Mang Theo Không Gian Sống Lại
Chương 18: Cuối tuần

Ngôn Diễm Yên và Giang Bách Huy bốn mắt nhìn nhau, Lý Hưu Xuyên nhìn thấy liền sợ hết hồn.

“….” Giang Bách Huy mặt không biểu tình rời tầm mắt đi chỗ khác, sau đó lách qua Ngôn Diễm Yên mà đi, Lý Hưu Xuyên không tự giác mà thở dài một hơi.

“ Kì lạ? Hắn phát sốt sao? Lỗ tai hình như rất đỏ?” Lúc Giang Bách huy đã đi xa, Ngôn Diễm Yên mới mở miệng, sau khi nghe Ngôn Diễm Yên nói, Lý Hưu Xuyên có chút choáng váng, sao? Lỗ tai Giang Bách Huy đỏ lên??? Có đùa hay không a?

Rất nhanh đã đến cuối tuần, tại thời điểm trường học đi dã ngoại thì Ngôn Diễm Yên hầu như ở trong quán cà phê cả ngày.

“ Không phải hôm nay A trung đi công viên sao? Diễm Yên ngươi không đi ư?” Dư San nói với kẻ vừa ăn xong cơm trưa liền lẩm bẩm với sách giáo khoa – Ngôn Diễm Yên.

“ Phải.” Ngôn Diễm Yên giương mắt cật đầu, sau đó tiếp tục học bài, vốn dĩ Dư San muốn hỏi vì sao lại không đi, nhưng nhìn Ngôn Diễm Yên chăm chỉ đọc sách lại không quấy rầy thêm nữa. Dù chính cô không có học cao trung, nhưng cũng không có nghĩ là cô muốn cản trở người khác học tập a.

Cửa quán cà phê bị mở ra, Ngôn Diễm Yên buông sách trên tay xuống, nở nụ cười chuyên nghiệp tiến đến, không ngời lại là Cố Thần.

“ Cố Thần? Hôm nay anh không cần đi làm?” Ngôn Diễm Yên hỏi một cách nghi ngờ, Cố Thần cũng kinh ngạc khi thấy Ngôn Diễm Yên, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

“ Có chứ, ta chính là đến làm việc a!” Cố Thần đi tới trước mặt Ngôn Diễm Yên, vuốt vuốt mái tóc mềm mượt trên đầu Ngôn Diễm Yên, cười đến ôn hòa nói.

“???” Ngôn Diễm Yên càng thêm nghi hoặc, Dư San ở bên cạnh thấy thế cười khẽ rồi đi tới.

“ Xin chào Cố tổng.” Dư San vô cùng trịnh trọng chào hỏi Cố Thần, tới khi Cố Thần gật gật đầu với nàng xong thì nàng mới quay sang Ngôn Diễm Yên nói

“Cố tổng chính là ông chủ của ông chủ mà ta luôn nhắc tới đó Diễm Yên!” Ngôn Diễm Yên đã thấy ông chủ cũng chỉ là một quản lý, mà Cố Thần lại là tổng giám đốc, cũng là ông chủ chân chính của quán cà phê.

“ A, là như vậy sao?” Ngôn Diễm Yên có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

“ Cậu không tức giận?” Cố Thần cười hỏi, thật không ngờ Ngôn Diễm Yên không hề khó chịu đối với việc hắn đã giấu diếm thân phận.

“ Sao ta phải tức giận?” Một công chủ vô cùng tài giỏi lại hạ mình chủ động kết giao bạn bè với cậu, ngoài cao hứng cùng vinh hạn ra, cậu cần có tâm trạng gì khác sao?

“ Không tức giận là tốt rồi.” Cố Thần vỗ vỗ đầu Ngôn Diễm Yên, sau đó nhìn về phía Dư San, Dư San lập tức hiểu Cố Thần muốn xem xét lượng tiêu thụ của quán cà phê như thế nào, dù sao đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ngành đồ uống, đây còn là chi nhánh đầu tiên, hắn coi trọng cũng là chuyện bình thường.

“ Đợi tới lúc cậu xong việc ta liền đón cậu được không?”

“ À, được.”

Hiển nhiên Ngôn Diễm Yên hoàn toàn không tự ý thức được lời nói của Cố Thần kỳ lạ cỡ nào, cho dù là bạn bè cũng cần tới đón sao? Vấn đề này Ngôn Diễm Yên hoàn toàn không nghĩ tới a!!

Sáu giờ chiều, Ngôn Diễm Yên tan làm sớm, Cố Thần đã đứng ngoài cửa chờ cậu.

“ Lên xe đi.” Cố Thần nói với Ngôn Diễm Yên còn đang sững sờ khi thấy hắn mở cửa chỗ tay lái phụ ra cho cậu.

“ A, đã sắp đến giờ ăn cơm, Cố Thần anh muốn cùng ta đi mua đồ ăn không?” Ngôn Diễm Yên ngồi vào trong xe sau đó nói với người đã khởi động xe Cố Thần, Cố Thần dừng một chút, vốn dĩ hắn muốn cùng Ngôn Diễm Yên ra ngoài ăn tối, nhưng Ngôn Diễm Yên đã nói vậy, hắn liền gật đầu thuận theo.

“ Tới nhà ta hay nhà cậu (nấu cơm)?” Cố Thần hỏi, hoàn toàn không quan tâm tới ngữ cảnh quái dị. Mà Ngôn Diễm Yên cũng hoàn toàn không ngờ những lời này có thể tưởng tượng ra bao nhiêu mờ ám liền nói thằng “ Tới nhà ta a”. = =

Rất may là họ ở trong xe nên xung quanh không có người chứng kiến…

Trong siêu thị.

Ngôn Diễm Yên cầm súp lơ, đột nhiên nghĩ tới người bạn bên cạnh hắn là kẻ rất có tiền, cậu xấu hổ quay đầu nói.

“ Thật xin lỗi, ta chỉ biết làm mấy món ăn gia đình thông thường.” Lời nói của Ngôn Diễm Yên khiến Cố Thần nở nụ cười.

“ Không vấn đề gì, đã thật lâu rồi ta không được ăn những món ăn gia đình.” Không sai, Cố Thần không ở cùng cha mẹ, bình thường cũng luôn tăng ca không về nhà ăn cơm nên cũng không mời đầu bếp tới nhà nấu cơm, hơn nữa Ngôn Diễm Yên nói muốn làm cơm gia đình, Cố Thần sẽ không lãng phí cơ hội này a.

Rốt cuộc hắn có ý đồ gì… Các ngươi hiểu.

Ngôn Diễm Yên gật gật đầu, cậu đang đánh giá những thức ăn này với thức ăn trong không gian của mình có gì khác nhau, sau khi nhìn kỹ liền phát hiện thức ăn trong không gian tươi ngon hơn, cho nên cậu dứt khoát quyết định từ nay về sau sẽ không ra ngoài mua rau dưa, liền quay đầu đi về khu để thịt.

Tuy rằng không gian có rau dưa nhưng lại không có gia cầm, mà dù có thì cậu cũng không biết giết thịt như thế nào, cho nên cứ nên mua sẵn là hơn. = =

“ Cậu không mua rau dưa?” Cố Thần thấy Ngôn Diễm Yên bỏ rau dưa trên tay xuống chuyển sang mua sườn thì thắc mắc hỏi.

“ Ân, rau của ta so với ở đây tốt hơn.” Ngôn Diễm Yên gật gật đầu, sau đó nhặt một bao chân giò hun khói.

“ Hử? Nhà cậu có trồng rau sao? Sao lần trước ta không thấy nhỉ?” Cố Thần lại nghi ngờ hỏi, tuy Ngôn Diễm Yên không biểu hiện gì ra ngoài nhưng trong đầu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chết tiệt, cái miệng lắm lời, cậu quên mất người bạn bên cạnh này đã từng tới nhà cậu a!

“ … Chắc là quá nhiều hoa nên anh không phát hiện ra mà thôi.” Ngôn Diễm Yên bịa ra một lý do giải cứu chính mình.

“Hơn nữa có rất nhiều, đều hái xuống bỏ vào tủ lạnh, anh không thấy cũng là bình thường.” Sauk hi nói xong Ngôn Diễm Yên thở dài một hơi, đối với khả năng bịa chuyện của mình cảm thấy có chút hài lòng.

“ Thật không?” Tuy vẫn nghi hoặc nhưng Cố Thần vẫn không hỏi thêm.

“ Đúng vậy.” Đi đi dừng dừng mua rất nhiều đồ lặt vặt, sau đó họ đi ra chỗ tính tiền. Ngôn Diễm Yên lấy ví tiền ra chuẩn bị thanh toán lại bị Cố Thần ngăn lại.

“ Hôm nay ta tới nhà cậu ăn cơm, nên đồ này ta sẽ trả tiền, dĩ nhiên là ta không biết nấu cơm, đành giao cho cậu vậy.” Cố Thần nói xong thì cũng thanh toán xong, làm cho Ngôn Diễm Yên không có cả cơ hội để cự tuyệt, Ngôn Diễm Yên cũng không để ý nhiều như vậy, gật gật đầu xem như đồng ý với lời nói của Cố Thần.

Sau khi về đến nhà, Ngôn Diễm Yên cầm đồ đạc tới phòng bếp, sau đó còn hỏi Cố Thần “Anh muốn uống nước không?”

“Ân, ta tự lấy a.” Cố Thần gật đầu, cũng không quan tâm tới ánh mắt kinh ngạc của Ngôn Diễm Yên, trực tiếp đi về chỗ ấm chén để nước.

“ Lần trước có nhìn thấy cậu rót nước, nên ta biết vị trí ở đâu.” Hiểu rõ nghi hoặc lo âu của Ngôn Diễm Yên, Cố Thần săn sóc nói, nhấp một ngụm nước, môi cũng trở lên mười phần sáng bóng, làm cho người ta thật muốn tiến lên cắn một nhát.

Nhưng trước mặt lại là Ngôn Diễm Yên, cậu không hề có khái niệm gì về mấy cái thẩm mỹ gì đó, quan trọng hơn là, cậu còn là một thằng nam. = =

“ Nha…” Ngôn Diễm Yên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở tủ lạnh đem đồ vật cần thiết lấy ra hết.

“ Anh đi ra phòng khách ngồi a, nếu không lát nữa dính đầy mùi khói dầu thì không tốt lắm a.”

“ Không sao.” Cố Thần lắc đầu, từ chối đề nghị của Ngôn Diễm Yên.

Hắn cứ như vậy dùng ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn những động tác tuần thục của Ngôn Diễm Yên, mà bị Ngôn Diễm Yên bị nhìn như vậy lại hoàn toàn không có cảm giác gì.

Về phần tại sao cậu lại tự nhiên tiếp nhận hình thức ở chung như vậy, đương nhiên là vì cậu và người bạn duy nhất của cậu trước kia – Giản Dực, cũng là ở chung như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương