Nhìn một bàn thức ăn được mang lên mà Nhan Lam có chút hoài nghi ý thức của bản thân.

Rõ ràng khi nãy cô quyết tâm ở lại làm nhân viên chăm chỉ kia mà, sao khi không vừa nghe Lăng Tử Quân nói mấy câu thì đã vẫy đuôi chạy theo sau lưng anh rồi?
Nhan Lam tự trách bản thân quá thiếu nghị lực: …
Phía đối diện Lăng Tử Quân vẫn đang nhìn cô chằm chằm, Nhan Lam trộm nuốt một ngụm nước bọt, nâng ly nước cam uống trong lo sợ.
Không biết sao cô cứ có dự cảm không lành, tự dưng Lăng Tử Quân lại đến tìm cô, còn mời đi ăn cơm như thế này rõ ràng là có việc cần nói.
“Anh có thể đừng nhìn em như thế nữa được không.”
“…” Lăng Tử Quân chớp mắt mấy cái, sau đó lại rũ mi.
Nhan Lam dè chừng: “Anh gọi em ra đây, chắc là có chuyện muốn nói?”
Người đàn ông ngồi phía đối diện gật đầu, trái tim Nhan Lam liền lo lắng đập loạn không yên.

Dẫu cho cô chẳng làm việc gì sai cả, nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng như băng tảng của chồng cũ, không hiểu sao Nhan Lam lại thấy bất an.


“Khụ”, Nhan Lam thấp giọng nói: “Vậy có gì thì anh cứ nói đi.” – Anh không nói mà cứ ấp a ấp úng như vậy thật sự khiến em không yên tâm.
Mấy lời sau cùng đương nhiên là Nhan Lam chỉ có thể âm thầm nuốt vào trong bụng không dám hé môi.
Lăng Tử Quân im lặng nhìn cô vài giây, thấy gương mặt hoảng sợ lo lắng của vợ cũ, người đàn ông nọ thở dài.
Lúc này phục vụ lại mang ra một túi quà, trước ánh mắt khó hiểu của Nhan Lam, phục vụ hai tay nâng lên đưa đến cho Lăng Tử Quân, bộ dáng vô cùng kính cẩn quy củ.
“Lăng tiên sinh, quà mà ngài đã chuẩn bị.”
“Được rồi.”

Lăng Tử Quân gật đầu một cái tỏ ý cảm ơn, rồi lấy túi quà từ tay người kia.
Từ đầu đến cuối Nhan Lam vẫn ngồi yên không dám nhúc nhích, ngay cả thở mà cô cũng không dám thở mạnh.

Cô nhìn Lăng Tử Quân, thấy anh đang đưa túi quà đó cho mình.
Cô gái nọ ngơ ngác: “Tặng cho em à?”


“Phải, em mở ra xem có thích không.”
Giọng Lăng Tử Quân nhẹ nhàng hiếm thấy, thoáng chốc tâm tình người đàn ông nọ trở nên vui vẻ, dung nhan cũng bớt đi mấy phần hung hiểm.

Nhan Lam đành ngoan ngoãn nhận quà, cô quan sát một chút rồi e dè hỏi anh.
“Em có thể mở ra không.”
“Được chứ, cứ tự nhiên.”
Người đàn ông kia nở một nụ cười hút hồn, anh bắt chéo chân ngồi ở phía đôi diện cô, đôi mắt màu đen sâu thẳm vẫn luôn nhìn về phía Nhan Lam.
Nhan Lam cẩn thận mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là chiếc túi xách phiên bản giới hạn mà cô gần đây đang săn tìm muốn mua trên khắp các trang web cửa hàng mà vẫn chưa có được.
Hai mắt Nhan Lam như phát sáng, cô ngỡ ngàng nhìn chiếc túi xách kia, lại nhìn Lăng Tử Quân, phát hiện ra anh đang nở nụ cười.
“Em thích không?”


“Thích chứ… em thích lắm.” Nhan Lam thảng thốt.
Đây không phải là lần đầu tiên Lăng Tử Quân tặng quà cho Nhan Lam, trước kia khi cưới nhau về anh cũng thường mua quà tặng cô, nhưng Nhan Lam chưa bao giờ thấy được thành ý trong đôi mắt của anh cả.

Cô cứ có cảm giác người đàn ông đó tặng quà cho cô, hoặc là đối xử tốt với cô như vậy cũng chỉ vì muốn đối phó miệng lưỡi người đời, chứng tỏ bản thân mình là một người chồng tốt.
Thế nhưng lần này lại khác, cảm giác khi cô mở quà ra xem và vui mừng khi nhìn thấy món đồ mình rất thích, phía đối diện người đàn ông kia cũng dần nở một nụ cười ấm áp.

Chính khoảnh khắc ấy, khi nhìn thấy biểu cảm của anh Nhan Lam liền cảm nhận được sự thực tâm từ trong trái tim anh.
Có câu “của cho không bằng cách cho”, Nhan Lam cảm thấy câu này rất đúng.
Trước kia dẫu cho có là chiếc vòng cổ kim cương đắt giá hơn chiếc túi xách bao nhiêu lần, Nhan Lam cũng không thấy vui bằng lúc này khi cô nhận được món quà từ anh.
Sau ly hôn quả nhiên có rất nhiều thứ thay đổi, ngay cả tâm tính của chồng cũ cũng dần đổi thay.


Càng lúc Nhan Lam càng cảm thấy quyết định ly hôn của mình khi ấy là đúng đắn.

Cho dù tới hiện tại giữa cô và anh vẫn chưa thể nói rõ ràng tình cảm với nhau, nhưng vẫn đỡ hơn là khi đó cứ mãi chạy trốn trong cái vòng luẩn quẩn không thoát ra được, đôi bên lạnh nhạt đối xử với nhau như khách, chẳng giống như một gia đình bình thường.
Bầu không khí lúc này vô cùng êm đềm trôi qua, trong nhà hàng mở nhạc du dương, ngồi ăn đồ Tây uống chút rượu đỏ thực sự là trên cả tuyệt vời.
Lăng Tử Quân nâng ly rượu trên bàn nhâm nhi đôi chút, hỏi cô:
“Em vừa đi làm lại không lâu, công việc ổn định chứ?”
Lúc này cô đang ghim thịt vào nĩa, nghe anh hỏi vậy liền đáp.
“Anh cũng biết em thích ứng rất nhanh mà, gần hai tháng công việc khá ổn định.

Vả lại trước sau đều làm thư ký, công việc này trước kia em làm đã quen rồi.”
Nói đến đây bất chợt Nhan Lam im bặt, cô nhìn về phía Lăng Tử Quân, phát hiện ra mình đã nói lỡ lời.

Cũng may là Lăng Tử Quân không nói gì, chỉ ngồi ở phía đối diện uống rượu.


Nhan Lam âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô cúi đầu tiếp tục ăn phần ăn của mình, không dám nhiều lời nữa.
Gần hai tháng Nhan Lam nhận công việc mới, suốt khoảng thời gian này đương nhiên bọn họ không hề nói chuyện với nhau, trừ phi có công việc hoặc là trong buổi họp của công ty gặp mặt, còn lại thì Nhan Lam tránh Lăng Tử Quân mà Lăng Tử Quân cũng không đoái hoài tới Nhan Lam.
Bây giờ khơi chuyện để nói… thật sự là gợi đòn mà.
Mải mê suy nghĩ, cô đột nhiên nghe anh hỏi:
“Có phải em không thích anh hay không?”
“Khụ… khụ…” Nhan Lam bị sặc.
Cô mở to mắt nhìn Lăng Tử Quân, kinh ngạc quá đổi mà ho sặc sụa.

Nhan Lam hoảng hốt nghiêng sang một bên vừa ho vừa vuốt ngực.
Gì vậy chứ, sao tự dưng anh ấy lại hỏi câu kỳ quái như thế!
Bắt gặp ánh mắt của Nhan Lam, Lăng Tử Quân cũng không trở nên thất thố.

Anh đưa khăn giấy cho Nhan Lam rồi ngồi trầm tư suy nghĩ một hồi, thấy cô đã đỡ ho, người đàn ông nọ lại nói.


“Nếu câu hỏi này quá khó để trả lời, vậy anh sẽ đổi sang câu khác.”
“…”
Nhan Lam không đáp, Lăng Tử Quân vẫn tiếp tục hỏi: “Em vẫn còn tình cảm với Tử Phong đúng chứ?”
Liên tiếp hỏi cô hai câu hỏi khó, nhìn người đàn ông đang cao cao tại thượng ngồi kia, gương mặt nghiêm túc vô cùng chẳng có nửa điểm đùa giỡn, trái tim cô càng thêm đập nhanh.
Nhan Lam ngồi lại ngay ngắn trên bàn, cổ họng cô khô khốc đành phải uống chút nước để làm dịu lại.
“Vì sao anh lại hỏi em những câu này?”

“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
“Em muốn biết vì sao anh lại hỏi như vậy.”
Thoáng chốc bầu không khí nơi đây rơi vào trạng thái âm u đen tối, hai người ngồi đối diện nhau không nói thêm bất kỳ lời nào, cơn giông tố chợt kéo tới, thủy triều đen kịt phía chân trời chảy cuồn cuộn sóng gió.


Lăng Tử Quân vẫn giữ im lặng không nói lời nào, nếu so về sức chịu đựng e là lúc này Nhan Lam phải chịu thua.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt mỹ lệ của người phụ nữ trước mắt, đôi mắt hai người giao nhau, ngay lập tức Nhan Lam nhìn thấy được sự mong đợi mãnh liệt từ đôi mắt đen sâu hút kia của Lăng Tử Quân.
Cô sững người đi đôi chút.
Uống thêm mấy ngụm nước để bình tĩnh, cuối cùng cô cũng phải thỏa hiệp trước.
“Muốn em trả lời anh cũng được, thế nhưng giữa hai câu hỏi, anh chỉ được chọn một.”
Nhan Lam ương ngạnh không phải là chuyện ngày một ngày hai mà có, trước kia cô cũng như thế, rất khó để đối phó.
Nhìn cô như vậy, Lăng Tử Quân cũng hết cách.

Anh ngẫm nghĩ một chút, sau cùng mới đưa ra quyết định.
“Vậy, em trả lời câu hỏi thứ hai đi.

Có phải em vẫn còn thích Tử Phong hay không?”
Nhan Lam nhìn anh hồi lâu không trả lời, sự thất vọng tràn trề không kiềm được trào trong ánh mắt.
“Thì ra đây là sự lựa chọn của anh.” Giọng cô nhẹ bẫng, nhưng sâu thẳm trong đó là nỗi buồn miên man.
Lăng Tử Quân nghe không hiểu được ý cô, anh hơi cau mày nhìn Nhan Lam, phát hiện cô đang nở nụ cười, một nụ cười thê lương đến tận cùng.
Vì sao anh không hỏi em có thích anh hay không chứ?
Nếu anh hỏi, em sẽ nói cho anh biết…
Thật chất em vẫn luôn thích anh, luôn yêu anh, luôn muốn bên cạnh anh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương