Một căn tứ hợp viện trong vòng hai của nội thành thì giá trị vô cùng lớn, không thể đo đếm được.
Thứ cô đang cầm trong tay không còn là mấy tờ giấy nhẹ tênh nữa mà chính là tài sản khổng lồ.
Tất nhiên, Giản Thư không ngốc đến mức bán đi để lấy tiền.
Sau này những ngôi nhà này đều là của hiếm có trên thị trường, có tiền cũng chưa chắc mua được.
So với giấy tờ nhà, cuốn sổ tiết kiệm bên cạnh bỗng trở nên ít giá trị hơn nhiều.
Chỉ có năm vạn đồng thôi mà, làm sao so được với mấy căn nhà kia! Giản Thư cảm thấy mình có phần hơi phấn khích quá, đến mức không còn xem năm vạn đồng là gì nữa.
Cô cất hết đồ vào hộp, những thứ này đều là báu vật, nhất định phải bảo quản cẩn thận.
Chiếc hộp bên phải có vẻ lớn hơn một chút, trông giống như một hộp trang điểm cổ.
Bên ngoài hộp có màu nâu, toàn bộ được làm từ gỗ quý.
Nhìn bề ngoài thì có phần cũ kỹ, nhưng nếu quan sát kỹ có thể thấy đường nét chế tác vô cùng tinh xảo, đẹp đẽ đến lạ thường.
Tầng đầu tiên của hộp là một đôi ngọc bội màu trắng, lớn bằng nửa bàn tay, mịn màng và sáng bóng.
Dù Giản Thư không am hiểu nhiều nhưng vẫn có thể nhận ra rằng cả chất liệu lẫn tay nghề đều thuộc hàng tuyệt đỉnh, vô cùng quý giá.
Tầng thứ hai chứa vài con dấu, trong đó có một con dấu được làm từ đá quý màu đỏ, trên khắc tên của Giản Thư.
Đây là món quà sinh nhật một tuổi mà Giản Dục Thành, cha của Giản Thư, tự tay khắc cho cô.
Dù tay nghề còn vụng về nhưng chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến của một người cha dành cho con gái.
Ngoài ra, còn có hai con dấu bằng đá vàng, một của Giản Dục Thành và một của Kiều Lăng, mẹ của Giản Thư.
Khi mở tầng thứ ba, Giản Thư gần như bị lóa mắt.
Bên trong là một bộ trang sức hoàn chỉnh, gồm nhiều món như trâm cài, vòng cổ, nhẫn và khuyên tai, tất cả đều được làm từ vàng và ngọc quý.
Mỗi món đều được chế tác tinh xảo, đường nét độc đáo.
Nhiều kỹ thuật thủ công trong đó đã thất truyền từ lâu.
Đặt bộ trang sức này bên cạnh những món trang sức cao cấp của các thương hiệu lớn hiện nay, tất cả đều trở nên mờ nhạt.
Tổ tiên nhà họ Giản từng có người làm hoàng hậu, bộ trang sức này là quà tặng của hoàng cung, trên đó còn có dấu ấn hoàng gia.
Thợ thủ công bậc nhất thời xưa đều phục vụ cho hoàng gia, bộ trang sức này chính là đỉnh cao của nghệ thuật thủ công thời ấy.
Sau đó, bộ trang sức này được ban cho gia đình họ Giản, trở thành báu vật truyền đời.
Sau khi Giản Dục Thành và Kiều Lăng kết hôn, bộ trang sức được truyền lại cho Kiều Lăng, và vì họ chỉ có một đứa con gái là Giản Thư, nên cuối cùng sẽ để lại cho cô.
Trong mấy cái rương, có một rương đựng đầy thỏi vàng.
Có lẽ do trước đó bị chấn động mạnh, nên khi nhìn thấy một rương đầy vàng, Giản Thư lại cảm thấy bình thản vô cùng.
Những rương còn lại chứa sách vở và thư pháp, nhìn qua thì có vẻ đã rất lâu đời, nhưng đều được bảo quản rất tốt.
Từ nội dung trong thư, Giản Thư cũng nắm được đôi chút về lai lịch của hai gia đình.
Hai nhà họ Giản và họ Kiều vốn là bạn bè thân thiết.
Nhà họ Giản nhiều đời làm quan, còn nhà họ Kiều thì sau này chuyển sang kinh doanh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook