Sáng sớm ngày hôm sau, tầm 5 rưỡi sáng, nhà Vương gia trừ hai nhóc con là Văn Quân, Bảo Châu đang ngủ cùng tam thúc Vương Kiến Quân ra , còn những người khác thì đang cầm chén cháo khoai lang rau dại loãng không thể loãng hơn uống vào bụng.

Bữa sáng là bà nội làm ,rau dại là hôm qua còn thừa , khoai lang thì dùng 3 củ , nói thật, mang tiếng là cháo nhưng chả khác gì canh rau , trả có tý mùi vị gì, ăn rau thì vị có chút đắng chát , nếu không thì nó đã không được gọi là rau dại.

Bữa sáng này có thể nói là như cho heo ăn , khác một chút là trong cháo có chút rau non và một ít khoai lang , thêm một tý muối.

Nói thật trước kia , Bảo Lâm ăn không quen món ăn ở nơi này , ở thế kỷ 21 mỗi bữa đều là thịt cá tôm cua, đến nơi này rồi thì ngày 3 bữa biến thành cháo khoai lang rau dại , hoặc cháo ngô , sự khác biệt này quả thực là rất lớn.

Thật sự là chẳng còn cách gì , nếu như không thể thay đổi được hoàn cảnh sống , vậy thì chỉ có thể học cách thích nghi với nó.

Sau khi Bảo Lâm cai sữa , hiện thực như cái tát vả bốp bốp vào mặt , khi đó Bảo Lâm nuốt không trôi cái món cháo khoai lang cùng với rau dại này , đợi khi đồ trong không gian ăn sạch sẽ rồi , nuốt không trôi thì cũng phải trôi thôi , về sau miệng liền quen với cái hương vị đắng chát của rau dại trong món cháo khoai lang rau dại này.

Về sau Bảo Lâm liền học được tuyệt chiêu húp cháo , khi cháo còn ấm thì nhanh tay mở miệng , húp ba húp là húp sạch bát cháo , dù sao cháo trong bát cũng không nhiều , có đôi lúc Tô Hồng Anh cùng Vương Kiến Đảng muốn chia cháo cho nàng , nàng đều từ chối hết.

Tô Hồng Anh cùng Vương Kiến Đảng đều làm việc tốn sức , ăn được nhiều hơn một chút là bớt đói lại một chút.


Trong thôn nhà ai mà trả tăng phần cơm cho những người lao động chính trong nhà , nếu họ không ăn no thì lấy sức đâu ra mà kiếm công điểm.

Đợi đến khi Bảo Lâm tới 6 tuổi bắt đầu nhặt củi lửa, đào rau dại , thời gian dần qua trong không gian cũng tích trữ được một chút rau dại , quả dại , vân vân ,Vì vậy rất ít khi bị đói.

Có những lúc còn có thể cho Tô Hồng Anh cùng Vương Kiến Đảng một ít quả dại, khoai lang nhỏ , buổi tối người một nhà trong phòng còn lén lấy ăn.

Bà nội Vương là một người chịu khó , ở Vương gia bà là người dậy sớm nhất ,vô cùng không thích người lười hay lề mề , vừa hay , tam thúc Vương Kiến Quân lại là một người như vậy.

Bình thường, bà nội là người hiểu rõ tam thúc nhất, người bị bà nội mắng nhiều nhất cũng là tam thúc.

Hôm này một nhà trừ 2 đứa nhỏ tuổi cùng tam thúc còn lại đều ở bên ngoài, rửa mặt xong thì ngồi xuống bàn ăn cháo , ăn được một lúc , tam thúc vừa ngáp vừa dụi dụi mắt đi tới.

" Đều ăn hết rồi , ngáp cái gì mà ngáp, lại muốn như đại cô nương sắp lên kiệu hoa hay sao , phải để bà già này dẫn đi ,đưa đồ ăn tới tận mồm à, hôm qua lúc nhặt nấm lại trả biết nhặt được cái gì ".

" Tiểu Quân hai năm nữa là lên tiểu học rồi , ngươi nghiêm túc nhặt nấm cho lão nương, nếu cứ như trước còn cà lơ phất phơ , tới lúc đó mà không cầm được ra học phí của tiểu Quân , cẩn thận lúc đó lão nương lột da của ngươi ra ".

" Biết rồi , nương , tiểu Quân là con trai con , việc học của nó chả nhẽ con còn không quan tâm hay sao " Vương Kiến Quân ngồi xuống bắt đầu ăn.

Tam thúc Vương Kiến Quân lớn lên rất giống Vương lão đầu, là đứa con nhỏ tuổi nhất của bà nội, năm nay mới 24, so với Vương Kiến Quốc, Vương Kiến Đảng, Vương Anh, thì nhỏ hơn tầm 10 tuổi.

Từ nhỏ bà nội Vương và Vương lão đầu rất thương hắn ta, ca ca , tỷ tỷ đều nhường hắn , mới nuôi thành 1 người cà lơ lất phất như vậy.

Vương Kiến Quân bình thường nói làm việc, nhưng lại không ra sức, công điểm cầm được ít bằng phụ nữ , lúc nông nhàn ,còn thường xuyên nghỉ phép, cùng với mấy người trong thôn, có cùng sở thích, lại hợp nhau, đi vào hồ chứa nước, câu cá ,bắt gà rừng, nhặt trứng ,bẫy thỏ nướng ăn , vân vân.

Đi khắp hang cùng ngõ hẻm đều là bằng hữu , thời gian trôi qua cũng được gọi là khá tốt.

Hành vi này của tam thúc ,ở trong thôn thường nói là người chưa chịu lớn lên, không hiểu chuyện, không chịu khó.


Vương Kiến Quân lớn lên có tướng mạo có thể dọa người, dựa vào tướng mạo cân xứng ,mắt to mày rậm, lại không nóng nảy, ai cũng có thể nói hai ba câu , tính cách rất hợp với người già , đại nương trong thôn, đơn giản chỉ cần để đại dương trong thôn giúp hắn làm mai, lấy con gái của Từ Xuân sinh trong thôn ,Từ Tình.

Các tiểu tử trong thôn này nếu muốn lấy vợ, thì phải để các đại nương ,đại thầm chú ý tới mình, để các nàng cảm thấy mình không tệ, sau đó chủ động giúp đỡ cũng không phải là không được.

Từ Tình là con gái của Từ Xuân Sinh , bên trên còn có một ca ca Từ Tử Minh , bên dưới còn một đệ đệ Từ Tử Hoa , trong nhà chỉ có một đứa con gái, ngày ngày trôi qua cũng không tồi, cũng không bị mắng quá 2 câu, nhưng mà nói được yêu quý nhất thì cũng không phải.

Dù sao thì người trong thôn vẫn có quan điểm trọng nam khinh nữ, con trai là của nhà mình về sau sẽ dưỡng lão, thờ cúng hương khói , mà con gái thì chung quy sau này cũng sẽ gả đi.

Con gái gả ra ngoài, như bát nước đổ đi , về sau cũng chỉ là một người ngoài.

Cha mẹ của Tử Tình thích nhất vẫn là đệ đệ nàng Tử Hoa , hiện tại đang học trung học năm thứ hai ở công xã Hồng Tinh , là người về sau có tiền đồ lớn, quang tông diệu tổ.

Mối hôn sự này là đại bá mẫu nàng tổ chức làm, quà cảm ơn là 4 quả trứng gà.

Lúc làm mối ,đại bá mẫu nói với Từ Tình như vầy " Vương gia nhiều anh em , bà Vương lại là người hiểu lí lẽ, không phải người khó ở chung, bà Vương cũng hiểu nhi tử , sẽ không bị chịu thiệt thòi hay uất ức"" Vương Kiến Quân tướng mạo không tồi, lại không phải người xấu , chỉ là một người lông nhông ,đợi sau này sinh hài tử rồi thì sẽ tốt hơn , sống tốt một chút , ngày sau trôi qua cũng sẽ tốt thôi "Cứ như vậy, Từ Tình nói với Vương Kiến Quân , gả cho Vương gia làm vợ.

Năm đó Vương gia đưa Từ gia 8 đồng tiền sính lễ ,ba rổ trứng gà , 3 thước vải bông , năm đó sính lễ như vậy là rất có thành ý , biểu thị Vương gia rất coi trọng Từ Tình.

Mặc dù sau khi biết sính lễ gồm những gì ,Lý Đào vẫn rất không vui , đối với Từ Tình vừa mới gả qua , không có một chút sắc mặt tốt nào.


Năm đó lúc Vương gia lấy Lý Đào ,chỉ có 30 cân khoai lang , ngoài ra thì không còn gì khác , lí nào Vương gia lấy con dâu ,sính lễ phải phân chia một hai ba hay sao.

Nàng cũng không nghĩ mà xem, tình hình năm đó ra sao , phía Nam thì bị lũ lụt , phía Bắc thì hạn hán , ông trời không cho cái ăn , Vương gia năm đó bỏ ra 30 cân khoai lang đã là có điều kiện lắm rồi.

Hơn nữa , năm đó Tô Hồng Anh gả qua đây cái gì cũng không có, trực tiếp vào cửa làm dâu ,phân sính lễ một hai ba cái gì chứ.

Đầu năm nay, người trong thôn, cưới gả đâu có chú ý tới vậy.

Bình thường chính là chọn một ngày hoàng đạo, mời anh em họ hàng một bữa cơm, hai bên gia đình biết mặt, vậy là thành người một nhà.

Còn về giấy kết hôn , thời đó không thịnh hành cái này ,có những người sau khi qua đời cũng không có giấy kết hôn.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương