"Hắn nên là tên tra nam trong bông giấu kim mới đúng."
Sau khi Ôn Vãn Tịch nói xong, Tống Kỳ dường như nhận ra được trọng điểm gì đó.

Năm đó bởi vì Từ Ngạn sợ Vũ Dã, cho nên đã phản bội Ôn Vãn Tịch, nhưng như thế cũng không đến mức trong bông giấu kim!
"Giữa các ngươi còn có hiềm khích gì?"
Ôn Vãn Tịch nhìn Tống Kỳ, khóe miệng cười như không cười, cũng không lập tức trả lời thắc mắc của Tống Kỳ.

Cái nhìn này khiến Tống Kỳ khiếp sợ, Ôn Vãn Tịch phảng phất như đang nói cho cô: Ngươi đã hỏi quá nhiều, người biết quá nhiều thường không có kết cục tốt đẹp.
Tống Kỳ rụt cổ một cái, mắt nhanh trí cụp xuống rồi lại lén nhìn Ôn Vãn Tịch một chút: "Được rồi, ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta vẫn chưa hỏi gì cả!"
Dù sao Trình Doanh nói một tháng sau có thể tiếp được ba mươi chiêu của hắn, hắn liền kể cho mình nghe một số chi tiết bị giấu đi năm đó, không cho hỏi thì không hỏi vậy.
Tống Kỳ không nhìn Ôn Vãn Tịch nữa, mà là bước đến trước cây cột, muốn rút cây ngân châm kia ra, nhưng cây ngân châm ghim vào trong cột giống như đã bén rễ, không nhúc nhích tí nào.
Được rồi, nội lực của cô vẫn còn sử dụng được mà ta, cây ngân châm này rõ thật là, có làm thế nào cũng không rút ra được.
"Không cần rút ra."
Ôn Vãn Tịch bật cười vì sự ngốc nghếch của Tống Kỳ, cây châm này có thể bức nó bật ra bằng cách sử dụng nội lực đánh vào cây cột, nhưng người này lại sử dụng phương pháp ngu ngốc nhất.
Người này có lúc rất thông minh, có lúc lại rất ngốc nghếch.
"Ngươi nên trở về rồi."
Ôn Vãn Tịch thường sẽ không giữ người lại trong phòng này, Tống Kỳ có thể ở lại đây nghỉ ngơi một lúc, đã xem như là ngoại lệ.
"Vậy cây châm này...!được được được ta đi."
Tống Kỳ cảm thấy người phụ nữ này quả thật là, bất đồng ý kiến một cái là lạnh lùng nhìn người ta, còn mang theo cảnh cáo rõ ràng như thể sợ người ta không biết nàng sẽ giết người vậy.
Tống Kỳ đang định bước ra khỏi phòng thì giống như nghĩ đến chuyện gì, lại dừng bước: "Ôn thành chủ, cảm ơn rượu của ngươi, uống rất ngon."
Tống Kỳ nói xong liền chạy đi nhanh như chớp, như sợ bản thân đi chậm một bước là Ôn Vãn Tịch sẽ trừng mình.

Ôn Vãn Tịch nhìn bước chân nhanh nhẹn thoải mái lúc rời đi của người kia, bỗng nhiên có chút xuất thần.
Người này, nói sợ nàng cũng là thực sự sợ, nhưng nói không sợ, cũng là thực sự không sợ.
Quá kỳ quái rồi.
Tống Kỳ chuẩn bị xuống lầu để rời đi, nào ngờ vừa định xuống lầu lại suýt chút nữa đụng phải người đang đi lên lầu.


Cũng may thân pháp của cô không tệ, lách mình một cái tránh va chạm với người đối diện, mà người kia gần như theo phản xạ có điều kiện ôm lấy eo của cô, hai người đứng ở đầu cầu thang ngơ ngác nhìn nhau.
Đây là tình tiết gặp gỡ máu chó trong phim thần tượng gì đây?
Hồ Đồ: [Khiếu nại này còn rất đúng chỗ.]
Tống Kỳ nhìn người trước mắt, mái tóc dài buông xõa tùy ý, khuôn mặt được đánh phấn nhẹ, tô phấn mắt màu đỏ nhạt, phác thảo dung mạo nàng càng thêm duyên dáng quyến rũ.

Có lẽ đang là mùa hè, nàng ăn mặc rất mát mẻ, một thân quần áo vải tuyn mỏng, để lộ một mảng phong cảnh lớn trước ngực, ừm...!là mát mẻ quá rồi.
Xinh đẹp là xinh đẹp thực sự, lẳng lơ cũng là lẳng lơ thực sự.
Vừa xinh đẹp vừa lẳng lơ, trên người còn thoang thoảng hương hoa lê, trong sách chỉ có một người.
"Ninh cô nương?"
Ninh Vân Mộng sửng sốt, cô gái nhỏ chưa từng gặp mặt trước mắt này lại có thể nhận ra nàng? Ninh Vân Mộng mỉm cười buông Tống Kỳ ra, ngón tay được sơn màu đỏ từ bên eo dần dần di chuyển lên trên, cho đến khi phủ lên mặt Tống Kỳ.
"Thật là một cô gái nhỏ xinh đẹp, chi bằng ở lại, cùng tỷ tỷ uống một chén rượu?"
Tống Kỳ: "...?"
Đây không phải Ninh cô nương mà cô biết, Ninh cô nương trong sách có bao nhiêu lãnh đạm đối với Tống Thiên Tinh cô biết rất rõ ràng, làm sao bây giờ còn động tay động chân với mình?
Tống Kỳ tránh khỏi tay của Ninh Vân Mộng: "Ninh cô nương, ngươi buông ta ra trước đã."
Ninh Vân Mộng lúc này một tay ôm eo cô, một tay muốn chạm vào mặt cô, nếu không nhờ ngoại hình xinh đẹp của nàng, Tống Kỳ đã hét lên một tiếng "sàm sỡ" rồi.
Hồ Đồ: [Đây là thế giới của nhìn nhan sắc mà làm việc sao?]
Tống Kỳ: [Đúng vậy không sai.]
"Ngươi còn không buông tay, thì đừng trách ta thô lỗ."
Tống Kỳ thấy Ninh Vân Mộng không có ý muốn nhượng bộ, liền mở miệng cảnh cáo nàng, nhưng Ninh Vân Mộng cong mi mắt, không những không buông ra, trái lại càng cười đến vui vẻ.
"Ngươi sẽ thô lỗ với ta như thế nào? Đánh ta sao? Hay là ngươi muốn cùng ta..."
Tống Kỳ hít sâu một hơi, dùng một chút lực vừa khéo đánh vào cổ tay của Ninh Vân Mộng, tránh thoát khỏi trói buộc của Ninh Vân Mộng, lại không đến mức làm cho thân hình của Ninh Vân Mộng không vững mà ngã về phía sau.
Không không không, đây không phải Ninh cô nương mà cô biết, nhất định là có hiểu lầm gì đó.
"Ninh Vân Mộng."
Giọng nói của Ôn Vãn Tịch truyền đến, ý cười của Ninh Vân Mộng mới chịu thu lại mấy phần.
"Chơi đùa đủ chưa?"
Ninh Vân Mộng thở dài, lại nhìn thoáng qua Tống Kỳ, đáy mắt tràn đầy kiều mị, nhưng cũng chỉ nhìn một cái, nàng liền đi về hướng của Ôn Vãn Tịch.

Tống Kỳ như được đại xá, ngay lập tức xuống lầu rời đi.
Cô rõ ràng nghe thấy Ôn Vãn Tịch gọi nàng là "Ninh Vân Mộng", như vậy nàng hẳn là "Ninh cô nương" trong sách, nhưng điệu bộ này với miêu tả trong sách, dường như khác nhau một trời một vực!
Chẳng lẽ bây giờ ngay cả nhân vật trong sách cũng bắt đầu OOC rồi sao?
Hồ Đồ: [Không có OOC ha, nàng vốn là như vậy.]
Tống Kỳ: [...Được rồi, là lỗi của tao, tao đọc phải bản sách giả.]
Sau khi thấy Tống Kỳ đi xuống lầu, Ôn Vãn Tịch lại không cho Ninh Vân Mộng vào phòng, chỉ đứng ở cửa hỏi: "Có chuyện gì?"
"Chưởng môn Thái Hư môn đã chạy đến Vũ thành, ngươi cũng nên trở về."
"Ừm."
Tên lỗ mũi trâu kia cuối cùng cũng không thể chịu nổi nữa rồi.
Ôn Vãn Tịch xoay người chuẩn bị vào phòng, lại nghe Ninh Vân Mộng nói: "Ngươi đó, nếu như lúc trước ngươi không thích Từ Ngạn thì tốt rồi, đàn ông có gì tốt, phụ nữ mới tốt, vừa thơm vừa mềm."
Ôn Vãn Tịch: "..."
"Ta thấy cô bé vừa rồi không tệ, rất đáng yêu, giống một bé chuột đuôi cụt nhỏ."
Ôn Vãn Tịch chậm rãi đóng cửa lại, ngay lúc cửa còn chừa lại một khe hở, giọng nói sâu xa của nàng truyền đến.
"Đừng động vào nàng."
**
Sau khi Tống Kỳ rời khỏi lầu Vân Mộng thì lập tức trở về Thần Kiếm môn, trong lúc người khác vẫn đang luyện kiếm thì cô ở sau núi luyện ám khí, tiếc là bây giờ không phải mùa thu, không có lá rụng, cô cũng không muốn làm tổn thương động vật nhỏ, nhất thời không biết lấy cái gì để luyện ám khí.
Tống Kỳ nghĩ nghĩ, vẫn là cần tự mình ra tay một chút.
Cô đạp nhẹ mũi chân, vận khinh công dẫm mạnh vài cái vào thân cây, trên cây liền có vài chiếc lá lung lay rơi xuống, thời điểm lật người nhảy xuống, cô lấy ngân châm mượn từ Kiều Thiến làm ám khí phóng ra ngoài.
Vù—!
Tiếng xé gió rất nhỏ, nhưng Tống Kỳ vẫn nghe thấy, cô hiển nhiên không hài lòng với lần thể hiện này.
Cô vững vàng đáp xuống đất, đi tìm ngân châm.
Vừa rồi cô phóng ra ba cây ngân châm, nhưng chỉ phóng trúng hai chiếc lá rụng.
Mục tiêu đang chuyển động, bản thân cũng đang chuyển động, điều này làm tỷ lệ chính xác giảm đi đáng kể, nhưng dưới tình huống cả hai đều đang chuyển động, cô vẫn có thể đánh trúng hai chiếc lá, cũng xem như không tệ, chỉ có điều chuyện khống chế nội lực vẫn phải cải thiện nhiều.
Ám khí sở dĩ là ám khí, chính là vì để không một tiếng động lấy mạng kẻ địch, nếu như rót vào quá nhiều nội lực, phát ra âm thanh quá lớn, ám khí sẽ mất đi hiệu quả ban đầu.
Tống Kỳ vừa thu lại ngân châm, đã nghe thấy giọng nói om sòm quen thuộc vang lên ở sau lưng: "Tống Kỳ, thì ra ngươi ăn bơ làm biếng ở đây! Ta phải đi nói cho sư tôn!"

Thường Duyệt Duyệt nói xong đang định rời đi, Tống Kỳ thấy bóng lưng người nọ rời đi, bất chợt nảy ra một ý tưởng.

Cô vê giữ ngân châm giữa các ngón tay, phóng về phía búi tóc được Thường Duyệt Duyệt dày công vấn lên.

Võ công của Thường Duyệt Duyệt thấp, quả nhiên không phát hiện được ám khí, chiếc trâm ngọc màu xanh cố định búi tóc bị đánh rơi, búi tóc tuyệt đẹp kia lập tức rơi lả tả, lộn xộn vô cùng.
"Sao lại thế này!"
Âm thanh chói tai của Thường Duyệt Duyệt lộ ra suy sụp, làm sao nàng ta gặp người bây giờ?!
"Thường sư muội, sao ngươi không quản lý tốt bản thân một chút?"
Nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Thường Duyệt Duyệt, Tống Kỳ chỉ cảm thấy sảng khoái cả người, con nhỏ pháo hôi này, không dạy dỗ nàng ta một chút là không được.
Thường Duyệt Duyệt qua quýt buộc lại tóc, mắt và mũi đỏ hoe, bộ dạng xộc xệch khiến nàng ta gần như sụp đổ.
Ngân châm giữa các ngón tay của Tống Kỳ lặng lẽ phát lực, đánh vào nút buộc đai lưng của Thường Duyệt Duyệt, bộp một tiếng, đai lưng của nàng ta bị đánh rớt, y phục trên người lập tức bị nới lỏng.
"Cọc gỗ luyện tập" được đưa đến trước mặt, không cần thì chính là kẻ đần!
"A a a! Sao có thể! Là ngươi, Tống Kỳ!"
Một tay Thường Duyệt Duyệt chỉ vào Tống Kỳ, mái tóc chỉ được cố định bằng một tay kia lại xõa ra không ít, vẻ mặt hung dữ, thật đúng là không khác gì bà điên.
Tống Kỳ giơ hai tay lên cao, vô tội nói: "Ta vẫn luôn đứng ở đây, sao lại có thể là ta?"
Thần Kiếm môn không có ngón nghề ám khí này, Thường Duyệt Duyệt nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện sử dụng ám khí, lúc này vừa xấu hổ vừa tức tối, giậm chân tại chỗ để thể hiện cái gọi là phẫn nộ điên cuồng nhưng không biết làm gì là như thế nào.
Tống Kỳ nhún vai, đi về phía của Thường Duyệt Duyệt, dùng thân mình che đi cây ngân châm rơi trên đất, sau đó tốt bụng nhặt đai lưng của Thường Duyệt Duyệt lên, thuận tay cất cây ngâm châm đi.

Tống Kỳ đưa đai lưng cho Thường Duyệt Duyệt: "Mặc quần áo cho đàng hoàng trước đi đã, để ai trông thấy bộ dạng này của ngươi cũng chẳng hay ho gì."
"Ngươi đừng có giả vờ giả vịt!"
Ngoài miệng không cảm kích, nhưng Thường Duyệt Duyệt vẫn đưa tay ra chộp lấy.

Ngay khi ngón tay sắp chạm vào đai lưng, Tống Kỳ buông tay ra một cái, đai lưng lại rơi xuống.
Thường Duyệt Duyệt: "..."
Tống Kỳ hừ lạnh một tiếng: "Nếu đã không cảm kích, vậy thì ngươi tự mình nhặt đi, ta cũng sẽ không đi cùng ngươi."
Nói xong, Tống Kỳ chỉ chừa lại cho Thường Duyệt Duyệt một bóng lưng tiêu sái.
"Tức chết ta rồi! Tức chết ta rồi!"
Thường Duyệt Duyệt tức giận đến mức ngồi xổm xuống, suýt chút nữa thì bật khóc, nhưng bên trong nơi vắng vẻ sau núi này, đã định trước là không có cơ hội để có người thương hoa tiếc ngọc.
Ngày hôm sau, Tống Kỳ vẫn đến sau núi để luyện ám khí, chỉ có điều lần này cô đi sâu vào trong núi một chút, miễn cho bị người khác phát hiện.

Hôm nay cô vẫn ngược đãi lá cây, sau hai canh giờ luyện tập hết lần này đến lần khác, mới vô cùng mệt mỏi mà ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.

Tống Kỳ: "Này, Hồ Đồ, mày cho tao xem qua cửa hàng giá trị may mắn kia trông như thế nào đi, tao vẫn chưa xem bao giờ."
Hồ Đồ: [Được, đợi tôi mở giao diện cửa hàng.]
Trong đầu Tống Kỳ hiện ra một cái giao diện, trên giao diện có không ít hình ảnh, bên dưới các hình ảnh có ghi tên của món hàng, còn có cả bảng giá.
Tống Kỳ: "...Đùi gà cay xè, gà viên chiên, xoài đá xay xay..."
Tống Kỳ bàng hoàng đọc ra miệng các mặt hàng có trong cửa hàng, Hồ Đồ vội vàng nói: [Sai rồi sai rồi, mở sai rồi, đây là cửa hàng đồ ăn vặt mà tôi và các hệ thống khác giao dịch.]
Tống Kỳ: "...Không hổ là mày."
Giao diện trong đầu Tống Kỳ ngay lập tức bị rút về, một giao diện giao dịch khác nhanh chóng được thay thế vào.
Nhìn giá trị may mắn của mình chỉ có 12 điểm đáng thương, lại tiếp tục nhìn nhìn giá cả của những mặt hàng kia...
Kiếm Thương Hải 300 điểm giá trị may mắn, công pháp Thôn Nguyệt 280 điểm giá trị may mắn, manh mối cho nhiệm vụ chính tuyến 80 điểm giá trị may mắn...
Ơ, đây là...
Mảnh vỡ kí ức của Ôn Vãn Tịch (ngẫu nhiên) 50 điểm giá trị may mắn, mặt hàng này có vẻ ra gì và này nọ, nhưng hai chữ "ngẫu nhiên" này có chút làm người ta nản lòng.
Nếu kí ức mua được là kí ức thường ngày của Ôn Vãn Tịch, vậy cô chẳng phải là thiệt chết sao?
Tống Kỳ tiếp tục xem, rất nhiều trong số đó là vũ khí và công pháp, nhưng có một thứ trái lại khiến Tống Kỳ khá lưu tâm.
"Tụi mày lại còn bán cả công pháp Hoàng Tuyền Bích Lạc này!"
Công pháp mạnh nhất toàn truyện, chào giá cũng cao nhất cửa hàng, tận 5000 điểm giá trị may mắn.

Với hệ thống keo kiệt này của bản thân, có tích lũy một trăm năm cũng không tích lũy được nhiều như vậy.
[Đương nhiên là có, những công pháp mà thế giới này có hoặc không có, tụi tôi đều có bán.]
Hồ Đồ nói xong, lại nói tiếp: [Cô làm nhiều nhiệm vụ hơn, tích lũy dần dần là có rồi.]
Có được cái rắm, một nhiệm vụ phụ tuyến chỉ có 10 điểm giá trị may mắn, đây không phải là bịp bợm sao?
"Chúng ta thảo luận chuyện này cái đi."
[Gì nào?]
"Về sau cho nhiệm vụ nhiều điểm giá trị may mắn hơn, bằng không thì với chế độ dành cho quỷ nghèo như tao này, cũng không biết khi nào mới có thể tích lũy được 100 điểm."
[...Chuyện này không phải tôi có thể quyết định, đây là quyết định của cấp trên.]
Tống Kỳ trợn trắng cả mắt, rủa thầm trong lòng: Hệ thống này vô lý, cấp trên của hệ thống này còn con mẹ nó vô lý hơn nữa!
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tỷ: Chặt tay cảnh cáo.
Ninh cô nương: /run lẩy bẩy/.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương