“Có, sao lại không có, chỉ luôn che dấu nên không ai biết thôi.” Huyền Chân Tử nằm trên ghế, cơ thể không ngừng lay động, “Hiện Tu Chân giới tuy đã sa sút, linh khí rải rác cũng chẳng còn bao nhiêu, như cổ võ thế gia thì bao nhiêu cũng có, tu chân môn phái lại chỉ thưa thớt, hoàn cảnh bây giờ quá kém không mấy ai tu luyện thành công. Aiz… hiện tu chân giả đều một lòng muốn rời đi, đến thế giới bên ngoài.” Sáng ăn điểm tâm, Huyền Chân Tử và Thước Nhạc ngồi ở hành lang gấp khúc Tiền viện nhìn tuyết rơi bên ngoài, nói chuyện phiếm. Thước Nhạc nhân dịp này hỏi chút về chuyện của tu chân giả, hơn nữa Huyền Chân Tử này cậu nhìn không thấu, lo nên không đi làm được, chỉ có thể tìm bác sĩ khác thay ca cho. Huyền Chan Tử này cũng không rõ vì sao, lúc này thẳng thắn hơn so với đêm qua, trả lời rất ngay thẳng những câu hỏi của Thước Nhạc.

Thước Nhạc thu hồi ánh mắt đang nhìn những bông tuyết, quay đầu hỏi, “Rời đi, là rời khỏi Địa Cậu sao? Chẳng lẽ thật sự có thể rời đi? Bên ngoài ra sao, có ai từ bên ngoài quay lại không?” Lại nói, kí ức truyền thừa mà Liên Hoa cho cậu thì vào lúc linh khí ở Địa Cầu tiêu tán, dường như cũng có người dùng truyền tống trận rời đi. Có điều Liên Hoa chìm vào hôn mê, hơn nữa người rời đi cũng không rõ tin tức nên nó cũng không quá rõ ràng.

“Trong ghi chép để lại có ba người rời đi bằng truyền tống trận nhưng không ai trở về, chỉ có khoảng hơn một ngàn năm trước truyền tống trận về một ngọc đồng giản ở núi Côn Luân, bên trong có ghi lại vài điều. Đáng tiếc lúc ấy mọi người tranh đoạt lẫn nhau nên ngọc giản bị hư hỏng, chỉ còn dư lại chút tư liệu, ít nhất biết phía bên kia truyền tống trận có người tồn tại, hơn nữa còn là một tinh cầu tu chân.” Huyền Chân Tử nói xong bĩu môi, trong lòng lại rất ngóng trông, “Đáng tiếc truyền tống trận núi Côn Luân ba trăm năm trước đã bị phá, vốn không thể sử dụng nữa. Huống chi để dùng được truyền tống trận, tu vi phải đạt Nguyên Anh kỳ, toàn bộ giới tu chân đã hơn năm trăm năm nay không ai đạt thành Nguyên Anh.”

Cơ thể Thước Nhạc hơi lay động, đột nhiên nhớ tới truyền tống trận đã thấy ở gia hương của Khúc Phàm, dựa theo suy luận của họ, Samba hẳn được truyền tống tới. Samba không nhớ rõ lắm, nhưng thế giới lúc trước của cậu ta không phải thế giới hiện tại này. Nếu vậy, Samba đã có thể đến đây chứng tỏ truyền tống trận kia vẫn có thể dùng. Có lẽ sang năm tết Thanh Minh đi tảo mộ sẽ qua đó nhìn thử, lần trước cậu và Khúc Phàm đều không chú ý lắm.

“Tiền bối, nếu người trong tu chân giới vẫn còn sót lại, vì sao lại không có ghi chép lại trong Cục Đặc Vụ? Lực lượng quốc gia không yếu vậy chứ?”

Huyền Chân Tử nở nụ cười, “Nói là nhiều, nhưng tài nguyên thiếu thốn, tu luyện rất chậm, có thể đạt tới Khai Quang kỳ đã tốt lắm rồi. Mọi người tính có thể đạt tới Kim Đan kỳ không quá hai mươi người, Nguyên Anh kỳ thì không rõ, ta chưa từng nghe đến. Bọn họ thì có thể ghi chép gì, quá yếu.” Đây cũng là sự bi ai của tu chân giới, có lẽ chờ đến lão già này mất đi, tu chân sẽ thật sự tuyệt diệt.

Thước Nhạc có hơi hồ đồ, dựa theo lời ông thì có rất nhiều tu chân giả tu luyện ẩn dật, còn có các môn phái khác, số lượng không ít, sao còn nói là yếu chứ.

Huyền Chân Tử nhìn ra nghi hoặc của Thước Nhạc, nói, “Tuy rằng nhân số nhiều, nhưng thực tế có thể tính là có cũng chỉ có vài lão già như ta đây, cố còn lại thì đều là gà mờ, cũng chỉ mạnh hơn cổ võ giả một chút, dù sao điểm khởi đầu khác biệt mà.”

Khẽ gật đầu, Thước Nhạc hiểu được, nếu thực lực quá yếu, còn chẳng bằng được cổ võ giả thì nói tu chân cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lại nói một lúc thì Trương Hi đến để Thước Nhạc nghe điện thoại, Khúc Phàm bên kia bảo cậu qua đó. Ra hiệu bằng mắt cho Trương Hi, Thước Nhạc về phía sau thay quần áo, không hề phát hiện Huyền Chân Tử mang vẻ mặt giảo hoạt, tính kế.

Huyền Chân Tử thấy mình quá may mắn, đến nơi đây thăm bạn còn gặp được chuyện tốt như vậy. Nơi này của họ hình như là một tòa tụ linh trận tự nhiên, cho nên linh khí nơi này rất nồng đậm. Ông cũng không ham thú gì hoàn cảnh nơi này, dù sao sơn môn của ông so ra còn tốt hơn nhiều. Thế nhưng lại gặp được gia đình này, nhìn kỹ cũng không phát hiện ra họ đang tu chân. Tuy rằng trên người cậu thanh niên gọi Thước Nhạc này phát ra ánh sáng tựa như nguyên linh khí nhưng cũng không phát hiện cậu ta tu luyện gì. Hơn nữa, cậu ta còn là dị năng giả hệ thực vật của Cục Đặc vụ, cơ thể khác thường cũng là đương nhiên. Người trong Cục Đặc vụ tu luyện khác với bên ông, Huyền Chân Tử tất nhiên sẽ không so đo chuyện này. Ông để ý thấy tư chất đám nhóc nhà này đều quá tốt, mà đứa nhỏ hôm qua bắt được ông lại rất lanh lợi, nếu có được đồ đệ như vậy thì thật quá tốt. Cho nên, Huyền Chân Tử lưu lại cũng bởi nghĩ thử xem có thể nhận được đồ đệ tốt hay không.

Ông lại không biết rằng bởi có Đại cây đào, mân côi cùng tường vi và những loại thực vật trong này đã dùng bộ rễ dưới thân bảo vệ tòa nhà, cũng bao phủ luôn cả trận pháp nên bằng tu vi hiện nay của ông không thể dò xét. Trong nhà cũng chỉ có mấy người già đã bắt đầu tu hành, mà cách họ dụng cũng là dung hợp với cây cỏ, thực vật trên người sẽ giúp họ che dấu tình hình tu vi. Thực tế, cách tu hành này an toàn cũng chính bởi việc thực vật có khả năng che dấu này, giảm bớt số lần lôi kiếp và uy lực. Mấy lần lôi kiếp còn có thể che giấu cho qua được huống chi là lừa gạt một tu chân giả Kim Đan kỳ chứ.

Thước Nhạc lái xe vào Cục Đặc vụ, Khúc Phàm nếu tìm cậu đến, tám chín phần là làm phẫu thuật cho người ta. Mà sự thật cũng là như vậy, chỉ có điều cậu không ngờ rằng đối tượng phẫu thuật là Đàm Khải.

“Các anh bắt hắn ta?” Thước Nhạc hỏi Khúc Phàm.

“Ừm, đã có thể chứng thật, huyết trùng do hắn ta tạo ra. Chính vì lợi dụng cách này để uy hiếp người khác.”

“Vậy còn Lưu Kiệt?”

“Để hắn ta chạy mất.” Nói đến đây, Khúc Phàm giận cấp dưới không được việc, để hắn ta chạy mất, sau này muốn bắt được thật rất phiền. “Hai người bọn hắn phụ trách hai mảng khác biệt nhưng đã có thể khẳng định. Nhưng vì Lưu Kiệt chạy nên bọn anh còn chưa rõ mục đích của họ.” Đêm qua, hắn làm ra động đất nhỏ rồi rời đi, Thước Nhạc về nhà. Rồi hắn lại dẫn người đi tra xét Đàm Khải và Lưu Kiệt, ánh mắt họ cùng sự xuất hiện của hai người ở trận đấu chó khiến Khúc Phàm cảnh giác, chỉ là không ngờ thật sự có thể điều tra ra. Cái chết của bốn giáo sư cũng có liên quan đến họ, Khúc Phàm nhìn đến lệnh bắt giữ được đưa xuống, tốc độ rất nhanh, không ngờ lại khó như vậy. Hai đội viên của hắn đã có hơn một tháng không đi làm.

Hai người đi vào giường bệnh, nhìn Đàm Khải nằm đó, tình huống của hắn không quá tốt. Trên các dụng cụ đều biểu hiện ra, cơ năng của cơ thể Đàm Khải đều đã chết đi, mà chỉ có trái tim vẫn còn đang đập.

“Em kiểm tra thử xem hắn ta bị sao? Khi bắt hắn ta rất tốn sức, thực lực của hắn đã có thể đạt tới cấp A. Em xem nguyên nhân gì khiến thực lực hắn mạnh lên, chỉ sợ vẫn còn những người khác giống vậy, không dễ giải quyết rồi.”

Khẽ gật đầu, Thước Nhạc bắt đầu kiểm tra cho Đàm Khải.

Đàm Khải bị gây mê, Thước Nhạc kiểm tra xong thì nhíu mày, “Chụp X-quang?”

Y tá bên cạnh đưa cho cậu, cảm thấy là lạ.

Đột nhiên biến sắc, Thước Nhạc vươn tay đặt lên ngực Đàm Khải, thần thức xao động kiểm tra cơ thể hắn ta.

“A…” Thước Nhạc lập tức bị hình ảnh vừa thấy làm cho sợ ngây người, không chờ cậu nói gì, Khúc Phàm đột nhiên kéo tay cậu, lùi về phía sau.

Chỉ thấy Đàm Khải vốn đang hôn mê trợn to hai mắt, ngồi dậy từ trên giường, đôi mặt trợn trừng nhìn chằm chằm Thước Nhạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương