Mang Thai Con Của Kẻ Địch [boylove][h+]
C57: Lộng Lẫy Và Tầm Thường (6)

Lữ Linh sau vài phút đơ ra thì cuối cùng cậu cũng chịu trả kính cho người ta. Trước khi trả lại cậu còn ngậm ngùi tiếc nuối.

" Phải chi bác sĩ không bị cận. Như vậy mình có thể lúc nào cũng ngắm gương mặt này rồi "

Nhiên Tử đeo kính vào, hắn chỉnh chỉnh lại kính. Nhìn thấy vẻ tiếc nuối của cậu thì hắn tò mò.

" Sao vậy? "

" Hả? À-ừm không gì ạ "

Cậu chóng người ngồi dậy, mặt đỏ đỏ lên vì ngại. Hắn như hiểu ra nên lén cười, Nhiên Tử ngồi lại ghế của mình. Hắn nhìn cậu chăm chú, nhìn từ mặt cho đến tay rồi đến chân, anh quan sát như thể đang nhìn một mẫu vật quý trong phòng thí nghiệm.

" Làm gì nhìn tôi dữ vậy? "

" Haha bệnh nghề nghiệp á mà"

Vị bác sĩ giở giọng trêu ghẹo. Lữ Linh phòng má quay sang nơi khác lẫn tránh. Hắn chóng tay lên cằm, nụ cười ấm áp thoáng nở lên.

" Xưng hô tôi thì nghe lạnh lùng lắm. Dù sao sau này hai chúng ta còn gặp nhau dài dài mà nên đổi xưng hô nha "

" Gọi thế nào? "

Cậu quay mặt lại nhìn hắn. Nhiên Tử lại mĩm cười, nụ cười mang đầy sự trìu mến làm cho lòng cậu thổn thức.

" Tôi 35 tuổi rồi đó. Còn cậu? "

" Không nhớ nữa. Tôi chỉ nhớ mỗi tên mình là Lữ Linh thôi "

Cậu ngây ngô đáp. Vụ tai nạn này dẫn đến biến chứng nghiêm trọng vô cùng. Lữ Linh đến cả tuổi và việc mình làm nghề gì hay sinh sống ở đâu cậu còn không nhớ, chỉ biết được tên của mình mà thôi. Cậu hệt như một đứa trẻ mới được sinh ra vậy, thuần khiết và chẳng biết gì về thế giới này.


" Để tôi đi xem "

Hắn rời khỏi ghế đi đến phòng tài liệu của bệnh viện. Hắn lướt lướt trên máy tìm bệnh án gần đây.

" Lê Lữ Linh. Quốc tịch Mỹ, 29 tuổi và cả. . . cố ý tự sát sao? "

Nhiên Tử trầm tư rời khỏi phòng tài liệu, hắn trở về phòng với cậu. Vẻ mặt thay đổi, hắn nghênh nghênh tự đắc, ngồi xuống ghế chéo chân.

" Em phải gọi anh là anh đó nhé! Anh lớn hơn em tận 6 tuổi "

Lữ Linh chau mày. Cái vẻ mặt này của hắn như thể hắn đã chiến thắng một trận đấu dữ dội lắm vậy.

" Được thôi chú "

" Ể? Gọi anh mới đúng "

Hắn bĩu môi. Cậu thì thản nhiên nằm xuống giường, vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn.

" Oke chú "

" Gọi anh mới đúng chứ "

Hắn chóng hai tay hờn dỗi. Lữ Linh phì cười, cậu trùm mền lên kín người.

" Chú! Chú! "

" Anh giận đó nha "


Hai người đùa giỡn và trêu ghẹo nhau đến gần xế chiều. Cậu đã phải uống thuốc và nghỉ ngơi nên hắn cũng chuẩn bị trở về nhà.
Nhiên Tử ngồi nhìn cậu an giấc, ánh nắng chiều lẵng lặng chìm xuống, tay hắn lén lút xoa nhẹ sợi tóc của cậu. Ngây khoảng khắc vừa nhìn thấy Lữ Linh ngồi trước cửa sổ thì tim hắn đã rúng động liên hồi, càng nhìn gần cậu hắn càng cảm thấy lòng mình như sắp nổ tung.

" Nhìn em thật đơn thuần. Không quá lộng lẫy, không vướng bụi trần nhưng lại xinh đẹp tuyệt dịu "

Trong mắt Nhiên Tử, Lữ Linh giống như một ánh sáng nhè nhẹ vậy. Đơn điệu nhưng tuyệt đẹp, cậu không lộng lẫy nhưng cậu toả sáng. Cách nhìn của hắn khác hoàn toàn với cách nhìn của Vũ Vinh.

" Ngày mai sẽ lại đến "

Hắn xoa xoa nhẹ tóc của cậu và rời đi. Về đến nhà hắn chưa kịp tắm rửa thì điện thoại đã reo lên, người gọi đến là mẹ của hắn. Nhiên Tử nhấc máy.

" Alo! Con trai cưng của mẹ hôm nay làm việc sao rồi? Có chuyện gì mới mẻ không con? "

" Công việc vẫn ổn ạ. Có điều con hình như sắp biết yêu rồi "

" Trời ạ! Cuối cùng sau 35 năm thì mẹ đã có thể có con dâu rồi ư? Mẹ phải đi kể với mọi người trong nhà mới được "

Bà tắt máy. Hắn chỉ biết thở dài vì cái tính cách này của mẹ mình. Dù bất lực là vậy nhưng Nhiên Tử lại cảm thấy rất may mắn bởi hắn được sinh ra trong gia đình của mình, họ điều yêu thương hắn rất nhiều.
Gia đình của Nhiên Tử chỉ là một gia đình trung lưu bình thường, họ không nằm trong giới kinh doanh hay là người nổi tiếng. Nhưng sự bình thường đó lại nuôi lớn hắn một cách yên bình nhất và hắn cũng rất yêu sự bình thường này của gia đình mình.

" Đi tắm thôi "

Hắn vươn vai, đi đến phòng tắm. Nhiên Tử tháo kính xuống, hắn thư giãn cơ thể vào dòng nước mát mẻ. Mắt nhè nhẹ nhắm lại, bỗng gương mặt ngại ngùng của Lữ Linh hiện lên làm hắn cũng giật bắn mình vì ngại.

" Mặc dù không phải lần đầu thích ai đó, nhưng mà mình không nghĩ là ở cái tuổi 35 này mà mình lại thích người ta chỉ vì nhìn người ta dễ thương đấy "

Hắn lắc đầu ngao ngán. Bản thân hắn cũng có phải một học sinh cấp 2 đâu mà yêu khi vừa gặp mặt chứ. Hắn là một ông chú 35 tuổi rồi đấy, tuổi này là tuổi đi đến hôn nhân chứ không phải tuổi mới bắt đầu rung động.

Càng nghĩ Nhiên Tử hắn càng mệt, tắm rửa xong xuôi hắn lao thẳng lên giường, đặt báo thức xong, hắn nhắm mắt lại để ngủ luôn. Trong giấc ngủ say sưa đó hắn đã mơ một giấc mơ rất đẹp và trong giấc mơ đó hắn đã thấy Lữ Linh. Cậu ấy đang ngồi bên cạnh cửa sổ, đầu nhẹ nhẹ chuyển sang nhìn hắn, nụ cười rạng ngời nở lên.

" Đẹp quá đi mất "

Hắn dự định chạy đến ôm chầm lấy cậu nhưng tiếc thay đồng hồ báo thức đã không để hắn làm việc đó. Nó réo lên ầm ĩ bắt buộc hắn phải thức dậy. Nhiên Tử mở mắt, hắn xưa nay chẳng hiểu tiếc hùi hụi là như thế nào và bây giờ có lẽ hắn đã hiểu ý nghĩa của ba chữ đó.

" Có nên đập cái đồng hồ này không ta? "

Nhiên Tử đeo kính vào, rời khỏi giường. Hắn ta thay quần áo và đi đánh răng. Vừa nhìn mình trong gương hắn vừa tự trách.

" Riết rồi mình thấy mình như học sinh cấp 2 vậy. Thế quái nào ngủ còn mơ thấy người ta? Không lẽ do lâu ngày quá không yêu ai rồi đâm ra như vậy nhỉ? "

Rửa sạch sẽ mặt mài xong hắn đi đến mang giày vào, xuống ga xe lòng hắn cảm thấy rất hồi hộp. Kiểu hồi hộp, bồi hồi này giống như lần đầu tiên hắn đi hẹn hò vậy. Mà hắn có phải đi hẹn hò đâu, hắn rõ ràng chuẩn bị đi làm mà.

" Chết rồi! Kiểu này chết rồi. "

Hắn gục đầu xuống vô lăng, tay báu chặt lên lòng ngực trái của mình. Tim hắn lúc này đang đập loạn xạ, ánh mắt hắn mê man. Khi bước vào xe hắn đột nhiên nghĩ đến cậu thì lòng hắn rối như sắp làm việc trọng đại. Bản thân là một bác sĩ và có mấy chục năm kinh nghiệm trên tình trường (mặc dù toàn bị đá) thì Nhiên Tử đã biết rằng hắn đã yêu cậu mất rồi.

" Mình yêu rồi "

Nhiên Tử thở dài. Hắn đạp chân ga và rời khỏi nhà. Đến bệnh viện hắn đi nhanh chân hơn mọi khi nhưng lúc đến hành lang gần phòng của Lữ Linh thì hắn lại không dám đi nhanh. Vị bác sĩ của chúng ta lúc này chả khác nào một học sinh của lớp khác qua tìm người yêu đang ở lớp bên cạnh.

" Sao tự nhiên run dữ vậy ta? "

Hắn nuốt nước bọt, hít thở một hơi. Hắn mở cửa bước vào, mắt láo liên, tay gãi gãi phía sau gáy liên tục.

" Chào buổi sáng! "

" Chào chú "

Cậu trêu đùa hắn. Nhiên Tử bĩu môi hờn giận. Hôm qua đến giờ cậu cứ gọi hắn là chú làm hắn tổn thương trầm trọng. Mặc dù hắn già thật nhưng cũng đâu có nét nhăn nhiều đâu, hắn nhìn cũng trong khá trẻ mà.


" Về luôn "

" Thôi mà! Người ta giỡn mà "

Cậu xuống giường, bước chân khập khiễng đi đến. Hắn nhanh tay đỡ lấy cậu, Lữ Linh ngại ngùng nắm lấy tay hắn.

" Mình đi ăn sáng nha "

Cậu ngỏ ý mời hắn. Nhiên Tử mĩm cười nhẹ.

" Anh dẫn em đi đến chỗ này gần bệnh viện ăn rất ngon luôn "

Lữ Linh gật gật đầu. Cậu cùng hắn rời khỏi phòng, hai người họ chậm rãi đi đến một quán ăn trước cổng bệnh viện.

Họ cùng nhau ăn sáng với nhau và sau khi dùng bữa xong họ quay về phòng. Trên đường về phòng, cậu nhìn ra sân của bệnh viện, mắt có chút tò mò. Bởi ở sân chính của bệnh viện được trồng rất nhiều cây cao, nhìn từ ngoài không thể thấy rõ được bên trong vì những tán lá xum xuê xung quanh.

" Ở đây sao có nhiều cây như vậy chứ? "

" Để cho bệnh nhân được ngồi hóng mát đó. Bên trong còn có vài băng ghế, em có muốn đến đó ngồi nghỉ ngơi không? "

Hắn nhẹ giọng hỏi. Cậu gật gù đồng ý. Cả hai đổi hướng đi đến sân, Lữ Linh bước vào, cậu nhìn thấy băng ghế ở gần đó nên đi đến. Cậu ngồi xuống nhẹ nhàng, hắn cũng tiến đến ngồi bên cạnh cậu. Lữ Linh ngẩng lên nhìn những tán lá đang bay bay vì cơn gió. Nhiên Tử thì nhìn ngắm cậu, tim anh ta lại thổn thức liên hồi.

" Lữ Linh không cần nói, em ấy cũng không cần làm gì cả. Em ấy chỉ việc ngồi và nhìn một vật gì đó thôi đã đủ thu hút đến độ khiến cho tim của người ta bị rối loạn nhịp đập "

Cậu nhắm nhẹ mắt, đột ngột một hình ảnh nào đó chạy qua đầu cậu. Hình ảnh một chiếc xe tải lao tới và tiếng leng keng của sợi dây chuyền vang vọng lên làm cậu giật mình mở mắt. Lữ Linh có chút sợ hãi trong lòng. Cậu gục xuống, vẻ mặt buồn bã. Hắn nhìn thấy sự thay đổi trên biểu cảm của cậu, hắn lo lắng hỏi.

" Em cảm thấy không khoẻ ở đâu sao? "

" Anh này, anh cảm nhận thế nào về việc tự sát? "

____________ Còn Tiếp ________

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin. Nếu truyện được đăng tải ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống (y hệt) thì điều là reup trái phép.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương