Edit + Beta: Củ Cải Ngâm Đường

------------------------------------------------

Mặc dù Tiết Giác đã đem ý tứ của mình biểu đạt rõ ràng, Tổ Kỳ vẫn cứ mơ màng ra đấy.

Cứ như vậy đứng yên lặng mấy giây, Tổ Kỳ mới đột nhiên phản ứng ——

Tiết Giác đây là...

Đã biết rồi?!

Nhưng hắn biết cái gì? Biết đến cậu không phải Tổ Kỳ, hay là biết về chuyện không gian...

Tổ Kỳ hơi giật mình nhìn Tiết Giác, muốn hỏi, lại không biết nên hỏi thế nào, cậu mấp máy miệng, kết quả một chữ cũng không nói ra được, yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, trong lúc nhất thời ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

"Em..."

Thật vất vả nói được một chữ, lại bất thình lình bị Tiết Giác giơ tay nhẹ nhàng che miệng lại.

"Nếu như em không muốn nói hoặc là không biết nên nói thế nào, vậy đừng nói, chuyện này không liên quan gì đến tình cảm của chúng ta cả." Giọng nói êm ái dễ nghe của Tiết Giác trong bãi đỗ xe yên tĩnh vang vọng, dập dờn tiến vào tâm trí Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ sắc mặt trắng bệch, không tự chủ nắm chặt hai tay, cậu ngẩng đầu cùng Tiết Giác hai mắt ôn hòa nhìn nhau, hé miệng nói: "Anh tin trên đời này có chuyện quỷ thần sao?"

"Tôi tin." Tiết Giác nói.

Tổ Kỳ vốn cho là Tiết Giác trả lời như vậy là để an ủi cậu, kết quả lại nghe được Tiết Giác nói rằng, "Năm ấy tôi mười tuổi đến nhà bạn chơi, không cẩn thận đụng phải đồ vật không nên chạm, sau khi về nhà sốt cao không hạ, thiếu chút nữa mất mạng, sau đó mẹ tôi lo lắng đến hồ đồ, mời một người tự xưng là đại sư đến, không nghĩ tới người đại sư kia thật đem tôi từ quỷ môn quan kéo trở lại."

Tổ Kỳ lộ vẻ nghi ngờ.

Cậu cẩn thận nhớ lại nội dung tiểu thuyết, không có phát hiện bất kỳ yếu tố thần quái nào.

Tại sao có thể ngoặc một cái chuyển thành hướng tiểu thuyết lnh dị thần quái vậy...

Tiết Giác bị biểu tình của Tổ Kỳ chọc cười, vuốt nhẹ trên chop mũi của cậu một cái, cười nói: "Tôi biết có nhiều người sẽ không tin lời tôi nói, cho nên tôi không hề nói cho bất kỳ ai khác nghe cảm giác của tôi lúc đó."

Nói tới chỗ này, Tiết Giác dừng một chút, ánh mắt từ từ trở nên thâm trầm, "Tôi có thể rõ ràng cảm nhận được, tôi đi trên một con đường có rất nhiều cái bóng nhỏ, cùng với việc đại sư kia làm thế nào kéo tôi trở về."

Tổ Kỳ thổn thức: "Đại sư anh nói thật sự lợi hại như vậy?"

"Hình như là rất lợi hại." Tiết Giác sờ sờ cằm, lập tức đột nhiên nghĩ đến cái gì, " Lúc Thiên Vạn mới vừa sinh đi ra, chính tôi đã đến nhờ ông ta đặt tên."

Tổ Kỳ lập tức có dự cảm không lành: "... Ông ta lấy tên là gì?"

"Tiết Minh Khôn, em không nhớ cái tên này sao?" Tiết Giác cũng không có nhận ra được Tổ Kỳ trong nháy mắt cứng ngắc, nửa nheo mắt lại cười nói, "Ông ta nói Thiên Vạn vốn nên đặt cái tên đó, nếu như cưỡng ép thay đổi tên, có thể sẽ khiến tương lai vận mệnh của đứa nhỏ phát sinh biến hóa nghiêng trời, đồng thời tạo ra một loạt hiệu ứng cánh bướm."

Tổ Kỳ: "..."

Không thể phủ nhận, vị đại sư kia đúng là hàng thật giá thật.

Tổ Kỳ nhất thời giật mình, có vẻ khẩn trương, tiểu tâm dực dực hỏi: "Đại sư có nói qua nếu chúng ta đổi tên cho Thiên Vạn sẽ xảy ra chuyện gì không."

"Không có." Tiết Giác an ủi, "Mỗi người đều có vận mệnh của chính mình, là tốt hay xấu cũng không thể đoán trước được, chỉ cần tôi còn ở trên thế giới này một ngày, tôi sẽ đem hết toàn lực mà bảo vệ con chúng ta."

Tổ Kỳ thở dài, dùng tay nắm cổ áo Tiết Giác, ở trên môi của đối phương gặm một cái.

Lúc đầu chỉ là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nào có biết lúc chuẩn bị tách ra lại bị Tiết Giác đổi khách làm chủ, đột nhiên ghì chặt gáy của cậu lại, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc...

Hai người ở trong nhà xe anh anh em em gần một tiếng mới chưa đã nghiền mà đi thang máy lên lầu.

Ông Ngọc Hương đã sớm ôm Tiết Thiên Vạn trở về phòng ngủ, Tổ Kỳ cùng Tiết Giác rón rén trở lại phòng ngủ, mới vừa đóng cửa phòng, Tiết Giác liền không kịp chờ đợi lần thứ hai hôn lên.

Lúc nãy trong nhà xe,nụ hôn của Tiết Giác vẫn còn rất khắc chế, chỉ là lướt qua liền dừng, hiện tại lại như một con dã thú xổng chuồng, hận không thể đem Tổ Kỳ cắn nát nuốt vào bụng của mình.

Gần đây cả hai đều rất bận rộn, thời gian gặp mặt nói chuyện đã ít, làm gì có thời gian ôm hôn quấn quýt.

Có lẽ là do kìm nén quá lâu, tính dục của Tiết Giác so với lúc thường trở nên cường liệt hơn, hai người trong phòng tắm tới hai lần, sau đó tắm xong trở lại trên giường, lại không nhịn được tới thêm hai lần.

Trước sau giằng co đến tận ba tiếng.

Thời gian trên đồng hồ đã chỉ bốn giờ sáng.

Cuối cùng Tổ Kỳ cả người mềm nhũn mà nằm ngửa ở trên giường, tứ chi vô lực ngay cả nhúc nhích đầu ngón tay cũng không nổi.

Cố tình vào lúc này, Tiết Giác ở phía sau cứ như con bạch tuộc bự mà quấn lấy cậu không buông, cái móng heo ở bên hông cực kỳ không an phận mà cứ xoa tới xoa lui châm lửa.

"Tiết Giác anh được rồi đó..." Tổ Kỳ bị làm kêu đến khàn giọng, cậu miễn cưỡng nhún nhún vai, nỗ lực đem con bạch tuộc phía sau gỡ ra, nhưng đáng tiếc chỉ là phí công.

Tiết Giác đem mặt chôn ở bên trong hõm vai Tổ Kỳ, hô hấp đều là mùi vị sữa tắm trên người cậu.

"Tôi làm sao?" Nghe ngữ điệu còn có chút oan ức.

Tổ Kỳ trong nháy mắt bị tức nở nụ cười, nếu không phải eo cùng hai chân tê đến động đậy cũng đặc biệt đau đớn mệt mỏi, chỉ sợ cậu đã sớm nhảy dựng lên đem tên cầm thú Tiết Giác này từ trên giường đạp xuống.

"Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi!" Tổ Kỳ quay đầu, giả vờ hung ác đối với Tiết Giác nhe răng, "Ai nói là sẽ ngủ trước ba giờ hả? Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi? Ngày mai em còn phải đi công tác một chuyến."

Nghĩ đến việc hai người vừa làm, Tiết Giác không nhịn được có chút mặt đỏ.

"Tôi, tôi có thể thay em xin nghỉ." Tiết Giác ngay cả nói chuyện cũng nói lắp.

"Không cần." Tổ Kỳ quay lại đầu, dùng cái gáy siêu lạnh lùng tuyệt tình đối diện với Tiết Giác, bởi cổ họng khàn khàn, giọng nói của cậu nghe rất rầu rĩ, "Đã bốn giờ rồi, đi ngủ sớm một chút đi."

Tiết Giác không hề chớp mắt nhìn mái tóc đen của Tổ Kỳ, đột nhiên rất muốn bắt đầu sờ sờ, nhưng hắn đến cùng không dám làm như thế, nói không chừng lúc đó Tổ Kỳ sẽ vận hết lực bú sữ mẹ mà đạp hắn xuống giường cũng nên.

"Ngủ ngon." Tiết Giác hôn một cái lên vành tai Tổ Kỳ, đứng dậy tắt đèn giường.

Nguồn sáng duy nhất biến mất, căn phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối.

Tổ Kỳ đã bắt đầu buồn ngủ, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, sau đó cậu cảm giác được Tiết Giác đem cậu ôm vào trong ngực thật chặt, thân thể hai người không hề có khe hở mà dán vào nhau.

Ôm ngủ gì đó cảm giác rất tốt nha, trước đây Tổ Kỳ đều là một mình co rúc ở giường, dùng chính mình sưởi ấm với ổ chăn, mà thời khắc này phía sau cậu chính là một cái lò sưởi hình người đó, dòng nước ấm áp này chợt rót đầy buồng tim Tổ Kỳ.

Tổ Kỳ xoay người chui vào trong lồng ngực Tiết Giác, cùng hắn mặt đối mặt mà ôm nhau.

Tiếp theo phát ra một tiếng hừ nhẹ thỏa mãn.

"Thật tốt." Tổ Kỳ nói.

Trong bóng tối, Tiết Giác khẽ cười, hắn biết rõ còn hỏi: "Cái gì thật tốt?"

Tổ Kỳ rất cho hắn mặt mũi thành thật trả lời: "Có anh thật tốt."

Lập tức một nụ hôn chuẩn xác rơi vào trên trán Tổ Kỳ, Tiết Giác xiết chặt vòng tay ôm Tổ Kỳ, nhẹ giọng nói: "Thật là đúng dịp, tôi cũng là nghĩ như vậy."

...

Hôm sau.

Tổ Kỳ sau khi ngủ đủ thì rời giường, vẫn cứ eo mỏi lưng đau, đặc biệt là mặt sau nơi địa phương tư mật nào đó, giờ nào khắc nào cũng đang hướng Tổ Kỳ nhấn mạnh cảm giác một lời khó nói hết.

Lúc ăn sáng, Tổ Kỳ dùng ánh mắt căm giận bất bình trừng Tiết Giác, Tiết Giác đều thu vào mắt còn lộ ra bộ dáng tội nghiệp.

Ông Ngọc Hương ngồi ở chính giữa đã ăn điểm tâm xong, đang hi hi ha ha đùa với Tiết Thiên Vạn, bà trong dư quang thu hết giao lưu ánh mắt giữa Tiết Giác và Tổ Kỳ, lắc đầu bất đắc dĩ.

"Các con cũng bao lớn rồi, làm sao còn như con nít thế." Ông Ngọc Hương nhẹ giọng trách cứ.

"Con còn nhỏ." Tổ Kỳ nhẹ giọng phản bác, "Con vẫn chưa tới hai mươi tuổi, so với Tiết Giác nhỏ mười ba tuổi."

"..." Bị "nói trúng tim đen" chọt trúng chỗ đau Tiết Giác sắc mặt tái xanh.

Vốn là Ông Ngọc Hương đã sắp quên tuổi tác Tổ Kỳ, bây giờ sau khi được cậu nhắc nhở, mới đột nhiên ý thức được Tổ Kỳ đúng là rất nhỏ, người bình thường ở cái tuổi này còn đang học đại học, Tổ Kỳ lại đã sớm bước ra xã hội ngay cả con cũng có.

Nghĩ tới những thứ này, Ông Ngọc Hương vừa đau lòng vừa áy náy, cảm giác con trai mình như lão trâu già đi gặm cỏ non, liền hỏi: "Tiểu Kỳ, con còn muốn tiếp tục đi học không?"

Tổ Kỳ đúng thực đã nghĩ tới chuyện này, chỉ là bởi vì nhiều chuyện phát sinh mà quên mất.

Cậu gật gật đầu nói: "Chờ con diễn xong mấy bộ nữa, sau khi có chút tiếng tăm sẽ chọn một trường đại học bắt đầu học tập, như vậy cũng không đến mức vắng mặt mấy năm sẽ không có người nhớ đến con."

Nói như vậy, không thể nghi ngờ là bắt đầu lại từ đầu.

"Được, con có dự định như là tốt rồi." Ông Ngọc Hương nói, "Nếu có chỗ nào cần hỗ trợ, con cứ việc nói với ta."

Tổ Kỳ cười đến đặc biệt xán lạn: "Cảm ơn mẹ."

Sau khi ăn xong bữa sáng liền đùa Tiết Thiên Vạn một phút chốc, Tổ Kỳ ngồi xe Tiết Giác rời Tiết gia, Tiết Giác chuẩn bị đi công ty, tiện đường đưa Tổ Kỳ đến công ty đại diện.

Trên đường, Tổ Kỳ còn đang suy nghĩ vấn đề tuổi tác giữa cậu và Tiết Giác.

Nếu không phải Ông Ngọc Hương đột nhiên nhấc nhắc đến điểm này, Tổ Kỳ còn thật không chú ý tới thân thể này của cậu cùng Tiết Giác cách mười ba tuổi, nói cách khác lúc Tiết Giác đang trong độ tuổi yêu đương nồng nhiệt, nguyên chủ còn là đứa nhỏ vọc bùn...

Bất quá bản thân Tổ Kỳ đã có hai mươi sáu tuổi, cùng Tiết Giác 32 tuổi cách biệt chỉ có sáu tuổi mà thôi.

Nghĩ như vậy, Tổ Kỳ liền cảm thấy cân bằng hơn nhiều.

Nhưng cậu vẫn có ý định trêu chọc Tiết Giác một chút, quay đầu cười híp mắt nói rằng: "Anh nói chúng ta kém nhau nhiều tuổi thế này, không phải em nên gọi anh là chú hay sao?"

Kỳ thực cậu càng muốn gọi là lão đàn ông.

Lão đàn ông nhà giàu.

Đương nhiên 32 tuổi đang đứng ở độ tuổi ở nhi lập chi niên, không coi là già, chẳng qua là khi Tổ Kỳ đi tới nơi này, Tiết Giác chính là già rồi...

Tiết Giác nghe xong Tổ Kỳ trêu chọc, không có chút nào cui vẻ, thậm chí không có che giấu bản thân cảm xúc, trực tiếp sừng sộ lên nói: "Còn không bằng em gọi tôi là ca ca."

Tổ Kỳ cười trộm: "Ca ca lớn hơn 13 tuổi sao?"

"..." Tiết Giác trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói, "Em có tin hay không tôi có thể làm cho đứa nhỏ nhỏ hơn cả Thiên Vạn gọi tôi là ca ca?"

Tổ Kỳ nhịn không được cười ha ha, cười đến nước mắt đều sắp tràn ra, cậu tự nhiên nhận ra được Tiết Giác cường liệt oán niệm, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông của mình thật là quá đáng yêu.

Cậu lau khóe mắt một cái, có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh định làm gì?"

"Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ." Tiết Giác hừ lạnh, cuối cùng, hắn bỗng dưng khẽ cười, chợt ý vị thâm trường mở miệng, "Thế nhưng cũng có ngoại lệ, tối hôm qua không phải em đã gọi ca ca rất nhiệt tình sao?"

Tổ Kỳ: "... Anh đi chết đi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương