Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên
-
Chương 101
Thước Nhạc và Khúc Phàm từ khi trở về vẫn luôn rất bận rộn. Hôm sau khi trở về, Khúc Phàm đã phải tới căn cứ, nơi đó có cả tá việc đang chờ hắn giải quyết mà. Thước Nhạc cũng muốn đi gặp mấy người bạn trước kia, cũng đã rất lâu không gặp rồi.
Mấy ngày nay, tứ hợp viện hơi loạn, tất cả cũng do Kiều Kiều nhà cậu gây ra. Nói ra thì trong nhà này có hai bé con, bé nhà Phí Dương đã hơn một tuổi, hiện đã có thể chập chững bước đi, đám nhóc trong nhà đều lớn, chỉ có mình bé chơi đùa. Mà lúc này lại có bé con còn nhỏ tuổi hơn cả bé nữa nên bé có chút hưng phấn.
Sáng sớm thức dậy, bé không ngừng chạy loạn trong sân, tựa như muốn chạy ra ngoài. Chính phòng nhà Phí Dương hiện này khác một trời một vực so với trước kia. Tất cả các tác phẩm nghệ thuật, ảnh chụp… đều cất đi, trong phòng đều chuẩn bị cho bé, trải thảm dày, quần áo, đồ chơi vứt loạn trên đất, rất lộn xộn, vốn không còn thấy dấu vết trước kia nữa. Sau khi sinh ra, mọi thứ của bé đều do Khúc Bình và Phí Dương chăm lo, giờ họ đã thành vú em đúng chuẩn.
Bé vừa ăn vừa túm ống quần Phí Dương, “Đi, đi nào, qua xem em!” Bé nói ba chữ bỏ hai chữ nhưng cũng rất rõ ràng.
“Khúc Bình, anh dọn dẹp phòng đi, hôm nay trời nắng có thể phơi chăn đó.”
“Ừm, biết.” Khúc Bình nằm trên giường, nói một tiếng. Tối qua vì dỗ bảo bối nhà họ ngủ, rồi lại xem tài liệu tới tận khuya, còn chưa tỉnh ngủ đâu. Nhưng phòng vừa yên tĩnh lại, lại không ngủ được.
Dậy cũng không rửa mặt mà dọn dẹp đồ trong phòng, lại mang chăn đệm trên giường bé ra sân phơi nắng, rất thành thục. Kỳ thật, sau khi trải qua lãng mạn rồi tình triều thì thứ còn lại chính là cuộc sống, mà cuộc sống lại chính là thứ chân thực, thiết tha nhất.
Trước kia khi quen Phí Dương, thứ hấp dẫn anh là vài điểm bề ngoài kia, thích sự thanh lịch lộ ra từ trong xương y, hoặc thích y mặc hàng hiệu đi trên thảm hồng, nhìn trên người y mang theo rất nhiều thứ xa hoa. Từ khi có bé, hai người đều có chút thay đổi, không còn thời gian chăm lo cho mình, cũng không có thời gian hưởng thụ thứ gọi là tình yêu, hai người luôn bị bảo bối nhỏ làm cho luống cuống tay chân. Bao lần nhìn Phí Dương mơ mơ màng màng, nửa đêm thức giấc quần áo hỗn loạn tóc tai rối bời, mắt còn chưa mở đã mở miệng dỗ giành thành viên mới trong gia đình, thấy y luống cuống tay chân lấy bô giúp bé giải quyết vấn đề sinh lý. Khúc Bình thấy ấm áp đong đầy cõi lòng, chưa từng trải nghiệm cảm giác này, cảm giác cuộc sống bình thản, cõi lòng yên ổn.
Phí Dương mang Bé Bé qua, bé tuy còn nhỏ nhưng vừa chập chững biết đi đã không cho ai ôm, phải tự đi đường mới chịu.
Chưa vào nhà đã nghe uỳnh—, rồi nghe tiếng kêu của Kỳ Kỳ, “Ai ai, tiểu tổ tông của anh, mau buông, buông ra.” Uỳnh— lại nghe tiếng cười khanh khách.
Phí Dương và Bé Bé vào tam gian thính của Tam Tiến viện, thấy Kỳ Kỳ đang ngồi trên đất ôm bình hoa lớn Cảnh Đức, bình hoa kia cao hai mét lận, rất nặng.
Mà nhìn vị trí của Kiều Kiều, nhất định do bé đẩy ngã xuống.
A – nga –Kiều Kiều thấy Bé Bé đến lập tức bò qua, hai bé con a nga nói chuyện. Lại nói cũng rất kỳ, Kiều Kiều không rõ là không biết gì hay đùa dai, mấy ông anh của bé đều bị bé chọc ghẹo, nhưng Bé Bé và Nữu Nữu lại chưa từng bị như vậy, tình cảm ba đứa rất tốt. Mà tính ra, cả ba cô con gái nhà họ đều không đơn giản chút nào, một đứa do tiểu Hắc biến thành, Thước Nhạc vẫn luôn không hiểu sao cô nhóc lại biến hóa được, hoàn toàn như vậy, dù ở mặt nào cũng không phát hiện chút dấu vết của yêu trên người cô nhóc, nếu không phải cô bé hiểu được ngôn ngữ của muôn thú thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Bé Bé thì khỏi nói, cơ thể và linh hồn của bé đều mang chút đặc điểm của thực vật, coi như bán yên. Nhưng bởi do Phí Dương dựng dục, trên người bé cũng không có yêu khí, nhưng chờ đến khi cơ thể bé hoàn toàn trưởng thành sẽ có thể thức tỉnh vài năng lực của yêu. Kiều Kiều hiện đã có thần cách tiên thiên, nếu nói chính xác ra, bé đã sớm không phải con người.
Kiểu Kiều đột nhiên xuất hiện mang lại niềm vui lớn cho gia đình, không nói tới mấy người già mà ngay cả đám Kỳ Kỳ cũng rất thích, hơn nữa Thước Nhạc còn giao cho chúng nhiệm vụ, mỗi ngày một anh trai chăm em. Kiều Kiều còn chưa thể khống chế tốt sức mạnh, phải có người chăm bên cạnh. Đám con trai trong nhà đều đã lớn, có thể gánh vác chút trách nhiệm. Mấy hôm nay Thước Nhạc bận việc, mà đám nhỏ cũng đang được nghỉ.
Ngày mai là sinh thần của ông Lôi, Lôi Bằng Phi đến từ sớm, Quả Quả vẽ cho ông bà Lôi một bức tranh làm quà mừng. Hôm nay cậu ta tới xem đã vẽ xong chưa. Vừa vào nhà đã thấy Quả Quả ôm Kiều Kiều dỗ dành, bé con không biết sao lại khóc váng trời.
“Sao vậy?”
“Sáng ba ba dẫn Kỳ Kỳ tới thăm bà Thôi, lão ba sáng sớm đã dẫn Nữu Nữu tới căn cứ, Kiều Kiều lại nháo, muốn cùng đi ra ngoài. Vẫn đang vòi vĩnh đây.”
Lôi Bằng Phi vừa làm mặt quỷ với Kiều Kiều, vừa nói, “Em vẽ xong bức tranh cho ông bà chưa? Nếu xong thì mình mang bé ra ngoài chơi đi.”
Quả Quả nghe vậy liền nói, “Vẽ xong nhưng mang bé đi đâu được, lực phá hoại của bé con quá lớn.”
“Đi qua nhạc viện vừa mở ở Bác Giao đi, trời quá nóng, chúng ta đi bơi. Bên đó có một khu giành riêng cho hội viên, hiện hẳn không có người mấy. Mà anh lại có một tấm thẻ hội viên đây.” Vốn định mấy hôm nữa dẫn Quả Quả qua, hiện thêm nhóc con cũng không sao.
“Vậy đi thôi, em chuẩn bị chút rồi đi.” Nói xong đưa Kiều Kiều cho Lôi Bằng Phi ôm, bé con hình như hiểu họ nói gì, không khóc nữa, nhún nhảy trong lòng Lôi Bằng Phi.
Quả Quả cầm áo bơi của hai người, đồ mà Kiều Kiều cần đến, thấy thứ gì có ích thu hết vào không gian, lúc cần sẽ đưa vào túi, đầy đủ hết miễn lúc cần lại không có. Bởi trước đây vẫn thường chăm em nên cậu rất quen tay.
Hai người đến nhà ông bà chào hỏi rồi ra ngoài. Hôm nay là ngày ông bà họp mặt bạn bè, sợ Kiều Kiều đột nhiên phát lực làm người ta sợ, mới không đưa bé qua đó.
Lôi Bằng Phi lái xe đi, chỗ kia rất xa, Quả Quả ngồi với Kiều Kiều ở phía sau. Bé con rất hưng phấn vì được ra khỏi nhà, ngồi trên ghế giành riêng cho trẻ con cũng không chịu yên, đầu nhỏ cứ ngó quanh quất.
Đến nơi, Lôi Bằng Phi đỗ xe lại. Bên này thuộc khu ngoại thành nhưng hoàn cảnh rất tốt, vào nhạc viện Thủy Thượng, họ đi thẳng về khu giành riêng cho hội viên, cũng không có mấy người. Ba người thay quần áo, đi vào khu bơi lội.
Vốn Quả Quả định mặc cho Kiều Kiều cái phao, nhưng bé con nói sao cũng không chịu, cứa mặc cho bé xuống nước, tự bé cũng bơi trên nước, đúng là biết bơi thật.
“Có thể ba ba đã dạy em ấy.” Quả Quả nhìn bé con ngửa đầu, hai tay khua khuẩy, tuy rằng chỉ quay tròn nhưng rõ ràng đang bơi.
Kiểu Kiều bơi về phía Lôi Bằng Phi, há miệng kêu a a, chờ đến khi đến nơi, thân hình nho nhỏ liền trèo lên lưng cậu, sau đó cưỡi trên lưng cậu để cậu chở mình bơi. Ban đầu, Lôi Bằng Phi còn sợ bé sẽ rơi vào nước, nhưng không ngờ bé ngồi rất vững, kêu a a không ngừng. Bé cũng không nặng nên Lôi Bằng Phi chẳng thấy vướng gì, bơi khắp nơi trong bể bơi. Quả Quả nhìn mà vui không chịu được. Nhớ ngày trước Phi Phi ngồi ngựa ngỗng cũng y như vậy. Cậu cũng đã hiểu Kiều Kiều sao lại biết bơi, cứ như từ một khuôn khắc ra vậy.
Trong bể bơi truyền ra tiếng cười của trẻ con khiến cho người trong hội quán lé cả mắt. Trên ghế nằm cạnh bể bơi, hai người trẻ tuổi nghe tiếng cười nhìn qua, chờ đến khi thấy Lôi Bằng Phi và Quả Quả, ánh mắt lóe lóe, lộ ra tia hung ác, lại nhìn thêm vài lần, đi ra ngoài gọi điện thoại rồi rời đi.
Ba người chơi rất vui, chờ lúc đi ra, Lôi Bằng Phi mệt muốn chết luôn. Chở Kiều Kiều bơi trong bể bơi còn mệt mỏi hơn so với việc vác đồ nặng bơi luôn. Bé con dường như rất thừa năng lượng, đến giờ vẫn còn rất háo hức.
“Muốn ăn gì?” Ra khỏi bể bơi, Lôi Bằng Phi hỏi.
“Gì cũng được, chỉ cần nhanh.” Quả Quả lúc này đã hơi đói.
“Vậy đi tới nhà hàng phía trước kia đi, nghe nói khá ngon, anh chưa tới lần nào.”
“Được, đi luôn thôi.”
Ba người đang đi về bãi đỗ xe, chợt nghe tiếng ma sát giữa bánh xe ô tô với mặt đường, tiếp theo hai người thấy một chiếc xa vận tải phi về phía họ, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã tới trước mặt họ. Lôi Bằng Phi thấy còn chưa kịp phản ứng đã theo bản năng đẩy Quả Quả và Kiều Kiều ra ngoài. Quả Quả tuy ngạc nhiên nhưng rất nhanh phản ứng lại, cơ thể di chuyển muốn kéo Lôi Bằng Phi ra phía sau, nhưng có lẽ bởi Lôi Bằng Phi dùng sức rất mạnh đẩy cậu ra nên đứng không vững, nghiêng về bên cạnh. Lôi Bằng Phi phát hiện Quả Quả không tránh đi nên lại ôm Quả Quả và Kiều Kiều vào lòng bảo vệ.
Nói nhiều vậy nhưng lại chỉ trong nháy mắt, xe kia đã phăng phăng lao tới, tốc độ sợ rằng lên tới trăm km, hai người vì phản ứng nhanh mới làm ra được những động tác như vậy, nếu là người khác, sợ phản ứng không kịp.
Quả Quả vì quay mặt về phía xe nên định nếu quá nguy hiểm sẽ đưa cả hai người kia vào không gian, kết quả trong nháy mắt trên người Kiều Kiều phát ra kim quang, Lôi Bằng Phi cảm thấy chói mắt, sau đó uỳnh… một luồng khí cực lớn hiện từ phía sau, sau đó cũng thấy một cỗ lực đẩy rất mạnh, đau đớn không xuất hiện, sự va đập cũng không có luôn. Nhìn Quả Quả đang (⊙o⊙) bị giật mình, Lôi Bằng Phi quay đầu lại, xe ở ngay phía sau cậu, ngay sát nhưng đã dừng lại, toàn bộ mặt trước bẹp dí lại, cứ như tông vào tường vậy.
Cậu giật mình quay đầu nhìn Quả Quả, lại cúi đầu nhìn Kiều Kiều, “Đây… đây, xảy ra chuyện gì vậy?”
Quả Quả cũng một lúc sau với thu hồi vẻ mặt kia, “Ách, chuyện này nói sau, chúng ta đi đã.” Nơi này tạo ra âm thanh rất lớn, đã có người đi về phía này.
Cậu kéo Lôi Bằng Phi nhanh chóng chạy vào bãi đỗ xe, cầm điện thoại gọi cho Cao Sảng, “Sư huynh, bên em có chuyện, vừa nãy bị xe tải tông, bị Kiều Kiều cản lại—vâng, hẳn là cố ý, xe lao thẳng về phía bọn em. Vâng, bọn em đi trước.”
Gác máy, Quả Quả thở phào, “Đi thôi, cứ đi nhà hàng kia đã, chờ sư huynh tới tìm cũng dễ.” Chuyện vừa nảy tuyệt không đơn giản, tài xế kia rất tỉnh táo, tuyệt đối cố ý, còn phải điều tra rõ ràng.
Lôi Bằng Phi gật đầu, không nói gì, tim cậu vẫn đang đập thình thịch đây này, vừa rồi đã gặp qua Tử Thần đó nha.
Mấy ngày nay, tứ hợp viện hơi loạn, tất cả cũng do Kiều Kiều nhà cậu gây ra. Nói ra thì trong nhà này có hai bé con, bé nhà Phí Dương đã hơn một tuổi, hiện đã có thể chập chững bước đi, đám nhóc trong nhà đều lớn, chỉ có mình bé chơi đùa. Mà lúc này lại có bé con còn nhỏ tuổi hơn cả bé nữa nên bé có chút hưng phấn.
Sáng sớm thức dậy, bé không ngừng chạy loạn trong sân, tựa như muốn chạy ra ngoài. Chính phòng nhà Phí Dương hiện này khác một trời một vực so với trước kia. Tất cả các tác phẩm nghệ thuật, ảnh chụp… đều cất đi, trong phòng đều chuẩn bị cho bé, trải thảm dày, quần áo, đồ chơi vứt loạn trên đất, rất lộn xộn, vốn không còn thấy dấu vết trước kia nữa. Sau khi sinh ra, mọi thứ của bé đều do Khúc Bình và Phí Dương chăm lo, giờ họ đã thành vú em đúng chuẩn.
Bé vừa ăn vừa túm ống quần Phí Dương, “Đi, đi nào, qua xem em!” Bé nói ba chữ bỏ hai chữ nhưng cũng rất rõ ràng.
“Khúc Bình, anh dọn dẹp phòng đi, hôm nay trời nắng có thể phơi chăn đó.”
“Ừm, biết.” Khúc Bình nằm trên giường, nói một tiếng. Tối qua vì dỗ bảo bối nhà họ ngủ, rồi lại xem tài liệu tới tận khuya, còn chưa tỉnh ngủ đâu. Nhưng phòng vừa yên tĩnh lại, lại không ngủ được.
Dậy cũng không rửa mặt mà dọn dẹp đồ trong phòng, lại mang chăn đệm trên giường bé ra sân phơi nắng, rất thành thục. Kỳ thật, sau khi trải qua lãng mạn rồi tình triều thì thứ còn lại chính là cuộc sống, mà cuộc sống lại chính là thứ chân thực, thiết tha nhất.
Trước kia khi quen Phí Dương, thứ hấp dẫn anh là vài điểm bề ngoài kia, thích sự thanh lịch lộ ra từ trong xương y, hoặc thích y mặc hàng hiệu đi trên thảm hồng, nhìn trên người y mang theo rất nhiều thứ xa hoa. Từ khi có bé, hai người đều có chút thay đổi, không còn thời gian chăm lo cho mình, cũng không có thời gian hưởng thụ thứ gọi là tình yêu, hai người luôn bị bảo bối nhỏ làm cho luống cuống tay chân. Bao lần nhìn Phí Dương mơ mơ màng màng, nửa đêm thức giấc quần áo hỗn loạn tóc tai rối bời, mắt còn chưa mở đã mở miệng dỗ giành thành viên mới trong gia đình, thấy y luống cuống tay chân lấy bô giúp bé giải quyết vấn đề sinh lý. Khúc Bình thấy ấm áp đong đầy cõi lòng, chưa từng trải nghiệm cảm giác này, cảm giác cuộc sống bình thản, cõi lòng yên ổn.
Phí Dương mang Bé Bé qua, bé tuy còn nhỏ nhưng vừa chập chững biết đi đã không cho ai ôm, phải tự đi đường mới chịu.
Chưa vào nhà đã nghe uỳnh—, rồi nghe tiếng kêu của Kỳ Kỳ, “Ai ai, tiểu tổ tông của anh, mau buông, buông ra.” Uỳnh— lại nghe tiếng cười khanh khách.
Phí Dương và Bé Bé vào tam gian thính của Tam Tiến viện, thấy Kỳ Kỳ đang ngồi trên đất ôm bình hoa lớn Cảnh Đức, bình hoa kia cao hai mét lận, rất nặng.
Mà nhìn vị trí của Kiều Kiều, nhất định do bé đẩy ngã xuống.
A – nga –Kiều Kiều thấy Bé Bé đến lập tức bò qua, hai bé con a nga nói chuyện. Lại nói cũng rất kỳ, Kiều Kiều không rõ là không biết gì hay đùa dai, mấy ông anh của bé đều bị bé chọc ghẹo, nhưng Bé Bé và Nữu Nữu lại chưa từng bị như vậy, tình cảm ba đứa rất tốt. Mà tính ra, cả ba cô con gái nhà họ đều không đơn giản chút nào, một đứa do tiểu Hắc biến thành, Thước Nhạc vẫn luôn không hiểu sao cô nhóc lại biến hóa được, hoàn toàn như vậy, dù ở mặt nào cũng không phát hiện chút dấu vết của yêu trên người cô nhóc, nếu không phải cô bé hiểu được ngôn ngữ của muôn thú thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Bé Bé thì khỏi nói, cơ thể và linh hồn của bé đều mang chút đặc điểm của thực vật, coi như bán yên. Nhưng bởi do Phí Dương dựng dục, trên người bé cũng không có yêu khí, nhưng chờ đến khi cơ thể bé hoàn toàn trưởng thành sẽ có thể thức tỉnh vài năng lực của yêu. Kiều Kiều hiện đã có thần cách tiên thiên, nếu nói chính xác ra, bé đã sớm không phải con người.
Kiểu Kiều đột nhiên xuất hiện mang lại niềm vui lớn cho gia đình, không nói tới mấy người già mà ngay cả đám Kỳ Kỳ cũng rất thích, hơn nữa Thước Nhạc còn giao cho chúng nhiệm vụ, mỗi ngày một anh trai chăm em. Kiều Kiều còn chưa thể khống chế tốt sức mạnh, phải có người chăm bên cạnh. Đám con trai trong nhà đều đã lớn, có thể gánh vác chút trách nhiệm. Mấy hôm nay Thước Nhạc bận việc, mà đám nhỏ cũng đang được nghỉ.
Ngày mai là sinh thần của ông Lôi, Lôi Bằng Phi đến từ sớm, Quả Quả vẽ cho ông bà Lôi một bức tranh làm quà mừng. Hôm nay cậu ta tới xem đã vẽ xong chưa. Vừa vào nhà đã thấy Quả Quả ôm Kiều Kiều dỗ dành, bé con không biết sao lại khóc váng trời.
“Sao vậy?”
“Sáng ba ba dẫn Kỳ Kỳ tới thăm bà Thôi, lão ba sáng sớm đã dẫn Nữu Nữu tới căn cứ, Kiều Kiều lại nháo, muốn cùng đi ra ngoài. Vẫn đang vòi vĩnh đây.”
Lôi Bằng Phi vừa làm mặt quỷ với Kiều Kiều, vừa nói, “Em vẽ xong bức tranh cho ông bà chưa? Nếu xong thì mình mang bé ra ngoài chơi đi.”
Quả Quả nghe vậy liền nói, “Vẽ xong nhưng mang bé đi đâu được, lực phá hoại của bé con quá lớn.”
“Đi qua nhạc viện vừa mở ở Bác Giao đi, trời quá nóng, chúng ta đi bơi. Bên đó có một khu giành riêng cho hội viên, hiện hẳn không có người mấy. Mà anh lại có một tấm thẻ hội viên đây.” Vốn định mấy hôm nữa dẫn Quả Quả qua, hiện thêm nhóc con cũng không sao.
“Vậy đi thôi, em chuẩn bị chút rồi đi.” Nói xong đưa Kiều Kiều cho Lôi Bằng Phi ôm, bé con hình như hiểu họ nói gì, không khóc nữa, nhún nhảy trong lòng Lôi Bằng Phi.
Quả Quả cầm áo bơi của hai người, đồ mà Kiều Kiều cần đến, thấy thứ gì có ích thu hết vào không gian, lúc cần sẽ đưa vào túi, đầy đủ hết miễn lúc cần lại không có. Bởi trước đây vẫn thường chăm em nên cậu rất quen tay.
Hai người đến nhà ông bà chào hỏi rồi ra ngoài. Hôm nay là ngày ông bà họp mặt bạn bè, sợ Kiều Kiều đột nhiên phát lực làm người ta sợ, mới không đưa bé qua đó.
Lôi Bằng Phi lái xe đi, chỗ kia rất xa, Quả Quả ngồi với Kiều Kiều ở phía sau. Bé con rất hưng phấn vì được ra khỏi nhà, ngồi trên ghế giành riêng cho trẻ con cũng không chịu yên, đầu nhỏ cứ ngó quanh quất.
Đến nơi, Lôi Bằng Phi đỗ xe lại. Bên này thuộc khu ngoại thành nhưng hoàn cảnh rất tốt, vào nhạc viện Thủy Thượng, họ đi thẳng về khu giành riêng cho hội viên, cũng không có mấy người. Ba người thay quần áo, đi vào khu bơi lội.
Vốn Quả Quả định mặc cho Kiều Kiều cái phao, nhưng bé con nói sao cũng không chịu, cứa mặc cho bé xuống nước, tự bé cũng bơi trên nước, đúng là biết bơi thật.
“Có thể ba ba đã dạy em ấy.” Quả Quả nhìn bé con ngửa đầu, hai tay khua khuẩy, tuy rằng chỉ quay tròn nhưng rõ ràng đang bơi.
Kiểu Kiều bơi về phía Lôi Bằng Phi, há miệng kêu a a, chờ đến khi đến nơi, thân hình nho nhỏ liền trèo lên lưng cậu, sau đó cưỡi trên lưng cậu để cậu chở mình bơi. Ban đầu, Lôi Bằng Phi còn sợ bé sẽ rơi vào nước, nhưng không ngờ bé ngồi rất vững, kêu a a không ngừng. Bé cũng không nặng nên Lôi Bằng Phi chẳng thấy vướng gì, bơi khắp nơi trong bể bơi. Quả Quả nhìn mà vui không chịu được. Nhớ ngày trước Phi Phi ngồi ngựa ngỗng cũng y như vậy. Cậu cũng đã hiểu Kiều Kiều sao lại biết bơi, cứ như từ một khuôn khắc ra vậy.
Trong bể bơi truyền ra tiếng cười của trẻ con khiến cho người trong hội quán lé cả mắt. Trên ghế nằm cạnh bể bơi, hai người trẻ tuổi nghe tiếng cười nhìn qua, chờ đến khi thấy Lôi Bằng Phi và Quả Quả, ánh mắt lóe lóe, lộ ra tia hung ác, lại nhìn thêm vài lần, đi ra ngoài gọi điện thoại rồi rời đi.
Ba người chơi rất vui, chờ lúc đi ra, Lôi Bằng Phi mệt muốn chết luôn. Chở Kiều Kiều bơi trong bể bơi còn mệt mỏi hơn so với việc vác đồ nặng bơi luôn. Bé con dường như rất thừa năng lượng, đến giờ vẫn còn rất háo hức.
“Muốn ăn gì?” Ra khỏi bể bơi, Lôi Bằng Phi hỏi.
“Gì cũng được, chỉ cần nhanh.” Quả Quả lúc này đã hơi đói.
“Vậy đi tới nhà hàng phía trước kia đi, nghe nói khá ngon, anh chưa tới lần nào.”
“Được, đi luôn thôi.”
Ba người đang đi về bãi đỗ xe, chợt nghe tiếng ma sát giữa bánh xe ô tô với mặt đường, tiếp theo hai người thấy một chiếc xa vận tải phi về phía họ, tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã tới trước mặt họ. Lôi Bằng Phi thấy còn chưa kịp phản ứng đã theo bản năng đẩy Quả Quả và Kiều Kiều ra ngoài. Quả Quả tuy ngạc nhiên nhưng rất nhanh phản ứng lại, cơ thể di chuyển muốn kéo Lôi Bằng Phi ra phía sau, nhưng có lẽ bởi Lôi Bằng Phi dùng sức rất mạnh đẩy cậu ra nên đứng không vững, nghiêng về bên cạnh. Lôi Bằng Phi phát hiện Quả Quả không tránh đi nên lại ôm Quả Quả và Kiều Kiều vào lòng bảo vệ.
Nói nhiều vậy nhưng lại chỉ trong nháy mắt, xe kia đã phăng phăng lao tới, tốc độ sợ rằng lên tới trăm km, hai người vì phản ứng nhanh mới làm ra được những động tác như vậy, nếu là người khác, sợ phản ứng không kịp.
Quả Quả vì quay mặt về phía xe nên định nếu quá nguy hiểm sẽ đưa cả hai người kia vào không gian, kết quả trong nháy mắt trên người Kiều Kiều phát ra kim quang, Lôi Bằng Phi cảm thấy chói mắt, sau đó uỳnh… một luồng khí cực lớn hiện từ phía sau, sau đó cũng thấy một cỗ lực đẩy rất mạnh, đau đớn không xuất hiện, sự va đập cũng không có luôn. Nhìn Quả Quả đang (⊙o⊙) bị giật mình, Lôi Bằng Phi quay đầu lại, xe ở ngay phía sau cậu, ngay sát nhưng đã dừng lại, toàn bộ mặt trước bẹp dí lại, cứ như tông vào tường vậy.
Cậu giật mình quay đầu nhìn Quả Quả, lại cúi đầu nhìn Kiều Kiều, “Đây… đây, xảy ra chuyện gì vậy?”
Quả Quả cũng một lúc sau với thu hồi vẻ mặt kia, “Ách, chuyện này nói sau, chúng ta đi đã.” Nơi này tạo ra âm thanh rất lớn, đã có người đi về phía này.
Cậu kéo Lôi Bằng Phi nhanh chóng chạy vào bãi đỗ xe, cầm điện thoại gọi cho Cao Sảng, “Sư huynh, bên em có chuyện, vừa nãy bị xe tải tông, bị Kiều Kiều cản lại—vâng, hẳn là cố ý, xe lao thẳng về phía bọn em. Vâng, bọn em đi trước.”
Gác máy, Quả Quả thở phào, “Đi thôi, cứ đi nhà hàng kia đã, chờ sư huynh tới tìm cũng dễ.” Chuyện vừa nảy tuyệt không đơn giản, tài xế kia rất tỉnh táo, tuyệt đối cố ý, còn phải điều tra rõ ràng.
Lôi Bằng Phi gật đầu, không nói gì, tim cậu vẫn đang đập thình thịch đây này, vừa rồi đã gặp qua Tử Thần đó nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook