Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Thấy Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương thoáng cái đã chuồn mất, Thi Gia không phản ứng kịp, đờ người tại chỗ.

Hắn không nghĩ tới được là vợ chồng son này chuồn còn nhanh hơn phóng viên Hồng Kông.

Đang tính cất bước đuổi theo, người đàn ông ngồi trên sô pha chợt đứng lên, chặn đường hắn.

Thi Gia lùi hai bước: "..."

Đối mặt với người đàn ông muốn giết hắn, trong lòng hắn vẫn còn thấy hơi sợ, miễn cưỡng tươi cười nói: "À này, bảo bối, anh không thể đối xử với tôi như thế chứ, tối qua hai ta đều sướng mà!"

Hàn Dục Hào: "..."

Hàn Dục Hào trợn to hai mắt, người này còn có mặt mũi nói đến chuyện tối qua sao, vừa nghĩ đến chuyện tối qua, hắn thật sự hận không thể giết chết người đàn ông trước mắt này.

Nếu không phải hắn ta chủ động trêu chọc hắn, làm sao hắn sẽ, với lại, cặp mắt xinh đẹp của Hàn Dục Hào híp lại, gằn từng chữ: "Cậu vừa gọi tôi là gì đó."

"... Bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn." Thi Gia vội vàng đổi cách xưng hô.

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng lại bất mãn: Tối qua ở trên giường gọi anh là bảo bối anh cũng có nói gì đâu, sao mà trên giường dưới giường lại là hai bộ mặt thế!

Hàn Dục Hào giống như là đang khống chế cơn giận của mình, Thi Gia cũng có thể cảm giác rõ ràng được, từ sau khi Hàn Đông Dương đến đây, Hàn Dục Hào không cáu kỉnh giống như lúc sáng mới vừa tỉnh lại đã phát hiện hắn ở trên giường nữa.

Thi Gia cũng hối hận, tối qua đi uống bạn với mấy người bạn, thế mà lại đụng phải Hàn Dục Hào.

Có lẽ là vì lúc đó Hàn Dục Hào quá không coi ai ra gì, nhìn thấy hắn cũng làm như không quen, đi qua người hắn, bộ dáng thanh cao ta đây kia, hắn nhìn liền hận đến hận nghiến răng nghiến lợi, mới đi tới trêu chọc hai câu.

Mà lúc hắn ngồi xuống, Hàn Dục Hào lại còn lời mặn lời nhạt hơn. Bình thường hai người cũng đã không ưa gì nhau rồi, hận không thể bày một cái võ đài ra leo lên đấu kiếm, phân rõ thắng bại. Đừng nói là trường hợp gặp ở quán bar.

Quả nhiên, Thi Gia chưa nói vài câu, liền uống mấy ly với Hàn Dục Hào. Hắn cho rằng Hàn Dục Hào là bác sĩ, sẽ tuân theo tám chữ vàng, uống rượu hại gan, hút thuốc hại phổi.

Nhưng không nghĩ tới, Hàn Dục Hào cũng dính tới cả rượu lẫn thuốc lá.

Không thể không nói, dáng vẻ Hàn Dục Hào cúi đầu hút thuốc lá cực kỳ khiến người ta động tâm, thật sự có một loại khắc hoạ thực của câu "Hút không phải là khói, hút chính là cô quạnh."

Động tác tuỳ ý lại mang theo vài phần cảm giác nghiêm túc, rất lưu loát, không hề dây dưa.

Thi Gia không biết có phải là do Hàn Dục Hào là bác sĩ hay không, ngay cả một ánh mắt, cũng sẽ không dừng lại ở trên người bạn lâu, kiểu mà chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra.

Cho nên, khoảnh khắc khi Hàn Dục Hào đặt cổ tay lên bàn, dùng ngón tay gõ rớt một nửa đoạn thuốc đã hút hết, miễn cưỡng nhướng mí mắt lên nhìn hắn, hắn cũng có thể cảm nhận rõ ràng được câu Lâm Ngộ An nói rằng, trạng thái nhân sinh của anh cả cậu là đã phát triển từ sự tự tin lên thành tự kiêu.

Nhưng trong nháy mắt đó, trong lòng Thi Gia lại không thể không thừa nhận, Hàn Dục Hào như vậy đúng là rất trêu người.

Dù sao, hắn cũng biết từ khi Hàn Dục Hào bước vào, bộ dáng người này không phù hợp với bầu không khí ở đây nhưng lại cảm thấy rất thành thạo, rất nhanh, đường nhìn từ bốn phương tám hướng chiếu đến như đèn pha, chỉ là không có ai bước đến đây.

Có thể là biết bên người Hàn Dục Hào có một người nhìn như "trò chuyện với nhau vui vẻ" ngồi bên cạnh, đương nhiên cũng chẳng phải là trò chuyện với nhau vui vẻ, bởi vì lúc đó bọn họ chỉ thiếu bước không ra tay đánh nhau ở trong quán bar.

Mà chuyện khiến cho bọn họ có thể đánh nhau thì chỉ có một:

Tám mươi phần trăm đề tài tranh luận giữa bọn họ xoay quanh Hàn Đông Dương và Lâm Ngộ An.

Hai người kia giống như chất kết dính giữa bọn họ, cũng giống một mồi dẫn lửa.

Chỉ cần hai người bọn họ đụng nhau, sẽ dùng chỗ đau của đối phương để cười nhạo đối phương, Thi Gia cười nhạo Hàn Đông Dương vì vợ mà gài bẫy Hàn Dục Hào, Hàn Dục Hào cũng không chịu thua, cười hắn mất đi Lâm Ngộ An.

Nhìn từ một khía cạnh khác thì hai người cũng rất giống như là gặp được nhau, nhưng mặc dù như thế, cũng không đạt đến mức bắt tay làm hoà nâng ly cùng hát.

Thật ra Thi Gia tự nhận là tửu lượng của mình cũng rất tốt, có lẽ là có quan hệ với việc ở nước ngoài, văn hóa rượu được tuyên dương giống như kính già yêu trẻ trong nước vậy.

Nhưng hắn không nghĩ tới là Hàn Dục Hào cũng không kém, hai người không ai phục ai, anh một ly tôi cũng một lý, cuối cùng bọn họ đều uống tới mức hơi không tỉnh táo, sau khi dắt dìu nhau ra khỏi quán bar, nếu như không phải Thi Gia còn chút ý thức, suýt nữa là bọn họ đã học theo Y Bình leo lên cầu nhảy xuống.

"Sao cậu lại có má lúm đồng tiền vậy?" Lên xe, Hàn Dục Hào dựa vào cửa sổ xe, một tay chống đầu, híp mắt hỏi, đây là câu duy nhất hắn nói ra mà không có mùi thuốc súng nặng như vậy.

Hàn Dục Hào uống rượu say lại thích cười, hình như có rất nhiều chuyện cũng có thể thu hút sự chú ý của hắn một cách dễ dàng.

Thi Gia nghe câu hỏi này xong thì chỉ lười nhác cười cười, vẫn không trả lời, liền cảm giác được một ngón tay hơi lành lạnh chọc chọc mặt mình.

Hàn Dục Hào rất hứng thú: "Chính là cái này này."

Thi Gia hơi nghiêng đầu đi, giơ tay đánh rớt: "Đừng đụng vào."

Thật ra Thi Gia cũng không thích cái má lúm đồng tiền này lắm, bởi vì nó luôn khiến hắn cảm thấy rất nữ khí, nhưng mà dường như đối phương lại không tính buông tha cho hắn, dùng tay đi một vòng quanh cổ hắn, lại chọt bên kia, cười nói: "Bên này của cậu cũng có nữa này."

Thi Gia: "..." Hắn cảm thấy mặt mình sắp bị chọc ra một cái động rồi.

Hắn không biết nhà của Hàn Dục Hào ở đâu, hỏi nhiều lần trên xe, cũng không hỏi được vị trí cụ thể. Thi Gia nghĩ nếu mình ném người này ở trên xe, sợ rằng hắn ta sẽ không đi nhảy cầu đâu, mà sẽ đòi vác thang leo lên nóc nhà mất. Cuối cùng đành bất đắc dĩ kéo người ra khỏi xe.

Xóc nảy kéo người vào nhà, cũng chính là cái loại xóc nảy này khiến cho bọn họ liền dây dây dưa dưa sau khi vào nhà.

Cụ thể thì hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ là lúc môi Hàn Dục Hào chạm vào mặt hắn thì hơi lành lạnh, rất mềm, y như hắn vậy, bên ngoài vân đạm phong khinh, lạnh lùng vô tình. Nhưng lột tầng xác ở ngoài ra, sẽ phát hiện bên trong có một con chim non. Mà Thi Gia chính là người thấy được con chim non kia.

"Bác sĩ Hàn, anh đừng có quyến rũ tôi vậy chứ."

Lúc Thi Gia nói câu này ra thì mang theo vài phần khó xử, nhưng khi hắn nhìn thấy gò má của ửng đỏ của Hàn Dục Hào, ánh mắt còn mang theo ánh nước, còn có cái miệng bình thường vừa mở miệng liền khiến hắn không chết cũng bị thương, cái này không những khiến hắn khó xử, bình tĩnh lại, còn khiến cho hắn làm chuyện tiếp theo.

Eo của Hàn Dục Hào rất nhỏ, đường cong cũng rất đẹp, lúc hắn ta đặt hai tay lên hắn, hắn có thể cảm thấy được da gà nổi lên.

Cho nên tiếp theo chính là một màn say rượu loạn tính nước chảy thành sông, bọn họ quần nhau một lần trên sô pha, sau đó mới vào phòng ngủ.

Khi ở trên giường, Hàn Dục Hào không phải là một người kêu bậy, cho nên mỗi khi hắn không chịu nổi chảy nước mắt ra, hắn ta chỉ biết cắn hắn rất mạnh, trong đó còn mang theo một loại điên cuồng mất lý trí, là cái mà Thi Gia chưa từng thấy qua.

Đã nhiều lần, Thi Gia cũng có thể đoán ra sau khi tỉnh lại thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Đương nhiên, nhìn vào bây giờ, đúng là Hàn Dục Hào không để cho hắn thất vọng, nếu như không phải tối hôm qua hắn làm tiêu hao phần lớn thể lực của Hàn Dục Hào, hắn chắn chắc rằng trước lúc hai người Lâm Ngộ An chạy tới thì đã bị Hàn Dục Hào chặt ra làm tám khúc.

Mặc dù nói ra thì nhiều người không thể nào ngờ tới, nhưng Hàn Đông Dương đích thật là một loại thuốc an thần cực hữu dụng.

Ví như vừa rồi, Hàn Đông Dương mới nói mấy câu đã có thể vuốt xuôi lông của Hàn Dục Hào. Tuy rằng đã đi mất, nhưng rõ ràng Hàn Dục Hào đã bình tĩnh hơn nhiều.

"Vừa nãy cậu có nói chuyện giữa tôi và cậu không?"

Bằng vào việc Hàn Dục Hào vội vàng dọn dẹp tình huống trong nhà, có thể đoán được hắn không muốn để cho Lâm Ngộ An biết chuyện của bọn họ.

Cho nên Thi Gia vội vàng xua tay: "Chưa, chưa có nói."

Khi hắn nói xong câu đó, nhìn thấy nét mặt thở phào nhẹ nhõm của Hàn Dục Hào, Thi Gia lại lập tức thấy bất mãn, nghĩ rằng nếu để cho hai người Lâm Ngộ An biết quan hệ giữa bọn họ thì có làm sao.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng là người trưởng thành, hắn cũng chẳng muốn đòi cái gì từ chuyện này, đúng là thấy hơi mất tự nhiên.

...

"Tối qua anh cả và Thi Gia ấy." Lâm Ngộ An kéo Hàn Đông Dương một mạch xuống dưới lầu, kích động khoa tay múa chân, "Chính là làm cái việc mà tối qua chúng ta làm đó, anh thấy trong thùng rác của bọn họ có ba con sâu."

Hàn Đông Dương vốn không hiểu tại sao Lâm Ngộ An lại kéo hắn ra ngoài, bây giờ nghe thấy thế thì cảm thấy sấm sét giữa trời quang, há miệng một chút, không nói gì cả, nửa ngày mới phản ứng lại: "Anh nói, anh cả, và Tam Nhi?"

Lâm Ngộ An gật đầu như gà mỏ thóc, đè giọng nói: "Anh nhìn thấy hết rồi."

Hàn Đông Dương: "..."

Hàn Đông Dương dại ra: "Vậy, vậy sau này, em phải sửa lại, không gọi Tam Nhi nữa mà gọi là Tam tẩu à?"

Lâm Ngộ An bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, thay đổi thân phận thế này đúng là khiến người ta khó lòng phòng bị mà.

Đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên mở miệng kêu một tiếng: "Anh cả."

Hàn Dục Hào đi ra từ bên trong, đẩy cửa ra, nhìn hai người, giọng nói bình tĩnh: "Hai đứa đứng dưới lầu làm gì vậy?"

Hai người lập tức kính nể đứng một bên, cùng lắc đầu: "Không có gì!"

Ánh mắt Hàn Dục Hào quét hai lần, liền bước chân đi ra, đi hai bước thì dừng lại, quay đầu: "Hai đứa lái xe đến à?"

Hai người lập tức thu ánh mắt lại, dùng sức gật đầu: "Dạ."

Xe từ từ chạy trên con đường đi đến bệnh viện, Lâm Ngộ An ngồi ở ghế phó lái, mắt nhìn về trước.

Hàn Đông Dương lái xe, không nói một lời.

Hàn Dục Hào ngồi phía sau, mặt không chút thay đổi.

Ai cũng không có ý muốn nói chuyện, cứ thể nghiệm bầu không khí ba người im lặng như thế, lúc Lâm Ngộ An cảm thấy bầu không khí cứng ngắc sắp khiến người ta không thở nổi, Thi Gia gọi điện thoại tới.

Lâm Ngộ An nhìn xong, lại quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Dục Hào, dè dặt dùng hai tay dâng điện thoại lên: "Anh cả, Thi Gia gọi điện thoại tới."

Hàn Dục Hào nhướng mày, trong giọng nói mang theo giận dữ: "Đưa tôi làm cái gì?"

Hửm!

Không phải hai người cũng lên giường rồi sao!

Tôi đang xin chỉ thị của anh đó!

Lâm Ngộ An kinh ngạc thu điện thoại lại, lại kinh nhạc bắt điện thoại: "A lô."

"Hai người thật không có tình người mà, cứ thế ném tôi vậy sao." Bên đó truyền đến tiếng hô nóng nảy của Thi Gia.

Lâm Ngộ An vốn tính rống lại, nhưng Hàn Dục Hào đang ngồi phía sau, đơn giản dùng thân phận bạn bè qua loa nói hai câu rồi cúp.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Ngộ An thử dò xét gọi một tiếng: "Anh cả."

"Sao?"

Lâm Ngộ An nhìn thoáng qua Hàn Đông Dương, mới hỏi: "Anh với Thi Gia, khụ, là, là thế nào?"

Hàn Dục Hào nhướng mí mắt, bộ dáng hoàn toàn không hiểu: "Thế nào gì?"

Lâm Ngộ An: "..."

Hàn Đông Dương: "..."

Giọng điệu thế này, vợ chồng son không biết làm sao nhìn nhau một chút.

Ánh mắt Hàn Đông Dương nghi hoặc nhìn cậu: Có chuyện gì xảy ra thế?

Lâm Ngộ An mờ mịt không hiểu quay qua nhìn hắn: Không biết sao nữa?

Mãi đến khi xe chạy đến bệnh viện, Hàn Dục Hào mới vừa xuống xe, hai người tháo dây an toàn ra, ôm lấy nhau như bé chuột nhỏ giữ kho thóc:

Lâm Ngộ An bật thốt lên: "Vừa nãy anh cả phản ứng bình thường quá!"

Hàn Đông Dương liền vội vàng gật đầu: "Hình như anh cả không tính nói chuyện này với chúng ta."

Lâm Ngộ An không hiểu: "Thế nhưng đúng là anh cả và Thi Gia đã có chút í í rồi."

Hàn Đông Dương: "Tam Nhi cũng không nói đến chuyện này."

Lâm Ngộ An: "Nhưng chúng ta đã biết rồi?"

Hàn Đông Dương: "Vậy chúng ta cứ giả bộ như là không biết gì đi!"

Lâm Ngộ An: "... Được."

Hàn Đông Dương: "Này, hôn nhẹ, đóng dấu."

Lâm Ngộ An lại gần: "Hôn nhẹ, đóng dấu."

...

Đối với chuyện giữa Hàn Dục Hào và Thi Gia, Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương đều kín miệng như bình, cho đến giờ cũng chỉ lén suy nghĩ ở trong chăn thôi.

Mỗi khi ở trước mặt Thi Gia và Hàn Dục Hào, bọn họ lại làm như chuyện gì cũng không biết.

Nhưng lại không nhịn được suy nghĩ nhiều ở trong lòng.

Lâm Ngộ An biết khi Thi Gia hẹn hò thì thế nào, lúc Thi Gia ở đại học, khi còn đang quen cậu, y như con ngựa đá hậu lên trời vậy, hận không thể để cho toàn trường đều biết. Chỉ là lần này, lại có chút bất ngờ, hắn lại làm như chẳng hề có chuyện gì.

Qua gần một tuần lễ, Lâm Ngộ An và Hàn Đông Dương hẹn Thi Gia đi ăn ở ngoài, Lâm Ngộ An bước xuống từ trên xe, Hàn Đông Dương đi đậu xe.

Thi Gia mặc một cái áo khoác kiểu Hồng Kông, đeo một cái khăn quàng cổ kẻ sọc ca-rô, đứng ở cửa, đang cúi đầu nghịch điện thoại, Lâm Ngộ An đi tới vỗ hắn một cái: "Đang nói chuyện với ai đấy?"

Thi Gia ngẩng đầu nhìn cậu, cất điện thoại đi, cười một cái, nghiêng người dán lên bụng cậu, nghe nửa ngày, mới đứng dậy lấy tay vỗ vỗ, có chút thất vọng: "Sao vẫn chưa chín thế?"

Lâm Ngộ An tức giận đập rớt tay hắn, bước vào trong: "Cậu đang chọn dưa hấu đấy hả?"

"Thì trong đó có hai quả dưa hấu nhỏ còn gì!" Thi Gia đi theo phía sau cậu, hai tay vịn vai Lâm Ngộ An, nhắm mắt theo đuôi: "Khi nào cậu mới sinh ra, tới lúc đó cho mình mượn một đứa chơi đi."

Lâm Ngộ An tìm một chỗ gần cửa sổ: "Đây là con tôi, cũng không phải đồ cho cậu cầm chơi."

Thi Gia cười nhún vai, sau khi hai người gọi thức ăn xong, Hàn Đông Dương mới bước vào, ngồi xuống liền nói: "Tôi vừa gọi cho anh cả, lát nữa anh ấy sẽ tới."

Tay Thi Gia dừng lại: "Cậu gọi cho anh ta làm gì?"

"Tôi gọi cho anh tôi, cũng có phải gọi cho anh đâu, anh kích động cái gì?"

Thi Gia quay đầu bĩu môi với Lâm Ngộ An, đáng thương: "An An, cậu mau quản chồng cậu đi."

Lâm Ngộ An cũng không nghĩ tới Hàn Đông Dương lại gọi điện thoại cho Hàn Dục Hào, nhưng cậu vẫn hướng về Hàn Đông Dương, làm như không sao cả nói với Thi Gia: "Thì cũng ăn một bữa thôi mà."

Nghe Lâm Ngộ An nói như vậy, sau khi Thi Gia tủi thân hai câu, cũng không nói gì nữa, điện thoại cũng gọi rồi, người cũng đang ở trên đường, không thể nào nói Hàn Dục Hào quay về được, hắn chỉ có thể ngồi ở đây thôi.

Lâm Ngộ An lấy điện thoại ra, lặng lẽ gửi tin nhắn: Sao em lại gọi anh cả đến đây?

Hàn Đông Dương: Anh ấy hỏi em, em nói em đi ăn, thuận miệng nói anh ấy đến ăn luôn. Cục cưng, anh có trách em không.

Lâm Ngộ An ngước mắt nhìn bộ dáng làm sai chuyện của chồng cậu, cười nhắn lại: Không, Đông Dương nhà chúng ta không đau lòng nữa nào, chụt chụt.

Hàn Đông Dương: Chụt chụt.

Lâm Ngộ An: Chỉ là thấy hơi lo lắng sợ là không khống chế nổi tình huống thôi.

Hàn Đông Dương: Không sao đâu, cứ giao anh cả cho em đi! Hơn nữa không phải là quan hệ của bọn họ cũng khác rồi sao, cũng sẽ không giống như trước đây nữa.

Lâm Ngộ An: Ừm! Ok.

Ngay lúc hai người lặng lẽ nói chuyện trời đất, Hàn Dục Hào đã đến, có thể hắn cũng không nghĩ tới Thi Gia cũng ở đây, lúc ngồi xuống, còn có chút như không phản ứng kịp.

"Anh." Hàn Đông Dương úp điện thoại xuống bàn, chậc một tiếng: "Có phải anh tan làm chưa thay đồ không, trên người còn có mùi bông y tế kìa."

Lâm Ngộ An nhìn hai anh em đang nói chuyện phiếm ở bên kia, lại liếc nhìn Thi Gia, Thi Gia cũng chẳng phản ứng gì.

Hoàn toàn như hai người người xa lạ.

Trong lòng Lâm Ngộ An vô cùng kinh ngạc, rốt cuộc anh cả cậu và Thi Gia đã xảy ra chuyện gì với nhau thế?

Hoà thuận? Không giống! Ghét nhau? Cũng không giống lắm!

Lâm Ngộ An suy nghĩ hồi lâu cũng không ra kết quả, hít một hơi thật sâu, kệ nó đi, cũng chỉ ăn một bữa cơm thôi mà.

Đúng thế, lúc đồ ăn còn chưa lên bàn, Lâm Ngộ An để tay lên ngực tự nói, cậu đúng là chỉ muốn ăn một bữa cơm mà thôi.

Nhưng mà, đợi đồ ăn nóng hổi được dọn lên, khi cậu nhìn thấy hai đôi đũa cùng kẹp vào một miếng thịt kho tàu, ai cũng không buông tay.

Cậu chỉ biết là, một tiếng kèn lệnh chiến dịch được thổi lên, bầu không khí gần như là trở nên quỷ dị không gì sánh được trong nháy mắt.

Vợ chồng son gần như là mở to mắt nhìn cục thịt kho tàu vuông vuông kia, bị Thi Gia và Hàn Dục Hào kẹp thành hai nửa, tiếp theo hai người còn bình tĩnh bỏ vào miệng nhai.

Thi Gia ăn đến ngon lành, còn chớp mắt một cái với cậu: "Béo mà không ngấy, An An, cậu cũng còn nhớ mình thích ăn gì nữa sao!"

Vẻ mặt Lâm Ngộ An khó hiểu: "..."

Không phải cậu ghét ăn thịt heo nhất sao?

Hàn Dục Hào cười nhạt, quay qua nhìn Hàn Đông Dương: "Mùi nước tương toả ra bốn phía, Dương Dương, nhà hàng em chọn thật không tệ chút nào."

Hai mắt Hàn Đông Dương dại ra: "..."

Anh, không phải anh ghét nhất là trong đồ ăn có nước tương à?

Sau đó vợ chồng son lại mở to hai mắt nhìn hai đôi đũa không hẹn mà cùng kẹp trúng một miếng gà chiên giòn, gà chiên giòn đáng thương, bị chia thành hai nửa giống lúc nãy.

Lâm Ngộ An: "..."

Hàn Đông Dương: "..."

Vợ chồng son hoàn toàn không biết có chuyện gì đang xảy ra, thoạt nhìn hình ảnh này cũng hài hoà lắm.

Nhưng mà lại có một loại cảm giác nguy cơ như gió, quấn chặt vây quanh bọn họ.

Vợ chồng son nhìn nhau, ở chung với nhau lâu rồi, khiến cho bọn họ lập tức có chủ ý ở trong lòng.

Lâm Ngộ An ở bên cạnh vội vàng kéo áo Thi Gia, dựa vào Thi Gia như không có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng cắn răng: "Có chuyện gì với cậu thế?"

Vẻ mặt Thi Gia thản nhiên, răng cắn đũa, nhỏ giọng: "Chỉ là đơn thuần thấy ăn ngon thôi mà!"

Đơn thuần cái rắm, Lâm Ngộ An liếc mắt, không nói gì: "Tôi mặc kệ cậu và Hàn Dục Hào gây nhau chuyện gì, nhưng bây giờ đang ăn cơm, cho tôi chút mặt mũi đi, có thể ăn một bữa cho ngon được không!"

Thi Gia cười ngọt ngào: "Được."

Sau khi giải quyết Thi Gia xong, Lâm Ngộ An nhìn đối diện một chút, Hàn Đông Dương cũng vừa mới nói gì đó với Hàn Dục Hào, Hàn Đông Dương cho cậu một ánh mắt giải quyết rồi, Lâm Ngộ An gật đầu, xem ra có thể ăn một bữa thật ngon rồi.

Lâm Ngộ An thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa chuẩn bị ăn, Thi Gia bên này lại nhanh hơn cậu một bước, gắp một miếng cá đặt vào trong chén cậu, cười nói: "An An, người ta nói người mang thai nên ăn nhiều cá, sau này cục cưng sẽ rất thông minh."

Lâm Ngộ An dừng một chút, giọng nói không lưu loát: "... Cảm ơn."

Lúc này, Hàn Dục Hào cũng gắp một miếng miến xào bỏ vào trong chén chồng cậu: "Dương Dương, lúc trước em thích món này lắm mà, ăn chút đi."

Hàn Đông Dương mím môi, giọng nói chậm chạp: "... Cảm ơn anh."

Thi Gia cười khẽ một tiếng, tựa như không phục gắp một miếng rau cải thìa đặt vào chén Lâm Ngộ An, giọng nói có thể xem là mờ ám: "An An, ăn rau đi."

Đũa Hàn Dục Hào hơi ngừng, gắp một miếng đậu hũ cá, bỏ vào trong chén em mình, giọng nói dịu dàng: "Dương Dương, nếm thử cái này xem."

Hàn Đông Dương cúi đầu nhìn đồ ăn trong chén, cảm thấy có một đường nhìn vô hình liếc qua đây, miếng đậu hũ cá chuẩn bị đưa đến bên miệng, tay run một cái, nó lại rơi vào chén.

Lúc này Thi Gia mới thở ra, đứng dậy, duỗi tay ra cầm cái muôi ở trước mặt Hàn Dục Hào, múc một chén canh gà tuyết lê, giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra là rất cẩn thận tỉ mỉ: "An An, uống canh này."

Hàn Dục Hào mím môi, lông mi rũ xuống, từ từ bỏ đũa xuống.

Quả thật chính là gió lớn vạn trượng, một giây kế tiếp sẽ san bằng tất cả.

Hai tay Lâm Ngộ An run run nhận chén, ngửi nước canh thơm lừng.

Không dám uống.

Cậu đúng là không dám uống!

Ý nghĩa của chén canh này lớn quá!

Lâm Ngộ An hít sâu mấy hơi, nuốt nước miếng, khoé miệng giật nhẹ, duỗi tay ra đặt chén ở trước mặt Hàn Dục Hào: "Anh cả, anh nếm thử món canh này đi!"

Hàn Đông Dương thấy thế, cũng lập tức phản ứng lại, đặt chén có đồ ăn mà Hàn Dục Hào gắp cho mình ở trước mặt Thi Gia: "Tam Nhi, anh nếm thử mấy món này đi."

Hàn Dục Hào: "..."

Thi Gia: "..."

Thi Gia dừng một chút, cuối cùng cũng ngồi xuống lại.

Trong lòng Lâm Ngộ An thấp thỏm lo âu, nắm chặt tay chồng cậu ở trên bàn, cố gắng lấy chút dũng khí cho mình, bởi vì cậu không biết phải ăn bữa cơm này vào bụng làm sao nữa.

Vốn cậu còn tính nói mấy ngày nữa mọi người hãy cùng nhau đi chơi. Nhưng bữa cơm này, ăn đến mức cậu và Hàn Đông Dương đều cảm thấy có loại cảm giác muốn rời khỏi nhân sinh, đừng nói là đi chơi với nhau, từ nay về sau cậu cũng muốn tuyệt giao với Thi Gia luôn.

Để khỏi bị sát hại, Lâm Ngộ An vẫy tay gọi phục vụ tới, lấy thêm một cái chén không đặt ở bên cạnh, chuyển toàn bộ đồ ăn Thi Gia gắp cho vào đó, sau đó cậu lại mượn đồ ăn hiến tặng anh cả.

Hàn Đông Dương học theo cậu, cũng bỏ chén qua một bên, đưa đồ ăn mà Hàn Dục Hào gắp cho mình cho Thi Gia.

Hắn nghĩ chỉ có thế này thì mới miễn cưỡng duy trì được cân bằng trên bàn cơm.

Đang ăn được giữa chừng, Hàn Dục Hào nhận điện thoại, chắc là bệnh viện gọi tới, nói có việc phải đi sớm.

Hàn Dục Hào đi rồi, Lâm Ngộ An quay đầu nhìn Thi Gia ngồi bên cạnh, thử dò xét hỏi: "Cậu có việc gì cần phải đi sớm không?"

Thi Gia: "..."

Đợi tới khi Thi Gia đi rồi, Lâm Ngộ An vội vã ngoắc Hàn Đông Dương đi qua ngồi cạnh mình, lại níu lấy cổ áo chồng cậu: "Đông Dương, chúng ta mau huỷ vé đi du lịch thôi."

/Hết chương 44/

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương