Mang Theo Đào bảo Hỗn Dị Thế
Chương 6: Công bằng

Lục Vinh cùng Thẩm Hiên đi đến một cửa hàng, nhìn cửa hàng trước mặt, trái tim Lục Vinh nhảy lên ầm ầm. Lục Vinh nhận ra cái cửa hàng này hắn cư nhiên lại rất quen thuộc, ký ức của nguyên chủ rất nhanh bị hắn tìm tòi ra, Lục Vinh phát hiện mấy năm trước, nguyên chủ là khách quen của nơi này.
Thẩm Hiên lôi kéo tay Lục Vinh: "Đi thôi.".
Lục Vinh đem hơn 100 bình thuốc, chia làm hai mươi túi nhỏ, chần chờ một chút, hướng về phía Thẩm Hiên hỏi: "Ngươi xem nên định giá như thế nào mới thích hợp?".
"Hai trăm tinh tệ một túi đi.". Thẩm Hiên nói.
Lục Vinh: "Đắt như thế?".
Thẩm Hiên lắc lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói: "Không mắc, đã rất tiện nghi, nếu như vật này thật sự có công hiệu như ngươi nói, vậy không quý mới là không hợp lý, người khác sẽ cho là ngươi bán hàng giả.".
Lục Vinh gật đầu, cười cười: "Nghe lời ngươi.".
Lục Vinh đem đồ vật bỏ vào máy gửi bán, phía trên máy liền hiện ra một cái màn hình, điền tên thương phẩm, công dụng, xác định giá cả, bấm gửi đi.
"Như vậy là được?" Lục Vinh hỏi.
Thẩm Hiên gật đầu: "Đúng, nếu đồ vật bán được, tiền sẽ được chuyển tới thẻ của ngươi.".
Lục Vinh: "Vậy tốt, chúng ta đi thôi.".
Lục Vinh cùng Thẩm Hiên rời khỏi cửa hàng không lâu, liền gặp phải tên tóc vàng.
Tóc vàng nhìn thấy Lục Vinh đi cùng Thẩm Hiên, cau mày: "Lục Vinh, ngươi lại đi bán đồ vật a! Trong nhà ngươi còn đồ vật có thể đem bán sao? Ta tưởng rằng ngươi vì cưới Thẩm Hương Vân làm vợ, đã đem những thứ có thể bán đều bán sạch rồi chứ.".
Lục Vinh nhìn hắn, không vui nói: "Những thứ còn có thể đem bán, chỉ cần tìm khắp nhà thì sẽ có thôi.".
Tóc vàng tràn đầy đố kị: "Ngươi thật là có phúc lớn a!".
Tóc vàng nhìn thấy Lục Vinh đi bên cạnh Thẩm Hiên, liền nói: "Lục Vinh, ngươi và Thẩm Hiên là cùng nhau đi bán! Xem ra, ngươi là nhận thức người tài, ta trước đây thế mà không nhìn ra được ngươi lại là một tên hào phóng như vậy!".
Lục Vinh nhìn vào mắt hắn, kéo Thẩm Hiên đi ra chỗ khác: "Ngươi hẳn là bận rộn đi, ta và A Hiên còn có việc.".
Tóc vàng nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Vinh, nheo mắt không vui.
Thẩm Hiên đi bên Lục Vinh, lòng bàn tay toát ra không ít mồ hôi:"Tại sao ngươi lại giúp ta?".
Lục Vinh nhìn Thẩm Hiên, trong mắt hiện lên vài phần khó hiểu: "Chúng ta là bạn lữ a! Giúp đỡ lẫn nhau không phải là điều nên làm sao?".
Thẩm Hiên cười cười: "Ta biết ngươi không phải hắn.".
"Làm sao ngươi biết được ?". Lục Vinh dừng bước lại hỏi.
Thẩm Hiên thản nhiên nói: "Có nhiều sơ hở lắm, ngươi muốn nghe cái nào trước?".
"Nếu sơ hở quá nhiều, vậy ngươi cứ nói từng chuyện đi.". Lục Vinh khoát tay nói.
"Thực chất Lục Vinh hắn là người rất kiêu ngạo, hắn xem thường ta, nhưng ánh mắt ngươi nhìn ta lại không giống như vậy.".
Thẩm Hiên đỏ mặt, tên Lục Vinh này lúc nhìn thấy hắn thì ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, còn có chút thẹn thùng. Lần đầu tiên thấy ánh mắt này, Thẩm Hiên còn tưởng là do chính mình ảo giác ra.
Lục Vinh bừng tỉnh, người của thế giới này vô cùng coi trọng đẳng cấp gien, gien của Thẩm Hiên chỉ có cấp E, mà Lục Vinh lại là cấp C. Gien cao hơn một cấp ở thế giới này địa vị đã có thể khác nhau đến một trời một vực, nguyên chủ Lục Vinh vốn là kẻ kiêu ngạo, căn bản là khinh thường Thẩm Hiên.
"Còn điều gì nữa không?".
"Ngươi đối với rất nhiều chuyện, giống như thực lạ lẫm, tỷ như chuyện cửa hàng.".
Lục Vinh nhíu mày, hắn mặc dù có ký ức của nguyên chủ, thế nhưng, những ký ức này càng giống như là một loại tri thức, hắn vẫn không thể thông hiểu hoàn toàn.
"Mặt khác, ta biết hắn đã chết." Thẩm Hiên nắm chặt nắm tay nói.
Lục Vinh: "...".
Thẩm Hiên nhắm mắt lại, ngày đó thời điểm hắn đến bên giường của Lục Vinh, phát hiện Lục Vinh đã không còn thở. Lúc đó Thẩm Hiên không rõ cảm giác của mình là gì, không cần phải đối mặt với lửa giận của người bạn lữ đầy hận ý khiến hắn vui mừng, nhưng đan xen vào đó là cảm giác mê mang tuyệt vọng với tiền đồ phía trước, Thẩm Hiên không biết là mình nên vui mừng nhiều hơn hay là tuyệt vọng nhiều hơn...
Lục Vinh đưa tay ra, nắm chặt tay Thẩm Hiên, nói: "Ta quả thực không phải hắn, thế nhưng, nếu như ngươi nguyện ý, chúng ta về sau cùng nhau hảo hảo sinh sống.".
Một câu nói thanh thanh thản thản, lại làm cho tâm Thẩm Hiên mạnh mẽ chấn động, hắn sở cầu không nhiều lắm, mong đợi cả đời cũng bất quá là có một người có thể cùng hắn hảo hảo sinh sống mà thôi.
Thẩm Hiên nhìn Lục Vinh, trịnh trọng gật đầu: "Được.".
Thẩm Hiên nhắm mắt lại, chuyện đến nước này, hắn đã không có lựa chọn nào khác, sự xuất hiện của người này có lẽ cũng chính là sự cứu rỗi của hắn .
"Thuốc kia là của phụ thân ngươi để lại?" Thẩm Hiên hỏi.
Lục Vinh lắc đầu: "Không phải, đó là bí mật của ta, ta có thể chạm tay đến rất nhiều đồ vật đặc biệt, bất quá, cần thiết phải có tinh tệ.".
Thẩm Hiên chợt dừng bước, Lục Vinh xoay người nhìn hắn: "Làm sao vậy?".
Thẩm Hiên cười cười: "Không có gì, ngươi biết hôn nhân của chúng ta không giống với những hôn nhân khác, ngươi có thể khống chế sự sống chết của ta.".
Lục Vinh quay đầu, liếc mắt nhìn Thẩm Hiên, ký ức cuồn cuộn dâng lên.
Nguyên chủ cũng không phải là một kẻ ngốc triệt để, lúc người nhà họ Thẩm tìm tới, Lục Vinh đồng ý với yêu cầu giao ra huyết phỉ của bọn họ, nhưng đồng thời cũng yêu cầu cuộc hôn nhân này với Thẩm Hương Vân phải là hôn nhân phụ thuộc, Lục Vinh đối với bạn đời có quyền chi phối tuyệt đối. Nếu Lục Vinh thật sự thiếu tiền, hắn có thể bán đi Thẩm Hương Vân, một nữ nhân có nhan sắc có thể đáng giá không ít tiền.
Có hôn nhân phụ thuộc, nếu như Lục Vinh thật sự tử vong, Thẩm Hiên sẽ không thể kế thừa di sản của nguyên chủ, tuy là nguyên chủ vốn cũng không còn bao nhiêu di sản. Không chỉ như thế, nếu như toà án phán định Thẩm Hiên có liên quan đến cái chết của Lục Vinh, Thẩm Hiên còn có khả năng trở thành nô lệ, bị bán đi lấy tiền để mai táng Lục Vinh.
Lục Vinh nắm lấy tay Thẩm Hiên, nói: "Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều quá.".
Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Lục Vinh truyền đến, Thẩm Hiên đột nhiên muốn khóc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương