giống chó săn.

Phi thường thông minh! Những chú chó nhỏ cũng rất thích hợp để chơi với Bảo Bảo..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương