Mang Thai Con Trai Của Gã Đàn Ông Nhà Giàu
-
Chương 1: Trọng Sinh
Edit + Beta : Củ Cải Ngâm Đường
--------------------------------------------------------
Sáng sớm, mặt trời chiếu sáng trong khu vườn nhỏ, bóng cây lắc lư, một tia nắng vàng óng ánh xuyên thấu rừng cây rơi vào trên một căn biệt thự kiểu Châu Âu tuyệt đẹp với ngói đỏ tường trắng.
Biệt thự hai tầng ,bên phải có cửa sổ sát đất bị rèm cửa màu nâu đậm che kín, nắng sớm chỉ ở trên rèm cửa sổ ngâm ra một tầng ánh sáng mơ hồ.Bên trong có vẻ hơi tối tăm,không gian yên tĩnh phảng phất có thể nghe cả âm thanh không khí đang chuyển động.
Tổ Kỳ nằm chỏng vó trên chiếc giường lớn giữa phòng ,bốn phía lờ mờ tối, nhưng cậu chỉ cần cúi đầu có thể nhìn thấy chính mình như là đang nhét vào bụng một viên bóng cao su căng phồng, vừa tròn vừa lớn.Cậu thở dài , nâng tay phải lên sờ lên cái bụng đã được 6 tháng của mình.
Tiểu tử bên trong tựa hồ cảm giác được cậu xoa xoa đột nhiên nhẹ nhàng nhúc nhích một chút, không biết có phải là đôi chân nhóc con chạm đúng chỗ cậu đang xoa hay không mà mọi động tác nhỏ đêu rơi vào trong lòng bàn tay Tổ Kỳ.
Nếu là năm ngày trước, Tổ Kỳ có thể bị dọa đến kinh hãi, mà bây giờ cậu không chỉ nội tâm không chút nào gợn sóng mà mặt không cũng không hề biến sắc vỗ vỗ vào cái bụng tròn của mình.
"Ngoan nào."
Không biết có phải tiểu tử nghe hiểu lời cậu hay không, cư nhiên thật sự không lộn xộn nữa.Tổ Kỳ vẻ mặt ngây ngô nhìn chằm chằm những hoa văn chạm khắc phức tạp trên trần nhà, đang do dự không biết có nên ngủ thêm một chút hay không thì chợt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
"Phu nhân, ngài tỉnh chưa?" Nữ hầu có lẽ nghe được động tĩnh khi cậu tỉnh lại nên hỏi, "Chúng tôi đã chuẩn bị bữa ăn sáng ."
Tổ Kỳ kéo chăn mỏng lên che bụng nói : "Vào đi."
Không bao lâu, cửa phòng bị đẩy ra, dàn nữ hầu mặc trang phục đồng nhất trên tay mang khay thức ăn nối đuôi nhau vào trong.Nữ hầu đi đầu tiến đến cửa sổ mở rèm cửa ra, ánh mặt trời vàng óng xuyên vào trong phòng, một người khác lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo đặt chỉnh tề ở cuối giường.Các nữ hầu khác cũng không rảnh rỗi, động tác nhanh nhẹn đặt trên giường một cái bàn nhỏ sau đó đem bữa sáng nóng hầm hập đặt trên bàn.
Tổ Kỳ đắp chăn mỏng nằm ở trên giường, tiếp tục trầm mặc nhìn chằm chằm trần nhà, sáng sớm ngày thứ nhất khi xuyên đến trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, hận không thể tát một cái đem bụng mình vỗ dẹt xuống.Hiện tại đã qua năm ngày , cậu đã quen với việc được các nữ hầu hầu hạ, cũng như quen với việc trong bụng có tên tiểu tử kia.
"Tiểu Nhã." Tổ Kỳ gọi.
Nữ hầu tên Tiểu Nhã nhẹ giọng đáp: "Phu nhân có gì phân phó?"
"Làm phiền cô giúp tôi gọi Trương quản gia tới."
Tiểu Nhã đáp một tiếng, liền dẫn nhóm nữ hầu lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng .Sau mười phút, âm thanh tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên, lúc này Tổ Kỳ đã rửa mặt xong đồng thời mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở bên giường, trước mặt cậu là bàn ăn trên mặt bàn là những đĩa thức ăn tinh xảo khiến người ta thèm thuồng.Tổ Kỳ cầm sandwish trên tay cắn một nửa , hai ba ngụm liền đem miếng sandwich nhét hoàn toàn vào bụng sau đó uống hơn nửa ly sữa bò ấm rồi mới nói :
"Mời vào."
Trương quản gia lúc này mới lặng lẽ tiến vào bên trong, Tổ Kỳ mở mắt ra thấy Trương quản gia biểu tình căng thẳng sau đó liếc mắt một cái, không mặn không nhạt hỏi: "Trương quản gia, tôi ngày hôm qua nhờ ông giúp tôi đặt vé máy bay cùng phòng khách sạn ông đã làm xong chưa ?"
"Cái này..." Trương quản gia chần chờ kéo dài âm điệu, trên mặt hiện lên thần sắc khó xử nói:
"Phu nhân, không bằng ngài chờ thêm một lát, tiên sinh còn mấy tiếng nửa là xuống máy bay."
Tổ Kỳ ánh mắt nhàn nhạt nhìn Trương quản gia, rất nhanh liền rõ ràng đối phương đem lời cậu dặn tối qua như gió thoảng bên tai.
"Cho nên ông không có đặt?" Tổ Kỳ hỏi.
Trương quản gia trầm mặc cúi đầu, nửa ngày mới nói: "Phu nhân, có chuyện gì hay là chờ tiên sinh trở lại hẵng nói đi..."
Lời còn chưa nói hết Tổ Kỳ bỗng nhiên bật một cái từ giường đứng lên nhưng bởi vì bụng quá to nên chân không trụ vững cậu lảo đảo một cái sau đó đột nhiên ngã về trên giường.Trương quản gia thấy tình cảnh này trong nháy mắt kinh hãi đến biến sắc, ông vội vàng đỡ lấy cánh tay Tổ Kỳ , thanh âm run run mở miệng: "Phu nhân ngài ngàn vạn lần cẩn thận, tránh động đến thai khí nếu không chờ tiên sinh trở về tôi thật không có cách nào giao phó với ngài ấy !"
Tổ Kỳ thấy Trương quản gia rất để ý đến bụng cậu, đôi mắt híp lại, lập tức tận dụng mọi thời cơ, đứng lên bước chân gian nan đi ra ngoài.Trương quản gia theo sát phía sau, xem tư thế muốn ngăn cản Tổ Kỳ lại không dám đụng vào cậu nên khẩn trương đến cái trán đổ đầy mồ hôi lạnh.Tổ Kỳ nhẹ nhàng đẩy sự che chắn của Trương quản gia, nhướn mày lộ ra biểu tình tự tiếu phi tiếu, nói như là chuyện đương nhiên "Nếu ông không chịu giúp tôi đặt vé máy bay và khách sạn vậy tôi không thể làm gì khác hơn là tự thân làm."
Vừa nói vừa tiếp tục hướng về phía trước, thiếu chút nữa đụng trúng lọ hoa trên tủ, may là Trương quản gia phản xạ kịp thời nhanh chóng nhào tới đỡ lấy lọ hoa.Tổ Kỳ không thèm để ý đến việc mình suýt nữa đã dọa rơi linh hồn nhỏ bé của Trương quản gia, cậu đẩy cửa phòng ra há mồm hô: "Tiểu Nhã, cô đi giúp tôi thu thập một chút hành lý, đem chứng minh thư hộ chiếu cùng thẻ ngân hàng toàn bộ đều mang tới đây."
Tiểu Nhã đứng ngoài cửa ngẩn người: "Phu nhân, ngài đây là muốn đi ra ngoài sao?"
"Xuất ngoại giải sầu." Tổ Kỳ liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, trong lòng tính toán cách thời gian máy bay của Tiết Giác hạ cánh không còn nhiều cậu vội vàng vỗ vỗ vai Tiểu Nhã:
"Mau đi đi."
Tiểu Nhã ngơ ngác ồ một tiếng, liếc nhìn gương mặt nghẹn đỏ đến mang tai của Trương quản gia, suy nghĩ một hồi đang chuẩn bị dựa theo lời Tổ Kỳ dặn dò mà làm việc.Kết quả nàng đang chuẩn bị vào phòng ngủ thì đột nhiên bị Trương quản gia giơ tay cản lại.
Trương quản gia khóe miệng mím chặt, trừng trừng nhìn chằm chằm Tổ Kỳ nở nụ cười hờ hững , thời khắc này ông hận không thể đem cậu một phát đánh ngất.( chú à người ta là lão bà của ai kia chú dám đánh không )
Ông hầu hạ bên người Tiết Giác nhiều năm, trơ mắt nhìn Tổ Kỳ một tiểu minh tinh hạng 18 bò lên giường Tiết Giác lại còn mang thai, trong một đêm bay lên đầu cành cây biến thành phượng hoàng.Nam nhân có thể sinh con ở trong xã hội chẳng hề hiếm thấy, chỉ cần Tổ Kỳ an phận thủ thường hảo hảo dưỡng thai sinh cho Tiết gia một người nối dõi, Trương quản gia cam tâm tình nguyện gọi Tổ Kỳ một tiếng phu nhân.Nguyên bản Tổ Kỳ cũng không phải kẻ thích làm ầm ĩ , nhiều lắm là có chút hư vinh thích tính kế, mới mang thai liền bắt đầu mơ ước cái danh phận Tiết phu nhân.
Trước đây cho dù bị chọc đến phát cáu Tổ Kỳ cũng sẽ không nói ra hai tiếng rời đi vì Tiết Giác chính là cầu nối để cậu bước chân vào giới thượng lưu làm sao cậu có thể dễ dàng buông tha.
Đến tột cùng là có điểm gì không đúng đây.....(vì ẻm có phải Tổ Kỳ hàng thật đâu )
Trương quản gia không nghĩ ra, lại không thể không thừa nhận quyết tâm rời khỏi Tiết Giác của Tổ Kỳ điều này làm cho ông không ứng phó kịp, mặc dù trước đây ông có kỳ vọng như vậy nhưng bây giờ dù sao không phải lúc.
"Trương quản gia?" Tổ Kỳ lanh lảnh thanh âm dễ nghe đem suy nghĩ của ông kéo về hiện thực.Trương quản gia lấy lại tinh thần, nhăn lại mi tâm nhìn về phía khuôn mặt trắng nõn dễ nhìn kia của Tổ Kỳ.
Khóe miệng Tổ Kỳ hơi hướng lên trên, một đôi mắt đào hoa đẹp đẽ bên trong phảng phất có thể cảm nhận khắp vạn ngàn ngôi sao lay động, cậu sinh ra có một khuôn mặt hài hòa,nở nụ cười đều khiến người ta sinh ra hảo cảm trong lòng.
"Phu nhân, ngài mang thai không tiện xuất hành nếu ngài cảm thấy trong nhà ngột ngạt thì chờ tiên sinh sau khi trở lại có thể bồi ngài đi ra ngoài đi một chút."
"Nếu như hắn nguyện ý trở về sớm cũng sẽ không đem tôi vứt ở đây hơn một tháng mà chẳng quan tâm." Tổ Kỳ trên mặt vẫn cứ mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng đáng tiếc nụ cười này không thể hiện trong ánh mắt :"Ông không phải người mù, mà tôi cũng không phải kẻ ngốc."
Trương quản gia há miệng rồi lại ngậm miệng lại, nhìn thấy cặp mắt trong suốt của Tô Kỳ, đột nhiên cảm giác hết thảy những lời qua loa lấy lệ đều bị chặn ở bên trong yết hầu .
Giằng co nửa ngày, cuối cùng Trương quản gia thỏa hiệp thở dài một tiếng, hướng Tiểu Nhã ở phía đối diện vẫy vẫy tay: "Nhanh đi, gọi mấy người đồng thời thu thập."
Sau một tiếng, hai chiếc Rolls Royce một đen một trắng ,một trước một sau từ cổng Tiết trạch chậm rãi chạy rời đi.
Điểm đến của chuyến đi này là đến làng du lịch ở vùng ngoại thành, xuất ngoại nghỉ phép tạm thời không thể được, Trương quản gia cuối cùng thỏa hiệp.
Bất quá Tổ Kỳ cũng không phải thật sự muốn xuất ngoại nghỉ phép du ngoạn,cậu chỉ là dùng phép khích tướng nho nhỏ để trốn khỏi hang sói trước khi Tiết Giác xuất hiện mà thôi.
Giằng co cả buổi sáng, Tổ Kỳ bỗng nhiên cảm thấy có chút uể oải cậu điều chỉnh tư thế ngồi, dựa vào phía sau rất nhanh liền ngủ mất.
Tổ Kỳ ngủ một giấc này cũng không sâu, phải nói từ khi cậu xuyên đến bên trong quyển tiểu thuyết này liền không ngày nào ngủ ngon.
Trước đây Tổ Kỳ có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, tỉnh lại sau giấc ngủ cậu lại xuyên vào bên trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng mà trớ trêu cậu ngay cả vai phụ cũng không được ,tên cũng không được nhắc đến vài lần cư nhiên lại rơi vào vai pháo hôi đại nhân .
Mà trong bụng lại mang hài tử của nam nhân khác cũng chính là tổng tài của tập đoànTiết thị -Tiết Giác, cũng chính là nam phụ bi thảm số 2 trong tiểu thuyết ,nói khó nghe chính là cái lốp dự phòng của nữ chính.
Tiết Giác đối với nữ chính nhất kiến chung tình, táng gia bại sản chỉ vì đổi lấy nhiều hơn một cái liếc mắt của nữ chính dành cho mình ,thậm chí nhẫn tâm vứt bỏ người đánh bạc cả tính mạng vì hắn sinh ra hài tử "Tổ Kỳ".
Cả bản tiểu thuyết từ góc nhìn nam chính giảng giải trong mắt nam chính, Tiết Giác người tranh giành nữ chính cùng hắn chính là cái gai trong mắt.
Lúc đó Tổ Kỳ cũng cảm thấy Tiết Giác thật là cặn bã, đã có gia thất mà lại giả dạng làm nam nhân độc thân theo đuổi nữ chính tới cùng.
Bây giờ nhìn lại...
Tiết Giác kia đâu chỉ là cặn bã ! Quả thực là độc dược hại đến mạng người ! Chỉ cần dính lên liền sẽ lập tức nổ chết đó có biết không!
Tổ Kỳ rất là tự biết mình biết người, cậu biết rõ địa vị của bản thân trong lòng Tiết Giác, cũng không muốn đi khiêu chiến nữ chính quyền uy. Bây giờ cậu muốn chạy trốn khỏi vòng xoáy của tiểu thuyết mà chỉ có một con đường có thể đi —— đó chính là cùng Tiết Giác chia tay.
Truyện chỉ đăng trên Wattpat: Củ Cải Ngâm Đường ( Cucaingamduong0308) và WordPress : Cucaingamduong38 (Cucaingamduong38.wordpress.com)
Tựa hồ ngủ rất lâu Tổ Kỳ mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện xe đã dừng sát ở ven đường cậu giật giật tay chăn mỏng đắp trên bụng không biết rơi xuống từ lúc nào.
Trương quản gia ngồi bên cạnh vội nhặt thảm lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí đắp lại lên bụng cho Tổ Kỳ trong ánh mắt tràn ngập thương tiếc cùng đau lòng.
Tổ Kỳ: "..." Có cần phải như vậy không !
Trương quản gia thấy Tổ Kỳ tỉnh lại, cười nói: "Chúng ta đến rồi, tôi vừa nãy gọi điện thoại thông báo bọn họ chuẩn bị kỹ càng cơm trưa để Tiểu Nhã các nàng đem hành lý mang trở về phòng, chúng ta trực tiếp đi phòng ăn thế nào?"
Tổ Kỳ gật gật đầu: "Cũng được." Vì vậy Trương quản gia rón rén đỡ Tổ Kỳ xuống xe.
Tổ Kỳ mặc quần áo cực kỳ rộng rãi nhưng vẫn không thể che nổi chiếc bụng căng tròn ,cậu lấy hai tay ôm bụng gian nan đi về phía trước.May là khoác trên người kiện áo gió nên không nhìn thấy rõ ràng cái bụng to của cậu.
Nghe nói làng du lịch được bao quanh bởi sông núi ,phong cảnh tú lệ, những món ăn đặc sản hương vị rất tuyệt và là nơi vui chơi giải trí thích hợp nhất, chỉ là giá cả đắt đỏ và cần phải đặt trước.Cũng may làng du lịch này là sản nghiệp của Tiết Thị, Trương quản gia đã sớm chào hỏi trước với ban quản lý , đối phương liền lập tức đem căn phòng tốt nhất ra an bài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook