Mang Theo Không Gian Sống Lại
-
Chương 38: Nhân viên
Năm thứ hai đại học, việc kinh doanh cửa hàng bán hoa của Ngôn Diễm Yên dần dần bước vào quỹ đạo, bởi vì ở cửa hàng bán hoa mới khai trương trùng hợp gặp gỡ một người đi điều tra chuyên mục “sinh hoạt của những người trẻ tuổi” của đài truyền hình, cho nên cửa hàng hoa của Ngôn Diễm Yên cũng rất vinh hạnh được phỏng vấn, sau khi tiết mục được chiếu, tỉ suất người xem cũng không tệ, thậm chí có rất nhiều khách hàng vì hâm mộ danh tiếng mà bến, những khách hàng muốn rời đi cũng ổn định trở lại.
“ Hoa gia ~~~~ lại có người đến phỏng vấn.” Tiếu Minh, học sinh tốt nghiệp trung học, bởi vì hoàn cảnh gia đình khó khăn mà không thể học đại học, làm người có chút động kinh, nhưng là một người có một tưởng tích cực hướng lên.
“ Không nên gọi ta là Hoa gia a…” Ngôn Diễm Yên ôm hoa uất kim hương bất đắc dĩ trừng mắt nhìn, Tiếu Minh nhận lấy hoa trên tay Ngôn Diễm Yên, thè lưỡi cười hì hì.
Nhún nhún vai một cách vô lực, không biết vì cái gì và từ khi nào, nhân viên cố định hay là người làm thêm ở nơi này đều thích gọi cậu là Hoa gia, rõ ràng cậu đã nói với họ…
“ Xin chào, người vừa rồi muốn phỏng vấn là anh sao?” Ngôn Diễm Yên đi tới trước mặt một thanh niên đeo kính thanh tú, thấy thanh niên kia gật đầu cậu mới tiếp tục nói, “Vậy đi theo ta ra phía sau a.”
Phía sau trồng rất nhiều hoa, có một nữ sinh đang ở đó tưới hoa, sau khi nhìn thấy Ngôn Diễm Yên đi tới thì ngọt ngào kêu một tiếng Hoa gia, Ngôn Diễm Yên cười cười, nói nhỏ không được gọi cậu là Hoa gia a, nữ sinh cười hì hì sau đó nhìn về thanh niên phía sau, “Hoa gia là người rất đáng yêu ~ cố gắng lên ~ mong chờ anh trở thành đồng sự của ta đấy ~”
Nam sinh đẩy đẩy mắt kính, không nói gì thêm.
Ngôn Diễm Yên mang nam sinh tới một cái phòng nhỏ ở hậu viện, bốn phía căn phòng đều có cửa sổ, có thể chứng kiến cảnh tượng tinh thần phấn chấn trong sân, tuy là phòng nhỏ nhưng lại lộ ra hương vị ấm áp.
“ Tên cậu là gì?” Rót ra hai chén trà lài, Ngôn Diễm Yên hỏi.
“Khang Tần.”
“ Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
“Giới tính?”
“…”
“Được rồi, ta hay nói đùa.” Ngôn Diễm Yên nhấp một ngụm trà lài, biểu lộ có chút ngốc nói. “Anh sao lại tới chỗ này của ta a?”
“ Ông chủ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có tiền đồ, có tiền đồ.” Khang Tần đẩy mắt kính trên chóp mũi, nghiêm túc nói.
“… Nha, anh nghĩ làm chức vụ gì?” Ngôn Diễm Yên đặt chén trà xuống hỏi, nhưng là Khang Tần là không trực tiếp trả lời, mà lại đem sơ yếu lí lịch của mình đưa cho Ngôn Diễm Yên.
“ Cậu không cần xem qua lý lịch của tôi sao?”
“ Cái đó quá phiền toái…” dù Ngôn Diễm Yên nói vậy, nhưng cũng không từ chối sơ yếu lí lịch Khang Tần đẩy tới, tùy ý mở ra, phát hiện người này lại là thạc sĩ đã tốt nghiệp, vừa du học trở về. “ Ta xem xong, nhìn ghi chú của anh, anh là muốn làm… Ngô, tiệm của ta còn nhỏ,nói đúng ra là muốn làm người giám sát.” Ngôn Diễm Yên tổng kết nói, dù sao cửa hàng của cậu là cửa hàng nhỏ, không phải công ty, chưa xác định chức vụ, mà lý lịch của Khang Tần có một dòng ghi chú, nói muốn làm người phụ trách ruộng hoa.
“… Có thể nói vậy.”
“ Làm sao anh biết ta có ruộng hoa.” Ngôn Diễm Yên lại uống một ngụm trà lài.
“ Hoa trong tiệm của cậu, người ngoài nghề có thể không nhận ra, nhưng ta lại là người trong nghề, hoa này có phẩm chất ưu tú hơn những nơi khác.” Khang Tần ngồi ngay ngắn, “ Nếu như ông chủ ngươi tin lời ta, có thể đem ruộng hoa cho ta phụ trách, ta nhất định sẽ trồng ra những bông hoa rất tốt, rất tốt!”
“…. Nha!” Ngôn Diễm Yên ngẩn ngơ, phát hiện thanh niên nghiêm túc trước mắt giống như tỏa ra hào quang chói mắt, “ Anh rất thú vị.”
“?” Không biết vì sao mà Ngôn Diễm Yên lại nói ra lời này khiến cho Khang Tần cảm thấy nghi hoặc.
“Không, không có gì…” Ngôn Diễm Yên rót cho mình một chén trà nữ, đem chén trà đã nguội lạnh của Khang Tần rót vào hoa dại ở góc tường sau đó lại giúp hắn rót một chén trà khác, Khang Tần lẳng lặng nhìn hành động của Ngôn Diễm Yên, không lên tiếng, “Vậy anh hãy giúp Tiểu Ngọc chăm sóc hoa ở hậu viện này a…” Ngôn Diễm Yên chỉ chỉ nữ sinh còn đang tưới hoa, sau đó đứng lên nhìn đồng hồ trên tay một chút.
“ Ta buổi chiều còn có tiết, anh cố gắng chăm sóc hoa trong hậu viện a. Những thứ khác hôm khác nói, thử việc một tháng. Cách liên lạc với ta thì hỏi Tiểu Ngọc hoặc Tiểu Minh, bọn họ biết rõ. Về phần tiền lương, hắc hắc, nhà ta chỉ là quán nhỏ, làm nhiều trả nhiều a…”
Sau đó bỏ chạy. Bỏ lại Khang Tần ngồi tại chỗ đẩy kính mắt, nhấp một ngụm trà lài còn bốc hơi, bắt đầu lo lắng mình có phải chọn sai ông chủ rồi hay không.
Ngôn Diễm Yên thật ra là cố ý, cậu có một loạt câu nói không có trật tự chỉ là vì nhìn xem Khang Tần là loại người gì mà thôi, đi lấy bản hợp đồng, ngày mai sẽ đưa cho Khang Tần ký a.
Một người nghiêm túc như vậy, đại khái sẽ trở thành một trợ lực rất lớn cho Ngôn Diễm Yên.
“ Linh linh linh…” Chuông điện thoại vang lên, Ngôn Diễm Yên lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Cố Thần gọi. “ Cố Thần? Gần đây sao anh rảnh rỗi nhưn vậy?” Luôn luôn gọi điện mỗi ngày.
“ Yên, anh ở ngay phía sau em nha.” Giọng nói trầm thấp của Cố Thần vang lên, ngữ khí của hắn rất vui sướng.
“ Sao cơ?” Xoay người, trên đường cái ngoài xe ra thì là người, nhưng không trông thấy Cố Thần. “ Anh đã trở về? Ở nơi nào?”
“ Ở đây.” Cố Thần đột nhiên nắm lấy Ngôn Diễm Yên từ phía bên phải, thì ra là lúc Ngôn Diễm Yên xoay người hắn liền đi vào, lúc vào ở ngay góc chết của mắt Ngôn Diễm Yên cho nên Ngôn Diễm Yên mới không nhìn thấy hắn.
“…. Sao anh lại ở chỗ này.” Ngôn Diễm Yên dừng một chút, tắt điện thoại đi.
“ Không chào đón?” So với năm năm trước Cố Thần càng thêm thành thục nhướn mi, gương mặt cương nghị lộ ra sự hấp dẫn nam tính, làm cho nữ sinh ở cửa ghé mắt nhìn.
“ Không, chỉ là hơi hoảng sợ mà thôi.”
“Diễm Yên.” Giang Bách Huy đi mua lễ vật về, phát hiện Ngôn Diễm Yên trên đường, đi chậm rì rì muốn quay lại cùng cậu chào hỏi, lại phát hiện Cố Thần xuất hiện nắm lấy vai Ngôn Diễm Yên, lông mày hắn không khỏi nhíu lại.
“Bách Huy?” Bởi vì từ năm nhất đại học Giang Bách Huy liền yêu cầu Ngôn Diễm Yên không được gọi cả họ tên của hắn, cậu gọi một năm đã quen nên rất tự nhiên nói ra xưng hô làm Cố Thần có chút khó chịu.
Bọn họ khi nào thì quen thân như vậy?
Vì thời điểm bình thường Ngôn Diễm Yên nói chuyện điện thoại với hắn ngoại trừ nói chuyện cửa hàng bán hoa thì rất ít nói đến chuyện cậu kết giao bằng hữu với ai. Cho nên Cố Thần không biết rõ bên người Ngôn Diễm Yên có một tên tình địch như vậy tồn tại, nhưng ở phương diện khác hắn cũng thở dài một hơi, ở trong điện thoại Ngôn Diễm Yên không nói tên Giang Bách Huy đại khái cũng vì ở trong lòng cậu cái tên Giang Bách Huy này cũng không quan trọng như hắn đã tưởng tượng.
“ Ân, muốn đi đến trường sao, ta đưa cậu đi.” Giang Bách Huy hoàn toàn không đếm xỉa đến Cố Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngôn Diễm Yên.
“ Yên, em muốn đi học ư, xe của anh ở đó, anh đưa em đi a.” Cố Thần chỉ chỉ vị trí đỗ xe, cười ôn hòa nói.
“….” Ngôn Diễm Yên nhìn nhìn Giang Bách Huy, lại nhìn Cố Thần “Ta cùng Bách Huy đi a.”
Giang Bách Huy không tự giác mỉm cười, mà Cố Thần tuy rằng vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt nhưng sắc mặt đã có chút tái nhợt.
Ngôn Diễm Yên lại không chú ý những điều này, lại nói tiếp: “ Anh còn chưa làm quen với chênh lệch múi giờ, đi về nghỉ ngơi đi, nhà ta cách đây rất gần, anh trước tiên có thể đến đó nghỉ ngơi, Bách Huy cùng trường với ta, lần sau nói chuyện tiếp đi.” Nói xong Ngôn Diễm Yên liền móc chìa khóa ra đưa cho Cố Thần. “ Trước khi đi nhớ đem cái chìa khóa đặt vào trong hộp thư của ta.”
Lúc này đến lượt Giang Bách Huy đen mặt.
Cố Thần cầm cái chìa khóa, thỏa mãn cười cười, “Tốt, lần sau lại nói chuyện tiếp đi.”
“Ân, gặp lại.” Ngôn Diễm Yên nhìn Cố Thần vào trong xe sau đó nhìn Giang Bách Huy, “Đi thôi.” Ngôn Diễm Yên nói với Giang Bách Huy.
Giang Bách Huy cũng không nói gì, ôm lấy bả vai Ngôn Diễm Yên, Ngôn Diễm Yên kỳ quái nhìn Giang Bách Huy, dù sao bình thường Giang Bách Huy cũng đâu có đem tay đặt trên vai cậu.
“ Cậu làm gì thế?”
“ Mùa đông, có hơi lạnh.” Giang Bách Huy lạnh nhạt nói những lời này, Ngôn Diễm Yên cũng không nghi ngờ. Gật đầu nhè nhẹ cũng không đẩy hắn ra. Cơ thể tràn đầy nhiệt độ của con người luôn ấm áp.
“Đúng a, mùa đông.” Ngôn Diễm Yên cảm khái nói.
“ Hoa gia ~~~~ lại có người đến phỏng vấn.” Tiếu Minh, học sinh tốt nghiệp trung học, bởi vì hoàn cảnh gia đình khó khăn mà không thể học đại học, làm người có chút động kinh, nhưng là một người có một tưởng tích cực hướng lên.
“ Không nên gọi ta là Hoa gia a…” Ngôn Diễm Yên ôm hoa uất kim hương bất đắc dĩ trừng mắt nhìn, Tiếu Minh nhận lấy hoa trên tay Ngôn Diễm Yên, thè lưỡi cười hì hì.
Nhún nhún vai một cách vô lực, không biết vì cái gì và từ khi nào, nhân viên cố định hay là người làm thêm ở nơi này đều thích gọi cậu là Hoa gia, rõ ràng cậu đã nói với họ…
“ Xin chào, người vừa rồi muốn phỏng vấn là anh sao?” Ngôn Diễm Yên đi tới trước mặt một thanh niên đeo kính thanh tú, thấy thanh niên kia gật đầu cậu mới tiếp tục nói, “Vậy đi theo ta ra phía sau a.”
Phía sau trồng rất nhiều hoa, có một nữ sinh đang ở đó tưới hoa, sau khi nhìn thấy Ngôn Diễm Yên đi tới thì ngọt ngào kêu một tiếng Hoa gia, Ngôn Diễm Yên cười cười, nói nhỏ không được gọi cậu là Hoa gia a, nữ sinh cười hì hì sau đó nhìn về thanh niên phía sau, “Hoa gia là người rất đáng yêu ~ cố gắng lên ~ mong chờ anh trở thành đồng sự của ta đấy ~”
Nam sinh đẩy đẩy mắt kính, không nói gì thêm.
Ngôn Diễm Yên mang nam sinh tới một cái phòng nhỏ ở hậu viện, bốn phía căn phòng đều có cửa sổ, có thể chứng kiến cảnh tượng tinh thần phấn chấn trong sân, tuy là phòng nhỏ nhưng lại lộ ra hương vị ấm áp.
“ Tên cậu là gì?” Rót ra hai chén trà lài, Ngôn Diễm Yên hỏi.
“Khang Tần.”
“ Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi lăm.”
“Giới tính?”
“…”
“Được rồi, ta hay nói đùa.” Ngôn Diễm Yên nhấp một ngụm trà lài, biểu lộ có chút ngốc nói. “Anh sao lại tới chỗ này của ta a?”
“ Ông chủ trẻ tuổi đầy hứa hẹn, có tiền đồ, có tiền đồ.” Khang Tần đẩy mắt kính trên chóp mũi, nghiêm túc nói.
“… Nha, anh nghĩ làm chức vụ gì?” Ngôn Diễm Yên đặt chén trà xuống hỏi, nhưng là Khang Tần là không trực tiếp trả lời, mà lại đem sơ yếu lí lịch của mình đưa cho Ngôn Diễm Yên.
“ Cậu không cần xem qua lý lịch của tôi sao?”
“ Cái đó quá phiền toái…” dù Ngôn Diễm Yên nói vậy, nhưng cũng không từ chối sơ yếu lí lịch Khang Tần đẩy tới, tùy ý mở ra, phát hiện người này lại là thạc sĩ đã tốt nghiệp, vừa du học trở về. “ Ta xem xong, nhìn ghi chú của anh, anh là muốn làm… Ngô, tiệm của ta còn nhỏ,nói đúng ra là muốn làm người giám sát.” Ngôn Diễm Yên tổng kết nói, dù sao cửa hàng của cậu là cửa hàng nhỏ, không phải công ty, chưa xác định chức vụ, mà lý lịch của Khang Tần có một dòng ghi chú, nói muốn làm người phụ trách ruộng hoa.
“… Có thể nói vậy.”
“ Làm sao anh biết ta có ruộng hoa.” Ngôn Diễm Yên lại uống một ngụm trà lài.
“ Hoa trong tiệm của cậu, người ngoài nghề có thể không nhận ra, nhưng ta lại là người trong nghề, hoa này có phẩm chất ưu tú hơn những nơi khác.” Khang Tần ngồi ngay ngắn, “ Nếu như ông chủ ngươi tin lời ta, có thể đem ruộng hoa cho ta phụ trách, ta nhất định sẽ trồng ra những bông hoa rất tốt, rất tốt!”
“…. Nha!” Ngôn Diễm Yên ngẩn ngơ, phát hiện thanh niên nghiêm túc trước mắt giống như tỏa ra hào quang chói mắt, “ Anh rất thú vị.”
“?” Không biết vì sao mà Ngôn Diễm Yên lại nói ra lời này khiến cho Khang Tần cảm thấy nghi hoặc.
“Không, không có gì…” Ngôn Diễm Yên rót cho mình một chén trà nữ, đem chén trà đã nguội lạnh của Khang Tần rót vào hoa dại ở góc tường sau đó lại giúp hắn rót một chén trà khác, Khang Tần lẳng lặng nhìn hành động của Ngôn Diễm Yên, không lên tiếng, “Vậy anh hãy giúp Tiểu Ngọc chăm sóc hoa ở hậu viện này a…” Ngôn Diễm Yên chỉ chỉ nữ sinh còn đang tưới hoa, sau đó đứng lên nhìn đồng hồ trên tay một chút.
“ Ta buổi chiều còn có tiết, anh cố gắng chăm sóc hoa trong hậu viện a. Những thứ khác hôm khác nói, thử việc một tháng. Cách liên lạc với ta thì hỏi Tiểu Ngọc hoặc Tiểu Minh, bọn họ biết rõ. Về phần tiền lương, hắc hắc, nhà ta chỉ là quán nhỏ, làm nhiều trả nhiều a…”
Sau đó bỏ chạy. Bỏ lại Khang Tần ngồi tại chỗ đẩy kính mắt, nhấp một ngụm trà lài còn bốc hơi, bắt đầu lo lắng mình có phải chọn sai ông chủ rồi hay không.
Ngôn Diễm Yên thật ra là cố ý, cậu có một loạt câu nói không có trật tự chỉ là vì nhìn xem Khang Tần là loại người gì mà thôi, đi lấy bản hợp đồng, ngày mai sẽ đưa cho Khang Tần ký a.
Một người nghiêm túc như vậy, đại khái sẽ trở thành một trợ lực rất lớn cho Ngôn Diễm Yên.
“ Linh linh linh…” Chuông điện thoại vang lên, Ngôn Diễm Yên lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Cố Thần gọi. “ Cố Thần? Gần đây sao anh rảnh rỗi nhưn vậy?” Luôn luôn gọi điện mỗi ngày.
“ Yên, anh ở ngay phía sau em nha.” Giọng nói trầm thấp của Cố Thần vang lên, ngữ khí của hắn rất vui sướng.
“ Sao cơ?” Xoay người, trên đường cái ngoài xe ra thì là người, nhưng không trông thấy Cố Thần. “ Anh đã trở về? Ở nơi nào?”
“ Ở đây.” Cố Thần đột nhiên nắm lấy Ngôn Diễm Yên từ phía bên phải, thì ra là lúc Ngôn Diễm Yên xoay người hắn liền đi vào, lúc vào ở ngay góc chết của mắt Ngôn Diễm Yên cho nên Ngôn Diễm Yên mới không nhìn thấy hắn.
“…. Sao anh lại ở chỗ này.” Ngôn Diễm Yên dừng một chút, tắt điện thoại đi.
“ Không chào đón?” So với năm năm trước Cố Thần càng thêm thành thục nhướn mi, gương mặt cương nghị lộ ra sự hấp dẫn nam tính, làm cho nữ sinh ở cửa ghé mắt nhìn.
“ Không, chỉ là hơi hoảng sợ mà thôi.”
“Diễm Yên.” Giang Bách Huy đi mua lễ vật về, phát hiện Ngôn Diễm Yên trên đường, đi chậm rì rì muốn quay lại cùng cậu chào hỏi, lại phát hiện Cố Thần xuất hiện nắm lấy vai Ngôn Diễm Yên, lông mày hắn không khỏi nhíu lại.
“Bách Huy?” Bởi vì từ năm nhất đại học Giang Bách Huy liền yêu cầu Ngôn Diễm Yên không được gọi cả họ tên của hắn, cậu gọi một năm đã quen nên rất tự nhiên nói ra xưng hô làm Cố Thần có chút khó chịu.
Bọn họ khi nào thì quen thân như vậy?
Vì thời điểm bình thường Ngôn Diễm Yên nói chuyện điện thoại với hắn ngoại trừ nói chuyện cửa hàng bán hoa thì rất ít nói đến chuyện cậu kết giao bằng hữu với ai. Cho nên Cố Thần không biết rõ bên người Ngôn Diễm Yên có một tên tình địch như vậy tồn tại, nhưng ở phương diện khác hắn cũng thở dài một hơi, ở trong điện thoại Ngôn Diễm Yên không nói tên Giang Bách Huy đại khái cũng vì ở trong lòng cậu cái tên Giang Bách Huy này cũng không quan trọng như hắn đã tưởng tượng.
“ Ân, muốn đi đến trường sao, ta đưa cậu đi.” Giang Bách Huy hoàn toàn không đếm xỉa đến Cố Thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngôn Diễm Yên.
“ Yên, em muốn đi học ư, xe của anh ở đó, anh đưa em đi a.” Cố Thần chỉ chỉ vị trí đỗ xe, cười ôn hòa nói.
“….” Ngôn Diễm Yên nhìn nhìn Giang Bách Huy, lại nhìn Cố Thần “Ta cùng Bách Huy đi a.”
Giang Bách Huy không tự giác mỉm cười, mà Cố Thần tuy rằng vẫn giữ nụ cười ôn hòa trên mặt nhưng sắc mặt đã có chút tái nhợt.
Ngôn Diễm Yên lại không chú ý những điều này, lại nói tiếp: “ Anh còn chưa làm quen với chênh lệch múi giờ, đi về nghỉ ngơi đi, nhà ta cách đây rất gần, anh trước tiên có thể đến đó nghỉ ngơi, Bách Huy cùng trường với ta, lần sau nói chuyện tiếp đi.” Nói xong Ngôn Diễm Yên liền móc chìa khóa ra đưa cho Cố Thần. “ Trước khi đi nhớ đem cái chìa khóa đặt vào trong hộp thư của ta.”
Lúc này đến lượt Giang Bách Huy đen mặt.
Cố Thần cầm cái chìa khóa, thỏa mãn cười cười, “Tốt, lần sau lại nói chuyện tiếp đi.”
“Ân, gặp lại.” Ngôn Diễm Yên nhìn Cố Thần vào trong xe sau đó nhìn Giang Bách Huy, “Đi thôi.” Ngôn Diễm Yên nói với Giang Bách Huy.
Giang Bách Huy cũng không nói gì, ôm lấy bả vai Ngôn Diễm Yên, Ngôn Diễm Yên kỳ quái nhìn Giang Bách Huy, dù sao bình thường Giang Bách Huy cũng đâu có đem tay đặt trên vai cậu.
“ Cậu làm gì thế?”
“ Mùa đông, có hơi lạnh.” Giang Bách Huy lạnh nhạt nói những lời này, Ngôn Diễm Yên cũng không nghi ngờ. Gật đầu nhè nhẹ cũng không đẩy hắn ra. Cơ thể tràn đầy nhiệt độ của con người luôn ấm áp.
“Đúng a, mùa đông.” Ngôn Diễm Yên cảm khái nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook