Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành
-
Chương 33: Truyền thừa
Dùng xong cơm tối, Phí Dương một mình đi trước để chuẩn bị cho buổi công chiếu tối nay, từ nhà tới rạp chiếu phim cũng không xa, hai người thong thả đi đến, Thước Nhạc cũng đã hơn một tháng chưa từng ra khỏi nhà, bước chậm rãi trên đường cùng Khúc Phàm, cảm thụ sự mát mẻ lúc chạng vạng của mùa hè, cũng có sự vui vẻ riêng.
“Hai chúng ta hình như rất ít khi đi dạo như vậy.” Khúc Phàm nắm lấy tay Thước Nhạc, không quan tâm việc này dẫn tới bao ánh mắt kinh ngạc của người đi đường.
“Đúng vậy đâu, bình thường thì đều dành thời gian ở nhà thôi.” Cười cười với Khúc Phàm, tuy nói bọn họ không quan tâm tới ánh nhìn của người khác, nhưng dưới những tình huống như bây giờ, hai người vẫn luôn cố gắng tránh đi, không vì gì khác, chỉ muốn bớt phiền toái mà thôi.
Hai tay nắm càng thêm chặt, “Sau này chúng ta vẫn nên ra ngoài nhiều hơn, ở nhà mãi cũng khôn ổn.”
Phim không xem được, khi hai người sắp đến rạp chiếu phim thì thân thể Thước Nhạc xảy ra biến hóa thật lớn, đóa hoa sen thứ tư muốn nở.
Hai người nhanh chóng gọi xe về nhà, Khúc Phàm dìu Thước Nhạc đến Đông sương ở hậu viện, đã bị một cỗ lực lượng đánh văng ra, suýt nữa đánh đập vào tường, không cho hắn thời gian suy nghĩ đã được người trong nhà dìu vào trong phòng ngồi. Khi hắn trở lại hậu viện lần nữa, hắn thấy xung quanh phòng Đông sương đều bị rễ cây bao phủ, mái ngói cũng bị lật tung lên, xà ngang bị quấn đến nứt nẻ, tường cùng cửa sổ lung lay sắp đổ. Không có tâm trạng lo lắng về tình trạng của căn phòng, Khúc Phàm muốn tới gần xem Thước Nhạc ra sao, nhưng quá nhiều rễ cây quấn quanh, khiến hắn không thể tiến tới phía trước, các phòng khác trong hậu viện không bị ảnh hưởng gì, nhưng hai cây lự trước cửa lại ở quá gần, có vẻ không sống nổi, hoa cỏ trong vườn cũng bị tàn phá, hắn không thể thấy khu vườn phía đông, nhưng chắc tình huống không khác biệt nhiều lắm. Nhìn thấy tình trạng này khiến hắn càng thêm lo lắng, khẽ nhảy lên trên nóc nhà, rốt cuộc thấy Thước Nhạc đang chìm ngập giữa biển cây xanh biếc.
Quần áo trên người đã rách nát để lộ ra thân thể, ba đóa hoa sen trên trán bụng cùng thắt lưng đều nở rộ, đóa hoa sen trên trán dưới sự phụ trợ của những chiếc lá trắng noãn tựa như ánh trăng, những sợi thân rễ màu đen quấn lại với nhau biến mất nơi mái tóc màu đen, thoạt nhìn giống như món đồ trang sức làm nổi bật khuôn mặt vô cùng thánh khiết của cậu. Đóa hoa sen ở bụng có màu hồng rất nhẹ, nhụy hoa mang màu hoàn kim, đài sen như ẩn như hiện, nhìn vào khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, đóa hoa sen nơi thắt lưng, Khúc Phàm không thể tin được vào cảnh tượng đang xuất hiện trước mắt hắn, đóa hoa sen nơi thắt lưng là màu vàng kim nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ nhầm tưởng đó là màu vàng nhặt, nhìn kỹ thì sẽ thấy nó đúng là màu vàng kim nhạt, đóa này cũng là đóa hoa sen lớn nhất trong ba đóa hoa sen của Thước Nhạc, hiện tại ngẫm lại, đóa hoa sen này hẳn là bản thể vốn có của hoa sen, hai đóa sen nơi trán cùng bụng của Thước Nhạc chắc được nuôi dưỡng sau này mới nở.
Những thân rễ trong viện đã trầm tĩnh xuống, thân rễ chỉ bao phủ quanh Đông sương, những nơi khác trong Đông viện không xảy ra vấn đề gì, hai người bọn họ có chút sai sót, có lẽ nên cứ ở lại ngoài sân ở Đông viện thì tốt hơn, hoa sen cũng sẽ không bị phòng ở vây khốn, sẽ không phá phòng chui ra.
Nhưng dù có gây ra tiếng động lớn thế nào, Khúc Phàm thấy Thước Nhạc đang lơ lửng trên đám phế tích thì yên tâm hơn, hai người bọn hắn đã từng nghiên cứu về hoa sen trên người cậu, ngoại trừ đóa hoa sen đầu tiên do bản thế của hoa sen mang đến thì hai đóa hoa sen còn lại cũng dựa theo nhu cầu của Thước Nhạc mà sinh trưởng, sau khi có không gian, Thước Nhạc mặc dù nắm giữ nó nhưng bởi vì không có đủ tinh thần lực, nên không thể chân chính nắm giữ, đóa hoa sen thứ hai trực tiếp khai mở thức hải, khiến thức hai trở nên rộng lớn, cũng khiến tinh thần lực của cậu được nâng cao vô hạn, cậu hiện tại có lẽ chỉ có thể khống chế một phần nhỏ, rất nhiều năng lực cùng sức mạnh không thể sử dụng, nhưng đây cũng chỉ còn là vấn đề thời gian, rừng xanh còn đó còn sợ không có củi đốt hay sao, mà đóa hoa sen thứ hai có tác dụng lớn nhất là để Thước Nhạc có thể hoàn toàn khống chế được bản thể do hoa sen lưu lại, chính thức nhập hai làm một. Đóa hoa sen thứ ba xuất hiện vào đúng lúc hai người Thước Nhạc lo lắng về chuyện con nối dõi, vấn đế này vẫn luôn quanh quẩn trong suy nghĩ của Thước Nhạc, thậm chí trở thành khúc mắc của cậu, cậu có thể nuôi dưỡng đứa nhỏ của người khác nhưng không có nghĩa hắn có thể dễ dàng tha thứ việc trong dòng máu của đứa nhỏ còn pha lẫn máu của người phụ nữ khác, cho dù không nói ra, nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn bài xích. Cũng chính bởi như vậy, đóa hoa sen thứ ba trên người Thước Nhạc tiến hóa ra năng lực dựng dục. Cuộc sống an nhàn khiến Thước Nhạc không còn gì tiếc nuối, cho nên vài năm nay cơ thể không có bất kỳ ý muốn tiến hóa nào, thẳng đến khi Khúc Phàm bắt đầu tu luyện, vấn đề mới lại xuất hiện.
Tuy biết rằng hoa sen nở sẽ không gây ảnh hưởng xấu tới Thước Nhạc, Khúc Phàm vẫn đứng trên nóc nhà dõi theo cậu, chuẩn bị nếu xảy ra vấn đề gì có thể giúp đỡ, tuy rằng hắn cũng không biết bản thân có thể làm gì hay không. Khi hai người quay lại thì đã rất khuya rồi. Điều này cùng với suy nghĩ của hai người khác rất xa, vốn nghĩ hoa sẽ sẽ nở vào ban ngày, không thì ít nhất cũng phải tại lúc vẫn còn ánh sáng mặt trời, mấy đứa nhỏ nhà bọn họ cũng đều sinh ra vào lúc mặt trời chói chang, tình huống bây giờ lại hoàn toàn ngược lại. Nóc nhà bọn họ vẫn luôn rất cao, Khúc Phàm đứng ở nơi này có thể thấy được những nơi rất xa, xung quanh đều là tứ hợp viện, nhà bọn họ nằm ở trung tâm, so với những nhà khác thì cao hơn đôi chút, có khi hai người rảnh rỗi cũng sẽ trèo lên nóc nhà nhìn về phía xa xa, cũng là chuyện rất thú vị, nhưng lúc này đây, Khúc Phàm chẳng có được tâm trạng đó nữa.
Dưới màn đêm, Thước Nhạc nằm trên đống phế tích, trên người có một tầng ánh sáng màu trắng ngà bao phủ, Khúc Phàm biết đó là linh khí đang lưu chuyển, điều kỳ lạ là linh khí không phải chạy về phía đóa hoa sen thứ tư phía sau tim mà chảy ồ ạt vào trán, mặt cậu không khỏi nhăn nhó lại, dường như có chút đau khổ. Khúc Phàm có thị lực tốt tất nhiên có thể thấy rõ những thay đổi trên người Thước Nhạc, thời gian trôi qua hai má cậu có chút ửng hồng, giống như phát sốt, trên người cũng mang theo tầng tầng mồ hôi, theo đó tỏa ra một mùi hương, khi Thước Nhạc đổ mồ hôi thường có mùi thơm, nhưng hương vị kia rất nhạt, chỉ có đứng thật gần mới có thể gửi thấy được, mà bây giờ khắp sân đều tràn ngập mùi hương này, muốn tiến lên lại bị thân rễ ngăn trở lại. Tuy rằng lấy năng lực của hắn có thể cường ngạnh bước vào, nhưng dù thế nào cũng không thể làm như vậy, sợ rằng khiến cậu bị thương lại chẳng có tác dụng gì.
Quá trình này diễn ra cho đến tận rạng sáng ngày thứ hai, thân rễ xung quanh cuối cùng thu lại trong thân thể, lông mày Thước Nhạc buông lỏng, cơ thể rơi xuống trên mặt đất. Khúc Phàm luôn chú ý đến tình huống của cậu, ngay tại lúc cậu rơi xuống thì đỡ lấy cậu, ôm vào lòng là một thân thể lạnh lẽo, mồ hôi khiến cho cậu giống như vừa bước ra từ trong nước. Ôm cậu tiến vào trong nhà, đặt cậu lên trên tháp, sau đó hắn mới quan sát đóa hoa sen thứ tư kia, cũng là một màu vàng kim nhàn nhạt, lại chỉ chiếm một mảng rất nhỏ sau thắt lưng, nhưng lại nằm ngay phía sau trái tim cậu cẩn thận bao lấy, hoa sen tựa như ôm trọn lấy trái tim.
Thước Nhạc vừa mở mặt tỉnh lại thì cảm thấy choáng váng đầu óc, lượng thông tin quá lớn dồn dập tiến vào trong đầu khiến cậu không thể lập tức tiêu hóa hết, tự dưng có chút buồn nôn, lập tức ngồi dậy, nôn khan vài cái lên mặt đất, lại chỉ nôn ra mấy ngụm nước chua.
“Sao vậy?” Khúc Phàm vẫn luôn ở bên cậu, lúc này thật nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu.
Khoát tay, tựa vào trên người hắn, nhắm mắt lại cố ngăn cản việc chóng mặt, “Không sao.” Những lời khác cuối cùng vẫn không nói ra được.
Lúc đóa hoa sen thứ tư nở ra cũng không đau đớn giống như khi đóa hoa sen thứ hai nở, nhưng đột nhiên xuất hiện quá nhiều thông tin khiến cậu không thể tự hỏi, thật giống như bị người ta mạnh mẽ nhét một tảng đá vào bịt hết mọi lối đi vậy. Mấy thứ này rất đa dạng, cùng lúc xuất hiện nhưng lại không có chú thích, trong nhất thời khiến não bộ bị trấn động.
Suốt một tuần, Thước Nhạc mới thoát khỏi loại cảm giác không khỏe này, trong thời gian này lúc nào cũng thấy hỗn loạn, cứ việc đại não cậu đã tiến hóa, tinh thần lực cũng cực cao, nhưng nếu muốn tiêu hóa những tin tức này cũng chưa được, hơn nữa cậu phát hiện trong số đó có không ít điều cậu xem không hiểu, mà những chỗ có thể xem hiểu cũng thực sự rất nhiều, khiến ý thức của hắn không thể tiêu hóa, cũng may có thể giống như trí nhớ chìm vào đại não, sau này có thời gian từ từ suy ngẫm.
“Tỉnh rồi?” Hôm nay vừa mở mắt đã thấy Khúc Phàm ngồi trên chiếc ghế bên kháng, trên tay cầm một quyền sách, đã nhiều ngày nay hắn thời khác ở bên hắn, mỗi lần mở mắt đều có thể nhìn thấy.
“Ừm.” Lắc lắc đầu, “Ngủ đến mụ mẫm.”
“Khá hơn chưa? Còn chóng mặt không?” Đặt đệm phía sau lưng Thước Nhạc cho cậu dựa vào.
“Không sao, em phải dậy thôi, nằm đến mức cứng đờ.” Nói xong muốn đứng dậy.
Khúc Phàm nhanh chóng tiền lại, “Chậm chút, không lại choáng.”
Tắm táp thoải mái xong, Thước Nhạc cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Ở trong phòng cả tuần, không thể nằm tiếp nữa liền theo Khúc Phàm ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa nhìn thấy toàn cảnh Đông sương thì trợn mắt há mồm.
“Do em gây ra?” Tuy rằng không coi là phế tích, nhưng ngoại trừ một vài bức tường, ngay cả mái cũng bị lật tung, hoàn toàn thay đổi.
“Em không có việc gì thì tốt rồi, phòng ở vẫn có thể sửa lại. May mà có thân rễ che chở, không thì mảnh gạch vụn rơi xuống trúng em sẽ không hay.”
Thước Phàm nhíu nhíu mày nhìn hai cây lựu trước cửa, tuy rằng bộ rễ vẫn được chôn vùi trong đất, nhưng trên thân cây bị thân rễ quấn quanh tạo thành vô số vết sẹo, cành cũng bị bẻ gẫy không ít, cành lá còn trên cây cũng rũ rượi, bước lên phía trước vươn tay vuốt thân cây lựu, lòng khẽ động, một luồng linh khí tràn ra từ trong tay, trong chốc lát những vết sẹo trên cây đã khép lại, lá trên cành cũng rất nhanh mọc lại, không lâu sau so với thân cây ban đầu đã càng thêm cao lớn tươi tốt, ngay cả hoa lựu cũng bắt đầu nở rộ, chỉ có vết sẹo trên thân cây kia chứng tỏ nó từng chịu qua thương tổn. Dùng cách thức tương tự cứu sống hai thân cây, “Hiện tại cũng không cần giả vờ làm dị năng giả hệ thực vật.” Có chút đắc ý nhìn Khúc Phàm, nâng tay lên, những hoa cỏ trong viện vốn đã ngục ngã nay lại hồi sinh. Đóa hoa sen lần này mở ra kí ức truyền thừa, nhưng năng lực của bản thân cậu cũng tăng lên không ít, trong số đó có một loại năng lực có thể khống chế thực vật, loại năng lực khống chế này so với dị năng giả hệ thực vật thì có chút khác biệt, phải nói rằng loại năng lực này giống như bản năng vậy, cậu có thể khống chế sự sinh trưởng của các loại thực vật mà chỉ tốn một chút linh khí, vốn lẽ bản thân hoa sen đã là tổ tiên của thực vật, loại năng lực này cũng do hoa sen truyền thừa lại cho cậu.
Khúc Phàm vui mừng nhìn Thước Nhạc, “Chuyện này là sao?”
Nhìn thấy trong viện được lấp đầy hoa hoa cỏ cỏ, vươn tay đưa đến trước mặt Khúc Phàm, trên tay thế nhưng xuất hiện một gốc hoa sen, “Hoa sen nở ra lần này đã mở ra trí nhớ truyền thừa, trí nhớ đó có ghi lại ký ước sau khi đóa hoa sen trên người em đến Trái Đất, tất cả mọi thứ, từ thời Thượng Cổ hoang tàn, thời kỳ huy hoàng của Thần Ma, cho đến thời kỳ tu hành lụi bại, toàn bộ đều có, rất nhiều, khiến em không thể tiếp thu toàn bộ, em nghĩ nếu muốn tiếp thu hết mọi thứ chỉ sợ mất cả vạn năm cũng chưa chắc đã làm được.”
Khúc Phàm há to miệng, vô cùng ngạc nhiên, “Rất khó tin.”
Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Hiện nay, điều em thấy may mắn nhất là, trí nhớ truyền thừa này sau khi tiến vào trong trí não em thì giống như được phong ấn, sắp xếp theo trình tự, hiện tại, em chỉ có thể tiếp thu những điều mà em có thể hiểu được, chỉ như vậy cũng đã khiến em hao tốn một tuần, nếu muốn xem xét cẩn thận chắc hẳn càng cần thêm nhiều thời gian hơn, cũng may mà như vậy, nếu không em chắc hẳn đã phát điên rồi.”
Cậu thở phào một hơi, “Về sau anh cũng không cần tìm tòi mấy phương pháp tu chân làm gì cả.” Vươn tay chỉ chỉ đầu, “Nơi này của em có đầy đủ mọi phương pháp tu chân, mọi loại tu hành đều có, hoa sen trên người em này thế nhưng là mẹ của vạn vật, mọi diễn biến trong thiên đạo này đều không thể thoát khỏi thần niệm của nó, huống chi mấy thứ công pháp đó. Ngay cả cha mẹ chúng ta tuy rằng đã lớn tuổi nhưng cũng có thể tu luyện một vài công pháp ôn hòa, việc sống thêm khoảng một trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.”
Khúc Phàm cười vang ôm lấy Thước Nhạc quay vài vòng, hôn cậu thật lâu, “Chúng ta có thể vĩnh viễn sống cùng nhau.” Con đường tu hành vạn phần gian nguy, huống cho bọn họ lại không có đầy đủ công pháp như vậy, tựa như người mù đang mò đường đi, nhìn những người tu chân trong Cục thì biết, cố gắng tu luyện như vậy cũng chỉ có thể hơn người bình thường ở chỗ có thể sống đến một trăm tuổi. Tuy rằng không gian của Thước Nhạc khiến họ tràn đầy tin tưởng, nhưng Khúc Phàm biết, dù như vậy cũng chỉ có thể giúp hắn ở cùng Thước Nhạc thêm vài năm.
Thước Nhạc cũng cười ha ha, “Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.” Không có vợ bên cạnh, cho dù có sống lâu lâu dài dài cũng có ý nghĩa gì đâu, nhìn thấy người thân rời đi, nhìn thấy vợ dần già đi, cho dù Khúc Phàm có là thiên tài tu chân, không có công pháp thích hợp hắn có thể đi đến bước nào chứ, cuối cùng cũng không tránh được việc hồn phi phách tán-vĩnh viễn tán biên. Sau này, hai người mới yên tâm.
Ồn tồn một lúc, hai người cùng nhau ngồi xuống lối rẽ trên hành lang phía tây, Thước Nhạc tựa vào người Khúc Phàm nói, “Tuy rằng mới chỉ nhìn sơ qua thôi, nhưng cũng biết trụ cột công pháp của anh không đủ, em còn cần tìm thêm vài loại công pháp phù hợp với anh, hơn nữa, trước tiên thân thể anh không thích hợp tu luyện, đóa hoa sen thứ tư lại mở ra thêm một không gian, không gian này bởi vì được mở ngay trên cơ thể em nên em hiểu rõ nó như lòng bàn tay, nơi đây cũng có một vật chí bảo, cũng do hoa sen để lại, đó là một dòng linh tuyền, còn có tác dụng hơn do với nước hồ trong không gian, chỉ cần một giọt cũng có thể cải tử hoàn sinh, người bình thường nếu muốn sử dụng thì phải pha loãng mới được, vốn linh tuyền nằm trong không gian thứ nhất, nhưng lúc đó cơ thể em chưa thể thừa nhận, cho nên linh tuyền mới bị phong ấn lại, nước hồ trong không gian thứ nhất có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều, nước hồ kia cũng không phải vật bình thường, giúp vạn vật sinh trưởng, khai thông trí tuệ của vạn vật. Hiện tại, muốn đến không gian thứ hai này còn cần thêm thời gian, chờ đến khi có thể sử dụng linh tuyền thì sẽ để anh ngâm người trong đó, thay đổi thể chất, khiến anh tu luyện càng thêm dễ dàng.”
Khúc Phàm cầm tay Thước Nhạc, “Thứ quý giá như vậy chỉ dùng một chút cũng đủ để thay đổi thể chất của anh, đâu cần phải dùng để ngâm. Cha mẹ cùng mấy đứa nhỏ trong nhà cũng cần đến nữa.”
Thước Nhạc cười cười, “Không sao, tuy rằng còn chưa thể lấy ra được, em xem thử rồi, linh tuyền kia tuy rằng hiếm có, nhưng có thể so với nước sông Trường Giang, nhiều đến mức dùng mãi không hết.” Thở dài một hơi, “Hiện giờ em đang lại muốn cảm ơn hoa sen kia, nó vốn là một mầm giống bên ngoài vũ trụ, đã trôi nổi trong vũ trụ không biết bao nhiêu năm, có được năng lực phi phàm, sau khi đáp xuống địa cầu sáng tạo nên thế giới này, em thật may mắn vào lúc nó sắp rời đi có thể đến bên cạnh nó, bản thể hoa sen ở trên người em, bởi vì không thể mang theo, mà truyền thừa lại cho em, hiện tại em lại không biết nên báo đáp nó như thế nào, ta ra quan hệ giữa em với nó không thể cứ quên như vậy được.”
“Nếu có được sự truyền thừa của nó, chúng ta phải tu luyện thật tốt, nói không chùng một ngày nào đó sẽ gặp được, sinh mệnh dài lâu như vậy ắt sẽ gặp được kỳ tích thôi.” Khúc Phàm mỗi lần nghe Thước Nhạc nói đến cảnh tượng khi kỳ ngộ hoa sen, đối với hoa sen kia cũng rất cảm kích. Tất cả những chuyện thần kỳ này đều do đó tạo ra.
Tin tức trong đầu khá nhiều, như vậy cần thời gian để tiếp thu, nhìn thấy că phòng Đông sương bị sập, Thước Nhạc cũng không có tâm trạng để làm chuyện khác, vẫn trước tiên sửa lại phòng mới được.
Thầy Lý mặc dù là thợ mộc, nhưng cũng biết sửa lại phòng ở hay không, còn muốn thầy giúp tìm mấy vị lão sư phụ sửa sang lại Đông sương, khiến nó trở về trạng thái ban đầu, tất cả gỗ đều dùng loại gỗ lim tốt nhất, cửa sổ cũng được làm cùng chất liệu, phòng ở là phòng hai gian, rộng rãi thoáng mãi, thấy mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đều đã lớn, hẳn nên có phòng của riêng mình, liền đem phòng ở này tách ra, chia thành sáu phòng, mấy phòng nhỏ xung quanh sẽ trở thành phòng nhỏ đầu tiên của đám nhỏ, thêm một phòng khách, cùng một thư phòng nhỏ. Bởi vì không chuẩn bị giường sưởi, lắp khá nhiều lò sưởi dưới lòng đất, đến mùa đông cũng không sợ lạnh. Kỳ Kỳ cùng Tiếu Tiếu có được phòng riêng của mình rất vui vẻ, trước kia tuy rằng cũng ở một mình, nhưng dù sao cũng không phải tiểu lãnh thổ của riêng mình, hiện tại có chỗ mới này mới xem như có được tiểu lãnh thổ riêng. Quả Quả bởi vì cũng sống một mình tại gian phòng Tây sương, cũng không quá kinh hỉ, nhưng có thể ở cùng một chỗ với mấy em trai cũng rất thích, tuy rằng chỉ có thể ở thêm một tháng nữa. Nhóc Phi Phi kia cũng hoàn toàn không hiểu gì, mặc kệ ở chỗ kia, nó cũng sẽ luôn lén lút quay về lòng ba ba, tiểu gia hỏa này bởi có thể bay, khiến người khác khó có thể đề phòng, thường thường khiến hai người vô cùng bận rộn.
Một dãy phòng như vậy trong một tuần đã làm xong, bên trong cũng không sử dụng sơn, hoàn toàn sử dụng vải bố dán lên từng lớp từng lớp, tuy rằng dùng vải gấm màu trắng thêu hoa dán lên thì có chút đắt, nhưng đổi lại rất đẹp mắt, phòng ốc được sửa sang lại không sử dụng bất kỳ chất hóa học nào, dọn dẹp lại có thể ở luôn, phần lớn vách ngăn đã sớm được chuẩn bị xong, những đồ gỗ khác cũng sẽ được làm xong trong nửa tháng nữa. Giữa tháng bảy, bọn nhỏ sẽ có thể dọn vào ở.
Việc sửa sang phòng ở không cần đến Khúc Phàm, khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Thước Nhạc, hắn cũng đã nhiều ngày không đi làm, công việc cũng dồn lại không ít. Mỗi ngày đi sớm về muộn, thời gian nghỉ cũng ít đi. Thước Nhạc còn có vài ngày nghỉ nữa, mấy ngày nay cũng bắt đầu sửa soạn lại mấy thứ trong đầu, những thứ này bao gồm toàn bộ, thiên văn địa lý không thiếu thứ gì, cho dù phương diện tu chân có không ít công pháp, nhưng cặn kẽ thì lại không thể xem được, nhưng mấy loại công pháp trụ cột thì lại rất nhiều, sách về luyện khí luyện đan làm bảo vật cùng thực vật cũng nhiều, khiến cậu nhất thời không biết nên bắt tay vào phương diện nào trước. Cứ nghĩ tới việc sắp phải đi làm ở Cục Đặc vụ, vẫn nên bắt đầu ở phương diện cần thiết trước.
“Hai chúng ta hình như rất ít khi đi dạo như vậy.” Khúc Phàm nắm lấy tay Thước Nhạc, không quan tâm việc này dẫn tới bao ánh mắt kinh ngạc của người đi đường.
“Đúng vậy đâu, bình thường thì đều dành thời gian ở nhà thôi.” Cười cười với Khúc Phàm, tuy nói bọn họ không quan tâm tới ánh nhìn của người khác, nhưng dưới những tình huống như bây giờ, hai người vẫn luôn cố gắng tránh đi, không vì gì khác, chỉ muốn bớt phiền toái mà thôi.
Hai tay nắm càng thêm chặt, “Sau này chúng ta vẫn nên ra ngoài nhiều hơn, ở nhà mãi cũng khôn ổn.”
Phim không xem được, khi hai người sắp đến rạp chiếu phim thì thân thể Thước Nhạc xảy ra biến hóa thật lớn, đóa hoa sen thứ tư muốn nở.
Hai người nhanh chóng gọi xe về nhà, Khúc Phàm dìu Thước Nhạc đến Đông sương ở hậu viện, đã bị một cỗ lực lượng đánh văng ra, suýt nữa đánh đập vào tường, không cho hắn thời gian suy nghĩ đã được người trong nhà dìu vào trong phòng ngồi. Khi hắn trở lại hậu viện lần nữa, hắn thấy xung quanh phòng Đông sương đều bị rễ cây bao phủ, mái ngói cũng bị lật tung lên, xà ngang bị quấn đến nứt nẻ, tường cùng cửa sổ lung lay sắp đổ. Không có tâm trạng lo lắng về tình trạng của căn phòng, Khúc Phàm muốn tới gần xem Thước Nhạc ra sao, nhưng quá nhiều rễ cây quấn quanh, khiến hắn không thể tiến tới phía trước, các phòng khác trong hậu viện không bị ảnh hưởng gì, nhưng hai cây lự trước cửa lại ở quá gần, có vẻ không sống nổi, hoa cỏ trong vườn cũng bị tàn phá, hắn không thể thấy khu vườn phía đông, nhưng chắc tình huống không khác biệt nhiều lắm. Nhìn thấy tình trạng này khiến hắn càng thêm lo lắng, khẽ nhảy lên trên nóc nhà, rốt cuộc thấy Thước Nhạc đang chìm ngập giữa biển cây xanh biếc.
Quần áo trên người đã rách nát để lộ ra thân thể, ba đóa hoa sen trên trán bụng cùng thắt lưng đều nở rộ, đóa hoa sen trên trán dưới sự phụ trợ của những chiếc lá trắng noãn tựa như ánh trăng, những sợi thân rễ màu đen quấn lại với nhau biến mất nơi mái tóc màu đen, thoạt nhìn giống như món đồ trang sức làm nổi bật khuôn mặt vô cùng thánh khiết của cậu. Đóa hoa sen ở bụng có màu hồng rất nhẹ, nhụy hoa mang màu hoàn kim, đài sen như ẩn như hiện, nhìn vào khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, đóa hoa sen nơi thắt lưng, Khúc Phàm không thể tin được vào cảnh tượng đang xuất hiện trước mắt hắn, đóa hoa sen nơi thắt lưng là màu vàng kim nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ nhầm tưởng đó là màu vàng nhặt, nhìn kỹ thì sẽ thấy nó đúng là màu vàng kim nhạt, đóa này cũng là đóa hoa sen lớn nhất trong ba đóa hoa sen của Thước Nhạc, hiện tại ngẫm lại, đóa hoa sen này hẳn là bản thể vốn có của hoa sen, hai đóa sen nơi trán cùng bụng của Thước Nhạc chắc được nuôi dưỡng sau này mới nở.
Những thân rễ trong viện đã trầm tĩnh xuống, thân rễ chỉ bao phủ quanh Đông sương, những nơi khác trong Đông viện không xảy ra vấn đề gì, hai người bọn họ có chút sai sót, có lẽ nên cứ ở lại ngoài sân ở Đông viện thì tốt hơn, hoa sen cũng sẽ không bị phòng ở vây khốn, sẽ không phá phòng chui ra.
Nhưng dù có gây ra tiếng động lớn thế nào, Khúc Phàm thấy Thước Nhạc đang lơ lửng trên đám phế tích thì yên tâm hơn, hai người bọn hắn đã từng nghiên cứu về hoa sen trên người cậu, ngoại trừ đóa hoa sen đầu tiên do bản thế của hoa sen mang đến thì hai đóa hoa sen còn lại cũng dựa theo nhu cầu của Thước Nhạc mà sinh trưởng, sau khi có không gian, Thước Nhạc mặc dù nắm giữ nó nhưng bởi vì không có đủ tinh thần lực, nên không thể chân chính nắm giữ, đóa hoa sen thứ hai trực tiếp khai mở thức hải, khiến thức hai trở nên rộng lớn, cũng khiến tinh thần lực của cậu được nâng cao vô hạn, cậu hiện tại có lẽ chỉ có thể khống chế một phần nhỏ, rất nhiều năng lực cùng sức mạnh không thể sử dụng, nhưng đây cũng chỉ còn là vấn đề thời gian, rừng xanh còn đó còn sợ không có củi đốt hay sao, mà đóa hoa sen thứ hai có tác dụng lớn nhất là để Thước Nhạc có thể hoàn toàn khống chế được bản thể do hoa sen lưu lại, chính thức nhập hai làm một. Đóa hoa sen thứ ba xuất hiện vào đúng lúc hai người Thước Nhạc lo lắng về chuyện con nối dõi, vấn đế này vẫn luôn quanh quẩn trong suy nghĩ của Thước Nhạc, thậm chí trở thành khúc mắc của cậu, cậu có thể nuôi dưỡng đứa nhỏ của người khác nhưng không có nghĩa hắn có thể dễ dàng tha thứ việc trong dòng máu của đứa nhỏ còn pha lẫn máu của người phụ nữ khác, cho dù không nói ra, nhưng trong tiềm thức, cậu vẫn bài xích. Cũng chính bởi như vậy, đóa hoa sen thứ ba trên người Thước Nhạc tiến hóa ra năng lực dựng dục. Cuộc sống an nhàn khiến Thước Nhạc không còn gì tiếc nuối, cho nên vài năm nay cơ thể không có bất kỳ ý muốn tiến hóa nào, thẳng đến khi Khúc Phàm bắt đầu tu luyện, vấn đề mới lại xuất hiện.
Tuy biết rằng hoa sen nở sẽ không gây ảnh hưởng xấu tới Thước Nhạc, Khúc Phàm vẫn đứng trên nóc nhà dõi theo cậu, chuẩn bị nếu xảy ra vấn đề gì có thể giúp đỡ, tuy rằng hắn cũng không biết bản thân có thể làm gì hay không. Khi hai người quay lại thì đã rất khuya rồi. Điều này cùng với suy nghĩ của hai người khác rất xa, vốn nghĩ hoa sẽ sẽ nở vào ban ngày, không thì ít nhất cũng phải tại lúc vẫn còn ánh sáng mặt trời, mấy đứa nhỏ nhà bọn họ cũng đều sinh ra vào lúc mặt trời chói chang, tình huống bây giờ lại hoàn toàn ngược lại. Nóc nhà bọn họ vẫn luôn rất cao, Khúc Phàm đứng ở nơi này có thể thấy được những nơi rất xa, xung quanh đều là tứ hợp viện, nhà bọn họ nằm ở trung tâm, so với những nhà khác thì cao hơn đôi chút, có khi hai người rảnh rỗi cũng sẽ trèo lên nóc nhà nhìn về phía xa xa, cũng là chuyện rất thú vị, nhưng lúc này đây, Khúc Phàm chẳng có được tâm trạng đó nữa.
Dưới màn đêm, Thước Nhạc nằm trên đống phế tích, trên người có một tầng ánh sáng màu trắng ngà bao phủ, Khúc Phàm biết đó là linh khí đang lưu chuyển, điều kỳ lạ là linh khí không phải chạy về phía đóa hoa sen thứ tư phía sau tim mà chảy ồ ạt vào trán, mặt cậu không khỏi nhăn nhó lại, dường như có chút đau khổ. Khúc Phàm có thị lực tốt tất nhiên có thể thấy rõ những thay đổi trên người Thước Nhạc, thời gian trôi qua hai má cậu có chút ửng hồng, giống như phát sốt, trên người cũng mang theo tầng tầng mồ hôi, theo đó tỏa ra một mùi hương, khi Thước Nhạc đổ mồ hôi thường có mùi thơm, nhưng hương vị kia rất nhạt, chỉ có đứng thật gần mới có thể gửi thấy được, mà bây giờ khắp sân đều tràn ngập mùi hương này, muốn tiến lên lại bị thân rễ ngăn trở lại. Tuy rằng lấy năng lực của hắn có thể cường ngạnh bước vào, nhưng dù thế nào cũng không thể làm như vậy, sợ rằng khiến cậu bị thương lại chẳng có tác dụng gì.
Quá trình này diễn ra cho đến tận rạng sáng ngày thứ hai, thân rễ xung quanh cuối cùng thu lại trong thân thể, lông mày Thước Nhạc buông lỏng, cơ thể rơi xuống trên mặt đất. Khúc Phàm luôn chú ý đến tình huống của cậu, ngay tại lúc cậu rơi xuống thì đỡ lấy cậu, ôm vào lòng là một thân thể lạnh lẽo, mồ hôi khiến cho cậu giống như vừa bước ra từ trong nước. Ôm cậu tiến vào trong nhà, đặt cậu lên trên tháp, sau đó hắn mới quan sát đóa hoa sen thứ tư kia, cũng là một màu vàng kim nhàn nhạt, lại chỉ chiếm một mảng rất nhỏ sau thắt lưng, nhưng lại nằm ngay phía sau trái tim cậu cẩn thận bao lấy, hoa sen tựa như ôm trọn lấy trái tim.
Thước Nhạc vừa mở mặt tỉnh lại thì cảm thấy choáng váng đầu óc, lượng thông tin quá lớn dồn dập tiến vào trong đầu khiến cậu không thể lập tức tiêu hóa hết, tự dưng có chút buồn nôn, lập tức ngồi dậy, nôn khan vài cái lên mặt đất, lại chỉ nôn ra mấy ngụm nước chua.
“Sao vậy?” Khúc Phàm vẫn luôn ở bên cậu, lúc này thật nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cậu.
Khoát tay, tựa vào trên người hắn, nhắm mắt lại cố ngăn cản việc chóng mặt, “Không sao.” Những lời khác cuối cùng vẫn không nói ra được.
Lúc đóa hoa sen thứ tư nở ra cũng không đau đớn giống như khi đóa hoa sen thứ hai nở, nhưng đột nhiên xuất hiện quá nhiều thông tin khiến cậu không thể tự hỏi, thật giống như bị người ta mạnh mẽ nhét một tảng đá vào bịt hết mọi lối đi vậy. Mấy thứ này rất đa dạng, cùng lúc xuất hiện nhưng lại không có chú thích, trong nhất thời khiến não bộ bị trấn động.
Suốt một tuần, Thước Nhạc mới thoát khỏi loại cảm giác không khỏe này, trong thời gian này lúc nào cũng thấy hỗn loạn, cứ việc đại não cậu đã tiến hóa, tinh thần lực cũng cực cao, nhưng nếu muốn tiêu hóa những tin tức này cũng chưa được, hơn nữa cậu phát hiện trong số đó có không ít điều cậu xem không hiểu, mà những chỗ có thể xem hiểu cũng thực sự rất nhiều, khiến ý thức của hắn không thể tiêu hóa, cũng may có thể giống như trí nhớ chìm vào đại não, sau này có thời gian từ từ suy ngẫm.
“Tỉnh rồi?” Hôm nay vừa mở mắt đã thấy Khúc Phàm ngồi trên chiếc ghế bên kháng, trên tay cầm một quyền sách, đã nhiều ngày nay hắn thời khác ở bên hắn, mỗi lần mở mắt đều có thể nhìn thấy.
“Ừm.” Lắc lắc đầu, “Ngủ đến mụ mẫm.”
“Khá hơn chưa? Còn chóng mặt không?” Đặt đệm phía sau lưng Thước Nhạc cho cậu dựa vào.
“Không sao, em phải dậy thôi, nằm đến mức cứng đờ.” Nói xong muốn đứng dậy.
Khúc Phàm nhanh chóng tiền lại, “Chậm chút, không lại choáng.”
Tắm táp thoải mái xong, Thước Nhạc cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Ở trong phòng cả tuần, không thể nằm tiếp nữa liền theo Khúc Phàm ra khỏi phòng, vừa ra khỏi cửa nhìn thấy toàn cảnh Đông sương thì trợn mắt há mồm.
“Do em gây ra?” Tuy rằng không coi là phế tích, nhưng ngoại trừ một vài bức tường, ngay cả mái cũng bị lật tung, hoàn toàn thay đổi.
“Em không có việc gì thì tốt rồi, phòng ở vẫn có thể sửa lại. May mà có thân rễ che chở, không thì mảnh gạch vụn rơi xuống trúng em sẽ không hay.”
Thước Phàm nhíu nhíu mày nhìn hai cây lựu trước cửa, tuy rằng bộ rễ vẫn được chôn vùi trong đất, nhưng trên thân cây bị thân rễ quấn quanh tạo thành vô số vết sẹo, cành cũng bị bẻ gẫy không ít, cành lá còn trên cây cũng rũ rượi, bước lên phía trước vươn tay vuốt thân cây lựu, lòng khẽ động, một luồng linh khí tràn ra từ trong tay, trong chốc lát những vết sẹo trên cây đã khép lại, lá trên cành cũng rất nhanh mọc lại, không lâu sau so với thân cây ban đầu đã càng thêm cao lớn tươi tốt, ngay cả hoa lựu cũng bắt đầu nở rộ, chỉ có vết sẹo trên thân cây kia chứng tỏ nó từng chịu qua thương tổn. Dùng cách thức tương tự cứu sống hai thân cây, “Hiện tại cũng không cần giả vờ làm dị năng giả hệ thực vật.” Có chút đắc ý nhìn Khúc Phàm, nâng tay lên, những hoa cỏ trong viện vốn đã ngục ngã nay lại hồi sinh. Đóa hoa sen lần này mở ra kí ức truyền thừa, nhưng năng lực của bản thân cậu cũng tăng lên không ít, trong số đó có một loại năng lực có thể khống chế thực vật, loại năng lực khống chế này so với dị năng giả hệ thực vật thì có chút khác biệt, phải nói rằng loại năng lực này giống như bản năng vậy, cậu có thể khống chế sự sinh trưởng của các loại thực vật mà chỉ tốn một chút linh khí, vốn lẽ bản thân hoa sen đã là tổ tiên của thực vật, loại năng lực này cũng do hoa sen truyền thừa lại cho cậu.
Khúc Phàm vui mừng nhìn Thước Nhạc, “Chuyện này là sao?”
Nhìn thấy trong viện được lấp đầy hoa hoa cỏ cỏ, vươn tay đưa đến trước mặt Khúc Phàm, trên tay thế nhưng xuất hiện một gốc hoa sen, “Hoa sen nở ra lần này đã mở ra trí nhớ truyền thừa, trí nhớ đó có ghi lại ký ước sau khi đóa hoa sen trên người em đến Trái Đất, tất cả mọi thứ, từ thời Thượng Cổ hoang tàn, thời kỳ huy hoàng của Thần Ma, cho đến thời kỳ tu hành lụi bại, toàn bộ đều có, rất nhiều, khiến em không thể tiếp thu toàn bộ, em nghĩ nếu muốn tiếp thu hết mọi thứ chỉ sợ mất cả vạn năm cũng chưa chắc đã làm được.”
Khúc Phàm há to miệng, vô cùng ngạc nhiên, “Rất khó tin.”
Thước Nhạc khẽ gật đầu, “Hiện nay, điều em thấy may mắn nhất là, trí nhớ truyền thừa này sau khi tiến vào trong trí não em thì giống như được phong ấn, sắp xếp theo trình tự, hiện tại, em chỉ có thể tiếp thu những điều mà em có thể hiểu được, chỉ như vậy cũng đã khiến em hao tốn một tuần, nếu muốn xem xét cẩn thận chắc hẳn càng cần thêm nhiều thời gian hơn, cũng may mà như vậy, nếu không em chắc hẳn đã phát điên rồi.”
Cậu thở phào một hơi, “Về sau anh cũng không cần tìm tòi mấy phương pháp tu chân làm gì cả.” Vươn tay chỉ chỉ đầu, “Nơi này của em có đầy đủ mọi phương pháp tu chân, mọi loại tu hành đều có, hoa sen trên người em này thế nhưng là mẹ của vạn vật, mọi diễn biến trong thiên đạo này đều không thể thoát khỏi thần niệm của nó, huống chi mấy thứ công pháp đó. Ngay cả cha mẹ chúng ta tuy rằng đã lớn tuổi nhưng cũng có thể tu luyện một vài công pháp ôn hòa, việc sống thêm khoảng một trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.”
Khúc Phàm cười vang ôm lấy Thước Nhạc quay vài vòng, hôn cậu thật lâu, “Chúng ta có thể vĩnh viễn sống cùng nhau.” Con đường tu hành vạn phần gian nguy, huống cho bọn họ lại không có đầy đủ công pháp như vậy, tựa như người mù đang mò đường đi, nhìn những người tu chân trong Cục thì biết, cố gắng tu luyện như vậy cũng chỉ có thể hơn người bình thường ở chỗ có thể sống đến một trăm tuổi. Tuy rằng không gian của Thước Nhạc khiến họ tràn đầy tin tưởng, nhưng Khúc Phàm biết, dù như vậy cũng chỉ có thể giúp hắn ở cùng Thước Nhạc thêm vài năm.
Thước Nhạc cũng cười ha ha, “Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.” Không có vợ bên cạnh, cho dù có sống lâu lâu dài dài cũng có ý nghĩa gì đâu, nhìn thấy người thân rời đi, nhìn thấy vợ dần già đi, cho dù Khúc Phàm có là thiên tài tu chân, không có công pháp thích hợp hắn có thể đi đến bước nào chứ, cuối cùng cũng không tránh được việc hồn phi phách tán-vĩnh viễn tán biên. Sau này, hai người mới yên tâm.
Ồn tồn một lúc, hai người cùng nhau ngồi xuống lối rẽ trên hành lang phía tây, Thước Nhạc tựa vào người Khúc Phàm nói, “Tuy rằng mới chỉ nhìn sơ qua thôi, nhưng cũng biết trụ cột công pháp của anh không đủ, em còn cần tìm thêm vài loại công pháp phù hợp với anh, hơn nữa, trước tiên thân thể anh không thích hợp tu luyện, đóa hoa sen thứ tư lại mở ra thêm một không gian, không gian này bởi vì được mở ngay trên cơ thể em nên em hiểu rõ nó như lòng bàn tay, nơi đây cũng có một vật chí bảo, cũng do hoa sen để lại, đó là một dòng linh tuyền, còn có tác dụng hơn do với nước hồ trong không gian, chỉ cần một giọt cũng có thể cải tử hoàn sinh, người bình thường nếu muốn sử dụng thì phải pha loãng mới được, vốn linh tuyền nằm trong không gian thứ nhất, nhưng lúc đó cơ thể em chưa thể thừa nhận, cho nên linh tuyền mới bị phong ấn lại, nước hồ trong không gian thứ nhất có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều, nước hồ kia cũng không phải vật bình thường, giúp vạn vật sinh trưởng, khai thông trí tuệ của vạn vật. Hiện tại, muốn đến không gian thứ hai này còn cần thêm thời gian, chờ đến khi có thể sử dụng linh tuyền thì sẽ để anh ngâm người trong đó, thay đổi thể chất, khiến anh tu luyện càng thêm dễ dàng.”
Khúc Phàm cầm tay Thước Nhạc, “Thứ quý giá như vậy chỉ dùng một chút cũng đủ để thay đổi thể chất của anh, đâu cần phải dùng để ngâm. Cha mẹ cùng mấy đứa nhỏ trong nhà cũng cần đến nữa.”
Thước Nhạc cười cười, “Không sao, tuy rằng còn chưa thể lấy ra được, em xem thử rồi, linh tuyền kia tuy rằng hiếm có, nhưng có thể so với nước sông Trường Giang, nhiều đến mức dùng mãi không hết.” Thở dài một hơi, “Hiện giờ em đang lại muốn cảm ơn hoa sen kia, nó vốn là một mầm giống bên ngoài vũ trụ, đã trôi nổi trong vũ trụ không biết bao nhiêu năm, có được năng lực phi phàm, sau khi đáp xuống địa cầu sáng tạo nên thế giới này, em thật may mắn vào lúc nó sắp rời đi có thể đến bên cạnh nó, bản thể hoa sen ở trên người em, bởi vì không thể mang theo, mà truyền thừa lại cho em, hiện tại em lại không biết nên báo đáp nó như thế nào, ta ra quan hệ giữa em với nó không thể cứ quên như vậy được.”
“Nếu có được sự truyền thừa của nó, chúng ta phải tu luyện thật tốt, nói không chùng một ngày nào đó sẽ gặp được, sinh mệnh dài lâu như vậy ắt sẽ gặp được kỳ tích thôi.” Khúc Phàm mỗi lần nghe Thước Nhạc nói đến cảnh tượng khi kỳ ngộ hoa sen, đối với hoa sen kia cũng rất cảm kích. Tất cả những chuyện thần kỳ này đều do đó tạo ra.
Tin tức trong đầu khá nhiều, như vậy cần thời gian để tiếp thu, nhìn thấy că phòng Đông sương bị sập, Thước Nhạc cũng không có tâm trạng để làm chuyện khác, vẫn trước tiên sửa lại phòng mới được.
Thầy Lý mặc dù là thợ mộc, nhưng cũng biết sửa lại phòng ở hay không, còn muốn thầy giúp tìm mấy vị lão sư phụ sửa sang lại Đông sương, khiến nó trở về trạng thái ban đầu, tất cả gỗ đều dùng loại gỗ lim tốt nhất, cửa sổ cũng được làm cùng chất liệu, phòng ở là phòng hai gian, rộng rãi thoáng mãi, thấy mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đều đã lớn, hẳn nên có phòng của riêng mình, liền đem phòng ở này tách ra, chia thành sáu phòng, mấy phòng nhỏ xung quanh sẽ trở thành phòng nhỏ đầu tiên của đám nhỏ, thêm một phòng khách, cùng một thư phòng nhỏ. Bởi vì không chuẩn bị giường sưởi, lắp khá nhiều lò sưởi dưới lòng đất, đến mùa đông cũng không sợ lạnh. Kỳ Kỳ cùng Tiếu Tiếu có được phòng riêng của mình rất vui vẻ, trước kia tuy rằng cũng ở một mình, nhưng dù sao cũng không phải tiểu lãnh thổ của riêng mình, hiện tại có chỗ mới này mới xem như có được tiểu lãnh thổ riêng. Quả Quả bởi vì cũng sống một mình tại gian phòng Tây sương, cũng không quá kinh hỉ, nhưng có thể ở cùng một chỗ với mấy em trai cũng rất thích, tuy rằng chỉ có thể ở thêm một tháng nữa. Nhóc Phi Phi kia cũng hoàn toàn không hiểu gì, mặc kệ ở chỗ kia, nó cũng sẽ luôn lén lút quay về lòng ba ba, tiểu gia hỏa này bởi có thể bay, khiến người khác khó có thể đề phòng, thường thường khiến hai người vô cùng bận rộn.
Một dãy phòng như vậy trong một tuần đã làm xong, bên trong cũng không sử dụng sơn, hoàn toàn sử dụng vải bố dán lên từng lớp từng lớp, tuy rằng dùng vải gấm màu trắng thêu hoa dán lên thì có chút đắt, nhưng đổi lại rất đẹp mắt, phòng ốc được sửa sang lại không sử dụng bất kỳ chất hóa học nào, dọn dẹp lại có thể ở luôn, phần lớn vách ngăn đã sớm được chuẩn bị xong, những đồ gỗ khác cũng sẽ được làm xong trong nửa tháng nữa. Giữa tháng bảy, bọn nhỏ sẽ có thể dọn vào ở.
Việc sửa sang phòng ở không cần đến Khúc Phàm, khoảng thời gian này bởi vì chuyện của Thước Nhạc, hắn cũng đã nhiều ngày không đi làm, công việc cũng dồn lại không ít. Mỗi ngày đi sớm về muộn, thời gian nghỉ cũng ít đi. Thước Nhạc còn có vài ngày nghỉ nữa, mấy ngày nay cũng bắt đầu sửa soạn lại mấy thứ trong đầu, những thứ này bao gồm toàn bộ, thiên văn địa lý không thiếu thứ gì, cho dù phương diện tu chân có không ít công pháp, nhưng cặn kẽ thì lại không thể xem được, nhưng mấy loại công pháp trụ cột thì lại rất nhiều, sách về luyện khí luyện đan làm bảo vật cùng thực vật cũng nhiều, khiến cậu nhất thời không biết nên bắt tay vào phương diện nào trước. Cứ nghĩ tới việc sắp phải đi làm ở Cục Đặc vụ, vẫn nên bắt đầu ở phương diện cần thiết trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook