Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên
-
Chương 30
Trời vừa sáng, Lan thúc liền dẫn Thước Nhạc, Miu Miu và Lan Y xuất phát, chủ yếu bởi Miu Miu không chịu rời khỏi Thước Nhạc, nếu không Lan thúc cũng không muốn cho đi theo.
Bọn họ muốn tới Tương Viên thành, dù nhanh thì thì cũng phải đến chạng vạng mới có thể đi đến nơi, giao thông thật không thuận lợi mà. Tiết trời đã trở lạnh, nhìn có vẻ như sắp có tuyết rơi. Lan thúc còn mang theo hai chiếc chăn bông, trong xe trải lớp cỏ thật dày, bên trên trải thêm lớp đệm giường đã cũ, xe bò không có nắp che, không thể che mưa chắn gió, như vậy rất tốt rồi.
Bò kéo xe thì không được nhanh, Miu Miu ngồi trong lòng Thước Nhạc ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Ba người câu được câu không nói chuyện, thời gian cũng nhanh trôi qua. Nhưng đường nơi này thật sự quá tệ, chờ đến trưa thì ba người đã sớm ê ẩm. Dù sao buổi tối họ đến Tương Viên thành cũng không làm gì ngay được, họ cũng không vội. Lan thúc lại đi về thảo nguyên bên cạnh săn hai con thỏ, Thước Nhạc lại triễn lãm tay nghề, làm thỏ nướng, rất ngon.
Buổi chiều lại xuất phát, trước khi mặt trời xuống núi đã đến một thôn làng bên ngoài Tương Viên thành. Tìm được nơi ở lại, họ cũng không định vào thành ngay.
Sáng ngày hôm sau, bốn người cùng vào thành, tìm một nhà trọ trung đẳng thuê một gian phòng khách, sau đó liền ra ngoài mua sắm, thoạt nhìn giống như người vào thành để mua đồ. Buổi tối khi trở lại khách sạn, Lan thúc đã tìm hiểu được tin tốt, biết nên đi đâu để bán ngọc.
Sáng hôm sau, Thước Nhạc và Lan thúc với Lan Y tách ra ở khu đông đúc. Hai người họ thay quần áo, Lan thúc lại vẽ vẽ trên mặt Thước Nhạc, tuy không thay đổi gì lớn, nhưng làn da ngăm đen kia dù nghĩ sao cũng không thể liên tưởng đến Thước Nhạc. Lan thúc thì cũng không cần làm gì nhiều, thay bộ quần áo, đổi kiểu tóc thì đã khiến người khác không thể nhận ra được nữa. Thước Nhạc thật không ngờ thúc còn có được tay nghề như vậy, thầm có ý muốn học nghề.
Để Miu Miu lại, cậu cũng không sợ, năng lực đặc biệt của Miu Miu dường như vừa sinh ra đã có, cho dù thế giới này không thể sử dụng linh khí đi chăng nữa. Cho nên tối hôm trước đã thử nghiệm, Miu Miu cũng không sợ rời khỏi ba ba một lúc, dù sao nó có thể tùy lúc mà đến bên cạnh ba ba mà.
Lan thúc dẫn Thước Nhạc đi vào Ký Bảo trai. Nơi này kinh doanh đều là những mặt hàng xa hoa, chủ yếu là đồ mà tu sĩ cần. Danh dự của họ cũng tốt nhất vùng này, ít nhất không sợ bị lừa.
Hai người ngồi ở tiểu đại sảnh của Ký Bảo trai, nhìn vị tổng quản trước mặt, tuyệt đối không phải là người bình thường được. Người nọ cầm nguyên tinh lên, đánh giá hai người thật lâu rồi mới nói, “Đây là nguyên tinh thượng đẳng, các ngươi muốn đuổi nguyên tinh thấp hơn hay muốn thông tệ…” Tổng quản kéo dài giọng mũi, khiến Thước Nhạc nhớ tới mấy vị trong cung kia, nhưng thấy bộ râu thật dài của hắn ta, rất tươi tốt nha.
“Chúng tôi muốn đổi thành tám trăm nguyên tinh thấp hơn, còn lại muốn thông tệ.” Lan thúc nhanh chóng nói.
“Nhị tử, đi làm.” Tổng quản thưởng thức khối ngọc trên tay, lại cao thấp đánh giá Thước Nhạc, nhưng cũng không nói gì thêm.
Không lâu sau, người tên Nhị tử kia cầm một chiếc khay đến, bên trên có một gói to. Lan thúc mở gói to ra, Thước Nhạc vừa thấy, ôi… rất được a, đỏ cam lục thanh lam tử bạch hắc, vô số ngọc thạch đủ loại màu sắc nha. Độ trong suốt của chúng nó tựa như rất cao, ngoại trừ loại màu đen cùng màu trắng thì đều rất giống thủy tinh, nhưng không trong suốt như thủy tinh mà mang cảm giác chiết xạ ra ánh sáng, thoạt nhìn rất sang quý.
Lan thúc không kiểm tra, dùng tay sờ sờ cũng biết có đủ hay không, còn thừa ra ba vạn lượng kim phiếu. Loại kim phiếu này đều có thể đổi âm thầm, lưu thông rất tốt.
Lan thúc lấy ra năm mươi hai kim phiếu, bảo tiểu tư đổi thành ngân phiếu và năm mươi lượng bạc. Khi thước Nhạc thấy năm tờ ngân phiếu năm mươi và năm mươi bạc vụn mới biết được miếng ngọc bội kia của cậu đáng gia chừng nào. Đổi như vậy thì quá phù hợp rồi.
Lấy tiền rồi hai người liền rời khỏi bảo trai. Chân trước hai người vừa đi, tổng quản kia vuốt miếng ngọc bội, “Đi, xem bọn họ từ nơi nào đến.” Đừng nói tới phẩm chất của vật này, ngay từ việc trạm chổ cũng đã là cực phẩm rồi, nếu đưa vào trong kinh, hiếu kính năm nay của họ đã đủ rồi. Thật là nguyên tinh thượng phẩm và nguyên tinh cực phẩm đã quá lâu không thấy rồi, tài nguyên phần lớn đều tập trung trong môn phái của các tu sĩ, mà ngoài ra thì cũng đều được hiếu kính đi lên. Thực lực nhà họ tuy không cao, nhưng cũng coi như gia tu, cũng có chút thế lực. Tuy nhiên, vật tốt như vậy đã rất nhiều năm không thấy, lần này hắn ta hẳn sẽ được ban thưởng không ít, nói không chừng gia tộc một khi vui vẻ, hắn ta còn có thể được đưa vào nội môn ấy chứ.
Không nói tổng quản bên này đang tính kế ra sao, hai người Thước Nhạc ra khỏi Bảo trai, Lan thúc lập tức dẫn Thước Nhạc quẹo trái quẹo phải, tiêu sái rời đi. Nơi này cách khu náo nhiệt mà Lan Y đang ở không xa. Bọn họ tìm nơi trốn người ở trong ngõ nhỏ cạnh đó, lại đổi ngoại bào, lấy khăn mặt lau đi, tuy nói không sạch hết nhưng cũng không đen như vậy, nhìn như hai người khác nhau.
Thoải mái đi ra từ một đầu khác của ngõ nhỏ, hai người chân trước vừa rời đi, chân sau một tiểu nhị liền đi đến, nhìn trái nhìn phái tìm kiếm hai người tựa như đã biến mất kia. Thước Nhạc dùng thần thức nhìn toàn bộ thì rất khâm phục Lan thúc. Hôm qua Lan thúc đã đi thử một lần, đã nhớ rõ toàn bộ đường đi lối lại của khu quanh đây, quen thuộc tựa như người sinh ra và lớn lên ở Tương Viên thành.
Rời khỏi ngõ nhỏ, hai người băng qua một khu phố thì liền đến khu phố xá sầm uất. Hai người lại tựa như những thương nhân bình thường, trộn lẫn vào trong đó. Tương Viên thành là thành lớn, địa vị của thương nhân ở thế giới này không thấp như vậy, dù sao thương nhân luôn có thể tìm ra những thứ mà tu sĩ cần, không ít người còn trở thành thủ hạ của tu sĩ, mà những cửa hàng lớn thường là xúc tua của tu sĩ. Vì bọn họ thường đưa ra những tiện lợi cho tu sĩ, cho nên thương nghiệp của thế giới này rất phát triển. Cho dù còn tận hai tháng nữa mới đến tết Thánh Nguyên, chưa đến lúc hàng cao giá, cho nên vẫn có rất nhiều người.
Có Thước Nhạc ở đây nên hai người rất nhanh tìm được Lan Y đang ôm Miu Miu. Hai đứa đã đi dạo trong này một thời gian, trên người hai đứa đều có thay đổi rất lớn, một người cầm trên tay sâu mứt quả, mà trên tay Miu Miu còn cầm một chiếc mặt nạ, trên đầu còn đeo tai hổ nữa, xem ra đó được làm từ lông hổ thật, phía sau lưng Lan Y còn đeo chút vải, đoán là cái mũ vốn có của Miu Miu. Kỳ thật, Thước Nhạc đoán trước kia thế giới này đã có rất nhiều người tu chân Địa Cầu tới đây, cậu nhớ rõ Kim Liên cũng từng ghi chép lại, một vài bình dân bị cho là nô lệ mà bị bắt đi, sau đó không biết có phải bị đưa đến đây hay không; nhưng rất nhiều sự vật sự việc nơi đây đều rất giống với trên Địa Cầu.
Bốn người họp mặt rồi cũng đã đến giữa trưa, ở chợ tìm được một quán canh thịt cừu, lại mua thêm mấy miếng thịt hấp nữa. Canh thịt cừu nấu rất ngon, có thể bởi chất thịt nên rất ngon, mà miếng thịt hấp cũng rất lớn. Thước Nhạc cho một chút vào trong súp thịt cừu, cũng có chút giống với hương vị thịt dê. Miu Miu cũng ăn hết một chén nhỏ. Lan Y bên cạnh cũng học theo ăn một chút, ăn đến vui vẻ, vừa ăn vừa nói, “Cha, cha cũng thử xem, ăn ngon lắm đó.”
Lan thúc cười ha ha, cũng cắt vài miếng vào trong bát, Thước Nhạc nhanh chóng ngăn lại cắt thành từng miếng nhỏ, “Lan thúc, cắt thành miếng nhỏ mới có thể ăn nhanh được.”
Bốn người đang ăn vui vẻ cũng không thấy người ở bàn bên cạnh cũng học theo, sau lại trở thành món canh thịt dê nổi tiếng ở Tương Viên thành.
Ăn cơm xong, bọn họ cũng không về khách sạn, khó khăn lắm mới đến đây, cũng đâu thể tay không trở về. Hơn nữa Thước Nhạc cũng không muốn bại lộ không gian, như vậy thì còn cần phải cải thiện cuộc sống một chút. Cuộc sống trong thôn vẫn rất khổ cực, mà cậu cũng không có gì, làm vài món cũng có thể sống qua ngày. Nhưng hiện lại có Miu Miu ở bên cạnh thì sẽ không thể qua loa như vậy nữa. Hơn nữa, giờ cậu cũng coi như nhà giàu mới nổi, tất nhiên muốn cải thiện cuộc sống.
Hiện tại đã sang mùa đông, thời tiết lạnh phải làm mấy chiếc áo ấm, quần áo của Miu Miu cũng cần làm mấy bộ từ trong ra ngoài, giày mũ cũng không thể thiếu, dù sao cũng không thể lạnh như khi ở nhà, nơi này cũng không có hiệu ứng nhà kính gì cả.
Cứ như vậy chờ đến tối quay lại nhà trọ, họ mua rất nhiều đồ, Thước Nhạc tính xem còn những gì chưa mua đủ, liệt kê hết ra, “Tiểu Nhạc, những thứ này thì ở phiên họp chợ cũng có, đồ trong Tương Viên thành tốt nhưng xe bò của chúng ta cũng không chứa hết được đâu.”
Thước Nhạc nhìn danh sách cười, “Lan thúc, ngày mai ta định mua chiếc xe ngựa, chờ đến đầu xuân sẽ tới Thánh Thành, đường xá xa xôi, ta nghĩ có chiếc xe ngựa cũng tiện hơn, thúc nghĩ sao?”
Lan thúc nghe vậy liền gật đầu, “Mua xe ngựa cũng không sao, được, ngươi còn mang theo Miu Miu. Nhưng như vậy sẽ không thể băng qua rừng, các ngươi đi qua cả đại lục, dù sao có xe thì cũng không chậm.” Điểm này thì thúc đồng ý, dù sao thúc cũng quen nhìn sắc mặt người khác, ở phương diện này cũng không cần cứng nhắc như vậy.
Lan Y nghe vậy thì mặt cười tựa như hoa, đứa nhỏ này trước kia không có nhiều vẻ mặt, nhưng mấy ngày nay đã sáng sủa hơn rất nhiều.
Chờ đến khi đã liệt kê danh sách xong, Thước Nhạc mượn cầm nguyên tinh đê giai thưởng thức, tính chất tựa như ngọc, nhưng gọi là nguyên tinh là bởi thứ này có thể hấp thu năng lượng ở ngoại giới. Mà tu chân giả sử dụng linh thạch cũng có thể sinh ra linh khí. Cứ vậy xem ra linh thạch lại càng thêm cao cấp. Nguyên tinh cũng tương đương như ngọc thạch, phỉ thúy trong không gian, không có tác dụng gì với cậu lắm nhưng lại rất xinh đẹp. Lại cầm lên hai miếng màu đen-trắng, Lan thúc nói đây là hai nguyên tinh vô thuộc tính, ai cũng có thể dùng được, còn mấy loại khác thì có phân thuộc tính. Những thứ khác không nói, Thước Nhạc sau này còn muốn tìm thêm loại màu đen trắng, mài thành cờ vây tặng cho lão ba.
Buổi sáng thức dậy, họ mua ngựa và xe ngựa trước, đều có ở khu chợ phía đông, trâu ngựa và súc vật đều có ở đó, đều không quá lớn, rất nhỏ. Ừm, còn có màu sắc của ngựa kia coi như bình thường, không khác biệt mấy so với trên Trái Đất. Tuy rằng động vật nhiều màu sắc kia rất mới mẻ, độc đáo, nhưng cậu cũng không định mua ngựa màu lam hay màu da cam. Hai chú ngựa trong không gian kia hiện tại đã thật thần tuấn, nhanh như điện chớp, tuy còn chưa ngưng kết ra thần thức nhưng đã thông minh hơn rất nhiều, chỉ là chuyện sớm muộn nữa thôi. Tuy nhiên cậu cũng không muốn để chúng ra đây kéo xe ngựa, hơn nữa giờ chúng còn đang có con, đoán rằng cũng sắp sinh rồi.
Cậu không biết chọn ngựa, nhưng cảm giác của cậu với động vật rất nhạy. Cậu chọn một chú ngựa lùn có màu rám nắng, đầu không quá cao nhưng tựa như không đủ dinh dưỡng vậy, nhưng bốn chân rất tráng kiện, cơ ngực rộng lớn, chú ngựa này chạy không nhất định nhanh nhưng sức mạnh và sức bền nhất định không thành vấn đề, rất thích hợp để kéo xe. Kỳ thật hấp dẫn Thước Nhạc nhất là cặp mắt của nó nhìn thật ôn hòa, chỉ cần lẳng lặng nhìn bạn, sẽ mang lại cảm giác đặc biệt tin cậy.
“Tiểu Nhạc nha, rất tinh mắt đó, ngựa này tuy chạy không nhanh nhưng kéo xe rất vững chắc, không bị kinh sợ, mà sức bền cũng lâu.” Lan thúc vỗ vỗ chân ngựa, lưng ngựa, ngựa kia không chút di chuyển, nhưng rất ổn trọng.
Thước Nhạc vuốt vuốt bờm ngựa, “Ừm, vậy chọn nó.”
Bọn họ muốn tới Tương Viên thành, dù nhanh thì thì cũng phải đến chạng vạng mới có thể đi đến nơi, giao thông thật không thuận lợi mà. Tiết trời đã trở lạnh, nhìn có vẻ như sắp có tuyết rơi. Lan thúc còn mang theo hai chiếc chăn bông, trong xe trải lớp cỏ thật dày, bên trên trải thêm lớp đệm giường đã cũ, xe bò không có nắp che, không thể che mưa chắn gió, như vậy rất tốt rồi.
Bò kéo xe thì không được nhanh, Miu Miu ngồi trong lòng Thước Nhạc ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh. Ba người câu được câu không nói chuyện, thời gian cũng nhanh trôi qua. Nhưng đường nơi này thật sự quá tệ, chờ đến trưa thì ba người đã sớm ê ẩm. Dù sao buổi tối họ đến Tương Viên thành cũng không làm gì ngay được, họ cũng không vội. Lan thúc lại đi về thảo nguyên bên cạnh săn hai con thỏ, Thước Nhạc lại triễn lãm tay nghề, làm thỏ nướng, rất ngon.
Buổi chiều lại xuất phát, trước khi mặt trời xuống núi đã đến một thôn làng bên ngoài Tương Viên thành. Tìm được nơi ở lại, họ cũng không định vào thành ngay.
Sáng ngày hôm sau, bốn người cùng vào thành, tìm một nhà trọ trung đẳng thuê một gian phòng khách, sau đó liền ra ngoài mua sắm, thoạt nhìn giống như người vào thành để mua đồ. Buổi tối khi trở lại khách sạn, Lan thúc đã tìm hiểu được tin tốt, biết nên đi đâu để bán ngọc.
Sáng hôm sau, Thước Nhạc và Lan thúc với Lan Y tách ra ở khu đông đúc. Hai người họ thay quần áo, Lan thúc lại vẽ vẽ trên mặt Thước Nhạc, tuy không thay đổi gì lớn, nhưng làn da ngăm đen kia dù nghĩ sao cũng không thể liên tưởng đến Thước Nhạc. Lan thúc thì cũng không cần làm gì nhiều, thay bộ quần áo, đổi kiểu tóc thì đã khiến người khác không thể nhận ra được nữa. Thước Nhạc thật không ngờ thúc còn có được tay nghề như vậy, thầm có ý muốn học nghề.
Để Miu Miu lại, cậu cũng không sợ, năng lực đặc biệt của Miu Miu dường như vừa sinh ra đã có, cho dù thế giới này không thể sử dụng linh khí đi chăng nữa. Cho nên tối hôm trước đã thử nghiệm, Miu Miu cũng không sợ rời khỏi ba ba một lúc, dù sao nó có thể tùy lúc mà đến bên cạnh ba ba mà.
Lan thúc dẫn Thước Nhạc đi vào Ký Bảo trai. Nơi này kinh doanh đều là những mặt hàng xa hoa, chủ yếu là đồ mà tu sĩ cần. Danh dự của họ cũng tốt nhất vùng này, ít nhất không sợ bị lừa.
Hai người ngồi ở tiểu đại sảnh của Ký Bảo trai, nhìn vị tổng quản trước mặt, tuyệt đối không phải là người bình thường được. Người nọ cầm nguyên tinh lên, đánh giá hai người thật lâu rồi mới nói, “Đây là nguyên tinh thượng đẳng, các ngươi muốn đuổi nguyên tinh thấp hơn hay muốn thông tệ…” Tổng quản kéo dài giọng mũi, khiến Thước Nhạc nhớ tới mấy vị trong cung kia, nhưng thấy bộ râu thật dài của hắn ta, rất tươi tốt nha.
“Chúng tôi muốn đổi thành tám trăm nguyên tinh thấp hơn, còn lại muốn thông tệ.” Lan thúc nhanh chóng nói.
“Nhị tử, đi làm.” Tổng quản thưởng thức khối ngọc trên tay, lại cao thấp đánh giá Thước Nhạc, nhưng cũng không nói gì thêm.
Không lâu sau, người tên Nhị tử kia cầm một chiếc khay đến, bên trên có một gói to. Lan thúc mở gói to ra, Thước Nhạc vừa thấy, ôi… rất được a, đỏ cam lục thanh lam tử bạch hắc, vô số ngọc thạch đủ loại màu sắc nha. Độ trong suốt của chúng nó tựa như rất cao, ngoại trừ loại màu đen cùng màu trắng thì đều rất giống thủy tinh, nhưng không trong suốt như thủy tinh mà mang cảm giác chiết xạ ra ánh sáng, thoạt nhìn rất sang quý.
Lan thúc không kiểm tra, dùng tay sờ sờ cũng biết có đủ hay không, còn thừa ra ba vạn lượng kim phiếu. Loại kim phiếu này đều có thể đổi âm thầm, lưu thông rất tốt.
Lan thúc lấy ra năm mươi hai kim phiếu, bảo tiểu tư đổi thành ngân phiếu và năm mươi lượng bạc. Khi thước Nhạc thấy năm tờ ngân phiếu năm mươi và năm mươi bạc vụn mới biết được miếng ngọc bội kia của cậu đáng gia chừng nào. Đổi như vậy thì quá phù hợp rồi.
Lấy tiền rồi hai người liền rời khỏi bảo trai. Chân trước hai người vừa đi, tổng quản kia vuốt miếng ngọc bội, “Đi, xem bọn họ từ nơi nào đến.” Đừng nói tới phẩm chất của vật này, ngay từ việc trạm chổ cũng đã là cực phẩm rồi, nếu đưa vào trong kinh, hiếu kính năm nay của họ đã đủ rồi. Thật là nguyên tinh thượng phẩm và nguyên tinh cực phẩm đã quá lâu không thấy rồi, tài nguyên phần lớn đều tập trung trong môn phái của các tu sĩ, mà ngoài ra thì cũng đều được hiếu kính đi lên. Thực lực nhà họ tuy không cao, nhưng cũng coi như gia tu, cũng có chút thế lực. Tuy nhiên, vật tốt như vậy đã rất nhiều năm không thấy, lần này hắn ta hẳn sẽ được ban thưởng không ít, nói không chừng gia tộc một khi vui vẻ, hắn ta còn có thể được đưa vào nội môn ấy chứ.
Không nói tổng quản bên này đang tính kế ra sao, hai người Thước Nhạc ra khỏi Bảo trai, Lan thúc lập tức dẫn Thước Nhạc quẹo trái quẹo phải, tiêu sái rời đi. Nơi này cách khu náo nhiệt mà Lan Y đang ở không xa. Bọn họ tìm nơi trốn người ở trong ngõ nhỏ cạnh đó, lại đổi ngoại bào, lấy khăn mặt lau đi, tuy nói không sạch hết nhưng cũng không đen như vậy, nhìn như hai người khác nhau.
Thoải mái đi ra từ một đầu khác của ngõ nhỏ, hai người chân trước vừa rời đi, chân sau một tiểu nhị liền đi đến, nhìn trái nhìn phái tìm kiếm hai người tựa như đã biến mất kia. Thước Nhạc dùng thần thức nhìn toàn bộ thì rất khâm phục Lan thúc. Hôm qua Lan thúc đã đi thử một lần, đã nhớ rõ toàn bộ đường đi lối lại của khu quanh đây, quen thuộc tựa như người sinh ra và lớn lên ở Tương Viên thành.
Rời khỏi ngõ nhỏ, hai người băng qua một khu phố thì liền đến khu phố xá sầm uất. Hai người lại tựa như những thương nhân bình thường, trộn lẫn vào trong đó. Tương Viên thành là thành lớn, địa vị của thương nhân ở thế giới này không thấp như vậy, dù sao thương nhân luôn có thể tìm ra những thứ mà tu sĩ cần, không ít người còn trở thành thủ hạ của tu sĩ, mà những cửa hàng lớn thường là xúc tua của tu sĩ. Vì bọn họ thường đưa ra những tiện lợi cho tu sĩ, cho nên thương nghiệp của thế giới này rất phát triển. Cho dù còn tận hai tháng nữa mới đến tết Thánh Nguyên, chưa đến lúc hàng cao giá, cho nên vẫn có rất nhiều người.
Có Thước Nhạc ở đây nên hai người rất nhanh tìm được Lan Y đang ôm Miu Miu. Hai đứa đã đi dạo trong này một thời gian, trên người hai đứa đều có thay đổi rất lớn, một người cầm trên tay sâu mứt quả, mà trên tay Miu Miu còn cầm một chiếc mặt nạ, trên đầu còn đeo tai hổ nữa, xem ra đó được làm từ lông hổ thật, phía sau lưng Lan Y còn đeo chút vải, đoán là cái mũ vốn có của Miu Miu. Kỳ thật, Thước Nhạc đoán trước kia thế giới này đã có rất nhiều người tu chân Địa Cầu tới đây, cậu nhớ rõ Kim Liên cũng từng ghi chép lại, một vài bình dân bị cho là nô lệ mà bị bắt đi, sau đó không biết có phải bị đưa đến đây hay không; nhưng rất nhiều sự vật sự việc nơi đây đều rất giống với trên Địa Cầu.
Bốn người họp mặt rồi cũng đã đến giữa trưa, ở chợ tìm được một quán canh thịt cừu, lại mua thêm mấy miếng thịt hấp nữa. Canh thịt cừu nấu rất ngon, có thể bởi chất thịt nên rất ngon, mà miếng thịt hấp cũng rất lớn. Thước Nhạc cho một chút vào trong súp thịt cừu, cũng có chút giống với hương vị thịt dê. Miu Miu cũng ăn hết một chén nhỏ. Lan Y bên cạnh cũng học theo ăn một chút, ăn đến vui vẻ, vừa ăn vừa nói, “Cha, cha cũng thử xem, ăn ngon lắm đó.”
Lan thúc cười ha ha, cũng cắt vài miếng vào trong bát, Thước Nhạc nhanh chóng ngăn lại cắt thành từng miếng nhỏ, “Lan thúc, cắt thành miếng nhỏ mới có thể ăn nhanh được.”
Bốn người đang ăn vui vẻ cũng không thấy người ở bàn bên cạnh cũng học theo, sau lại trở thành món canh thịt dê nổi tiếng ở Tương Viên thành.
Ăn cơm xong, bọn họ cũng không về khách sạn, khó khăn lắm mới đến đây, cũng đâu thể tay không trở về. Hơn nữa Thước Nhạc cũng không muốn bại lộ không gian, như vậy thì còn cần phải cải thiện cuộc sống một chút. Cuộc sống trong thôn vẫn rất khổ cực, mà cậu cũng không có gì, làm vài món cũng có thể sống qua ngày. Nhưng hiện lại có Miu Miu ở bên cạnh thì sẽ không thể qua loa như vậy nữa. Hơn nữa, giờ cậu cũng coi như nhà giàu mới nổi, tất nhiên muốn cải thiện cuộc sống.
Hiện tại đã sang mùa đông, thời tiết lạnh phải làm mấy chiếc áo ấm, quần áo của Miu Miu cũng cần làm mấy bộ từ trong ra ngoài, giày mũ cũng không thể thiếu, dù sao cũng không thể lạnh như khi ở nhà, nơi này cũng không có hiệu ứng nhà kính gì cả.
Cứ như vậy chờ đến tối quay lại nhà trọ, họ mua rất nhiều đồ, Thước Nhạc tính xem còn những gì chưa mua đủ, liệt kê hết ra, “Tiểu Nhạc, những thứ này thì ở phiên họp chợ cũng có, đồ trong Tương Viên thành tốt nhưng xe bò của chúng ta cũng không chứa hết được đâu.”
Thước Nhạc nhìn danh sách cười, “Lan thúc, ngày mai ta định mua chiếc xe ngựa, chờ đến đầu xuân sẽ tới Thánh Thành, đường xá xa xôi, ta nghĩ có chiếc xe ngựa cũng tiện hơn, thúc nghĩ sao?”
Lan thúc nghe vậy liền gật đầu, “Mua xe ngựa cũng không sao, được, ngươi còn mang theo Miu Miu. Nhưng như vậy sẽ không thể băng qua rừng, các ngươi đi qua cả đại lục, dù sao có xe thì cũng không chậm.” Điểm này thì thúc đồng ý, dù sao thúc cũng quen nhìn sắc mặt người khác, ở phương diện này cũng không cần cứng nhắc như vậy.
Lan Y nghe vậy thì mặt cười tựa như hoa, đứa nhỏ này trước kia không có nhiều vẻ mặt, nhưng mấy ngày nay đã sáng sủa hơn rất nhiều.
Chờ đến khi đã liệt kê danh sách xong, Thước Nhạc mượn cầm nguyên tinh đê giai thưởng thức, tính chất tựa như ngọc, nhưng gọi là nguyên tinh là bởi thứ này có thể hấp thu năng lượng ở ngoại giới. Mà tu chân giả sử dụng linh thạch cũng có thể sinh ra linh khí. Cứ vậy xem ra linh thạch lại càng thêm cao cấp. Nguyên tinh cũng tương đương như ngọc thạch, phỉ thúy trong không gian, không có tác dụng gì với cậu lắm nhưng lại rất xinh đẹp. Lại cầm lên hai miếng màu đen-trắng, Lan thúc nói đây là hai nguyên tinh vô thuộc tính, ai cũng có thể dùng được, còn mấy loại khác thì có phân thuộc tính. Những thứ khác không nói, Thước Nhạc sau này còn muốn tìm thêm loại màu đen trắng, mài thành cờ vây tặng cho lão ba.
Buổi sáng thức dậy, họ mua ngựa và xe ngựa trước, đều có ở khu chợ phía đông, trâu ngựa và súc vật đều có ở đó, đều không quá lớn, rất nhỏ. Ừm, còn có màu sắc của ngựa kia coi như bình thường, không khác biệt mấy so với trên Trái Đất. Tuy rằng động vật nhiều màu sắc kia rất mới mẻ, độc đáo, nhưng cậu cũng không định mua ngựa màu lam hay màu da cam. Hai chú ngựa trong không gian kia hiện tại đã thật thần tuấn, nhanh như điện chớp, tuy còn chưa ngưng kết ra thần thức nhưng đã thông minh hơn rất nhiều, chỉ là chuyện sớm muộn nữa thôi. Tuy nhiên cậu cũng không muốn để chúng ra đây kéo xe ngựa, hơn nữa giờ chúng còn đang có con, đoán rằng cũng sắp sinh rồi.
Cậu không biết chọn ngựa, nhưng cảm giác của cậu với động vật rất nhạy. Cậu chọn một chú ngựa lùn có màu rám nắng, đầu không quá cao nhưng tựa như không đủ dinh dưỡng vậy, nhưng bốn chân rất tráng kiện, cơ ngực rộng lớn, chú ngựa này chạy không nhất định nhanh nhưng sức mạnh và sức bền nhất định không thành vấn đề, rất thích hợp để kéo xe. Kỳ thật hấp dẫn Thước Nhạc nhất là cặp mắt của nó nhìn thật ôn hòa, chỉ cần lẳng lặng nhìn bạn, sẽ mang lại cảm giác đặc biệt tin cậy.
“Tiểu Nhạc nha, rất tinh mắt đó, ngựa này tuy chạy không nhanh nhưng kéo xe rất vững chắc, không bị kinh sợ, mà sức bền cũng lâu.” Lan thúc vỗ vỗ chân ngựa, lưng ngựa, ngựa kia không chút di chuyển, nhưng rất ổn trọng.
Thước Nhạc vuốt vuốt bờm ngựa, “Ừm, vậy chọn nó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook