Thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên cũng là lúc bọn học sinh chen chúc hướng tới nhà ăn của trường. Họ chỉ hận tại sao cha mẹ không thể cho mình thêm mấy cái chân nữa.

"Cậu không đi lấy cơm nóng?"

Trong phòng học trống rỗng, Cố Yêu Yêu thuận miệng hỏi cô bạn ngồi cùng bàn. Sau đó, cô móc ra hộp trúc đựng cơm do cha ngu hiếu làm cho mình. Bên trong chứa khoai lang và bắp ngô luộc chín, cùng với trứng gà cô tự nấu trong chung cư.

Từ Phán Đệ lắc đầu, nhỏ giọng: "Tớ, tớ có."

Nói rồi, cô bạn lấy ra một củ khoai lang nho nhỏ lớn chừng bàn tay từ trong túi xách, ăn luôn cả lớp vỏ không để lãng phí gì.

Cố Yêu Yêu nhìn một đống vỏ khoai lang mình lột ra trước bàn, trong lòng thấy hơi khó chịu. Cô suy nghĩ một chút, cất hộp cơm đi và nói: "Phán Đệ, tớ cũng ăn xong rồi, hay là bây giờ chúng ta cùng đi mua báo cũ thôi?"

Trên bãi tập, đã có người bưng vại tráng men ngồi trên bồn hoa ăn cơm, nhìn thấy các cô ra cửa trường, liền trêu chọc với bạn bè: "Mới tới, thế mà đi ra ngoài mua đồ ăn, thật là nhiều tiền."

Hai người xuyên qua đường cái vào một hẻm nhỏ, đi bộ tầm mười phút thì đến tiệm ve chai, nơi này chỉ cách hợp tác xã mua bán mấy bước đi bộ.

"Cậu chờ ở đây đi, tớ ra ngay thôi."

Sau khi dứt lời với Từ Phán Đệ và nói rõ ý đồ với ông cụ thu phế phẩm, Cố Yêu Yêu vội vã lao vào chỗ đống đồ cũ đang chồng chất.

Bảo bối, tất cả đều là bảo bối đó!



Hai mắt Cố Yêu Yêu sáng lên và đi vào tiệm ve chai. Ánh mắt cô nhìn kỹ từng li từng tí qua đống rác rưới chất thành núi này, rồi dừng lại những món đồ phía trên chỗ báo cũ.

Tùy tiện mở ra, cô phát hiện ngoại trừ báo cũ, nhiều nhất là các loại sách bài tập và sách giáo khoa các môn của tiểu học. Nếu không phải cô bạn ngồi cùng bàn còn đang chờ ở bên ngoài, Cố Yêu Yêu sẽ không cưỡng lại được ham muốn tìm bảo vật của mình.

Cuối cùng, cô chọn lấy năm tờ báo cũ còn mới khoảng tám chín phần, và đưa năm xu cho ông thu phế phẩm rồi đi đến chỗ Từ Phán Đệ.

"Phán Đệ, cám ơn đã đưa tớ đến mua báo cũ, cậu đã bỏ công sức để giúp tớ rồi." Cố Yêu Yêu cười nhẹ nhàng nói.

Sau đó, cô móc ra một nắm cơm nắm lương thực phụ nhân dưa muối, động tác rất tự nhiên đưa tới bên miệng bạn, mặt mày cong cong thúc giục: "Chúng ta cùng nhau ăn đi, đây là quà cảm ơn."

Mùi hương của lương thực phụ dụ hoặc Từ Phán Đệ. Cô bạn vô thức cắn một cái, câu từ chối cũng không thành lời. Vị lương thực phụ nồng nàn thơm ngọt kết hợp và dưa muối chua cay ngon miệng, quyện vào nhau trong miệng tạo ra một thứ mỹ vị muốn người ăn mãi không thôi. Từ Phán Đệ nhai từng miếng nhỏ, sợ ăn quá nhanh thì nó sẽ biến mất ngay lập tức.

Vẻ ăn cơm của cô bạn ngồi cùng bàn ăn thực sự quá mức thành kính và chuyên tâm, Cố Yêu Yêu không nhịn được rút điện thoại di động ra chụp lại khoảnh khắc trân quý này. Sự tín ngưỡng phát ra từ nội tâm đối với đồ ăn như vậy, khiến cho một người chưa từng phải trải qua sự thiếu thốn đồ ăn như cô rất xúc động.

"Trước khi ăn chung, nhà tớ, ngoại trừ ăn tết được ăn cơm khô, thì những lúc khác đều khan hiếm đồ ăn." Từ Phán Đệ dường như không quá quen thuộc nói một câu dài, cô bạn nói mà rất tốn sức: "Đội của chúng tớ nghèo, ăn cơm tập thể, cũng ăn ít lắm."

"Bạn học Cố, cảm ơn."

"Có qua có lại mà, cậu giúp tớ thì tớ mời cậu ăn cơm nắm."

Từ Phán Đệ gật gật đầu, chủ động cầm hộp báo cũ trong tay Cố Yêu Yêu, trên khuôn mặt xinh xắn hơi ngăm đen biểu lộ ra sự chân thành: "Tớ tớ cũng giúp cậu cầm báo hộ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương