Mang Theo Không Gian Đi Tu Hành - Kim Liên Thiên
-
Chương 100
“Phía trước có một cửa hàng kem Haagen Dazs, Nữu Nữu nói muốn ăn, mua về cho em ấy đi.” Quả Quả nhìn cửa hàng phía trước, chỉ chỉ.
“Được.” Lôi Bằng Phi nhìn bản đồ chỉ đường, chạy thẳng xe tới điểm dừng đó.
Hai người chọn hai chiếc kem ly vani, còn có vị kem mà mình thích, trong nhà nhiều người nên cũng mua thêm mấy chiếc nữa.
Lái xe quay lại tứ hợp viện, chưa vào đã nghe tiếng cãi nhau của Phi Phi và Lam Tử, một người một chim này cũng không biết vì sao cứ cãi nhau miết, nhưng lại khiến tứ hợp viện luôn vui vẻ như vậy.
Vào sân, thấy mọi người đều đang ngồi trong sân, “Kỳ Kỳ về rồi đó à, gầy.” Quả Quả thấy Kỳ Kỳ đang đứng ở cửa Đông sương, cười nhìn Phi Phi.
“Anh, hai anh cũng được nghỉ rồi nhỉ?” Kỳ Kỳ cười, một năm qua có quá nhiều thay đổi, thằng bé phát dục, cao đến một mét bảy lăm. Bởi vì thường đi cùng sư huynh vào rừng sâu núi thẳm khảo cổ nên gầy đen rất nhiều, nhưng rất có tinh thần. Trước kia, cậu còn có chút giống Thước Nhạc, mà hai năm nay càng lớn càng giống Khúc Phàm.
Hôm nay cả nhà tụ tập lại, một là vì Kỳ Kỳ cùng sư huynh cậu ra ngoài đã ba tháng không về nhà, khác nữa là Quả Quả và Gia Gia đều được nghỉ, Gia Gia đã về từ hôm qua, nhưng vì cậu vẫn còn việc vào ngày nghỉ, chỉ có thể ở nhà vào dịp cuối tuần. Cho nên, hôm nay mọi người mới họp mặt ăn bữa cơm.
Từ lần trước Khúc Phàm trở về, mọi người đều hiểu được hai ba đang gặp khó khăn, sợ sẽ có chuyện nguy hiểm, quả nhiên, từ đó đã hơn một năm trôi qua rồi, họ vẫn không hề có tin tức gì cả. Mọi người đều rất lo lắng, thời gian càng lâu lại càng thêm lo lắng, nhưng vẫn luôn giấu kín trong lòng, nói ra cũng chỉ khiến người ta càng thêm day dứt không yên.
“Quả Quả, kỳ nghỉ năm nay cháu định làm gì?” Lúc ăn cơm, ba Thước hỏi.
“Dạ, cháu và Bằng Phi định nhân mấy ngày nghỉ đi tới Anh, Anthony sẽ sắp xếp để Bằng Phi học tập chút chuyện kinh doanh, thầy cháu thì mở triển lãm tranh nên cháu muốn qua xem giúp được gì không.”
Ba Thước gật đầu, Phí Dương bên kia đang chăm Bé Bé nhà họ, cô nhóc đã được hơn một tuổi, cầm chiếc thìa nhỏ trên tay ăn bánh ga tô, dính đầy trên miệng. Phí Dương cầm khăn tay lau cho bé, “Bao giờ hai đứa đi? Bác với Khúc Bình cũng muốn đi Pháp đây.”
“Cuối tuần sau, ông Bằng Phi mừng thọ, chúng cháu phải chờ qua lễ mừng thọ mới đi được.”
“À, Bằng Phi này, ông cháu mừng thọ sao không nghe cháu nói gì thế.” Ba Khúc hỏi.
“Năm nay không phải chính thọ, cũng không làm lễ lớn, chỉ họp mặt cả nhà ăn bữa cơm mà thôi.” Lôi Bằng Phi tùy ý nói, hiện cậu đã được gia đình này thu nhận, ở đây còn cảm thấy thoải mái hơn nhà của chính mình.
“Vậy cũng không được qua loa, chuẩn bị một phần thọ lễ, đưa qua đi.”
Lôi Bằng Phi không nói gì. Một năm qua, tình cảm giữa cậu và Quả Quả ngày càng sâu nặng, không biết lúc trước Khúc Phàm nói gì với nhà cậu, nhà cậu cũng không quản chuyện giữa cậu và Quả Quả nữa, qua lại cũng không chút chướng ngại. Hai người họ cũng rất vững tâm, không suy nghĩ quá nhiều, lại rất trung thành, cố chấp trong chuyện tình cảm, càng hiểu nhau, càng trân trọng nhau. Người nhà Quả Quả cũng đối xử rất tốt với cậu, họ chấp nhận cậu nên cũng rất dễ bề chung sống, khác với tình cảm giữa người nhà cậu với nhau, không phải lạnh như băng, không có tị nạnh lẫn nhau, không có lạnh lùng.
Hai người cha của Quả Quả không có nhà, đám nhỏ đều rất tự lập, mặc dù có bốn người ông-bà nhưng họ cũng chỉ chăm nom cuộc sống sinh hoạt của họ còn bình thường nên học tập, làm việc ra sao thì đám nhỏ đã có thể tự đắn đo, họ so với những đứa trẻ bình thường lại càng hiểu được bản thân muốn gì. Bọn nhỏ tự độc lập cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng ngày thường có cơ hội hiếm hoi có thể giúp đỡ lẫn nhau, nếu có ai phạm sai lầm, chưa cần trưởng bối nhắc nhở, anh em trong nhà đã nhắc nhở trước. Nếu như bởi chuyện đó mà tranh cãi, họ sẽ trình bày quan điểm của mình, phản bác lẫn nhau, cũng không vì vậy mà đau khổ, buồn bực. Về cơ bản mỗi khi mọi chuyện trôi qua, đúng sai tự nhiên rõ ràng.
Cậu thích nơi đây, cảm giác cuộc sống rất thoải mái, đương nhiên cậu đã lưu lại dấu ấn của riêng mình trong tứ hợp viện, trong phòng Quả Quả có rất nhiều đồ của cậu, mang dấu ấn của hai người. Lại nói, ngày nghỉ trong suốt cả năm qua cậu đều tới tứ hợp viện, còn nhiều hơn cả thời gian cậu về nhà nữa đó. Cậu lại coi người thân của Quả Quả thành người thân của chính mình.
Cả nhà đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên, Kỳ Kỳ, Tiếu Tiếu, Phi Phi và Miu Miu ngừng lại mọi động tác, liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười. Phi Phi mừng như điên kêu lên, “Ba ba, lão ba đã về!!!” Đám nhóc vì mang dòng máu của Thước Nhạc và Khúc Phàm nên có thể cảm ứng được tình trạng của họ, trước đó cũng bởi vì vậy nên người nhà mới không quá lo lắng. Nhưng cảm ứng không rõ ràng như lúc này, chỉ có một giải thích, hai người đã trở lại.
“Thật sao?” Mọi người nghe chúng nói vậy thì tin ngay, nhưng vẫn muốn xác định lại một chút, “Thật.” Đám nhỏ gật đầu khẳng định. Kết quả, mọi người còn chưa kịp vui vẻ, Phi Phi đã gào một tiếng nhảy lên, chạy về phía sân. Mấy đứa còn lại cũng rất nhanh chạy ra ngoài.
Mọi người cũng phản ứng kịp, chạy ra ngoài thì thấy Phi Phi đã nhào vào lòng Thước Nhạc.
Khúc Phàm và Thước Nhạc rời khỏi truyền tống trận, hắn đã mang Thước Nhạc thuấn di về thẳng nhà.
Uỳnh!!! “Ai nha, ai vậy nha?” Phi Phi lập tức bị đẩy ngã ngửa, bảo bảo trong lòng Thước Nhạc nhìn thấy nó ngã nhào trên mặt đất, cười khanh khách. Cô bé vẫn ngủ suốt, vừa nãy được Thước Nhạc ôm vào lòng. Phi Phi cứ thế nhào qua cũng không thấy rõ, khiến cô bé tỉnh lại, còn khiến bé tức giận nên mới dùng hết sức đẩy ra.
Cô bé xuất hiện như vậy khiến mọi người chú ý, “Nhạc Nhạc, đây là?” Mẹ Thước nhìn bé, quả thực giống y đúc Thước Nhạc ngày trước mà.
“Ha ha, đây là Kiều Kiều nhà mình, con gái con và Khúc Phàm.” Thước Nhạc cười, xoa đầu Nữu Nữu đang ôm chân cậu, “Nữu Nữu, con lại có em gái nhỏ này.”
Nưu Nữu ôm chân Thước Nhạc, ngửa đầu nhìn lên, “Cho con nhìn em gái nào.”
“Đừng đứng bên ngoài nữa, vào nhà nói chuyện.” Ba Khúc cười, gọi mọi người vào nhà.
Vào phòng, Thước Nhạc đặt Kiều Kiều xuống, cô bé nhìn người trong cả phòng, không chút sợ người lạ, mắt nhìn quanh đánh giá. Đám nhóc vây quanh bé, rất thích cô em gái đột nhiên xuất hiện này, phấn nộn nộn, đáng yêu vô cùng.
“Ai da…” Phi Phi che mắt, nhảy lùi ra phía sau.
Thước Nhạc nghe thấy thì đưa mắt nhìn qua, “Mấy đứa cẩn thận đó, em gái các con là đại lực sĩ, bé hiện không biết cách điều khiển sức mạnh của mình đâu.”
“ba ba, ba phải nói sớm chứ.” Phi Phi buông tay xuống, trên mắt kia hiện rõ một dấu tay nho nhỏ.
“ha ha, chẳng phải vừa về nhà quên nói sao.” Chuyện này cũng khiến cậu và Khúc Phàm phát sầu. Vốn định về từ tháng trước, chính vì bé mới chậm trễ. Lực phá hoại của bé rất mạnh, bất đắc dĩ, hai người phải luyện một pháp khí, giam lại năng lượng của bé, trước khi bé lớn sẽ không giải phóng nó ra, vậy cũng tốt, tránh cho bé con quá nhỏ lại dùng loạn năng lượng mà tẩu hỏa nhập ma. Nhưng dù như vậy, Kiều Kiều cũng rất khỏe mạnh, người bình thường không thể sánh với bé được, mà bé cũng không thể khống chế được. Tuy nhiên đã không thể tạo nguy hại gì. Mọi người trong nhà cũng tu luyện mà, sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ tại vừa rồi cậu quên nhắc.
Người nhà lại càng thêm tò mò về những chuyện họ trải qua trong năm qua, Khúc Phàm liền giải thích với họ. Thước Nhạc lại cứ nhìn Lôi Bằng Phi, dù đã xem ảnh chụp, cũng nghe Khúc Phàm kể về tính cách của cậu ta nhưng nhìn như vậy lại càng chân thật hơn so với ảnh chụp, có vẻ là người rất trầm ổn, không nóng vội như người trẻ tuổi thường gặp.
“Chú ạ…” Lôi Bằng Phi luôn đứng phía sau, thấy Thước Nhạc nhìn mình mới tiến lại.
“Cháu là Lôi Bằng Phi nhỉ, ngồi đi, chú từng xem ảnh chụp cháu, người thật càng đẹp trai.” Thước Nhạc khen một câu, cũng rất hài lòng về cậu.
Lôi Bằng Phi nghe Thước Nhạc khen mà thấy ngượng. Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp Thước Nhạc, tuy đã xem ảnh nhưng người thật lại càng thêm khí chất. Mà như vừa nãy cậu và Khúc Phàm đứng trong sân đã nhìn rất xứng đôi, chờ đến khi vào phòng, không khí ấm áp, ái muội giữa hai người càng khiến người ta nghĩ rằng đúng là trời sinh một đôi. Không biết vì sao Lôi Bằng Phi lại có chút hâm mộ, thấy dáng vẻ họ quay quần hạnh phúc bên nhau lại nghĩ tới mình và Quả Quả. Cậu muốn xây dựng mái ấm hạnh phúc với Quả Quả. Đợi đến khi ba mươi tuổi sẽ đi nhận con nuôi, trai gái cũng được, hoặc không thì nhận nuôi cả hai. Họ cũng sẽ hạnh phúc như vậy, hạnh phúc vĩnh viễn
“Được.” Lôi Bằng Phi nhìn bản đồ chỉ đường, chạy thẳng xe tới điểm dừng đó.
Hai người chọn hai chiếc kem ly vani, còn có vị kem mà mình thích, trong nhà nhiều người nên cũng mua thêm mấy chiếc nữa.
Lái xe quay lại tứ hợp viện, chưa vào đã nghe tiếng cãi nhau của Phi Phi và Lam Tử, một người một chim này cũng không biết vì sao cứ cãi nhau miết, nhưng lại khiến tứ hợp viện luôn vui vẻ như vậy.
Vào sân, thấy mọi người đều đang ngồi trong sân, “Kỳ Kỳ về rồi đó à, gầy.” Quả Quả thấy Kỳ Kỳ đang đứng ở cửa Đông sương, cười nhìn Phi Phi.
“Anh, hai anh cũng được nghỉ rồi nhỉ?” Kỳ Kỳ cười, một năm qua có quá nhiều thay đổi, thằng bé phát dục, cao đến một mét bảy lăm. Bởi vì thường đi cùng sư huynh vào rừng sâu núi thẳm khảo cổ nên gầy đen rất nhiều, nhưng rất có tinh thần. Trước kia, cậu còn có chút giống Thước Nhạc, mà hai năm nay càng lớn càng giống Khúc Phàm.
Hôm nay cả nhà tụ tập lại, một là vì Kỳ Kỳ cùng sư huynh cậu ra ngoài đã ba tháng không về nhà, khác nữa là Quả Quả và Gia Gia đều được nghỉ, Gia Gia đã về từ hôm qua, nhưng vì cậu vẫn còn việc vào ngày nghỉ, chỉ có thể ở nhà vào dịp cuối tuần. Cho nên, hôm nay mọi người mới họp mặt ăn bữa cơm.
Từ lần trước Khúc Phàm trở về, mọi người đều hiểu được hai ba đang gặp khó khăn, sợ sẽ có chuyện nguy hiểm, quả nhiên, từ đó đã hơn một năm trôi qua rồi, họ vẫn không hề có tin tức gì cả. Mọi người đều rất lo lắng, thời gian càng lâu lại càng thêm lo lắng, nhưng vẫn luôn giấu kín trong lòng, nói ra cũng chỉ khiến người ta càng thêm day dứt không yên.
“Quả Quả, kỳ nghỉ năm nay cháu định làm gì?” Lúc ăn cơm, ba Thước hỏi.
“Dạ, cháu và Bằng Phi định nhân mấy ngày nghỉ đi tới Anh, Anthony sẽ sắp xếp để Bằng Phi học tập chút chuyện kinh doanh, thầy cháu thì mở triển lãm tranh nên cháu muốn qua xem giúp được gì không.”
Ba Thước gật đầu, Phí Dương bên kia đang chăm Bé Bé nhà họ, cô nhóc đã được hơn một tuổi, cầm chiếc thìa nhỏ trên tay ăn bánh ga tô, dính đầy trên miệng. Phí Dương cầm khăn tay lau cho bé, “Bao giờ hai đứa đi? Bác với Khúc Bình cũng muốn đi Pháp đây.”
“Cuối tuần sau, ông Bằng Phi mừng thọ, chúng cháu phải chờ qua lễ mừng thọ mới đi được.”
“À, Bằng Phi này, ông cháu mừng thọ sao không nghe cháu nói gì thế.” Ba Khúc hỏi.
“Năm nay không phải chính thọ, cũng không làm lễ lớn, chỉ họp mặt cả nhà ăn bữa cơm mà thôi.” Lôi Bằng Phi tùy ý nói, hiện cậu đã được gia đình này thu nhận, ở đây còn cảm thấy thoải mái hơn nhà của chính mình.
“Vậy cũng không được qua loa, chuẩn bị một phần thọ lễ, đưa qua đi.”
Lôi Bằng Phi không nói gì. Một năm qua, tình cảm giữa cậu và Quả Quả ngày càng sâu nặng, không biết lúc trước Khúc Phàm nói gì với nhà cậu, nhà cậu cũng không quản chuyện giữa cậu và Quả Quả nữa, qua lại cũng không chút chướng ngại. Hai người họ cũng rất vững tâm, không suy nghĩ quá nhiều, lại rất trung thành, cố chấp trong chuyện tình cảm, càng hiểu nhau, càng trân trọng nhau. Người nhà Quả Quả cũng đối xử rất tốt với cậu, họ chấp nhận cậu nên cũng rất dễ bề chung sống, khác với tình cảm giữa người nhà cậu với nhau, không phải lạnh như băng, không có tị nạnh lẫn nhau, không có lạnh lùng.
Hai người cha của Quả Quả không có nhà, đám nhỏ đều rất tự lập, mặc dù có bốn người ông-bà nhưng họ cũng chỉ chăm nom cuộc sống sinh hoạt của họ còn bình thường nên học tập, làm việc ra sao thì đám nhỏ đã có thể tự đắn đo, họ so với những đứa trẻ bình thường lại càng hiểu được bản thân muốn gì. Bọn nhỏ tự độc lập cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng ngày thường có cơ hội hiếm hoi có thể giúp đỡ lẫn nhau, nếu có ai phạm sai lầm, chưa cần trưởng bối nhắc nhở, anh em trong nhà đã nhắc nhở trước. Nếu như bởi chuyện đó mà tranh cãi, họ sẽ trình bày quan điểm của mình, phản bác lẫn nhau, cũng không vì vậy mà đau khổ, buồn bực. Về cơ bản mỗi khi mọi chuyện trôi qua, đúng sai tự nhiên rõ ràng.
Cậu thích nơi đây, cảm giác cuộc sống rất thoải mái, đương nhiên cậu đã lưu lại dấu ấn của riêng mình trong tứ hợp viện, trong phòng Quả Quả có rất nhiều đồ của cậu, mang dấu ấn của hai người. Lại nói, ngày nghỉ trong suốt cả năm qua cậu đều tới tứ hợp viện, còn nhiều hơn cả thời gian cậu về nhà nữa đó. Cậu lại coi người thân của Quả Quả thành người thân của chính mình.
Cả nhà đang vui vẻ ăn cơm, đột nhiên, Kỳ Kỳ, Tiếu Tiếu, Phi Phi và Miu Miu ngừng lại mọi động tác, liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười. Phi Phi mừng như điên kêu lên, “Ba ba, lão ba đã về!!!” Đám nhóc vì mang dòng máu của Thước Nhạc và Khúc Phàm nên có thể cảm ứng được tình trạng của họ, trước đó cũng bởi vì vậy nên người nhà mới không quá lo lắng. Nhưng cảm ứng không rõ ràng như lúc này, chỉ có một giải thích, hai người đã trở lại.
“Thật sao?” Mọi người nghe chúng nói vậy thì tin ngay, nhưng vẫn muốn xác định lại một chút, “Thật.” Đám nhỏ gật đầu khẳng định. Kết quả, mọi người còn chưa kịp vui vẻ, Phi Phi đã gào một tiếng nhảy lên, chạy về phía sân. Mấy đứa còn lại cũng rất nhanh chạy ra ngoài.
Mọi người cũng phản ứng kịp, chạy ra ngoài thì thấy Phi Phi đã nhào vào lòng Thước Nhạc.
Khúc Phàm và Thước Nhạc rời khỏi truyền tống trận, hắn đã mang Thước Nhạc thuấn di về thẳng nhà.
Uỳnh!!! “Ai nha, ai vậy nha?” Phi Phi lập tức bị đẩy ngã ngửa, bảo bảo trong lòng Thước Nhạc nhìn thấy nó ngã nhào trên mặt đất, cười khanh khách. Cô bé vẫn ngủ suốt, vừa nãy được Thước Nhạc ôm vào lòng. Phi Phi cứ thế nhào qua cũng không thấy rõ, khiến cô bé tỉnh lại, còn khiến bé tức giận nên mới dùng hết sức đẩy ra.
Cô bé xuất hiện như vậy khiến mọi người chú ý, “Nhạc Nhạc, đây là?” Mẹ Thước nhìn bé, quả thực giống y đúc Thước Nhạc ngày trước mà.
“Ha ha, đây là Kiều Kiều nhà mình, con gái con và Khúc Phàm.” Thước Nhạc cười, xoa đầu Nữu Nữu đang ôm chân cậu, “Nữu Nữu, con lại có em gái nhỏ này.”
Nưu Nữu ôm chân Thước Nhạc, ngửa đầu nhìn lên, “Cho con nhìn em gái nào.”
“Đừng đứng bên ngoài nữa, vào nhà nói chuyện.” Ba Khúc cười, gọi mọi người vào nhà.
Vào phòng, Thước Nhạc đặt Kiều Kiều xuống, cô bé nhìn người trong cả phòng, không chút sợ người lạ, mắt nhìn quanh đánh giá. Đám nhóc vây quanh bé, rất thích cô em gái đột nhiên xuất hiện này, phấn nộn nộn, đáng yêu vô cùng.
“Ai da…” Phi Phi che mắt, nhảy lùi ra phía sau.
Thước Nhạc nghe thấy thì đưa mắt nhìn qua, “Mấy đứa cẩn thận đó, em gái các con là đại lực sĩ, bé hiện không biết cách điều khiển sức mạnh của mình đâu.”
“ba ba, ba phải nói sớm chứ.” Phi Phi buông tay xuống, trên mắt kia hiện rõ một dấu tay nho nhỏ.
“ha ha, chẳng phải vừa về nhà quên nói sao.” Chuyện này cũng khiến cậu và Khúc Phàm phát sầu. Vốn định về từ tháng trước, chính vì bé mới chậm trễ. Lực phá hoại của bé rất mạnh, bất đắc dĩ, hai người phải luyện một pháp khí, giam lại năng lượng của bé, trước khi bé lớn sẽ không giải phóng nó ra, vậy cũng tốt, tránh cho bé con quá nhỏ lại dùng loạn năng lượng mà tẩu hỏa nhập ma. Nhưng dù như vậy, Kiều Kiều cũng rất khỏe mạnh, người bình thường không thể sánh với bé được, mà bé cũng không thể khống chế được. Tuy nhiên đã không thể tạo nguy hại gì. Mọi người trong nhà cũng tu luyện mà, sẽ không có vấn đề gì đâu, chỉ tại vừa rồi cậu quên nhắc.
Người nhà lại càng thêm tò mò về những chuyện họ trải qua trong năm qua, Khúc Phàm liền giải thích với họ. Thước Nhạc lại cứ nhìn Lôi Bằng Phi, dù đã xem ảnh chụp, cũng nghe Khúc Phàm kể về tính cách của cậu ta nhưng nhìn như vậy lại càng chân thật hơn so với ảnh chụp, có vẻ là người rất trầm ổn, không nóng vội như người trẻ tuổi thường gặp.
“Chú ạ…” Lôi Bằng Phi luôn đứng phía sau, thấy Thước Nhạc nhìn mình mới tiến lại.
“Cháu là Lôi Bằng Phi nhỉ, ngồi đi, chú từng xem ảnh chụp cháu, người thật càng đẹp trai.” Thước Nhạc khen một câu, cũng rất hài lòng về cậu.
Lôi Bằng Phi nghe Thước Nhạc khen mà thấy ngượng. Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp Thước Nhạc, tuy đã xem ảnh nhưng người thật lại càng thêm khí chất. Mà như vừa nãy cậu và Khúc Phàm đứng trong sân đã nhìn rất xứng đôi, chờ đến khi vào phòng, không khí ấm áp, ái muội giữa hai người càng khiến người ta nghĩ rằng đúng là trời sinh một đôi. Không biết vì sao Lôi Bằng Phi lại có chút hâm mộ, thấy dáng vẻ họ quay quần hạnh phúc bên nhau lại nghĩ tới mình và Quả Quả. Cậu muốn xây dựng mái ấm hạnh phúc với Quả Quả. Đợi đến khi ba mươi tuổi sẽ đi nhận con nuôi, trai gái cũng được, hoặc không thì nhận nuôi cả hai. Họ cũng sẽ hạnh phúc như vậy, hạnh phúc vĩnh viễn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook