Mang Theo Bánh Bao Đi Tróc Quỷ
-
Quyển 1 - Chương 107: Về nước
Thật ra chuyện của họ rất đơn giản, Thẩm Thư Kỳ khi ra nước ngoài du học gặp Ackerman, hai người yêu nhau, nhưng dù là gia đình của Thẩm Thư Kỳ hay gia đình của Ackerman đều không đồng ý hai người ở bên nhau, sau đó Thẩm Thư Kỳ gặp tai nạn, Ackerman vẫn không được ra ngoài, hai người không thể gặp nhau.
Địch Hạo nhíu mày nói, "Sau cậu lại gặp tai nạn?"
Thẩm Thư Kỳ mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Tôi không biết."
"Không biết? Sao lại không biết?" Địch Hạo kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ vì cậu hiện hồn nên bị mất một phần kí ức?"
Địch Hạo nói như vậy, Ackerman càng thêm khẩn trương nhìn Thẩm Thư Kỳ.
Thẩm Thư Kỳ trấn an nhìn Ackerman, sau đó lắc đầu nói, "Tôi không có ý này, ý tôi là tôi không biết vì sao mình lại trở thành như bây giờ, tôi chỉ nhớ lúc ấy bị nhốt trong nhà đột nhiên té xỉu, chờ tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã bên cạnh Ackerman, hơn nữa còn là hư thể, tôi chỉ biết tình trạng của mình khi gọi cho Ackerman."
"Từ từ, chẳng lẽ cậu trước đây chưa từng nhìn cơ thể của mình? Hơn nữa, lúc ấy hai người đã tách nhau ra, cậu sao có thể xuất hiện bên cạnh Ackerman ở nước ngoài?" Tần Chí đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm Thư Kỳ giải thích, "Thật ra tôi nghĩ thời gian tôi tỉnh lại cách thời gian tôi hôn mê rất lâu, bởi vì tôi từ lời của Ackerman nói, lúc tôi hôn mê anh ấy từng qua đó, nhưng bị người nhà của tôi...... Mà sau đó anh ấy lại bị người nhà của mình bắt về nước."
"Sau đó mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại tới, tôi nghĩ, lúc đó Thư Kỳ mới xuất hiện bên cạnh tôi." Ackerman nói tiếp, nhìn Thẩm Thư Kỳ, "Cho dù là như thế nào, chỉ cần Thư Kỳ ở bên cạnh tôi là tốt rồi."
"Với hình thức hiện hồn như vậy sao?" Địch Hạo nói.
Thẩm Thư Kỳ và Ackerman đều im lặng.
"Cậu hôn mê khi nào? Có thể nói thời gian cụ thể không?" Tần Chí đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy.
Thẩm Thư Kỳ cẩn thận nghĩ một lát, nói ra một thời gian đại khái.
Tần Chí cùng Địch Hạo kinh ngạc nhìn nhau —— thời gian trùng hợp với khi bọn họ cảm giác được thế giới có biến đổi —— cũng chính là lúc Vạn Tứ phá bỏ phong ấn!
Tuy nhiên, cho dù thật sự là như vậy, cũng không nên khiến người khác bị liên lụy chứ? Hơn nữa Thẩm Thư Kỳ vô duyên vô cớ hôn mê, ngoại trừ bởi vì chuyện này, Địch Hạo và Tần Chí cũng không nghĩ ra được nguyên nhân thứ hai, dù sao Thẩm Thư Kỳ cũng nói trước đó cơ thể cậu chưa từng có bệnh tật gì.
Địch Hạo đột nhiên đứng dậy, hỏi, "Đúng rồi, cậu biết ai tên Vạn Tứ không?"
"Anh họ? Hai người quen anh họ của tôi sao?" Thẩm Thư Kỳ kinh ngạc hỏi.
Sao lại thế này? Vạn Tứ không phải bị phong ấn sao? Sao có thể xuất hiện trước khi phong ấn bị phá vỡ?
Địch Hạo khó hiểu nhìn về phía Tần Chí, sau khi biết tin tức trong mắt đầy sự kinh ngạc và nghiêm trọng.
Tần Chí cũng rất kinh ngạc, hắn không nghĩ Thẩm Thư Kỳ vậy mà thực sự quen biết Vạn Tứ, kỳ thật hắn cũng nghĩ đến khả năng này, chỉ có những người cách Vạn Tứ gần như vậy mới bị chịu ảnh hưởng.
Cho Địch Hạo một ánh mắt trấn an, Tần Chí nói, "Tình huống của hai người chúng tôi cũng đã hiểu đạ khái, chẳng qua thân thể Thẩm Thư Kỳ xảy ra chuyện ngoài ý muốn là ở trong nước, chúng tôi phải về đó mới giải quyết được."
Thẩm Thư Kỳ cùng Ackerman liếc nhau, Thẩm Thư Kỳ hỏi một đằng trả lời một nẻo nói, "Xin hỏi, chuyện này cùng anh họ tôi......"
Tần Chí ý vị không rõ nhìn Thẩm Thư Kỳ, "Những việc này vẫn là chờ sau khi về nước rồi nói, có một số việc chúng ta cũng không tiện phán đoán."
Trao đổi phương thức liên lạc với hai người, Tần Chí lúc này mới dẫn đầu đám người Địch Hạo ra khỏi biệt thự của Ackerman.
Nói như thế đây, tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng cũng là buồn ngủ gặp chiếu manh (đúng dịp gặp được điều đang cần), có được tin tức của Vạn Tứ.
Nhưng mà Tần Chí và Địch Hạo hôm nay cũng không còn thời gian tiếp tục đi chơi, may mà mấy đứa trẻ đều hiểu chuyện, vì thế tiện đường về nhà. Dù sao Ackerman còn phải cùng người nhà chu toàn việc ra nước ngoài, bọn họ có thể sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày, ngày mai lại tới chơi cũng được.
"Trước khi phá giải phong ấn, Vạn Tứ vẫn có thể hành động. Chẳng lẽ hắn đoạt xá?" Địch Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến đáp án này.
(Đoạt xá: Đạo giáo thân xác con người chẳng qua là bình chứa của linh hồn. Hình thức đoạt xá là khi linh hồn tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần với người ấy. Sau một thời gian tương tác với nhiều hình thức khác nhau khiến cho tinh thần người ấy sa sút trầm trọng, lúc này linh hồn ấy sẽ tấn công đẩy linh hồn của người kia văng khỏi thân xác của mình, rồi chiếm đoạt, sống một cuộc sống mới với thân xác ấy.)
Tần Chí ôm chầm Địch Hạo, "Có lẽ vậy." Sau đó động tay động chân.
Địch Hạo bắt lấy tay của Tần Chí, bực bội trừng mắt nhìn Tần Chí, "Anh có thể trả lời đàng hoàng được không!"
"Anh trả lời nghiêm túc mà." Tần Chí cười lại gần hôn Địch Hạo một cái.
"Bang!" Địch Hạo vỗ một cái lên mặt Tần Chí, "Không nói nữa! Em đi tắm."
"Hạo Hạo, chúng ta tắm chung đi."
"Lăn!"
Lại cùng bọn nhỏ ra ngoài chơi mấy ngày, may mắn mấy ngày nay không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người đều chơi rất tận hứng.
Ackerman rốt cuộc tìm được lý do thuyết phục người nhà, về Trung Quốc trong mấy ngày tới.
Thanh dao kia, Tần Chí vẫn mang bên người như cũ, vuốt ve thân đao, nhìn những chỗ rỉ sét trên đao, Tần Chí thở dài, con dao này, ai nghĩ đến đã từng chinh phạt tám phương, ma chắn giết ma, quỷ chắn sát quỷ.
Trở về nước, cũng không thể tùy tiện đi tìm Thẩm Thư Kỳ, dù sao chỗ ở của Thẩm Thư Kỳ vẫn thường xuyên có người qua lại, hai người cứ tới như vậy mà không có lý do, còn không bị kẻ khác coi là nghi phạm?
Cũng may Ackerman biết thân xác của Thẩm Thư Kỳ ở đâu, sau khi nghe ngóng, thì ra là chỗ Bành Vũ đang thực tập, hiện tại Bành Vũ đã trở thành bác sĩ chính thức, cái này cũng tốt, để Bành Vũ dẫn họ đi, bọn họ chỉ cần đến phòng bệnh của Thẩm Thư Kỳ, nếu thuận lợi có thể giúp hồn phách của Thẩm Thư Kỳ trở về thân xác.
Vì thế Địch Hạo tìm Bành Vũ, đem mọi chuyện kể với hắn một chút.
"Tớ nói này Địch Tiểu Hạo, sao mỗi ngày cậu đều có nhiều chuyện như vậy." Bành Vũ bất đắc dĩ trêu chọc, "Được rồi, tớ biết rồi, tớ tìm cơ hội nhìn xem, có tin tức sẽ báo với cậu."
"Cảm ơn a."
Hiệu suất làm việc của Bành Vũ quả thực rất nhanh, hắn mới chuyển thành bác sĩ chính thức, cho dù tay nghề cao siêu, cũng không tránh được bị các vị tiền bối "Khi dễ", thường xuyên bị làm khó dễ mà sai sử này nọ, nhưng mà Bành Vũ là ai a, sao có thể ngoan ngoãn bị khi dễ, nhưng hôm nay Bành Vũ lại chủ động không làm theo bản chất của mình nữa, kêu bác sĩ trực ca đêm về để mình thay.
Bác sĩ đó làm việc ở đây đã lâu năm, cao không thành thấp cũng không phải, thấy Bành Vũ là tay mới nhưng tay nghề cao siêu, trong tối đã thầm khi dễ hắn nhiều lần, mỗi lần đều bị Bành Vũ không mặn không nhạt đánh trở về, lần này Bành Vũ có thể chủ động đi trực ban, vẻ mặt bác sĩ này một bộ trẻ nhỏ dễ dậy, làm Bành Vũ nhịn không được tưởng đánh ông ta.
Tới phòng bệnh của Thẩm Thư Kỳ xem xét một chút, Bành Vũ gọi điện thoại cho Địch Hạo, kêu bọn họ nhanh tới đây, trước đó Bành Vũ đã kêu nhóm Địch Hạo tới bệnh viện, nên hiện tại bọn họ đã đứng dưới bệnh viện.
Đi với Địch Hạo, Tần Chí và Ackerman còn có Mạc Kình, Bành Vũ nhíu mày, mới phát hiện Mạc Kình không gặp một đoạn thời gian, y đã vô tình từ chối mấy cô y tá, nhưng mà y còn không phát hiện, tức khắc bất mãn nói, "Cậu đi đâu? Sao lại tới đây với Địch Hạo? Không biết bác sĩ phụ không được đi loạn sao?"
Mạc Kình cười, tốt tính nói, "Có chút việc, đi ra ngoài một chút."
Địch Hạo vỗ bả vai Mạc Kình, "Ai, sao không nói cậu ra ngoài đánh người a?"
"Đánh người? Đánh ai?" Bành Vũ nghi hoặc hỏi,
Mạc Kình sờ sờ mũi, "Bác sĩ Từ."
"Hả?......" Bành Vũ cười híp mắt, tiến đến bên cạnh Mạc Kình, "Đánh hay lắm, tôi cũng muốn đánh ông ta từ lâu rồi....... Nhưng mà cậu không để ông ta thấy mặt đi?"
"Trùm bao tải."
"Làm tốt lắm!" Bành Vũ cười tủm tỉm nhìn Mạc Kình.
Vừa quay đầu lại, phát hiện Địch Hạo kinh ngạc nhìn bọn họ, Bành Vũ không được tự nhiên ho khan hai tiếng, "Cái này, mọi người nhanh vào thôi."
Địch Hạo nghi hoặc đi ở bên cạnh Tần Chí, còn quay đầu lại nhìn Bành Vũ, "Giữa hai người họ có chút kì quái a."
Tần Chí nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Thuận lợi vào phòng bệnh, ba người một hồn nháy mắt nhìn thấy người thanh niên nằm trên giường bệnh, Ackerman trong nháy mắt liền nhào tới, một bên nhìn hồn phách Thẩm Thư Kỳ, một bên nhìn Thẩm Thư Kỳ trên giường bệnh, đôi mắt đã đỏ.
Địch Hạo nhìn bọn họ từ phía sau, không khỏi nghĩ đến, đây là lần thứ mấy cậu nhìn thấy Ackerman khóc? Anh ta không phải là thụ đi? Nhìn Ackerman cao lớn cường tráng, nghĩ tới cảnh anh ta bị Thẩm Thư Kỳ đè ở dưới, Địch Hạo nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Tần Chí —— nói, nếu Thẩm Thư Kỳ có thể, vậy cậu phản công Tần Chí cũng được đi?
Tần Chí mẫn cảm phát giác Địch Hạo nhìn về phía hắn trong ánh mắt không có ý ốt gì, nghi hoặc ừ một tiếng —— làm gì?
Địch Hạo cười tủm tỉm lắc đầu —— không có gì.
Không tin.
Tần Chí nheo mắt, duỗi tay vỗ đầu Địch Hạo, ý là —— trở về lại tra khảo em.
Địch Hạo đi lên trước, "Để tôi xem cậu ấy thế nào, thời gian cấp bách."
Ackerman gật đầu, bình phục một chút cảm xúc, tránh ra.
Địch Hạo nhìn kỹ trên giường bệnh Thẩm Thư Kỳ trên giường bệnh, khó trách tại sao hồn phách của Thẩm Thư Kỳ khá yếu, cơ thể cậu ta rất gầy, Thẩm Thư Kỳ hôn mê nằm ở trên giường bệnh, dinh dưỡng không có, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng cho người thực vật vào, nhưng mà xem ra, người nhà cậu ta cũng chăm sóc cậu ta rất tốt, tay chân đều thường xuyên có người cắt gọn, kiểm tra xong thân thể không có gì khác thường, Địch Hạo mở miệng nói, "Cậu không có chuyện gì, chỉ là hồn phách bị đánh ra nên chịu chấn động, một chốc không thể quay về, chỉ sợ lúc ấy hồn phách cũng bị mất ý thức, theo bản năng đi tìm người mà trong lòng vướng bận nhất, cho nên lúc Thẩm Thư Kỳ tỉnh lại, mới phát hiện ở bên cạnh anh."
Địch Hạo nói như vậy vừa, Ackerman cùng Thẩm Thư Kỳ đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, Ackerman hỏi, "Vậy hiện tại, Thư Kỳ có thể trở về cơ thể của em ấy đi?"
Địch Hạo gật đầu, nói với Thẩm Thư Kỳ, "Cậu không cần phản kháng."
"Được."
Ngay sau đó, Thẩm Thư Kỳ liền thấy Địch Hạo điều khiển ngón tay làm ra một quyết, sau đó liền cảm nhận được một sức mạnh đẩy cậu ta về phía thân thể của mình......
Ackerman nhìn Thẩm Thư Kỳ trở lại thân thể, lập tức ngồi ở bên cạnh Thẩm Thư Kỳ, nhìn cậu ta, "Sao em ấy còn chưa tỉnh?"
Địch Hạo vô ngữ nói, "Thân thể hắn trong khoảng thời gian này suy yếu vô cùng, hồn phách mới vừa trở lại thân thể, sao có thể lập tức liền tỉnh?"
Ackerman gật đầu, nhìn về phía Thẩm Thư Kỳ trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.
"Được rồi, gọi bác sĩ đi." Địch Hạo mở miệng nói, "Anh ở đây canh cậu ấy cũng không có ích gì, hiện tại cậu ấy là người bệnh hôn mê bình thường, nếu anh lo lắng thì gọi bác sĩ phụ trách cậu ấy tới đây, nhưng mà có thể anh phải rời khỏi đây một chút, chúng tôi không thể bại lộ."
"...... Được." Ackerman nhìn Thẩm Thư Kỳ không rời mắt, anh ta biết hiện tại không thể đợi ở đây, nếu không khó mà giải thích.
Địch Hạo nhíu mày nói, "Sau cậu lại gặp tai nạn?"
Thẩm Thư Kỳ mặt lộ vẻ nghi hoặc, "Tôi không biết."
"Không biết? Sao lại không biết?" Địch Hạo kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ vì cậu hiện hồn nên bị mất một phần kí ức?"
Địch Hạo nói như vậy, Ackerman càng thêm khẩn trương nhìn Thẩm Thư Kỳ.
Thẩm Thư Kỳ trấn an nhìn Ackerman, sau đó lắc đầu nói, "Tôi không có ý này, ý tôi là tôi không biết vì sao mình lại trở thành như bây giờ, tôi chỉ nhớ lúc ấy bị nhốt trong nhà đột nhiên té xỉu, chờ tôi tỉnh lại, phát hiện mình đã bên cạnh Ackerman, hơn nữa còn là hư thể, tôi chỉ biết tình trạng của mình khi gọi cho Ackerman."
"Từ từ, chẳng lẽ cậu trước đây chưa từng nhìn cơ thể của mình? Hơn nữa, lúc ấy hai người đã tách nhau ra, cậu sao có thể xuất hiện bên cạnh Ackerman ở nước ngoài?" Tần Chí đột nhiên mở miệng nói.
Thẩm Thư Kỳ giải thích, "Thật ra tôi nghĩ thời gian tôi tỉnh lại cách thời gian tôi hôn mê rất lâu, bởi vì tôi từ lời của Ackerman nói, lúc tôi hôn mê anh ấy từng qua đó, nhưng bị người nhà của tôi...... Mà sau đó anh ấy lại bị người nhà của mình bắt về nước."
"Sau đó mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại tới, tôi nghĩ, lúc đó Thư Kỳ mới xuất hiện bên cạnh tôi." Ackerman nói tiếp, nhìn Thẩm Thư Kỳ, "Cho dù là như thế nào, chỉ cần Thư Kỳ ở bên cạnh tôi là tốt rồi."
"Với hình thức hiện hồn như vậy sao?" Địch Hạo nói.
Thẩm Thư Kỳ và Ackerman đều im lặng.
"Cậu hôn mê khi nào? Có thể nói thời gian cụ thể không?" Tần Chí đột nhiên hỏi ra vấn đề như vậy.
Thẩm Thư Kỳ cẩn thận nghĩ một lát, nói ra một thời gian đại khái.
Tần Chí cùng Địch Hạo kinh ngạc nhìn nhau —— thời gian trùng hợp với khi bọn họ cảm giác được thế giới có biến đổi —— cũng chính là lúc Vạn Tứ phá bỏ phong ấn!
Tuy nhiên, cho dù thật sự là như vậy, cũng không nên khiến người khác bị liên lụy chứ? Hơn nữa Thẩm Thư Kỳ vô duyên vô cớ hôn mê, ngoại trừ bởi vì chuyện này, Địch Hạo và Tần Chí cũng không nghĩ ra được nguyên nhân thứ hai, dù sao Thẩm Thư Kỳ cũng nói trước đó cơ thể cậu chưa từng có bệnh tật gì.
Địch Hạo đột nhiên đứng dậy, hỏi, "Đúng rồi, cậu biết ai tên Vạn Tứ không?"
"Anh họ? Hai người quen anh họ của tôi sao?" Thẩm Thư Kỳ kinh ngạc hỏi.
Sao lại thế này? Vạn Tứ không phải bị phong ấn sao? Sao có thể xuất hiện trước khi phong ấn bị phá vỡ?
Địch Hạo khó hiểu nhìn về phía Tần Chí, sau khi biết tin tức trong mắt đầy sự kinh ngạc và nghiêm trọng.
Tần Chí cũng rất kinh ngạc, hắn không nghĩ Thẩm Thư Kỳ vậy mà thực sự quen biết Vạn Tứ, kỳ thật hắn cũng nghĩ đến khả năng này, chỉ có những người cách Vạn Tứ gần như vậy mới bị chịu ảnh hưởng.
Cho Địch Hạo một ánh mắt trấn an, Tần Chí nói, "Tình huống của hai người chúng tôi cũng đã hiểu đạ khái, chẳng qua thân thể Thẩm Thư Kỳ xảy ra chuyện ngoài ý muốn là ở trong nước, chúng tôi phải về đó mới giải quyết được."
Thẩm Thư Kỳ cùng Ackerman liếc nhau, Thẩm Thư Kỳ hỏi một đằng trả lời một nẻo nói, "Xin hỏi, chuyện này cùng anh họ tôi......"
Tần Chí ý vị không rõ nhìn Thẩm Thư Kỳ, "Những việc này vẫn là chờ sau khi về nước rồi nói, có một số việc chúng ta cũng không tiện phán đoán."
Trao đổi phương thức liên lạc với hai người, Tần Chí lúc này mới dẫn đầu đám người Địch Hạo ra khỏi biệt thự của Ackerman.
Nói như thế đây, tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng cũng là buồn ngủ gặp chiếu manh (đúng dịp gặp được điều đang cần), có được tin tức của Vạn Tứ.
Nhưng mà Tần Chí và Địch Hạo hôm nay cũng không còn thời gian tiếp tục đi chơi, may mà mấy đứa trẻ đều hiểu chuyện, vì thế tiện đường về nhà. Dù sao Ackerman còn phải cùng người nhà chu toàn việc ra nước ngoài, bọn họ có thể sẽ phải ở lại đây thêm vài ngày, ngày mai lại tới chơi cũng được.
"Trước khi phá giải phong ấn, Vạn Tứ vẫn có thể hành động. Chẳng lẽ hắn đoạt xá?" Địch Hạo nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến đáp án này.
(Đoạt xá: Đạo giáo thân xác con người chẳng qua là bình chứa của linh hồn. Hình thức đoạt xá là khi linh hồn tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tương tác tinh thần với người ấy. Sau một thời gian tương tác với nhiều hình thức khác nhau khiến cho tinh thần người ấy sa sút trầm trọng, lúc này linh hồn ấy sẽ tấn công đẩy linh hồn của người kia văng khỏi thân xác của mình, rồi chiếm đoạt, sống một cuộc sống mới với thân xác ấy.)
Tần Chí ôm chầm Địch Hạo, "Có lẽ vậy." Sau đó động tay động chân.
Địch Hạo bắt lấy tay của Tần Chí, bực bội trừng mắt nhìn Tần Chí, "Anh có thể trả lời đàng hoàng được không!"
"Anh trả lời nghiêm túc mà." Tần Chí cười lại gần hôn Địch Hạo một cái.
"Bang!" Địch Hạo vỗ một cái lên mặt Tần Chí, "Không nói nữa! Em đi tắm."
"Hạo Hạo, chúng ta tắm chung đi."
"Lăn!"
Lại cùng bọn nhỏ ra ngoài chơi mấy ngày, may mắn mấy ngày nay không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người đều chơi rất tận hứng.
Ackerman rốt cuộc tìm được lý do thuyết phục người nhà, về Trung Quốc trong mấy ngày tới.
Thanh dao kia, Tần Chí vẫn mang bên người như cũ, vuốt ve thân đao, nhìn những chỗ rỉ sét trên đao, Tần Chí thở dài, con dao này, ai nghĩ đến đã từng chinh phạt tám phương, ma chắn giết ma, quỷ chắn sát quỷ.
Trở về nước, cũng không thể tùy tiện đi tìm Thẩm Thư Kỳ, dù sao chỗ ở của Thẩm Thư Kỳ vẫn thường xuyên có người qua lại, hai người cứ tới như vậy mà không có lý do, còn không bị kẻ khác coi là nghi phạm?
Cũng may Ackerman biết thân xác của Thẩm Thư Kỳ ở đâu, sau khi nghe ngóng, thì ra là chỗ Bành Vũ đang thực tập, hiện tại Bành Vũ đã trở thành bác sĩ chính thức, cái này cũng tốt, để Bành Vũ dẫn họ đi, bọn họ chỉ cần đến phòng bệnh của Thẩm Thư Kỳ, nếu thuận lợi có thể giúp hồn phách của Thẩm Thư Kỳ trở về thân xác.
Vì thế Địch Hạo tìm Bành Vũ, đem mọi chuyện kể với hắn một chút.
"Tớ nói này Địch Tiểu Hạo, sao mỗi ngày cậu đều có nhiều chuyện như vậy." Bành Vũ bất đắc dĩ trêu chọc, "Được rồi, tớ biết rồi, tớ tìm cơ hội nhìn xem, có tin tức sẽ báo với cậu."
"Cảm ơn a."
Hiệu suất làm việc của Bành Vũ quả thực rất nhanh, hắn mới chuyển thành bác sĩ chính thức, cho dù tay nghề cao siêu, cũng không tránh được bị các vị tiền bối "Khi dễ", thường xuyên bị làm khó dễ mà sai sử này nọ, nhưng mà Bành Vũ là ai a, sao có thể ngoan ngoãn bị khi dễ, nhưng hôm nay Bành Vũ lại chủ động không làm theo bản chất của mình nữa, kêu bác sĩ trực ca đêm về để mình thay.
Bác sĩ đó làm việc ở đây đã lâu năm, cao không thành thấp cũng không phải, thấy Bành Vũ là tay mới nhưng tay nghề cao siêu, trong tối đã thầm khi dễ hắn nhiều lần, mỗi lần đều bị Bành Vũ không mặn không nhạt đánh trở về, lần này Bành Vũ có thể chủ động đi trực ban, vẻ mặt bác sĩ này một bộ trẻ nhỏ dễ dậy, làm Bành Vũ nhịn không được tưởng đánh ông ta.
Tới phòng bệnh của Thẩm Thư Kỳ xem xét một chút, Bành Vũ gọi điện thoại cho Địch Hạo, kêu bọn họ nhanh tới đây, trước đó Bành Vũ đã kêu nhóm Địch Hạo tới bệnh viện, nên hiện tại bọn họ đã đứng dưới bệnh viện.
Đi với Địch Hạo, Tần Chí và Ackerman còn có Mạc Kình, Bành Vũ nhíu mày, mới phát hiện Mạc Kình không gặp một đoạn thời gian, y đã vô tình từ chối mấy cô y tá, nhưng mà y còn không phát hiện, tức khắc bất mãn nói, "Cậu đi đâu? Sao lại tới đây với Địch Hạo? Không biết bác sĩ phụ không được đi loạn sao?"
Mạc Kình cười, tốt tính nói, "Có chút việc, đi ra ngoài một chút."
Địch Hạo vỗ bả vai Mạc Kình, "Ai, sao không nói cậu ra ngoài đánh người a?"
"Đánh người? Đánh ai?" Bành Vũ nghi hoặc hỏi,
Mạc Kình sờ sờ mũi, "Bác sĩ Từ."
"Hả?......" Bành Vũ cười híp mắt, tiến đến bên cạnh Mạc Kình, "Đánh hay lắm, tôi cũng muốn đánh ông ta từ lâu rồi....... Nhưng mà cậu không để ông ta thấy mặt đi?"
"Trùm bao tải."
"Làm tốt lắm!" Bành Vũ cười tủm tỉm nhìn Mạc Kình.
Vừa quay đầu lại, phát hiện Địch Hạo kinh ngạc nhìn bọn họ, Bành Vũ không được tự nhiên ho khan hai tiếng, "Cái này, mọi người nhanh vào thôi."
Địch Hạo nghi hoặc đi ở bên cạnh Tần Chí, còn quay đầu lại nhìn Bành Vũ, "Giữa hai người họ có chút kì quái a."
Tần Chí nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Thuận lợi vào phòng bệnh, ba người một hồn nháy mắt nhìn thấy người thanh niên nằm trên giường bệnh, Ackerman trong nháy mắt liền nhào tới, một bên nhìn hồn phách Thẩm Thư Kỳ, một bên nhìn Thẩm Thư Kỳ trên giường bệnh, đôi mắt đã đỏ.
Địch Hạo nhìn bọn họ từ phía sau, không khỏi nghĩ đến, đây là lần thứ mấy cậu nhìn thấy Ackerman khóc? Anh ta không phải là thụ đi? Nhìn Ackerman cao lớn cường tráng, nghĩ tới cảnh anh ta bị Thẩm Thư Kỳ đè ở dưới, Địch Hạo nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Tần Chí —— nói, nếu Thẩm Thư Kỳ có thể, vậy cậu phản công Tần Chí cũng được đi?
Tần Chí mẫn cảm phát giác Địch Hạo nhìn về phía hắn trong ánh mắt không có ý ốt gì, nghi hoặc ừ một tiếng —— làm gì?
Địch Hạo cười tủm tỉm lắc đầu —— không có gì.
Không tin.
Tần Chí nheo mắt, duỗi tay vỗ đầu Địch Hạo, ý là —— trở về lại tra khảo em.
Địch Hạo đi lên trước, "Để tôi xem cậu ấy thế nào, thời gian cấp bách."
Ackerman gật đầu, bình phục một chút cảm xúc, tránh ra.
Địch Hạo nhìn kỹ trên giường bệnh Thẩm Thư Kỳ trên giường bệnh, khó trách tại sao hồn phách của Thẩm Thư Kỳ khá yếu, cơ thể cậu ta rất gầy, Thẩm Thư Kỳ hôn mê nằm ở trên giường bệnh, dinh dưỡng không có, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng cho người thực vật vào, nhưng mà xem ra, người nhà cậu ta cũng chăm sóc cậu ta rất tốt, tay chân đều thường xuyên có người cắt gọn, kiểm tra xong thân thể không có gì khác thường, Địch Hạo mở miệng nói, "Cậu không có chuyện gì, chỉ là hồn phách bị đánh ra nên chịu chấn động, một chốc không thể quay về, chỉ sợ lúc ấy hồn phách cũng bị mất ý thức, theo bản năng đi tìm người mà trong lòng vướng bận nhất, cho nên lúc Thẩm Thư Kỳ tỉnh lại, mới phát hiện ở bên cạnh anh."
Địch Hạo nói như vậy vừa, Ackerman cùng Thẩm Thư Kỳ đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, Ackerman hỏi, "Vậy hiện tại, Thư Kỳ có thể trở về cơ thể của em ấy đi?"
Địch Hạo gật đầu, nói với Thẩm Thư Kỳ, "Cậu không cần phản kháng."
"Được."
Ngay sau đó, Thẩm Thư Kỳ liền thấy Địch Hạo điều khiển ngón tay làm ra một quyết, sau đó liền cảm nhận được một sức mạnh đẩy cậu ta về phía thân thể của mình......
Ackerman nhìn Thẩm Thư Kỳ trở lại thân thể, lập tức ngồi ở bên cạnh Thẩm Thư Kỳ, nhìn cậu ta, "Sao em ấy còn chưa tỉnh?"
Địch Hạo vô ngữ nói, "Thân thể hắn trong khoảng thời gian này suy yếu vô cùng, hồn phách mới vừa trở lại thân thể, sao có thể lập tức liền tỉnh?"
Ackerman gật đầu, nhìn về phía Thẩm Thư Kỳ trong ánh mắt tràn ngập lo lắng.
"Được rồi, gọi bác sĩ đi." Địch Hạo mở miệng nói, "Anh ở đây canh cậu ấy cũng không có ích gì, hiện tại cậu ấy là người bệnh hôn mê bình thường, nếu anh lo lắng thì gọi bác sĩ phụ trách cậu ấy tới đây, nhưng mà có thể anh phải rời khỏi đây một chút, chúng tôi không thể bại lộ."
"...... Được." Ackerman nhìn Thẩm Thư Kỳ không rời mắt, anh ta biết hiện tại không thể đợi ở đây, nếu không khó mà giải thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook