Nhất Nhất dừng xe, anh ta mạnh bạo kéo Hữu Đông xuống. Tâm trí cậu lúc này đang hỗn độn nên cũng mặc cho anh ta lôi kéo, ánh mắt cậu cứ trợn tròn đầy sợ hãi. Trong đầu lúc này chỉ có duy nhất ánh đỏ của máu, màu trắng xoá của bệnh viện và tắm vải trắng đã che phủ khuôn mặt ba mẹ cậu.

Hạ Phong ngồi trên sofa, hắn rít điếu thuốc đầy nặng nề, khí tức như một con sói đang lăm le con mòi. Nhất Nhất lôi cậu đến trước mặt hắn, Hạ Phong không nói gì mà vẫn tiếp tục hút điếu thuốc. Sau vài phút im lặng hắn đã dập điếu thuốc vào tàn gạt, ánh mắt nhìn cậu đầy kim tởm.

" Mặt nó làm gì đơ ra vậy? "

Hạ Phong nhìn Nhất Nhất, anh ta cúi người đáp.

" Từ khi đem về đã bị như vậy ạ! "

Hắn lườm cậu, cả người tựa vào ghế thong thả.

" Đem nó nhặn vào bồn nước đi. Khi nào nó tỉnh táo lại thì lôi ra đây "

" Dạ vâng thưa ngài! "

Anh ta lập tức thực hiện mệnh lệnh của hắn. Nhất Nhất mạnh bạo kéo cậu vào phòng tắm, anh ta xả nước ngập bồn và nhặn thẳng đầu Hữu Đông vào trong đó mặc kệ cậu ta vùng vẫy điên cuồng.

" Ưm- khó. . thở!"

Hữu Đông khó khăn rên rỉ, đầu óc cậu lúc này cứ mơ mơ tỉnh tỉnh. Làn nước lạnh ngất cứ liên tục tạt vào mũi cậu, nó khiến cho cậu ho sặc sụa.


" Khụ! Khụ! "

Nhất Nhất vẫn tiếp tục tàn bạo nhặn đầu cậu mặc kệ tiếng ho đáng thương của cậu. Sau bốn đến năm lần nhặn đầu cậu, anh ta cuối cùng cũng chịu dừng lại và lôi cậu đến sảnh. Hữu Đông bị làn nước lạnh sọc thẳng vào mũi nên cũng phần nào lấy lại được lí trí, hơi thở của cậu không còn bị dồn dập, chỉ có điều lúc này cậu cảm thấy ớn lạnh vô cùng bởi sát khí chết người toả ra từ Hạ Phong.

" Mày run sợ hả? "

Cậu câm lặng không dám mở lời. Hạ Phong cười nhẹ, nụ cười này nhìn hoàn hảo đấy nhưng tiếc là nó trong như một con sói đang cười với con mòi của mình.

Hắn đưa thẳng nòng súng K59 vào đầu cậu. Hữu Đông lúc này run rẩy đến bủng rủn tay chân, cậu không phải run sợ vì lạnh hay nòng súng mà là vì khí chất kinh khủng toả ra từ Hạ Phong. Hắn không hề phát tán pheromone khắc chế của Alpha trội mà vẫn có thể khiến một ai đó khuất phục nhờ vào khí chất chết người của hắn.

" Mày với con mụ đó đã nói gì với nhau? Mày ỷ vào việc tao giữ mày ở lại đây nên mày muốn cùng ả giết tao? "

" Không! Em không muốn hại ngài. Chuyện bà ấy nói là ch-"

Cậu định nói sự thật cho hắn nghe thì đột nhiên một ý nghĩ hiện ra trong đầu cậu. Nó đã ngăn cản không cho cậu nói tiếp.

" Khoan đã! Chuyện mà bà ta nói vẫn chưa được có bằng chứng xác thực . . . Nhưng nếu nó là sự thật thì cũng đồng nghĩa với việc anh ấy là kẻ địch của mình và mình nói rằng vụ tai nạn năm đó là do ba anh ấy gây ra thì cũng chính là mình đang khơi màu hận thù của mình và anh ấy. Ngây thời điểm này thì mình hoàn toàn không hề có lợi và hơn hết mình muốn sống để điều tra sự thật về chuyện này. . . Mình không muốn giết anh ấy, cũng không muốn làm hại anh ấy "

Hắn nghiến răng, cánh tay siết chặt cây súng. Hạ Phong tiến đến nắm mạnh tóc của cậu giật ra sau, hắn chĩa nòng súng vào thái dương của cậu.

" NÓI TIẾP CHO TAO!!! "


Hắn hét lên, ngón tay trỏ đó như muốn bóp cò nhưng lòng hắn lại có gì đó ngăn hắn lại. Hữu Đông hoảng sợ đến rơi lệ, cậu mím môi cố gắng kìm chế.

" Bà ta chỉ hỏi thăm em sống ra sao mà thôi "

" Mày tưởng não của tao có vấn đề hay sao mà tin mấy lời giả dối này của mày? Nói sự thật hoặc là ăn đạn đồng? Mày chọn đi "

Lòng cậu thắt lại, cơn đau đó không phải vì sợ hãi mà xuất hiện, cơn đau đó là bởi vì cậu bị hắn đối xử tàn nhẫn. Hữu Đông tưởng rằng hắn đã có một chút hảo cảm dành cho cậu nhưng khi liên quan đến hận thù, Hạ Phong dù chỉ một chút cũng không hề nhớ đến những gì ngọt ngào của cả hai vào ngày trước.

Cậu đã nhận ra chỉ cần là kẻ địch thì Hạ Phong sẽ không còn nghĩ đến gì ngoài giết cả và nó cũng đồng nghĩa với việc nếu hắn là kẻ địch của người khác thì hắn cũng sẽ không ngần ngại mà tự vệ chính đáng bằng cách hủy hoại người đó.

" Em không nói dối. Xin ngài hãy tin em! "

Cậu đã khóc! Giọt nước mắt xót xa đó đã lăn dài trên má. Hắn cắn chặt môi đến sưng đỏ, Hạ Phong đã cố điều khiển ngón trỏ bóp cò nhưng đáng tiếc cả cơ thể hắn không hề vâng lời.

" MẸ KIẾP!!! "

Hắn hất mạnh tay khiến cậu té xuống nền sàn. Hạ Phong ngồi phịch xuống ghế, tay chóng lên trán xoa xoa phần thái dương, đầu hắn rối bời đến đau buốt. Hắn nửa muốn giết cậu để hả giận, nửa còn lại thì không thể bởi vì một lí do nào đó mà hắn không biết.

" Cậu hỗ trợ bọn họ truy tìm Trần Mễ Mễ đi. Ở đây một mình tôi lo liệu được "


Hắn vẫy tay về phía Nhất Nhất, anh ta cúi người chào và nhanh chóng rời khỏi. Không gian xung quanh hắn và cậu như ngập tràn trong bầu không khí căng thẳng. Hữu Đông ngồi im dưới nền sàn lạnh, cậu sợ hãi quá độ, tay đã bắt đầu lén lút gãi vào vết thương, cả người run bần bật vì bị ướt khi nãy.

" Mày nhất quyết không chịu nói ra sự thật? "

Cậu mím chặt môi, mặt gục xuống nền sàn không đáp lại hắn.

" Xin lỗi anh Hạ Phong! Em thực sự không thể. Nếu em nói ra sự thật sợ là em sẽ vĩnh viễn không thể ở bên cạnh anh "

Hắn nhìn cậu im lặng mà lòng như vỡ vụn. Hạ Phong nghĩ rằng khi cậu khai ra chân tướng của ngày hôm nay thì ít nhất hắn có thể lấy một cái cớ để khoan dung mà tha cho cậu nhưng đằng này Hữu Đông lại kín miệng bảo vệ ả ta nên hắn đã không thể để cậu sống được.

" Tao là kẻ địch của mày nên mày muốn giết tao lắm, đúng không? "

Hắn cười khẩy, bước xuống ghế. Khuôn mặt điển trai đầy sáng láng ấy kề sát vào mặt cậu. Hữu Đông ngây lập tức giải thích

" Không có! Em không hề muốn làm hại ngài. Em chỉ muốn ở bên cạnh ngài mà thôi "

Cậu vạ miệng nói ra, nghe lời nói này của cậu hắn không thấy vui vẻ như trước nữa mà chỉ thấy tởm lợm.

" Mày khiến tao cảm thấy dơ bẩn lắm đấy! Mày nghĩ sao đi nói câu đó trong khi mẹ mày là kẻ địch của tao? "

Hắn tán mạnh vào mặt cậu. Cú tán đó uy lực đến nổi khiến cho máu mũi của Hữu Đông chảy ra, bên má đỏ tía lên vì sưng. Hạ Phong nhìn thấy dáng vẻ yếu mềm này của cậu, hắn đã chau mày, giọng nói cất lên đầy chán ghét.

" Thôi được rồi! Tao sẽ để mày sống và làm con điếm tình dục cho tao. Mày suy cho cùng cũng chỉ là đồ chơi để tao giải toả khi tao cần, đừng nghĩ lúc trước tao tốt với mày thì tao không dám giết mày. Nếu Hạ Phong này muốn thì 10 cái mạng chó của mày cũng không còn "


Từng lời từng lời nói của hắn như những cơn gió lạnh thổi qua lòng ngực trái của Hữu Đông. Cậu cảm thấy cả người cậu rất đau, cơn đau này còn đau hơn cả những đòn roi của bà dì và nó còn đau hơn miệng vết thương đang lỡ loét trên cổ tay của cậu.

Hạ Phong dù có căm phẫn cậu ra sao nhưng hắn cũng không nên tàn nhẫn gọi cậu như vậy chứ. Hắn ngày trước đưa cậu lên thiên đường của hạnh phúc và bây giờ một chân đá cậu rơi xuống vực thẳm không đáy của địa ngục.

" Mày có biết trả lời không? Hay là mày muốn tao bắn bể họng mày? "

" Dạ. Em đã nhớ rõ thưa ngài "

Hắn lạnh lùng bỏ đi, ngây lúc bước chân đó đi được một khoảng thì đột nhiên trong túi áo khoác hắn rơi xuống một chiếc hộp màu đen.

Hữu Đông chỉ dám ngồi đó lẵng lặng nhìn hắn đi xa rồi mới chạy đến nhặt cái hộp đó lên xem. Cậu cẩn trọng mở nắp hộp ra, bên trong là một chiếc bông tai đá quý màu vàng nhạt và còn kèm theo một mẫu giấy mang nét chữ của Hạ Phong.

* Đây là quà tặng cảm ơn vì em đã tặng đôi mắt của em cho tôi.

Dòng chữ nắn nót đó kéo Hữu Đông lại với niềm vui. Cậu đã khóc một lần nữa, giọt nước mắt này chứa đựng một chút hy vọng và một chút quyết tâm.

" Mình nhất định sẽ điều tra rõ về nguyên nhân tại nạn của ba mẹ. Mình chắc chắn anh ấy không phải là con của kẻ địch đâu. Bà ta chỉ muốn lợi dụng mình giết anh ấy. Đúng vậy! Mình phải cố gắng ở lại đây để điều tra nó bằng mọi giá "

Cậu đưa tay lên lau đi dòng lệ trên mắt. Biểu cảm dần trở nên ổn định hơn, cậu cất chiếc hộp đen vào túi và đi lên phòng của mình. Hữu Đông ngây thơ tưởng rằng mọi sự hành hạ của hắn đã hết. Cậu đâu biết là chuỗi ngày khốn khổ của cậu chỉ mới được bắt đầu.

_________ Còn Tiếp ________

Truyện được đăng tải duy nhất tại Wat pad Hattchin . Nếu truyện ở nơi khác hoặc mang nội dung gần giống ( y hệt ) thì điều là reup trái phép.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương