Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ
-
Quyển 1 - Chương 112: Xuất phát đến Ma Vực
Vốn dĩ tính ở lại Tần gia thêm vài ngày, nhưng Phong U đột nhiên liên hệ hai người.
Để Thất Thất cùng Chu Diệu còn có Tiêu Diễn ở lại Tần gia, Tần Chí mang theo Địch Hạo đi gặp Phong U, lúc này Phong U đã đến, có lẽ chuyện của hắn đã làm xong.
"Thế nào rồi?" Tần Chí hỏi.
"Tin tức đã phát đi." Phong U trả lời, "Nhưng mà Vạn Tứ có cắn câu hay không thì tôi không chắc."
"Lấy tính cách của Vạn Tứ, nếu gã biết chủ nhân của cậu trời sinh ma thể sắp thức tỉnh, khẳng định sẽ đi Ma Vực tìm đến tột cùng, cho dù không đủ tự mình bắt,...... Khẳng định cũng không để cơ hội tốt vậy vụt mất."
Phong U gật đầu, "Vậy hai ngươi chuẩn bị đi, chúng ta phải xuất phát đến Ma Vực."
Đây là biện pháp lúc trước Tần Chí đề ra, dùng Ma Vực làm mồi, dẫn Vạn Tứ tiến đến. Trước đó bọn họ gặp được Vạn Tứ sau núi của biệt thự, chỉ là một cái thân xác Vạn Tứ dùng để ở lại nhân gian, mà chủ hồn của thân xác kia lại không ở đó.
Dù sao Vạn Tứ không trải qua luân hồi, linh hồn của hắn cho dù bị phong ấn, cũng rất cường đại, cho nên thân xác của con người không thể chứa đựng hoàn toàn hồn phách của hắn, ngày đó gặp được thân xác của Vạn Tứ, nhất định là hồn phách không được đầy đủ, sức mạnh gã sở hữu cũng không phải toàn bộ, nhưng không biết Vạn Tứ đã sử dụng thân xác kia bao lâu, nhưng thân xác và hồn phách dung hợp, có lẽ không phải một khoảng thời gian ngắn, ngày đó giao đấu, sức mạnh gã sở hữu cũng tương đối cường đại.
Nhưng mà nếu Vạn Tứ thực sự đến Ma Vực, chắc chắn hắn sẽ không dùng bộ dáng như vậy để tới, đến lúc đó, chỉ sợ là thời cơ tiêu diệt Vạn Tứ tốt nhất, chỉ có thể thành công, không được thất bại.
Tần Chí cọ xát Long Hồn Đao đã cũ trong tay, nghĩ đến thứ đồ dỏm sát khí bức người mà Vạn Tứ chưa hoàn thành, không biết thứ trong tay hắn lúc rút ra sẽ có phong thái thế nào. Nhưng mà từ trước tới nay, Tần Chí đều chưa từng nghĩ sẽ tân trang lại Long Hồn Đao, hoặc là, hắn cũng không biết nên xuống tay từ đâu, vạn năm luân hồi, cho dù Long Hồn Đao tồn tại trên thế giới vạn năm, không có chủ nhân lau chùi và yêu quý, từ lâu phủ bụi trần, Long Hồn Đao đã phong ấn chính mình, lại quên mất biện pháp để mở ra.
Có lẽ có, mà do bản thân đã quên mất —— Tần Chí chạm đến thân của Long Hồn Đao, thân đao đã rỉ sét, nhưng không thể nghi ngờ vẫn rất sắc bén, dù sao đến này ngoại trừ Tần Chí, không ai có thể không chịu ảnh hưởng khi chạm vào nó.
Tần Chí nghĩ, lần này đi Ma Vực, nhất định phải mang theo cây đao này. Đây là trận đấu cuối cùng của hắn với Vạn Tứ, cây đao này cũng nhất định phải chứng kiến trận đấu đó.
Lúc chuẩn bị xuất phát, Tần Chí và Địch Hạo đều cố tình lưu lại,mỗi ngày đều làm bạn với Thất Thất, bọn họ cũng không tính mang theo Thất Thất đi, thậm chí không tính nói cho Thất Thất, bọn họ sẽ đi nơi nào, trải qua cái gì.
Cho nên mấy ngày này, Tần Chí và Địch Hạo cơ hồ đem toàn bộ thời gian đều dùng làm bạn bên cạnh Thất Thất.
Mà trong lúc này, Địch Tuấn lại tìm tới đây.
"Anh, sao anh lại đến đây?" Địch Hạo rất tò mò, cậu cũng không biết lúc Địch Tuấn ở nước ngoài cũng đã tham gia vào chuyện của Vạn Tứ, chẳng qua cậu nghĩ bất tri bất giác mà giết được Vạn Tứ là chuyện không có khả năng.
Địch Tuấn nhìn Địch Hạo, ánh mắt phức tạp, sau một lúc lâu thở dài, vỗ tay Địch Hạo, nói, "Hạo Hạo, lần này đi, nhất định phải cẩn thận."
"Anh......" Địch Hạo ngạc nhiên nhìn Địch Tuấn, anh cậu biết chuyện này? "Sao anh biết được......"
Địch Tuấn thở dài, "Hạo Hạo, chờ em khôi phục kí ức, liền biết nguyên nhân."
"Em......" Địch Hạo nắm chặt tay, "Đoạn ký ức đó có liên quan với Vạn Tứ phải không? Cha mẹ em...... người nhà họ Địch......"
"Hạo Hạo." Tần Chí cầm tay Địch Hạo, xiết chặt ngón tay vào nhau.
Trong lúc nhất thời, ba người lâm vào im lặng, Địch Tuấn là không biết phải nói thế nào, Địch Hạo không biết phải hỏi cái gì, Tần Chí chỉ nghĩ sẽ không an ủi Địch Hạo, giao quyền lựa chọn cho Địch Hạo.
Sau một lúc lâu, Địch Hạo nhấp môi, mở miệng nói, " Anh, em đã biết, em sẽ không hỏi anh, em không muốn anh khó xử, đây là chuyện của em, em sẽ tự mình nhớ ra."
Địch Tuấn muốn nói anh không khó xử, bởi vì nhiều năm như vậy không nói cho Địch Hạo, cũng là vì không muốn Địch Hạo tự trách và đau lòng, rốt cuộc nói cũng không thay đổi được gì, Địch Hạo vẫn sẽ không nhớ ra, chính là ngẫm lại nhiều năm như vậy, Địch Hạo có thực sự không đau lòng không phiền não sao? Người nhà họ Địch coi thường cậu, Địch Hạo cũng không phải người tính cách phóng khoáng, cũng sẽ không thờ ơ, nếu không đã không rời đi nhiều năm như vậy, cũng không muốn trở về nhìn lại một lần.
Nhưng mà, lời nói đến bên miệng, Địch Tuấn lại không mở miệng được, Địch Hạo lựa chọn quên đi, như vậy trong tiềm thức của cậu, chính là không hy vọng bản thân nhớ lại đoạn chuyện cũ này, phải tự mình trải qua chuyện này, cậu mới có thể buông bỏ được.
Địch Tuấn cuối cùng chỉ nói một câu, nếu Địch Hạo ngày nào đó nhớ ra liền trở về đi, ông nội rất muốn gặp cậu.
Địch Hạo im lặng không trả lời tiễn Địch Tuấn đi, sau đó quay đầu hỏi Tần Chí, "Anh đã sớm biết đúng không?"
Tần Chí xoa đầu Địch Hạo, "Phải, anh biết."
Địch Hạo hạ vai, rũ mi bấu Tần Chí một cái, sau đó cầm tay Tần Chí, thấy trên mu bàn tay Tần Chí hiện rõ năm dấu móng tay, Địch Hạo bĩu môi, liền ném trả về, "Đáng đời anh."
Tần Chí cười một cái, ôm chặt Địch Hạo, "Đi, về nhà chơi với con trai."
Địch Hạo trừng mắt nhìn Tần Chí một cái, khó có được nói giỡn, "Hiện tại không phải anh cũng đang bên cạnh con sao?"
Tần Chí ánh mắt ôn nhu nhìn Địch Hạo, sau đó thò đầu qua hôn một cái, lấy tay đặt trên bụng Địch Hạo, "Đúng vậy."
Địch Hạo mang thai, sau đó bọn họ phải xuất phát đến Ma Vực, chuyện này cũng không dễ giải quyết, đầu tiên phải giải thích thế nào với người nhà họ Tần là một vấn đề, Thất Thất còn dễ nói, nhưng mà ông bà ba mẹ Tần Chí là ai chứ, chỉ sợ không phải một hai câu là có thể cho qua.
Đặc biệt bọn họ vẫn là lần đầu tiên chăm sóc cháu trai (chắt trai) chưa sinh ra, nhiệt tình đến đâu không cần phải nói.
Vốn dĩ Tần Chí muốn nói đưa Địch Hạo ra ngoài giải sầu, nhưng mà không mang theo Thất Thất thì không hợp lý, hơn nữa cho dù là đi ra ngoài giải sầu, chỉ sợ không chỉ có Thất Thất, những người khác cũng có thể sẽ đi theo, cho nên ý tưởng này hoàn toàn bị phủ định.
Sau đó Địch Hạo nói đưa Tần Chí về nhà họ Địch, lúc này mới làm người nhà họ Tần yên tâm. Địch Hạo nói rằng, nhà cậu cũng không biết sự tồn tại của Thất Thất, cũng không biết chuyện cậu thích đàn ông, hơn nữa cũng rất lâu cậu chưa trở về, không biết bọn họ nghĩ như thế nào, cho nên trước mang Tần Chí về thăm dò, những lời này thật thật giả giả, cũng không lo bị vạch trần. Cho nên cứ như vậy, Tần gia rốt cuộc cũng đồng ý để Tần Chí đưa Địch Hạo đi, nhưng mà trước khi xuất phát, bao lớn bao nhỏ không thể thiếu.
Nhìn thùng xe đã bị chứa đầy, thậm chí còn muốn tràn ra ngoài, Địch Hạo kéo tay Tần Chí, "Nhanh kêu mọi người dừng tay đi, thật sự không dùng được nhiều như vậy."
Tần Chí lắc đầu, còn nghiêm trang mở miệng nói, "Anh cảm thấy cần chuẩn bị đầy đủ."
Địch Hạo mắt trợn trắng, "Em mang thai không phải trứng vàng!"
Tần Chí nghiêng đầu nhìn về phía bụng Địch Hạo, "Đúng vậy, không phải trứng vàng, nhưng so với trứng vàng thì quý hơn nhiều."
Địch Hạo đấm Tần Chí một cái.
Thất Thất ôm chân Địch Hạo, cái miệng nhỏ vẫn luôn dẩu, Địch Hạo chọc hai cái, "Bảo bối, con sắp giống con lừa mất rồi."
"...... Ba ba." Thất Thất bĩu môi, mặt đều vùi vào trong đùi Địch Hạo.
Địch Hạo thở dài một hơi, đem Thất Thất bế lên, những lời cậu và Tần Chí nói với Thất Thất không giống với lời đã nói với người nhà họ Tần, tuy rằng không nói toàn bộ, nhưng cũng không giấu diếm Thất Thất gì nhiều, rốt cuộc lần này đi, Tiêu Diễn cũng muốn đi theo, cho nên bọn họ cũng không có biện pháp giấu diếm Thất Thất.
"Bảo bối, ba và cha rất nhanh sẽ trở về." Địch Hạo hôn gương mặt Thất Thất.
"Rất nhanh là bao lâu?" Thất Thất nắm cổ áo Địch Hạo hỏi.
"Trước lúc em con sinh ra." Địch Hạo cũng không biết sẽ bao lâu, nói ngắn thì cũng rất ngắn đi, dù sao bọn họ để thời gian chủ nhân Ma Vực thức tỉnh cũng không dài.
"Thất Thất, ba và cha sẽ nhanh chóng trở về, con phải ngoan, chăm sóc tốt cho Hỏa Vân Hỏa Miêu và Tiểu Bạch." Tần Chí xoa đầu Thất Thất nói, "Sau này em trai em gái sinh ra còn cần Thất Thất chăm sóc."
"Ân ân." Thất Thất gật đầu, sau đó vươn tay nhỏ, "Chúng ta móc ngoéo đi, phải nhớ ước định của chúng ta."
"Đương nhiên."
Rời khỏi đây, sau khi ngồi trên xe, Địch Hạo quay đầu lại, nhìn bóng người càng lúc càng xa, nhịn không được thở dài.
Tần Chí sờ đầu Địch Hạo, "Chúng ta rất nhanh sẽ trở về."
"Anh cho em là Thất Thất a."
"Em là vợ anh." Tần Chí tiến đến sát Địch Hạo nói.
"Lăn!"
Vị trí của Ma Vực không phải ở kinh đô, đương nhiên cũng không ở chỗ mà mắt thường trên thế giới này có thẻ nhìn thấy.
Ma Vực không phải nhân gian, nó không thể tồn tại cùng với nhân gian, sẽ phá hư cân bằng của nhân gian, nhưng Ma Vực và nhân gian có một cửa khẩu, từ nơi đó có thể đi vào Ma Vực. Cửa này nằm ở trong một sơn cốc phương bắc, như vậy đường đi mà Địch Hạo nói với người nhà họ Tần là ăn khớp.
Chờ Phong U mở ra kết giới, mang theo bọn họ tiến vào Ma Vực, Địch Hạo cùng Tần Chí thấy được thế giới hoàn toàn khác.
Nơi này cơ hồ không có bao nhiêu người, ngói đen tường trắng, bầu trời không có mặt trời, cũng không có ánh trăng, xám xịt một mảnh, trên mặt đất gạch xanh lấp đất, che kín dấu vết năm tháng.
"Ma Vực rất nhỏ đi." Phong U nói với hai người.
Địch Hạo nhìn phía trước cách đó không xa là có thể thấy cung điện, nhướng mày, "Có vẻ là vậy."
Phong U thở dài, "Vạn năm trước Ma Vực cũng không phải cái dạng này, nơi này linh khí đầy đủ, cỏ cây phồn thịnh, dân cư cũng nhiều, chẳng qua bị Vạn Tứ...... Vốn dĩ người Ma Vực không dễ sinh con, hơn nữa linh khí ở Ma Vực cũng đã sớm sắp tiêu hao hầu như không còn, cho nên vạn năm này, tiến độ khôi phục của Ma Vực thật sự...... Hơn nữa chủ nhân vẫn mãi chưa thức tỉnh, thiếu chủ cũng là gần đây mới thức tỉnh......"
"Hiệu suất công tác của anh thực sự rất kém." Địch Hạo không lưu tình chút nào đả kích.
Phong U nhún vai, cũng không phản bác, "Chúng ta đi thôi, mang hai người đến chỗ ở."
Để Thất Thất cùng Chu Diệu còn có Tiêu Diễn ở lại Tần gia, Tần Chí mang theo Địch Hạo đi gặp Phong U, lúc này Phong U đã đến, có lẽ chuyện của hắn đã làm xong.
"Thế nào rồi?" Tần Chí hỏi.
"Tin tức đã phát đi." Phong U trả lời, "Nhưng mà Vạn Tứ có cắn câu hay không thì tôi không chắc."
"Lấy tính cách của Vạn Tứ, nếu gã biết chủ nhân của cậu trời sinh ma thể sắp thức tỉnh, khẳng định sẽ đi Ma Vực tìm đến tột cùng, cho dù không đủ tự mình bắt,...... Khẳng định cũng không để cơ hội tốt vậy vụt mất."
Phong U gật đầu, "Vậy hai ngươi chuẩn bị đi, chúng ta phải xuất phát đến Ma Vực."
Đây là biện pháp lúc trước Tần Chí đề ra, dùng Ma Vực làm mồi, dẫn Vạn Tứ tiến đến. Trước đó bọn họ gặp được Vạn Tứ sau núi của biệt thự, chỉ là một cái thân xác Vạn Tứ dùng để ở lại nhân gian, mà chủ hồn của thân xác kia lại không ở đó.
Dù sao Vạn Tứ không trải qua luân hồi, linh hồn của hắn cho dù bị phong ấn, cũng rất cường đại, cho nên thân xác của con người không thể chứa đựng hoàn toàn hồn phách của hắn, ngày đó gặp được thân xác của Vạn Tứ, nhất định là hồn phách không được đầy đủ, sức mạnh gã sở hữu cũng không phải toàn bộ, nhưng không biết Vạn Tứ đã sử dụng thân xác kia bao lâu, nhưng thân xác và hồn phách dung hợp, có lẽ không phải một khoảng thời gian ngắn, ngày đó giao đấu, sức mạnh gã sở hữu cũng tương đối cường đại.
Nhưng mà nếu Vạn Tứ thực sự đến Ma Vực, chắc chắn hắn sẽ không dùng bộ dáng như vậy để tới, đến lúc đó, chỉ sợ là thời cơ tiêu diệt Vạn Tứ tốt nhất, chỉ có thể thành công, không được thất bại.
Tần Chí cọ xát Long Hồn Đao đã cũ trong tay, nghĩ đến thứ đồ dỏm sát khí bức người mà Vạn Tứ chưa hoàn thành, không biết thứ trong tay hắn lúc rút ra sẽ có phong thái thế nào. Nhưng mà từ trước tới nay, Tần Chí đều chưa từng nghĩ sẽ tân trang lại Long Hồn Đao, hoặc là, hắn cũng không biết nên xuống tay từ đâu, vạn năm luân hồi, cho dù Long Hồn Đao tồn tại trên thế giới vạn năm, không có chủ nhân lau chùi và yêu quý, từ lâu phủ bụi trần, Long Hồn Đao đã phong ấn chính mình, lại quên mất biện pháp để mở ra.
Có lẽ có, mà do bản thân đã quên mất —— Tần Chí chạm đến thân của Long Hồn Đao, thân đao đã rỉ sét, nhưng không thể nghi ngờ vẫn rất sắc bén, dù sao đến này ngoại trừ Tần Chí, không ai có thể không chịu ảnh hưởng khi chạm vào nó.
Tần Chí nghĩ, lần này đi Ma Vực, nhất định phải mang theo cây đao này. Đây là trận đấu cuối cùng của hắn với Vạn Tứ, cây đao này cũng nhất định phải chứng kiến trận đấu đó.
Lúc chuẩn bị xuất phát, Tần Chí và Địch Hạo đều cố tình lưu lại,mỗi ngày đều làm bạn với Thất Thất, bọn họ cũng không tính mang theo Thất Thất đi, thậm chí không tính nói cho Thất Thất, bọn họ sẽ đi nơi nào, trải qua cái gì.
Cho nên mấy ngày này, Tần Chí và Địch Hạo cơ hồ đem toàn bộ thời gian đều dùng làm bạn bên cạnh Thất Thất.
Mà trong lúc này, Địch Tuấn lại tìm tới đây.
"Anh, sao anh lại đến đây?" Địch Hạo rất tò mò, cậu cũng không biết lúc Địch Tuấn ở nước ngoài cũng đã tham gia vào chuyện của Vạn Tứ, chẳng qua cậu nghĩ bất tri bất giác mà giết được Vạn Tứ là chuyện không có khả năng.
Địch Tuấn nhìn Địch Hạo, ánh mắt phức tạp, sau một lúc lâu thở dài, vỗ tay Địch Hạo, nói, "Hạo Hạo, lần này đi, nhất định phải cẩn thận."
"Anh......" Địch Hạo ngạc nhiên nhìn Địch Tuấn, anh cậu biết chuyện này? "Sao anh biết được......"
Địch Tuấn thở dài, "Hạo Hạo, chờ em khôi phục kí ức, liền biết nguyên nhân."
"Em......" Địch Hạo nắm chặt tay, "Đoạn ký ức đó có liên quan với Vạn Tứ phải không? Cha mẹ em...... người nhà họ Địch......"
"Hạo Hạo." Tần Chí cầm tay Địch Hạo, xiết chặt ngón tay vào nhau.
Trong lúc nhất thời, ba người lâm vào im lặng, Địch Tuấn là không biết phải nói thế nào, Địch Hạo không biết phải hỏi cái gì, Tần Chí chỉ nghĩ sẽ không an ủi Địch Hạo, giao quyền lựa chọn cho Địch Hạo.
Sau một lúc lâu, Địch Hạo nhấp môi, mở miệng nói, " Anh, em đã biết, em sẽ không hỏi anh, em không muốn anh khó xử, đây là chuyện của em, em sẽ tự mình nhớ ra."
Địch Tuấn muốn nói anh không khó xử, bởi vì nhiều năm như vậy không nói cho Địch Hạo, cũng là vì không muốn Địch Hạo tự trách và đau lòng, rốt cuộc nói cũng không thay đổi được gì, Địch Hạo vẫn sẽ không nhớ ra, chính là ngẫm lại nhiều năm như vậy, Địch Hạo có thực sự không đau lòng không phiền não sao? Người nhà họ Địch coi thường cậu, Địch Hạo cũng không phải người tính cách phóng khoáng, cũng sẽ không thờ ơ, nếu không đã không rời đi nhiều năm như vậy, cũng không muốn trở về nhìn lại một lần.
Nhưng mà, lời nói đến bên miệng, Địch Tuấn lại không mở miệng được, Địch Hạo lựa chọn quên đi, như vậy trong tiềm thức của cậu, chính là không hy vọng bản thân nhớ lại đoạn chuyện cũ này, phải tự mình trải qua chuyện này, cậu mới có thể buông bỏ được.
Địch Tuấn cuối cùng chỉ nói một câu, nếu Địch Hạo ngày nào đó nhớ ra liền trở về đi, ông nội rất muốn gặp cậu.
Địch Hạo im lặng không trả lời tiễn Địch Tuấn đi, sau đó quay đầu hỏi Tần Chí, "Anh đã sớm biết đúng không?"
Tần Chí xoa đầu Địch Hạo, "Phải, anh biết."
Địch Hạo hạ vai, rũ mi bấu Tần Chí một cái, sau đó cầm tay Tần Chí, thấy trên mu bàn tay Tần Chí hiện rõ năm dấu móng tay, Địch Hạo bĩu môi, liền ném trả về, "Đáng đời anh."
Tần Chí cười một cái, ôm chặt Địch Hạo, "Đi, về nhà chơi với con trai."
Địch Hạo trừng mắt nhìn Tần Chí một cái, khó có được nói giỡn, "Hiện tại không phải anh cũng đang bên cạnh con sao?"
Tần Chí ánh mắt ôn nhu nhìn Địch Hạo, sau đó thò đầu qua hôn một cái, lấy tay đặt trên bụng Địch Hạo, "Đúng vậy."
Địch Hạo mang thai, sau đó bọn họ phải xuất phát đến Ma Vực, chuyện này cũng không dễ giải quyết, đầu tiên phải giải thích thế nào với người nhà họ Tần là một vấn đề, Thất Thất còn dễ nói, nhưng mà ông bà ba mẹ Tần Chí là ai chứ, chỉ sợ không phải một hai câu là có thể cho qua.
Đặc biệt bọn họ vẫn là lần đầu tiên chăm sóc cháu trai (chắt trai) chưa sinh ra, nhiệt tình đến đâu không cần phải nói.
Vốn dĩ Tần Chí muốn nói đưa Địch Hạo ra ngoài giải sầu, nhưng mà không mang theo Thất Thất thì không hợp lý, hơn nữa cho dù là đi ra ngoài giải sầu, chỉ sợ không chỉ có Thất Thất, những người khác cũng có thể sẽ đi theo, cho nên ý tưởng này hoàn toàn bị phủ định.
Sau đó Địch Hạo nói đưa Tần Chí về nhà họ Địch, lúc này mới làm người nhà họ Tần yên tâm. Địch Hạo nói rằng, nhà cậu cũng không biết sự tồn tại của Thất Thất, cũng không biết chuyện cậu thích đàn ông, hơn nữa cũng rất lâu cậu chưa trở về, không biết bọn họ nghĩ như thế nào, cho nên trước mang Tần Chí về thăm dò, những lời này thật thật giả giả, cũng không lo bị vạch trần. Cho nên cứ như vậy, Tần gia rốt cuộc cũng đồng ý để Tần Chí đưa Địch Hạo đi, nhưng mà trước khi xuất phát, bao lớn bao nhỏ không thể thiếu.
Nhìn thùng xe đã bị chứa đầy, thậm chí còn muốn tràn ra ngoài, Địch Hạo kéo tay Tần Chí, "Nhanh kêu mọi người dừng tay đi, thật sự không dùng được nhiều như vậy."
Tần Chí lắc đầu, còn nghiêm trang mở miệng nói, "Anh cảm thấy cần chuẩn bị đầy đủ."
Địch Hạo mắt trợn trắng, "Em mang thai không phải trứng vàng!"
Tần Chí nghiêng đầu nhìn về phía bụng Địch Hạo, "Đúng vậy, không phải trứng vàng, nhưng so với trứng vàng thì quý hơn nhiều."
Địch Hạo đấm Tần Chí một cái.
Thất Thất ôm chân Địch Hạo, cái miệng nhỏ vẫn luôn dẩu, Địch Hạo chọc hai cái, "Bảo bối, con sắp giống con lừa mất rồi."
"...... Ba ba." Thất Thất bĩu môi, mặt đều vùi vào trong đùi Địch Hạo.
Địch Hạo thở dài một hơi, đem Thất Thất bế lên, những lời cậu và Tần Chí nói với Thất Thất không giống với lời đã nói với người nhà họ Tần, tuy rằng không nói toàn bộ, nhưng cũng không giấu diếm Thất Thất gì nhiều, rốt cuộc lần này đi, Tiêu Diễn cũng muốn đi theo, cho nên bọn họ cũng không có biện pháp giấu diếm Thất Thất.
"Bảo bối, ba và cha rất nhanh sẽ trở về." Địch Hạo hôn gương mặt Thất Thất.
"Rất nhanh là bao lâu?" Thất Thất nắm cổ áo Địch Hạo hỏi.
"Trước lúc em con sinh ra." Địch Hạo cũng không biết sẽ bao lâu, nói ngắn thì cũng rất ngắn đi, dù sao bọn họ để thời gian chủ nhân Ma Vực thức tỉnh cũng không dài.
"Thất Thất, ba và cha sẽ nhanh chóng trở về, con phải ngoan, chăm sóc tốt cho Hỏa Vân Hỏa Miêu và Tiểu Bạch." Tần Chí xoa đầu Thất Thất nói, "Sau này em trai em gái sinh ra còn cần Thất Thất chăm sóc."
"Ân ân." Thất Thất gật đầu, sau đó vươn tay nhỏ, "Chúng ta móc ngoéo đi, phải nhớ ước định của chúng ta."
"Đương nhiên."
Rời khỏi đây, sau khi ngồi trên xe, Địch Hạo quay đầu lại, nhìn bóng người càng lúc càng xa, nhịn không được thở dài.
Tần Chí sờ đầu Địch Hạo, "Chúng ta rất nhanh sẽ trở về."
"Anh cho em là Thất Thất a."
"Em là vợ anh." Tần Chí tiến đến sát Địch Hạo nói.
"Lăn!"
Vị trí của Ma Vực không phải ở kinh đô, đương nhiên cũng không ở chỗ mà mắt thường trên thế giới này có thẻ nhìn thấy.
Ma Vực không phải nhân gian, nó không thể tồn tại cùng với nhân gian, sẽ phá hư cân bằng của nhân gian, nhưng Ma Vực và nhân gian có một cửa khẩu, từ nơi đó có thể đi vào Ma Vực. Cửa này nằm ở trong một sơn cốc phương bắc, như vậy đường đi mà Địch Hạo nói với người nhà họ Tần là ăn khớp.
Chờ Phong U mở ra kết giới, mang theo bọn họ tiến vào Ma Vực, Địch Hạo cùng Tần Chí thấy được thế giới hoàn toàn khác.
Nơi này cơ hồ không có bao nhiêu người, ngói đen tường trắng, bầu trời không có mặt trời, cũng không có ánh trăng, xám xịt một mảnh, trên mặt đất gạch xanh lấp đất, che kín dấu vết năm tháng.
"Ma Vực rất nhỏ đi." Phong U nói với hai người.
Địch Hạo nhìn phía trước cách đó không xa là có thể thấy cung điện, nhướng mày, "Có vẻ là vậy."
Phong U thở dài, "Vạn năm trước Ma Vực cũng không phải cái dạng này, nơi này linh khí đầy đủ, cỏ cây phồn thịnh, dân cư cũng nhiều, chẳng qua bị Vạn Tứ...... Vốn dĩ người Ma Vực không dễ sinh con, hơn nữa linh khí ở Ma Vực cũng đã sớm sắp tiêu hao hầu như không còn, cho nên vạn năm này, tiến độ khôi phục của Ma Vực thật sự...... Hơn nữa chủ nhân vẫn mãi chưa thức tỉnh, thiếu chủ cũng là gần đây mới thức tỉnh......"
"Hiệu suất công tác của anh thực sự rất kém." Địch Hạo không lưu tình chút nào đả kích.
Phong U nhún vai, cũng không phản bác, "Chúng ta đi thôi, mang hai người đến chỗ ở."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook