Mang Thai Trước Khi Ly Hôn
-
Chương 38
Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Bởi vì là khu dân cư, lúc trước khi mua căn nhà này, hai người chưa từng nghĩ đến việc gắn camera ở chung quanh, cho nên đối với việc ai lại đến đập cửa sổ vào lúc nửa đêm, Lâm Ngộ An không tài nào hiểu được ai lại buồn chán như thế.
Mặc dù lúc trước cũng có tiền lệ, nhưng đó là cha Hàn đập cửa để tặng đồ, còn để lại chữ ký, nhưng hai lần này thì hoàn toàn khác, hai lần này đúng là có cả thái độ trả thù ở trong đó.
Nghe chồng cậu ngồi trên sô pha gọi điện nói người đến sửa cửa, Lâm Ngộ An thuận miệng nói một câu: "Nói người đến gắn camera đi!"
Cậu không tin là không tìm ra được cái người đập cửa sổ này.
Hàn Đông Dương cũng tán thành, vì thế camera đã được lắp đặt vào cùng ngày đó, Lâm Ngộ An kết nối hình ảnh thu được từ carema qua Ipad, như thế thì có thể quan sát bất cứ lúc nào chỗ nào.
Sau khi xử lý xong chuyện trong nhà, Hàn Đông Dương lái xe chở Lâm Ngộ An đến công ty trước. Người mang thai đều có một cách nói là "trước ba sau bốn," Lâm Ngộ An cũng không tránh được định luật này, mấy tháng trước ói đến ghê gớm, phản ứng cũng lớn, bình thường đến công ty cũng chỉ được hai ba lần một tuần, phần lớn chuyện đều giao hết cho Đường Sanh, mấy ngày rồi cậu không ra ngoài, nhân lúc Hàn Đông Dương ra ngoài, cậu mới đi cùng đến công ty xem sao.
"Cậu nói cậu xem, không ở nhà ấp đi, cậu đến công ty để làm cái gì?" Đường Sanh nhìn thấy Lâm Ngộ An tới công ty, nhịn không được nói. Còn chuẩn bị giơ tay ra sờ bụng cậu, bị Lâm Ngộ An dùng tay đánh rớt.
"Tôi đến cũng xem là ít rồi, ngày nào cũng ở trong nhà, haizz!" Lâm Ngộ An ngồi ở trong phòng làm việc, cúi đầu nhìn tổng kết hàng tháng, lẩm bẩm: "Thật đúng là chán muốn chết."
Đường Sanh cười cậu, lại nói đơn giản về kế hoạch hàng tháng, Lâm Ngộ An nghe xong, không có ý kiến gì để đề xuất cả, Đường Sanh tính toán mọi việc đều rất chu đáo, hai người nói xong chuyện công việc, lại nói đến việc nhà.
Lâm Ngộ An nhớ tới chuyện sáng sớm, xoa huyệt thái dương một chút: "Cậu không biết đâu, sáng sớm nay tôi thức dậy, cửa phòng ngủ lại bị người ta đập vỡ nữa, so với lần trước còn tệ hơn."
Lâm Ngộ An đã nói qua chuyện lần trước với Đường Sanh, Đường Sanh có biết đến chuyện này.
Đường Sanh bưng ly lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, có chút khó tin cười nói: "Ôi chao không phải chứ, hai người ngủ cũng say ghê đấy, bể cửa mà cũng không làm hai người thức được, hai người làm cái gì trước khi ngủ đấy."
Lâm Ngộ An chớp chớp mắt, ánh mắt hơi hốt hoảng, giọng nói nhè nhẹ: "Có làm gì đâu, chỉ là ngủ quá say thôi."
Đường Sanh khẽ cười, Lâm Ngộ An có chút không được tự nhiên dời ánh mắt đi, đồng thời trong đầu lại không hợp lúc nhớ đến chuyện tối qua chồng cậu quấn quít lấy cậu nói muốn sờ cục cưng nhỏ, đó là ba mươi sáu kế, kế sách nhiều vô kể, lại còn không trùng lặp, ghé sát vào tai cậu mãi đến nửa đêm mới ngủ.
Cậu nghĩ, nếu như không phải là tối qua ngủ trễ quá, cũng sẽ không có việc ngay cả có người đập bể cửa nhà mà bọn họ cũng không biết.
Mặc dù bây giờ cậu và chồng cậu vẫn còn tự đắp chăn của mình, nhưng đến buổi tối thì không thể nào ngăn cản được linh hồn cất cánh của chồng cậu, mượn cục cưng nhỏ để chiếm tiện nghi của cậu cũng không phải là chuyện lần một lần hai, lúc nào cũng có đủ trò lại còn không lặp lại trò nào, Lâm Ngộ An cũng có thể học thuộc, ví dụ:
Phiên bản não tàn thèm đánh: Em có thần giao cách cảm, vật nhỏ ở trong bụng đang gọi cha nuôi, cục cưng, nhanh, gọi em một tiếng cha nuôi đi, để em có thể giao lưu với vật nhỏ.
Phiên bản thiểu năng thèm đánh: Vừa nãy bỗng dưng nhận được tín hiệu của vật nhỏ, bọn nó nói muốn gặp cha nuôi một chút, anh để cho em đi vào gặp hai vật nhỏ đi.
Phiên bản làm nũng bán manh: Cục cưng, em muốn vào gặp hai vật nhỏ một chút, cha ở bên ngoài lo lắng lắm.
Phiên bản Lâm muội muội íu đúi: Cục cưng ơi, anh mở mắt ra nhìn chồng anh đi, gặp nạn đói nạn hạn hán hai mươi tư năm, nếu năm nay không thu hoạch được, em sẽ quay qua đối diện song cửa sổ vàng ngồi ủ rũ rù rù đó.
Phiên bản bài hát của Uông Phong: Lắc lư với em đi, cùng nhau lắc lư, hãy để cho chúng ta lắc lư với nhau, tối nay chúng ta hãy thoả thích lắc lư với nhau đi.
Phiên bản văn hoá Tam Quốc: Ai, họ Lâm, em đang cực kỳ hoài nghi là anh đang hát trò vườn không nhà trống với em, nếu không thì sao anh lại không để cho em vào gặp cục cưng nhỏ, lẽ nào chiêu này của anh gọi là thuyền cỏ mượn tên, không, phải gọi là thuyền cỏ mượn giống mới đúng, anh mượn giống của Hàn Đông Dương em đây.
Phiên bản tự mình bi thương: Tốt xấu gì em cũng mò kim đáy bể cả đêm ở trong khách sạn, kết quả thì sao, kiếm được kim rồi, bây giờ anh lại cướp đi cơ hội gặp mặt cục cưng của em, em đúng là đã sai lầm khi gửi gắm thâm tình cho anh...
Nói đến chuyện này, Lâm Ngộ An cũng thấy đau đầu, dù sao đi nữa, bất luận là chồng cậu dùng phiên bản gì, cuối cùng thì hắn vẫn chiếm được tiện nghi của cậu.
Tối qua lại càng kỳ ba hơn, chồng cậu tắm xong đi ra, đi ra ngoài tìm cái gì đó, lại tìm tới tìm lui ở trong phòng ngủ.
Cuối cùng vô cùng lo lắng hỏi cậu: "Cục cưng, anh có thấy đồ của em không?"
Biết rõ chắc chắn là Hàn Đông Dương đang giở thủ đoạn với cậu, nhưng mà cậu vẫn không nhịn được trả lời một câu: "Em đang tìm cái gì đó?"
Hàn Đông Dương lẩm bẩm nói: "Em nhớ lúc đi vào tắm đã để ở ngoài rồi mà!"
Lâm Ngộ An ngồi dậy: "Em để cái gì ở ngoài cơ?"
Hàn Đông Dương cực kỳ lo lắng: "Rõ ràng em đã để ở trong phòng ngủ rồi mà!"
"Cái gì vậy?" Lúc đó, thấy chồng cậu lo lắng như thế, Lâm Ngộ An tưởng thật, vén chăn lên tính đi tìm với hắn.
Ai ngờ, lúc Hàn Đông Dương thấy cậu vén chăn lên, hai mắt sáng rực, lớn tiếng nói: "Emtìm được rồi."
Lâm Ngộ An có một chút dự cảm không ổn: "???"
Quả nhiên, chồng cậu dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy vèo lên giường, bế cậu lên như nhổ hành vậy, cười ha ha: "Em tìm được tình yêu của em rồi! Ha ha ha."
Lâm Ngộ An: "..."
Mẹ nó hẳn là đi tìm tình yêu.
Là cậu thua, có thể là cậu mang thai nên đầu óc không được thông minh bằng chồng cậu, nếu như không phải cậu còn có chút uy nghiêm, cố gắng gìn giữ chốn bồng lai ở hậu phương, sợ là hai cục cưng nhỏ ở trong bụng đã bị chồng cậu "quấy rối" đến không được bình an.
Chẳng qua Lâm Ngộ An cũng cảm thấy mình đã bị chồng cậu khiến cho suy nghĩ chạy trật rồi, bởi vì thỉnh thoảng nhớ lại chuyện gì đó, lại cảm thấy Hàn Đông Dương có vài chỗ rất thú vị mà không ai có thể so sánh được.
Đường Sanh nhìn người đang ngẩn người trước mắt, lông mày rậm càng nhăn càng chặt, nhịn không được gõ bàn một cái nói: "Này."
Lâm Ngộ An đột nhiên hoàn hồn: "Hả ừ, cái gì?
Đường Sanh im lặng một chút, thở dài, cuối cùng nói: "Xong rồi."
Lâm Ngộ An: "?"
Đường Sanh lấy tổng kết hàng tháng lại, từ từ sắp xếp lại, giọng nói chắc chắn: "Tôi thấy hai người không ly hôn được rồi."
Lâm Ngộ An mím chặt môi, con ngươi đen nhánh chuyển động, bây giờ nơi sâu thẳm trong con ngươi hiện ra một chút ý ngọt ngào mà ai cũng thấy được, đợi Đường Sanh đi ra ngoài, mới cẩn thận nghĩ lại ý tứ bên trong câu nói của Đường Sanh, cậu và Hàn Đông Dương là không ly hôn được sao?
Giấy thỏa thuận ly hôn của cậu và Hàn Đông Dương đã có hiệu lực được nửa tháng, thật ra trước đây Lâm Ngộ An cũng từng nghĩ đến việc dọn ra ngoài ở, có thể phục hôn hay không thì sẽ tính sau, nhưng Hàn Đông Dương không chịu, nói tách ra thì sẽ không thể bồi dưỡng tình cảm được, lại càng không cho phép cậu ôm cục cưng nhỏ chạy mất, còn nữa, cậu đang mang thai, nếu như sống một mình, cũng thật là không tiện lắm, lại khó giải thích với cha mẹ. Hơn nữa chồng cậu giống như đã bị niệm chú vậy, đối xử với cậu rất tốt.
Lâm Ngộ An tự nhận là, nếu như hôn nhân của cậu đã là như thế ngay từ đầu, thế thì Hàn Đông Dương vẫn rất đáng giá.
Lâm Ngộ An ngây ngô ở trong công ty đến khoảng ba giờ, liền lái xe đến văn phòng luật của Hàn Đông Dương, lái từ trung tâm Hoàn Vũ đến đường lớn Tân Giang cũng khá nhanh, toàn bộ hành trình cũng chỉ tốn chừng hai mươi phút.
Cậu rất ít khi đến văn phòng luật của Hàn Đông Dương, lúc trước cũng chỉ đi ngang văn phòng luật mà không vào.
Lâm Ngộ An đậu xe xong, mới vừa xuống xe, đã thấy Tiểu Giang tiễn một khách hàng ra ngoài.
"Tiểu Giang."
Lúc Tiểu Giang xoay người nghe thấy có người gọi hắn, vô cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đến, hai mắt sáng lên, giọng nói cao thêm: "Anh dâu."
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An cười đi đến gần: "Đang ở ngoài đường mà gọi bậy gì đó, anh Hàn của cậu đâu?"
"Anh Hàn đang trò chuyện với khách hàng á, trưa này có một vụ kiện, anh Hàn không muốn nhận, nhưng mà đối phương là do bạn bè giới thiệu đến, hơn nữa cũng ra tay rất mê người, nói chuyện lâu lắm. Tranh giành di sản trong nhà triệu phú." Tiểu Giang dùng tay ví dụ một con số, Lâm Ngộ An liền hiểu.
Lâm Ngộ An tới phòng làm việc của Hàn Đông Dương, Tiểu Giang đi ra ngoài bưng một ly nước đi vào, lúc gần đi ra thì lại hỏi: "Ồ anh dâu, anh muốn ăn gì không?"
Lâm Ngộ An vẫy vẫy tay với hắn: "Không, không cần."
Nhưng mà cậu còn chưa kịp nói câu này, Tiểu Giang đã chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Lâm Ngộ An phản ứng không kịp: "..."
Tốc độ này đúng là kế thừa từ Hàn Đông Dương sao?
Rất nhanh, Tiểu Giang liền cầm rất nhiều đồ ăn trong tay đi vào, để lên bàn: "Anh dâu, cái này là mấy hôm trước anh Hàn mua trên mạng, đều là đồ người mang thai thích ăn, nhưng mà anh Hàn có nếm thử vài cái, kết quả mình cũng mê luôn, hôm nay lại lên mạng nói mua một ít cho anh, anh nếm thử trước đi."
Tiểu Giang nói đôi câu đã bán đứng Hàn Đông Dương, Lâm Ngộ An cười cười không nói gì, gật đầu với hắn, ôn hoà nói: "Để tôi tự ăn, cậu đi làm việc đi."
"Ôi chao được rồi, anh dâu, anh có cần gì thì cứ thoải mái gọi người đến giúp anh nhé."
Sau khi Tiểu Giang rời khỏi, Lâm Ngộ An mới bắt đầu quan sát chỗ làm việc lúc thường của Hàn Đông Dương.
Nói thật ra, phòng làm việc của chồng cậu đúng là khác một trời một vực với tính cách của hắn, màu xám trắng chủ đạo lộ ra đứng đắn chín chắn, phóng tầm mắt nhìn sơ qua, sẽ khiến người ta nghĩ rằng đây là một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng có phẩm giá cao, phong cách cao trong cuộc sống, nếu là một tháng trước thì Lâm Ngộ An cũng cho là như vậy.
Nhưng không thể không nói, chồng cậu đúng là một khối băng dày, không đẽo ra thì không biết, một khi đã đẽo ra rồi thì đúng là bị doạ cho giật mình.
Cuối cùng, đường nhìn của Lâm Ngộ An rơi vào trên giá sách sau lưng cậu, một loạt sách liên quan đến luật sư và tư pháp, Lâm Ngộ An nhếch khoé miệng, còn biết học tập, cậu còn cho là trong phòng làm việc của chồng cậu sẽ có một ít đồ gì đó mà cậu đọc được trong nhật ký.
Chắc là chờ cũng buồn chán, cậu tiện tay cầm một cuốn sách về kiến thức pháp luật liên quan đến quyền tài sản, ngồi trên sô pha, vừa bưng ly nước lên uống vừa lật sách ra.
Bỗng dưng, lúc nhìn đến nội dung bên trong sách, Lâm Ngộ An nhịn không được phun hết nước trong miệng ra.
"Khụ khụ." Lâm Ngộ An vừa ho khan vừa rút khăn giấy ra, lau nước trên sách một chút.
Lông mày đẹp đẽ cũng từ từ cau lại, lại nhìn bìa ngoài một chút, Lâm Ngộ An ngồi trên sô pha cắn môi, im lặng ba giây đồng hồ, lại trả sách về chỗ cũ, cầm lấy cuốn thứ hai liên quan đến pháp luật tố tụng.
Tiếp theo, sắc mặt của Lâm Ngộ An là vừa lắc đầu vừa thở dài, xem thế là đủ rồi, quả thật là xem thế là đủ rồi.
Chuyện ở sâu trong lòng chồng cậu có một nhóc quỷ lanh trí cũng chẳng phải là ngày một ngày hai, sau khi Lâm Ngộ An lật hơn mười cuốn sách, vừa bấc đắc dĩ vừa câm nín, cậu nghĩ, dùng hai chữ lanh trí để hình dung chồng cậu, hoàn toàn là không thể biểu đạt được một phần ngàn sự lanh trí của chồng cậu!
Những bìa sách mà cậu mở ra, bên ngoài đều có tựa đề đàng hoàng liên quan đến pháp luật để loè tai mắt người ta.
Nhưng mà sau khi mở ra, nội dung bên trong toàn là [Từ "1" làm lên] ["Tinh" vệ lấp biển] [Việc dưới đũng quần].
Còn có vô số cái tên mà không tài nào mở miệng đọc ra được, Lâm Ngộ An thật không biết làm sao chồng cậu gây dựng được văn phòng luật tới mức thế này.
Chồng cậu đúng là một phiên bản bé nhỏ chứa toàn xxx trong đầu!
Đúng là nắm giữ tinh túy loè mắt mũi người ta, trách không được chiến dịch quét nội dung khiêu dâm không quét được hắn đi.
Đương nhiên, cậu cũng nhìn thấy một quyển [Tình yêu ngọt ngọt ngào ngào như mật ong với cha nuôi trong rừng cây nhỏ], bên trong có chú thích còn có đánh đấu ngôi sao năm cánh nữa, Lâm Ngộ An nhìn một chút, vịn vào giá sách, suýt nữa là đứng không vững. Chính là cuốn sách này đã mang bọn họ đến rừng cây nhỏ, kết quả là bị ong mật chích, nhưng mà cũng không biết hiệu sách còn đó không, Lâm Ngộ An bất đắc dĩ lắc đầu, trả sách về chỗ cũ.
Lần nữa ngồi xuống sô pha, tâm trạng của Lâm Ngộ An rất khác biệt, cậu luôn cảm thấy phong cách ở đây chẳng có chút đàng hoàng chín chắn nào cả, nhìn đâu cũng có thể cảm giác được có ý khác, có khi nào ngay cả trong phòng làm việc này cũng có mật thất hay không? Con ngươi Lâm Ngộ An chuyển động nhìn chung quanh một vòng, nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ mà bình thường chồng cậu hay ngồi, ngồi xuống, dùng góc nhìn lúc bình thường của Hàn Đông Dương quan sát cả phòng.
Không phải có một câu nói thế này sao, góc nhìn khác nhau, nhìn thế giới này cũng thấy khác, nói không chừng từ chỗ Hàn Đông Dương ngồi nhìn toàn bộ phòng làm việc, nói không chừng chính là một phong cảnh khác!
Đường nhìn của Lâm Ngộ An vòng qua vòng lại vài lần, phát hiện cũng không có gì khác, lúc chuẩn bị đứng dậy, điện thoại vang lên một tiếng.
Không phải là điện thoại của cậu, là điện thoại để ở trong ngăn kéo.
Lâm Ngộ An kéo ngăn kéo ra, là của Hàn Đông Dương, không có mật khẩu, Lâm Ngộ An chưa từng nhìn thấy cái điện thoại này, khá là cũ, chắc là điện thoại để nói chuyện với khách hàng.
[Hàn tổng, xế chiều hôm nay có thời gian rảnh không? "Mân Côi"].
Hửm? Ánh mắt Lâm Ngộ An thay đổi sắc bén lên trong vòng một giây, đọc tin nhắn này xong, sau đó lại nhìn chằm chằm vào biệt danh: Khách hàng số chín Triệu Mân Côi.
Triệu Mân Côi? Vậy tôi là Lâm Bách Hợp nhỉ?
Lâm Ngộ An cắn răng, cậu vốn chẳng muốn xem, nhưng lại có chút không nhịn được, Lâm Ngộ An mở điện thoại ra, ngón tay thon dài từ từ trượt từ dưới lên trên màn hình.
Khách hàng số chín Triệu Mân Côi: [Hàn tổng, cám ơn anh vì đã giúp tôi thắng vụ kiện lần trước, không biết tôi có vinh hạnh mời anh ăn cơm không?]
Khách hàng số chín Triệu Mân Côi: [Hàn tổng, có ở đó không?]
Khách hàng số chín Triệu Mân Côi: ["Hình ảnh," hôm qua đi ngang qua đường lớn Tân Giang, đợi đến khi về nhà rồi mới nhớ tới thì ra chỗ đó có vết tích thuộc về anh.]
...
Lâm Ngộ An trượt một chút, đại đa số đều là cái cô Triệu Mân Côi này làm phiền Dương Dương nhà bọn họ, chồng cậu không hề phản ứng, từ vài câu nói chuyện phiếm thôi cũng có thể biết được tâm tư của cô Triệu Mân Côi này là gì, môi Lâm Ngộ An mím thành một đường thẳng, híp mắt một cái.
Cuối cùng, Lâm Ngộ An thả điện thoại về chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại, xem như không có chuyện gì xảy ra, bước ra phòng làm việc.
/Hết chương 38/
Bởi vì là khu dân cư, lúc trước khi mua căn nhà này, hai người chưa từng nghĩ đến việc gắn camera ở chung quanh, cho nên đối với việc ai lại đến đập cửa sổ vào lúc nửa đêm, Lâm Ngộ An không tài nào hiểu được ai lại buồn chán như thế.
Mặc dù lúc trước cũng có tiền lệ, nhưng đó là cha Hàn đập cửa để tặng đồ, còn để lại chữ ký, nhưng hai lần này thì hoàn toàn khác, hai lần này đúng là có cả thái độ trả thù ở trong đó.
Nghe chồng cậu ngồi trên sô pha gọi điện nói người đến sửa cửa, Lâm Ngộ An thuận miệng nói một câu: "Nói người đến gắn camera đi!"
Cậu không tin là không tìm ra được cái người đập cửa sổ này.
Hàn Đông Dương cũng tán thành, vì thế camera đã được lắp đặt vào cùng ngày đó, Lâm Ngộ An kết nối hình ảnh thu được từ carema qua Ipad, như thế thì có thể quan sát bất cứ lúc nào chỗ nào.
Sau khi xử lý xong chuyện trong nhà, Hàn Đông Dương lái xe chở Lâm Ngộ An đến công ty trước. Người mang thai đều có một cách nói là "trước ba sau bốn," Lâm Ngộ An cũng không tránh được định luật này, mấy tháng trước ói đến ghê gớm, phản ứng cũng lớn, bình thường đến công ty cũng chỉ được hai ba lần một tuần, phần lớn chuyện đều giao hết cho Đường Sanh, mấy ngày rồi cậu không ra ngoài, nhân lúc Hàn Đông Dương ra ngoài, cậu mới đi cùng đến công ty xem sao.
"Cậu nói cậu xem, không ở nhà ấp đi, cậu đến công ty để làm cái gì?" Đường Sanh nhìn thấy Lâm Ngộ An tới công ty, nhịn không được nói. Còn chuẩn bị giơ tay ra sờ bụng cậu, bị Lâm Ngộ An dùng tay đánh rớt.
"Tôi đến cũng xem là ít rồi, ngày nào cũng ở trong nhà, haizz!" Lâm Ngộ An ngồi ở trong phòng làm việc, cúi đầu nhìn tổng kết hàng tháng, lẩm bẩm: "Thật đúng là chán muốn chết."
Đường Sanh cười cậu, lại nói đơn giản về kế hoạch hàng tháng, Lâm Ngộ An nghe xong, không có ý kiến gì để đề xuất cả, Đường Sanh tính toán mọi việc đều rất chu đáo, hai người nói xong chuyện công việc, lại nói đến việc nhà.
Lâm Ngộ An nhớ tới chuyện sáng sớm, xoa huyệt thái dương một chút: "Cậu không biết đâu, sáng sớm nay tôi thức dậy, cửa phòng ngủ lại bị người ta đập vỡ nữa, so với lần trước còn tệ hơn."
Lâm Ngộ An đã nói qua chuyện lần trước với Đường Sanh, Đường Sanh có biết đến chuyện này.
Đường Sanh bưng ly lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, có chút khó tin cười nói: "Ôi chao không phải chứ, hai người ngủ cũng say ghê đấy, bể cửa mà cũng không làm hai người thức được, hai người làm cái gì trước khi ngủ đấy."
Lâm Ngộ An chớp chớp mắt, ánh mắt hơi hốt hoảng, giọng nói nhè nhẹ: "Có làm gì đâu, chỉ là ngủ quá say thôi."
Đường Sanh khẽ cười, Lâm Ngộ An có chút không được tự nhiên dời ánh mắt đi, đồng thời trong đầu lại không hợp lúc nhớ đến chuyện tối qua chồng cậu quấn quít lấy cậu nói muốn sờ cục cưng nhỏ, đó là ba mươi sáu kế, kế sách nhiều vô kể, lại còn không trùng lặp, ghé sát vào tai cậu mãi đến nửa đêm mới ngủ.
Cậu nghĩ, nếu như không phải là tối qua ngủ trễ quá, cũng sẽ không có việc ngay cả có người đập bể cửa nhà mà bọn họ cũng không biết.
Mặc dù bây giờ cậu và chồng cậu vẫn còn tự đắp chăn của mình, nhưng đến buổi tối thì không thể nào ngăn cản được linh hồn cất cánh của chồng cậu, mượn cục cưng nhỏ để chiếm tiện nghi của cậu cũng không phải là chuyện lần một lần hai, lúc nào cũng có đủ trò lại còn không lặp lại trò nào, Lâm Ngộ An cũng có thể học thuộc, ví dụ:
Phiên bản não tàn thèm đánh: Em có thần giao cách cảm, vật nhỏ ở trong bụng đang gọi cha nuôi, cục cưng, nhanh, gọi em một tiếng cha nuôi đi, để em có thể giao lưu với vật nhỏ.
Phiên bản thiểu năng thèm đánh: Vừa nãy bỗng dưng nhận được tín hiệu của vật nhỏ, bọn nó nói muốn gặp cha nuôi một chút, anh để cho em đi vào gặp hai vật nhỏ đi.
Phiên bản làm nũng bán manh: Cục cưng, em muốn vào gặp hai vật nhỏ một chút, cha ở bên ngoài lo lắng lắm.
Phiên bản Lâm muội muội íu đúi: Cục cưng ơi, anh mở mắt ra nhìn chồng anh đi, gặp nạn đói nạn hạn hán hai mươi tư năm, nếu năm nay không thu hoạch được, em sẽ quay qua đối diện song cửa sổ vàng ngồi ủ rũ rù rù đó.
Phiên bản bài hát của Uông Phong: Lắc lư với em đi, cùng nhau lắc lư, hãy để cho chúng ta lắc lư với nhau, tối nay chúng ta hãy thoả thích lắc lư với nhau đi.
Phiên bản văn hoá Tam Quốc: Ai, họ Lâm, em đang cực kỳ hoài nghi là anh đang hát trò vườn không nhà trống với em, nếu không thì sao anh lại không để cho em vào gặp cục cưng nhỏ, lẽ nào chiêu này của anh gọi là thuyền cỏ mượn tên, không, phải gọi là thuyền cỏ mượn giống mới đúng, anh mượn giống của Hàn Đông Dương em đây.
Phiên bản tự mình bi thương: Tốt xấu gì em cũng mò kim đáy bể cả đêm ở trong khách sạn, kết quả thì sao, kiếm được kim rồi, bây giờ anh lại cướp đi cơ hội gặp mặt cục cưng của em, em đúng là đã sai lầm khi gửi gắm thâm tình cho anh...
Nói đến chuyện này, Lâm Ngộ An cũng thấy đau đầu, dù sao đi nữa, bất luận là chồng cậu dùng phiên bản gì, cuối cùng thì hắn vẫn chiếm được tiện nghi của cậu.
Tối qua lại càng kỳ ba hơn, chồng cậu tắm xong đi ra, đi ra ngoài tìm cái gì đó, lại tìm tới tìm lui ở trong phòng ngủ.
Cuối cùng vô cùng lo lắng hỏi cậu: "Cục cưng, anh có thấy đồ của em không?"
Biết rõ chắc chắn là Hàn Đông Dương đang giở thủ đoạn với cậu, nhưng mà cậu vẫn không nhịn được trả lời một câu: "Em đang tìm cái gì đó?"
Hàn Đông Dương lẩm bẩm nói: "Em nhớ lúc đi vào tắm đã để ở ngoài rồi mà!"
Lâm Ngộ An ngồi dậy: "Em để cái gì ở ngoài cơ?"
Hàn Đông Dương cực kỳ lo lắng: "Rõ ràng em đã để ở trong phòng ngủ rồi mà!"
"Cái gì vậy?" Lúc đó, thấy chồng cậu lo lắng như thế, Lâm Ngộ An tưởng thật, vén chăn lên tính đi tìm với hắn.
Ai ngờ, lúc Hàn Đông Dương thấy cậu vén chăn lên, hai mắt sáng rực, lớn tiếng nói: "Emtìm được rồi."
Lâm Ngộ An có một chút dự cảm không ổn: "???"
Quả nhiên, chồng cậu dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai nhảy vèo lên giường, bế cậu lên như nhổ hành vậy, cười ha ha: "Em tìm được tình yêu của em rồi! Ha ha ha."
Lâm Ngộ An: "..."
Mẹ nó hẳn là đi tìm tình yêu.
Là cậu thua, có thể là cậu mang thai nên đầu óc không được thông minh bằng chồng cậu, nếu như không phải cậu còn có chút uy nghiêm, cố gắng gìn giữ chốn bồng lai ở hậu phương, sợ là hai cục cưng nhỏ ở trong bụng đã bị chồng cậu "quấy rối" đến không được bình an.
Chẳng qua Lâm Ngộ An cũng cảm thấy mình đã bị chồng cậu khiến cho suy nghĩ chạy trật rồi, bởi vì thỉnh thoảng nhớ lại chuyện gì đó, lại cảm thấy Hàn Đông Dương có vài chỗ rất thú vị mà không ai có thể so sánh được.
Đường Sanh nhìn người đang ngẩn người trước mắt, lông mày rậm càng nhăn càng chặt, nhịn không được gõ bàn một cái nói: "Này."
Lâm Ngộ An đột nhiên hoàn hồn: "Hả ừ, cái gì?
Đường Sanh im lặng một chút, thở dài, cuối cùng nói: "Xong rồi."
Lâm Ngộ An: "?"
Đường Sanh lấy tổng kết hàng tháng lại, từ từ sắp xếp lại, giọng nói chắc chắn: "Tôi thấy hai người không ly hôn được rồi."
Lâm Ngộ An mím chặt môi, con ngươi đen nhánh chuyển động, bây giờ nơi sâu thẳm trong con ngươi hiện ra một chút ý ngọt ngào mà ai cũng thấy được, đợi Đường Sanh đi ra ngoài, mới cẩn thận nghĩ lại ý tứ bên trong câu nói của Đường Sanh, cậu và Hàn Đông Dương là không ly hôn được sao?
Giấy thỏa thuận ly hôn của cậu và Hàn Đông Dương đã có hiệu lực được nửa tháng, thật ra trước đây Lâm Ngộ An cũng từng nghĩ đến việc dọn ra ngoài ở, có thể phục hôn hay không thì sẽ tính sau, nhưng Hàn Đông Dương không chịu, nói tách ra thì sẽ không thể bồi dưỡng tình cảm được, lại càng không cho phép cậu ôm cục cưng nhỏ chạy mất, còn nữa, cậu đang mang thai, nếu như sống một mình, cũng thật là không tiện lắm, lại khó giải thích với cha mẹ. Hơn nữa chồng cậu giống như đã bị niệm chú vậy, đối xử với cậu rất tốt.
Lâm Ngộ An tự nhận là, nếu như hôn nhân của cậu đã là như thế ngay từ đầu, thế thì Hàn Đông Dương vẫn rất đáng giá.
Lâm Ngộ An ngây ngô ở trong công ty đến khoảng ba giờ, liền lái xe đến văn phòng luật của Hàn Đông Dương, lái từ trung tâm Hoàn Vũ đến đường lớn Tân Giang cũng khá nhanh, toàn bộ hành trình cũng chỉ tốn chừng hai mươi phút.
Cậu rất ít khi đến văn phòng luật của Hàn Đông Dương, lúc trước cũng chỉ đi ngang văn phòng luật mà không vào.
Lâm Ngộ An đậu xe xong, mới vừa xuống xe, đã thấy Tiểu Giang tiễn một khách hàng ra ngoài.
"Tiểu Giang."
Lúc Tiểu Giang xoay người nghe thấy có người gọi hắn, vô cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đến, hai mắt sáng lên, giọng nói cao thêm: "Anh dâu."
Lâm Ngộ An: "..."
Lâm Ngộ An cười đi đến gần: "Đang ở ngoài đường mà gọi bậy gì đó, anh Hàn của cậu đâu?"
"Anh Hàn đang trò chuyện với khách hàng á, trưa này có một vụ kiện, anh Hàn không muốn nhận, nhưng mà đối phương là do bạn bè giới thiệu đến, hơn nữa cũng ra tay rất mê người, nói chuyện lâu lắm. Tranh giành di sản trong nhà triệu phú." Tiểu Giang dùng tay ví dụ một con số, Lâm Ngộ An liền hiểu.
Lâm Ngộ An tới phòng làm việc của Hàn Đông Dương, Tiểu Giang đi ra ngoài bưng một ly nước đi vào, lúc gần đi ra thì lại hỏi: "Ồ anh dâu, anh muốn ăn gì không?"
Lâm Ngộ An vẫy vẫy tay với hắn: "Không, không cần."
Nhưng mà cậu còn chưa kịp nói câu này, Tiểu Giang đã chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Lâm Ngộ An phản ứng không kịp: "..."
Tốc độ này đúng là kế thừa từ Hàn Đông Dương sao?
Rất nhanh, Tiểu Giang liền cầm rất nhiều đồ ăn trong tay đi vào, để lên bàn: "Anh dâu, cái này là mấy hôm trước anh Hàn mua trên mạng, đều là đồ người mang thai thích ăn, nhưng mà anh Hàn có nếm thử vài cái, kết quả mình cũng mê luôn, hôm nay lại lên mạng nói mua một ít cho anh, anh nếm thử trước đi."
Tiểu Giang nói đôi câu đã bán đứng Hàn Đông Dương, Lâm Ngộ An cười cười không nói gì, gật đầu với hắn, ôn hoà nói: "Để tôi tự ăn, cậu đi làm việc đi."
"Ôi chao được rồi, anh dâu, anh có cần gì thì cứ thoải mái gọi người đến giúp anh nhé."
Sau khi Tiểu Giang rời khỏi, Lâm Ngộ An mới bắt đầu quan sát chỗ làm việc lúc thường của Hàn Đông Dương.
Nói thật ra, phòng làm việc của chồng cậu đúng là khác một trời một vực với tính cách của hắn, màu xám trắng chủ đạo lộ ra đứng đắn chín chắn, phóng tầm mắt nhìn sơ qua, sẽ khiến người ta nghĩ rằng đây là một người đàn ông cao ngạo lạnh lùng có phẩm giá cao, phong cách cao trong cuộc sống, nếu là một tháng trước thì Lâm Ngộ An cũng cho là như vậy.
Nhưng không thể không nói, chồng cậu đúng là một khối băng dày, không đẽo ra thì không biết, một khi đã đẽo ra rồi thì đúng là bị doạ cho giật mình.
Cuối cùng, đường nhìn của Lâm Ngộ An rơi vào trên giá sách sau lưng cậu, một loạt sách liên quan đến luật sư và tư pháp, Lâm Ngộ An nhếch khoé miệng, còn biết học tập, cậu còn cho là trong phòng làm việc của chồng cậu sẽ có một ít đồ gì đó mà cậu đọc được trong nhật ký.
Chắc là chờ cũng buồn chán, cậu tiện tay cầm một cuốn sách về kiến thức pháp luật liên quan đến quyền tài sản, ngồi trên sô pha, vừa bưng ly nước lên uống vừa lật sách ra.
Bỗng dưng, lúc nhìn đến nội dung bên trong sách, Lâm Ngộ An nhịn không được phun hết nước trong miệng ra.
"Khụ khụ." Lâm Ngộ An vừa ho khan vừa rút khăn giấy ra, lau nước trên sách một chút.
Lông mày đẹp đẽ cũng từ từ cau lại, lại nhìn bìa ngoài một chút, Lâm Ngộ An ngồi trên sô pha cắn môi, im lặng ba giây đồng hồ, lại trả sách về chỗ cũ, cầm lấy cuốn thứ hai liên quan đến pháp luật tố tụng.
Tiếp theo, sắc mặt của Lâm Ngộ An là vừa lắc đầu vừa thở dài, xem thế là đủ rồi, quả thật là xem thế là đủ rồi.
Chuyện ở sâu trong lòng chồng cậu có một nhóc quỷ lanh trí cũng chẳng phải là ngày một ngày hai, sau khi Lâm Ngộ An lật hơn mười cuốn sách, vừa bấc đắc dĩ vừa câm nín, cậu nghĩ, dùng hai chữ lanh trí để hình dung chồng cậu, hoàn toàn là không thể biểu đạt được một phần ngàn sự lanh trí của chồng cậu!
Những bìa sách mà cậu mở ra, bên ngoài đều có tựa đề đàng hoàng liên quan đến pháp luật để loè tai mắt người ta.
Nhưng mà sau khi mở ra, nội dung bên trong toàn là [Từ "1" làm lên] ["Tinh" vệ lấp biển] [Việc dưới đũng quần].
Còn có vô số cái tên mà không tài nào mở miệng đọc ra được, Lâm Ngộ An thật không biết làm sao chồng cậu gây dựng được văn phòng luật tới mức thế này.
Chồng cậu đúng là một phiên bản bé nhỏ chứa toàn xxx trong đầu!
Đúng là nắm giữ tinh túy loè mắt mũi người ta, trách không được chiến dịch quét nội dung khiêu dâm không quét được hắn đi.
Đương nhiên, cậu cũng nhìn thấy một quyển [Tình yêu ngọt ngọt ngào ngào như mật ong với cha nuôi trong rừng cây nhỏ], bên trong có chú thích còn có đánh đấu ngôi sao năm cánh nữa, Lâm Ngộ An nhìn một chút, vịn vào giá sách, suýt nữa là đứng không vững. Chính là cuốn sách này đã mang bọn họ đến rừng cây nhỏ, kết quả là bị ong mật chích, nhưng mà cũng không biết hiệu sách còn đó không, Lâm Ngộ An bất đắc dĩ lắc đầu, trả sách về chỗ cũ.
Lần nữa ngồi xuống sô pha, tâm trạng của Lâm Ngộ An rất khác biệt, cậu luôn cảm thấy phong cách ở đây chẳng có chút đàng hoàng chín chắn nào cả, nhìn đâu cũng có thể cảm giác được có ý khác, có khi nào ngay cả trong phòng làm việc này cũng có mật thất hay không? Con ngươi Lâm Ngộ An chuyển động nhìn chung quanh một vòng, nhanh chóng đứng dậy, đi đến chỗ mà bình thường chồng cậu hay ngồi, ngồi xuống, dùng góc nhìn lúc bình thường của Hàn Đông Dương quan sát cả phòng.
Không phải có một câu nói thế này sao, góc nhìn khác nhau, nhìn thế giới này cũng thấy khác, nói không chừng từ chỗ Hàn Đông Dương ngồi nhìn toàn bộ phòng làm việc, nói không chừng chính là một phong cảnh khác!
Đường nhìn của Lâm Ngộ An vòng qua vòng lại vài lần, phát hiện cũng không có gì khác, lúc chuẩn bị đứng dậy, điện thoại vang lên một tiếng.
Không phải là điện thoại của cậu, là điện thoại để ở trong ngăn kéo.
Lâm Ngộ An kéo ngăn kéo ra, là của Hàn Đông Dương, không có mật khẩu, Lâm Ngộ An chưa từng nhìn thấy cái điện thoại này, khá là cũ, chắc là điện thoại để nói chuyện với khách hàng.
[Hàn tổng, xế chiều hôm nay có thời gian rảnh không? "Mân Côi"].
Hửm? Ánh mắt Lâm Ngộ An thay đổi sắc bén lên trong vòng một giây, đọc tin nhắn này xong, sau đó lại nhìn chằm chằm vào biệt danh: Khách hàng số chín Triệu Mân Côi.
Triệu Mân Côi? Vậy tôi là Lâm Bách Hợp nhỉ?
Lâm Ngộ An cắn răng, cậu vốn chẳng muốn xem, nhưng lại có chút không nhịn được, Lâm Ngộ An mở điện thoại ra, ngón tay thon dài từ từ trượt từ dưới lên trên màn hình.
Khách hàng số chín Triệu Mân Côi: [Hàn tổng, cám ơn anh vì đã giúp tôi thắng vụ kiện lần trước, không biết tôi có vinh hạnh mời anh ăn cơm không?]
Khách hàng số chín Triệu Mân Côi: [Hàn tổng, có ở đó không?]
Khách hàng số chín Triệu Mân Côi: ["Hình ảnh," hôm qua đi ngang qua đường lớn Tân Giang, đợi đến khi về nhà rồi mới nhớ tới thì ra chỗ đó có vết tích thuộc về anh.]
...
Lâm Ngộ An trượt một chút, đại đa số đều là cái cô Triệu Mân Côi này làm phiền Dương Dương nhà bọn họ, chồng cậu không hề phản ứng, từ vài câu nói chuyện phiếm thôi cũng có thể biết được tâm tư của cô Triệu Mân Côi này là gì, môi Lâm Ngộ An mím thành một đường thẳng, híp mắt một cái.
Cuối cùng, Lâm Ngộ An thả điện thoại về chỗ cũ, đóng ngăn kéo lại, xem như không có chuyện gì xảy ra, bước ra phòng làm việc.
/Hết chương 38/
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook