Mang Thai Con Của Kẻ Địch [boylove][h+]
-
C3: Cậu Bé Mùa Đông ( Có H )
" Mày chịu trách nhiệm đi. Tại mày mà anh đây như một con thú thèm khát cặp mông căng tròn và cái lỗ dâm dục này đấy! "
Hắn tiến đến gần cậu, môi cũng tiện mút lấy bờ cổ của Hữu Đông. Hắn tham lam hít lấy mùi pheromone của cậu như một kẻ đói khát.
" Ưm- aah . . . Aah "
Cậu rên rỉ đầy dâm đãng.
" Mày là cái quái gì vậy mà ngon vậy hả? "
Vừa dứt câu hắn lập tức rút cây gậy to lớn của hắn ra khiến cho Hữu Đông run tay. Cậu nuốt nước bọt, cả người theo phản xạ lùi lại. Đây là lần đầu mà phải bị cây gậy khủng như này đâm chắc cậu sẽ bất tỉnh mất.
" Bự như vậy không nhét vào được đâu. Sẽ rách mất, tôi không muốn "
Cậu đứng dậy bỏ chạy, hắn mạnh bạo giật lấy tóc cậu. Hắn ta đẩy Hữu Đông tựa vào cửa, cánh tay rắn chắc ấy nắm một chân của cậu dơ lên.
" Ngoan nào chó con! Thoã mãn anh đi rồi anh sẽ làm mày sướng đến điên "
Hắn cắn vào đầu ngực cậu, mùi hương pheromone thơm nồng từ cơ thể của cậu lại toả ra đậm hơn. Dương vật to lớn của hắn kêu gào dữ dội, nó cương cứng hơn khiến hắn không thể nhịn nổi.
" Anh vào đấy! "
Không đợi cậu đáp, hắn tiến cậu em vào một cách mạnh bạo.
" Aaaah~ Đau quá . . . Tôi đau, dừng lại đi mà "
Cậu báu chặt vào lưng hắn, âm thanh gợi tình của cậu khiến hắn càng hứng thú mãnh liệt hơn.
" Gọi Hạ Phong nào~"
Hắn nói xong, môi mút nhẹ lấy đầu lưỡi cậu. Hữu Đông lúc này đã mê đắm vào mùi hương mát mẻ của hắn. Lúc hắn vừa đút vào thì cậu đau đớn vô cùng nhưng khi quen thuộc rồi thì lại sung sướng đến không thể tả nổi.
" Cái lỗ đáng yêu này thành thật quá rồi đó. Nó mút chặt như vậy là muốn làm đứt thằng em của anh à? "
" Ưm . . Không có mà~ "
Cậu choàng tay ôm lấy hắn.
" Vậy thì tại sau nó mút chặt quá vậy? Nói anh nghe nào? "
" Tại . . . Ah~ tại sướng "
Cậu đỏ tía hết cả mặt, hắn khoái chí đẩy mạnh hơn. Hắn cứ lùi lại rồi lại tiến vào, nhịp điệu dâm dục ấy khiến cậu đê mê đến quên mất hiện thực. Cả hai người đổi hết tư thế này rồi đến tư thế nọ. Họ làm tình như thể hai con thú dữ thèm khát nhau.
_____________
Sau vài tiếng trôi qua, hắn rời khỏi căng nhà hoang ấy. Trên tay là Hữu Đông đang ngủ say và áo cậu ta đang mặc là của hắn.
" Chuyện này là? "
Thư ký của hắn khó hiểu hỏi.
" Lên xe rồi nói "
Hắn đặt cậu vào hàng ghế sau, sau đó hắn đi đến hàng ghế trước ngồi một cách mệt mỏi.
" Ngài đã có lại khứu giác rồi sao? Cái dấu ấn ấy đã biến mất rồi ạ? "
Hắn đưa tay ra phía sau sờ sờ.
" Còn y nguyên đó thôi. Chắc là Omega này có thể chất đặc biệt nên tôi mới bị ảnh hưởng "
Hắn chăm điếu thuốc, tay nhấn vào nút mở cửa kín.
" Từ nay giữ nó lại làm tình nhân của tôi. Mấy tên Beta và Omega trước thì đuổi hết đi, nhớ gửi cho họ một số tiền để bịt mồm họ lại "
" Vâng ạ! "
Cậu thư ký gật đầu. Hạ Phong hút một hơi thuốc, đôi mắt hắn nhìn cảnh vật bên ngoài trong vô cùng nhàm chán.
" Dạo gần đây có điều tra được một chút nào về người đó không? "
" Dạ thưa vẫn không ạ! Chỉ e là người đó không ở đây hoặc là đã ch-"
" CÂM NGAY!!! "
Hắn tức giận, tay đập mạnh vào thành xe, mùi hương pheromone của hắn khiến cho cậu thư ký ấy hoảng sợ.
" Tôi thật lòng xin lỗi ạ. Tôi sẽ cố gắng điều tra "
" Ờ "
Hạ Phong lãnh đạm đáp. Hắn sau khi tức giận thì nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mắt nhẹ nhắm lại yên giấc. Trong giấc mơ bình yên ấy hắn đã lại mơ thấy những chuyện ngày bé của mình.
Lúc đó hắn chỉ là một đứa trẻ 6 tuổi. Vì là một Alpha trội nên hắn rất mẫn cảm với mùi pheromone, mỗi khi nghe mùi hương của Omega khác thì hắn sẽ bị choáng váng đến mức ngất xỉu. Chính vì sự bất tiện ấy mà hắn đã phải rời khỏi thành phố và đến một làng quê sinh sống cho đến khi Hạ Phong đủ 18 tuổi thì sẽ phải quay lại thành phố. Ở làng quê đó hắn đã có thể tự do đi khắp nơi mà không sợ phải bị mùi pheromone ảnh hưởng vì nơi đây rất ít người ở. Tuy là đến đó để tránh mùi hương pheromone của Omega nhưng hắn vẫn phải học tập và rèn luyện rất nhiều. Áp lực từ những chuyện đó nên hắn rất ít khi được ra ngoài vui đùa, bạn bè xung quanh cũng chẳng có bao nhiêu.
Ngày rồi lại qua ngày trôi qua, thoáng chốc hắn đã 17 tuổi. Hôm đó là vào mùa đông, Hạ Phong vui vẻ mặt một chiếc áo khoác lông mới, hắn chạy đến một ngọn đồi bậc thang xa tít. Nhìn thấy sự đẹp đẽ đó khiến bản tính tò mò của hắn trỗi dậy. Hắn chạy lên ngọn đồi và vô tình nhìn thấy một đứa trẻ khác. Cậu trai đó có một mái tóc màu xám xanh rất lạ mắt, cậu ta lúc đó đang chăm chú ngồi vẽ nên nhìn rất đáng yêu. Cậu bé đó độ khoảng 7 tuổi và có một mùi pheromone rất đậm. Mặc dù mùi hương pheromone của cậu ta rất đậm nhưng nó lại không khiến cho Hạ Phong bị choáng váng.
" Anh là ai vậy hả? Sao lại đến đây? "
Cậu bé kia nhìn Hạ Phong đầy nghi hoặc.
" Tôi thấy ở đây đẹp nên đến đây chơi. Mà bé gì ơi bộ em là thiên thần tuyết hả? Tóc của em đẹp quá à. Mắt của em cũng đẹp luôn "
" Không phải à nha. Cái này là do em giống mẹ đó, màu tóc của anh mới giống thiên thần đó, tóc với mắt vàng chói luôn "
Cậu bé ngây ngô ấy nói khiến cho Hạ Phong phì cười.
" Hahaha cái này cũng tự nhiên đó nha. Do ông nội của anh là người ngoại quốc nên anh mới sở hữu một đôi mắt và một mái tóc màu vàng đó "
" Quaoooo!! Ngầu quá đi. Mà mẹ em cũng là người ngoại quốc đó, mẹ em là người Anh quốc đó anh. "
Hai đứa trẻ ngây ngô ấy không ngừng cảm thán nhau. Sau khi trò chuyện thì cả hai cùng nhau chơi trò người tuyết và cùng nhau về nhà.
" Hạ Phong ơi! Em phải về hướng này rồi. Ngày mai gặp lại anh nha "
Cậu bé ấy tạm biệt Hạ Phong và quay trở về. Hắn cũng vui vẻ chạy lon ton về nhà, nằm trên giường ngủ hắn đã mong ước ngày mai sẽ lại được gặp người bạn đó của mình.
" Ngày mai sẽ đem thật nhiều bánh ngọt và cọ vẽ đến cho em ấy "
__________ Còn Tiếp ________
Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook